• TN: Bạn nào muốn donate ủng hộ nhóm, tiếp lửa cho trans có thể check qua số tài khoản:
1971 0919 79 techcombank.
•
Người Dẫn Lối vừa mới kể tôi nghe một sự thật gây sốc. Nghe xong... Tôi không khỏi biết ơn.
「Vậy ra khi anh đã nghiêm túc khi bảo sẽ tiếp tục dịch vụ kể cả sau khi tôi đã chuyển sinh ư.」
「H-hả...?!」Người Dẫn Lối thốt lên đầy kinh ngạc.
Cái tên này khiêm tốn thật đấy, kể cả khi đã săn sóc tôi trong suốt từng đấy thời gian mà vẫn giả vờ làm kẻ xấu. Hèn gì mà mọi thứ tôi làm luôn thuận buồm xuôi gió.
「Anh không cần phải ngại đâu. Từ phía đằng sau, anh đã sắp đặt mọi thứ cho tôi mà, phải chứ?」
「Ể, à thì nói theo cách đó thì cũng đúng, nhưng...」
Nếu tôi mà được tiếp đón như tên Peter kia thì tôi sẽ phải đính ước với con ả Katerina, để rồi nhiễm phải cái chủng vi rút STD. Anh ta không những bảo vệ mỗi tôi không, mà còn bảo vệ cả cậu nhỏ của tôi nữa!! Có lẽ chính anh ta cũng là người đã sắp đặt giúp tôi gặp Kurt và Eila cũng không chừng. Phần đó thì chắc là vận mệnh rồi, song dám chắc anh ta cũng có nhúng tay vào. Trên thực tế, có khi mọi sự may mắn tôi có được ở tại gia tộc Razel đều do anh ta một tay sắp đặt.
「Anh quả đúng là một người tốt tính mà.」
「Hở? Khôngー」Người Dẫn Lối đưa tay ôm ngực, miệng mấp mé như muốn nói gì đó, song lần này đến lượt tôi ngắt lời anh ta.
「Đừng khiêm tốn vậy chứ, anh muốn tôi cắt đứt với gia tộc Razel mà, đúng không? Dù sao thì cái gia tộc đấy giờ cũng đang lâm vào thế bế tắc. Nếu mà kết giao với cái nhà ấy thì tôi sẽ gặp rắc rối lớn. Thật sự cảm ơn anh rất nhiều.」
Tôi chẳng rõ anh ta đã làm những gì, song lão tử tước Razel đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, đến mức bị hạ phẩm. Nếu mà dính đến cái gia tộc đấy thì chắc giờ tôi đang phải chật vật với những chuyện này.
「Y-yamero....」Người Dẫn Lối dần trở nên xấu hổ, đến mức trông như đang đau đớn.
『Cái tên này tử tế quá trời quá đất. Đến cái mức mà mình buộc phải tự hỏi rằng hai gia tộc Razel và Petack lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay là do anh ta nỗ lực ra tay bảo vệ mình đó ư? Có thể lắm chứ!!』
「Thế mới lý giải tại sao gia tộc Petack lại kiếm chuyện với tôi nhiều đến thế... Anh lùa chúng nó vào chông, đúng không? Hai tên khốn đấy, quả thực đã khiến tôi phát cáu.」
Tôi cực kỳ biết ơn anh ta vì đã lật đổ cả hai gia tộc liêm chính kia.
「K-khôngー」Trong lúc xấu hổ, vị cứu tinh của tôi đã đưa tay che mặt.
Tôi bắt đầu tiến lại gần.「Anh là nhất. Cảm ơn.」
Khi tôi bộc bạch lời cảm ơn từ tận đáy lòng,m thì người Dẫn Lối bỗng chợt hét lớn.
「Gwaaaaaahhhhh!!!」
Hét xong thì anh ta biến mất tựa làn khói. Khi tôi dừng bước, đứng lại tại chỗ thì lão Brian bắt đầu di chuyển lại như bình thường.
「Có chuyện gì không ổn ạ, Liam-sama?」
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, nghĩ về cái tên ngại ngùng vừa mới rời đi.
「Không có gì. Hm, đột nhiên ta thấy thoải mái hơn nhiều rồi. Này lão Brianーta sẽ bỏ qua cho cái kiểu tóc kia!!」
Lão Brian lập tức nghiêng đầu, ra chiều bối rối, rồi đoạn liên lạc với quan viên chính phủ để truyền tin.
Hừm, mình đã quá nghiêm trọng hoá vấn đề rồi. Do là một người bao dung, độ lượng, nên tôi sẽ tha thứ cho đám người biểu tình kia.
Thứ duy nhất kiến tôi bực mình là cái kiểu tóc đó lỗi mốt trong chưa đầy một tháng kể từ lúc tôi bỏ cuộc. Chúng đang cố chọc tức tôi đấy à?
♢
Trước khi tôi rời lãnh địa để nhập học, Nias có đến yết kiến.
「Liam-sama, ngài có thể mua giúp thần một vài phi chiến hạm không ạ?」
Khi tôi thấy con ả Nias nói ra những lời đó thì liền khịt mũi.「Biến đi con ả vô vọng.」
「Tại sao ngài lại lạnh lùng với em thế ạ, Liam-sama.」
Dạo gần đây Nias làm ăn khá phát đạt, vì tôi đã mua Pháo đài mẫu hạm từ cô ả, nên giờ thì hết van nài lòng thương hại được nữa rồi.
Với một cái búng tay, gia nhân liền ập vào, sóc nách lôi cô ả ra khỏi phòng.
「Chỉ hai trăm.., hai trăm đơn vị thôi mà, Liam-samaaaaa!!!」
Chất giọng kia biến mất hẳn sau một tiếng đóng cửa cái *rầm*. 『Cô ả đấy cần phải cố gắng thêm nữa. Nếu muốn thì mình có thể chỉ ra mọi điểm sai, song cô ả nên tự ngộ ra điều đấy.』
「Amagi, mời vị khách tiếp theo.」
「Vâng, thưa Danna-sama.」
Amagi mời Eulisia từ Công xưởng thứ III vào văn phòng. Cũng giống như Nias, con ả cũng ăn bận loè loẹt và trông rất gợi tình.
「Ngài Bá tước, em nhớ ngài lắm ạ.」Chưa gì đã buông lời gạ gẫm.
Eulisia ngồi xuống ghế đối diện sau khi chào hỏi xong, ánh mắt tôi lập tức bị thu hút bởi bộ ngực vốn được bộ trang phục kia tôn lên.
「Em nghĩ mình có thể giới thiệu cho ngài vài mẫu hàng mới của bên Phân xưởng chúng em ạ.」
Cô ta lối ra thiết bị đầu cuối ra và bắt đầu trình chiếu một loạt sản phẩm, song tôi chẳng mấy hứng thú. Tôi nghi là Eulisia còn chẳng hề nghiêm túc trong thương vụ này.., hay nói huỵt toẹt ra là con ả đang cố bán thân cho tôi.
Quan sát cách con ả liều mình thoả hiệp với mình thì tôi đã nghĩ.『Lại thêm một con ả vô vọng nữa rồi đây.』
「Hiện tại, ta không có hứng thú mua hàng.」
Khi vừa dứt lời, Eulisia ngay lập tức đứng dậy, tiến đến, ngồi xuống cạnh, vòng tay qua ôm lấy tôi. Không như cô ả Nias xinh nhưng ngáo, con ả này biết cách tận dụng hình thể để quyến rũ.
「Nếu như ngài Bá tước chịu mua hàng của chúng em thì em sẽ để ngài làm bất cứ thứ gì mình thích ạ.」
Tôi gạt con ả ra, đứng bật dậy, búng tay một cái. Nhóm gia nhân liền xông vào, sóc nách và lôi tuột con ả ra bên ngoài.
「N-ngài Bá tước!?」
Ánh mắt tôi nhìn con ả lộ rõ vẻ thất vọng.「Eulisia, ta cứ ngỡ cô phải khá hơn thế này cơ. Thật đáng tiếc. Tiễn khách!!」
「Nhưng...nhưng...!!!」
Eulisia bị lôi đi như cái cách Nias biến mất. Đám người tiếp thị của mấy Công xưởng vũ khí bị cái quái gì vậy. Mà, trông cũng khá giải trí, nên tôi vẫn sẽ tiếp nếu chúng muốn thương thảo.
「Đây là cuộc hẹn cuối cùng trong buổi sáng hôm nay rồi ạ.」Amagi thông báo.
「Vậy là buổi chiều vẫn còn à?」
「Vâng. Henfrey-sama muốn được yết kiến ngài ạ.」
「Echigoya cũng đến à?」
◎
Bên trong phòng khách tại dinh thự Banfield, Eulisia vẫn còn mặc nguyên bộ nội y và hiện đang đứng như trời trồng bên trong phòng tắm rộng thênh thang, khuôn mặt cau có vì khó chịu.
「Không thể để hắn ta xem thường mình mãi được!!」
Eulisia là một người phụ nữ xinh đẹp, tài năng. Trong quá khứ, cô luôn được vây quanh bởi đám đàn ông. Thậm chí một vài người trong số đó còn là quý tộc, song cô cũng sớm từ chối hết những lời mời mọc của bọn họ. Khuôn mặt xinh đẹp tựa minh tinh, ngoại hình thì quyến rũ đủ loại ong bướm. Cô đã dành ra một khoảng thời gian dài để chăm chuốt bản thân, nhằm một ngày có thể quyến rũ một đại quý tộc nào đó.
Thực ra, Eulisia chỉ làm công việc tiếp thị cho Công xưởng chế tác vũ khí nhằm tiếp cận với giới quý tộc. Cô chăm chuốt bản thân, cố giữ hình tượng trong sáng nhằm lọt vào mắt xanh của một gia tộc giàu có, quyền lực. Eulisia nghĩ bản thân đã có đủ loại kỹ năng cần thiết, và đúng là cô có thật.
Ấy vậy, không một cái nào có tác dụng với Liam. Mới đầu, cô cứ nghĩ rằng đây chỉ là vấn đề thời gian, trước khi cô có thể cua đổ một mục tiêu lý tưởng mà thôi. Kế hoạch của cô là để Liam múa may trong lòng bàn tay, nên thành ra cô đã vỡ mộng khi Liam luôn tỏ ra lạnh nhạt với mình.
「Mình sẽ khiến cho hắn thèm muốn, và một khi đã tán đổ. Mình sẽ đá cho hắn một cái đầy đau điếng. Khi hắn khấu đầu tạ lỗi thì mình sẽ bật cười thật to.」
Và cứ như vậy, Eulisia đã đi đến quyết định sẽ cưa đổ rồi đá một Đại quý tộc như Liam. Để thực hiện kế hoạch trót lọt, cô buộc phải gác lại những quý tộc cùng hoặc có phẩm vị cao hơn để tiến hành. Song đến lúc đó, cô sẽ khiến Liam phải khấu đầu tạ lỗi vời mình. Cô thề như thế từ tận đáy lòng.
「Hmm, Bá tước sẽ sớm nhập học thôi, phải không nhỉ?」
Khi Eulisia nhìn vào gương, ảnh phản chiếu đáp lại cô với một ánh mắt lạnh lùng cùng nụ cười hình lưỡi liềm, lộ rõ vẻ xấu xa.
☆
Sau giờ nghỉ trưa, Thomas đến gặp tôi. Cả hai có trò truyện nọ kia.
「Dạo gần đây để gặp ngài khó thật đấy ạ, Liam-sama.」
Hiển nhiên, dạo gần đây thư xin yết kiến tăng lên nhiều vô kể. Và để khiến mọi thứ thêm phần tệ hơn thì tất cả cái đám đến gặp chỉ toàn nghĩ đến việc trục lợi mà chẳng suy tính đến lợi ích mà tôi thu được. Nếu chúng giống như Thomasーthương nhân chỉ định hoặc chí ít là không có ý định lợi dụng tôiーthì có khi mọi chuyện đã khác. Rặt một đám ác nhân thứ phẩm. Nghĩ thôi đã thấy nhức đầu.
「Phần lớn đều đang lãng phí thời gian của ta.」
Thomas đáp.「Mà, thế mới thấy Liam-sama đã được trọng vọng và trở nên quan trọng đến thế nào ạ. Hơn nữa, bọn họ cũng muốn tranh thủ lúc ngài vẫn còn đang ở đây đấy ạ.」
Sớm thôi, tôi sẽ khởi hành đến nhập học tại Học viện, nơi mà khoá giáo dục tử tế chính thức bắt đầu. Nghe đâu nơi đó có giáo trình rất nghiêm khắc.
「Đừng nhắc nữa. Lần này sẽ đi hẳn sáu năm đấy.」
「Sau khi tốt nghiệp, ngài đã có dự định gì chưa ạ?」
Sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ phải đến cái nơi gọi là Học viện Quân sự hay Đại học trực thuộc Đế chế hay cái gì đấy để tiếp tục bước tiếp theo trong chương trình giáo dục, và tôi thậm chí còn chẳng có quyền khước từ.
「Không có gì cả.」
「Ngài định sẽ ghi danh vào Học viện Quân sự sau khi tốt nghiệp ạ?」
「Nà, ta sẽ về thẳng nhà.」
Tại một nơi khủng lồ như Đế chế thì tôi chỉ là một quý tộc hạ phẩm, nhưng khi về nhà thì tôi là bố thiên hạ. Cá nhân tôi chỉ muốn ở một nơi mà mình có thể thoải mái, muốn làm gì thì làm. Cũng vì lẽ đó mà tôi chỉ muốn bỏ mấy thứ huấn luyện gì đó ở lại phía sau.
「À nhân tiện, mọi chuyện bên ông vẫn ổn chứ?」Tôi cau mày ra chiều dò xét, Thomas chỉ còn biết cúi đầu. Ông ta hẳn phải hiểu ý tôi.
「Cảm tạ ngài vì đã giảm thuế cho Thương nghiệp chúng thần ạ, chúng thần hiện vẫn ổn. Cảm tạ ngài rất nhiều ạ, Liam-sama.」
「Được.」
Thương nghiệp Henfrey đã cho gia tộc Petack vay tiền. Tôi chẳng hay tên Thomas này lại định làm gì mà lao đầu vào canh bạc kia, song gia tộc Petack sẽ sớm lụi bại, kế hoạch của ông ta đã đi tong. Để bù lại khoản nợ mà Thomas đã mất, tôi quyết định giảm thuế xuất nhập khẩu cho ổng trong vài năm tới. Vì đang phụ thuộc vào Thương nghiệp Henfrey, nên tôi buộc phải mở đường thở cho nó.
「Từ giờ làm ăn thì phải suy tính trước sau đi đấy.」
「V-vâng ạ. À, vậy... về chuyện Thủ đô Đế chế. Ngài có định xây dựng nơi lưu trú tại đó không ạ, Liam-sama?」
「Ý ông là sao?」
Thomas giải trình rằng.., khi một quý tộc trẻ ghé qua Thủ đô, theo truyền thống thì họ phải xây một dinh thự riêng tại đó. Tôi không nghĩ mình cần, nhưng nghĩ lại thì nếu không sở hữu một khu thì danh phẩm có khi sẽ bị tổn hại. Gia tộc Banfield chẳng có dinh cư riêng nào tại Thủ đô.
「"Gia đình" hiện đang ở đấy, song trời có sập thì ta cũng không muốn chuyển đến đó, nên chắc là phải dựng một cái tại đó rồi.」
「Giá thổ cư tại Đế chế đắt lắm đấy ạ. Và để chọn chỗ tốt thì cũng chẳng phải chuyện dễ. Nên nếu ngài đã định xây dựng dinh thự thì phải bắt tay vào chuẩn bị ngay từ lúc này ạ, nếu không thì sẽ không kịp đâu.」
『Dựng hẳn một toà dinh thự chỉ để đi học vài năm thôi thì không phải là đã quá vô nghĩa rồi hay sao? Ặc... cứ nghĩ như thường dân thế này thì chẳng trách Amagi lẫn lão Brian luôn tỏ ra không vừa ý. Mình phải nhắm đến những thứ lớn lao hơn mới được!! Có nên tham chiếu với Echigoya không chỉ?』
「Thường thì mấy quý tộc nọ hay giải quyết vấn đề này thế nào?」
「Phần lớn sẽ đặt tại nơi có thể dễ dàng quản lý, và cũng sẽ cố tạo ra một toà nhà độc nhất tại nơi đấy luôn ạ.」
『Một toà dinh cư độc nhất ấy à? Bộ cuộc đời ta vẫn chưa đủ "độc nhất" hay sao... mình không muốn sống tại nơi như thế một chút nào.』
「Bỏ qua cái phần đấy đi. Còn gì nữa không?」
「Thần có nghe đồn rằng, thay vì cho xây dựng dinh cư thì có một vài quý tộc nọ đã thuê nguyên một toà khách sạn trong thời gian lưu lại Thủ đô ạ.」
「Khách sạn à!?」
「Vâng ạ. Dù có cho xây dựng dinh cư tại Thủ đô thì phần lớn đều vẫn cách xa Học viện. Bao thuê một khách sạn gần trường thì sẽ thực tế hơn, song vẫn đủ để thể hiện tài lực của ngài.」
Có người bao thuê cả khách sạn trong lúc lưu trú tại Thủ đô á?
「Nhưng chẳng phải một phòng là quá đủ rồi hay sao?」Tôi hỏi lại.
「Thế thì làm sao có thể mang theo gia nhân, lẫn đội hộ tống được ạ. Dĩ nhiên, bao thuê cả một khách sạn vẫn là một nước đi thể hiện tài lực của bản thân ạ.」
『Hẳn là Thomas đã có tìm hiểu trước khi đề cập đến chủ đề này ra. Nhưng mà bao cả một khách sạn ấy à... Đám nhà giàu toàn làm những chuyện không đâu. Hừm, thế thì mình phải chơi tới bến thôi. Đơn giản chỉ có vậy.』
「Được rồi, ta nghĩ mình sẽ làm vậy. Thomas, vì ông đã có ý ngỏ lời... thì hãy chuẩn bị danh sách khách sạn đề cử cho ta luôn đi. Đừng để tâm đến những thứ hạng xoàng. Tiền không phải là vấn đề quan trọng, nhưng nếu khách sạn đấy có bề dầy lịch sử thì sẽ còn tuyệt hơn. Ta sẽ đích thân để lại dấu ấn lịch sử cho nơi đó!!」
Khi tôi bảo với viên Thương nhân dưới trướng rằng mình muốn thứ xuất sắc nhất, tiền bạc không phải vấn đề quan trọng thì ông ta chỉ nhận lời mà không định khuyên ngăn thêm gì cả.
「Vậy thì Liam-sama, thần xin phép rời đi để chuẩn bị ạ.」
『Ông ta nhận lời quá dễ dàng... Thật nhàm chán.』
○
Trong vô vàn căn phòng bên trong dinh thự Banfield, một trong số đó là của Brian. Trước căn phòng của viên quản gia là một khuôn viên rộng rãi, chậu cây bonsai quý giá của ông cũng được xếp dọc tại đó. Thực tế, khuôn viên này giống như một khu vườn thu nhỏ hơn.
Khi thấy chậu cây bonsai mà Liam đã gửi trả, ông không khỏi vui vẻ, đoạn ngẩn đầu nhìn lên bầu trời.
「Lại thêm một ngày đẹp trời.」
Trước khi Liam-sama chào đời, Brian chưa từng nghĩ ngày này lại đến. Hồi trước, ông chỉ toàn lo nghĩ về chuyện của lãnh địa, nhưng dạo gần đây, tâm trạng ông đã cải thiện lên đáng kể. Giờ thì Liam-sama, người đã mang lại cơn gió mới cho lãnh địa, nay đã đủ tuổi để nhập học tại Học viện. Brian không khỏi hạnh phúc khi Liam-sama có thể trưởng thành mà không hề gặp bất trắc gì.
「Cho đến lúc Liam-sama đỉnh đạt thì mình phải chăm chỉ hơn nữa.」
Chăm sóc chậu bonsai đâu vào đấy, ông đánh mắt nhìn ra bên ngoài thì thấy Serena đang đi tới chỗ này.
「Ồ, cơn gió nào đưa bà đến đây thế?」
Bên dưới tán ô, Serena nhìn lên. Brian tắt máy tạo mưa, nếu không thì bà ấy sẽ bị cảm lạnh trong lúc làm việc.
「Chỉ là đang đi kiểm tra xung quanh dinh thự mà thôi.」
「Lúc nào bà cũng cần mẫn với công việc nhỉ. Chẳng hay bà có muốn thưởng trà cùng tôi không?」
Serena suy tư trong một thoáng, rồi gật đầu. Bà tiến vào toà nhà, đặt chân vào không gian sống của Brian, nơi ông đang chuẩn bị trà.
Cả hai ngồi xuống và cùng tán gẫu.
「Nhà ông thế nào rồi, Brian?」
「À mấy đứa trẻ đang định trở về.」
「Ồ, thật à? Là ông mở lời gọi bọn chúng trở lại à?」
Cháu ngoại của Brian đã rời lãnh phận Banfield từ rất lâu về trước. Ông đã quyết định rằng đây là thời điểm thích hợp để gọi chúng về.
「Ừm, đều là nhờ có Liam-sama cả đấy. Với tình hình lãnh địa hiện tại thì bọn nó sẽ có một cuộc sống an nhàn.」
Cuộc trò chuyện mau chóng trở về đời tư. Serena bắt đầu bộc bạchーkhông phải về chuyện công việc mà là chuyện đời sống cá nhân.
「Sống lâu cũng có vấn đề của riêng nó nhỉ. Thói quen hằng ngày bỗng chốc trở thành một phần khó lòng tách rời.」
「Bà đúng là cuồng công việc.」Brian nghe vậy thì bật cười, Serena cũng phải đồng tình với ông.
「Chủ nhân hiện tại quả là tuyệt vời, những gì trước đó ông phải chịu âu cũng đáng.」
「Tôi không có chịu đựng họ.., mà là tôi đang trả nợ cho Alistair-sama.」
「Tôi vẫn sẽ giữ nguyên quan điểm rằng: ông nên đến phụng sự cho Cung điện khi có cơ hội. Dám chắc ông sẽ có vị trí cao hơn tại đó.」
Serena đã từng ngõ lời, mời Brian đến làm việc cùng mình tại Cung điện Hoàng gia, song Brian lại chẳng mảy may mà từ chối.
「Giờ thì tôi đã mãn nguyện, nên chẳng có hối tiếc hay gì đâu.」
「Thế nên tôi mới đố kị với ông đấy.」
◎
Cách xa dinh thự Banfield một đoạn, người Dẫn Lối đang nằm vật vã tại đó. Khi gã tiết lộ sự thật với Liam thì thằng nhãi đấy lại tán thưởng gã hết lời, mém chút nữa thì gã đã đi chầu tổ tiên.
Gã giờ chẳng nhích nỗi một ngón chân, thú thực, giờ thì gã bắt đầu thấy tuyệt vọng rồi.
Gã chẳng ngờ được rằng sau khi tiết lộ hết tất cả, thằng nhãi đấy thậm chí còn biết ơn gã nhiều hơn. 『Thằng nhãi đấy nó bị làm sao thế?』
Người Dẫn Lối bắt đầu thấy sợ Liam rồi đây. Nó đưa gã đến kết luận rằng thằng nhãi đấy chẳng hề bận tâm đến những gì gã đã làm ra.
Với hơi thở nặng nhọc, người Dẫn Lối cố thốt ra những lời oán hận.
「Liam, hãy chờ đó mà xem. Ta nhất định sẽ trả món nợ này. Nhà ngươi chắc chắn sẽ... biết đến hậu quả khi dám... chọc giận ta....」
Nếu muốn trả thù thì điều đầu tiên gã phải làm là hồi phục. Để làm thế thì hắn phải hấp thụ một lượng lớn cảm xúc tiêu cực.
「Biết rồiーHành tinh Thủ đô. Tại đó có cả đống năng lượng tiêu cực. Nếu mình có thể mò đến đó thì chắc sẽ hồi phục được.」
Lần tới, chắc chắn gã sẽ trả hết món nợ này. Nghĩ vậy, người Dẫn Lối lảo đảo đứng dậy và rời đi.
Một chú cún vội vã theo sau. Thân ảnh nó đã sớm thành hình, ấy vậy mà người Dẫn Lối vẫn không nhận ra.
Lảo đảo bước đi, gã thề rằng sẽ trả sạch món nợ này.
「Liam, lần tới khi cả hai gặp lại thì đấy cũng chính là ngày tàn của ngươi!!」