Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

86 582

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

(Đang ra)

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

Huyết yên thiên chiếu,血烟天照

Người khác biến thân đều là nam biến thành nữ, nữ biến thành nam, còn lão tử vừa tỉnh dậy liền phát hiện chính mình biến thành hai người, vừa là nam nhân lại là nữ nhân, một ý thức khống chế hai cơ th

22 281

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

14 3

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

72 383

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

71 705

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

24 185

Quyển 3: Lễ hội văn hóa (phần sau) - Chuyện bên lề: Bạn có thích truyện trinh thám không? (4)

“Này, hai cậu, ra chơi bập bênh đi!”

Suda ngồi lên bập bênh, gọi hai người họ.

Akaishi và Sanzenro đi đến bên cạnh Suda, nhìn nhau.

“Tớ ngồi nghe cậu nói, Suu cậu ngồi lên đi.”

“Vậy tớ không khách sáo nữa nha~”

Sanzenro ngồi lên bập bênh.

“Suu nặng lắm, cậu có thể ngồi dịch lên phía trước một chút.”

“Hả!? Đùa kiểu gì thế, Tou đồ ngốc này! Tớ không nặng đâu!”

Sanzenro lùi lại phía sau, hai người bắt đầu chơi bập bênh.

“Phải rồi Suu, dạo gần đây có chuyện gì lạ không?”

“Ừm, chuyện lạ hả... nói đến chuyện lạ thì... À, tớ có đi buôn dưa lê với dì Kazuko đó.”

“Không, cái đó không quan trọng.”

“Vậy à... A, Tou nhanh quá đó!”

“Ha ha ha!”

Trong lúc Akaishi ghi chép, hai người vẫn tiếp tục chơi bập bênh. Suda vận dụng cơ bắp phát triển của mình, nhanh chóng di chuyển chiếc bập bênh.

Vì đang chơi bập bênh, giọng của Sanzenro bị rung.

“Còn gì nữa không?”

“Ờ thì... À, trong lúc buôn dưa lê thì――”

“Không, chuyện buôn dưa lê đủ rồi.”

“Không, không phải thế. Lúc buôn dưa lê tớ nghe được chuyện này, có một người đàn ông mới chuyển đến gần đây bị loạng choạng một chút, rồi bị trầy tay. Thế là dì Kazuko đến chỗ người đó, nhưng người đó nói ‘Xin lỗi, tôi không sao,’ rồi đi về ngay. Chắc là một ông chú vụng về nhỉ.”

“...Hừm.”

Trước thông tin khó hiểu không rõ là cần thiết hay không này, Akaishi lộ vẻ nghi hoặc.

“Hửm...?”

Cậu nhớ lại lời vừa rồi mình bỏ sót.

“Người đàn ông mới chuyển đến gần đây.”

“Cậu! Đây là thông tin cực kỳ quan trọng còn gì!”

Cậu dùng sức xóa đi những ghi chú viết vội, rồi viết to dòng chữ “nhân chứng quan trọng”.

“Trông cực kỳ giống nghi phạm còn gì! Nghi phạm số ba rồi.”

“Mà nói mới nhớ, hình như từ lúc người đó chuyển đến thì tiếng động mới bắt đầu xuất hiện thì phải...”

“...Có lẽ đã tìm ra được một nửa câu trả lời rồi.”

“A, Tou cậu đừng có dồn trọng lượng xuống thế! Này, đồ ngốc!”

Mặc kệ Sanzenro đang nô đùa với Suda, Akaishi đang dần tìm ra câu trả lời.

“À phải rồi, người đàn ông đó, tớ cũng từng gặp rồi. Là lúc tớ đang chơi ở công viên rồi bị trầy một chút.”

“Cậu cũng chơi nữa à.”

Akaishi nheo mắt lườm cô, thầm nghĩ ‘Cậu cũng có tư cách gì mà nói Suda chứ’.

“Không phải, đáng sợ lắm, đáng sợ lắm. Thế rồi lúc tớ bị trầy, đang nghĩ đau quá, thì người đàn ông đó đột nhiên đưa cho tớ băng cá nhân đó.”

“............Vậy à.”

Vừa tổng hợp lại những câu chuyện về người đàn ông mới chuyển đến, Akaishi vừa suy nghĩ lại thật kỹ.

Đêm khuya, nhóm Akaishi ở trong phòng của Sanzenro, chờ đợi tiếng động kỳ lạ đó vang lên.

“Buồn ngủ quá đi...”

Akaishi ở trong bàn sưởi kotatsu, đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

“Này, Yuu, dậy đi! Aaa! Tớ quên mất là Yuu rất yếu trước cơn buồn ngủ rồi aaaa!”

“Yuu, dậy mau! Mới có mười hai giờ thôi đó!”

Suda lay Akaishi.

“Đã mười hai giờ rồi, nhỉ. Vậy thì, cố thêm chút nữa xem sao...”

Akaishi vừa chống chọi với cơn buồn ngủ, vừa chờ đợi tiếng động.

Hai giờ mười lăm phút sáng.

“Không nghe thấy gì cả... Mà này, không biết hôm nay có tiếng động không nhỉ?”

Akaishi dụi đôi mắt ngái ngủ, hỏi Sanzenro.

“Không, chắc là hôm nay đó. Tớ có cảm giác là lúc nào cũng tầm này nó mới kêu.”

“Hể~... Vậy thì có lẽ hôm nay không có tiếng động đâu.”

Có lẽ do buồn ngủ, Akaishi đáp lại một cách qua loa.

“Thiệt tình, Yuu đúng là yếu đuối trước cơn buồn ngủ mà.”

Ngay lúc Suda cười “na ha ha”,

RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM!

Một tiếng động lớn, vang lên.

Akaishi giật nảy mình, Suda lập tức chuyển sang tư thế cảnh giác cao độ. Sanzenro trốn sau lưng hai người kia, cuộn tròn người lại, úp mặt vào bàn kotatsu.

RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM!

Tiếng động, không ngừng lại.

Akaishi đã tỉnh ngủ hẳn, ghi lại số lần tiếng “rầm” vang lên. Suda ngồi xuống một cách vững chãi trước mặt hai người.

“Chắc là ở bên ngoài.”

“Ừ.”

Akaishi và Suda nói chuyện thì thầm.

RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM!

Số lần ít dần, tiếng động cũng dần nhỏ lại.

“Sợ quá...”

Sanzenro run lẩy bẩy trong bàn kotatsu. Akaishi ghi lại hướng vọng lại của âm thanh, số lần, thời gian... vào sổ tay.

“…………”

“…………”

“…………”

Không gian, chìm vào tĩnh lặng.

Tiếng động, đã ngừng hẳn.

“...”

“Đúng là tiếng động cũng không lớn đến mức đó nhỉ.”

Akaishi nêu ý kiến cá nhân.

“Vì tiếng động không lớn lắm nên có lẽ bố mẹ vẫn đang ngủ, nhưng mà cũng đáng sợ thật đấy...”

“Ph-phải không?”

Sanzenro nhìn Akaishi với vẻ mặt sợ hãi.

“Cái này... có vẻ không phải do mèo gây ra rồi.”

“Tớ cũng nghĩ vậy. Tớ nghĩ đây không phải là tiếng động mà mèo có thể tạo ra.”

“...Sợ quá.”

Sanzenro bước đến giường, rồi trùm chăn kín mít.

Sự căng thẳng của Akaishi và Suda cũng dịu đi.

CỘC CỘC.

“…………?”

Akaishi, đã nghe thấy, một tiếng động rất nhỏ.

“Ủa, Tou, Suu, vừa rồi lại có tiếng động gì đó phải không?”

“Ể, xin lỗi Yuu, tớ không nghe thấy.”

“Đừng dọa tớ mà Yuu, nếu cậu định doạ tớ thì tớ giận đó, đồ ngốc!”

“Không, thật sự mà...”

“Hiiiiiiiiii―――!”

Sanzenro lại vùi mặt vào chăn.

“Là do mình tưởng tượng... sao?”

Hay là do ảnh hưởng của cơn buồn ngủ nhỉ, cậu tự hỏi.

“Tạm thời mọi người, mai dậy rồi tính tiếp nhé? Hôm nay cứ ngủ đã.”

“Ừm... cũng phải.”

Akaishi là người đầu tiên tỏ ý đồng tình.

“Chúc ngủ ngon.”

Vừa ngáp, Akaishi lập tức chìm vào giấc ngủ.

“Ngủ ngon, Suu.”

“Ngủ ngon...”

Suda cũng ngủ thiếp đi, còn Sanzenro thì vẫn run lẩy bẩy.

Sáng hôm sau.

“Chào buổi sáng, hai cậu.”

“Chào buổi sáng.”

Ba người đã thức dậy chào hỏi nhau.

“Dù rất buồn ngủ, nhưng vẫn nên đến xem thử hiện trường vụ việc nhỉ.”

“Cũng phải ha.”

“Ừm... tớ cũng buồn ngủ.”

Nhóm Akaishi uể oải thay đồ chống rét, rồi đeo găng tay.

“Suu, tớ lạnh quá, cho tớ mượn áo khoác với.”

“A, tớ cũng muốn.”

“Không biết có vừa cỡ của Tou không, đây này.”

Sanzenro ném vèo vèo đồ chống rét cho hai người. Mặc qua loa xong, Akaishi bước ra ngoài.

“Buồn ngủ ghê……”

“Tớ cũng vậy.”

“Tớ cũng thế...”

Sau khi Sanzenro khoá cửa, Suda đi xuống cầu thang. Lần lượt Sanzenro rồi Akaishi đi xuống.

Khi xuống đến tầng một, như thường lệ, những chiếc xe đạp xếp lộn xộn hiện ra trước mắt――nhưng,

“...Lạ lắm.”

Akaishi cảm thấy một thoáng bất an trước khung cảnh không quen thuộc.

Suda và Sanzenro vừa len qua bãi giữ xe, vừa ngoảnh lại.

“Ể... đừng nói mấy chuyện đáng sợ thế chứ Yuu. Chỉ là bãi giữ xe bình thường thôi mà.”

“Ể, có gì lạ sao?”

Suda và Sanzenro nhìn quanh, nhưng đoán chừng không có gì thay đổi lớn cả.

“Không, lạ lắm. Chắc chắn là có gì đó rất lạ.”

“Chuyện gì...?”

Akaishi vừa đi qua phía sau Sanzenro, vừa nói.

“Tại vì hôm qua, hai cậu đi qua trông chật vật hơn nhiều mà.”

“…………Ể.”

“Nói mới nhớ, đúng là vậy thật...”

Suda và Sanzenro nhớ lại rằng mình đã phải nghiêng người để đi qua.

“Toàn bộ xe đạp... đều bị dịch vào trong. Hơn nữa, nhìn chung còn ngay ngắn hơn hôm qua.”

“Thật vậy... Nhưng, có lẽ ai đó đã đẩy chúng vào giúp mình rồi...?”

“Làm vậy để làm gì chứ. Để lấy xe ra thì có thể sẽ dời xe khác đi, nhưng chẳng có lý do gì để đẩy chúng vào sâu hơn cả. Huống hồ là trên một phạm vi rộng như thế này.”

“Vậy là sao chứ............”

Cả ba người sững lại.

“Không, dù sao thì kiểm tra hiện trường trước đã. Cậu đi trước đi, Tou.”

“Rõ.”

Suda đi qua bãi giữ xe, đến gần khu vực đổ rác.

Khu đổ rác, ngoài cảnh tượng của ngày hôm qua, còn có thêm nhiều túi rác có lẽ là do người ta mới đổ sáng nay.

Cậu không nghĩ ngợi gì đặc biệt, lách qua bên cạnh.

Vẫn như hôm qua, vẫn còn đó tờ giấy gói có hình vẽ kỳ lạ――

“...Ự!”

Akaishi, đứng sững lại, trước túi rác.

“Này, sao thế Yuu?”

“Lạ lắm. Quá lạ luôn.”

“C-có chuyện gì?”

“Nhìn túi rác này đi.”

“...?”

Suda nhìn túi rác có hình vẽ kỳ lạ.

“Đâu có, vẫn là tờ giấy gói có hình vẽ kỳ quặc giống hôm qua thôi mà――”

“Việc nó vẫn giống như hôm qua mới là điều kỳ lạ đó.”

“...Ý cậu là sao?”

Suda nghiêng đầu.

“Tại sao túi rác giống hệt hôm qua vẫn còn ở đây?”

“…………?”

“Để tớ giải thích đơn giản hơn chút nhé. Tại sao túi rác hôm qua đã đặt ở đây, vẫn là cái túi rác y hệt đó, lại còn nằm ở phía trước nhất?”

“...Ự!”

Suda mở to mắt.

“Ể, là sao? Là sao vậy?”

Sanzenro không hiểu ý, tỏ ra bối rối.

“Nếu vứt rác thì phải đặt ở trước hoặc bên cạnh những túi rác đã có sẵn chứ. So với hôm qua thì số lượng túi rác đã tăng lên, vậy mà túi rác chứa tờ giấy gói có hình vẽ kỳ lạ này vẫn nằm ở phía trước nhất. Nó đã bị tráo đổi vị trí với rác ở phía sau rồi.”

Akaishi chỉ tay vào sâu phía sau túi rác chứa thứ rác kỳ lạ đó.

“Ể, hôm qua phía sau làm gì có túi rác nào đâu...”

“Không có. Hôm qua chỉ có ba túi rác thôi. Vị trí của các túi rác đã bị đảo lộn rồi.”

“Vậy thì, có lẽ người ta vứt cùng một loại rác à...?”

“Vậy thì thử xem nhé?”

Akaishi xem lướt qua từng túi rác một. Nhưng, đúng như dự đoán, chỉ có một túi rác duy nhất chứa thứ rác có hình vẽ kỳ lạ đó.

“Tại sao............”

“Không biết. Xem thêm chút nữa xem sao.”

Suda đến gần gầm máy bán hàng tự động,

“Ủa, có rác rơi kìa.”

Cậu nhìn thấy một mẩu khăn giấy bị mắc lại.

“…………”

Trong lòng Akaishi, một dự cảm chẳng lành mơ hồ dần hình thành.

Tại sao lại có khăn giấy rơi ở một nơi như thế này chứ.

“Tou, Suu, quay lại thôi. Đến bãi giữ xe.”

“Ể, này, Yuu đợi đã chứ!”

Akaishi rảo bước nhanh về bãi giữ xe, nhìn chiếc xe đạp của Sanzenro.

Xe đạp của Sanzenro cũng bị đẩy sâu vào trong tương tự,

“Xe của Suu hình như bị đẩy vào sâu hơn những chiếc khác thì phải?”

“Thật vậy...”

Xe đạp của Sanzenro bị đẩy vào sâu hơn hẳn những chiếc xe khác.

“Có thể chỉ là cảm giác thôi, nhưng tớ thấy hình như hướng của nó đã thay đổi so với hôm qua. Tou, cậu thấy sao?”

“Không, tớ không rõ lắm.”

“Xin lỗi, tớ cũng không biết.”

“Chắc là, cảm giác thôi... nhỉ.”

Akaishi lẩm bẩm.

Những chiếc xe đạp không hiểu sao lại bị đẩy sâu vào trong trên một phạm vi rộng.

Vị trí các túi rác bị tráo đổi.

Mẩu khăn giấy không hiểu sao lại rơi vãi.

Tiếng động vang vọng lúc đêm khuya.

“............Chuyện này, có lẽ hơi tệ rồi đây.”

“Ể, là sao, là sao vậy!?”

Gần chiếc xe đạp của Sanzenro, cũng có một mẩu khăn giấy tương tự rơi trên đất.

“Tớ có một dự cảm tồi tệ lắm.”

“Là sao chứ, nói cho tớ biết đi Yuu!”

“Ể, tớ cũng không biết nữa.”

Hai người họ dồn ép Akaishi.

“Về phòng trước đã. Ở đó rồi nói.”

“Ể, ừm...”

“Ồ.”

Ba người quay trở về phòng.