"Chúng ta cùng tuổi lại là bạn cùng lớp, gọi thế bình thường mà? Mizuki cũng quấn Konno-kun... ưm... à... S-Souta-kun lắm rồi."
"Uwaaaa!"
Tôi bất giác thốt lên tiếng kêu kỳ quặc.
"Gì vậy? Sao đột nhiên mặt mày kinh ngạc thế?"
Sao ư? Lý do hiển nhiên rồi!
Himemiya Yuka - không, phải gọi là Yuka - đỏ mặt ngượng ngùng, hơi ngước nhìn gọi tên tôi bằng giọng điệu dễ thương không thể tả!
Cái gì đây? Trước giờ chưa nói chuyện nên không nhận ra... Nhưng đúng là xứng danh nữ thần học đường!
Đáng yêu gấp 100,000,000 lần từ "đáng yêu" thông thường! Dĩ nhiên tôi không thốt ra thành lời.
"...À, không có gì."
Tôi đếm thầm 3 giây để bình tĩnh lại.
"Vậy à? Tưởng cậu giật mình lắm."
"Haha, do cậu tưởng tượng thôi."
Mới bị bạn gái 1 năm phản bội mà đã thấy người khác dễ thương, đúng là đồ cặn bã!
Tình cảm của tôi với Shiori nhẹ tựa lông hồng sao? Không đời nào. Tôi yêu cô ấy chân thành. Chỉ là tình cảm của tôi bị cô ấy xem như trò đùa mà thôi.
"Vậy để khi khác mời cậu đến chơi. Cho tớ xin liên lạc nhé? Cậu dùng Line chứ?"
"Có đây."
Trao đổi Line xong, tôi lướt thấy tên "Shiori" trên đầu danh bạ - một gợn sóng trong lòng thoáng qua.
Nhưng chỉ thế thôi. Nhờ cứu Mizuki-chan.
Nhờ sự lễ phép khó tin của em ấy mặc dù 9 tuổi. Nhờ trở nên thân thiết với nữ thần Yuka. Nỗi đau phát hiện bạn gái phản bội gần như tan biến.
Dù không hoàn toàn - hình ảnh cô ấy bước ra từ khách sạn tình yêu sẽ mãi khắc sâu - nhưng tâm trí tôi đã bình ổn trở lại.
Tôi đang hướng về phía trước. Nhờ hai chị em Himemiya.
"Tớ về đây."
"Souta onii-chan, cảm ơn anh rất nhiều hôm nay!"
Mizuki-chan cúi đầu lễ phép.
"Không có chi."
"Anh là ân nhân cứu mạng của em!"
"Ô, biết dùng từ khó thế? Giỏi lắm."
"Ehehe~"
"Nhưng chính anh mới nên nói lời cảm ơn."
Lời nói chân thành tự nhiên trào ra.
"Ơ? Sao người cứu em lại cảm ơn ạ?"
Mizuki-chan nghiêng đầu ngơ ngác.