Volume 1 - Chapter 38: Mọi thứ đang rối tung lên

“Đừng có tự mãn quá, Akira.”

Chika khoanh tay, quay mặt sang một bên với dáng vẻ hờn dỗi như trẻ con.

Cô ấy đang cư xử hệt như một tsundere chính hiệu trong bộ truyện này, mà tôi xin phép không nêu tên!

Câu đáp hơi... thô ráp đó lại khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.

Nói rõ luôn là không phải vì tôi thích bị con gái mắng mỏ hay tổn thương tinh thần đâu nhé!

Chỉ là, nếu người mà tôi dạo gần đây bắt đầu thấy khá hợp cạ lại nảy sinh tình cảm với tôi, thì tình huống này sẽ trở nên cực kỳ rối rắm.

Bởi vì câu chuyện này là giữa tôi và Koi cơ mà.

Phải không?

“Phù, tôi tưởng cô đang định nói gì đó nghiêm trọng cơ.”

Gương mặt Chika lập tức chuyển từ vẻ trầm tư sang biểu cảm tức giận đến mức khiến tôi cảm thấy như mình đang đối mặt với một nhân cách hoàn toàn khác – lại là tsundere à?

“Đúng là tôi đang nói chuyện nghiêm túc mà! Tôi đang chia sẻ điều gì đó rất riêng tư, vậy mà anh lại xoay hết mọi thứ thành chuyện của bản thân.”

Tôi thấy ruột gan mình cuộn lại như bị quặn thắt vì một cảm giác tội lỗi lạ lùng.

Tôi gần như không muốn xin lỗi luôn.

Không phải vì vô tâm hay gì, chỉ là… tôi thấy cô ấy nói đúng, còn tôi thì không nhận ra điều đó ngay lập tức.

“Tôi đúng là tệ thật.”

Chika bật cười khúc khích đúng lúc không thích hợp chút nào, rồi với tay đặt nhẹ lên vai tôi.

Lại một lần nữa, tôi cảm thấy mọi ánh mắt trong quán maid café đổ dồn về phía mình, tràn đầy sự tò mò và… có phần ganh tị.

Tôi không nhìn quanh, nhưng linh cảm mách bảo rằng: hoặc là họ muốn thay thế tôi, hoặc là họ muốn giết tôi.

“Không sao đâu! Tôi hơi nổi nóng đấy, nhưng đúng là tôi kể chuyện này cũng có lý do.”

Tôi nhìn chằm chằm vào Chika, tim như trĩu nặng – tôi tưởng mọi thứ đã giải quyết rồi, nhưng hóa ra vẫn còn điều gì đó.

Tim tôi cứ nhảy múa liên hồi suốt nãy giờ, như thể bị đưa đi tàu lượn không điểm dừng.

Tệ thật đấy, với một kẻ sống khép kín như tôi thì kiểu kích thích này đúng là cực hình.

Nghĩ mà xem, nếu đây là một bộ truyện đăng dài kỳ, thì việc phải đợi vài ngày, hay thậm chí vài tuần cho đến đoạn tiếp theo quả là khủng khiếp.

May thay, với tôi, chỉ mới vài phút trôi qua.

Chika rút tay lại, ngồi dựa lưng vào ghế.

“Chính nhờ mấy trải nghiệm không mấy hay ho trong chuyện tình cảm của tôi, mà tôi có được kỹ năng giúp người khác trong việc này. Rõ ràng là anh muốn ở bên cô ấy, nhưng lại bị một điều gì đó níu chân. Nên anh mới ngồi ở một quán café đặc biệt, nói chuyện với một cô hầu gái về rắc rối của mình.”

Câu đó bỏ qua hoàn toàn sự thật là chính cô ấy bắt ép tôi đến đây đấy nhé!

Nhưng thôi, bỏ qua chi tiết đó, ý chính vẫn hợp lý.

Dù sao tôi vẫn có cảm giác Chika nghiêm túc thế này chủ yếu là vì cô ấy đang háo hức muốn được theo dõi phần tiếp theo của bộ phim drama đời thực này.

“Chỉ là có nhiều chuyện liên quan đến cô ấy mà cô ấy muốn kể cho tôi nghe, nhưng lại không thể.”

Chika nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt tôi – ánh nhìn như xuyên qua tâm can tôi.

Tôi vội quay đi, và đúng như linh cảm, tất cả nhân viên và khách trong quán đều đang dõi theo chúng tôi. Nhưng ánh mắt đó không hề khó chịu hay gay gắt như tôi tưởng.

Chúng mang màu sắc quen thuộc – giống như của Chika – tò mò, hứng thú, và say mê theo dõi câu chuyện.

Cả quán này đang xem một bộ phim truyền hình thực tế!

“Anh có thực sự cần phải biết toàn bộ câu chuyện chỉ để nói rằng mình muốn ở bên ai đó không? Lần này, tôi đứng về phía cô ấy. Không phải ai cũng muốn công khai công việc của mình với tất cả mọi người. Không phải vì xấu hổ, mà bởi vì điều đó khó nói. Vậy thôi.”

Tôi quay lại nhìn Chika, cô ấy vẫn giữ nguyên ánh mắt kiên định.

Những lời của Chika khiến tôi nhớ lại lý do tại sao mình đến đây lần đầu tiên – vì nghi ngờ cô ấy có thể làm việc ở một nơi như thế này.

“Không thấy xấu hổ, nhưng lại không nói thẳng với mọi người?”

Chính vì điều đó nên tôi mới đoán cô làm ở đây – cô không phủ nhận, cũng chẳng xác nhận, khiến tôi nghi ngờ càng dâng cao.

Nhưng nếu cô ấy thật sự không thấy xấu hổ…

Thì tại sao lại giấu tôi?

“Tôi yêu maid và yêu từ trước khi bắt đầu làm ở đây. Đó là lý do tôi chọn công việc này. Nhưng giữa việc làm một công việc dễ bị hiểu lầm và việc bị thích chỉ vì hình tượng bên ngoài… thì giữ im lặng cho đến khi thật sự thoải mái sẽ đơn giản hơn – và điều đó hoàn toàn ổn.”

Có nhiều lúc gần đây, tôi có cảm giác như mình đang cố gắng theo đuổi sai hướng.

Có thể nói là phần lớn thời gian đều như vậy!

Nhưng chính khoảnh khắc này, tôi nhận ra…

Có thể đây mới là sai lầm lớn nhất.

Tôi đã nghĩ cô ấy giấu vì thấy xấu hổ hay không muốn nhắc đến.

Chưa từng nghĩ rằng, có thể, đó là điều cô ấy rất yêu thích – chỉ là chưa đủ thoải mái để chia sẻ với tôi.

Giống như cách Chika yêu thích các cô hầu gái.

Trong đầu tôi, bánh răng suy nghĩ quay loạn lên khi nhiều điều dần được sáng tỏ – từ Koi, từ Sakura, và thậm chí là từ chính tôi.

Không hẳn vì lời nói cụ thể nào của Chika, mà là vì con đường cô ấy mở ra cho tôi.

Có thể tôi đã nhìn nhầm hướng – khi đáp án lại ở ngay trước mắt mình.

Dù điều này vẫn mang tính suy đoán mà Chika luôn cảnh báo tôi nên tránh, nhưng mà…

“Cô giỏi thật đấy, tôi muốn hôn cô luôn.”

Cô gái đối diện tôi nhảy bật ra sau, mặt đỏ ửng như trái cà chua.

“Cái gì– gì cơ?!”

Tôi đứng dậy, vươn người qua bàn và xoa đầu cô ấy.

“Tôi tìm được câu trả lời rồi.”

Chika ngước nhìn tôi khi tôi rút tay lại.

“Cũng đến lúc rồi đó, mau biến khỏi đây trước khi cả đám trong quán hiểu nhầm thêm.”

Tôi quay lại, và đúng như dự đoán – mọi ánh mắt đều hướng về phía chúng tôi. Có ánh nhìn ngưỡng mộ, có cái nhìn hằn học, nhưng phần lớn thì… chỉ đơn thuần là bối rối.

Tôi không trách họ – vì chính tôi cũng đang hoang mang chẳng kém gì.

Ngượng quá anh trai