Akaishi vừa thấp thỏm lo âu, vừa mong chờ cuộc sống đại học mà cậu chưa từng trải nghiệm.
“Phù…”
Vừa chốt xong căn nhà cho những tháng ngày sinh viên sắp tới, Akaishi đã bắt tay ngay vào công cuộc dọn dẹp vào ngày hôm sau.
Cậu thu dọn đồ đạc trong phòng, phân loại chúng thành những thứ cần thiết và những thứ bỏ đi.
Khi Akaishi đang mướt mải mồ hôi làm việc, chiếc điện thoại bên cạnh bỗng rung lên.
“…”
Tim đập thình thịch, Akaishi vội chộp lấy điện thoại, không biết tin nhắn là của ai.
[Tập hợp.]
Đó là một tin nhắn cụt lủn từ Takanashi.
“Tập hợp…?”
Akaishi khẽ nghiêng đầu.
[Ở đâu?]
Cậu lập tức nhắn lại cho Takanashi.
[Chốn kỷ niệm của chúng ta.]
Câu trả lời khó hiểu của Takanashi khiến Akaishi nhíu mày.
[Rốt cuộc là ở đâu?]
[Đoán thử xem nào.]
[Biệt thự à?]
[Đúng rồi. Nhà của tôi. Biệt thự ấy.]
[Khi nào?]
[Ngay bây giờ.]
[Ngay bây giờ á!?]
Akaishi đành gác lại việc dọn dẹp để chuẩn bị đến biệt thự của Takanashi.
“Cậu là người tới sớm nhất đấy.”
Vừa đến nơi, đó là câu đầu tiên Takanashi nói khi mở cửa biệt thự.
“Hả.”
“Mừng chủ nhân đã về ạ.”
“Câu này phải nói ở quán cà phê hầu gái chứ.”
Nasu, quản gia của Takanashi, kính cẩn cúi đầu chào Akaishi.
“Chúng ta gặp nhau nhiều lần rồi mà, không cần phải câu nệ thế đâu…”
“Vậy sao ạ? Mời cậu vào.”
“Ể…”
Akaishi lẩm bẩm rồi bước vào trong biệt thự.
“Xin làm phiền.”
“Đừng có vào, đồ ngốc.”
“Sao lại thế?”
Takanashi đẩy cậu ra.
“Người cậu bẩn quá đấy.”
“Oái!”
Takanashi lấy bình xịt phun tới tấp vào Akaishi.
“Bẩn thỉu là phải khử trùng.”
“Ai bẩn thỉu cơ, ai cơ?”
Takanashi vẫn tiếp tục xịt không ngừng.
“Cậu mắc bệnh sạch sẽ từ bao giờ thế?”
“Ồn ào quá. Mau vào trong đi.”
“Rốt cuộc là sao đây…”
Akaishi vừa cằn nhằn vừa bước vào biệt thự của Takanashi.
“Cậu là người đến đầu tiên.”
“Vậy à.”
Đến đầu tiên nghĩa là lát nữa sẽ có người khác tới, Akaishi thầm đoán.
“Đừng có gọi gấp như thế chứ.”
“Thời gian của tôi quý giá lắm. Không giống mấy kẻ tầm thường như các cậu đâu.”
“Cậu càng ngày càng kiêu ngạo hơn rồi đấy.”
Akaishi không biết kết quả thi cử của Takanashi ra sao.
“Xem tin nhắn của tôi xong là vội vàng chạy đến ngay. Tóc tai bù xù thế kia mà cũng vào được.”
“Ể? À, ừm…”
Akaishi đưa tay sờ lên tóc mình.
“Chỉnh lại tóc cho cậu ấy đi, Mayumi.”
“Vâng ạ.”
Nasu đứng ra sau lưng Akaishi.
“Xin thất lễ.”
“Thôi thôi, em tự làm được mà.”
“Không được ạ, đây là công việc của tôi.”
“Haizz…”
Nasu để Akaishi ngồi xuống sofa rồi bắt đầu sửa sang lại mái tóc cho cậu.
“Cậu thích tôi đến thế cơ à? Đúng là hết nói nổi…”
“Cậu vẫn thế nhỉ?”
Nasu chỉnh xong tóc cho Akaishi.
“Mà này.”
Takanashi ngừng lại một chút.
“Cậu… đỗ đại học chưa?”
Cô vừa lấy đồ uống trong tủ lạnh ra, vừa quay lưng về phía cậu mà hỏi, giọng thản nhiên như không.
“Ừ, đỗ rồi.”
Akaishi đáp ngay tắp lự.
“Vậy à…”
Takanashi ném cho Akaishi một chai nước.
“Cậu thích nước, đúng không?”
“A, ừ. Cảm ơn.”
“Trông như sinh vật bậc thấp ấy.”
“Đừng có gọi người khác là sinh vật bậc thấp chứ.”
“Nhìn cậu chẳng giống có trí tuệ chút nào.”
“Đừng có nói năng vô lý thế chứ.”
Akaishi tu một ngụm nước.
“Tôi cũng…”
Takanashi ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Tôi cũng đỗ rồi.”
“…”
Nhìn kỹ lại, Takanashi đang mặc một bộ đồ ở nhà rộng rãi, trông thoải mái hơn bình thường. Ánh mắt sắc lẻm và vẻ ngoài kiêu kỳ thường thấy dường như đã biến mất. Chắc là đồ mặc ở nhà thôi, Akaishi thầm nghĩ.
“…”
Mình lại nghĩ vớ vẩn rồi, Akaishi lắc đầu.
“Chúc mừng nhé.”
“Ừm.”
Takanashi quay đi, tránh ánh mắt của cậu.
“Cảm ơn.”
“…Ừ.”
Takanashi quay hẳn lưng lại, uống một ngụm nước rồi đặt chiếc ly xuống bàn.
“Tôi đỗ vào trường đại học danh giá nhất Nhật Bản rồi đấy. Dễ ợt.”
“Cậu giỏi thật đấy…”
Cuối cùng, Takanashi đã không chọn thi cùng trường với Akaishi. Một phần cũng vì lời khuyên của cậu, cô đã không đăng ký vào trường đó. Cô đã chọn ngôi trường tốt nhất mà năng lực của cô có thể vươn tới.
“Tất cả là nhờ cậu đấy.”
“Đỗ được là do thực lực của cậu cả mà.”
“Trước đây tôi cứ nghĩ trường nào cũng như nhau, nhưng đến khi thực sự đỗ rồi, cái cảm giác này…”
Takanashi xòe các ngón tay ra.
“Cảm giác nó khác hẳn.”
“…Vậy à.”
Takanashi bất giác mỉm cười.
Cô gái sắp trở thành sinh viên của ngôi trường danh giá nhất Nhật Bản đang ngồi ngay cạnh cậu đây. Akaishi cong cong khóe mắt, trìu mến nhìn cô.
“Nhưng mà, phải xa mọi người, nghĩ đến cũng thấy buồn thật.”
“…”
Akaishi lặng lẽ quan sát nét mặt của Takanashi. Cậu nhận ra, cô đã thay đổi rất nhiều. Cậu không khỏi ngạc nhiên khi một Takanashi luôn tỏ ra cộc lốc, chẳng cho ai đến gần hồi cao trung, giờ lại khác đến thế.
Liệu sự thay đổi này của cô, có phải là điều đáng mừng? Liệu cô có đang đánh mất chính mình không?
Akaishi khoanh tay, trầm tư.
“Sao thế?”
Takanashi nhìn cậu, vẻ mặt đầy thắc mắc.
“Không có gì.”
Akaishi ngước nhìn lên trời, rồi lại nhìn thẳng vào mắt cô.
“Chỉ là tôi thấy cậu đã thay đổi.”
“Thật sao?”
Takanashi ngơ ngác hỏi lại.
“Cậu biết nghĩ cho người khác, mời mọi người đến biệt thự, rồi còn buồn vì sắp phải xa bạn bè. Takanashi Yayoi mà tôi biết không phải người như vậy.”
Cả bộ quần áo thoải mái này nữa, nó cũng hoàn toàn khác xa với hình ảnh một Takanashi luôn chỉn chu trong tâm trí cậu.
“Hay là do bộ quần áo này khác mọi khi nên cậu nghĩ thế?”
Takanashi kéo kéo vạt áo.
“Cũng một phần.”
“Đây là đồ mặc ở nhà mà.”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ cậu lại là người mặc đồ ở nhà ra tiếp khách đấy.”
“…Cậu đang chê tôi đấy à?”
“Không…”
Takanashi phồng má giận dỗi rồi bỏ vào một căn phòng khác.
“Aizz.”
Nasu đứng sau lưng Akaishi, thở dài.
“Có chuyện gì sao ạ?”
“Akaishi-sama, xin ngài đừng chọc giận tiểu thư nữa.”
“Hóa ra là cô ấy giận thật.”
“Tiểu thư đang xem sự thay đổi của bản thân là một điều tốt đẹp.”
“Có lẽ nào… Takanashi vốn là một người cô đơn và luôn khao khát có bạn bè?”
“…Chuyện đó thì, ai mà biết được.”
Nasu cũng quay đi, gương mặt lại trở nên nghiêm nghị.
“Vì cậu cứ lải nhải nên tôi đi thay đồ rồi đây này.”
Takanashi quay trở lại, trên người không còn là bộ đồ ở nhà thoải mái nữa, mà là bộ trang phục trang trọng, kiểu cách cứng nhắc thường ngày.
“Tôi có bảo cậu đi thay đồ đâu…”
“Còn không phải vì cậu cứ nói mãi nên tôi mới phải đi thay sao. Haizz…”
Takanashi vừa thở dài vừa ngồi phịch xuống bên cạnh Akaishi.
“Hàng hiếm độc quyền của tôi đấy nhé? Đáng lẽ phải biết điều mà chiêm ngưỡng đi chứ?”
“Ha ha ha.”
Akaishi bật cười hồn nhiên.
“Cậu cười cái gì? Ý cậu là cái thân hình còi cọc này của tôi không đáng để nhìn chứ gì?”
“Không phải…”
Akaishi cố nén cười.
“Cậu thay đổi thật rồi.”
“…?”
Takanashi nghiêng đầu khó hiểu.
“Đến cả mấy câu đùa nhạt nhẽo như thế cũng nói được.”
“Nghe khó chịu thật đấy.”
Takanashi “hừ” một tiếng rồi quay mặt đi.
“Nhưng tôi cũng lo, không biết có phải cậu đang dần đánh mất bản thân vì bị ai đó ảnh hưởng không.”
“…”
Takanashi liếc nhìn Akaishi.
Thay đổi, rốt cuộc là tốt hay xấu? Có phải chỉ là hệ tư tưởng cố hữu bị phá vỡ, rồi tái cấu trúc lại thành một hình mẫu được xã hội cho là đúng đắn? Akaishi lo rằng, phải chăng những suy nghĩ, lý tưởng và nguyên tắc của chính cô đang dần tan vỡ. Phải chăng một Takanashi thật sự đang ẩn mình đi, chỉ để cố gắng trở thành một hình mẫu đúng đắn trong mắt xã hội?
Takanashi đang từ nhộng hóa thành bướm, liệu có phải cứ mãi là nhộng thì sẽ tốt hơn không?
“…”
Akaishi nhìn Takanashi bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
“Không hề.”
Takanashi lên tiếng.
“Không có chuyện đó đâu. Tôi vẫn là tôi. Luôn luôn là vậy. Chẳng ai thay đổi được tôi cả. Vả lại,”
Cô ghé sát mặt vào Akaishi.
“Con người chẳng phải luôn tương tác và cùng nhau thay đổi đó sao.”
“…”
Lần này, đến lượt Akaishi là người quay đi.
“Ai biết được…”
Cậu lẩm bẩm.
“Có lẽ tôi sẽ thay đổi tùy thuộc vào hoàn cảnh và những người tôi tiếp xúc. Con người tôi bây giờ… chính là kết quả của việc tiếp xúc với cậu, à không, với tất cả các cậu, đúng không.”
“…”
“Bản thân tôi không thay đổi gì cả. Chỉ là khi ở bên các cậu, có lẽ… tôi đã trở nên yếu đuối và nhát gan hơn nhiều rồi…”
“…Vậy à.”
Akaishi lặng lẽ thở hắt ra.