“Haa, Tororo-Kyun, cậu đúng là đáng yêu quá đi. Thật đẹp đẽ…”
Yuika để cái laptop kế bên cái gối của mình, cái chân quần của cái áo ngủ của cô ấy vỗ lên vỗ xuống.
Một ngày như bao ngày khác, bạn thuở nhỏ của tôi lại nhốt mình trong phòng.
Cô ấy đang xem chương trình anime buổi tối trên mạng.
Từ nãy đến giờ, tôi cứ nghe thấy một âm thanh nào đấy mà tôi không thể miêu tả được nó là thở dài hay là thở ra phía sau lưng tôi.
“Nè, Souta. xem cùng nhau đi. Chúng ta hãy cùng chia sẻ sự đáng yêu của Tororo-kyun và nghiệp của con người nào.”
Cô ấy kéo cổ áo tôi từ trên giường.
“Tớ không biết nữa.”
Tôi phải cong lưng mình lại vì bị cô ấy kéo và nhìn lên cô ấy với tư thế đầu ngửa xuống phía sau.
“Tớ đang làm dự án trong trường. Nếu cậu muốn xem anime sau lưng tớ thì xin đừng làm phiền tớ.”
Tôi để sách vở lên cái bàn nhỏ và đang ngồi đấy làm bài như một học sinh gương mẫu
Tôi luôn ở lại phòng của Yuika rất trễ, nên tôi thường hay làm bài tập về nhà ở đây luôn.
“Nhưng Tororo-kyun rất đánh yêu đó? cậu có thể tìm hiểu sâu được về nghiệp quật của con người trong cái cốt truyện sâu sắc này, cậu biết đấy?”
“Tớ không biết Tororo-kyun là ai cả, nhưng tớ đã quá quen thuộc với nghiệp quật của con người qua người bạn thuở nhỏ lười biếng của mình rồi.”
“Ểee, sao hôm nay Souta gắt gỏng thế.”
“Tớ không quan tâm cậu có thích hay không. Tớ là người không bao giờ bỏ lỡ dự án hay bài tập về nhà nào cả.”
“Souta đã luôn như thế không phải sao? Cậu luôn cứ nghiêm túc theo một cách kỳ lạ hay là cậu có quá nhiều sự tự chủ.”
Tôi đã di chuyển lên giường và Yuika đang nhéo má tôi bằng cả hai tay.
“Cái gì quan trọng hơn, tớ hay là trường học!?”
“À, đây rồi. Top năm câu hỏi phiền phức nhất mà một người có thể hỏi.”
“Anh chưa rời khỏi vợ mình đâu à!?”
“Phạm vi quá hẹp, có lẽ nó nằm ở top mười.”
“Hôm nay, em nhìn có gì khác biệt không?”
“Ừ, đấy là top ba rồi. Lũ con trai không bao giờ hiểu được.”
“Gì cơ, cậu không hiểu thật sao?”
“Gì hả, nó là một câu hỏi nghiêm túc à?”
Tôi chớp mắt, Yuika nhìn trộm qua tôi.
Như là cô ấy đang phán xét tôi vậy.
“Câu hỏi cho cậu này. Có gì khác biệt với Yuika-chan của hôm nay nà?”
….Qào, phiền phức thật đấy.
Tôi chỉ đang đùa thôi mà, nhưng vì tôi đã lỡ chọc giận một con hổ đang ngủ say rồi.
“...Áo ngủ in hình gấu trúc hoặc cái đó khác à?’
“Sai rồi. Nó luôn như vậy mà không phải sao? Tớ thay áo ngủ của mình mỗi ngày vì Souta đến đó. Cậu không để ý à..”
Tôi có nghĩ tới nó, tôi không biết là thế.
Cũng là khuôn mặt của người bạn thuở nhỏ của tôi, chỉ là ngược đầu thôi.
Má của Yuika dần phồng lên. ….Ôi trời, cô ấy giận rồi.
Tôi cần phải đánh lạc hướng cô ấy.
“Ah… Chắc tớ sẽ đi xem anime luôn?”
“Ể, thật sao?”
“Thật, thật chứ. Tớ cần thư giãn một chút,”
“Hay lắm! Souta chắc chắn sẽ nghiện cho mà xem! Chúa quỷ sẽ chiếm lấy cánh tay của cậu và khiến cậu muốn vác lên mình một cây kiếm!”
“Tớ không muốn bị thế đâu…”
Bây giờ cô ấy hết giận rồi.
Thôi kệ… Tôi dọn dẹp lại cái bàn.
Yuika đang di chuyển cái laptop với một khuôn mặt phấn khích.
“Một anime hay nên xem cùng với một người khác. Cậu muốn chia sẻ cái phấn khích và sốt ruột đấy với người khác mà phải không?”
“Không sao, nhưng không phải nó có chút khó khi xem với…. người khác sao? Sau cùng thì, màn hình có chút xíu à.”
“Ồ, đúng rồi ha. Hmmm, vậy thì…”
Cái Yuika đã nghĩ ra nó nằm ở vị trí khá lạ.
Tôi dựa lưng vào tường, Yuika dựa lưng vào tôi và cái laptop thì nằm ở trên bàn.
Nó như là tôi đang ôm cô ấy từ phía sau.
“....Này, vậy có sao không đó?”
“Tớ biết là đây là vùng nguy hiểm… nhưng nó ổn mà! Chúng ta phải xem anime cùng với nhau!”
“Được rồi, tớ hiểu rồi, nhưng đừng quay lại đấy! Gần quá đấy! Chúng ta đều gần nhau ở mọi chỗ đấy!”
“Tớ không chịu được, được không!? Tớ muốn thấy cách mà Souta phản ứng nếu tớ định hôn cậu, cậu chắc rằng là cậu phải quay mặt và tránh đi đấy!”
“Tớ đang ở trên đường với cái lưng dựa vào tường. Nếu tớ quay đầu lại với cái vị trí nguy hiểm như thế, cổ tớ sẽ đứt lìa mất.”
Sau đó, tôi chả nhớ nội dung anime đó là gì.
Mỗi khi tới cảnh quan trọng, Yuika luôn quay mặt qua và tôi không thể tập trung vào mặt hình chút nào.
Nhân tiện, Chúng tôi chỉ đi được nửa tập đầu thôi, mà chúng tôi đã mệt lã người từ cái bầu không khí khác thường này.
Yuika ở trên giường và tôi đang ngồi sụp xuống cái thảm trải.
“Cậu biết đấy…”
“Gì…?”
“Câu trả lời cho câu hỏi hồi nãy là gì thế? Điều gì khác biệt về Yuika của hôm nay?”
“Ồ, cái đó à…”
Yuika nói thế và trùm lên mình cái chăn.
“Câu trả lời đúng cho nó là ----- Tớ không có mặc áo lót hôm nay.”
“Làm sao tớ biết được chứ! Ý tớ là, tại sao cậu không mặc nó lên đi!?”
P.S.
Ngày hôm sau, tôi tới trường và nhận ra mình chưa làm bài dự án.