Sau khi hối thúc tôi ăn trưa cho nhanh, Kiritsuki lôi tôi đến một phòng học trống không có ai khác.
Rồi cô ấy đưa ra một yêu cầu hết sức kỳ quặc.
“Làm ơn, chỉ một lúc thôi—cậu có thể giả làm bạn trai của tớ được không?”
Tôi đáp ngay lập tức.
“Tuyệt. Đối. Không.”
Không cần phải nghĩ ngợi gì hết. Có con người nào tỉnh táo lại đi nhận cái việc phiền phức như thế chứ?
“Cậu thật sự dành thời gian trả lời đấy nhỉ. Ghét cái ý tưởng này đến vậy à?”
“Thà chết còn hơn.”
Tôi tưởng tượng cảnh Kiritsuki nhảy múa trên bãi mìn trong khi mình ngồi vắt vẻo trên chiếc tủ đựng đồ vơi một nửa.
“Bình thường thì người ta cũng phải hỏi lý do trước chứ nhỉ?”
“Không quan tâm. Dù sao cũng không làm.”
“Ehhh…”
“Đi mà nhờ Tomiya ấy.”
Cậu ta chắc sẽ chịu nghe. Biết đâu còn đồng ý, tùy vào lý do.
Nếu ở bên nhau nhiều, biết đâu họ lại thành đôi thật thì sao.
“Tớ với cậu ấy đâu thân đến mức nhờ chuyện này được.”
“Ờ, nhưng tớ mới quen cậu còn ít thời gian hơn cậu ấy đấy.”
“Ừ, nhưng tớ thấy nhờ cậu thì… đỡ áy náy hơn.”
Cái gì? Có phải cô ây đang coi thường tôi không? “Đỡ áy náy hơn” là nghĩa quái gì vậy? Rõ ràng Tomiya tử tế hơn tôi nhiều.
Nghe cứ như kiểu “Cậu trông rảnh rỗi chẳng có việc gì làm” ấy.
“Tớ sẽ đi hẹn hò với cậu và đủ thứ nữa đấy?”
“Thôi khỏi.”
“À ha, phải rồi. Dĩ nhiên rồi. Có một cô bạn thuở nhỏ dễ thương thế kia, cậu đúng là quá may mắn rồi, Himura-kun. Một đứa như tớ thì sao mà sánh bằng.”
“Ý cậu là sao khi nói “không sánh bằng”? Dù là cậu hay là Kaori thì cũng không có sự phân biệt nào cả.”
Ước gì ai đó chịu thử làm tôi một lần, để biết cái cảm giác ấy thế nào.
Họ sẽ chẳng dám vứt bừa chữ “may mắn” ra nữa đâu.
Một cô bạn thuở nhỏ cùng tuổi, xinh đẹp, duyên dáng, học giỏi, giỏi thể thao, lịch sự, tươi tắn, tốt bụng với mọi người—lúc nào cũng ở bên cạnh.
Hơn thế nữa, còn rất gắn bó với mình.
Ấy vậy mà… tôi đã bao giờ cảm thấy mình “may mắn” vì điều đó chưa?
Có lẽ vào hồi bé khi chưa biết gì, tôi từng cảm thấy vậy. Nhưng chẳng nhớ nổi nữa.
Bởi vì ở cạnh một người như cô ấy đồng nghĩa với việc lúc nào cũng bị đem ra so sánh. Luôn phải nghe mấy câu kiểu “Sao không làm được như con bé?” hoặc “Cậu chẳng xứng với Kaori đâu.”
Chỉ vì bố mẹ hai bên thân nhau, và cô ấy tình cờ quý tôi.
Còn có những lời cay nghiệt hơn nhiều—nhiều đến mức tôi không đếm xuể. Và tôi từng bị chỉ trích, sỉ nhục vì những lý do còn vô lý hơn thế.
Nhưng kể ra ở đây thì chẳng ích gì.
Tôi cũng chẳng muốn trút giận lên Kiritsuki. Cô ấy không cần nghe những thứ này.
Chỉ là tôi phải nói gì đó để đống cảm xúc lộn xộn trong lòng không trào ra ngoài.
“Có một cô bạn thuở nhỏ dễ thương thật ra mệt mỏi lắm đấy. Chỉ cần là bạn thuở nhỏ của Kaori thôi là người ta đã mong đợi—rồi thất vọng khi tớ không đạt được kỳ vọng. Khó chịu lắm.”
“Ờ… ừm…”
Kiritsuki trông hơi khó xử.
Cô ấy cũng đã quen Kaori gần một năm rồi. Có lẽ đã phần nào đoán được.
“Tớ vừa giẫm phải mìn à?”
“Ai mà biết.”
Chúng tôi chỉ tình cờ sống gần nhau. Bố mẹ thân nhau, nên bắt đầu qua lại nhiều hơn, và trước khi tôi nhận ra thì cô ấy đã gắn bó với tôi rồi.
Nghe từ “bạn thuở nhỏ” thì có vẻ hay ho đấy, nhưng thật ra chỉ thế thôi.
Hồi cấp hai, tôi không nhớ nổi mình đã bao nhiêu lần suýt nói với Kaori: “Làm ơn, đừng bao giờ nói chuyện với tớ nữa.”
Khi cô ấy bảo sẽ học cùng trường cấp ba, tôi hoàn toàn suy sụp.
Đến tận bây giờ, khi cô ấy vẫn giữ nguyên kiểu “bạn thuở nhỏ” ấy, tôi vẫn gặp khó khăn trong việc chịu đựng.
Lý do duy nhất khiến tôi chưa cắt đứt là vì em gái tôi, Kohaku, rất quý cô ấy.
Không phải tôi là kiểu anh trai mê em gái hay gì đâu.
Dù bố mẹ lúc nào cũng so sánh tôi với Kaori—gọi tôi là đồ vô dụng, nói tôi không xứng đáng này nọ—và dù họ để Kohaku cô đơn vì công việc, tôi vẫn tôn trọng họ. Dù sao họ cũng nuôi lớn tôi và làm việc vất vả ngày đêm.
Kaori hồi bé tuy được chiều chuộng, nhưng nhờ tính cách tốt bụng và thông minh, cô ấy vẫn trưởng thành đúng mực.
Còn tôi thì lớn lên luôn cảm nhận rõ sự đối lập—Kaori được đối xử nhẹ nhàng trong khi tôi bị đem ra làm mốc so sánh—bởi chính gia đình mình.
Ngoài việc làm việc nhà, tôi hầu như chỉ nhốt mình trong phòng với ánh mắt vô hồn. Tôi biết mình là một người anh trai vô dụng, và tôi thấy có lỗi với Kohaku.
Nếu chịu đựng thêm một chút nữa có thể giúp em ấy khỏi phải thấy tôi chán nản, thì tôi sẽ tiếp tục làm bạn thuở nhỏ của Kaori—chỉ để không khiến em ấy ghét tôi.
Nên… phần nào trong đó nghe giống “may mắn” vậy?
Nếu như có một cô bạn thuở nhỏ xinh đẹp, thông minh, ngọt ngào đã khiến ai đó “may mắn”, thì… chắc tôi là người đó.
Nhưng như thế là hoàn toàn bỏ qua những tổn thương tinh thần, cảm xúc đi kèm.
Nếu ai đó vẫn muốn nói tôi “may mắn” vì là bạn thuở nhỏ của Kaori, thì tôi ước họ đã ở vị trí của tôi ngay từ đầu.
Ít nhất thì tôi chưa bao giờ làm được.
Làm bạn thuở nhỏ của Kaori đồng nghĩa với việc không có đồng minh. Tôi chưa từng cảm thấy mình may mắn vì điều đó.
“…Dù sao thì, quên chuyện tớ đi. Sao cậu lại nói ra cái yêu cầu kỳ cục này?”
“Himura-kun, tớ không biết cậu đang cố đổi chủ đề hay đưa nó về nữa.”
Cả hai.
“Thôi thì, nếu tớ giẫm thêm mìn nữa thì nguy to. Giờ tớ sẽ nghiêm túc—”
Rồi Kiritsuki cuối cùng cũng kể cho tôi mọi chuyện bắt đầu thế nào.
Hóa ra, dạo gần đây có một cậu trai lớp bên cạnh tỏ tình với Kaori.
Tôi chẳng biết cậu ta là ai, nhưng nghe bảo sau khi Kaori từ chối, cậu ta đột nhiên bắt đầu tán tỉnh Kiritsuki.
Theo lời cô ấy thì cậu ta khá bảnh trai.
Ban đầu, cô ấy không nghĩ gì nhiều—chuyện này cũng đâu phải mới—nhưng chẳng hiểu sao lại có tin đồn rằng họ đang hẹn hò.
Tôi chưa từng nghe tí gì về vụ này.
Vậy nên, để xóa bỏ hiểu lầm và tránh bị “dính đạn lạc” từ phía Kaori, cô ấy quyết định nhờ tôi—thằng con trai mà cô sẽ ít cảm thấy áy náy khi làm phiền nhất—để đóng vai bạn trai giả.
“—Đấy, câu chuyện là vậy.”
“Vẫn không. Không đời nào.”
“Thật luôn!? Thế tớ kể lể nãy giờ để làm gì hả!?”
“Tớ không hợp với cậu. Nếu cậu kia bảnh trai thì tin đồn đâu dễ biến mất vậy.”
“Nhưng nếu tớ bỏ tập câu lạc bộ rồi đi hẹn hò sau giờ học với một cậu trai khác, chẳng phải sẽ trông thật hơn sao?”
…Sao tôi thấy cái kế hoạch này nghe quen quen?
Dù sao thì, tôi không thể không để ý là cô nàng chẳng hề phủ nhận cái đoạn “không hợp với cậu” chút nào.
“Đừng nói kiểu bỏ tập câu lạc bộ là chuyện hiển nhiên thế.”
“Có sao đâu? Có ai mắng tớ đâu.”
Thực ra phải có người mắng chứ. Như giáo viên phụ trách hay chủ tịch câu lạc bộ ấy.
Nghe nói từ hồi cấp hai, Kiritsuki đã là vận động viên chạy bền hàng đầu.
Tôi chẳng bao giờ để tâm đến điền kinh nên không biết. Nhưng xem ra cô ấy có tiếng nói lớn trong câu lạc bộ. Tài năng thiên bẩm thật đáng sợ.
Nhưng thành thật mà nói, với chuyện vặt vãnh này thì đâu cần bạn trai giả.
Chỉ cần thân thiết hơn bình thường với một cậu con trai nào đó hay tỏ ra quá mức thân thiện cũng đủ làm dấy lên tin đồn rồi.
“Khi muốn người ta hiểu lầm, mấu chốt nằm ở lời nói và hành động của bản thân.”
“…Khoan, cậu vừa giải thích cách lừa người ta đấy à?”
Tôi hiểu rõ từ trải nghiệm cá nhân.
Vũ khí hiệu quả nhất chính là sự gần gũi một cách tự nhiên.
Mẹo hay nhất? Đột nhiên lại gần một cậu con trai hơn hẳn mức bình thường ở trường—rồi tỏ ra hơi lúng túng khi bị người khác để ý.
Và điều xảy ra tiếp theo… là bắt nạt.
Khi một cô gái nổi tiếng, khó ai chạm tới lại bộc lộ một khía cạnh đặc biệt trước một người nào đó, thiên hạ sẽ nghĩ cô ấy có bạn trai—và mấy kẻ ghen tị sẽ hóa điên tìm cách kéo cô ấy xuống.
Cuối cùng, chúng sẽ thành lũ kền kền lượn vòng quanh một xác chết. Trong trường hợp này, “xác chết” chính là tôi.
Tôi đã giải thích cho cô ấy kỹ lưỡng như vậy—tất nhiên bỏ qua những đoạn mình từng bị bắt nạt.
“…Cái đó… đều từ trải nghiệm thật à?”
“Ừ.”
“Chà… Cậu còn khổ hơn tớ tưởng.”
Không rõ Kiritsuki đã nghĩ gì, nhưng tôi nhận ra cô đang đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của Kaori—và kéo theo là của chính bản thân mình.
“Nói cho rõ nhé, tớ sẽ không bao giờ đóng vai bạn trai giả của cậu. Nhưng nếu cậu muốn đi chơi sau giờ học hay ăn trưa chung gì đó, chỉ cần báo trước. Tớ sẽ phối hợp một cách tự nhiên.”
Nếu cô ấy chỉ buột miệng nói: “Thật ra, tớ có bạn trai rồi. Chính là cậu này,” rồi chỉ vào tôi, thì mọi người chắc chỉ cười thôi.
“Ừm… Nếu không có gì thay đổi nhiều thì chắc cũng được…”
Cô ấy là kiểu người mơ hồ trong việc nhận ra sức hút của mình—thay vào đó lại đánh giá thấp bản thân.
Không biết đến bao giờ cô gái xinh đẹp này mới thật sự nhận ra sức ảnh hưởng của mình. Có lẽ là chẳng bao giờ, chừng nào vẫn còn làm bạn thân với Kaori.
Nhìn Kiritsuki đưa tay che miệng, trầm ngâm suy nghĩ, tôi chỉ có thể khẽ thở dài.