Một buổi tối vài ngày sau đó, sau khi đóng cửa hàng tôi đưa Aina và Suama ra khu chợ và cả hai bắt đầu chơi trò đuổi bắt.
“Su nhỏ! Chị đây!” Aina gọi cô bé rồng.
“Ai!” Suama vui vẻ líu lo. Con bé dường như đã bắt đầu coi Aina như một người chị lớn, có lẽ do nó dành phần lớn thời gian ở cửa hàng với chúng tôi.
“Nhìn này! Chị ở tận đây rồi này!”
“Ai!”
Cả hai trông có vẻ rất vui. Aina đang chạy vòng quanh (chậm hơn bình thường rất nhiều để đảm bảo cô bé rồng có thể theo kịp) và Suama đang cố gắng bắt cô bé. Đến một lúc nào đó, Suama bắt đầu tăng tốc và chỉ còn chút nữa là bắt được Aina thì con bé đột nhiên mất thăng bằng.
“Suama!” tôi hét lên, nhưng tôi ở quá xa để có thể làm gì. May mắn thay, Aina đã kịp đỡ cô bé rồng vào vòng tay trước khi nó ngã nhào.
“Su nhỏ, em có sao không? Em có bị thương không?” Aina hỏi, đầy lo lắng, nhưng Suama chỉ kêu lên một tiếng vui vẻ. “Ồ, ơn trời,” Aina thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khi cô bé buông Suama ra, tôi nhận thấy máu trên đầu gối của Aina. Cô bé đã lao xuống đất để đảm bảo Suama không bị ngã, nhưng cuối cùng chính cô bé lại là người bị thương.
“Aina! Em-Em có sao không?” tôi hỏi, hơi hoảng loạn. “Anh sẽ đi tìm Rolf và anh ấy có thể chữa cho em bằng phép thuật của mình—”
“Em không sao, Mister Shiro” cô bé ngắt lời. “Em chỉ bị trầy đầu gối thôi.”
“Nhưng em đang chảy máu!” tôi phản đối.
“Chỉ là một vết xước thôi. Nó sẽ tự lành.”
Cô bé đang cố gắng trấn an tôi rằng mọi chuyện đều ổn, nhưng tôi có thể thấy qua vẻ mặt của cô bé rằng cô bé thực sự đang đau, mặc dù đang cố hết sức để không để lộ ra. Ít nhất mình cũng phải băng bó cho con bé, tôi nghĩ, và tôi đã bắt đầu lao về phía cửa hàng của mình thì nghe thấy Aina kêu lên một tiếng ngạc nhiên. Tôi quay lại và thấy Suama đang ngồi xổm trước mặt Aina và liếm vết thương trên đầu gối cô bé như một chú cún con.
“D-Dừng lại đi, Su nhỏ!” Aina khiển trách con bé, cố gắng nhẹ nhàng đẩy nó ra. “Miệng em sẽ bị dính vi trùng đấy!”
“Con bé nói đúng đấy, Suama” tôi nói. “Chúng ta cần phải rửa bằng nước, và—Hả? Cái quái gì…”
Vết thương trên đầu gối của Aina biến mất ngay trước mắt chúng tôi. Aina kêu lên một tiếng hoàn toàn không hiểu. Vết thương thực sự đã biến mất. Giống hệt như lần tôi bị ngã trong rừng và Rolf đã dùng phép thuật chữa lành của mình để làm vết thương biến mất. Aina và tôi quá sững sờ để có thể nói được lời nào. Mặt khác Suama đang vui vẻ líu lo trông rất tự hào về bản thân.
“Suama…” tôi nói chậm rãi. “Có phải em đã làm điều này không?” Ánh mắt của tôi lướt từ khuôn mặt của cô bé rồng sang đầu gối được chữa lành một cách kỳ diệu của Aina và quay trở lại.
“Ai!” cô bé rồng líu lo, gật đầu.
“Trời đất ơi” tôi lẩm bẩm.
Chà, có vẻ như nước bọt của Suama có khả năng chữa lành vết thương. Chắc hẳn việc con bé là một con rồng không chỉ để làm cảnh.
“Cảm ơn em, Su nhỏ” Aina nói, ôm cô bé rồng từ phía sau. “Em thật tốt bụng khi đã dùng sức mạnh của mình để chữa cho chị.”
“Ai!” Suama vui vẻ ré lên.
Mặt trời đã gần lặn và đã đến lúc Aina phải về nhà, nhưng vì lý do nào đó cô bé có vẻ rất miễn cưỡng khi buông Suama ra.
“Vậy là con bé có thể chữa lành một vết thương chỉ bằng cách liếm nó ư? Thật sự ấn tượng” tôi lẩm bẩm một mình, vẫn còn kinh ngạc trước những gì vừa xảy ra.
“Điều gì ấn tượng vậy?” một giọng nói từ phía sau tôi hỏi.
Tôi giật nảy mình và hét lên một tiếng ngạc nhiên kỳ quặc. Tôi quay lại và bắt gặp cảnh Stella đang mỉm cười dịu dàng với tôi.
“Chào buổi tối, ngài Shiro” cô nói với tôi.
“Chào buổi tối, Stella” tôi đáp. “Cô đến đón Aina à?”
“Vâng, đúng vậy. Tôi đang đợi con bé về để chúng tôi có thể ăn tối cùng nhau, nhưng cảm giác như con bé đang nấn ná nên tôi đến xem sao,” cô nói, ánh mắt dừng lại ở con gái mình vẫn đang ôm Suama. “Ngài Shiro, cô bé này, ừm…” Cô ngập ngừng. “Con bé có phải là con gái của ngài không?” cô hỏi, rõ ràng là ngạc nhiên.
“Đây là lần thứ ba có người hỏi tôi câu đó rồi đấy. Có tin đồn gì đang lan truyền rằng tôi có một đứa con riêng bí mật à?” tôi nói. Nghiêm túc đấy, đầu tiên là nhóm Tia Chớp Xanh và Emille, sau đó là Zidan và bây giờ là Stella. Gần như có một thế lực vô hình nào đó trong thế giới này thực sự muốn tôi là cha của Suama.
Stella khúc khích. “Mọi người chỉ thực sự tò mò về ngài thôi, ngài Shiro.”
“Thực sự chỉ có thế thôi à?” tôi lẩm bẩm một mình đầy hoài nghi.
“Chà, nếu con bé không phải là con gái của ngài, vậy cô bé này là ai?” Stella hỏi tôi.
“Con bé tên là Suama, và tôi đang chăm sóc con bé vào lúc này” tôi nói, trả lời một cách lảng tránh nhất có thể. “Có vẻ như con bé rất quý Aina, và cả hai đã chơi với nhau một lúc rồi. Đó là lý do tại sao hôm nay Aina không về nhà vào giờ thường lệ. Xin lỗi về điều đó” tôi nói, trước khi quay về phía hai cô bé. “Này, Suama! Aina phải đi—” tôi gọi cô bé rồng, nhưng Stella đã nhanh chóng ngăn tôi lại trước khi tôi kịp nói hết câu.
“Ồ, không, không sao đâu, ngài Shiro” cô nói. “Aina trông đang rất vui. Nếu ngài không phiền, ngài có thể để hai đứa chơi thêm một lát nữa được không?”
“Ý tôi là, chắc chắn rồi, tôi không phiền đâu, nhưng bữa tối của cô sẽ bị nguội mất” tôi hỏi.
“Tôi có thể hâm nóng lại.”
“Cô chắc chứ?”
“Vâng, tôi khá chắc” Stella nói, trước khi để ánh mắt lang thang đến hai cô bé đang vui vẻ chơi đùa cùng nhau. Aina đã nhặt một cành cây bắt đầu vẽ lên đất và Suama ngay lập tức cố gắng bắt chước cô bé. Sau vài giây im lặng, Stella lại lên tiếng. “Tôi đã không thể cho Aina một người em” cô nói nhẹ nhàng.
Tôi lẩm bẩm một tiếng để cho thấy rằng tôi đang lắng nghe.
“Aina chưa bao giờ nói trực tiếp với tôi, nhưng tôi biết con bé luôn muốn có một cô em gái.”
“Vậy sao?”
Stella gật đầu. “Một lần khi còn nhỏ con bé đã hỏi tôi em bé từ đâu đến. Tôi không biết phải trả lời như thế nào.”
Tôi cười. “Tôi nghĩ mọi phụ huynh đều có phản ứng đó. Ở nơi tôi đến, chúng tôi nói với bọn trẻ rằng con cò mang em bé đến cho cha mẹ chúng.”
“Một con cò ư? Tôi thích điều đó” Stella nói với một nụ cười. “Nếu con bé hỏi lại, lần này tôi sẽ biết phải nói gì với nó.”
“Vâng” tôi nói, trước khi lại chuyển sự chú ý sang hai cô bé. Chúng đang rất vui vẻ bên nhau, giống như hai chị em ruột vậy. Một lúc sau, Aina quay lại nhìn chúng tôi.
“Ồ, mama!” cô bé kêu lên khi nhận ra Stella đang đứng cạnh tôi. “Ồ, ừm, con xin lỗi, mama” cô bé nói thêm một cách e thẹn. Có lẽ cô bé nghĩ mình đang gặp rắc rối vì không về nhà dù trời đã tối.
Nhưng Stella chỉ lắc đầu, một nụ cười dịu dàng trên môi. “Mẹ không giận đâu, Aina” cô trấn an con bé. “Con đã chơi vui với Suama chứ?”
Cô bé gật đầu. “Rất vui ạ!”
“Vậy bây giờ con giống như chị gái của em ấy, phải không?”
Aina rạng rỡ. “Vâng! Con là chị gái của Su nhỏ!”
“Thật tốt quá. Con phải chắc chắn rằng con luôn chăm sóc em gái và bảo vệ em ấy, được chứ? Đó là công việc của một người chị lớn.”
Aina gật đầu lia lịa trước điều này. “Con sẽ làm! Con là chị gái của Su nhỏ, vì vậy con sẽ luôn bảo vệ em ấy!”
“Con thật là một cô bé ngoan” Stella nói, kéo con bé vào lòng ôm.
Sau đó đã đến lúc Stella và Aina nói lời tạm biệt và lên đường về nhà.
“Ain-ya…” Suama rên rỉ với vẻ mặt buồn bã khi nhìn họ rời đi.
“Chúng ta cũng nên về nhà thôi, Suama. Chắc em đói rồi” tôi nói.
“Ai!”
Aina đã giúp tôi chăm sóc Suama một thời gian nhưng có vẻ như hôm nay là ngày cô bé cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của việc làm một người chị. Con là chị gái của Su nhỏ, vì vậy con sẽ luôn bảo vệ em ấy! cô bé đã tuyên bố.
Mãi đến vài ngày sau tôi mới nhận ra Aina đã nghiêm túc đến mức nào khi cô bé nói những lời đó.
◇◆◇◆◇
“Anh ơi, em dọn xong futon rồi” Saori thông báo với tôi với một cái bĩu môi vào tối hôm đó.
“Cảm ơn em, Saori.”
Tôi và hai đứa song sinh đã thiết lập một thói quen ban đêm mới: mỗi ngày trước khi đi ngủ, ba chúng tôi sẽ chơi oẳn tù tì để quyết định ai trong chúng tôi sẽ trải futon. Và như bạn có thể đoán được, tối hôm đó Saori là người đã thua, đó là lý do tại sao nó đang bĩu môi.
“Anh zai, anh ngủ bên này sau đó là Suama và em ở giữa và Saorin ở bên kia” Shiori tuyên bố.
“Cái gì? Không công bằng, Shiorin! Em muốn ngủ chung với Suama!” Saori phản đối.
Tuần trước em đã ngủ với em ấy rồi. Bây giờ đến lượt chị” Shiori cãi lại.
“Nhưng chị đã ngủ chung với em ấy nhiều hơn em hai lần rồi!” Saori rên rỉ. “Nhiều hơn hai lần!”
“Không phải lỗi của chị khi em luôn thua khi chúng ta chơi bài để quyết định ai được ngủ chung với em ấy” Shiori nhún vai.
“Ch-Chà, hôm nay chúng ta lại quyết định bằng một ván bài đi!”
“Chắc chắn rồi. Nhưng chỉ một ván thôi.”
“Ba ván thắng hai!”
“Không.”
“Vậy thì năm! Ít nhất là vậy!”
“Chị không nghĩ em hiểu cách đàm phán hoạt động đâu, Saorin.”
Đã khoảng hai mươi ngày kể từ khi Suama bước vào cuộc đời tôi và hai chúng tôi đã dính lấy nhau như hình với bóng kể từ đó. Tôi từng dành phần lớn thời gian của mình ở Ninoritch và trở về nhà bà vào ban đêm, nhưng bây giờ khi tôi có Suama để chăm sóc, tôi cũng đã bắt đầu ngủ lại ở Ninoritch. Về cơ bản, không có gì ngăn cản tôi đưa con bé đến Nhật Bản nếu tôi quyết định muốn qua đêm ở đó, nhưng điều đó có vẻ không phải là một ý tưởng hay. Rốt cuộc thì, mặc dù con bé có thể trông giống một cô bé bình thường, nó vẫn là một con rồng. Nếu con bé biến trở lại hình dạng ban đầu sau đó đi lang thang quanh Tokyo thì sao? Đó sẽ là một thảm họa. Vì vậy, tôi quyết định ở lại với con bé ở Ninoritch sẽ là điều an toàn hơn nhiều. Thời gian duy nhất tôi rời Ruffaltio những ngày này là khi tôi cần bổ sung hàng hóa.
Tiếng rên rỉ của Saori kéo tôi trở lại thực tại. “Thôi nào, Shiorin! Em đã không gặp Suama trong năm ngày rồi!”
“Chị cũng không gặp em ấy, em biết không.”
Vâng, kỳ nghỉ của hai đứa song sinh đã kết thúc, có nghĩa là chúng đã bị buộc phải trở về nhà của cha mẹ chúng tôi. Việc quay trở lại trường học và không được dành toàn bộ thời gian ở Ruffaltio nữa là một điều thực sự buồn đối với cặp đôi, nhưng chúng không hoàn toàn từ bỏ việc đến thăm thế giới khác. Mỗi thứ Sáu, ngay khi lớp học kết thúc, cả hai sẽ nhảy lên chuyến tàu đầu tiên đến nhà bà. Mất khoảng một giờ đi tàu từ trường đến nhà bà và có lẽ không có gì đáng ngạc nhiên khi tôi là người phải trả tất cả chi phí đi lại của chúng. Cả hai vẫn chỉ là học sinh trung học, nhưng chúng lại được dành cuối tuần ở một thế giới khác. Thành thật mà nói, tôi siêu ghen tị. Tại sao tôi không được làm điều đó khi còn là một thiếu niên, hử?
Dù sao đi nữa, vì bây giờ tôi cũng đang qua đêm ở Ninoritch, tôi đã quyết định biến một trong những căn phòng trên lầu khác thành một phòng ngủ. Tôi đã dọn dẹp nó và thậm chí còn trải thảm tatami ở đó cho thoải mái, và không giống như phần còn lại của cửa hàng đây là một loại phòng “cấm đi giày dép”. Vì vậy, giống như mọi tối thứ Sáu trong vài tuần qua, tôi và hai đứa song sinh đang ngồi trong căn phòng mới được chuyển đổi này trong bộ đồ ngủ để sẵn sàng đi ngủ.
“Ai!”
Ồ, và tất nhiên Suama cũng ở đó, mặc bộ đồ ngủ phiên bản trẻ mới biết đi mà tôi đang mặc.
“Suama! Lặp lại theo chị này: Mẹ Sa-o-ri!” Saori nựng nịu cô bé, người đã bập bẹ một vài tiếng vô nghĩa đáp lại nó.
“Suama, thử nói ‘Mẹ Shiori’ đi” em gái còn lại của tôi thử.
Cả hai dường như rất muốn Suama gọi chúng là “mẹ” vì một lý do nào đó.
“Mẹ-ơi?” Suama bập bẹ một cách dè dặt.
Shiori há hốc miệng. “Em có nghe không, Saorin? Con bé vừa gọi chị là mẹ!” nó khoe khoang, ưỡn ngực ra một cách tự hào.
“Cái gì? Không, con bé không có” Saori cãi lại với một cái cau mày.
“Có mà. Đây, nghe này. Suama, nói lại đi” Shiori nhẹ nhàng thúc giục cô bé rồng.
“Mẹ-ơi!”
“Lần nữa nào.”
“Mẹ-ơi!”
“Gần được rồi” Shiori khuyến khích con bé.
“Mẹ ơi!”
Lần này, cả hai đứa song sinh đều đồng thanh há hốc miệng.
“Yeah! Đúng rồi! ‘Mẹ ơi’! Chị là mẹ của em, Suama!” Saori vội vàng nói với cô bé rồng.
“Đừng nghe nó, Suama! Chị mới là mẹ của em” Shiori phản đối.
Cả hai đều dang rộng tay để ôm cô bé rồng, nhưng Suama lao thẳng qua chúng và bám vào chân tôi. Con bé ngước nhìn tôi và bắt đầu rên rỉ nhẹ nhàng.
“Em muốn lên à?” tôi hỏi.
Con bé gật đầu. “Ai!”
“Được rồi, nhóc con, đây rồi” tôi nói, nhấc con bé lên và đặt lên vai mình. Những tiếng cười khúc khích cao vút thoát ra từ miệng con bé khi nó vòng tay nhỏ bé của mình quanh đầu tôi. Con bé dường như rất thích ở trên cao. Mặt khác, hai đứa song sinh có vẻ đang tức giận.
“Hmph! Thật không công bằng khi chỉ có anh được bế con bé, anh hai!” Saori bĩu môi.
“Em cũng muốn ôm Suama nhỏ bé nữa!” Shiori rên rỉ, tức giận phồng má.
Đôi mắt đầy ghen tị của chúng, cả hai đều chìa tay về phía tôi, như thể đang cố gắng nói với tôi hãy giao cô bé rồng cho chúng.
“Em nghĩ sao, Suama?” tôi hỏi. “Em có muốn một trong hai chị bế em thay không?”
“Em! Con bé muốn em! Mẹ Saori!” Saori xen vào.
“Thôi nào, Suama. Nói ‘Mẹ Shiori’ đi” Shiori thúc giục.
Hai đứa song sinh bắt đầu từ từ tiến về phía chúng tôi với hai tay chìa ra trước mặt và những nụ cười điên cuồng trên môi, trông hệt như những thây ma trong một bộ phim khoa học viễn tưởng.
“Không!” Suama hét lên, và con bé siết chặt vòng tay quanh đầu tôi như thể để nhấn mạnh rằng con bé sẽ không đi đâu cả nếu có thể.
Saori kêu lên một tiếng thất vọng tột độ. “Tại sao chỉ có anh được bế con bé, anh hai? Chúng em là mẹ của Suama. Chúng em cũng nên được một lượt chứ!”
“Mẹ-ơi?” Suama lặp lại.
“Chính xác, Suama! Chúng ta là ‘mẹ’ của em” Shiori nựng nịu con bé. “Có nghĩa là chúng ta là mama của em.”
Ngay khi những lời này vừa thốt ra khỏi miệng Shiori, Suama đã kêu lên một tiếng cao vút và giãy giụa trên vai tôi trong khi lắc đầu lia lịa, gần như thể con bé đang kịch liệt không đồng ý với những gì Shiori vừa nói.
“Này, có chuyện gì vậy, Suama?” tôi hỏi, nhẹ nhàng nhấc con bé khỏi vai và ôm vào ngực mình. Con bé vòng tay quanh cổ tôi và tôi xoa lưng nó để cố gắng trấn an.
“Có vẻ như con bé không thích chị nói chúng ta là ‘mama’ của nó, Shiorin” Saori chỉ ra.
Tôi tự hỏi tại sao từ “mama” lại làm Suama buồn đến vậy, thì đột nhiên tôi hiểu ra. Khi Stella đến đón Aina vào tối hôm đó, Suama đã trông rất buồn vì bạn của con bé phải đi. Có lẽ con bé đã nghe Aina gọi mẹ của mình là “mama”, và con bé đã liên kết từ đó với nỗi buồn mà con bé đã cảm thấy khi cô bé lớn hơn phải rời đi.
“Thật sao? Suama, em không thích từ ‘mama’ à? Em thích ‘mẹ’ hơn, phải không? Thôi nào, nói cho mẹ Shiori biết có chuyện gì đi” Shiori nói, thúc giục cô bé nói chuyện với nó.
Nhưng Suama lại lắc đầu dữ dội hơn. “Không! Không!”
Con bé chỉ vào cửa sổ và bắt đầu rên rỉ ầm ĩ. Con bé vẫn đang lắc đầu và giãy giụa trong vòng tay tôi, nhưng ngón tay của con bé dường như không di chuyển một chút nào khỏi nơi nó đang chỉ.
“Suama? Có ai ở ngoài cửa sổ đó à?” tôi hỏi.
“Ma-ma!” con bé đáp lại ngay lập tức.
“Hả?” tôi ngớ ngẩn nói.
“Ma-ma!” Suama lặp lại, ngón tay nhỏ bé của con bé vẫn chỉ vào đúng một chỗ.
Rừng Gigheena. Đó là nơi con bé đang chỉ.
Trong một lúc, không ai trong phòng nói một lời nào. Tôi nghe thấy ai đó nuốt nước bọt ừng ực, nhưng tôi hoàn toàn sững sờ trước toàn bộ tình huống này đến nỗi tôi không thể nào biết được đó là tôi hay một trong hai em gái của tôi.
“Ma-ma! Ma-ma!” Suama lại rên rỉ.
“Suama…” tôi thận trọng hỏi. “Mama của em ở trong rừng à?”
Cô bé rồng rạng rỡ đáp lại và tặng tôi một cái gật đầu thật to, dường như nhẹ nhõm vì cuối cùng tôi đã hiểu được những gì con bé đang cố gắng nói.
“Ai!”
Khoan đã, mẹ của Suama đã ở trong rừng suốt thời gian qua?!