"Đau quá... Cậu làm cái gì vậy Kensuke? Bóp mạnh thế đau chết đi được."
"Ngồi xuống đi Sota. Cứ ngồi đi đã, nói chuyện sau."
"Nhưng mà cái gì..."
Bất chấp lời phản đối, tôi bị lôi về chỗ ngồi trong khi xoa bờ vai đau nhức.
"Tôi sẽ hỏi thẳng. Không được lảng tránh. Trả lời thật lòng đấy."
Kensuke đứng đối diện, khom người chĩa mặt sát vào tôi.
"Tùy cậu, nhưng được thôi."
Trước thái độ quyết liệt của Kensuke, tôi gật đầu tạm đồng ý.
"Vậy nghe này, tại sao Sota lại chào buổi sáng thân thiết với Himemiya-san thế? Hơn nữa còn gọi nhau bằng tên? 'Trả đồ' là sao? Tuần trước còn chẳng nói chuyện mà? Cuối tuần đã có chuyện ám muội gì xảy ra à?"
Kensuke hổn hển thở gấp, lời nói tuôn ra như suối.
"Ám muội gì chứ! Chỉ là chuyện bình thường xảy ra hôm qua thôi."
Tôi trả lời ngắn gọn. Dù chỉ nói với Kensuke, tôi cảm nhận rõ cả lớp đang dỏng tai hóng. Không khí lớp căng như sắp thi cử.
"Chuyện bình thường là chuyện gì? Không lẽ... cậu và Himemiya-san đã... đã... HẸN HÒ RỒI À!?"
Tôi có cảm giác Yuuka cũng đang nhìn về phía này. Vừa nói chuyện với bạn, cô ấy vừa liếc mắt sang tôi và Kensuke.
Phải chăng? Cô ấy lo tôi sẽ làm trò "gã ảo tưởng" hoặc thốt ra điều gì thừa thãi? Tôi nhanh chóng phân tích tình hình.
Việc Mizuki-chan suýt chết đuối không phải chuyện để khoe khoang.
Nhưng nếu kể về chuyện tôi đến nhà Yuuka mà bỏ qua chi tiết đó, mọi người chắc chắn sẽ hiểu lầm chúng tôi đang hẹn hò.
Có lẽ Yuuka đang lo lắng điều đó nên mới liếc nhìn tôi? Vì nếu tin đồn thất thiệt nổi lên, kẻ chịu thiệt là nàng nữ thần học đường chứ không phải tên vô danh tiểu tốt như tôi.
Vì thế. Tôi quyết định không đi vào chi tiết.
"Chuyện này là chuyện riêng. Liên quan đến người khác nên không tiện nói. Nhưng có thể khẳng định: Tôi và Yuuka không hề hẹn hò."
"G-gã này lại gọi Himemiya-san bằng tên nữa rồi...! Đúng là đang hẹn hò thật mà, khốn kiếp...!!"
"Nghe tôi nói hết đi. Đã nói là không hẹn hò còn gì."
"Hừm! Không biết đâu!"
Kensuke đập bàn cái rầm, phô diễn sự phẫn nộ.
"...Sao cậu cứng đầu thế? Bạn thân lâu năm, tin tôi đi."
"Nghe này. Theo tôi biết, trong lịch sử không tồn tại thằng con trai nào gọi Himemiya-san bằng tên. Không một ai."
"Ừ... đúng vậy."
"Đội trưởng bóng đá điển trai, ace bóng chuyền cao lêu nghêu, hội trưởng hội học sinh thủ khoa thi đầu vào Đại học tokyo, cả lũ popular năm trên... chưa từng có đứa nào dám gọi bằng tên cả."
"Kensuke thử gọi đi, biết đâu được chấp nhận?"
"Đồ ngốc! Tôi làm sao dám, tôi chỉ là ngọn cỏ ven đường, làm sao dám mơ với được mây! Đó là Himemiya-san - nữ thần học đường đấy! Nghe nói cô ấy đi chơi Shibuya còn bị mấy công ty giải trí lớn săn đón ầm ầm! Loại như tôi nói chuyện với cô ấy còn là phạm thượng!"
Cả lớp đồng loạt gật đầu tán thành. Chết tiệt, chúng nó nghe lén thật rồi. Dù sao giọng Kensuke vốn đã to như cái loa, không nghe cũng khó.
"Tiếp xúc rồi mới thấy Yuuka không kiểu cách thế đâu. Thôi, chuyện đó không quan trọng. Có vài chuyện nên bọn tôi gọi nhau bằng tên."
"Nhưng không phải hẹn hò?"
"Ừ."
"Khó tin đấy."
"Bạn thân thì phải tin nhau chứ?"
"...Tin thế đéo nào được!"
"Hả?"
"Tạm thời tôi chỉ nói được thế này—"
"Gì?"
Kensuke hít một hơi dài rồi tuyên bố:
"Rút lại lời nói ban nãy. Đéo có chuyện đãi McDonald's đâu nhé, trừ khi cậu hé răng về lý do tại sao hai người lại gọi nhau thân thiết bằng tên như vậy."