Kỳ nghỉ kết thúc, ngày thường lại đến.
Cuối tháng Năm, do lễ hội văn hóa đang cận kề, khuôn viên trường sau giờ học ngập tràn không khí náo nức.
“Chào buổi sáng~ Chuẩn bị lễ hội văn hóa xong chưa~?”
“À~ Bên này chắc còn tốn chút thời gian. Bên cậu thì sao~?”
“Bên này chắc cũng còn tốn chút thời gian nữa~”
Giữa những cuộc trò chuyện xác nhận tiến độ lễ hội văn hóa vang lên đây đó, Akaishi thấy lòng nóng như lửa đốt.
“Không tìm được người đóng nữ chính…”
“Thiệt tình luôn…”
“Tình hình gay go lắm rồi đây…”
Akaishi, Mitsuya, và Yamamoto nhìn nhau, não nề trong phòng học.
Sau đó, họ đã mấy lần tuyển nữ chính, nhưng Akaishi chẳng có chút tiếng tăm nào, nên không đời nào có nữ sinh nào chịu giúp cậu ta, kế hoạch làm phim tự biên tự diễn cũng dần lâm vào bế tắc.
“Thế này thì gay thật rồi. Hay là tớ giả gái nhé…”
“Cậu nói gì vậy hả, không ai muốn xem Mitsuya-dono giả gái đâu chứ.”
“Cậu nói gì thế! Đến nước này rồi thì còn cách nào nữa!”
“Phiền phức thật…”
Ba người nhìn sang các thành viên nữ trong nhóm làm phim, nhưng các bạn nữ kiên quyết không nhìn lại họ.
Họ không thể ép buộc người khác nhận vai mà họ không muốn, nhóm Akaishi trông vô cùng thảm hại.
“Gay rồi… Không kịp nữa… Làm sao bây giờ?”
Cứ thế, họ tiếp tục vật lộn với kịch bản phim mà vẫn chưa tìm ra cách giải quyết.
“Aaa Romeo, chàng có thật là Romeo không?”
Giọng nói trong như ngọc của Mizuki vang lên ở sân trong.
“Aaa, Juliet. Nàng đã biết tên thật của ta rồi sao. Vậy mà có thể từ tên tài khoản suy ra tên thật của ta, Juliet, nàng thật thông minh.”
Sakurai đáp lại giọng cô.
“Cắt cắt CẮTTTTTTTT! Sousuke, mặt cậu hơi đỏ quá rồi đó!”
“Yuki, tại cậu cả đấy, đừng có ôm tớ giữa thanh thiên bạch nhật thế này!”
Lễ hội văn hóa sắp đến gần, cuối cùng cũng đã phân vai xong, nhóm Sakurai đang tích cực luyện tập kịch.
Những học sinh không hài lòng với kết quả biểu quyết đa số đã gây náo loạn, kết quả là phải dùng cách rút thăm để phân vai, Mizuki và Sakurai đã rút trúng vai Juliet và Romeo.
“A~, Juliet của Mizuki-tan thật sự tuyệt vời…… đỉnh nhất luôn.”
“Tớ cũng vậy, tớ cũng vậy. Chỉ cần được thấy Mizuki-chan đóng vai Juliet thôi là cũng đáng giá việc ứng cử vào nhóm kịch rồi……”
“Mizuki-chan tuyệt nhất…… mặc trang phục vào liệu có đáng yêu hơn thế này nữa không nhỉ……”
“““Aaa……”””
“““Được diễn kịch cùng với Mizuki-chan như thế, Sakurai chết đi!”””
Đám con trai lườm Sakurai.
“Aizz~Cái vở kịch dở tệ này phiền phức thật đấy. Lũ con trai kia cũng như lũ ngốc, cứ luôn miệng Mizuki Mizuki.”
“Thiệt đó, tớ hiểu mà~~~~~ Lũ khỉ đó ồn ào chết đi được.”
“Thiệt tình, chán phèo~”
Hirata và đám đàn em của cậu ta vẫn ở một góc nói xấu buổi tập kịch, không hề có thái độ hợp tác.
“Nếu nhỏ đó mà làm Juliet, có khi giờ tụi mình phải làm cái bàn rồi.”
“Ừ, khả năng cao lắm.”
Đám con trai nhìn Hirata đang ngồi bệt dưới đất chửi bới mà thầm sợ hãi run rẩy.
Cuộc đối thoại của Mizuki và Sakurai kết thúc một phân đoạn tập kịch, Mizuki ngồi xuống bệ của bồn hoa.
“Vất vả rồi, Mizuki-chan!”
“A, cảm ơn Touka-chan.”
Hazuki đưa nước cho Mizuki, cũng mỉm cười với Sakurai, rồi lon ton chạy tới.
“Ừm thì, ừm thì…… Sakurai-kun, lúc cậu diễn ngầu lắm đó!”
Vừa đỏ mặt, cô bé vừa đưa nước cho Sakurai bằng cả hai tay.
“Ồ, ờ. Cảm ơn, Touka.”
“Ư…… ưmư.”
Mặt Hazuki đỏ bừng như lửa đốt vì xấu hổ, cô cúi đầu rồi lùi lại.
“Mizuki-san, diễn xuất khá lắm đó.”
“……A, đó là, Takanashi-san.”
Sau khi Hazuki rời đi, Takanashi tiến lại gần Mizuki.
“Vì là kết quả rút thăm nên cũng đành chịu, vai Juliet lần này giao cho cậu vậy—”
“Mizuki-chan, tụi mình qua kia đi?”
“Ể, a, ư, ừm, xin lỗi nha, Takanashi-san.”
“…………”
Takanashi đang nói dở thì Hazuki chen vào giữa hai người, đẩy lưng Mizuki.
“Cô có chuyện gì muốn nói sao, Hazuki-san.”
“Ểể~ Đâu có gì đâu~”
Hazuki đáp mà không ngoảnh đầu lại.
“…………”
Takanashi nhìn Hazuki bằng ánh mắt lạnh lùng. Rồi cô bước về phía Yatsugai đang ở gần đó.
“Yatsugai-san.”
“A, Kyouko-chan cũng qua kia nghỉ ngơi đi?”
“Ể…… a, cái đó…… ừm, cái đó……”
Thấy Takanashi bắt chuyện với Yatsugai, Hazuki cũng lớn tiếng gọi Yatsugai.
“Cái đó…… ừm……” Yatsugai lắp ba lắp bắp, cúi đầu bối rối.
“Không sao đâu, cậu đi đi.”
“…………”
Mặt Yatsugai đầy vẻ hổ thẹn, bước về phía Hazuki.
“Arai-san……”
“Ể—— Xin lỗi nha, tớ đang nói chuyện với Sousuke, cậu đợi lát nữa nói chuyện nha~”
“……Vậy à.”
“…”
“…”
“…”
Takanashi dừng bước, nhìn quanh.
“Takanashi-san ấy, thật ra thì――”
“Hình như hồi trước, đang chuẩn bị kịch thì――”
“Thấy bảo là tán tỉnh Sakurai-kun――”
“Nghe nói vì tự tin vào bản thân nên coi thường bọn mình lắm.”
“Ể~, đúng là vậy mà. Tớ thấy Takanashi-san đáng sợ thế nào ấy.”
“Nghe nói còn không mặc gì đi trong trường nữa――”
“Đúng là con nhà giàu suy nghĩ khó hiểu thật nhỉ.”
“Takanashi-san có chút gì đó đáng sợ nhỉ.”
“Đúng là, Takanashi-san là con nhà giàu mà. Chẳng phải là coi thường bọn mình sao.”
“Đúng thế, con nhà có điều kiện mà. Sống ở một thế giới khác hẳn bọn mình.”
“Này, chọc giận cậu ta là đáng sợ lắm đó, im đi?”
“Không được, nhìn là không biết bị làm gì đâu.”
Môi trường xung quanh Takanashi, sau những ngày nghỉ, đã thay đổi chóng mặt.
“…………”
Takanashi khách quan nhìn nhận lại tình huống mà mình đang mắc phải.
“Phiền phức thật đấy.”
Takanashi khẽ cau mày, lộ vẻ không vui.
Rất nhiều học sinh đang né tránh Takanashi.
Điều đó không phải xuất phát từ sự chỉ trích hay khinh miệt rõ ràng. Mà là một sự kính sợ, e dè đối với Takanashi.
Nguyên nhân có lẽ là do lần hẹn hò trước với Sakurai đã làm hỏng bét bầu không khí.
Cô tin chắc Hazuki chính là kẻ chủ mưu đứng sau giật dây và kích động.
“Tại sao chứ?”
Takanashi tự đáy lòng cảm thấy thắc mắc.
Tại sao mình lại bị Hazuki đối xử như vậy?
“Này.”
“A, xin lỗi, cậu ngồi đi, ừm, tớ tránh ra ngay.”
“…”
Takanashi thử bắt chuyện với một nữ sinh, nhưng có lẽ đối phương cảm thấy sợ hãi nên đã bỏ chạy ngay lập tức.
Là vì mình là tiểu thư nhà giàu, hay là do tính cách của mình?
“Haizz…”
Takanashi không còn nơi nào để nương tựa.
“Này Sakurai-kun.”
“Hửm, có chuyện gì vậy Takanashi?”
“Tớ, có thể sang nhóm làm phim được không?”
“Ể…………”
Sakurai á khẩu không nói nên lời.
“Phân vai kịch cũng vừa mới quyết định xong thôi mà, vậy tớ qua nhóm làm phim được chứ. Hơn nữa, có tin đồn là chỗ Akaishi-kun đang gặp bế tắc đó. Tớ sẽ qua chỗ Akaishi-kun.”
“Ể, tại sao, Takanashi, khoan đã!”
Takanashi mặc kệ tiếng gọi của Sakurai vọng lại từ phía sau, bước về phía phòng học.