Bằng một cách nào đó, dàn mỹ nhân hạng S lại đề cập đến tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu chuyện về việc thua trận cá cược với bạn thuở nhỏ và bị lấy đi lần đầu

(Đang ra)

Câu chuyện về việc thua trận cá cược với bạn thuở nhỏ và bị lấy đi lần đầu

Inukai Anzu (犬甘あんず)

Khi Wakaba lần lượt đánh mất những trải nghiệm lần đầu tiên, cô bắt đầu nhận ra rằng “sự thù ghét” không phải là điều duy nhất cô cảm thấy về Komaki.

3 16

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

307 9200

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

(Đang ra)

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

ayano; 絢乃

Đồng cam cộng khổ trên hòn đảo hoang, tình cảm của cả hai dần phát triển sâu đậm hơn và tô điểm cho cuộc hành trình đáng nhớ của họ.

25 346

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

19 254

A Fairy Tale for the Villains

(Đang ra)

A Fairy Tale for the Villains

Nuts And Spices; 냥이와 향신료

Từ vựng Hán tự Dịch Đang tìm kiếm ... Tiếng Anh Từ điển JP

9 344

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

108 3220

Arc 1: Himekawa Sara - Chương 7: Đi mua sắm cùng mỹ nhân hạng S

“Nói mới nhớ… khi nãy bạn đang định mua quần áo đúng không?”

“À… kiểu vậy.”

Thanh toán xong, cậu định sẽ đường ai người nấy đi, nhưng Sara kiên quyết không cho cậu cơ hội.

Mặt cô vẫn phần nào hơi ửng lên, còn cặp mắt hổ phách nhìn trông hơi cô quạnh.

Dù gì cô cũng có lòng hào phóng, vậy nên từ chối ngay thì đúng không biết điều. Haruya không muốn mạo hiểm lắm, do đó chỉ ậm ừ mà trả lời chung chung.

“Bạn muốn đi… mua chung với mình chứ? Mình cũng có vài thứ mình muốn mua.”

“Vậy không thành vấn đề.”

Chiếc váy kẻ ca rô khẽ đung đưa. Sara liền rạng rỡ nở nụ cười.

Cô trông rất vui sướng bên cạnh Haruya, và có vẻ thật tâm cô cũng cảm thấy vậy.

“Giờ mình đi luôn nhé?”

“Được thôi… À với cả khi nãy, rất cảm ơn vì đã chiêu đãi mình.”

“Đừng vậy mà. Mình phải có trách nhiệm đứng ra trả ơn chứ.”

Sara vội xua tay, như muốn nói mọi thứ đều chỉ là chuyện vặt. Bầu không khí quanh cô thân thiện và nồng ấm, làm cho cậu không khỏi thấy lòng nhẹ hẳn đi, miệng phất lên như một nét bút mềm.

“Bạn thôi đi được không? Bộ trông mình có gì đáng cười chắc?”

“Xin lỗi. Tại tớ vui quá thôi.”

Cô gắt lên, nhưng chẳng thấy giọng nói có chút gì đe dọa. Cô thậm chí còn đắc ý nhìn lên, làm cậu cố gắng lắm vẫn không nhịn được cười.

“T… Tự nhiên cười thế kia là sao vậy?”

Cậu cười mãi không thôi, cứ hết hơi lại lấy hơi cười tiếp. Đến khi định thần rồi, cậu mới vội chú ý sang tâm trạng Sara. Cô cúi gắm mặt xuống, cảm giác như che giấu một cái gì.

… Chết dở. Nhỡ đụng đến lòng tự ái rồi chăng?

Cậu tính xin lỗi ngay, nhưng rốt cuộc chẳng có chuyện gì đặc biệt cả.

“T… Tụi mình mau đi thôi.”

“À… Được.”

Không hiểu sao, cậu vẫn cảm thấy như không khí vừa chùng xuống. Giọng cô nhỏ dần đi, hai vành tai thì hóa màu đỏ lựng.

-----

Bầu không khí không hề đổi khác đi… cho đến khi hai người đến nơi mình cần đến, tiệm thời trang mà hai người chạm mặt. Hai mắt liền bừng sáng, Sara nhìn vòng quanh, hết ngó qua chỗ này lại liếc sang chỗ khác.

Y hệt đứa trẻ con, cậu tự nhủ thầm thế, đồng thời thấy trái tim như trút bỏ gánh nặng.

Kể cứ ngượng ngập mãi… thì cũng lại không hay.

Vài phút mà cứ ngỡ như cả tiếng đồng hồ. Quãng đường họ chung lối, với cậu chẳng khác gì chốn địa ngục trần gian.

Vậy nên khi thấy cô sôi nổi lại như cũ, từ tận đáy lòng mình… cậu thấy thật an tâm.

Không bị gò bó nữa, cậu nhẹ nhàng mở lời.

“Vậy mình đi nhìn quanh khu đồ nam chút nhé.”

“Hiểu rồi! Vậy mình đến khu dành cho nữ đây.”

Hai người tạm tách nhau cho dễ bề hoạt động. Tìm những đồ vừa ý, xong cân nhắc nên mua hay nên thôi, tổng toàn bộ quá trình tốn chừng ba mươi phút.

Ra đến quầy, cậu vẫn không nhìn thấy Sara đang ở đâu. Haruya thanh toán, rồi nhét đồ vừa mua vào trong một túi nhựa.

Hôm nay may thật đấy… mua được toàn hàng ngon.

Dòng suy nghĩ mới đi được nửa chừng…

“Phù, phù, phù….”

Mắt cậu bỗng chớp lấy hình bóng của Sara, đang chuyển động gượng gạo như một con rô bốt. Xiêm y nằm ngồn ngộn trên hai cánh tay cô, có nói chất thành núi cũng không phải chuyện đùa. Phải tốn hơn chục túi, cô bạn mới nhét vừa những món mình đã mua.

Nhìn qua là cậu biết cô mang nặng đến đâu, bất kể xếp gọn gàng đến cỡ nào.

Được người ta chiêu đãi, xong đứng trơ mắt ra… sao có thể gọi mình là người nữa?

Cậu đứng đây còn thấy mệt giùm cô, chưa kể cô chẳng phải người xa lạ.

Trong đầu cậu bây giờ, đơn giản là không có lựa chọn đứng khoanh tay.

“... Cậu vẫn mang được chứ?”

Haruya dò hỏi, và Sara tròn mắt đáp lại ngay.

“K… Không sao đâu! C… Có mỗi chừng này mà.”

Cô ra vẻ mạnh mẽ, nhưng sự thật rõ ràng không được như lời cô. Hai tay cô run run, như chỉ chực thõng xuống, còn cử động đôi chân lảo đảo đến dị thường.

“Thay cho vụ bữa trưa… cậu cứ đưa cho mình cầm hộ chút.”

“M… Mình không muốn… làm phiền bạn nữa đâu.”

Có vẻ cô lúc nào cũng nghĩ cho người ta, đến mức mà đôi khi quên luôn cả chính mình.

Về mấy chuyện như ai giúp đỡ ai, hay ai trả ơn ai, cô dường như chỉ muốn giải quyết thật sòng phẳng. Cô có thể chỉ mong được bày tỏ thiện chí, nhưng với Haruya, hiện giờ cách làm ấy không khiến cậu vui lòng.

“Vậy như này sao nhỉ? Mình thích mình giúp thôi, chứ không vì một ai ngoài mình hết. Vậy nên… cậu cho mình giúp với có được không?”

Mặt cô liền ửng đỏ. Cậu vừa rồi chắc trông vụng về lắm. Trong truyện tình cảm hay ra rả mấy câu này, nhưng thực tình mà nói, cậu chỉ thấy giọng điệu mình sượng trân.

Nhưng rất may, thiện ý có vẻ đã lay động trái tim cô, một trái tim ngây thơ đến thuần khiết. Mắt cô hết lên xuống lại liếc đăm liếc chiêu, rồi cuối cùng cô cũng đưa ra câu trả lời.

“V… vậy m…mong… cậu giúp đỡ.”

“À, được thôi…”

Đôi môi cô mím lại đầy ngượng ngùng. Cậu nhận lấy chỗ túi, rồi xách kèm với túi của bản thân.

“Đ… để mình gọi xe tới. Lúc đấy cậu không cần… cáng đáng gì nữa đâu.”

“Đã rõ.”

Nhân tiện thì, mấy món mà cô mua… mang vác tuy có phần cồng kềnh với phái nữ, nhưng nếu là cậu thôi thì khá là dễ dàng.

Không biết là chiếc xe sẽ dừng gần cổng nào, cậu song hành với cô,, và cuối cùng dừng lại ở cổng vào phía Tây.

“V… vậy thôi, đến đây là được rồi. T… Thật lòng rất cảm ơn vì hôm nay!”

Cô cúi đầu hàm ơn. “Mình cũng thế,” cậu đáp rồi vẫy tay chào cô bạn.

Và như thế, hai người tạm biệt nhau.

Từ giờ chắc cũng không còn cơ hội nào nữa… cậu tự nhủ, nhưng không lâu sau đó… cậu sẽ phát hiện ra mình hoàn toàn sai lầm.

-----

Trên một chiếc ô tô, Sara đang vui sướng ngâm nga một giai điệu.

Chiếc xe màu đen bóng, đến từ hãng sản xuất tương đối có tiếng tăm. Trên xe còn có cả người hầu và tài xế, và họ cũng vui vẻ bắt chuyện với Sara.

“Tiểu thư nay tâm trạng tốt thật đấy. Cô mới mua được gì tốt lắm à?”

“Không chỉ thế thôi đâu. Đó là cả cuộc hẹn định mệnh đấy!”

“T… Tức Tiểu thư… vừa mới gặp chàng trai nào đó à?”

“Phải! Cậu ấy là một người rất tử tế, ngoài mang đồ cho tôi còn sánh bước với tôi, nói những lời đậm chất quý ông nữa.”

“Dạ, Tiểu thư… Một tâm hồn mộng mơ không phải vấn đề lớn, nhưng nghe nói gần đây cô có gặp nguy hiểm… Lần này sẽ không có vấn đề gì đúng không?”

Ý người hầu hẳn là vụ việc tuần trước đây, lần mà cô đụng phải một kẻ định gây rối. Chuyện mới chỉ cách đây chừng vài hôm, vậy nên thà cẩn tắc vô áy náy, còn hơn đi làm chuồng lúc mất bò. Một lẽ rất bình thường và hiển nhiên.

“Người tôi gặp hôm nay… chính là người cứu tôi hôm đó đấy!”

“Thật ư, thưa Tiểu thư?! Có chuyện vậy sao ạ?!”

Người hầu liền há hốc mồm ngạc nhiên. Và giờ thì chuyện đã không bình thường nữa rồi.