Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

7 17

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

35 71

Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

(Đang ra)

Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

냥둘러치기

Hành trình của ông chú với 30 năm kinh nghiệm làm ma pháp thiếu nữ

13 271

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

313 8946

Quyển 7: Lễ bế giảng - Sa đọa - Vĩ thanh

Buổi sáng.

“……”

“……”

Akaishi tỉnh dậy.

“Chào buổi sáng he.”

“……”

Trước mặt Akaishi là Sendou. Sendou đang nằm dài trên giường của Akaishi, nhìn Akaishi.

Akaishi nhìn quanh.

“Cậu làm cái gì mà tự tiện chui vào chăn của tớ thế hả?”

“Vì hôm qua Yuuto ngủ thiếp đi ngay ấy mà.”

“Do tớ mệt.”

“Sau khi Yuuto ngủ rồi tớ còn xoa lưng cho cậu đấy.”

Sendou làm một cử chỉ nhí nhảnh, giơ tay làm dấu V cạnh mắt.

“Ai biết đâu.”

“Yuuto nói mớ đấy, ‘Cứu với,’ ấy.”

“Chắc lúc đó tớ muốn được cứu thật.”

“Rõ ràng muốn được giúp mà chẳng nói năng gì cả, Yuuto đúng là khó chiều thật đấy.”

“Khó chiều thì khó chiều.”

“Cứ như thế này, chúng ta đã trải qua một đêm nồng cháy……”

“Biến ra ngoài cho tớ.”

Akaishi đuổi Sendou ra ngoài.

“Quá đáng thật…”

Sendou ngồi xuống mép giường của Akaishi.

“À mà này Yuuto, tin nhắn tớ gửi cậu vẫn chưa thèm đọc kìa.”

“Tớ block cậu rồi.”

“Hả!? Cậu nói gì cơ!?”

Sendou nghển cổ nhìn vào CAOF của Akaishi.

“Đồ tồi…”

Sendou lườm Akaishi.

“Sao cậu lại làm thế!?”

“Tớ chịu hết nổi rồi.”

“Dù vậy thì cũng không có nghĩa là cậu được làm thế đâu! Cậu không được muốn làm gì thì làm! Đã thế đến giờ vẫn chẳng nói năng gì cả!”

“Tớ từ chối cậu, lại còn block cậu, chuyện thế này khó nói lắm chứ.”

“Chẳng liên quan gì đến khó nói hay không! Nếu tớ cứ thế mà đi về thì cậu định làm thế nào!?”

“Dù cậu có nhắn tin cho tớ, tớ cũng không biết đâu.”

“Thế thì tớ lại phải bực bội khó chịu nữa à! Đồ tồi tệ! Đồ tồi tệ!”

Sendou lấy điện thoại ra, bắt Akaishi kết bạn lại.

“Nếu cứ thế mà về, thì bọn mình thật sự không liên lạc được nữa à!?”

“Cậu biết nhà tớ mà, tệ nhất thì cũng có cách thôi.”

“Chuyện này đáng lẽ Yuuto phải mở lời trước chứ! Gì vậy hả?! Tự ái à!? Đồ tồi tệ. Đồ tồi tệ. Cậu đúng là thiếu mất phần quan trọng nhất của một con người rồi đấy, chắc chắn luôn.”

“Tớ xin lỗi.”

“Hãy kiểm điểm cho kỹ vào!”

Sendou phụng phịu quay mặt đi.

“Với lại, tớ cũng xin lỗi nhé……”

“……Ừm.”

Sendou cứ thế xin lỗi.

Akaishi và Sendou cứ thế trò chuyện vài câu bâng quơ.

Việc họ không tuyệt giao, hoàn toàn là nhờ vào tính cách của Sendou.

Kỳ nghỉ xuân bắt đầu.

Năm cuối cùng thời cấp ba của Akaishi đã bắt đầu.