Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1292

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7548

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 409

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 565

26-37 - Chap 37

“—Cái quái gì vậy!? Sao bây giờ cậu mới nói!”

 

“X-Xin lỗi! Tớ không biết phải nói lúc nào…”

 

Tuần sau, ngay khi vừa bước vào lớp, tôi đã nghe Kaori và Kiritsuki nói chuyện như thế.

 

Chắc là họ đang nói về chuyện tôi đã biết—việc Kaori chuyển nhà và chuyển trường.

 

Hầu hết cả lớp đã tụ tập quanh bảng đen, vây quanh Kaori.

 

Cảnh tượng thật quen thuộc—nhưng hôm nay, không khí có chút khác lạ.

 

Vì đã biết chuyện rồi, tôi lách qua đám đông và nhanh chóng ngồi vào bàn.

 

Sau đó, như một lẽ tự nhiên, Kiritsuki và Tomiya bước ra khỏi nhóm và tiến về phía tôi.

 

“Này, Kaori vừa kể với bọn tớ—!”

 

“Tớ biết rồi.”

 

“Sao cơ!?”

 

“Sao cậu lại giận…?”

 

“Tớ không giận!!”

 

“Rõ ràng là cậu đang giận mà…”

 

Kiritsuki hôm nay xúc động đến bất ngờ.

 

Thành thật thì, ngay cả khi tôi chưa biết, tôi cũng chẳng ngạc nhiên đến thế. Suy nghĩ của tôi về chuyện này cũng sẽ không thay đổi.

 

Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao Kiritsuki lại giận.

 

Để mặc cô ấy lẩm bẩm “Ughhh~” một mình, tôi quay sang Tomiya.

 

“Chắc là cậu ấy muốn Kaori nói chuyện này với cậu ấy sớm hơn.”

 

“…Nhưng Kaori chắc chắn đã nói ngay sau khi chuyện được quyết định rồi.”

 

“Cậu ấy muốn biết ngay cả trước khi mọi thứ chắc chắn!”

 

Không cần phải trút giận lên tôi đâu.

Thì, bản thân Kaori có lẽ cũng không biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra. Chuyện cô ấy không thể nói ra cho đến khi chắc chắn là điều dễ hiểu.

 

Chuyển nhà vì gia cảnh là một câu chuyện khá phổ biến. Và chuyển trường để tránh việc đi lại khó khăn? Cũng phổ biến nốt.

 

Và khi đã là học sinh cấp ba, nói “Tớ không muốn xa bạn bè” nghe cứ trẻ con thế nào ấy. Thật không dễ để nói ra.

 

Kể cả khi Kaori có nói điều đó với người bạn thuở nhỏ của mình đi nữa…

 

“Nếu cậu muốn gặp thì cuối tuần cứ hẹn đi chơi. Có gì to tát đâu.”

 

“Aoi, cậu thật sự vô cảm với mấy chuyện này đấy.”

 

“…Tớ à?”

 

Một phần là vì tôi đã biết chuyện rồi. Hơn nữa, không giống như hầu hết mọi người trong lớp này, tôi không quá gắn bó sâu sắc với Kaori.

 

À—có lẽ “gắn bó” không phải là từ đúng…

 

Nhưng mà, một khi đã nghĩ “Tôi không muốn ở bên người này nữa”, thì quay lại suy nghĩ “Tôi muốn ở bên họ” không hề dễ.

 

Và ngay cả khi tôi có cảm thấy như vậy, tôi cũng không thể thành thật nói ra—vì còn cảm giác tội lỗi và mọi thứ khác nữa.

 

Tất nhiên tôi vui khi cô ấy vẫn muốn ở gần tôi, khi cô ấy nói rằng cô ấy muốn ở bên nhau.

 

Nhưng đó là chuyện khác với tất cả những gì tôi đang nghĩ.

 

“Ughhh~”

 

Và thật sự đấy, Kiritsuki định rên rỉ như thế đến bao giờ nữa? Chẳng giống cô ấy chút nào cả.

 

Dù chỉ là một chút thời gian đã trôi qua, quá khứ vẫn là quá khứ.

 

Chuyện đã định là đã định. Chuyện đã xong là đã xong. Không thể quay lại, nên tất cả những gì có thể làm là chấp nhận và suy nghĩ về những gì sẽ đến.

 

Và nếu đã như vậy, chỉ có một điều mà Kiritsuki—người bạn thân nhất của cô ấy—có thể làm.

 

“Ughh… thật đấy! Tại sao tớ lại phải là người đau khổ vì chuyện này chứ!?”

Cô ấy lầm bầm, rồi đi về phía Kaori.

 

“Này, Tomiya… tại sao Kiritsuki lại khó chịu thế?”

 

“Hửm? Tớ nghĩ là về việc phải chọn giữa tình bạn và tình yêu chăng?”

 

“…Với giá trị của cậu ấy, cậu ấy nên chọn tình bạn.”

 

“Chính vì thế nên mới không dễ dàng.”

 

Tomiya nói như thể cậu ta hiểu hết mọi chuyện.

 

Tôi không thể nói cậu ta sai. Trong tình huống như thế này, băn khoăn xem nên dành thời gian cho ai có lẽ là điều bình thường.

 

Rồi đột nhiên, cậu ta nhìn tôi và cười mỉm đầy ẩn ý.

 

“Sao lại nhìn tớ như thế? Cậu cũng là một phần trong chuyện này mà.”

 

“…Không hẳn.”

 

Tomiya lại khúc khích cười, đúng lúc tiếng chuông vào lớp vang lên.

 

Tuy nhiên, cậu ấy vẫn ngồi yên, rồi cúi mặt lại gần hơn.

 

“…Cậu thích giữ bí mật thật đấy nhỉ?”

 

“Tớ không giấu giếm gì cả. Và tớ không thích làm vậy.”

 

“Thật sao? Cậu biết đấy… nếu cậu không nói ra, người khác sẽ không hiểu cậu đâu.”

“Tớ biết mà.”

“…Trừ khi ngay từ đầu cậu đã không định nói gì cả.”

“Cậu đang nói cái gì vậy?”

“Hmm…? Không có gì cả.”

Cậu ta lại cười, như thể mọi chuyện chỉ là một trò đùa, rồi quay về chỗ ngồi. Thật đấy, sao cậu ta lúc nào cũng quanh co mấy chuyện quan trọng thế nhỉ?

Gọi tôi là người kín đáo—thì cậu ta cũng chẳng hơn gì đâu.

Sau khi đổi chỗ cho Tomiya, Kiritsuki ngồi xuống ghế cạnh bên, công khai lườm nguýt Kaori ở phía bên kia phòng học.

“Tomiya cũng vừa nói—‘nếu cậu không nói ra suy nghĩ của mình, người khác sẽ không hiểu đâu’, đúng không ta?”

“Tớ nói với cậu ấy rồi!”

“Tất cả những gì cậu cảm thấy à?”

“Ừ!”

Nhanh thật đấy. Và cũng hơi bất ngờ, xét đến thái độ hờn dỗi của cô ấy nãy giờ. Có vẻ như cô ấy thẳng thắn hơn vẻ ngoài.

Có lẽ Tomiya nói đúng. Cứ nói ra những gì mình cảm thấy thì tốt hơn.

“…Vậy nên cho đến khi thi xong, ai đó khác có thể giúp cậu học. Tớ sẽ dành càng nhiều thời gian càng tốt với Kaori.”

“Nhưng đâu phải cậu ấy đi luôn đâu?”

“Kể cả thế, đây sẽ là lần cuối bọn tớ cùng học một lớp… Tớ muốn ở bên cậu ấy càng nhiều càng tốt.”

Đây mới là gọi là thành thật nhỉ. Cô ấy thật sự là một người tốt.

“Tớ sẽ không để Himura-kun lạnh lùng có được cậu ấy đâu!”

Khi Kiritsuki nói điều đó, ánh mắt cô ấy vẫn còn chút gì đó không chắc chắn.

Một Kiritsuki bình thường sẽ không chủ động nói ra điều như vậy.

“…Ừm. Cứ làm những gì cậu muốn. Tớ thích điều đó ở cậu—cách cậu quan tâm đến bạn bè của mình.”

“Ừ… Hả—?”

Nếu Kaori đến nhà tôi thì chúng tôi vẫn sẽ gặp nhau, dù tôi có muốn hay không.

Và cá nhân tôi, tôi đã nói những gì cần nói rồi.

“Khoan đã, Himura-kun, cậu vừa—gì cơ?”

“Chào buổi sáng, cả lớp.”

Jushin’in-sensei bước vào lớp, muộn hơn thường lệ một chút.

“Cậu… vừa nói gì thế?”

Kiritsuki đã cố gắng nói điều gì đó, nên tôi liếc nhìn cô ấy.

Má cô ấy ửng đỏ, và cô ấy nở một nụ cười gượng gạo.

Biểu cảm của cô ấy lẫn lộn đến mức tôi không thể hiểu cô ấy muốn nói gì, nhưng cô ấy quay mặt về phía trước và lẩm bẩm một cách nhẹ nhàng, “Không có gì.”

—Có lẽ tôi không nên nói gì cả.

Tomiya vừa bảo tôi nên thỉnh thoảng nói ra suy nghĩ của mình, nên tôi nghĩ, tại sao lại không nhỉ.

Nhưng mà thật ra, cậu ấy chỉ nói rằng mọi thứ sẽ không được truyền đạt trừ khi ta nói ra.

Nhưng bây giờ tôi cảm thấy Kiritsuki đã hiểu sai hoàn toàn.

Hoặc có lẽ tôi đã diễn đạt sai.

Ý tôi không phải là thích Kiritsuki theo kiểu đó—nên cô ấy không cần phải bối rối đến thế. Thật đấy, tôi không hiểu nổi.

Tuy nhiên… có lẽ điều đó đã giúp cô ấy quyết định nên làm gì.

Thời gian ở bên một người thực sự quan tâm đến Kaori với tư cách một người bạn thân—đó là điều mà tôi không thể dành cho cô ấy.

Cô ấy nói rằng cô ấy không muốn xa tôi. Tôi tin đó là cảm xúc thật lòng của cô ấy.

Nhưng tôi chắc chắn tôi không phải là người duy nhất mà cô ấy không muốn đánh mất.

Có những người khác mà cô ấy muốn dành nhiều thời gian hơn.

Vì vậy, tôi muốn cô ấy ưu tiên họ hơn bất cứ thời gian nào cô ấy có thể dành cho một người như tôi.

—Có lẽ đó là điều mà Tomiya muốn tôi thực sự nói ra nhỉ.

Với một tiếng thở dài nhẹ, buổi sinh hoạt đầu giờ bắt đầu.