Thứ Bảy.
“Huhu… Mình đến hơi sớm quá rồi…”
Sakurai, người đã có buổi hẹn, tới sớm hơn giờ tập trung cả một tiếng.
Cậu bồn chồn đi tới đi lui, chờ Mizuki và những tùy tùng khác đến.
“A… Sakurai-kun! Cậu đến sớm thật!”
“Mizuki…!”
Mizuki mãi mới tới, bắt chuyện với Sakurai đang đứng ngồi không yên.
“Cậu đến sớm thật đấy, Sakurai-kun. Giờ vẫn còn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn cơ mà?”
Mizuki khúc khích cười với Sakurai.
“Cậu đến từ lúc nào thế?”
“Kh… Không có đâu, tớ mới đến thôi! Hoàn toàn không đợi lâu chút nào!”
“Hi hi… Lại nói thế rồi. Thật ra cậu đến từ sớm hơn nữa phải không?”
“Đ… Đúng là thế, nhưng có sao đâu!”
Sakurai đỏ mặt, gãi đầu.
Hi hi…
Sakurai-kun lúc ngượng ngùng cũng đáng yêu ghê.
Mizuki nở nụ cười duyên dáng, nhìn Sakurai đang xấu hổ.
“Mi-Mizuki, thời tiết hôm nay đẹp thật nhỉ.”
“Ừ-Ừm!”
…
…
…
…
Cuộc trò chuyện đứt quãng, sự im lặng bao trùm lấy hai người.
“A, a ha ha… K-Kỳ lạ thật nhỉ? Rõ ràng bình thường chúng ta vẫn nói chuyện tự nhiên được mà.”
Mizuki gãi má, mỉm cười với Sakurai.
“Đ-Đúng thế đấy! A, a ha ha…”
…
…
Khoảng trời riêng tạm thời của hai người——
Tim Mizuki đập rộn ràng, gò má cũng ửng hồng hơn.
Gh-Ghét thật… Hình như mình hơi ngượng thì phải…
Mizuki vừa len lén nhìn trộm Sakurai, vừa ngượng ngùng vặn vẹo người.
Tỏ tình vào lúc thế này, quả nhiên vẫn là quá ranh ma sao…?
Mizuki thoáng do dự. Nhưng trước khi tìm ra câu trả lời, cơ thể cô đã hành động trước.
“N-Này… Sakurai-kun…”
“Ể…”
“T-Tớ biết tỏ tình vào lúc này thì ranh ma lắm, nhưng mà, tớ…”
“Mizuki…?”
“Tớ, với Sakurai-kun…”
“Sakurai-kun, cậu đến sớm quá đi~!”
Ngay trước khi Mizuki kịp thổ lộ, Hazuki đã từ đâu đó bước nhanh ra.
“Ưmya… A, Mizuki-chan cũng chào buổi sáng! Hai cậu làm gì ở đây thế?”
“Ể, chuyện này…”
Hazuki đặt ngón trỏ lên cằm, nghiêng đầu.
Trước khi Mizuki kịp đáp lời, Sakurai đã lên tiếng trước.
“Đâu có, bọn tớ vừa mới gặp nhau thôi! Đang nói mọi người sao mà chậm thế! Phải không, Mizuki!”
“Ể… Đ-Đúng vậy! Đúng đúng! Bọn tớ đang nói chuyện đó!”
Được hỏi ý, Mizuki gật đầu lia lịa, tay chân luống cuống xua.
“Ể~ Hai cậu đáng ngờ quá nha~ Chẳng lẽ hai người đến cùng nhau à?”
“Kh-Không không! Không phải không phải!”
Sakurai chối bay.
“Hai cậu không phải đang hẹn hò đấy chứ?”
“A ha ha, làm gì có.”
Sakurai cười cho qua chuyện.
Sakurai đột ngột phủ nhận.
Quả nhiên là không có hy vọng sao… Trong lòng Mizuki ngập tràn hoang mang và bất an, nhìn Sakurai.
Sakurai cười nói rằng hai người hoàn toàn không hẹn hò. Mizuki cảm thấy, dường như chẳng hề có chút hy vọng nào cho tương lai của họ cả.
“Ừm, cũng phải~ Mizuki-chan với Sakurai-kun trông cũng không giống đang hẹn hò chút nào~”
“Tớ chẳng hẹn hò với ai cả!”
Hazuki quay mặt đi, đá nhẹ chân xuống đất. Sakurai dịu dàng xoa đầu cô.
“Quả nhiên… không được sao…”
Dù muốn tỏ tình bao nhiêu lần, cũng đều vì một thế lực bí ẩn hay thời điểm không thích hợp mà chẳng thể nói ra.
Dường như có một sức mạnh nào đó can thiệp, ngăn cản lời tỏ tình của mình.
Mình phải làm sao bây giờ?
“Akaishi-kun…”
Bất giác, cái tên Akaishi bật ra.
Là bạn của Sakurai, người đầu tiên cô nghĩ đến là Kirishima. Nhưng, nếu muốn tìm người bàn chuyện yêu đương, người có khả năng giúp đỡ nhất chính là Akaishi.
Chỉ cần tìm Akaishi bàn bạc, ít nhất cũng có thể tỏ tình được chứ? Ít nhất cũng có thể thổ lộ được tấm lòng của mình chứ?
Mizuki vẫn luôn quan sát mối quan hệ giữa Akaishi và nhóm bạn của Sakurai, mơ hồ chìm vào dòng suy nghĩ ấy.
“Hay là… mình thử tìm cậu ấy bàn bạc xem sao.”
Trong lúc Hazuki và Sakurai đang tíu tít trò chuyện, Mizuki lẩm bẩm một mình.
Sau đó, Arai, Yatsugai và Takanashi tập trung đông đủ, buổi hẹn của Sakurai chính thức bắt đầu.
Dù chưa quyết định sẽ đi đâu chơi, nhưng cả nhóm đều nhất trí đến khu trung tâm thương mại lớn gần đó.
Arai ngó vào máy gắp thú bông, rồi quay lại nhìn Sakurai.
“Này, Sousuke Sousuke, gắp giúp tớ con này!”
“Rồi rồi rồi, thiệt tình, Yuki lúc nào cũng ỷ lại vào tớ thế.”
“Hì hì, vì có Sousuke ở đây, nên tớ siêu yên tâm!”
“Thiệt tình, cậu cũng nên học cách tự làm chút việc đi chứ.”
Sakurai thử vài lần, cuối cùng cũng gắp được phần thưởng mà Arai chỉ.
“Cảm ơn nha, Sousuke! Siêu thích cậu!”
“Ngốc này, đã bảo đừng có ôm tớ ở chỗ đông người thế này mà Yuki!”
Sakurai dùng hai tay đẩy Arai đang ôm chầm lấy mình ra.
“Arai-san, cậu đang làm cái trò ngớ ngẩn gì giữa thanh thiên bạch nhật thế hả.”
Takanashi dùng một tay kéo Arai đang dính chặt lấy Sakurai ra.
“Đ-Đúng thế! Yuki-chan, không được đâu!”
“Không được động vào Sousuke!”
…
Mấy cô bạn mỗi người một kiểu trách móc Arai, chỉ riêng Yatsugai là im lặng không nói.
Takanashi cười khẩy một tiếng, đá chủ đề sang Yatsugai.
“Này Yatsugai-san, cậu chẳng lẽ không có suy nghĩ gì à?”
“…Ể?”
Yatsugai đang thẫn thờ nhìn xuống đất bước đi liền ngẩng đầu, cô không bắt kịp câu chuyện, vẻ mặt đầy bối rối.
“Ể, a, tớ thấy… như vậy không tốt đâu, Arai-san… như vậy…”
Dù giọng Yatsugai lí nha lí nhí, nhưng cô vẫn cố góp chuyện.
“Ể~ Kyouko-chan hôm nay sao trông chẳng có chút sinh khí nào vậy?”
Hazuki đặt ngón tay lên môi, giọng đầy ẩn ý hỏi.
“Dạo này Yatsugai-san lúc nào cũng uể oải nhỉ. Tuy tớ không biết tại sao, Sousuke-kun cậu thấy sao?”
“Ừ… Ừm, dạo này Kyouko có vẻ thiếu năng lượng thật.”
Sakurai cũng lộ vẻ ái ngại.
“Kh-Không sao đâu, Sousuke! A, a ha ha…”
Yatsugai cố gắng vực dậy tinh thần, nhưng đến giờ vẫn chưa thể gỡ bỏ những vướng bận trong lòng.
Sakurai lo lắng cho Yatsugai, còn Hazuki thì đang mải mê với chiếc điện thoại.
“Này Hazuki-san, cậu đang làm gì thế?”
“Ể? Tớ đang đăng chuyện hôm nay lên Tweek đó.”
“Ể…”
Takanashi lạnh lùng đáp.
“Trên Tweek… à.”
Takanashi nhắc lại với vẻ mặt trĩu nặng.