Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

(Đang ra)

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

Writing Machine

Sinh viên tốt nghiệp Lee Han được tái sinh thành con trai út trong một gia đình pháp sư danh tiếng ở một thế giới khác. Anh đã thề rằng mình sẽ không bao giờ đặt chân đến bất kỳ nơi nào có chữ "học vi

122 2703

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

2 8

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

33 101

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

5 56

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

329 1690

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau - Chương 463: Bạn có thích chuẩn bị cho đại học không?

“Biết làm gì bây giờ…”

Ngày hôm sau khi chuyển đồ đạc đến nhà trọ gần trường, Akaishi chỉ biết đứng trời trồng nhìn đống hành lý trước mặt. Cậu ngao ngán nhìn mấy chồng thùng các tông chất cao đến ngang người mình.

“Nản thật sự.”

Tạm thời, Akaishi bắt đầu mở từng thùng ra và sắp xếp lại đồ đạc.

Đây là lần đầu tiên ở trọ, Akaishi cảm thấy hơi bỡ ngỡ. Cậu vẫn chưa quen ngủ một mình trong phòng, không có cha mẹ bên cạnh, thành ra bị thiếu ngủ đôi chút.

“Giấc ngủ của tôi…”

Akaishi dụi đôi mắt đang díp lại rồi tiếp tục mở thùng.

“Mệt phờ râu.”

Đúng lúc Akaishi đang lúi húi dọn dẹp, mồ hôi rịn ra trên trán,

“...!”

Tiếng chuông cửa vang lên.

“Ai thế nhỉ?”

Akaishi cảnh giác nhìn qua mắt mèo.

“…”

Nhận ra người đứng ngoài cửa, Akaishi từ từ mở ra.

“… Chào cậu.”

Yatsugai đang đứng trước cửa phòng Akaishi, cô mặc một bộ đồ lạ mắt với áo phông ngắn tay và quần skinny. Cô giơ hai tay làm dấu chữ V, rồi gập ngón trỏ và ngón giữa hai lần ra hiệu.

“A, à.”

Akaishi lúng túng trước vị khách không mời mà đến.

“Sao cậu lại đến đây từ sáng sớm thế này?”

Kim ngắn của đồng hồ chỉ đúng số mười. Với một sinh viên đang trong kỳ nghỉ thì giờ này vẫn còn hơi sớm để ra ngoài.

“Tớ chỉ nghĩ không biết cậu có đang chật vật với việc chuyển nhà không thôi.” Yatsugai ngượng ngùng nói, mắt liếc vào trong phòng Akaishi.

“Ừm thì, cũng không hẳn là không chật vật…”

Sự xuất hiện bất ngờ của Yatsugai khiến Akaishi hơi bối rối.

“Nhà của tớ…”

“Lần trước cậu cho tớ địa chỉ rồi mà.”

“À, phải rồi.”

Akaishi nhớ ra mình đã cho Yatsugai địa chỉ nhà.

“Thôi, cứ cho tớ vào nhà đã.”

“À, ừ.”

Akaishi để Yatsugai vào trong.

“Nhà mới chuyển đến hôm qua, chẳng có gì hay ho để xem đâu.”

Ngoài mấy món đồ gia dụng cơ bản như tủ lạnh và lò vi sóng, nhà của Akaishi trống không.

“…”

“…”

Yatsugai lặng lẽ nhìn quanh phòng Akaishi.

“Sao nhỉ, tớ thấy tim đập thình thịch.”

“Thì bọn mình sắp thành sinh viên đại học rồi mà. Chẳng còn ai hay thứ gì để bảo lãnh cho mình nữa.”

“Ý tớ không phải thế…”

Yatsugai ngồi phịch xuống chiếc giường đặt tạm ở góc phòng.

“…”

“…”

Yatsugai ngồi trên giường, im lặng không nói gì, còn Akaishi thì quay lại với đống thùng các tông.

“…”

Yatsugai chỉ ngồi đó nhìn Akaishi làm việc.

“À này, cậu đã dọn dẹp nhà mình xong chưa?” Akaishi chợt nhớ ra, bèn hỏi Yatsugai.

“Ưm, vẫn chưa.”

“Thế thì về nhà mà dọn đi chứ.” Akaishi nói thêm, đừng có loanh quanh ở đây nữa.

“…… Kệ đi, lát nữa tớ làm cũng được.” Yatsugai bĩu môi, giọng dỗi hờn.

“Thế à.”

“Thế đấy~”

Yatsugai đứng dậy khỏi giường, rồi ngồi xuống ngay cạnh Akaishi.

“Xin lỗi nhé, chẳng có gì để ngồi cả. Cậu ngồi tạm lên đây đi.”

Akaishi lấy một ít quần áo của mình từ trong thùng ra, đặt trước mặt Yatsugai.

“Bộ cánh xịn nhất của tớ đấy. Mời cậu an tọa.”

“Ai mà ngồi lên được chứ.”

Yatsugai đặt đống quần áo của Akaishi vào một góc tường.

“Này, tớ thấy sau khi sắp thành sinh viên, chúng mình gặp nhau cứ thấy là lạ thế nào ấy.”

“Vẫn chưa thành đâu.”

“Tớ biết rồi, cậu cứ bắt bẻ tiểu tiết mãi.”

Yatsugai ngồi xuống cạnh Akaishi và phụ cậu dỡ đồ.

“Cảm giác như hai người lớn đang ở chung một nhà vậy, tim cứ đập thình thịch.”

“À…”

Thì ra là thế, Akaishi nghĩ. Bấy lâu nay, cậu vẫn luôn cho rằng mình còn là một đứa trẻ. Rằng học sinh cấp ba vẫn là con nít, chưa đến cái tuổi có thể tự mình làm mọi việc.

Nhưng giờ đây, khi đã trưởng thành, sống một mình, xa cách cha mẹ, cậu nhận ra mình đang dần lớn lên.

“Mình cũng đã là người lớn rồi sao.”

“Tớ cũng thế.”

“… Ra là vậy.”

Akaishi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm.

“Này, Akaishi…”

“Gì thế?”

“Ừm thì…”

Cô đã chứng kiến trận quyết đấu của cậu với Sakurai. Cô định hỏi thăm xem cơ thể cậu có bị thương tích gì không.

“Cơ thể――”

Nhưng cô không tài nào nói ra được. Cô không thể mở lời với Akaishi về những chuyện liên quan đến Sakurai.

“Hôm trước, cậu có sao không?” Yatsugai cố tình nói lảng đi, mắt nhìn đi nơi khác.

“À, tớ chạy rồi. Quyết đấu là phạm pháp mà.”

“Vậy sao…”

“Ừ.”

“…”

Akaishi chỉ đáp qua loa rồi lại im lặng tiếp tục công việc dỡ đồ.

“Cậu không đói bụng à!?” Yatsugai đột ngột hỏi khi cả hai đang dọn dẹp.

“Ừm, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi.”

Kim ngắn trên đồng hồ đã chỉ đến số mười một.

“Cậu ăn sáng chưa?”

“Chưa.”

“Phải ăn uống đầy đủ chứ! Không thì hại sức khỏe lắm đấy biết không!?”

“Sinh viên đại học vốn là những sinh vật sống không lành mạnh mà.”

“Đã thành đâu!”

Yatsugai làm bộ tức giận. Akaishi chỉ cười gượng.

“…”

Rồi cậu lại nhìn quanh căn phòng chỉ có hai người, và bất giác chìm vào suy tư.

“… Từ giờ chắc sẽ khó mà gặp lại bạn bè cấp ba nữa.”

“… Ừ nhỉ?”

Hầu hết bạn bè cùng khóa đều đã đỗ vào các trường đại học khác nhau, mỗi người một nơi. Yatsugai thấm thía nhận ra, họ có thể gặp nhau thế này là vì cùng trúng tuyển vào một trường.

“Cậu thấy buồn à?” Yatsugai ghé sát mặt, nhìn thẳng vào Akaishi.

“Không buồn.”

Akaishi quả quyết.

“――Nhưng nói vậy, có lẽ là nói dối.”

“…”

Yatsugai bật cười khúc khích. Akaishi cũng đã thay đổi nhiều rồi, cô nghĩ.

“Để tớ nấu cơm cho nhé!?” Yatsugai làm động tác như đang xắn tay áo, phùng mũi nói đầy hăng hái.

“Thôi, khỏi đi. Cậu nấu ăn tệ lắm mà…”

“Hả~!? Tớ đã tiến bộ nhiều rồi đấy nhé~!”

“Xạo vừa thôi.”

Yatsugai lầm bầm “bực mình ghê”, rồi đấm nhẹ vào vai Akaishi.

“Vậy đi mua gì ăn đi? Gì cũng được. Cậu đói rồi phải không?”

“Ừm…”

Akaishi xoa bụng.

“Ừ, chắc cũng phải.”

“Ok, quyết thế nhé! Đứng dậy nhanh lên nào! Stand up!”

“Cậu đúng là năng nổ thật đấy, vào kỳ nghỉ hiếm hoi giữa hai năm học mà cũng không yên.”

Akaishi uể oải chống tay đứng dậy.

“Từ nay tớ sẽ ghé nhà Akaishi thường xuyên cho mà xem.”

“Thôi tha cho tớ. Tớ muốn sống một cuộc đời bình yên…”

“Là để kiểm tra sức khỏe cho cậu đấy! Medical doctor đây!”

“Nếu muốn đến thì báo trước cho tớ một tiếng.”

“Nghĩa là nếu báo trước thì được đến đúng không!?”

“Cũng không hẳn là vấn đề đó…”

Akaishi bỏ ví vào cặp, chuẩn bị ra ngoài.

“Ok, đi nào!” Yatsugai gọi giục, mắt sáng lấp lánh.

“Có vội cũng có được gì đâu.”

“Nhưng mà vui mà, vui chứ!”

“Đợi tớ bôi kem chống nắng đã.”

“Mấy cái đó bỏ qua đi!”

“Không bỏ qua được.”

Không đợi được nữa đâu~, Yatsugai vừa nói vừa ngồi bệt xuống thềm cửa.

“Nhanh lên~”

“Xong rồi đây.”

Akaishi bôi kem chống nắng xong, bước ra cửa.

“Về chuồng.”

Akaishi ra lệnh cho Yatsugai.

“Sao lại đuổi tớ về trong khi mình sắp đi ra ngoài chứ.”

Akaishi và Yatsugai xỏ giày rồi mở cửa.

“Ok, xuất phát~!”

“Mới sáng ra mà cậu đã tăng động quá rồi đấy…”

Akaishi và Yatsugai cùng nhau ra ngoài tìm quán ăn.

“À mà không liên quan lắm, nhưng gu ăn mặc của cậu đúng là thảm họa.”

“Hả!? Bộ này siêu dễ thương luôn nhé!”

Akaishi và Yatsugai vừa đi vừa chí chóe, hướng về phía siêu thị gần đó.