Điểm đến của cả hai, là siêu thị nằm dưới tầng một khu thương mại.
Nhìn quanh có thể thấy, ngoài những bà nội trợ và những người lớn tuổi, còn có nhiều trẻ con đi cùng gia đình nữa. Học sinh trường cao trung, lại theo cặp một nam và một nữ… chắc chỉ có mình hai người không hơn.
Cậu nhìn tay Yuna, và thấy cô đang cầm một giỏ hàng. Bên trong vẫn trống không… nhưng nếu đã dùng đến, thì chắc hẳn cô đang muốn mua một thứ gì.
Đúng như cậu dự đoán, Yuna liền thẳng thừng bộc bạch ngay.
“Tuy nói là sẽ đãi bạn đồ uống… nhưng tôi mua chút đồ cho mình có được không?”
“Vậy không thành vấn đề.”
Nhìn Yuna cứ mãi quấn quýt làn tóc đen, cậu mỉm cười một cái cho cô được an lòng. Quả nhiên là hai người… ai cũng đều canh cánh niềm gượng gạo không quen.
Một tay cầm lấy giỏ, Yuna bước vượt lên. Cậu rảo bước phía sau, theo sát lấy cô bạn.
Sao mà… khó xử quá. Một phần tại cậu ấy… không thích niềm nở chăng? Nói chung là… không khí căng thẳng quá.
Ở bên cạnh Sara, một thiếu nữ tuy có hơi vụng về, nhưng tinh thần lúc nào cũng rạng rỡ vui tươi, cậu hầu như không thấy gò ép gì, cho dù mới gặp gỡ lần đầu tiên. Đáng tiếc thay, Yuna lại không thuộc trường phái ấy.
Một thiếu nữ lãnh đạm và khuôn phép như cô… muốn rút ngắn khoảng cách cũng không hề đơn giản. Không biết phải làm sao để tạo sự gần gũi, thì cảm giác khó xử là chuyện rất đương nhiên.
Không một lời với nhau, cả hai lẳng lặng đến quầy cho rau củ quả. Cô nhặt lấy cà rốt, củ cải, và khoai tây, bỏ vào chiếc giỏ hàng tay đang cầm. Nguyên liệu bữa tối nay, hay nước dùng cho một bữa nào đó? Haruya không tài nào biết được.
Quả nhiên là… không thể cứ tiếp tục mà lặng im.
Tuy phía cô bạn kia không hề có ý kiến, nhưng hễ nhìn thái độ đến từ cô, cậu lại thấy không sao mà chịu nổi. Nhân lúc cô cặm cụi với hàng hóa, cậu quyết định chủ động mở lời ngay.
“... Nếu không phiền thì tớ cầm giúp nhé?”
“Tôi ổn.”
Chưa mất đến vài giây, cậu đã bị từ chối không thương tiếc. Hẳn cô không muốn phải nhận lấy “ơn huệ” thêm, để trong lòng đỡ phải thấy bứt rứt. Cậu thông cảm cho cô, nhưng càng thấy mình thêm phần khó xử. May mắn thay, nhờ can đảm cất lời, nỗi lo sợ bên trong cũng đã dần tan biến. Cậu hít vào một hơi, rồi tiếp tục trò chuyện.
“Cậu mua đồ giùm ai hay gì à?”
“... Không có. Tôi sống một mình thôi.”
“Vậy mà tớ cứ tưởng cậu sống cùng ai chứ.”
“Nghĩ vậy cũng không sai. Tôi mua đến thế này rồi cơ mà.”
Không hiểu sao, cô lại khẽ gật đầu. Không buồn liếc về phía Haruya, Yuna quay về với công việc đang dang dở.
Cô kiểm tra tỉ mẩn và kĩ lưỡng, từ chất lượng cho đến độ tươi ngon. Cậu không khỏi hình dung, lúc nhìn vào bóng dáng cô khi ấy… hình dung người nội trợ tảo tần và đảm đang, vì gia đình bản thân mà quán xuyến tất cả.
“À không, không phải thế… Tớ cũng sống một mình, nên tự nhiên cảm thấy có chút gì thân quen…”
“Thì ra là vậy à.”
“Nhưng sống một mình ấy… cũng vất vả tương đối có đúng không?”
Cậu hẳn phải nhận thức được rất rõ, thì lời nói đưa ra… cảm giác mới từng trải đến như vậy.
“Cũng sống một mình thế, nhưng không mua cái gì… liệu có là ổn không?”
“Không sao đâu. Tớ căn bản cũng không ăn nhiều lắm. Với mấy món đông lạnh hay mì ly… chẳng bao giờ chỗ tớ lại thiếu cả.”
“... Vậy có hơi không được lành mạnh đấy.”
Không rõ là cô nàng phật ý hay là không, nhưng cặp mắt sắc lẻm giờ còn nheo thêm nữa, lời nói thì tuyệt nhiên chẳng lấy làm nhân từ.
Haruya, dĩ nhiên, nào có nổi cơ hội mà phản bác.
“A… ha ha…”
Bản thân Haruya, như một lẽ tất yếu, cũng tự biết mình đang chẳng ra thể thống gì. Không biết bao nhiêu lần cậu đã tập nấu ăn, nhưng cứ đôi ba ngày lại chứng nào tật nấy, không tài nào vượt qua cạm bẫy sự tiện lợi.
Cậu chỉ biết nham nhở cười cho qua. Ánh mắt cô cứ như cơn mưa rả rích mãi, chẳng biết đang cảm thông hay là thấy bất lực. Không muốn chìm sâu thêm vào mặc cảm tội lỗi, cậu vội vàng lảng sang chuyện khác ngay.
“Nói mới nhớ. Về manga tình cảm… ngoại trừ bộ khi nãy, cậu có còn thích bộ nào nữa không?”
“............”
Cặp mắt màu thanh thiên sửng sốt mà nhìn cậu.
Cậu không nghĩ rằng cô hoàn toàn không ngờ tới, mà giống lường trước rồi, nhưng chưa có phương án đề phòng thì đúng hơn.
Nhìn cô mím chặt môi, hai mắt mở trừng trừng… cậu cứ e mình đã đạp trúng mìn không hay. May mắn thay, cô chỉ lấy ngón trỏ cuộn mái tóc đen nhánh, lấy hết bình tĩnh mà trả lời Haruya.
“Chắc là có… Kiểu… ‘Hoàng tử nhà bên.’”
“Ế, cậu cũng đọc ‘Hoàng tử nhà bên’ à?”
“Đ… Đại loại thế.”
“Cậu có nhớ cái cảnh đầu tiên không? Cảnh hoàng tử muốn sốt ruột sốt gan, lo lắng cho nữ chính bộ truyện ấy? Đọc thôi mà cũng thấy sốt ruột thay. Cảnh đó thật đáng nhớ phải không nhỉ?”
Trong thể loại tình cảm, thì “Hoàng tử nhà bên” là một trong những bộ Haruya thích nhất. Chỉ tiếc là trước giờ, cậu lại chưa từng thấy ai cùng mối quan tâm, thế nên cũng chẳng biết tìm ai mà đàm đạo. Ước muốn bấy lâu nay… đã không còn chỉ là ước muốn nữa. Cậu rướn cao giọng lên, nhìn khuôn mặt phấn khích đến rõ rệt.
Cặp mắt cô bỗng như tán cây đứng trước gió. Cô mím môi, rồi khẽ giọng trả lời.
“... Có.”
Gò má cô ửng đỏ, thế nhưng Haruya, đang vui sướng tột cùng khi tìm được đồng chí, lại chẳng màng đến gì, ngoài nỗi niềm tưởng sẽ mãi mãi giấu trong tim.
Hai đứa mình với nhau… Hỡi ôi, biết bao nhiêu câu chuyện đang đón chờ…
-----
Mình muốn bàn luận thêm. Muốn lắm rồi ấy chứ. Nhưng tại sao… mình lại cứ lăn tăn gì ấy nhỉ?
Người đâu vừa tử tế, lại vừa biết quan tâm tới người ta… nhưng tốt nhất vẫn nên giữ chừng mực.
Tuy ngoài mặt vẫn tập trung mua sắm, sâu thẳm trong nội tâm… cô như người lạc đường đứng trước hai ngã rẽ. Không ai giúp đỡ cô, và cô cũng chẳng biết mình nên chọn lối nào.