• TN: Bạn nào muốn donate ủng hộ nhóm, tiếp lửa cho trans có thể check qua số tài khoản:
1971 0919 79 techcombank.
•
Sau khi trận đối chiến giữa Liam và Rosetta có kết quả, khoang chứa Kị sĩ đã gấp rút chuẩn bị nghi thức đón tiếp hai người kia trở về. Nhóm gia thần thuộc gia tộc Banfield nhốn nháo hết cả lên.
「Rosetta-sama tiến vào!!」
Một cỗ máy thi công, hao hao kị sĩ cơ giới nhưng không được trang bị khí giới, đang đưa cỗ máy hỏng nát của Rosetta trở vào khoang chứa. Ngay khi mọi thứ đâu vào đấy, Marii người chịu trách nhiệm tại khu vực, lập tức hiệu lệnh cho nhóm gia thần của gia tộc Banfield.
「Lệnh nữ dòng tộc Claudia là thê tử tương lai mang tính chính danh của Liam-sama. Thất lễ với vị ấy cũng đồng nghĩa tội bất tuân Liam-sama, hãy nhớ cho kỹ lấy.」
Một thoáng sau, một cỗ xe nhỏ đưa Rosetta tiến vào bên trong khoang chứa. Một tấm thảm đỏ được trải dài, dọc theo hai bên tấm thảm là một hàng dài Kị sĩ, binh sĩ thường trực cũng như gia nhân đang đợi sẵn. Nghi lễ được chuẩn bị khá vội vã, nên nhóm người tập hợp tại đây vẫn còn chút băn khoăn.
「Này, chẳng phải chúng ta nên gọi y sĩ tới trước hay sao?」
「Y sĩ đang đợi phía sau kìa.」
「Y-y phục!! Ai đó mau đi chuẩn bị y phục cho vị ấy ngay đi!!」
「Cái lũ ngốc này, thôi ngay cho ta!!」Marii lớn giọng quát to.「Nếu còn làm ồn nữa, ta sẽ vặt đầu hết đấy.」
Khoang chứa lập tức lặng như tờ, rồi cánh cửa của chiếc xe vận chuyển loại nhỏ hé mở. Một Rosetta yếu đuối lộ diện từ bên trong, hiện đang được hai nữ Kị sĩ đỡ lấy, bởi vì cô mới khóc xong nên đôi mắt đã đỏ âu. Tại buổi trọng lễ nghênh tiếp, đoàn Kị sĩ xếp dọc theo tấm thảm đỏ đồng loạt tuốt kiếm vào tư thế nghênh đón. Binh sĩ thường trực thì chào theo kiểu nhà binh, còn nhóm nữ gia nhân thì khẽ cúi đầu hành lễ. Trên cương vị là thê tử tương lai của Liam, Rosetta bất ngờ được nghênh đón như một nhân vật trọng yếu.
Về phần mình, Rosetta bỗng hoá hoang mang khi được đón tiếp trọng thể như vậy.
Marii tiến thẳng đến chỗ Rosetta, khi cách khoảng vài mét thì cô lập tức hành lễ.「Thân là gia thần phụng sự dưới trướng gia tộc Banfield. Nghênh kính Tiểu thư Rosetta, chúng thần rất lấy làm vinh dự khi được đón tiếp người tại đây ạ.」
Thông qua cô nàng Rosetta vẫn còn đang bối rối, Marii nhớ lại cô bạn tri kỷ quá cố của mình. Cô luôn giang rộng vòng tay chào đón hậu duệ có cùng huyết thống với người bạn tri kỷ mà mình đã từng không thể cứu vớt khỏi bàn tay của tên hoàng đế điên kia.
『Thật không ngờ sau từng đấy thời gian ta lại có thể gặp nhau trong tình cảnh thế này. Cảm tạ ơn trên đã cho dòng dõi Claudia duy trì đến tận ngày nay. Lần này, tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu.』
So với Marii, dòng tộc Claudia đã phải gánh chịu kiểu đày đoạ hoàn toàn khác biệt, nhưng đối với cô mà nói, Rosetta cũng như một người đồng cảnh ngộ đã phải gánh chịu cách đãi ngộ hà khắc tương tự bản thân. Marii nguyện thề rằng mình sẽ bảo bộc cô cháu gái, hậu duệ của người tri kỷ quá cố mà mình đã từng không thể bảo vệ.
Marii mỉm cười dịu dàng nhìn qua Rosetta.「Trước mắt, đề phòng bất trắc, chúng thần đã có cho gọi một viên y sĩ chờ sẵn ở phía sau ạ.」
『Liam-sama nói đúng, ghép cặp như vậy quả thực là may mắn. Nếu con bé phải đấu với người khác thì chắc giờ đã thương tích đầy mình.., thậm chí có khi còn tệ hơn nữa.』
Marii với một cái liếc mắt đã xác định rằng Rosetta chẳng hề có lấy một vết thương gì đó quá nghiêm trọng, nên thành thử cô đã có chốc nhẹ lòng. Marii biết thừa Liam-sama đã rất thận trọng và tránh gây thương tổn nhất có thể, và cô đã rất an tâm khi thấy cô cháu gái của mình lành lặn trở về an toàn.
Marii muốn đưa cô bé đến y sĩ thăm khám ngay. Nhưng Rosetta lại có chốc không quen khi được xem trọng như vậy, nên thành thử cô bé đã rất bối rối khi chuyện thành ra thế này. Chẳng để tâm đến những điều nhỏ nhặt như vậy, Marii cố trấn an Rosetta.
Cô mỉm cười trấn an Rosetta rồi nói.「Thưa Tiểu thư, xin người đừng quá lo lắng. Ở đây đều là gia thần của Liam-sama. Này hai cô, mau đến tháp tùng Rosetta-sama.」
Hai viên nữ Kị sĩ từng hỗ trợ Rosetta mau chóng đến tháp tùng cô ra phía sau khoang chứa, theo sau còn có vài gia nhân. Lúc đoàn người đã khuất khỏi tầm mắt, nhóm Kị sĩ cũng mau chóng tra kiếm vào bao.
Sau khi Rosetta rời khỏi, cả đám lại bắt đầu nháo nhào lên.
「Thái độ đó là sao?」
「Tôi còn tưởng Marii sẽ kiểu『Nhà ngươi không xứng với Liam-sama』nữa đó!!」
「Vậy là tôi thua ván cược này rồi.」
Đám Kị sĩ những người đã quá quen với tính khí thất thường của Marii đã sốc toàn tập trước thái độ hiếm thấy của cô nàng đối với Rosetta.
Bị mấy lời thì thầm khiếm nhã đấy rỉ vào tai, Marii lập tức trừng mắt lườm đám Kị sĩ.「Nếu muốn cosplay con ả thịt băm thì cứ việc bước lên đây」
Ngay lúc đó, một toán binh sĩ vội vã xông vào.
「Marii-sama, không xong rồi!!」
Cô mau chóng hướng mắt đến chỗ nhóm binh sĩ hoảng hốt vừa mới xộc vào, dù có chút khó chịu, song trực giác mách bảo với cô rằng đã có chuyện chẳng lành.
「Có chuyện gì?」
「L-Liam-sama đang bị bọn không tặc tấn công!!」
◎
Tại vùng hoang mạc được chỉ định tổ chức giải đấu, lúc này tôi đang bị đám Kị sĩ không tặc vây lấy. Cái đám này đã đổ bộ xuống đây từ bên ngoài bầu khí quyển. Bất ngờ thay, Kị sĩ của tên Deriku đang đứng triễm trệ ở phía trung tâm đám đấy.
『Thật không ngờ hắn dám chườn mặt đến gặp mình trong cái con Kị sĩ tuỳ biến kia. Đúng là ngu hết thuốc chữa.』
《Liammmm!! Tao đợi mày lâu lắm rồi đấy!!》Deriku hét lớn, coi bộ đang muốn hăm doạ tôi đây mà.
Có vẻ như hôm nay gã này đang khá là tự tin thì phải. Cũng bởi kể từ lần tôi cay cú mà đấm cho tên Deriku kia một trận thì gã đã yên hơi lặng tiếng một thời gian. Thậm chí tôi còn cất công đến tận Đệ nhị học viện để xem thử xem có chạm mặt gã hay không, song mỗi lần như vậy, gã đều lại lặn mất tăm hơi. Nhưng lần này thì khác, tên Deriku kia đã đến cùng đám "bạn", nên thành thử gã tự tin như vậy âu cũng là điều dễ hiểu.
Tôi đáp lại một cách cọc lóc.「Bộ ngươi không định cúp đuôi bỏ chạy như mọi lần nữa à? Ta còn tưởng hôm nay nhà ngươi sẽ la lối mà bỏ chạy nữa không đấy chứ.」
Tôi chỉ định khích tướng một chút thôi, ai dè gã liền sùng sổ lên.
《Lâm vào tình cảnh như vậy mà mày vẫn còn dám to mồm hả, ranh con!! Đừng có mơ đến chuyện mồ yên mã đẹp nhé. À mà cũng chẳng có kẻ nào đến ứng cứu mày đâu!! Tao đã mua chuộc hết đám an ninh rồi. Không những vậy... đám giám sát viên Claudia cũng đang cay mày lắm đấy!!》
Do quá cao hứng, thằng ngu Deriku mau chóng khai ra hết sạch. Coi bộ không trông cậy được vào đám an ninh của Học viện rồi. Lại còn có thêm cả đám giám sát viên Claudia cũng muốn gây sự với mình nữa chứ? Nghĩ lại thì hình như lão Brian cũng có nhắc đến bọn này thì phải. Chắc tầm này thì bọn đấy cũng đã bắt tay với tên Deriku kia rồi. Mà, cũng tại nếu cứ để tình trạng của dòng tộc Claudia tiếp diễn như vậy thì bọn chúng rồi sẽ thất nghiệp hết cả.
『Đúng là lũ ngu. Chơi gì mà ngu thế không biết.』
「Rồi sao?」Tôi đáp.「Tiện thể để ta hỏi luôn.., đây là tất cả rồi à?」
《Hở?》
Cái đám đang bao vây tôi thậm chí còn chưa lên đến hàng trăm.
「Nghe chưa thủng à, bố đang hỏi bọn bay rằng đấy là tất cả rồi à. Hừm, chuyện là Avid vừa mới được cải biên, nên ta định đem tế sống cả lũ bọn bay để thử máy ấy mà. Nói thẳng, bố thấy lũ chúng mày vẫn còn hơi ít đấy. Ra đây là giới hạn của lũ Nam tước chúng mày à?」
Deriku nổi điên ngay khi nghe xong lời khích tướng của tôi, gã sau đó liền ra lệnh cho bọn không tặc.『Thật đáng hổ thẹn, đường đường là một quý tộc mà lại đi bắt tay với bè lũ không tặc. Mà, về bản chất thì cả hai cũng tương tự nhau cả, nên chúng bắt tay với nhau âu cũng là điều dễ hiểu.』
《Thằng khốn-sao mày dám đem ta ra làm trò cười hả!! Bay đâu, giết nó!!》
Theo lệnh của Deriku, đám không tặc bắt đầu lao vào. Xét đến cách di chuyển, kia hẳn phải là mẫu Kị sĩ có hiệu xuất vượt xa loại phổ thông. Vẻ ngoài đã được nguỵ trang một cách tinh vi, nhưng chắc cốt lõi bên trong vẫn là mẫu Kị sĩ tối tân.
「Bài thử này khá chất lượng đấy.」
Tôi nắm chặt cần thao khiển và ra lệnh cho cánh tay phụ trợ triển khai khí giới. Thanh cự kiếm sau đó được tuốt ra khỏi vỏ, tạo ra thứ âm thanh kim loại ma sát đặc trưng. Cánh tay phụ sau đó đẩy thanh cự kiếm ra đủ xa để cánh tay phải của Avid có thể bắt lấy. Khi đã đủ tầm, cánh tay phụ lập tức bàn giao khí giới và rút về vị trí cũ.
Người ngoài trông thấy có thể sẽ cho rằng một thanh cự kiếm như vậy sẽ tạo áp lực đè nặng lên những khớp chi của tạo tác. Nhưng chỉ với một cú vung, Avid đã quét sạch đám người đang cố tiếp cận mình. Động tác vừa rồi cực kỳ phi lý, song các khớp của Avid vẫn bình an vô sự. Cả thanh kiếm cũng vậy, vốn dĩ đây là một khối kim loại quý được định hình bởi đội của Nias, nên đòn vừa rồi cũng chẳng hề lưu lại lấy một vết xước.
「Tuyệt thật. Bất luận có làm gì thì các khớp chi vẫn rất linh hoạt!!」
Có vẻ như dù tôi có thao tác ra sao thì Avid lúc này vẫn có thể bắt kịp. Quả là nhẹ người khi yêu cầu cải thiện Avid mà tôi đề xướng trước đó đã đạt được kết quả mĩ mãn.
「Chắc lúc trở về phải khen con ả Nias kia một tiếng rồi.」
Trong lúc tôi vẫn còn đang suy xét vấn đề khen thưởng Công xướng thứ VII thì lại có thêm một đám ngu học vẫn chưa ngộ ra sự cách biệt công năng giữa hai tạo tác mà lao thẳng đến chỗ này như lũ thiêu thân.
「Uwa, nghĩ kỹ lại thì đây hình như là trận đầu tiên mình giao tranh trên bề mặt hành tinh thì phải.」
Tôi thao khiển cơ thể khổng lồ của Avid di chuyển một cách thanh thoát, nâng bổng thanh cự kiếm lên cao quá đầu rồi giáng xuống một đòn vượt ngoài luân lý. Lúc lưỡi kiếm ghé sát mặt đất, dưới áp lực cực mạnh, đất đá phía bên dưới liền dạt sang hai bên như thể vừa mới xảy ra một vụ nổ lớn. Tên Kị sĩ dính đòn vừa rồi lập tức bẹp dí, bất khả nhận dạng.
Tôi sau đó quay sang cái đám đang vây lấy mình ở đằng sau và vung một kiếm chém ngang, Avid mau chóng chia đôi đám đấy. Nếu phải xếp loại thì cái đám kị sĩ cơ giới quanh đây chắc được xếp vào hạng Trung. (Phân loại theo chiều cao gồm: Tiểu-Trung-Đại)
Tôi cứ vậy mà vung kiếm xung quanh, hết chỗ này đến chỗ khác, cứ mỗi lần như vậy là lại có đứa tử trận.
「Yếu. Quá yếu!!」
Avid cứ vậy mà tả xung hủ đột, nhưng thay vì tiêu hao năng lượng thì nó lại giống như đang ứ đọng năng lượng như thể vẫn chưa đủ để làm nóng máy. Bên trong buồng thao khiển, tiếng động cơ của con dã thú này đang không ngừng gầm rú.
「Thế mới phải chứ, Avid!! Tiếp theo ta thử trò này xem!!」
Thay vì một trận tử chiến, trận đánh này đối với tôi chẳng khác nào một bài kiểm tra tính năng của Avid. Kiểu như bọn ngu này đang nộp mạng để tôi khởi động Avid ấy. Đám này coi bộ cũng khoẻ hơn bọn mà tôi đã từng đối đầu, nhưng nếu đem so với Avid thế hệ mới, chúng còn chẳng đáng để được xem là đối thủ của tôi.
Avid vung thanh cự kiếm nặng trịch cắt phăng mọi thứ ngáng đường cứ như không, và bất luận lớp giáp có nhận bao nhiêu đòn pháo kích thì vẫn chẳng lưu lấy một vết xước. Về phần mình, tôi chỉ việc vung kiếm bổ đôi địch thủ, phá kiếm cắt giáp như thái bơ.
Những tên đối địch, nhẹ thì kẻ bị đánh bay, nặng thì tên bẹp dí, người tách làm đôi. Và kể cả bụi mù mịt bay vẫn chẳng thể khiến tôi chậm lại lấy một nhịp.
「Núp hả mầy!!」
Bất luận có bị khiếm thị hay là không, song một khi đã là truyền nhân của Nhất thiểm phái thì không có chuyện mất dấu kẻ địch. Nên việc Avid để mấy đứa tép riu cỡ này trốn thoát là điều bất khả thi.
Thông thường, trong lúc tôi tàn sát hết tên nay đến tên khác thì bọn nó phải biết khôn và kiếm đường tẩu thoát mới phải. Song mặc cho quân đồng minh có bị nghiền nát hết tên này đến tên khác thì phe địch vẫn ngày một đông hơn.
「Oi oi!! Nhà ngươi nghĩ chạy khỏi ta dễ lắm à!?」
Tôi kích hoạt sợi cáp được tích hợp với tấm khiên ở bả vai Avid, phần chông kim loại ở đoạn đầu sợi cáp mau chóng tóm lấy kẻ xấu số đã sớm quay lưng bỏ chạy. Trong lúc tôi từ tốn tiếp cận hai con gà đã bị vô hiệu hoá thì thông qua kênh liên lạc chung, bọn thao khiển viên bên trong đó đang cuống cuồng cầu xin tha mạng.
《Y-yah!! Shinde takunai!! L-làm ơn tha cho!!》
「Lúc cố giết ta, bọn bay có nghĩ vậy không. Cứ yên tâm, sớm muộn gì đám kia cũng sẽ xuống dưới đó bầu bạn với bọn mày thôi」
Một trong hai sợi cáp chậm rãi cuộn quay thân người của kẻ xấu số, rồi siết một lực đủ mạnh để chia đôi thân thể cỗ máy. Sợi còn lại vẫn giữa chặt tên bị kìm hãm, rồi tôi mau chóng bóp cò, theo sau đó là một vụ nổ và chiếc chông tích hợp liền phóng thẳng về hướng kẻ xấu số. Kết quả trúng đích, kẻ đấy nổ tung. Sau khi xong việc, sợi cáp liền được thu trở về tấm khiên.
「Khí tài mới cũng tuyệt phết!!」
Trong lúc tôi đang cười nói vui vẻ thì bọn kia bắt đầu quay đầu bỏ chạy.
「Oi, ai cho bọn bay chạy mà chạy hả!?」
Hình thể khủng bố của Avid mau chóng bật nhảy khỏi mặt đất và tóm lấy đầu của một kẻ đang cố bỏ trốn. Chỉ nhún người một cái Avid đã bay lên cách mặt đất một trăm mét, nhân cơ hội thổi bay toàn bộ những kẻ dám ngáng đường. Kể cả một đòn bình thường quyền của Avid thôi cũng có thể coi là một đòn tất tử.
Tay trái tóm lấy đầu của tên Kị sĩ địch, tay phải đâm thẳng thanh cự kiếm từ đằng sau và nhấc bổng nó lên.
「Có chạy cũng vô ích. Giải trí có ta xem nào!!」
Bè lũ không tặc bỗng chốc im bật. Thậm chí đến cả tên Deriku, kẻ mới nãy vẫn còn tự cao ngút trời thì nay đã tím tái mặt mày.
◎
Bên ngoài bầu khí quyển, vài trăm Phi không hạm thuộc phe không tặc đang dõi theo trận chiến bên dưới đấu trường, trên màn hình chính hiện ra khung cảnh Avid đang tả xung hữu đột giữa vòng vây của phe đồng minh.
「Con quái vật gì thế này?」Một kẻ kinh sợ mà buộc miệng.
「A-ác ma」Kẻ khác lại lầm bầm.
Đối với đám người này, khung cảnh Liam vui vẻ hạ sát phe đồng minh với sức mạnh áp đảo trông chẳng khác nào một con ác quỷ là bao. Mới đầu chúng còn tưởng Liam chỉ đang cố ra vẻ ta đây thôi, nhưng giờ thì chúng đã ngộ ra rằng bản thân đã từng ngây thơ đến mức nào.
Toàn bộ những Kị sĩ tối tân mà chúng tự mãn đang bị chém gục từng tên, từng tên một. Trên màn hình chính hiện ra khung cảnh Avid dùng hai sợi cáp nối phóng xuất từ tấm khiên để tóm gọn hai tên Kị sĩ và quăng liệng chúng khắp nơi. Chơi chán chê, con quái vật đó quật thẳng hai kẻ xấu số vào phe đồng minh, rồi bắn một quả đạn để huỷ diệt tất cả.
「Rồi hạ cái thứ quái thai đó kiểu gì đây?」
Chỉ huy của con tàu này mau chóng đi đến kết luận đấy, đoạn quay sang đám thuộc hạ và hét lớn.「R-rút lui!! Nếu còn lưu lại đây quá lâu thì sẽ lọt vào mắt xanh của Thợ săn không tặc đấy!!」
Tên chỉ huy mau chóng đi đến quyết định bỏ mặc Deriku, nhưng một quan khách trên đài chỉ huy đã ngăn hắn lại. Tên quan khách đấy chính là một trong những giám sát giả Claudia, phe đã ngã theo Deriku.
「Ngươi định chạy sao? Đấy đâu phải những gì đã thoả thuận. Giao kèo giữa đôi bên là hạ sát thằng nhãi kia ngay tại đây mà!!」
Tên giám sát viên túm lấy cổ áo tên chỉ huy mà chỉ tay về hướng màn hình rồi hét lớn, song tên chỉ huy mau chóng gạt hắn sang một bên. Trên màn hình chính vẫn là khung cảnh Avid huỷ diệt phe đồng minh.
「Vậy mày nói xem, làm sao để bọn tao hạ cái thứ quái thai đấy đây?! V-vốn ngay từ đầu, bọn tao đã chẳng muốn dính dáng gì tới thằng Liam đấy rồi!! Nếu bọn mày muốn nó chết tới vậy thì cứ tự đi mà ám sát lấy!!」
「Bọn ta nhờ tới các ngươi cũng bởi đã thử hết mọi cách rồi!!」Tên giám sát viên hoảng loạn đến mức buộc miệng làm lộ cả việc mật.「Nếu bọn ta mà làm được thì đã làm thế từ mấy kiếp rồi!!」
Trên đài chỉ huy đã sớm rơi vào tình thế hỗn loạn, một giọng nói không thuộc về bất cứ phe nào bất chợt vang lên từ một nguồn không rõ.
《Các ngươi định hành thích Liam-sama hử? Thế mà các ngươi vẫn nghĩ bọn ta sẽ nhắm mắt làm ngơ ư?》
Một nhóm người đen kịt từ đầu tới chân, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ kỳ dị bỗng chốc xuất hiện từ dưới bóng của chính đám không tặc. Bọn người đấy trồi lên từ dưới sàn, rồi chẳng nói chẳng rằng mà lập tức lao vào tấn công đoàn cán viên có mặt trên con tàu. Hành tung rất chuyên nghiệp, nhưng thoáng vẫn có chút vui vẻ.
「Aaaaahhhhh!!!」Trong cơn hoảng loạn, tên chỉ huy lập tức rút súng được dắt bên hông và nả đạn. Khẩu súng ngắn bắn tia năng lượng nả dính một tên vô diện nhân, nhưng mỗi lần như vậy tấm áo choàng hắc diện kia chỉ thoáng đỏ lên trong một chốc.
Tên chỉ huy cứ vậy mà hét lớn khi thấy Kukuri chậm rãi tiến tới chỗ mình. Kukuri túm lấy đầu gã bằng cánh tay to bản, sau đó dọng thẳng gã xuống sàn.
「Kém thật. Ngươi biết không, thời của ta, bọn không tặc cứng hơn vậy nhiều. Được rồi, ta có chút việc muốn nhờ ngươi giải đáp.」
Tại thời điểm này, đám giám sát giả đã bị người của Kukuri khống chế. Một tên trong số đó hét lớn.「B-bọn ta là quan chức thuộc Chính quyền Trương ương đấy!! Nếu bọn các ngươi dám làm càng thì sẽ lãnh phải hậu quả khôn lường!!」
Người của Kukuri mau chóng ra tay kết liễu những tên cán viên cuối cùng, rồi tập hợp lại xung quanh đám giám sát giả, họ trừng mắt nhìn chúng với một điệu cười đằng sau lớp mặt nạ.
Kukuri dùng chân ghim thẳng tên chỉ huy xuống sàn, rồi đưa cánh tay to bản của mình lên xoa cằm nghĩ ngợi trong một thoáng. Anh sau đó lên tiếng đáp lại tên giám sát viên kia. 「Mà, bọn ta quả thật cũng chả muốn gặp rắc rối. Nhưng chỉ có điều... bọn ta cực kỳ ghét lũ chó của Đế chế, ngươi là thí dụ điển hình đấy.」
Một thuộc hạ dưới trướng Kukuri liền cười thầm mà cắm thẳng con dao găm vào giữa đùi kẻ vừa bố láo. Anh ta chọn chỗ hiểm nhất để ra tay và vặn con dao một nhịp nhằm tiêu khiển.
「Kyaaaaa!!!」Tên quan chức nọ lập tức hét toáng.
Kukuri liền tóm lấy tên giám sát viên đấy và lẩm bẩm.「Ốt tồ, thuộc hạ của ta đã thất lễ rồi. Đúng là có mấy tên thuộc hạ hấp tấp như vậy xem chừng cũng phiền phức thật nhỉ, nhưng chắc ngài quan chức đây cũng chả bận tâm mấy đâu mà, phải không? Dù sao thì ngài cũng là người hay đi tra tấn kẻ khác mà ha? Ngài hẳn phải chứng kiến cảnh này mỗi ngày rồi.」
Tên giám sát viên cứ vậy mà hét lớn sau từng cú đâm, song chả tên nào dám đứng ra cứu gã.
Kukuri sau đó ngước mắt lên nhìn màn ảnh ba chiều.「Ồ, chúng kia rồi. Nếu các ngươi nghĩ kế hoạch để lũ không tặc tấn công như thế mà vẫn chưa bị bại lộ thì quả thật là ngây thơ」
Trên màn hình báo hiệu sự xuất hiện đột ngột của một hạm đội trực thuộc gia tộc Banfield, hạm đội vừa xuất hiện lập tức triển khai tấn công triệt hạ phi không hạm thuộc phe không tặc.
「C-cứu với!!」Tên giám sát viên bị thương bật khóc nức nở mà cầu xin cứu mạng.
「Oi, đừng thế chứ,」Kukuri cũng thiện chí mà đáp lại.「Chẳng phải ngài đây luôn tự nhận mình là 『Thâm uyên』của Đế chế hay sao? Vậy nên ngài đừng vì mấy chuyện vặt vặn như vậy mà cuống cuồng lên chứ.」Đoạn anh đánh tiếng với các đồng chí.「Này mấy cậu, lũ người này vẫn đang phụng sự kẻ đã hoá đá chúng ta đấy. Sao ta không bỏ chút thời gian để cho chúng biết thế nào là thâm uyên thực sự nhỉ?」
「X-xin hãy tha cho!!」
Thuộc hạ của Kukuri mau chóng vây lấy đám người giám sát giả. Vũ khí trên tay bọn họ bỗng loé sáng, rồi tiếng thét thất thanh của đám giám sát giả ngày một lớn hơn.
Cùng lúc đó, Kukuri quay sang tên chỉ huy.
「T-tôi sẽ khai hết!! Nên làm ơn tha cho!!」
「À phải rồi, về chuyện đó, bọn ta đã có đủ thông tin cần thiết rồi. Nhưng nếu thật sự muốn làm gì đó cho bọn ta thì cứ việc liên hệ với đồng bọn.., bảo với chúng hãy leo lên những cỗ máy hình người vào lao xuống đấu trường đi. Phần còn lại, Liam-sama sẽ tự mình định đoạt.」
Ngay khi đã kiểm soát được hoàn toàn con tàu, Nhóm của Kukuri đánh tiếng cho bọn không tặc khác, kêu chúng truy cập Kị sĩ cơ giới và đổ bộ xuống bề mặt hành tinh. Nếu chúng dám từ chối hoặc cố bỏ chạy thì sẽ bị giết ngay lập tức. Lựa chọn duy nhất của chúng là lao đầu vào cái cỗ máy xay thịt kia.
Tên chỉ huy mau chóng truyền lệnh, nhưng vẫn tránh bị lộ việc bị bắt làm con tin. Rồi cứ vậy, đám Kĩ sĩ tối tân đổ bộ ồ ạt xuống bề mặt hành tinh, đợi chúng tại đó là con quái vật mang tên Avid. Tại đài chỉ huy, cả nhóm quan sát cảnh Liam chơi đùa cùng những cỗ máy được cho là tối tân nhất. Cứ vậy, hết tên này đến tên khác bị tiêu diệt, xác máy chất đầy mặt đất. So với đám Kị sĩ cơ giới mà bọn không tặc triển khai, hiệu xuất của Avid tỏ ra vượt trội hơn gấp vạn lần. Thật ra nhìn sao cũng thấy Avid không giống kiểu máy móc, mà giống với một con quỷ đã bước ra từ trong những trang truyện cổ hơn.
「X-xin hãy tha mạng!!」Giờ thì tên chỉ huy đã thực hiện yêu cầu của Kukuri, nên gã lại lần nữa ngỏ lời cầu xin.
「Hử?」
「Làm ơn, tôi... làm gì còn có sự lựa chọn nào khác đâu!! Tất cả đều là do tên Deriku kia!! Tôi chưa từng có ý định gây hấn với tên Liam đó!!」
Nghe xong những lời đó, Kukuri chỉ còn biết cười thầm.「Tên đấy bảo ngươi chết ngươi cũng chết à. Thêm nữa, ngươi nên gọi ngài ấy là Bá tước Liam mới phải. Thật tình, bọn ta đâu thể để một tên không tặc như vậy bất kính với ngài ấy được đâu, đúng không? À, còn nữa, bọn ta không có chính sách nhân đạo dành cho lũ không tặc, nên là... vĩnh biệt nhé!!」
Nói xong, Kukuri liền dồn lực vào chân, giẫm nát đầu tên không tặc xấu số.
◎
Tại khoang chứa cạnh bên đấu trường, đám người giám sát giả Claudia đang cực kỳ bất an. Sở dĩ chúng lâm vào tình cảnh này là do mất liên lạc với đám đặc vụ trên tàu chỉ huy của bọn không tặc. Chúng đã nảy ra sáng kiến ám sát Liam, song kế hoạch lại gặp trở ngại.
「Oi, ngoài kia ra sao rồi!?」
「Đám không tặc kia quá yếu. Để giết Liam với chúng là chuyện bất khả thi!!」
「Chúng ta nên tìm bắt con ả Rosetta để làm con tin!!」
Đám giám sát giả đang dần trở nên hoảng loạn. Dù sao thì thằng ngu Deriku ngạo mạn kia cũng đã tiếp lộ danh tính của chúng. Lúc này đây, tựa như đám không tặc, chúng cũng đang lâm vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Chúng hiểu rất rõ rằng nếu để đám thuộc hạ của Liam điều tra ra được việc chúng có dính líu với bè lũ không tặc, toàn bộ phe cánh của bọn chúng sẽ bị tiêu diệt hết sạch.
Bất thình lình, chúng nghe thấy một tiếng giày cao gót đang chậm rãi tiến về phía này, cả bọn liền nín thở quay tít về hướng đó. Kẻ tạo ra tiếng động đó mau chóng lộ diện, đứng đó là một nữ Kị sĩ với mái tóc tựa đoá tử đinh hương.
「L-là kẻ nào!?」Một tên giám sát viên lớn tiếng cảnh báo, rồi chỉa họng súng về hướng đó để chắc rằng kẻ vừa xuất hiện không biết quá nhiều. Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc đó, cả tay lẫn thủ cấp của gã bỗng chốc biến mất.
Cơ thể vô chủ kia mau chóng đổ gục xuống sàn, máu me bắn tung toé, song viên nữ Kị sĩ kia vẫn cứ vậy mà đứng đó với hai thanh kiếm trên tay. Hai thanh kiếm đấy đều rất độc đáo, phần cán kiếm tựa như một khẩu súng lục, còn lưỡi kiếm lại dao động trông rất kỳ ảo. Bên ngoài lưỡi kiếm được bộc một lớp răng xích toả ra ánh sáng nhạt, nên thành thử món vũ khí kia trông rất giống với một cái máy cưa. Cô ả hạ thấp một thanh kiếm để mũi chạm sàn, tạo ra những tiếng rít chói tai, tác động như vậy khiến tia lửa điện từ vụ va chạm văng tung toé. So với những mẫu kiếm thông dụng, hai thanh kiếm kia có khả năng cho phép chủ sở hữu xé toạc địch thủ trông còn nguy hiểm hơn nhiều.
Lúc nhìn sang đám giám sát giả, khoé miệng của cô ả bỗng chóc chếch lên tạo thành một điệu cười đầy thâm hiểm.「Ta đã rất bất ngờ khi hay tin mệnh lệnh của thằng hoàng đế đần độn kia vẫn còn tiếp diễn trong suốt hai ngàn năm qua. Lúc bị hắn hoá đá, ta đây vẫn còn nhớ như in cái điều cười đáng nguyền rủa đấy của hắn. Ta thật sự đã rất hối hận khi không thể tự tay băm vằm cái bản mặt tự mãn chết dẫm đấy của hắn」
Đám giám sát giả chẳng tài nào hiểu nổi nữ Kị sĩ kia đang nói cái quái gì, song chỉ có một điều mà chúng hiểu rất rõ, đó là cô ả kia đến đây để giết chúng.
Với ý định sẽ ra tay đánh phủ đầu, toàn bộ giám sát viên liền áp sát cô ả lạ mặt kia.
「Giết con ả mau!!」Một tên hét lớn.「Duy chỉ một nữ nhân thì làm gì có thể.....」
「Hai..,」Nữ Kị sĩ kia lại lên tiếng.
Tên giám sát viên chưa kịp dứt lời đã bị lưỡi cưa đoạt mạng. Nữ Kị sĩ kia thậm chí còn chẳng thể hiện quá nhiều. Cô ả chỉ nhẹ nhàng lách người né loạt đạn bắn tới và xung kích về phía trước.
Đám giám sát giả vẫn không ngừng nả đạn, nhưng cô ả chỉ né và lướt kiếm đánh trả.
「Kyaaaa!!」Trong cơn bí cực, một tên giám sát viên bỗng chốc hét toáng lên, rồi một lưỡi cưa găm sâu vào bụng gã, từng chuyển động của bánh xích chỉ tổ khiến gã càng thêm phần đau đớn hơn. Song nữ Kị sĩ kia vẫn bỏ ngoài tai tất cả.
「Này này, hét to lên nữa đi chứ? Ta đã phải chờ đợi suốt hai ngàn năm qua...chỉ để hi vọng ngày này sẽ đến đấy!!」
Nữ Kị sĩ mau chóng rút thanh kiếm ra khỏi người tên giám sát viên và tìm đến con mồi tiếp theo. Thoắt ẩn thoắt hiện như lũ mèo, cô ả khiêu vũ giữa làn đạn và chém phăng đám giám sát giả bằng thứ vũ khí quái ác của mình.
Một kẻ bỗng thốt lên rằng.「B-bọn ta là những người được chọn để thực hiện di chỉ của Tiên đế!! Chống đối bọn ta cũng tức là đang chống đối chính vị Tiên đế ấy!!」
Thay vì đáp lời, nữ Kị sĩ kia chỉ bật cười thành tiếng.「Đó cũng chính là lý do ta ra tay xử lý các ngươi đấy!! Ta sẽ đích thân gửi các ngươi đến chỗ của tên khốn nạn đó!! Một khi đến đó, hãy báo lại với hắn rằng Marii ta đã trở về từ cõi chết!!」
Tên giám sát viên phun ra những lời đó cũng mau chóng thăng thiên, cơ thể gã bị Marii chém làm đôi. Thấy cảnh đồng bọn bị chém làm đôi, một vài tên bắt đầu ném vũ khí sang một bên và giơ tay chịu hàng.
「Giờ bọn bay có hạ vũ khí xuống thì cũng đã quá muộn rồi. Đích thân ta sẽ gửi lũ chó bọn bay về với chủ!! Sớm thôi, các ngươi sẽ được gặp lại kẻ mà mình đã thề tận trung. Đấy chẳng phải là ước muốn lớn nhất của các ngươi hay sao hả?」
Đám giám sát giả bắt đầu run sợ. Tầm này rồi thì bọn chúng cuối cùng cũng đã nhận ra danh tính thực sự của người nữ nhân đang đứng trước mặt mình là một trong những Kị sĩ Đế chế từng bị hoá đá cách đây hai ngàn năm trước.
「Cô ta là Marii, một trong tam đại Kị sĩ!!」Một tên nhận ra mà hét lớn trước khi bị Marii chém bay thủ cấp.
Thấy cảnh đó, bọn còn lại trực tháo chạy đến chỗ thoát hiểm của khoang chứa, nhưng chỉ để nhận ra sự thật phũ phàng rằng nhóm Kị sĩ bị hoá đá cùng với Marii hiện đang đợi sẵn ở đấy. Những Kị sĩ đó cũng mau chóng tham gia cuộc vui, mọi thứ chỉ lắng xuống cho đến khi bữa tiệc chẳng còn sót lại bất cứ thứ gì.
Đứng giữa bể máu, Marii giang rộng hai tay và bật cười thành tiếng.「Được phụng sự Liam-sama quả là diễm phúc đời đời. Hai ngàn năm ôm hận cuối cùng cũng đã dẫn mình đến khoảnh khắc này. Quả đúng là định mệnh mà!!」
◎
Quân địch đã ngừng đổ bộ xuống bề mặt hành tinh.
「Chắc vậy là hết rồi.」
Xác đám không tặc đã sớm nằm la liệt khắp nơi, kẻ duy nhất tôi chủ ý giữ lại chỉ còn mỗi tên Deriku.
Tôi đánh tiếng với gã.「Ái chà, ngươi là đứa cuối cùng rồi đấy.」
「T-tha mạng!! Tôi sẽ làm theo lời cậu bảo!! Tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cậu!!」
Bị bỏ lại một mình, Deriku lúc này hẳn phải tuyệt vọng lắm. Coi bộ vẻ cao ngạo trước đó đã không còn nữa.
「Ngươi sẽ làm mọi thứ ta bảo à?」
Tôi cắm thanh cự kiếm xuống nền đất, đang tự hỏi không biết gã sẽ làm gì cho mình thì phát hiện ra một vật thể không xác định đang lao thẳng về hướng này với tốc độ cực cao.
Con Kị sĩ của Deriku chỉ tay vào tôi và thông qua kênh liên lạc chung, gã bật cười chế diễu.《Thằng đần!! Mày nghĩ tao sẽ khoanh tay chịu chết à? Trong lúc mày còn đang bận tay xử lý đám vô dụng kia, tao đã liên lạc với một vài kẻ quen biết!!》
Deriku hẳn vẫn còn vài tên Kị sĩ chưa xuất hiện. Đoạn một nhóm Kị sĩ mau chóng xuất hiện, đứng chắn trước mặt tôi, bọn này xem chừng khác với mấy con gà lúc nãy.
Tôi còn chưa kịp hỏi thêm chi tiết thì tên Deriku kia đã bắt đầu giải thích một cách tường tận.
《Liam, bọn này đều là Kị sĩ không tặc cả đấy. Tất cả đều là những nhân vật nổi danh với một khoản treo thưởng khổng lồ trên đỉnh đầu. Nhắc mới nhớ, chính ra cả mày cũng được treo thưởng ở thế giới ngầm đấy. Lúc tao bảo với bọn chúng rằng ngoài khoản tiền thưởng kia ra, tao cũng sẽ thưởng thêm một phần nữa thì chúng đã ngay lập lức đến đây để lấy mạng mày.》
「Tóm lại là đám người có danh tiếng chứ gì?」Tôi hào hứng liếm môi.
Ba tên xuất hiện trước mặt tôi, nhưng hệ thống báo về là còn một tên nữa đang ẩn nấp cách đây một khoảng cách cực xa. Tên đấy cũng chính là kẻ đã nả phát đạn vừa rồi, nhưng phát đạn đấy đã bị tấm lá chắn triệt tiêu trước cả khi nó kịp gây thiệt hại cho Avid. Cùng lúc đó, cả ba tên Kị sĩ kia lăm le vũ khí trên tay và sọc thẳng đến chỗ này.
Một giọng nói truyền đến thông qua kênh liên lạc.《Nếu giết được tên thợ săn không tặc Liam, ta sẽ có thể sống cả đời trong vinh hoa phú quý.》
Theo tôi thấy, mấy tên này mạnh hơn cái lũ ất ơ tôi đánh khi nãy rất nhiều. Một tên trong số đó lao thẳng về phía tôi, rồi tung một đòn khá lắt léo. Đáp trả, tôi rút thanh cự kiếm vẫn còn cắm dưới đất để chặn đứng đòn đánh tới.
「Đấy là lý do duy nhất khiến nhà ngươi vác mặt đến đây à? Đáng lý ra ngươi nên biết quý trọng mạng sống của mình hơn mới phải.」
Nói rồi, tôi vung tay trảm tên đấy làm đôi, hai tên khác đang cố tiếp cận từ hai phía nhằm đưa tôi vào thế gọng kìm. Đáp lại, tôi hạ thấp trọng tâm, tra kiếm vào thế Lai và tập trung cao độ.
「Nhất thiểm.」
Avid không thể tái hiện Nhất thiểm bí kỹ một cách tuyệt đối, nhưng đòn trảm kích vừa rồi vẫn đủ sắc bén để tiễn hai tên kia một đoạn.
Thử nghiệm xong thì tôi tự nhủ.「Vẫn chưa thể tái hiện Nhất thiểm với một thanh cự kiếm à?」
Do trọng lực, khí giới và vài chức năng khác, nên chất lượng tái hiện đòn bí kỹ vẫn khá kém. 『Hm, có lẽ sài katana vẫn thích hợp hơn chăng?』
「Mà, thử nghiệm máy móc thế này cũng tạm ổn rồi.」
Tôi đã tạo ra rất nhiều áp lực lên các khớp nối chi của Avid, nhưng cho đến nay vẫn chưa có gì bất thường xảy ra. Nên thành thử cũng chẳng có gì để phàn nàn cả.
Tôi cùng lúc triệt hạ cả ba tên vừa mới lao vào mình và nhận ra cái tên đang ẩn núp ở đằng xa kia đang có ý định tháo chạy. Thấy vậy tôi liền thao khiển Avid giơ cao cánh tay trái nhắm vào kẻ đấy, rồi một ma pháp trận được định hình trước bàn tay. Những ma pháp trận khác xếp chồng lên đấy, tạo thành một đại ma pháp trận độc nhất.
「Cái bia tập bắn kia, ngươi nghĩ mình trốn được à?」
Thông qua cần thao khiển, tôi kích hoạt tính năng tấn công tầm xa. Theo lệnh, cánh tay của Avid liền bắn ra một đòn pháo xung kích, sóng năng lượng đấy xuyên qua đại ma pháp trận và lao thẳng đến mục tiêu. Truy kích kẻ địch đang bận tháo chạy và huỷ diệt nó, rồi phát nổ, tạo ra một vùng huỷ diệt rộng lớn.
「Công năng mới tuyệt thật!! Đống tiền mình đầu tư vào vụ này xem chừng rất xứng đáng.」
Tôi cứ vậy mà bật cười một cách sảng khoái, lần này đến lượt tên Deriku kia cố gắng bỏ chạy.
「Oi, mày định đi đâu đấy?」
《T-tránh xa tao ra!》
Con Kị sĩ của Deriku lôi ra một khẩu súng phóng lựu ra và nả vào người Avid, nhưng thiệt hại vẫn chẳng thấy đâu. Phía sau, tôi giơ cao thanh cự kiếm lên quá đầu và giáng xuống một đòn. Deriku dương thanh kiếm loè loẹt của mình lên đỡ đòn.
Một ảnh ba chiều đột nhiên xuất hiện bên kênh liên lạc chung, tại đó là tên Deriku đang tái mặt.
《L-làm ơn tha mạng!! Muốn gì tôi cũng sẽ đáp ứng!!》
Coi bộ tên Deriku kia đã hết đường lui rồi, bởi giờ gã đang van nài rất nhiệt thành. Tầm này rồi mà gã vẫn nghĩ tôi sẽ tha cho mình à? Mà nói gì thì cá nhân tôi cũng chẳng thể ngừng vờn gã.
「Ngươi sẽ đáp ứng mọi thứ à..?」Tôi lập lại.
Biểu cảm tuyệt vọng mới nãy của gã mau chóng tan biến, chắc là tên này thật sự nghĩ tôi định thương lượng thật đây mà.
《Mong cậu giơ cao đánh khẽ!! Đao hạ lưu tình. Tôi sẽ không bao giờ chống lại cậu nữa. Tôi thề, tuyệt đối không có lần sau!! Và tôi cũng sẽ đáp ứng mọi thứ cậu yêu cầu!!》
「Không muốn chết hể? Rồi còn bất cứ thứ gì ta muốn nữa chứ? Rồi thí dụ xem nào.」
Tôi quăng cho Deriku khúc xương, và gã mau chóng gặm chặt lấy nó.
《Cậu muốn gì cũng được!! Tiền tài, phụ nữ, danh vọng, cái nào cũng được!! B-biết rồi.... Còn Tinh dược thì sao!? Cậu có thể dùng chúng bất cứ lúc nào mà, phải không? Những thứ như vậy, tôi đây có cả tấn!!》
『Tên này có sở hữu Tinh dược thật không nhỉ?』Vốn dĩ gã chỉ là một tên Nam tước thấp hèn, nhưng nếu những gì gã nói là thật thì đúng là rất đáng để cân nhắc.
「Ừm, đúng là ta rất cần những thứ như vậy.」
《Tôi có một thiết bị đặc biệt... với nó, tôi có thể sản xuất Tinh dược số lượng lớn. Nếu cậu chịu bỏ qua, tôi sẽ cung ứng số Tinh dược mà cậu cần.》
Nhìn tên Deriku cầu xin tha mạng phải nói là rất tuyệt, nhưng nói đi cũng phải nói lại, kèo này của gã, tôi chả hứng thú. Tinh dược á? Đồng ý, nghe xuôi tai đấy, nhưng ngặt cái tên này từng cố giết tôi, và đấy cũng chính là cái nấc an toàn duy nhất mà gã không nên vượt qua. Dù sao thì người Dẫn Lối cũng luôn dõi theo và chuẩn bị những thứ tôi cần. Cũng giống như lần Trác giả kim với cái thanh kiếm bí ẩn kia, những thứ tôi muốn, bằng cách này hay cách nọ, luôn luôn trở vào tay tôi. Chẳng lý gì tôi phải chấp nhận cái kèo thối hoắc này. Xét cho cùng, tiền mua Tinh dược, tôi đây cũng chả thiếu.
「Hm, rồi, giờ thì nộp mạng ra đây.」
《D-đợi đã!! Đấy đâu phải những gì ta thoả thuận!!》
「Hô? Ta đâu có nhớ là bản thân từng hứa điều gì đó với ngươi đâu.」
Kiếp trước, tôi đã từng bị con ả vợ cũ lẫn bọn Yakuza lừa cho một vố và buộc phải trải qua địa ngục trần gian. Chẳng một kẻ nào trong số đó chịu giữ lời hứa, nên giờ trên cương vị là một tên bạo quân, đến lượt tôi độc quyền độc bá.
Tôi đẩy hiệu năng của Avid lên đỉnh điểm, rồi tóm lấy con Kị sĩ của Deriku, và bắt đầu nghiền nát nó. Thanh kiếm gãy nát, khớp nối chân trụ của cỗ máy bị giật phăng và quăng sang một bên.
《Mày thật sự định giết tao à!?》Bên trong buồng thao khiển, Deriku gào lên, khuôn mặt gã giờ đã mếu máo.《Lúc nãy mày còn nói cứ như thể định tha cho tao thật ấy!!》
「Ây da, ngại quá, mà mày tin thật à? Đâu lý gì tao lại tha cho mày. Sẽ rất phiền phức nếu đám thuộc hạ của mày cố hồi sinh mày bằng Tinh dược, nên tao phải giết mày thật triệt để.」
《Y-yaaaahhhh!!!!》
「Oi, cũng tại mày kiếm chuyện với tao trước đấy chứ?」
Tôi nhấc bổng thanh cự kiếm lên và chỉa nó vào buồng thao khiển của tên Deriku. Khi đã vào thế thì liền cắm thẳng thanh kiếm xuống đó, rồi nhấc bổng con Kị sĩ của Deriku lên. Và cứ vậy, đường truyền đã được khôi phục. Phải nói là canh rất đúng thời điểm, nếu đường truyền mà được khôi phục sớm hơn một chút thì chắc trận đấu đã bị huỷ trước khi tôi kịp ra tay hạ sát Deriku. Chỉ nghĩ tới thôi đã thấy tôi may mắn hết phần thiên hạ rồi.
Lúc đường truyền được khôi phục, người của bên Học viện đã ngớ người trước khung cảnh kinh hoàng ở đấu trường.
《M-mau gửi người tới ứng cứu!!》Một giáo viên hét lớn.
Bọn họ xem chừng đang khá hoảng loạn. Mà, cũng chẳng trách được.
「Không cần đâu. Đối thủ đã tử trận rồi.」
Tôi đã đập nát buồng thao khiển của tên kia. Nhưng để cho chắc ăn, tôi còn dùng thanh cự kiếm ghim thẳng gã xuống mặt đất.
Nếu định tham dự giải đấu thì phải chuẩn bị tâm thế đón nhận cái chết bất cứ lúc nào, tại giải đấu, đấy là một luật bất thành. Theo lẽ đó, Deriku có chết cũng chẳng phải tại tôi. Nếu gia tộc gã có ý định báo thù thì tôi cũng chả có việc gì phải sợ một tên Nam tước ất ơ nào đó.
Tôi giẫm nát con Kị sĩ của Deriku để đảm bảo.「Mày chỉ được có thế thôi à, lại còn kéo bầy kéo đám nữa chứ? Hừm, kể cả có kéo bầy kéo đám, nhưng chắc rác rưởi vẫn hoàn rác rưởi.」
Nói xong tôi liền cười lớn, nhóm giáo viên mới tới không nói nên lời. Bọn họ như vậy âu cũng là lẽ thường tình, bởi xung quanh tôi giờ đã trở thành một bãi tha ma, xác Kị sĩ cơ giới nằm la liệt khắp nơi, đếm sơ cũng phải có cả trăm tên.
Avid đã chứng minh cho tôi thấy khả năng của mình, phải nói là vượt trên kỳ vọng. Phải công nhận lần này thử máy đã thật. Chắc phải cảm ơn tên Deriku kia một tiếng rồi.
◎
「Tại sao Học viện lại cho hai tên đó đối đầu với nhau nhỉ?」Trên khán đài, một ai đó lầm bẩm.
Đây là một câu hỏi thật lòng. Gia tộc Berkeley vốn được biết đến với danh xưng Quý tộc không tặc, còn gia tộc Banfield lại được xem là Thợ săn không tặc. Nếu hai bên quay sang đấm nhau, chắc chắn sẽ có sự cố xảy ra, với mọi người, đây là điều tất yếu.
Trong bầu không khí ảm đạm lúc sự việc Deriku tử trận được thông cáo, đám người đến từ các Phân xưởng vũ khí đang cố nhịn cười. Nias giờ trông chẳng khác nào một quả bóng bay đang trực phát nổ, song cổ vẫn đang cố hết sức để kìm chế.
「Thật không ngờ mình lại chẳng thể tận mắt chiêm ngưỡng khung cảnh Avid dần cho đám tạo tác của bọn thứ Nhất ra bã. Thôi kệ, chênh lệch hiệu năng giờ đã quá rõ ràng. Mọi thứ đã được kiểm chứng... ngoài đó, Kị sĩ cơ giới của bọn tôi là mạnh nhất.」
Kỹ sư từ các Phân xưởng khác cũng có đánh giá khá tương đồng... ngoại trừ đám người đến từ Phân xưởng thứ Nhất, cái bọn đã sớm khó chịu mà bỏ đi.
Thấy cảnh Nias hân hoan ra mặt, Wallace không khỏi khó chịu.「Đây chính là lý do tôi không ưa nổi cái đám Bác học, Kỹ sư. Cô không thấy hậu quả của chuyện này à? Liam vừa mới tuyên chiến với dòng tộc Berkeley đấy.」
Kurt thấu hiểu nỗi lo của Wallace, song cậu vẫn chẳng hề nghi ngờ Liam lấy một giây.「Nếu chiến sự có nổ ra thì Liam cũng sẽ giành phần thắng thôi. Dù gì thì cậu ta cũng bất khả chiến bại mà.」
Thấy Kurt tin tưởng bạn mình như vậy, Eila cũng hồ hỡi mà ủng hộ hết mình.「Un, tớ cũng tin Liam sẽ thắng.」
Wallace rất muốn tin hai người họ, nhưng gã chẳng thể ngăn dòng lệ tuôn rơi.「Thật hả? Chắc chưa? Bởi nếu cậu ta thua, tôi cũng sẽ tiêu tùng theo luôn đấy.」
Wallace giờ chẳng khác nào một tay đua ngựa, Liam mà không thắng thì gã sẽ bốc hơi theo đúng nghĩa đen, song Eila lại theo chủ nghĩa hiện thực.「Bỏ đi bỏ đi, mấy cậu có nghĩ giải đấu vẫn sẽ được tổ chức tiếp tục không nhỉ?」
Ngay chính lúc đó, một thông báo vang lên, nó bảo rằng giải đấu sẽ bị huỷ, đúng như những gì Eila lo sợ. Sau từng đó chuyện, khán giả cũng đã lường trước được rằng kết quả kiểu này rất có thể sẽ xảy ra. Ngay khi nghe xong, Nias liền rũ vai xuống, tỏ rõ sự thất vọng.
「Tiếc quá... tôi vẫn còn muốn chiêm nghiệm Avid thêm nữa mà.」
Nhận thấy cô ả Nias kia thật sự đang cảm thấy thất vọng, Wallace không khỏi tỏ vẻ khó chịu với đám người xung quanh Liam.「Tình thế ngặt nghèo như vậy mà cô còn định cho chiến tiếp hả? Trời đất quỷ thần ơi, sao xung quanh Liam toàn mấy đứa dở dở ương ương không thế này.」Gã khó chịu lắc đầu.
●
Tại phòng riêng bên trong ký túc xá, Rosetta tỉnh giấc trong một bộ đồ ngủ xa lạ. Cô đặt tay lên ngực, rồi một gia nhân liền đánh tiếng hỏi. 「Rosetta-sama, có chuyện gì không ổn ạ?」
Cô nhìn qua người gia nhân kia, song lại chả biết phải đáp lại ra sao.「Hể!? Un...Ê tô...」
Sở dĩ cô thành ra như vậy là do không quen với việc có gia nhân hầu hạ. Tại sao cô lại có gia nhân phụng sự ấy nhỉ? Còn nữa, đây là đâu? Nhưng trước cả khi cô kịp hỏi thăm, Người gia nhân nọ đã mau chóng giải đáp thắc mắc.
「Trông người không được khoẻ cho lắm, nên tôi đã được bề trên giao phó nhiệm vụ chăm sóc người ạ. Chúng tôi cũng đã được phía Học viện phê chuẩn, nên xin người đừng quá lo lắng.」
Rosetta chỉ khẽ gật đầu. Kiểu tóc uốn xoăn nay đã được duỗi thẳng, nên giờ những sợi tóc trông chẳng khác sợi vàng là mấy. Cô giờ đã nắm được tình trạng hiện tại của bản thân, song vẫn còn đó một số chuyện khó hiểu. Phải chăng đây vốn chỉ là một giấc mơ? Phần nào đó trong cô đã sợ hãi trước lối suy nghĩ đó.
「V-vậy còn chuyện đính ước?」
「Công nương Claudia-sama đã thông qua hôn ước này rồi ạ.」Nữ gia nhân bắt đầu giải thích cặn kẽ.「Ojou-sama sẽ cùng Liam-sama kết thành phu thê sau khi hoàn tất chương trình đào tạo.」
Rosetta vẫn còn đang chật vật thu xếp thông tin trong đầu. Đính ước ư? Gia đình cô nắm giữ tước vị Công tước, nhưng đấy là tất cả những gì họ có. Số là cô không có gì trong tay, nên lý do duy nhất khiến Liam làm tới vậy, hẳn phải là tước vị mà cô đang nắm giữ.
「R-ra vậy. Liam-sama làm tất cả những chuyện này chỉ vì tước vị Công tước mà tôi đang nắm giữ thôi sao.」
Nữ gia nhân chỉ khẽ lắc đầu phủ nhận.「Không lý nào gia tộc Banfield chúng tôi lại chấp nhận một khoản nợ khồng lồ như vậy chỉ vì một chức sắc nhỏ nhoi. Người hẳn phải hiểu hơn ai hết, phải không ạ, Rosetta-sama?」
Chỉ mỗi tước vị thôi thì cũng vô dụng. Rosetta hiểu rõ điều đó hơn ai hết.
「Nhưng tôi không hiểu. Hà cớ gì ngài ta lại phải làm tới mức đó chỉ để lập tôi làm chính thất chứ?」
Nữ gia nhân nghe xong thì liền bật cười khúc khích.
「C-có gì đáng cười chứ?」
「Xin Rosetta-sama lượng thứ cho sự thất lễ vừa rồi. Người thấy đấy, đây là lần đầu tiên tôi thấy Liam-sama chủ động như vậy với một nữ nhân xa lạ.」
Nghe xong, Rosetta liền cúi gầm mặt, hai má đỏ bừng, cô chưa từng nghĩ mình sẽ nghe được những lời như vậy. Nữ gia nhân này hẳn phải tin rằng Liam thích cô chứ không phải vì tước vị phù du kia, thậm chí đến cái mức cậu ta sẵn sàng chấp nhận gánh lấy khoản nợ khổng lồ của gia tộc cô. Rosetta có mơ cũng chẳng dám nghĩ rằng lại có một người đối với cô như vậy.
「C-chị chắc chứ?」
「Khá chắc đấy ạ. Đây cũng chính là điều mà bầy tôi như chúng tôi loーÈ hèm, chuyện là, hồi còn ở lãnh địa, ngài ấy chưa từng thể hiện sự hứng thú với bất kỳ nữ nhân nào.」
Rosetta để nữ gia nhân nọ giúp mình nằm lại ngay ngắn.
「Xin Ojou-sama hãy tĩnh dưỡng.」
Sau sự cố của Deriku, Học viện chính quy đã tạm đình trệ. Họ vẫn chưa ấn định ngày hoạt động trở lại, nên Rosetta đã được bảo rằng hãy cứ từ tốn mà tĩnh dưỡng.
Rosetta cứ vậy mà nhắm mắt lại.
『Nếu đây là mơ thì mình vẫn chưa muốn tỉnh. Nhưng nếu đã phải tỉnh thì mình muốn giữ thế này lâu hơn một chút nữa...』
◆
Tại phòng tiếp khách thuộc Học viện chính quy, tôi hiện đang bị mấy người bên đấy gây khó dễ. Chà, nói là gây khó dễ cho vui thế thôi, chứ mấy tên thuộc hạ ngồi kế bên tôi mới chính là kẻ chịu trận. Thật ra cái đám Nịnh thần này còn đang đe doạ ngược mấy tay giáo viên nữa là. Marii phải nói là rất được việc.
「Chẳng có lý do gì để ngài phải xuống tay với cậu ta cả.」
Rồi mấy ông nghĩ Marii sẽ đáp lại mấy câu chất vấn ngớ ngẩn kiểu đó như thế nào?
「Ai đó muốn giết ngươi mà ngươi vẫn định nhắm mắt cho qua à? Các ngươi rao giảng mấy cái thứ vớ vẩn đấy ở đây à, Hả? Nói xem, cái gì mà trụ cột, cái gì mà gánh vác tương lai Đế chế, Hả? Đáng lý ra ngươi còn phải khen thưởng Liam-sama vì đã đứng ra làm gương cho tất cả mọi người mới phải. Còn nữa, một khi đã tham dự giải đấu thì phải chấp nhận rủi ro, không đúng sao? Thế thì làm gì còn vấn đề gì nữa, phải không?」
Tên nào dám chất vấn, Marii dám vặn lại. Đám thuộc hạ của ả cũng hùa theo, cho rằng thằng thua cuộc mới là bên có lỗi. Cùng thời điểm đó, tôi hiện vẫn đang nhâm nhi tách trà và theo sát cuộc "thảo luận".
『Đây chính là cảm giác thắng cuộc.... Chính là ác nhân đích thực.』
「N-nhưng sau vụ này, sẽ có người ôm hận với gia tộc Banfield.」
Nghe xong, tôi quyết định đây là thời điểm thích hợp để mình nói gì đó.
「Rồi sao đây? Lũ các ngươi còn định chất vấn ta đến bao giờ, ta vốn đã quá quen với việc bị bọn xấu nguyền rủa rồi. Thế, các ngươi bảo sẽ có kẻ tới báo thù là có ý gì đây? Mà, vốn dĩ ngay từ đầu, tại sao ta lại phải khoanh tay chịu chết hả? Tất cả mọi chuyện diễn ra như vậy là bởi các ngươi không thể ngăn tên Deriku kia gây chuyện đấy chứ.」
Tôi đổ hết tội lỗi lên đầu đám giáo viên, mặc dù là học viên, song tôi vẫn rất bố láo. Chẳng một giáo viên nào dám bật lại, xem chừng đống quá lót chân kia đã phát huy hiệu quả rồi.
Marii gật gù đồng ý.「Ngài nói đúng lắm, Liam-sama.」Con ả này đúng là Nịnh thần số 1.
「Liam-sama, chúng tôi đã nắm được tình hình, quả đúng là Học viện chính quy cũng có một phần lỗi trong sự cố lần này. Chúng tôi biết ngài làm vậy là hoàn toàn chính đáng. Nhưng chỉ mong sao ngài ăn năn hối lỗi một chút...」
Tôi khịt mũi một cái khi nghe thấy lão Hiệu trưởng bảo mình phải ăn năn hối lỗi với một thái độ trịnh thượng.「Ăn năn hử?」『Sao cứ phải vòng vo như vậy chứ?』「Bao nhiêu?」
「Hây?」
「Ta đang hỏi là ông cần bao nhiêu. Cần bao nhiêu tiền để bịt miệng đám người phiền phức các ngươi?」
Một vài giáo viên đã bật dậy khỏi ghế, nhưng chỉ với một cái liếc mắt, Marii đã khiến chúng cúp đuôi. Con ả này vượt ngoài mọi sự kỳ vọng của tôi luôn rồi. Có mấy tên bên kia thậm chí còn đang run như cầy sấy.
Có hơi thích thú trước tình cảnh này, nên tôi buộc phải tự nhủ với bản thân rằng mình vẫn còn chưa tốt nghiệp và cho đến lúc đó thì vẫn còn một quãng thời gian nữa. Nếu bây giờ mà chọc giận đám giáo viên thì sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến khoảng thời gian đó. Thành thử tôi đã đi đến quyết định giả vờ ngây thơ.
「Hãy thứ lỗi cho ta vì đã dùng những từ ngữ dễ gây nên những hiểu lầm không đáng có. Ta biết, xin lỗi thôi là chưa đủ để bày tỏ lòng thành, vậy nên năm sau ta sẽ ủng hộ Học viện gấp đôi, coi như là để khắc phục hậu quả.」
「N-nhưng như vậy đâu thể giải quyết vấn đề?」
『Hả? Vẫn còn chưa đủ ư? Đùa đấy à? Gấp đôi rồi đấy? Các ngươi nghĩ tiền của ta là lá mít chắc?』
「Này nhé, các ngươi đang định phàn nàn về việc ta ủng hộ cho Học viện đấy à? Ý kiến ý cò gì đây hả? Đừng bảo với ta là như thế vẫn chưa đủ đấy nhé?」
Hiệu trưởng giơ tay lên để trấn tĩnh nhóm giáo viên.「Ngài Bá tước, chúng tôi mong ngài nghiêm khắc rút kinh nghiệm sau sự cố lần này. Tôi mong ngài có thể hiểu điều đó.」
『Vậy ra lão ta đã bỏ qua từ lâu rồi, nhưng chỉ đang cố giả vờ mắng mỏ để thực hiện sao cho đúng quy trình thôi à. Đống tiền kia đã đủ bịt miệng, nhưng bọn này vẫn muốn giữ thể diện, nên định sẽ trách mắng cho có lệ. Bọn đạo đức giả này phiền chết mất, nhưng đúng là có tiền mọi thứ trơn tru thật. Và với Trác giả kim thì mọi chuyện cũng chẳng mấy to tát.』
「Thế, nếu đã xong rồi thì ta xin phép.」
Tôi đứng dậy và rời khỏi phòng khách, thấy thế thì đám Nịnh thần cũng bật dậy và rời đi theo sau. Tôi liếc mắt nhìn ra sau thì thấy đám giáo viên đang ôm đầu sợ hãi.
◆
Sau khi Liam rời khỏi phòng, John-sensei liền khoanh tay lại.
『Cậu ta thậm chí còn chả có ý định giữ kẽ. Thế mà mình lại chỉ biết câm như hến.』
Liam đã thẳng thừng nói rằng【Nếu mấy người không phải hư danh thì đã chẳng có vấn đề gì xảy ra, đám giáo viên mấy người đúng là rặt một đám vô dụng.】
Lời lẽ của Liam cũng đã ảnh hưởng đến viên Hiệu trưởng ít nhiều.「Ta vốn đã định cảnh cáo Nam tước Berkeleuly rồi, vậy mà....」
Tất cả những gì Liam đã làm chỉ là gạt phăng viên sỏi ngáng đường của mình sang một bên. Phía Học viện không thể nhắm mắt làm ngơ trước cách hành xử của Deriku, và trong sự cố lần này họ cũng chẳng có ý định đổ lỗi cho Liam. Tuy nhiên, chuyện Liam "đánh trứng" Deriku cũng là sự thật, nên họ nghĩ mình phải mắng cậu ta một trận.
TN: đánh trứng tức là gì.... Thì tự hiểu đi nhé.
「Hèn gì mọi người hay gọi cậu nhóc đấy là một đứa trẻ phi thường.」Viên Hiệu trưởng kiệt sức thở dài một hơi, khuôn mặt ông lộ rõ vẻ mệt mỏi.「So với đám người lớn chúng ta, cậu nhóc đấy thẳng thắn thật.」
John-sensei cũng rất muốn thở dài một hơi cho toại lòng.『Nhất trí, đám học viên cá biệt phiền phức một thì thiên tài như cậu ta phải phiền phức mười.』
◎
Đêm hôm đó, tôi mang theo một thanh kiếm gỗ cực nặng ra sau hậu viện của khu ký túc xá để tập vung. Thay vì dựa vào giáo trình huấn luyện thể lực vốn có của học viện, tôi thà dành chút thời gian ra để luyện tập kiểu này còn hơn.
Trong lúc đang bận lau mồ hôi bằng chiếc khăn mặt thì Kukuri ló đầu ra khỏi góc cây gần đó.
「Có chuyện gì?」
「Liam-sama, chúng thần đã hoàn tất công tác điều tra đám người giám sát giả Claudia ạ. Tổ chức đấy lớn hơn những gì chúng thần dự đoán. Có vẻ như thay vì tập chung vào viêc mạc xác dòng tộc Claudia thì chúng cũng rất chịu khó điều tra bắt thóp những gia tộc khác thì phải.」
『Coi bộ con cá đợt này lớn hơn mình tưởng』
「Bọn đấy rảnh tay quá nhỉ?」
「Chúng thần đã nắm được toàn bộ thông tin. Nhưng ngài định xử trí ra sao ạ?」
Nếu đã nắm bắt nhanh tới vậy thì chắc bọn này cũng chả có gì to tát. Mặc dù tổ chức có to hơn dự tính, nhưng chắc bọn đấy cũng bị một số giới hạn nhất định. Kukuri cũng chỉ bảo, bọn đấy to hơn dự tính một chút mà thôi. Thôi kệ, tôi cũng chả có hứng thú với yếu điểm của kẻ khác. Nếu đã định hạ bệ một ai đó thì tôi chỉ việc tự điều tra lấy, hoặc đơn giản hơn là cứ việc xua quân đến đấy và đấm bỏ mẹ bọn đó là được. Thu thập thông tin gì đấy cũng chả hợp với sở thích của tôi, nhưng mà nếu cứ vậy mà quăng đi lợi thế thì đúng là phí của trời cho thật đấy nhỉ?
「Gửi bản báo cáo về cho lão Brian và ở đó đợi chỉ thị tiếp theo. Bảo với lão ta hãy tận dụng cho tốt chỗ thông tin đấy.」
「Tuân lệnh.」
Vừa dứt lời, Kukuri liền chìm vào bóng tối và biến mất.
「Hm, chắc phải làm thêm vài hiệp nữa rồi. Quả thực mình đang dần chậm chạp hơn...」
Lúc thao khiển Avid, so với hiệu năng của cỗ máy, tôi để ý thấy bản thân đang dần thụt lùi. Mình phải chăm chỉ uốn nắn bản thân hơn mới được.
◆
Rosetta quyết định ghé qua khu nam sinh.
「Ê tô... phải ở đâu không nhỉ?」
Rosetta hiện đang đứng trước cửa phòng của Liam, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút bồn chồn. Quả tim thì như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, song cô vẫn lo vì tự nhiên bản thân lại mò đến đây. Cô cứ nghịch lọn tóc và kiểm tra lại y phục hết lần này đến lần khác. Rosetta hít một hơi thật sâu và chuẩn bị gõ cửa, nhưng chưa kịp động tay thì Kurtーngười vô tình đi ngang quaーngỏ lời gọi.
「Cậu cần gặp Liam à?」
「Fuyah!?」
Thấy vậy, Kurt liền ngỏ lời xin lỗi vì đã khiến Rosetta giật mình.「Xin lỗi. Tôi đã thất lễ rồi.」
Rosetta liền cúi gầm mặt vì đôi gò má đỏ ửng, thẹn thùng vì cách hành xử lỗ mạn ban nãy.「X-xin đừng bận tâm.」
「A-à vâng. Ê tô, cậu đến tìm Liam phải không?」
Kurt nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, Rosetta cũng mau chóng giải thích.
「D-đúng rồi... Có một vài chuyện tôi muốn thảo luận với cậu ấy. Cậu thấy đấy, mấy người họ...」
Phía sau Rosetta là hai nữ Kị sĩ được gia tộc Banfield cử đến để chăm lo cho cô. Trong số nhóm người được cử đi, còn có một vài gia nhân, song điều này lại chỉ tổ khiến cô thêm phần khó xử. Nhóm người này được gọi tới từ lãnh địa Banfield nhằm chăm lo cho Rosetta trong một khoản thời gian nhất định, và bọn họ cũng ngăn luôn đám nam nhân dám bén mãn đến gần cô. Rosetta vốn là hôn thê tương lai của Liam, nên bọn họ rất đề phòng đám nam nhân tiếp cận cô. Tất nhiên, với Kurt thì khác, đối với họ, cậu là tri kỉ của chủ nhân mình.
「Ể? Bọn họ không nói gì với cậu à?」
Kurt nhìn qua viên nữ Kị sĩ. Một người nọ bước lên và đáp.「Ojou chưa từng hỏi. Nên chúng tôi cũng không biết người đến đây để làm gì ạ.」
Rosetta vốn không quen với chuyện có người theo hầu hạ, nên thành thử cô chưa từng nảy sinh ý định hỏi đội cận vệ vị trí của Liam. Ý thức được điều đó, cô vội quay mặt đi hướng khác.
「C-cậu ấy không có ở đây ư?」
Kurt bèn ngỏ lời nhận trọng trách dẫn Rosetta đến chỗ Liam.「Tôi biết cậu ta hiện đang ở đâu. Để tôi dẫn cậu đến đó nhé.」
Cứ vậy, Kurt dẫn Rosetta đến chỗ hậu viện thuộc khu nam sinh. Vẫn rộng rãi như mọi khi, nơi đây giống công viên hơn là một hậu viện, như để minh chứng cho điều đó, tại đây có cả đài phun nước lẫn nhưng băng ghế dài. Tại đây, họ bắt gặp Liam đang đứng dưới một góc cây lớn, trên tay là một thanh mộc kiếm. Rosetta định sẽ đến đó, nhưng đi được nửa bước thì bị Kurt ngăn lại.
「Tốt nhất là cậu nên dừng lại ở đây thôi.」
「Tại sao?」
Kurt chỉ tay vào đống lá 1/2 nằm rải rác dưới chân Liam. Lúc thấy cảnh đó, nhóm cận vệ của Rosetta liền nuốt khan. Kiếm kỹ của cậu ta hẳn phải ấn tượng lắm mới khiến nhóm Kị sĩ đây trầm trồ đến như vậy.
「Vào những lúc Liam luyện tập như vậy, bất cẩn tiến cận sẽ rất nguy hiểm.」Kurt cảnh báo Rosetta.「Cậu ta cũng không muốn bị làm phiền đâu, nếu tốt nhất là ta cứ đợi ở đây cho đến khi Liam hoàn tất khoá luyện đi.」
「Ý cậu là sao?」
Rosetta không khỏi bối rối khi bị Kurt cảnh báo cô có thể sẽ bị thương nếu đến gần. Trong khi đó, Liam vẫn chỉ đang đứng bất động tại chỗ với thanh kiếm trên tay.
Thay vì giải thích cặn kẽ, Kurt chỉ gãi đầu và bật cười thành tiếng.「Kỳ lạ lắm đúng không? Lúc mới thấy cảnh này tôi cũng cạn lời luôn mà. Liam đạt được tới cảnh giới này đều là nhờ chăm chỉ luyện tập suốt một thời gian dài đấy. Phải công nhận, cậu ta là một thiên tài bẩm sinh, song đồng thời cũng là người chăm chỉ hơn bất kỳ ai.」
Ngay khi Rosetta trông thấy Liam vẫn đang luyện tập chăm chỉ bất chấp thiên phú trời ban thì cũng chính là lúc cô ngộ ra rằng bản thân mình chẳng hề biết một chút gì về cái cậu trai kia.
『Vốn dĩ ngay từ đầu, dù có là thiên tài hay gì đi chăng nữa thì cậu ta cũng chẳng tài nào thay đổi được bất cứ thứ gì... Ngày qua ngày, mình vẫn luôn đố kị với con người siêng năng chăm chỉ như này ư?』
Rosetta cứ ngỡ nếu là Liam thì cậu có thể dễ dàng giải quyết mọi chuyện. Kết quả cho lầm tưởng đấy là cô đã đâm ra ganh ghét cậu. Nhưng rồi Kurt lại bảo với cô rằng Liam luôn nỗ lực không ngừng. Biết được chuyện này, Rosetta không thể không hổ thẹn với lối suy nghĩ nông cạn trước đó.
『Thật không ngờ lại có người làm được điều mà mình không thể. Thế mà còn đi ghen đua với người ta nữa chứ.... Mình đúng là một con ngốc mà.』
Rosetta quay đầu rời đi, cô thẹn đến mức chẳng thể đối mặt với Liam.
「Cậu không định nói chuyện với cậu ta à?」Kurt đánh tiếng hỏi.
「Giờ chưa phải là lúc. Tôi không thể để cậu ấy thấy bộ mặt thảm hại như thế này được.」
「Ồ.」
◎
Tại dinh thự thuộc gia tộc Banfield, Serena hiện đang liên hệ với viên Tể tướng. Bà lúc này đang rất nghiêm túc, thái độ điềm tĩnh vốn có giờ đã chẳng còn thấy đâu. Trên tay bà là một tập tài liệu dầy cộm được gia tộc Banfield tổng hợp từ bọn giám sát giả Claudia.
Viên Tể tướng mau chóng xuất hiện trên màn ảnh ba chiều.
《Có chuyện gì mà gấp vậy?》
Serena chào hỏi qua loa, rồi vào thẳng vấn đề chính.「Đây là tài liệu mà gia tộc Banfield tổng hợp được từ bọn giám sát viên. Bọn chúng không chỉ giày xéo dòng tộc Claudia mà còn chơi trò mật thám nữa. Xem chừng bọn chúng còn đột nhập được vào những chỗ khá kín đáo nữa đấy.」
Nói rồi bà gửi một vài văn bản qua cho đầu dây bên kia. Khi nhận được, viên Tể tướng lập tức tái mặt. Ông sau đó gõ *cọc cọc* lên bàn làm việc, coi bộ đang rất tức giận. Xét cho cùng, đoạn tin mà Serena gửi tới đang chỉ đích danh viên Tể tướng.
《Ta sẽ lo liệu việc này. Tệp tin gốc sao rồi?》
「Thông tin về ông đã sớm bị tiêu huỷ.」
《Coi bộ ta buộc phải nhờ bà làm giúp một số chuyện rồi. Ân huệ này, về sau nhất định ta sẽ báo đáp.》
「Thế phần tài liệu còn lại, ông định sẽ giải quyết thế nào? Brian cũng chẳng biết phải xử trí ra sao với chúng nữa rồi.」
《Quan điểm của viên Bá tước về vụ này ra sao?》
「Ngài ấy không có hứng thú.」
Không chỉ có viên Tể tướng, đám giám sát viên kia còn nắm thóp được rất nhiều quý tộc. Song Liam đã giao phó tất cả lại cho Brian. Chuyện này đã đẩy Brian vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, kết quả là vô phương giải quyết, ổng chẳng biết phải xử trí ra sao với từng đấy thông tin mật trong tay.
《Hãy khuyên ông ta giao nộp tất cả cho Đế chế. Tự ta sẽ giải quyết vấn đề này. Đây là cơ hội để dằn mặt đám quý tộc có trong danh sách. Chỉ cần cho chúng biết rằng ta đang nắm đằng chuôi là được.》
「Ông lại định ủ mưu gì à.」
《Thì cũng tại ta vẫn đang là Tể tướng mà. Được rồi, ta phải bắt tay vào dọn dẹp mớ hỗn đốn này thôi. Bà vẫn xuất sắc như mọi khi nhỉ, vất vả rồi.》
Serena nhẹ nhõm cúi đầu gác máy sau khi đã bàn giao xong công việc.
◇
Khi sự cố của tên Deriku kia dần lắng xuống, và lễ bế giảng năm học thứ ba cũng đã kết thúc, cả bọn đều đã lên năm tư. Nhưng trước mắt sẽ có một kỳ nghỉ dài hạn. Thân là Bá tước, tôi phải trở về lãnh địa sau một khoảng thời gian vắng bóng, cốt là để nghỉ ngơi.
「Sau ba năm, cuối cùng cũng được trở về rồi. Mà sao vẫn chẳng có gì thay đổi nhỉ.」
Đặt chân trở về sau một quãng thời gian vắng mặt, chào đón tôi vẫn là khung cảnh quen thuộc. Lần gần nhất lúc tôi rời đi, khi trở về thì mọi thứ đã thay đổi một cách chóng mặt. Song lần này, mọi thứ chỉ thay đổi chút chút.
Tên Wallace hiện đang xách hành lý trên tay và đánh mắt lướt quanh dinh thự một lượt. Do đã từ bỏ chức vị Hoàng tử, nên gã buộc phải theo tôi về đây, chứ phía Cung điện không chứa tên này nữa.
「Phù!! Đi đường xa mệt ghê. Liam này, về chuyện cận vệ và gia nhân, cậu sẽ chuẩn bị cho tôi nhỉ? Càng xinh thì càng tốt. À, còn phải trẻ đẹp nữa nhé. Thời tôi còn ở Cung điện phải nói là kinh lắm..., ở đó chỉ toàn mấy lão bà, già khú đế thôi. Đồ ăn cũng phải chuẩn bị chỉnh chu một chút. Tôi phát ôm với mấy món ăn khó nuốt ở Học viện rồi.」
『Tên này đang ra lệnh cho mình đấy à? Hắn nghĩ hắn là ai vậy? Rõ là một tên thuộc hạ mà dám lên mặt!!』
Ngay khi tôi vừa định đá đít tên này ra khỏi đây thì Serena xuất hiện.
「Đã lâu không gặp, Wallace-denka. Chẳng hay cái "lão bà, già khú đế" mà ngài vừa nhắc đến khi nãy là đang ám chỉ đến ai vậy nhỉ?」
Serena mỉm cười tươi rói, còn Wallace thì chân đập tay run, trông gã như sắp bĩnh ra quần đến nơi ấy.
「Kyaaaaaaaaaaa!?」
Wallace lập tức hét toáng lên, trông cứ như thể vừa gặp ma xong.
「Ôi trời, sao ngài Cựu Hoàng tử đây thất lễ quá vậy. Trông tôi giống lũ ngạ quỷ lắm à!?」
Wallace lập tức trốn ra sau lưng tôi.「T-ta thà gặp phải bọn đấy còn hơn!! Liam này, Hầu nữ trưởng đang làm cái quái gì ở đây thế?!」
「Tại sao bà ấy lại ở đây à? Thì do ta thuê bả về chứ sao?」
「Cậu thuê bà ấy ư!? Serena á? Tại sao!?」
『Hoá ra tên này sợ Serena à. Thế thì giao hắn cho bà ấy lo liệu luôn vậy』
Coi như xong vụ Wallace, tôi quay đầu lại mỉm cười với cái tên được cho là khách quý. Mặc dù tôi không thể tự mình đánh giá sắc thái trên khuôn mặt, nhưng dám chắc điệu cười mà tôi đang chưng ra lúc này, hẳn phải thâm hiểm lắm.
Phía sau tôi và tên Wallace này là một Rosetta đang bồn chồn mãi không thôi. Nhân dịp nghỉ dài hạn, tôi đã ép cô ả phải trở về cùng mình.
Trong nhóm người ra đón chào chúng tôi có cả Công nương Claudia tiền nhiệm lẫn đương nhiệm. Cả hai người bọn họ lập tức đi đến chỗ tôi và khóc lóc cảm tạ.
「Ngài Bá tước, chúng tôi chẳng còn biết phải cảm tạ ngài bao nhiêu cho đủ nữa rồi ạ.」Mẫu thân của cô ả buông lời cảm tạ.
「Tôi thực sự rất lấy làm biết ơn vì đã gặp được một người như ngài ạ.」Obaa-sama của cô ả tiếp lời.
Tôi chẳng biết lão Brian đã nói những gì để thuyết phục hai người này ngã về phía mình và chấp thuận cuộc hôn sự này, nhưng xem chừng hai người họ đang rất tin tưởng tôi. Thấy bọn họ rối rít như vậy khiến tôi có chút thích thú, nhưng Rosetta trông lại có hơi đỏ mặt.
『Oi, gượm đã, vẻ cao ngạo mới đó đâu mất rồi?』Với ý định khiến cô ả tuyệt vọng hơn nữa. Tôi hất cằm ra hiệu cho Serena, bả hiểu ý và liền dẫn hai người họ đến chỗ Rosetta.
Lúc cả ba đoàn tụ, bọn họ liền ôm nhau mạ bật khóc thật to. 『Oi, đấy đâu phải những gì ta muốn... Thay vì một cuộc đoàn tự sướt mướt như thế kia, đáng lẽ cô phải kiểu【Hắn sẽ đoạt lấy tước vị của chúng ta!! Okaa-sama, Obaa-sama, con xin lỗi!!】mới phải chứ? Hừ, thôi bỏ đi. Kịch hay còn đợi ở phía sau.』
Còn nữa, ba cái người kia không phải bên duy nhất đang khóc ở đây... Cách đó một đoạn, lão Brian cũng đang khóc hết mình.
「Liam-sama, hôm nay quả là một dịp đặc biệt để công bố hôn ước của ngài cho toàn cõi. Thần đây hạnh phúc đến nỗi chẳng thể ngừng khóc nữa rồi. À mà, còn có cuộc đoàn tụ xúc động này nữa chứ!! Thần biết một lão già như mình thì không nên chưng ra bộ mặt như vậy, nhưng mà thần không thể kìm được nước mắt nữa rồi!!」
「Lão lúc nào mà chả khóc. Thôi ngay đi cho ta? Chả ai muốn thấy một lão già khóc lóc suốt ngày đâu.」
Cũng đã được một quãng thời gian kể từ lần cuối cùng tôi gặp lão Brian, song ngay khi vừa gặp mặt tôi đã liền ra lệnh cho lão thôi làm bẽ mặt mình. Hình như lão ta cũng có chút vui sướng thì phải. Bộ ông bị M à??
「Ngài vẫn lạnh lùng như mọi khi nhỉ!! Quả không hổ là Liam-sama.」
Xem chừng có nói gì thì lão già này vẫn sẽ hớn hở như vậy.
Tôi mặc lão và quay sang tìm Amagi, người hiện vẫn đang đợi mình. Em ấy hiện đang đứng đợi cùng nhóm hầu nữ AI ở phía sau. Không biết ẻm đứng ở đó làm gì nhỉ?
「Amagi, về phòng cùng ta.」Nói xong, tôi liền hướng về phòng mình, song em ấy có chút do dự.
「Danna-sama, như thế liệu có ổn không ạ?」
「Cái gì mà ổn hay không hả?」
Cũng chẳng phải Amagi đang e thẹn hay gì, nhưng tôi vẫn thấy ẻm có chút dễ thương. Dù gì thì tôi cũng đang ép em ấy đi theo mình mà.
「Thôi bỏ đi, theo ta. Có vài chuyện ta muốn hỏi em.」
「Như ý ngài.」
◇
Khi thấy Liam hướng về phòng mình, Wallace chẳng biết phải lý giải chuyện này ra sao.
「Coi bộ tin đồn cậu ta thích hình nhân là thật rồi.」
Đối với Đế chế, những hình nhân được trang bị trí tuệ nhân tạo như Amagi là một chủ đề rất khó nói. Giới quý tộc thường không có cái nhìn thiện cảm với lũ hình nhân và muốn tránh xa chúng nhiều nhất có thể.
Nghe vậy thì Serena liền đanh mặt, đoạn bà gằn giọng và cho Wallace một lời khuyên thật lòng.「Wallace-sama, nếu ngài còn muốn sống yên ổn trong dinh thự này thì tôi khuyên ngài nên tránh dùng từ "hình nhân" với nhóm "người" Amagi. Chưa từng có một ai buông lời xúc phạm Amagi mà sống được tới ngày mai cả. Thủ cấp của ngài sẽ không cánh mà bay.. theo đúng nghĩa đen luôn đấy ạ. Nên tôi mong ngài hãy tự biết chừng mực.」
Wallace gật đầu lia lịa.「T-tất nhiên rồi. Ta sẽ không bao giờ nói về sở thích cá nhân của Liam nữa đâu!!」
『Kurt và Eila cũng từng nhắc tới vụ này, nhưng mình cứ nghĩ bọn họ chỉ đang nói đùa mà thôi!! ...Phải cẩn thận hơn mới được』
Wallace không ngốc tới mức cắm đầu đi chọc giận người đang chống lưng cho mình.
「Hi vọng là vậy,」Serena tiếp lời.「Nhưng mà phải công nhận, Liam-sama cũng kỳ lạ thật đấy nhỉ? Quả là không ngờ ngài ấy lại đi chống lưng cho một kẻ vốn chẳng có gì trong tay.」
Wallace nghe xong thì liền thở dài một hơi.『Hm, cái bà già này, bà xem thường tôi đến thế à?』
「Serena này, ta vẫn là một cựu Hoàng tử đấy nhé.」
「Vâng. Nhưng ngài thấy đấy, tôi hiện đang phụng sự cho Liam-sama. Đâu có gì lạ khi tôi suy xét đến cái lợi cho gia tộc mà mình đang phụng sự đâu, đúng không?」
「A-à ừ.」
「Ngài hiểu được thế là tốt rồi. Giờ thì Wallace-sama, xin phép để tôi tiếp đãi ngài như một vị "khách quý" của gia tộc Banfield.」
Ngay khi ý thức được rằng Serena sẽ chăm sóc mình suốt kỳ nghỉ, Wallace liền gục xuống và... bật khóc nức nở.