Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

86 581

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

(Đang ra)

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

Huyết yên thiên chiếu,血烟天照

Người khác biến thân đều là nam biến thành nữ, nữ biến thành nam, còn lão tử vừa tỉnh dậy liền phát hiện chính mình biến thành hai người, vừa là nam nhân lại là nữ nhân, một ý thức khống chế hai cơ th

22 281

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

14 1

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

72 382

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

71 705

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

24 185

Quyển 4: Nghỉ hè (phần đầu) - Chuyện bên lề: Bạn có thích giải đố không? (1)

“Ơơơơơơơơơơơơơơơơ~~~? Kia chẳng phải là Suda-paisen đó sao!?”

“Ồ, là Rana à.”

Trong ngôi trường cấp ba những ngày nghỉ hè, một nữ sinh bắt chuyện với Suda. Suda đáp lại như không có gì.

“Yuu, con bé này là đàn em của tớ.”

“Tớ biết, lần trước tớ thấy rồi mà.”

“Chào~ ạ.”

Suda giới thiệu cô đàn em với Akaishi đang ngồi đối diện.

“Rất vui được gặp anh ạ! Em tên là Yasuzuki Rana! Em ngạc nhiên lắm khi gặp được Akaishi-paisen ở đây ạ!”

“Vậy à? Sao thế?”

Yasuzuki phát hiện Suda và Akaishi đang ngồi đối diện nhau trong lớp học nên đã nhanh chân bước từ hành lang vào.

“Rana, em đang ở phòng của đàn anh đấy nhé~?”

“Thôi mà, đừng cứng nhắc thế chứ, paisen. Dù gì thì cũng là mối quan hệ giữa em với paisen mà, phải không ạ?”

““Quan hệ kiểu gì cơ?””

Suda và Akaishi cùng hỏi. Yasuzuki lè lưỡi, cười bẽn lẽn.

“Mà nghỉ hè rồi sao hai anh lại đến trường làm gì thế ạ, paisen?”

“Anh thì bình thường thôi, đến vì hoạt động câu lạc bộ.”

“……”

“Pa~isen.”

Với Akaishi vẫn giữ im lặng, Yasuzuki ló mặt ra từ góc khuất của chiếc bàn.

“Học bài.”

“Hể~”

Akaishi đáp cộc lốc.

“Mà này paisen, anh bơ em như vậy là quá đáng lắm đó~”

“Anh có bơ em đâu~”

“……”

Suda trả lời, nhưng Akaishi thì không.

“Paisen!”

Trước Akaishi vẫn tiếp tục im lặng, Yasuzuki ngày càng sốt ruột, bắt đầu giậm chân bực bội.

“Tôi không có bơ em.”

“Akaishi-paisen, thế này mà không phải là đang lờ em đi sao? Anh bị thần kinh à? Hay là não còn chưa kịp xử lý thông tin thế ạ?”

“Em nói chuyện với đàn anh kiểu gì mà vô lễ thế hả~!”

Suda ra vẻ tức giận, đứng bật dậy.

“Cậu đang nói tôi đấy à?”

“Đúng rồi đó, paisen! Cuối cùng cũng nói chuyện được rồi! Chà~, chắc lúc nói chuyện với người nước ngoài cũng cảm giác thế này đây nhỉ~”

Yasuzuki vui vẻ hét lên: “Khai hóa văn minh rồi!”

“Lời nói của cậu không rõ đối tượng là ai. Không phải tôi bơ cậu, chỉ là không biết cậu đang nói với ai thôi.”

“Ủa, chẳng phải em đã gọi là “paisen” rồi sao? Anh không hiểu em đang nói với ai thật à?”

Yasuzuki nói hơi nhanh, giọng có vẻ hờn dỗi.

“Cách nói chuyện của cậu có hơi khiêu khích đấy.”

“Rất tiếc, tính cách của em nó thế rồi.”

“Vậy thì của tôi cũng coi như là tính cách đi.”

“?”

Yasuzuki nghiêng đầu.

“Nếu chỉ gọi “paisen” không thôi, tôi cũng không biết cậu đang nói với ai. Có thể là Suda, cũng có thể là tôi. Hơn nữa, tôi với cậu cũng không thân. Đã vậy thì cậu không thấy việc tôi cho rằng cậu không phải đang nói chuyện với tôi sẽ hợp lý hơn sao?”

“Không, thường thì nếu em đã gọi “paisen”, cả hai anh đều sẽ có phản ứng chứ ạ.”

“Tôi thì khác. Cậu là người quen của Touki, chẳng có lý do gì để nói chuyện với tôi cả, nên tôi sẽ không lên tiếng. Nếu không biết có phải đang nói với mình không thì tôi sẽ không trả lời. Lạ lắm à?”

“Ừm~, thì cũng không phải là không hiểu lý lẽ của anh đâu ạ, nhưng mà……”

Yasuzuki khoanh tay.

“Nhưng mà mọi người cùng nói chuyện chẳng phải vui hơn sao ạ?”

“Chuyện đó còn tùy thuộc vào tính cách mỗi người.”

“Vậy thì paisen, những lúc đông người, nếu người khác không gọi tên mình, anh cũng sẽ im lặng suốt sao…… Akaishi-paisen?”

“Ừ.”

“Ừmmmmmm~………… Giao thoa văn hóa……”

Yasuzuki nhíu mày, vẻ mặt có chút khó xử, dùng hai ngón trỏ khẽ xoay xoay trên đỉnh đầu.

“Suda-paisen, Akaishi-paisen đúng là kỳ cục thật đấy ạ.”

“Vậy à?”

“Không, chắc chắn là vậy luôn! Kiểu như là…… Khó gần!”

Yasuzuki dùng cả hai tay cố gắng diễn tả hết mức suy nghĩ của mình, nói với Suda.

“Yuu là một đứa trẻ không giỏi kết bạn cho lắm. Nếu đối phương không tỏ ra hứng thú với nó, nó sẽ chẳng có phản ứng gì, giống như một con thỏ vậy.”

“Đừng có nói cứ như thể thỏ cô đơn sẽ chết vậy chứ.”

“……Hay đúng hơn là, trường hợp của Yuu, tớ nghĩ cậu ấy cho rằng người khác không có lý do gì để thân thiết với mình, với lại cậu ấy cũng không muốn làm phiền sự giao tiếp của người khác.”

“Ý anh là sao?”

Yasuzuki quay sang Akaishi.

“À, Akaishi-paisen.”

“Như đồ đạc hay đồ điện gia dụng ấy.”

“Đồ đạc hay đồ điện gia dụng…… ạ?”

Câu trả lời của Akaishi khiến trên đầu Yasuzuki hiện ra thêm nhiều dấu chấm hỏi.

“Khi nào muốn dùng thì có thể dùng, không đưa ra ý kiến này nọ về những việc người khác làm, chỉ sử dụng lượng cần thiết khi cần, đó chính là đồ đạc và đồ điện gia dụng. Cách sống của tôi cũng giống chúng vậy.”

“Anh nghĩ mình là đồ điện gia dụng sao ạ?”

A ha ha ha ha, Yasuzuki bật cười ha hả.

“Không không không, thế thì không có bạn được đâu, paisen…… Akaishi-paisen.”

“Nhờ phúc của cậu cả đấy.”

“A ha ha ha ha ha ha ha ha!” Yasuzuki vỗ đùi cười ngặt nghẽo.

Cái con bé vô lễ này là có ý gì đây? Akaishi nheo mắt nhìn Suda, nhưng Suda chỉ nhún vai.

“Ể, tại sao Akaishi-paisen lại muốn sống kiểu đó ạ?”

“Tôi không hề quyết tâm làm vậy. Chỉ đơn giản là cảm thấy, lúc đang nói chuyện với người khác mà bị một đứa không thân thiết chen ngang vào thì cũng chẳng dễ chịu gì, đúng không?”

“Ểể~, vậy sao ạ?”

“Vậy để tôi thử làm mẫu cho cậu xem nhé?”

“Ể?”

Yasuzuki nhất thời không phản ứng kịp trước lời của Akaishi, đứng hình trong giây lát. Suda rời mắt khỏi Akaishi, quay sang Yasuzuki.

“Rana, hôm trước anh đi mua sắm này~”

“Ể…… ể? Ý anh là làm thử ạ?”

Suda đột nhiên bắt đầu nói, Yasuzuki cũng lắp bắp tiếp lời.

“Rồi nhé, anh có một loại nước ngọt yêu thích ở máy bán hàng tự động, mà mấy thứ đó ở siêu thị chẳng thấy bán gì cả nhỉ~”

“À…… à~, đúng là vậy thật ạ, em cũng có loại thích ở máy bán hàng tự động, mà siêu thị các kiểu chẳng bán gì sất. Sao lại thế nhỉ?”

“Không, có bán đấy.”

“Ể? Ể?”

Akaishi xen vào cuộc trò chuyện của Suda và Yasuzuki. Là vậy sao? Yasuzuki tuy có chút hoang mang nhưng vẫn đáp lại Akaishi.

“Ể~, có bán thật ạ~?”

“Không, có bán đó. Cậu phải xem kỹ hơn các mặt hàng trong siêu thị đi. Vì không xem kỹ nên mới không biết có bán loại giống vậy hay không.”

“Ể~, nhưng chắc chắn là không bán mà~”

“Dù không có loại y hệt thì cũng phải có loại tương tự chứ. Với lại sao cậu lại để tâm đến nước ngọt ở máy bán hàng tự động đến thế?”

“Thì, nước ngọt ở máy bán hàng tự động ngon mà ạ.”

“Chẳng phải là do cậu uống ở ngoài trời nên mới cảm thấy vậy thôi sao?”

“Ể~, vậy hả anh~”

“Mà ngay từ đầu tại sao cậu lại muốn mua nước ngọt của máy bán hàng tự động ở siêu thị?”

“Vì ở siêu thị rẻ hơn mà ạ~”

“Rẻ hơn nhưng mua ở máy bán hàng tự động gần đó không phải tốt hơn sao? Cậu không nghĩ đến công đi siêu thị à?”

“Thì, dù sao cũng là học sinh nên em hay nghĩ đến mấy chuyện hiệu quả chi phí này nọ~”

“Vậy sao không đi làm thêm đi?”

“Thì, làm thêm cũng tốn thời gian riêng, không đi chơi được, với lại học sinh cấp ba bị cấm làm thêm mà~”

“Không bị phát hiện thì không sao đâu. Với lại, là học sinh cấp ba thì không phải nên học hành thay vì đi chơi sao?”

“Thì, nhưng mà lúc nãy anh bảo em đi làm thêm mà……”

“Tôi đâu có bảo cậu đi làm thêm. Chỉ là định dạy cậu cách tiêu tiền thôi. Vả lại――”

“Phiền chết đi đượccccccccccccccccccccccccccccccccccc!” Yasuzuki hét lớn. “Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”

Akaishi nhìn Yasuzuki, nở một nụ cười khổ.

“Là như vậy đó.”

“Không, không phải ‘là như vậy đó’ đâu ạ! Đây rõ ràng là một cuộc nói chuyện cực kỳ khó chịu mà!”

“Nếu có người bất kể cậu nói gì cũng phản bác, rồi lại còn lên mặt dạy đời, cậu sẽ thấy thế nào?”

“Thì, lúc nãy em đã nghĩ rất rõ là ‘đừng có bắt chuyện với tôi, tôi không có nói chuyện với anh đâu’ đấy ạ.”

“Chính là vậy đó. Cậu cũng từng trải qua rồi mà, phải không?”

“Không, cảm giác déjà vu cực kỳ mạnh luôn đó ạ. Akaishi-paisen có tài năng thật đấy.”

“Tôi chẳng cần cái năng khiếu phiền phức đó đâu.”

“Nhưng Akaishi-paisen đâu có kiểu nói chuyện như vậy đâu đúng không ạ? Vậy thì dù anh có tham gia vào câu chuyện cũng sẽ không bị nghĩ như thế đâu nhỉ……?”

“À thì, chuyện đó còn tùy người nữa.”

“Cuộc nói chuyện của tôi có thể bị người khác cho là phiền, cũng có thể không bị cho là phiền,” Akaishi nói thêm.

“Ý anh là không muốn bị ghét ạ?”

“……”

Akaishi cúi đầu.

“Chắc là…… vậy thật.”

“Hể~……”

Yasuzuki chống tay lên cằm.

“Con người không dễ dàng ghét người khác như vậy đâu ạ.”

“Tôi thì nghĩ con người dễ dàng ghét người khác lắm.”

“Nhưng đây là chỉ giới hạn trong trường hợp quan hệ không thân thiết thôi đúng không ạ?”

“Đúng vậy. Nhưng đâu phải lúc nào cũng có thể nói chuyện với người thân thiết, đúng không? Vậy thì cần phải luôn áp đặt quy tắc tương tự cho bản thân.”

“Có cần thiết phải áp đặt quy tắc không ạ?”

“Kẻ không có quy tắc là không được. Cậu cũng vậy, không có quy tắc là không được đâu. Từ giờ những chuyện như thế――”

“Cái đồ phiền phức lại bắt đầu rồi á á á!”

Suda mỉm cười nhìn bộ dạng của hai người.