“Sarachin… Cậu bị cái gì đấy?! Làm sao mà cậu ghi được cú ba điểm vậy?!”
“Quả đúng nhìn không quen…”
Tiết bốn là thể dục bên trong nhà thể chất. Đúng như lời Sara, nội dung dành cho nữ là bóng rổ. Ngỡ tưởng cô còn không biết giữ bóng, nhưng hóa ra… cô lại đóng góp lớn cho lối chơi toàn đội. Nhìn cách cô thi đấu, cả Rin và Yuna, hai cô bạn biết rõ về cô nhất, cũng đến phải chớp mắt mãi không thôi, tựa không dám tin vào đôi mắt mình.
“Chắc là do kết quả của tập huấn…”
“Tập huấn?! Gì thế này, chưa từng được nghe nha. Sarachin…?”
“Nhưng bất ngờ thật đấy. Không nghĩ cậu tiến xa được đến tầm cỡ này…”
Cô vụng về có tiếng, và tư duy vận động trước đây là bằng không. Dù có để cô đi trên mặt sàn bằng phẳng, vẫn sẽ có khả năng cô lăn đùng ra ngã. Một con người như cô mà chơi được bóng rổ… nếu không tận mắt thấy, chắc hai người cũng chẳng đủ sức tưởng tượng ra.
“Phải cái kiểu tập huấn bí mật gì đó không…?”
“Ừ… Ừm.”
Vừa nghe Yuna hỏi, Sara cúi gằm xuống, khuôn mặt thì đỏ bừng như muốn nói hết ra. Nhìn kiểu gì đi nữa, hai người cũng thấy cô đã dính phải bẫy tình. Toàn thân cô ngọ nguậy bứt rứt mãi, và quan trọng hơn cả… khóe miệng cô như sắp ngoác đến tận mang tai.
“Hầy… Sara, cậu dễ bị đọc vị đến kinh khủng rồi đấy. Cứ thế thì…”
Rin không có buông tha cho cậu đâu. Đúng vào lúc Yuna định chốt hạ câu nói… hai mắt Rin sáng lên, dí sát lấy Sara mà dò hỏi. Đã quá muộn rồi chăng?
“Ui chà, Sarachin… Phản ứng ấy… không lẽ nào…?”
“Ừ… Ừm.”
Yuna tay ôm trán, bất lực đến không muốn nói gì thêm. Khoảnh khắc cô nhận ra… thì đã là quá trễ: Rin lèo lái tức thì sang chủ đề tình yêu. Trước là “bí mật” đấy, nhưng “bí mật” giờ đây… có mà giấu đằng trời.
“T… Thật ra, là trước đó… Mình có gặp cái người định mệnh kia… được người đó chỉ cách chơi bóng rổ.”
“Ế?! Vậy tức là hai người… xích gần hơn rồi sao?! Cái hoàn cảnh kì quái gì thế này?!”
“... Không thể nào mặc nhiên coi là tình cờ nữa.”
Sara hồi tưởng lại buổi tập cô trải qua. Haruya chỉ tính dạy vài đường cơ bản, nhưng khi dạy xong rồi… mặt trời đã lặn khuất từ khi nào không hay. Bằng biết bao tâm huyết cậu truyền tải, tiến bộ đến với cô tựa như một cơn bão. Chỉ mất một buổi thôi, cô đã từ chân núi bay lên tận đến đỉnh.
Nhưng đối với Sara, phần quan trọng giờ mới chỉ bắt đầu. Dĩ nhiên, việc biết chơi bóng rổ… không phải là không khiến cô thấy vui, nhưng còn có một chuyện khiến cô vui hơn thế.
Cặp mắt màu hổ phách nhìn láo liên. Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định chia sẻ với Rin và Yuna.
“Tớ không muốn tiết lộ công khai đâu, nhưng hình như… cậu ấy học chung trường với mình đấy.”
“Hả, hả…? Hả? … Chi tiết, chi tiết xem!?”
“Giờ có muốn cũng không bất ngờ nổi..,.”
Phản ứng là hoàn toàn đối lập nhau, dẫu gần như biểu lộ cùng thời điểm. Rin háo hức nhao nhao hết cả lên, còn Yuna chẳng biết nói nên lời.
Trước khi đào sâu thêm, Sara liền rào trước.
Sau đó cô kể rằng, bộ đồ Haruya mặc vào ngày hôm đó… chính là bộ đồng phục thể dục của trường cô.
Lí do cô không muốn chuyện được lan rộng ra, là bởi Sara muốn tận tay tìm thấy cậu.
Nhất định ngày nào đó… mình sẽ tìm được thôi!
-----
Cùng thời điểm các nàng chơi bóng rổ với nhau…
Cũng trong gian phòng ấy, hội nam sinh trong lớp tập đánh cầu.
Một tấm lưới chăng giữa chia không gian làm đôi, không để cho bên nào phải chịu thiệt.
Căn bản mà nói thì, tiết thể dục sẽ có hai lớp cùng học chung, do đó phòng thể chất sẽ đông lên đáng kể.
Những khi nào rảnh rỗi, thì hội nữ thường sẽ quan sát phía hội nam, còn hội nam ngược lại cũng quan sát hội nữ. Tiết thể dục diễn ra theo cách là như vậy.
“Himekawa-san có bóng… và dứt điểm thành công! Quá đỉnh!”
“Mỹ nhân hạng S vẫn đẳng cấp thật đó ta…”
Nhìn các nàng nữ sinh thi đấu qua tấm lưới, hội nam sinh hò reo bàn tán đầy náo nhiệt.
Dù nếu phải nói thì, trong trường hợp này đây… chữ “các” không thật sự cần thiết lắm.
Mặc kệ tiếng ồn ã từ đám đông, Haruya vẫn đánh cầu lông cùng với tường.
Lý do thì hết sức đơn giản thôi. Cầu lông là nội dung chia cặp đánh, thế nhưng cậu còn chẳng quen được ai, tức không có đối tác để đánh cặp. Vậy nên ngoài nhân hóa hình tượng bức tường ra… cậu chẳng thể làm được gì khác nữa.
“Aira-kun…Và đó là dứt điểm!”
Cũng nhìn qua tấm lưới, phần đông hội các nàng chú ý một cậu trai. Phản chiếu trong ánh mắt những cô gái… là Aira Kazuyoshi, một nam sinh học chung lớp với cậu.
Ngoài đó ra, giữa hai người chẳng chung điểm gì khác. Ngoài ngoại hình điển trai, cậu ta còn nổi tiếng là văn võ song toàn. Không những thế, dù mới là tân binh, cậu ta đã trở thành át chủ bài câu lạc bộ bóng đá, nhờ đó càng chinh phục thêm nhiều thiếu nữ hơn. Xuyên suốt từ hồi nãy, những tiếng cổ động viên cứ như mưa mà rơi xuống cậu chàng.
Hội con trai quanh đó thì chỉ biết cắn môi, chờ thời cơ sơ sảy mà hạ bệ.
Trong số này, vài cậu thậm chí cố giậm gót giày thật vang, như thể đang cố cướp sự chú ý, qua đó khinh Aira chẳng có gì đặc biệt.
“Aira phía bên này… Rồi mỹ nhân hạng S phía bên kia… Chẳng có đâu dành cho chúng ta nhỉ?”
Cậu đang vừa tập cầu, vừa mộng mơ về những bộ manga (chứ không hẳn đang chìm trong vô thức) thì bỗng nhiên, một giọng nam nào đó lại tìm về phía cậu. Chủ nhân không ai khác ngoài cậu bạn bàn bên, Kazemiya Yuuki.
“Cậu quan tâm gì đó đến họ ư?”
“Không, chỉ là… từ tận đáy lòng ấy, nhìn cậu cứ kiểu như chẳng màng đến thứ gì.”
“Thì sự thật nó là như vậy đấy.”
“Nên mới không bạn bè gì hết hửm? Đùa đấy, chẳng biết đâu.”
“Vậy cũng đâu đến nỗi. Chẳng phiền gì ai cả.”
Haruya không phản đối đến cùng, bởi cậu biết Yuuki phản biện hoàn toàn đúng. Cậu ta khoái chí cười, xong đảo mắt nhìn về phía Aira.
“Giờ tớ đang khá rảnh… Nếu được thì một chút ghép cặp với nhau không? Hả, Akasaki?”
Bỗng khuôn mặt Yuuki nghệt hẳn ra, trông giống do bất ngờ hơn bối rối. Haruya cũng thử nhìn về chỗ Aira, và tức thì, một đám đông nam sinh đập vào mắt. Họ bâu lại thành đàn, vung vợt đầy khí thế, miệng hô to “Không cho thằng Aira được thể hiện!”
“Bọn này… bị ngu à?”
“Ha ha ha. Đầu chúng nó chỉ nghĩ được vậy thôi.”
“Cũng đúng nhỉ.”
Cậu giờ cũng không khỏi ngỡ ngàng như Yuuki. Giữa cậu với Aira, có lẽ không tồn tại nhiều sự khác biệt lắm. Thậm chí có thể nói, hai người giống với nhau đến mức đáng kinh ngạc.
Cậu không biết tại sao mình lại nghĩ vậy nữa. Ngoài đó ra, cậu chẳng thể cảm thán được thêm gì.
“Mà chơi với tường mãi cũng chán có đúng không? Akasaki, hay là mình so tài một chút nhé?”
“Đã hiểu. Vào việc thôi.”
“Được!”
Và thế là, ở một góc không mấy ai để tâm… cậu cùng với Yuuki tập luyện môn đánh cầu.
Giờ học kết thúc xong, Haruya, bỗng nhiên thấy cầu lông vui hơn là mình tưởng, nói với Yuuki rằng “Cảm ơn vì cậu đã ghép cặp ngày hôm nay.” Đáp lại Haruya, cậu ta chỉ nhận xét đầy thẳng thừng.
‘Cậu hóa ra… cũng có nét dễ thương thật đấy chứ.”
Haruya ớn lạnh khắp sống lưng.