“Còn mày thì sao.”
Tựa lưng vào ghế, Torikai chất vấn Akaishi.
“Mày nghĩ bạn tao cứ một mình chịu đựng cuộc đời khổ sở này là đáng đời à.”
Đúng là một lời kết tội.
Akaishi đối diện với Torikai.
“Tao đã nói nhiều lần rồi, tao không biết rõ mối quan hệ giữa bạn mày và bạn trai cũ của cô ấy nên không phán xét được. Biết đâu bạn mày đã ngoại tình, hoặc cũng có thể cô ấy thực sự chỉ là một người đáng thương bị lừa dối, tao không thể nói chắc được.”
“Vậy à? Mày cũng có thể nói thế với một phụ nữ đang phải một mình nuôi con sao?”
“Ừm, cũng có thể nói vậy, nhưng mà…”
“Cô ấy bị người ta quẳng cho đứa con, làm gì có chuyện ngoại tình hay lăng nhăng ở đây được.”
“Dù cho phụ nữ có ngoại tình, lăng nhăng, nợ nần hay nói dối đi nữa, về cơ bản quyền nuôi con vẫn thuộc về họ. Việc có con hay không chẳng thể dùng để phán đoán xem ai đúng ai sai.”
“…”
“…”
Akaishi đứng dậy đi lấy thêm đồ ăn vào chiếc đĩa đã cạn sạch.
“Đừng có trốn tránh.”
“Cho tao ăn một miếng đã chứ…”
Một lúc sau, Akaishi quay lại.
“Đừng có bênh đàn ông.”
Trước khi Akaishi kịp ngồi xuống, Torikai đã buông một câu lạnh lùng mà chẳng thèm nhìn cậu.
“Tao lúc nào cũng đứng về phía kẻ yếu. Vì bản thân tao cũng là một kẻ yếu.”
“Vậy thì đừng có bênh đàn ông.”
“Tao đâu có…”
Akaishi bắt đầu dùng bữa.
“Vậy giả sử bạn tao chẳng có lỗi lầm gì cả, chỉ đơn thuần bị một gã tồi lừa gạt, và giờ rơi vào hoàn cảnh này, thì mày nghĩ sao?”
“Chuyện đó thì…”
Akaishi suy nghĩ một lát.
“Ừm, tao nghĩ là cô ấy khá đáng thương.”
“… Đấy, lòi đuôi ra rồi.”
Bộ mặt thật lộ ra rồi nhé, Torikai chỉ thẳng vào mặt Akaishi.
“Chính là cái đó đấy. Đàn ông chúng mày luôn có cái thói bao bọc lẫn nhau, nên mới ra sức bênh vực cho kẻ phạm tội. Khi một thằng bạn làm nhục một cô gái, chúng mày sẽ nói thằng đó vô tội. Chúng mày đúng là một lũ cặn bã.”
“Xin mày đừng gộp tao chung với lũ đó. Tao căm ghét những kẻ cầm đầu như vậy, đời nào tao lại đi bênh vực chúng. Vốn dĩ, nếu tao làm vậy, sau này vợ con tao cũng có thể gặp phải chuyện tồi tệ tương tự. Bênh vực ư, không bao giờ. Nếu nói về việc bênh vực người cùng giới, thì phải là phe chúng mày mới đúng chứ.”
“Không phải. Vậy mày nghĩ gì về gã cặn bã đó?”
“Tao nghĩ hắn là một kẻ tồi tệ.”
“Đấy, lại lòi ra rồi. Cái tinh thần đồng bọn sở trường của chúng mày. Vấn đề của đàn ông thì chính chúng mày phải có trách nhiệm mà xử lý. Chúng mày phải truy cứu những kẻ đó, bắt chúng trả tiền cấp dưỡng đàng hoàng.”
“Trời ạ…”
Akaishi tỏ ra bối rối.
“Chà, chuyện đó e là khó đấy…”
“Đúng là cái tinh thần bè phái cặn bã của chúng mày mà.”
“Trời đất…”
Akaishi vắt óc suy nghĩ một hồi.
“Ví dụ thế này nhé, trên đời có đủ loại tội phạm, phải không? Có lừa đảo tình cảm do đàn ông gây ra, thì cũng có lừa đảo tình cảm do phụ nữ gây ra. Nếu một người đàn ông nước mắt lưng tròng tố cáo bị phụ nữ lừa tình, mày sẽ làm gì? Mày có cùng mọi người xúm vào đòi tiền lại cho anh ta không? Chắc là không rồi. Thậm chí, có khi mày còn nói anh ta tự làm tự chịu, cái giá đó cho một giấc mộng ngắn ngủi cũng là quá rẻ, phải không?”
“…”
“Thú thật, tao thấy vậy cũng ổn, và tao đồng cảm với suy nghĩ đó.”
“…”
Akaishi lại gắp một miếng thức ăn.
“Trên đời này có đủ loại tội phạm. Trộm cắp, cướp giật, giết người, lừa đảo hôn nhân. Có những tội ác là cố ý, cũng có những tội ác là do sơ suất. Phần lớn đều do đàn ông gây ra, nên ở điểm đàn ông là xấu, tao cũng đồng ý. Nhưng, nếu hỏi có sẵn lòng làm gì đó cho nạn nhân không, thì cả tao và mày, chắc chắn đều sẽ không làm gì cả. Dù thấy họ đáng thương, nhưng rồi chúng ta vẫn nghĩ cuộc đời của mình mới là quan trọng nhất, đúng chứ?”
“…”
“‘Tôi bị một phụ nữ quyến rũ lừa hết hai mươi triệu yên dưỡng già. Cứ thế này tôi sẽ chết mất. Xin hãy giúp tôi, làm ơn. Tôi không thể sống nốt quãng đời còn lại. Làm ơn, làm ơn đi mà.’”
“…”
“Có khi chúng mày còn chẳng thèm thấy đáng thương nữa ấy chứ? Có khi còn dè bỉu rằng ‘cho lão già ngớ ngẩn một giấc mơ thôi mà’, hay là ‘lão già thế này mà đòi cưới được gái trẻ đẹp, đúng là đầu óc có vấn đề’, phải không?”
“…”
“Cá nhân tao thấy, như vậy cũng chẳng sao cả.”
“…”
Akaishi vừa nhai, vừa nói.
Torikai không hề động đũa, chỉ im lặng lắng nghe.
“Dù thủ phạm là đàn ông hay phụ nữ, thì chuyện của người khác rốt cuộc cũng chẳng quan trọng. Và chính tao cũng vậy, tao chẳng muốn dính dáng đến những kẻ như thế. Tao không nghĩ mình có thể nói chuyện phải quấy với hạng người vừa thấy mặt đã động tay động chân.”
Akaishi luôn tâm niệm, một người đàn ông có sức mạnh bạo lực chưa chắc đã có đủ phẩm chất để sở hữu sức mạnh đó.
“Hơn nữa, tại sao hai người đã thề nguyền trọn đời mà cuối cùng lại tan vỡ, tao thực sự không hiểu nổi. Xin lỗi, nhưng tình yêu không thuộc chuyên môn của tao, tao không thể bình luận gì. Tao không phải là nhà bình luận, cũng chẳng phải lãnh tụ dẫn dắt quần chúng. Lập trường của tao chưa chắc đã luôn đúng, và dựa trên kinh nghiệm và tính cách của mình, chắc chắn tao sẽ còn nhiều lần đưa ra những ý kiến lệch lạc, phiến diện.”
“…”
“Thật không thể hiểu nổi, tại sao hai người đã hứa hẹn tương lai với nhau mà cuối cùng lại căm ghét nhau như kẻ thù không đội trời chung. Theo lẽ thường của chúng ta, chuyện đó làm sao có thể xảy ra được.”
“Đâu cần thề nguyền gì, cơ thể cũng có thể dễ dàng trao đi mà…”
“Làm gì có chuyện đó.”
“…”
Bờ vai Torikai run lên bần bật.
“Con gái… con gái yếu đuối lắm đấy!”
“…”
Torikai hét lên.
“Con gái… yếu đuối lắm.”
Rồi cô thì thầm, như tự nói với chính mình.
“Cái định kiến rằng phụ nữ yếu đuối là không hay đâu. Đó là mày đang coi thường họ đấy.”
Bản thân Akaishi chưa bao giờ cảm thấy những người phụ nữ xung quanh mình yếu đuối.
Torikai, kẻ đã khơi mào cho vụ bắt nạt kéo dài một năm.
Mizuki, người đã tỏ tình trước toàn thể lớp học.
Hazuki, kẻ có khả năng thao túng lòng người.
Takanashi, người luôn kiêu ngạo, nhưng tài năng lại cho phép cô làm điều đó.
Kureishi, người có sức công phá khiến đối phương chỉ còn biết phòng thủ và lắng nghe.
Trong tâm trí Akaishi, phụ nữ chưa bao giờ là phái yếu.
“Đấy, mày lại nói những điều không thật lòng, lại cố lái câu chuyện theo hướng có lợi cho mình.”
“…”
“Con gái, dù thế nào đi nữa, vẫn rất yếu đuối. Không thể sống một mình được. Đúng vậy, cần có bàn tay của đàn ông. Cần có một người bạn đời. Vì vậy, khi bị bỏ rơi như thế, bọn tao, những người phụ nữ, chỉ thấy khổ sở mà thôi.”
“…”
“Con gái dễ dàng trao thân cho bạn trai của mình lắm… Mù quáng trong tình yêu nhất thời, dù không yêu người đó tha thiết, cũng sẽ trao thân. Cứ ngỡ người bạn trai lúc đó là cả thế giới của mình. Nếu anh ta đòi chụp ảnh nude, vì sợ bị ghét bỏ, cũng sẽ đồng ý. Con gái yếu đuối lắm… Cả ý chí lẫn thể xác, thực ra yếu hơn mày nghĩ rất, rất nhiều…”
“…”
Ra là vậy, anh nghĩ.
Dường như, anh cuối cùng cũng đã nhìn thấy được lòng thật của Torikai.
“Vì vậy, tao sợ rằng mày sẽ lợi dụng Mitsuha hay Shiraha, rồi vứt bỏ họ…”
“…”
“Nói rằng phụ nữ mạnh mẽ, có thể sống một mình, không cần đàn ông, thực ra chẳng ai nghĩ vậy đâu… Với đa số các cô gái, đàn ông vẫn là chỗ dựa, là trụ cột. Nếu không có đàn ông nâng đỡ, thì không thể sống nổi, đó là suy nghĩ chung của hầu hết các cô gái.”
“Chuyện đó… chắc là đàn ông cũng vậy thôi. Chúng ta phải nương tựa vào nhau mà sống. Thiếu đi một người, thì mọi thứ sẽ đổ vỡ.”
“…”
“…”
Người đang cố bóp méo lập luận để lái câu chuyện theo ý mình, có lẽ chính là Torikai.
Akaishi nghĩ vậy.
Phụ nữ phải mạnh mẽ, có thể sống một mình, không cần ai chống lưng.
Torikai đã tự nhủ với lòng mình như thế.
Chứng kiến hoàn cảnh của bạn bè, cô đâm ra thù ghét đàn ông, và có lẽ đã tự thuyết phục bản thân rằng, thà sống một mình còn hơn là ở bên một kẻ thù như vậy.
Đó có lẽ là niềm kiêu hãnh của cô.
Nhưng thực tế lại phũ phàng.
Trái với niềm tin của cô rằng đàn ông là thừa thãi, bạn bè xung quanh cô có lẽ đã ngày một héo mòn. Có lẽ cô đã dằn vặt vì sự mâu thuẫn giữa thực tế của bạn bè và lý tưởng của chính mình.
Điều Torikai thực sự nghĩ, có lẽ, chính là những lời cô đang nói ra lúc này.
“Con gái cần có đàn ông.”
“…”
“Đúng vậy. Rốt cuộc thì con gái vẫn cần có đàn ông… Sống một mình ư, tuyệt đối không có chuyện đó đâu…”
“…”
“Nói rằng không cần đàn ông, rằng họ là rác rưởi, thực ra chẳng ai nghĩ vậy đâu… Chỉ là họ sợ bị ruồng bỏ, sợ phải một mình gánh vác con cái, nên không còn cách nào khác ngoài việc chì chiết như vậy.”
“…”
Torikai cúi gằm mặt.
“Vì thế, khi bị mày nói những câu như tự làm tự chịu, hay tại mắt nhìn người kém, tao lại muốn gân cổ lên cãi lại. Mày phải hiểu cho bọn tao chứ, hiểu cho cảm xúc của bọn tao…”
“…”
Akaishi dừng tay.
“Thừa nhận là, tao có nghĩ đó là tự làm tự chịu, là do cô ấy đã chọn sai người.”
“…”
Torikai nhìn Akaishi bằng ánh mắt đau khổ.
“Nhưng, đó là một phần con người thật của tao, và việc nghĩ rằng, chuyện đó cũng chẳng có gì to tát, cũng là một phần con người thật của tao.”
“…”
Torikai mím chặt môi.
“Tao vừa nghĩ rằng bị đàn ông bỏ rơi thì đó hoàn toàn là trách nhiệm của bản thân vì đã chọn người đó, nhưng đồng thời tao cũng nghĩ rằng, chỉ vì phải một mình nuôi con không có nghĩa là cả cuộc đời đã vứt đi. Đó cũng là suy nghĩ thật lòng của tao.”
Akaishi nhấp một ngụm đồ uống.
“Thay vì đợi đến bốn, năm mươi tuổi mới cuống lên, có con khi còn trẻ có khi lại tốt hơn. Có thể nhìn thấy mặt cháu chắt khi mình vẫn còn trẻ. Đàn ông thì ngoài gã lừa đảo kia ra còn đầy rẫy, nếu thực sự không muốn cô đơn, thì cứ việc tái hôn.”
Đó là một sự thật khác, không thể chối cãi, từ phía Akaishi.
“Chỉ là trình tự bị đảo ngược thôi. Trở thành mẹ đơn thân ở tuổi học sinh không có nghĩa là đã hủy hoại cả cuộc đời. Chỉ là thứ tự thay đổi. Đúng là cuộc sống sau này sẽ khó khăn hơn, nhưng nếu cô ấy nhận ra việc có con với một gã tồi là sai lầm, thì lần sau chỉ cần lựa chọn tốt hơn là được. Trong một xã hội mà ba mươi phần trăm các cặp đôi ly hôn, tao thực sự không nghĩ một người mẹ đơn thân là đã mất tất cả.”
“…”
Torikai siết chặt nắm tay.
“Đây là lòng thật của tao. Mày có thể không tin, nhưng đó thực sự là những gì tao nghĩ. Tao không hề lái câu chuyện theo ý mình, cũng không hề bóp méo cảm xúc.”
“…”
“Cũng không thể nói mọi chuyện chỉ toàn tồi tệ. Chắc chắn cô ấy sẽ được gia đình hỗ trợ. Có con khi còn trẻ, có thứ để bảo vệ sẽ khiến người ta mạnh mẽ hơn. Thất bại khi còn trẻ cũng là một kinh nghiệm cần thiết để không lặp lại sai lầm. Đúng là có nhiều thứ không thể lấy lại được, nhưng nếu bạn mày chỉ đơn thuần là một cô gái bị lừa, thì tao không nghĩ cuộc đời cô ấy chỉ toàn bất hạnh, cũng không phải là đã hết đường cứu vãn. Nếu thực sự khó khăn, thì những người xung quanh, chính cbọn mày, hãy hỗ trợ cô ấy.”
“…”
Akaishi ngước nhìn trời, thở hắt ra một hơi dài.
“Tao vừa nghĩ cô gái ngốc nghếch bị lừa là đáng đời, nhưng đồng thời, tao cũng nghĩ đó không phải là vấn đề gì quá lớn. Tao không biết mày nghĩ gì, nhưng tâm lý con người phức tạp và đa chiều hơn mày tưởng rất nhiều. Tao cũng vậy, và mày chắc chắn cũng vậy. Không ai chỉ có một mặt xấu, chắc chắn cũng có những mặt tốt. Dĩ nhiên cũng có những kẻ dù nhìn ở đâu cũng thấy vấn đề, nhưng ít nhất, tao tin rằng những gì mình nói đều có lý lẽ riêng.”
“…”
Torikai sụt sịt.
“Cả tao và mày, mỗi người đều có kinh nghiệm, hoàn cảnh, lập trường riêng, nên quan điểm của chúng ta chắc chắn khác nhau. Tao cũng không nghĩ mình chỉ toàn mặt xấu, và tao cũng không nghĩ mày chỉ toàn mặt xấu. Tao không nghĩ vậy, và cũng không muốn tin vào điều đó.”
“…”
“Ví dụ, một người anh có cậu em trai tài năng vượt trội, được cả thế giới công nhận, trong khi mình chỉ là một kẻ tầm thường. Anh ta sẽ nghĩ gì? Anh ta sẽ tự hào về em mình. Sẽ đi khắp nơi khoe khoang về cậu em tài giỏi. Nhưng đồng thời, chắc chắn anh ta cũng sẽ cảm thấy ghen ghét. Vừa tự hào, vừa cảm thấy mặc cảm và sốt ruột vì mình, một người anh, lại thua kém em trai.”
“…”
“Vừa ngưỡng mộ, tự hào, lại vừa mặc cảm, sốt ruột. Tao nghĩ là như vậy. Điều đó có thể khiến anh ta trút giận lên em mình, nhưng ra ngoài vẫn có thể tự hào về em. Cảm xúc con người không hề đơn giản, trong sáng như mày nghĩ, mà nó sâu sắc, phức tạp và đa diện hơn nhiều.”
“…”
“Hay ví dụ, mày có một người bạn cùng theo đuổi ước mơ. Mày chẳng được ai công nhận, trong khi người bạn đó lại gặt hái thành công. Tao nghĩ mày sẽ không chỉ cảm thấy vui mừng thuần túy. Cùng với việc chúc mừng, động viên bạn, mày cũng sẽ cảm thấy ghen tị, rằng tại sao cùng làm một việc mà chỉ mình bị ngó lơ. Chắc chắn mày sẽ tự hỏi tại sao cô ấy có tài năng mà mình lại không. Việc chứa đựng những cảm xúc đối lập trong cùng một con người không hề hiếm, và những cảm xúc đó tự nó không hề mâu thuẫn.”
“…”
Torikai lại sụt sịt.
Rồi lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi.
“Chính vì vậy, tao muốn mày, hãy nhìn nhận con người thật của tao. Đừng nhốt tao vào chiếc lồng ác ý của mày và cho rằng tao chỉ toàn là ác ý thuần túy. Trong thâm tâm, tao tin mình đang làm những điều có lý lẽ. Đừng phán xét tao là kẻ xấu một cách phiến diện, đừng dán cho tao cái mác đó. Thực ra tao cũng mong mọi người có thể sống tốt hơn, và tao không hề ghét bỏ ai một cách bừa bãi. Đối với tao, mày đúng là một kẻ khó ưa, nhưng đồng thời, tao cũng nghĩ rằng, biết đâu mày cũng là một người tốt. Nếu mày có thể thấu hiểu một chút cho những cảm xúc phức tạp và đa chiều đó, tao sẽ rất biết ơn.”
“…”
Torikai lau khóe mắt.
Đối với Akaishi, đó là sức mạnh và yếu đuối, là vỏ bọc và lòng thật. Và đối với Torikai, những lời lẽ của cô cũng chính là sức mạnh và yếu đuối, là vỏ bọc và lòng thật của chính cô.
Có một Akaishi thẳng thừng phán xét kẻ bị lừa là ngu ngốc, nhưng đồng thời, cũng có một Akaishi tin rằng vẫn còn lối thoát.
Có một Torikai mạnh miệng tuyên bố phụ nữ có thể sống một mình, không cần đàn ông, rằng đàn ông nên biến mất hết đi, nhưng đồng thời, cũng có một Torikai khao khát có người đồng hành.
Torikai vừa giận dữ với xã hội với tư cách một người phụ nữ, vừa lo lắng sâu sắc về một cuộc đời không có bạn đời bên cạnh.
Vỏ bọc và lòng thật tương phản của Akaishi.
Vỏ bọc và lòng thật tương phản của Torikai.
Những ý kiến trái ngược, phải chăng chính là lòng thật của nhau, là hai mặt của cùng một đồng xu.
Akaishi đã hiểu được lòng thật của Torikai.
Torikai đã hiểu được vỏ bọc và lòng thật của Akaishi.
“… Tao đâu có nghĩ mày chỉ có một mặt như vậy.”
Torikai vừa lau nước mắt, vừa nói với thái độ đĩnh đạc.
“… Vậy sao.”
Akaishi cũng đáp lại bằng một thái độ đĩnh đạc tương tự.
Họ đã thấy được điểm yếu của nhau, hiểu được đối phương sợ hãi điều gì, tin tưởng vào điều gì.
Họ đã biết được đối phương cho điều gì là đúng, và ghét điều gì.
Khoảng cách giữa hai con người từng căm ghét nhau đã được thu hẹp lại, khi khoảng trống giữa vỏ bọc và lòng thật, giữa lý tưởng và thực tế được lấp đầy, và sự thấu hiểu đã sâu sắc hơn.
“…”
“…”
Hai người cùng cầm đũa lên, và cuối cùng, thực sự tiếp tục bữa ăn của mình.