Có bao giờ bạn nghĩ đến việc tự tử hay chưa? Nếu có. Điều gì lại khiến bạn lại có ý nghĩ như vậy?
Một mối tình lâu năm tan vỡ.
Một gia đình không hạnh phúc?
Một tai hoạ ập đến khiến bạn mất tất cả?
Hay bạn muốn biết thế giới bên kia sau khi bạn chết đang ẩn chứa điều gì đó, ví dụ như… Thế giới khác?
Đúng thế, tôi cũng từng nghĩ như vậy, mỗi lần rơi vào bế tắc hay một sự cố nào đó mà tôi thực sự không còn ý nghĩ muốn tồn tại trên thế gian đau khổ này nữa, tôi lại muốn làm những việc ngu ngốc để trở thành nhân vật chính trong cuộc đời của mình.
Để xe tải đâm? Không, điều này quá đau đớn và thân xác không còn toàn vẹn nữa. Mặc dù rất nhiều nhân vật chuyển sinh bằng cách này.
Bị một tên cướp đâm khi cố gắng cứu một ai đó? Không, việc này quá hy hữu và khó lòng xảy ra tại đất nước bình yên này.
Hay được những giáo hội kỳ lạ triệu hồi đến thế giới khác để giúp đỡ chúng thực hiện một điều gì đó như giải cứu thế giới? Không… Không được! Lỡ may mình không có một công năng đặc dị nào và chỉ có khả năng triệu hồi một chiếc khiên thì sao?
Thật quá khó khăn…
Và rồi tôi lại bỏ qua ý định bắt đầu ở thế giới khác từ con số không này của mình. Một người thích xem anime, yêu thích viết lách, hiểu biết về công nghệ, tại sao mình không tận dụng những điều này để vực dậy cuộc sống?
Đúng vậy, phải đứng lên bằng chính đôi bàn tay của mình để không một ai có thể xem thường mình, để tất cả mọi người đều phải cúi đầu trước mình.
Không được ở trong cái không gian văn phòng ngột ngạt chứa đầy drama này nữa, tôi quyết định ra ngoài hành lang để thực hiện tư thế trồng cây chuối và suy nghĩ về tương lai mù mịt của mình.
Đã đến giờ nghỉ trưa, tất cả mọi người đều ùa ra khỏi vị trí làm việc để đi đến quán ăn và nhét thứ gì đó vào bụng, sau đó lại quay vào làm việc như những cỗ máy, ngồi trước máy tính và gõ.
Đúng như dự đoán, tất cả bọn họ đều phải cúi đầu trước tôi, để có thể nhìn thấy được gương mặt của tôi.
Nhưng có điều gì đó lạ lắm! Hầu hết là những gương mặt khinh bỉ hoặc ánh nhìn với thái độ kì lạ và nụ cười chế giễu. Nhưng không sao. Tôi đã quen với điều này rồi, những ánh nhìn này nhưng của những cô gái thực sự làm tôi cảm thấy… kích thích.
Dù điều này thật thô lỗ nhưng tôi không thể nào kiềm chế được bản thân để họ sỉ nhục tôi cả. Tôi thích điều này.
Trong lúc suy nghĩ về tương lai vô định của mình, tôi đã nghĩ ra được một công việc mới có thể giúp tôi có một nguồn thu nhập ổn định trong tương lai bằng chính sở thích và sở trường của tôi!
Đó chính là Đam mê! Dù đây là một việc sẽ giúp tôi cảm thấy thỏa mãn nhưng lại cảm thấy vô dụng. Nhưng đây lại là điều mà tôi hằng mong ước bấy lâu nay.
Thế rồi một ngày làm việc lại hết, tôi quyết định nộp đơn xin nghỉ để chấm dứt sự nhàm chán vô vị này. Hai năm ròng cho một con đường đầy những khó khăn, sự sỉ nhục, lời trách móc và cả những sự oan ức mà tôi đã không bao giờ thanh minh được.
Tôi bước đến bàn sếp của tôi và nói:
“Thưa Tổng Giám Đốc. Em xin nộp đơn nghỉ việc”
Có lẽ anh ta sẽ thực sự bất ngờ và níu giữ tôi ở lại vì tôi là một người đã cống hiến rất nhiều cho cái công ty này. Cũng có thể nói rằng, nhờ tôi mà cái công ty gia đình này mới có thể phát triển thịnh vượng và mở được thêm nhiều chi nhánh bán hàng cũng như đặt văn phòng đại diện tại một tòa nhà sầm uất ngay giữa lòng thành phố.
Anh ta ngước nhìn tôi từ chiếc ghế sang trọng dành cho những người có uy quyền, tiếng gõ cây bút mạ vàng lấp lánh vang vọng cả căn phòng rộng rãi dát bằng đá cẩm thạch.
Ánh mắt sắc bén ấy khiến tôi có phần cảm giác áp đảo. Nhưng thực sự, tôi không muốn làm ở đây nữa. Tôi hít thở thật sâu và chấn chỉnh lại tinh thần của mình. Dù như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bị khuất phục trước những lời lẽ thuyết phục tôi ở lại của anh ta.
Gương mặt nghiêm nghị ấy dần bị tôi thuyết phục bằng ánh mắt cứng rắn của tôi. Thế rồi, anh ta cũng phải mở lời:
“Anh nghi nhận công lao đóng góp của em với công ty và tôn trọng quyết định của em. Nhưng tại sao em lại muốn nghỉ?”
Có lẽ anh ta không thể nào suy nghĩ được rằng một người như tôi với mức lương cao ngất ngưỡng lại mong muốn nghỉ việc.
Tôi nhìn vào đôi mắt cương trực của anh và nói:
“Em muốn nghỉ để theo đuổi giấc mơ của mình, đam mê của mình và làm thứ mà mình thực sự yêu thích.”
Tôi ngập ngừng dừng lại với cảm xúc dâng trào, anh cũng nhìn vào ánh mắt của tôi với sự ngưỡng mộ về ý chí theo đuổi ước mơ tới cùng của mình. Với sự quyết tâm của mình, tôi nói lớn với anh:
“Em muốn nghỉ việc làm web xem phim Nhentai Vi Sub!”
Để khẳng định ý tưởng của mình là hoàn toàn khả thi, tôi bắt đầu kể về những thông tin tôi đã nghiên cứu trong một thời gian dài:
“Hiện tại, đất nước chúng ta đang đứng top 2 trên YooYle Trending, mức độ tăng trưởng bình quân hằng năm lên đến hơn 10% trong khoảng 7 năm gần đây.”
Anh nhìn tôi và không thể nói nên lời. Có lẽ, sự quyết tâm bùng cháy của tôi đã áp đảo sự bất ngờ của anh.
Anh ấy lắc đầu và nở một nụ cười vô cùng khinh bỉ với tôi và nói:
“Tôi không ngờ là cậu lại nghĩ đến một ý tưởng tệ nạn đến như vậy, công ty này là một môi trường công sở văn minh. Vì thế, tôi đã có quyết định của mình. Từ ngày mai, cậu không cần phải đi làm nữa! Tôi quyết định đuổi cậu khỏi nơi đây để thanh lọc môi trường này!
Trong phút giây, tôi chợt bất bình và suy nghĩ:
Dù gì mình cũng đã nộp đơn rồi, còn cái quái gì nữa đâu mà sợ!
Bằng một tông giọng trầm đặc, tôi hét lên:
“Tôi đã nộp đơn xin nghỉ rồi! Làm đếch gì anh còn quyền mà đuổi tôi?”
Anh ta hét vào mặt tôi bằng cả một sự bất bình đầy kỳ lạ:
“Tao là SẾP! TAO CHƯA DUYỆT NGHỈ, thì mày có cái quyền gì mà nghỉ?”
Tôi cũng hét lên bằng hết sức lực:
“Được thôi! Từ ngày mai tôi sẽ không đến cái nơi chết tiệt này nữa!”
Vừa nói xong, cơn giận trong người tôi lại chợt bùng lên và tuông hàng loạt những lời cay đắng mà hắn đã từng nói với tôi, bộc ra hết những điều mà tôi đã kìm nén trong lòng.
Nếu đoạn mà tôi với hắn cãi nhau có ai đó quay lại và đăng lên Tóp Tóp, chắc hẳn sẽ có hàng chục triệu lượt thả tim của những con người đau khổ giống như tôi ngoài kia mà thôi!
Tôi tin chắc về điều này và hả hê bước ra về trong cảm giác hạnh phúc ngập tràn.
Bước xuống phố khi ánh chiều tà rực rỡ sắp bị màn đêm nuốt chửng, tôi vui vẻ như thể chưa từng được vui đến như vậy.
Hai cô gái mặc đồng phục trường cấp 3 gần đây thướt tha lướt qua tôi, mùi hương nồng say này khiến tôi ngất ngây.
Nhưng chưa kịp tận hưởng thì từ đằng xa, một chiếc xe tải ầm ầm lao đến như bị mất phanh chạy thẳng đến 2 người chúng tôi, không cần phải suy nghĩ, tôi đẩy thẳng 2 cô bé gần mình ra khỏi tên hung thần xa lộ này.
May mắn thay, chiếc xe tải đâm lướt qua không đâm vào chúng tôi mà tông thẳng vào toà nhà tôi làm việc, tôi liền lướt mắt nhìn 2 cô gái kia xem có bị sao hay không thì họ bị chiếc xe hơi phía sau cán lên cơ thể và máu văng tung tóe khắp nơi.
Tôi như đứng hình, chưa kịp hoàn hồn với sự việc thì từ xa, tiếng hô hoán và âm thanh báo động in ỏi từ tiệm vàng phía trước cửa hàng tiện lợi vang lên, một kẻ bịt kín mặt cầm dao chạy thẳng đến toang đâm tôi vì tôi đang đứng chắn ngang đường của hắn.
Từ phía sau, một cánh tay đẩy tôi qua một bên, tôi vừa ngã xuống và cố gắng lồm cồm bò dậy thì thấy người kia đã bị tên cướp đâm liền mấy nhát vào bụng, máu của anh ta chảy xuống ướt đẫm cả bộ vest màu nâu.
Tên bịt mặt đẩy người đó qua phía tôi và nhanh chóng bỏ chạy trong sự của chính tôi. Tôi chợt nhận ra và hét lớn lên:
“Tổng Giám Đốc! Anh có sao không! Đừng mà! Cố lên! Tại sao lại như vậy!”
Nước mắt của tôi tuôn trào thành hai hàng nhưng tôi cố gắng thốt lên những lời cuối cùng với anh ấy:
“Tại sao! Tại sao anh lại làm như thế? Tôi vừa mới nặng lời với anh như vậy mà! Tại sao anh lại cứu tôi?”
Anh ấy mấp máy bờ môi như thể muốn nói một điều gì đó, tôi chợt nghĩ đến câu nói mà những người sắp chết thường nói: “hãy xóa lịch sử duyệt web dùm tôi, tôi mới có thể ra đi thanh thản!”
Tôi vừa lay anh và hét lên:
“Anh muốn xoá lịch sử trình duyệt web đúng không! Đừng lo, tôi sẽ lên và xóa ngay lập tức!”
Anh ra hiệu để tôi ghé tai lại gần, tôi liền làm theo để nghe những lời trăng trối cuối cùng của anh:
“Tao… bị trượt vỏ cam… Tao không bao giờ cứu… một kẻ ghép đôi Norato và Sakuri thay vì Sasuki như mày đâu!
Và rồi anh ấy gục ngã trong vòng tay của tôi.
Một anh chàng trong cửa hàng tiện lợi với bộ đồ thể dục màu nâu chạy đến gần tôi, anh ta vừa dụi mắt còn tôi vừa chợp mắt thì biến mất ngay tức khắc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi trở nên hoang mang trong tột độ và quay cuồng với mọi thứ xung quanh.
Một luồng ánh sáng trắng rực rỡ chiếu rọi thẳng vào mắt của tôi như trời gián và làm má tôi cảm giác đau nhức! Đây là thứ cảm giác gì đây? Tôi sắp chuyển sinh hay sao? Ai đó đang triệu hồi tôi đến thế giới của họ hay sao?
Tôi đắm chìm vào cảm giác tê tái ấy. Một giọng nói ngọt ngào, trong trẻo như của thiên thần vang lên:
“Anh ơi ~ Hãy tỉnh lại đi… mọi người đi về hết rồi, anh định ngủ đến bao giờ nữa hả?”
Tôi giật mình tỉnh giấc và thấy cô đồng nghiệp nổi tiếng với việc tập gym có thân hình 6 múi khiến bất kỳ ai trong công ty cũng phải nể phục đứng bên tôi. Cô ta nói:
“Đã chiếu đèn vào mắt, đã tán cho mấy bạt tai như trời gián mà còn chưa chịu tỉnh dậy là tôi đạp một phát cho lọt ghế đấy!”
Vậy… tất cả chỉ là mơ hay sao? Thật may làm sao… tất cả chỉ là mơ…
Nhưng với tờ giấy xin nghỉ việc đang siết chặt trong tay, tôi chắc chắn sẽ tự mình thay đổi cuộc đời của chính mình.