Bằng một cách nào đó, dàn mỹ nhân hạng S lại đề cập đến tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Arc 4: Kẻ trốn và người tìm - Haruya VS. Hội mỹ nhân hạng S - Chương 37: Chuyến đi chơi cùng vị khách đường đột

“Rồi. Như này… đã là xong.”

Chẳng mấy chốc từ khi con em cậu bước vào, căn phòng Haruya đã hoàn toàn lột xác. Đồ dùng và quần áo mới nãy còn ngổn ngang… nay đã được sắp xếp tinh tươm và gọn gàng, làm cảm giác rộng rãi bao trùm khắp không gian.

Thoạt đầu có hơi lo, nhưng cái con bé này… xem ra trưởng thành hơn ngày xưa nhiều rồi đấy.

Đừng nói đến dọn nhà, đứa em gái yêu quý kém ba tuổi hồi xưa, tức cái hồi mà cậu vẫn sống cùng với nó, thậm chí chẳng động tay động chân vào cái gì, và những đầu việc đó… dĩ nhiên cũng chỉ có mình cậu gánh vác thay. Khỏi phải nói khi ấy… cuộc sống Haruya khổ cực đến mức nào.

Nhìn căn phòng bản thân ngăn nắp và sạch sẽ, mà mình thì không cần tốn đến giọt mồ hôi… cậu có không choáng váng thì mới là chuyện lạ.

“Mà này Haruya. Lúc dọn con em đây cũng có để ý rồi, nhưng quần áo này đấy… bình thường có phải đồ ông anh hay mặc không? Kiểu không nghĩ… rằng ông lại thế này…”

“À không phải như thế. Kiểu mua cùng với bạn nên là quơ đại thôi.”

Cậu có thoáng giật mình, khi con em yêu quý cầm đống quần áo lên, nhưng cậu không thể nói… rằng thực ra cậu mua là vì thích chúng được. Maya chỉ biết đến bộ mặt cậu phô ra, còn bộ mặt thường ngày cậu cố tình che giấu…. không đời nào Maya lại có dịp biết được.

Cậu thừa biết con bé có cái miệng chua ngoa, nên nếu giờ thú nhận thành thực như thằng đần… nhất định phía con bé sẽ buông lời chê bai, chê cho cậu đến phải đội quần lên đầu mất.

Trong lòng cậu thầm lo rằng sẽ bị vặn hỏi, nhưng bỗng nhiên Maya chỉ đáp “Hừm” một tiếng, như không có cái gì muốn nói với cậu thêm. Cậu thở phào nhẹ nhõm, đưa tay khẽ vuốt ngực.

“Cảm ơn mày nhiều nhé. Biết là mày ban nãy có hù tao một phen… nhưng vụ mày dọn giúp là tao biết ơn thật.”

“Gì đâu làm quá thế. Ăn khế trả vàng thôi, bồi thường đi là được.”

“Mày… Coi tao ra gì đấy?”

Cậu làm mặt ngán ngẩm, nhưng không định chống chế hay cự cãi gì thêm. Quả đúng nhờ con em phòng cậu mới sạch sẽ, nên dù muốn hay không… cậu vẫn không thể trách con em lần này được.

“Vậy chỉ đường cái đi. Đang muốn đi xem phố.”

“Hả?”

“Gì? Không thích hay làm sao?”

Đang chắc mẩm con em sẽ vòi tiền gì đó, cậu chỉ biết ngớ người… trước yêu cầu không nghĩ em mình sẽ đặt ra. Maya liền bĩu môi mà nhìn cậu chằm chằm.

“À chỉ là ban nãy thấy mày có lèm bèm… gì là mặc kệ tao, rồi muốn một mình đi tham quan thưởng ngoạn nữa.”

“Thì đúng là vậy mà, nhưng dù có là đứa như Haruya đi… vẫn nên có một người sành sỏi địa bàn chứ. Cảm giác mình đi chung sẽ vừa ý hơn nhiều.”

“Đây là thành phố đấy. Không giống như chỗ mình sinh sống ngày xưa đâu.”

“Thì chính bởi vậy đấy…”

Tuy gia đình không phải tọa lạc vùng nông thôn, nhưng giữa hai chỗ ở ngày ấy và bây giờ, nếu so sánh với nhau… thì quả thực phải nói là một trời một vực. Khả năng thành trẻ lạc không phải là không có, nếu con bé cứ đi mà không ai theo kèm. Cậu không dám chắc chắn, nhưng cũng không thể nào phủ nhận trăm phần trăm.

Dù xấc láo cách mấy… thì con bé quả nhiên vẫn cứ là ruột thịt.

Tuy không đành lòng lắm, nhưng một khi trong đầu đã nắm được nguy cơ, mà cứ để em mình bơ vơ miền xa xứ, thì không những trong lòng thấy cắn rứt lương tâm… có khi cậu còn chẳng đáng mặt làm anh mất.

“Rồi, rồi. Đợi tao chuẩn bị đã… Coi như trả ơn mày đã dọn phòng cho tao.”

“Được thôi. Cho thêm vài phút đấy.”

“............”

Nhìn con em khệnh khạng ưỡn cái đồng bằng lên, cậu ngán ngẩm quay đầu đi thay bộ đồ mới, rồi cả hai cùng nhau rời nhà bước ra đường.

Bình thường khi ra đường, cậu sẽ rất chú ý đến ngoại hình bản thân… nhưng tầm này cậu chẳng hơi đâu để tâm nữa, giữ nguyên cái bản mặt âm u như trên trường.

Lý do một phần vì e ngại đứa em gái, nhưng mà quan trọng hơn…

… Sợ cái hội mỹ nhân hạng S đấy lắm rồi.

Sara, Yuna, Rin.

Mới nghĩ đến khuôn mặt ba nàng nữ sinh ấy… mà bỗng Haruya bất giác nổi da gà.

Đang cúi gằm mặt xuống, tìm cách để không bị chú ý bởi một ai, thì bỗng từ kế bên… cậu nghe thấy có tiếng con em mình chêm vào.

“Này này Haruya. Cái tướng mạo đáng nghi… nhìn trông tởm lợm quá. Thôi để con em này bước xuống đằng dưới cho.”

Đừng để người ta tưởng hai người quen biết nhau… trong lòng hẳn nghĩ thế, Maya tự tách ra, tạo nên một khoảng cách tương đối giữa hai người.

Nhiều khả năng sau khi gợi ý chỗ nào đó… cậu sẽ phải đi theo, chỉ đường cho con bé hẳn hoi mới xong việc.

Ngẫm lại thì mới thấy, cậu cũng chẳng khác gì công cụ là bao nhiêu.

“... Rồi, không thành vấn đề.”

So với lại lúc ấy, ngoại hình cậu giờ đây đã khác biệt đáng kể, nên hội mỹ nhân đó… chẳng có lý do gì cậu lại đụng độ thêm.

Tự nhủ lòng mình thế, cậu ngẩng cao đầu lên, không cúi gằm như kiểu mấy thằng đáng nghi nữa.

Nhưng đúng ngay lúc này…

“Nè nè Haruya… Mấy chị gái này ấy… người đâu đẹp như tiên, mà tâm hồn đã thế không chê vào đâu được!”

Đập tan mọi hy vọng bản thân cậu dựng lên… đúng là ghét của nào thì trời trao của đó.

Sara, Yuna, Rin. Ba mỹ nhân hạng S đều tề tựu đông đủ… thậm chí là ngay trước tầm mắt Haruya.

Hỡi ôi… Đ… Đùa đấy hả…?

Những bàn tay vô hình… lần nữa lại tìm đến mà vò đầu bứt tai.