Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

86 581

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

(Đang ra)

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

Huyết yên thiên chiếu,血烟天照

Người khác biến thân đều là nam biến thành nữ, nữ biến thành nam, còn lão tử vừa tỉnh dậy liền phát hiện chính mình biến thành hai người, vừa là nam nhân lại là nữ nhân, một ý thức khống chế hai cơ th

22 281

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

14 3

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

72 382

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

71 705

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

24 185

Quyển 3: Lễ hội văn hóa (phần sau) - Chuyện bên lề: Bạn có thích truyện trinh thám không? (3)

“Ơ, chỗ này...”

Akaishi nhận ra bãi rác phía trước.

“Ngày thu gom rác là mai mà nhỉ. Sao đã có rác vứt ở đây rồi...?”

Chỗ đổ rác đã có sẵn ba túi rác.

“À à, có lẽ vì sợ mai quên, hoặc không dậy nổi buổi sáng nên có người bỏ sẵn từ hôm trước ấy mà.”

“Ra là vậy...”

Nói thì nói vậy chứ, buổi chiều đã vứt rác thì kể cũng sớm quá nhỉ, Akaishi lấy làm lạ.

“Tớ cứ thấy bãi đỗ xe với bãi rác đều cẩu thả thế nào ấy, tòa chung cư này đúng là tùy tiện thật.”

“Chà, đây chính là điểm đáng yêu của tòa chung cư này đó.”

“Đừng có đòi hỏi sự dễ thương ở căn hộ.”

Akaishi đi ngang qua bãi rác. Thực phẩm, khăn giấy, túi ni lông, nhìn lướt qua thì không thấy có gì khả nghi cả――

“Hình như túi rác ban nãy, có một cái vỏ bao bì in hình nhân vật nào đó trông ấn tượng lắm.”

“Tớ cũng thấy.”

“Này, hai cậu không được nhìn trộm túi rác của người ta đâu đấy!”

Cô đưa ngón tay lên làm dấu X về phía Akaishi và Suda.

“Đâu, tớ đâu cố ý nhìn. Chỉ là tình cờ đập vào mắt thôi.”

“Chà, cảm giác như mình vừa làm chuyện gì xấu xa vậy.”

“Tou à, không cần phải nghĩ vậy đâu. Việc lọt vào tầm mắt là chuyện khó tránh khỏi. Hơn nữa, chúng ta đang bị bắt phải điều tra xem có gì bất thường không, nên chuyện đó lại càng khó tránh hơn.”

“Ư... x-xin lỗi.”

Sanzenro, người đã buộc nhóm Akaishi phải quan sát, tiu nghỉu.

“A, Yuu, có máy bán hàng tự động kìa, máy bán hàng tự động! Để xem chủng loại hàng hóa ở cái máy này phong phú đến mức nào!”

“Đừng có phấn khích quá vậy.”

Suda tìm thấy một chiếc máy bán hàng tự động gần đó liền vui vẻ chạy lại.

“Cà phê lon, trà, nước lọc, nước trái cây, ồ, ồ còn có cả nước tăng lực nữa! Chà, chủng loại hàng hóa ở cái máy này phong phú thật đấy.”

“Ồ, đúng thật.”

Akaishi đến sau cũng phải trầm trồ khen ngợi sự đa dạng của các mặt hàng.

“Ể, vậy sao? Tớ chẳng mấy khi để ý nên không biết.”

“Thiệt tình... Cậu đúng là hết nói nổi.”

“Ể, chuyện đó đáng thất vọng đến vậy sao?”

Sanzenro vừa cười khổ trước tiếng thở dài của Suda, vừa ngơ ngác nhìn.

“Ủa... nhưng mà.”

Akaishi lướt ngón tay trên các nút bấm, rồi dừng lại trước một nút.

“Chỉ có loại nước trái cây này là hết hàng.”

Loại nước trái cây có dòng chữ “Có thịt nha đam” đã bán hết.

“A, hình như loại nước đó hay hết hàng lắm đó~. Chắc là vì ngon quá chăng?”

“Đúng là mấy loại nước ép có thịt nha đam thế này ít khi bán ở cửa hàng, nên thấy là mua liền ha~”

Suda nhìn chai nước trái cây, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

“Tớ cũng thích loại nước này. Cái cảm giác có vật lạ bên trong nước ép rất tuyệt.”

“Này, đừng có nói là ‘cảm giác có vật lạ’ chứ, ‘cảm giác có vật lạ’ nghe ghê quá đi.”

Sanzenro nhăn mặt nhìn lời phát biểu của Akaishi, người cũng đang tiếc nuối như Suda.

Sau một hồi tán gẫu, cả ba lại di chuyển đến địa điểm khác để tiếp tục công việc điều tra, nhưng vừa rời khỏi máy bán hàng tự động được một thoáng,

Cạch.

Có tiếng động phát ra từ máy bán hàng tự động.

Nhóm Akaishi vội vàng quay đầu lại.

Một người đàn ông là nhân viên kỹ thuật đang mở máy bán hàng tự động và bổ sung đồ uống.

“Đúng là thời điểm tốt ghê...”

“Không, chẳng phải là họ đã đợi chúng ta đi rồi mới làm sao?”

Trước nhận xét của Suda, Akaishi đưa ra suy đoán của mình.

“...”

Trên ngón áp út tay phải của người đàn ông đang bổ sung nước uống có một chiếc nhẫn đang sáng lên, còn ngón áp út tay trái thì có vết hằn như thể đã từng đeo nhẫn.

Akaishi nhìn người nhân viên rồi,

“Trông có vẻ đào hoa nhỉ.”

Bất ngờ khen.

“Ể, Yuu mà khen người khác thì lạ thật... Mai khéo tuyết rơi mất.”

“Sao đột nhiên vậy?”

Akaishi quay đầu Suda, người đang nghiêng đầu thắc mắc, về phía người nhân viên.

“Vì ngón áp út tay trái có vết đeo nhẫn mà giờ lại đeo ở tay phải.”

“R-Ra là vậy...”

Suda lắp bắp hiểu ra sau lời giải thích của Akaishi.

“Nghi phạm số ba.”

“Này, tại sao chứ!”

Sanzenro phản bác Akaishi, người vừa ghi chú vào sổ tay.

“Đùa thôi, cứ vì mấy chuyện cỏn con đó mà thêm nghi phạm thì không biết bao giờ mới hết.”

“Thiệt tình... mấy trò đùa của Yuu cũng khó đỡ thật đấy.”

“Đúng là vậy...”

Haizz, cả hai cùng thở dài.

“Mà này Suu, cậu có thể cho bọn tớ biết về tình hình địa lý quanh đây được không?”

“A, vậy thì gần đây có công viên đó, mình đến đó đi.”

“Ồ, tớ cũng muốn đi!”

“Yên tâm, bọn này đâu có cho cậu ra rìa.”

Suda và những người khác hướng về phía công viên, Akaishi và Sanzenro ngồi xuống chiếc ghế dài đặt sẵn.

Suda thì đang ngồi trên xích đu chơi đùa.

“Cậu ta năng nổ thật đấy...”

“Yuu tính tình u tối, lại hay ở lì trong nhà nên chắc là cần rèn luyện cơ bắp thêm đó.”

Sanzenro véo nhẹ vào cánh tay Akaishi.

“Không, là cậu ta bất thường thì có. Có lẽ một phần cũng do ở trong câu lạc bộ bơi lội nên da rám nắng, nhưng cơ thể cậu ta phát triển hơi quá rồi đấy.”

“Ừm, chắc cũng vậy~”

Cả hai lơ đãng nhìn Suda. Đang ngồi trên xích đu, Suda đá văng chiếc giày của mình.

“Này hai cậu thấy không! Đá giày! Đá giày! Giày tiếp đất theo chiều ngang! Đúng là mai tuyết rơi rồi!”

“Trông cậu ta sống vui vẻ thật đấy.”

“Tớ cũng thấy vậy.”

Họ lẩm bẩm trong khi nhìn Suda nhảy lò cò đi nhặt giày.

“Mà này Suu, quanh đây có những gì vậy?”

“À, ừm. Để xem nào, từ đây nhìn sang phải một đoạn sẽ có một siêu thị lớn, gần đó có vài cửa hàng tiện lợi. Đi xa hơn chút nữa lại có một siêu thị lớn khác, một hiệu sách, một hiệu thuốc và thêm một cửa hàng tiện lợi nữa thì phải.”

“Ra vậy, ra vậy.”

Akaishi vẽ bản đồ vào sổ tay.

“Rồi, từ đây nhìn thẳng về phía trước có một trạm xăng, một cửa hàng xe đạp và một trung tâm vật liệu xây dựng.”

“Okê.”

“Còn, hướng bên trái có một cửa hàng điện máy lớn, một cửa hàng bánh kẹo và một trường đại học, hình như còn có khu vực quanh mấy quán nhậu nữa thì phải...”

“Rồi rồi.”

“Và, hướng chúng ta vừa đến là khu dân cư. Nghe đâu nhà cửa san sát lắm.”

“Đừng có nói kiểu như kể chuyện cổ tích vậy chứ.”

Trong khi Suda lại leo lên xích đu đá giày, rồi vui vẻ reo lên “Lại tiếp đất theo chiều ngang rồi!”, Akaishi vừa nói chuyện qua loa với cậu ta, vừa hoàn thành tấm bản đồ đơn giản.

“............Ra là vậy.”

Cậu nhìn vào sổ tay rồi lẩm bẩm.

“Ể, cậu hiểu ra điều gì rồi à?”

“Ừm, cũng kha khá.”

“Không đùa chứ, quả nhiên là thám tử lừng danh Yuuto!”

“Thôi nào, thôi nào.”

Cậu đưa tay ra hiệu cho Sanzenro bớt phấn khích lại.

“Vậy, cậu đã hiểu ra điều gì?”

“Địa thế quanh đây.”

“...”

Không nói một lời, Sanzenro đấm Akaishi.

“Đâu cần phải đánh người chứ.”

“Tự dưng thấy bực mình.”

“Sợ quá.”

Akaishi lùi ra xa Sanzenro.

“A, phải rồi, quên chưa nói với cậu chuyện này.”

“Chuyện gì?”

Akaishi lại cầm lấy sổ tay, chuẩn bị ghi chép.

“Siêu thị lớn tớ nói lúc nãy mở cửa hai mươi tư giờ đó, nên sau này khi chúng mình lớn rồi có thể đến đó uống rượu vào ban đêm.”

“Chà, chuyện đó thì có sao đâu.”

Akaishi không ghi chép gì cả, chỉ thở dài một tiếng.

“Với lại, nếu chúng ta lên đại học thì chắc cũng không gặp nhau ở đây nữa đâu nhỉ?”

“..................Hả!”

Sanzenro tròn mắt, nhìn Akaishi chằm chằm.

“Chết rồi.”

“Không, chết cái gì chứ.”

“Nè Yuu, làm ơn dẫn tớ vào đại học vớiーー!”

“Đừng có nói kiểu như ‘Hãy đưa em đến Koshien’. Làm được chắc.”

Akaishi giữ đầu Sanzenro đang bám chặt lấy mình.

“Học đi, học vào.”

“Không thể đâu! Tớ không học được, với lại cũng không thông minh như Tou hay Yuu đâu!”

“Bọn tớ cũng đâu có thông minh đến mức đó. Tou vào trường cấp ba nhờ tiến cử, tớ cũng vậy.”

“Nhưng mà Yuu ở trường cấp ba thành tích tốt mà. Dẫn tớ vào đại học đi!”

“Không, chỉ có thể dựa vào sức mình thôi!”

Akaishi gỡ Sanzenro ra.

“Phải rồi, gần đây có trường đại học công lập đúng không? Chúng ta cùng vào đó đi?”

“Tớ định vào trường đó, nhưng với học lực của cậu thì chắc là không được đâu.”

“Sao lại...!”

Sanzenro lại một lần nữa chết lặng. Akaishi thở dài một hơi thật sâu, rồi miễn cưỡng mở lời.

“Vậy từ giờ những lúc tụ tập chúng ta học bài nhé? Nếu cả ba cùng cố gắng học hết sức thì có lẽ sẽ đỗ cùng trường đại học. Nếu đỗ thì lại có thể gặp nhau ở gần đây.”

“...Tớ sẽ nghiêm túc học hành từ bây giờ.”

“Cố lên.”

Sanzenro đã hạ quyết tâm, muốn nắm bắt được cơ hội để vào đại học.