Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

(Đang ra)

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

Writing Machine

Sinh viên tốt nghiệp Lee Han được tái sinh thành con trai út trong một gia đình pháp sư danh tiếng ở một thế giới khác. Anh đã thề rằng mình sẽ không bao giờ đặt chân đến bất kỳ nơi nào có chữ "học vi

122 2703

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

2 8

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

33 104

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

5 56

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

329 1693

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau - Chương 485: Bạn có thích chặng đường ra sân bay không?

Akaishi và cả nhóm vừa đi ngắm cảnh, vừa tiến ra sân bay.

“Chuyến đi tốt nghiệp dài hơi của chúng ta, đến đây là hết rồi nhỉ?”

“Ừ.”

Akaishi ngồi cạnh Kyougoku, mắt dán vào khung cảnh ngoài cửa sổ.

“Sao thế Akaishi-kun? Cứ nhìn ra ngoài mãi vậy. Người ta chẳng phải đã dạy cậu là lúc nói chuyện phải nhìn vào mắt đối phương sao?”

“Chắc cũng có học, nhưng ba cái chuyện cỏn con ấy tớ chẳng buồn nhớ.”

Kyougoku nhìn vào hình ảnh phản chiếu của Akaishi trên cửa sổ để bắt gặp ánh mắt cậu.

“Nhưng cả hai đứa cùng nhìn ra cửa sổ mà vẫn chạm mắt nhau được, cảm giác là lạ nhỉ?”

“Ừ.”

“Chúng ta đều đang hướng về tương lai nhỉ?”

“Ừ.”

Akaishi trả lời cho có lệ.

“Akaishi-kun, cậu trả lời có một kiểu, chán ngắt à.”

“Ừ.”

“Akaishi-kun, tớ siêu cấp đáng yêu, đúng không?”

“Ừ.”

“Akaishi-kun là một cậu chàng vừa ngầu vừa ngại ngùng, đúng không?”

“Ừ.”

“Chúng ta là bạn bè mà, nhỉ?”

“Ừ.”

“Cậu ăn gì chưa?”

“Ừ.”

“Akaishi-kun, bộ đồ hôm nay của cậu trông chán đời thật.”

“Ừ.”

“Còn đồ của tớ thì dễ thương, đúng không?”

“Ừ.”

“…”

Kyougoku đăm chiêu một lúc.

“Một cộng một bằng mấy?”

“Hai.”

“Ồ, không phải là ‘ừ’ à.”

Kyougoku cười khúc khích.

“Tớ bị say xe. Nặng lắm.”

“Hể~”

“Ra là Akaishi-kun cũng có thứ không giỏi cơ đấy~”

Satou, ngồi cạnh Kyougoku, tỏ vẻ thán phục.

“Các cậu nghĩ tớ là thần thánh phương nào vậy.”

“Tớ cứ tưởng cậu chẳng ngán thứ gì cơ.”

“Ngán đủ thứ thì có. Đời tớ toàn những thứ tớ ghét thôi.”

“Nghe đời cậu khổ thế.”

Satou đáp lại với đôi mày rũ xuống đầy ái ngại.

“Akaishi-kun không quen đi lại bằng các phương tiện nhỉ?”

“Ừ.”

“Cậu đã không quen đi xe cộ rồi, vậy tớ lại tò mò không biết cậu kỵ nhất loại nào nhỉ?”

“Làm gì có cái hệ thống như oẳn tù tì vậy. Chẳng có tam giác khắc chế gì ở đây hết.”

Kyougoku lẩm bẩm suy nghĩ.

“Thế Akaishi-kun giỏi trị ai?”

“Đồ ngốc.”

“Câu trả lời này dễ bị ăn đòn từ nhiều phía lắm đây…”

Kyougoku và Satou cười khổ.

“Biết đâu chính cậu, Akaishi-kun, lại bị người khác coi là đồ ngốc thì sao?”

Kyougoku hỏi vặn Akaishi, như thể muốn nói, cậu có đủ tư cách để nói người khác như vậy không.

“Lúc đó có cậu ở đây rồi, lo gì.”

Akaishi đáp lại tỉnh bơ.

“Đểu thế! Ý là tớ còn ngốc hơn cả cậu á!?”

“Cái tốc độ tiêu hóa thông tin này, đích thị là Kyougoku rồi.”

“Đồ ngốc!”

Kyougoku thụi cho Akaishi một cái.

“Chỉ ngồi lên xe thôi đã say sẩm, đúng là đồ đàn ông yếu đuối!”

“Các dạng sống bậc cao với trí tuệ siêu việt có khả năng xử lý thông tin phi thường, nên khi bị nhét vào một cái hộp đang rung lắc thì đương nhiên sẽ thành ra thế này.”

“Bộ cậu là du khách vũ trụ mới hạ cánh hay gì?”

Kyougoku cà khịa Akaishi.

“Akaishi-kun, làm ơn đấy. Lên đại học rồi chúng ta vẫn còn chơi với nhau mà, cậu phải cứng rắn lên một chút chứ. Lỡ tớ có mệnh hệ gì mà cậu cứ thế này thì chết dở.”

“Sao cậu lúc nào cũng chỉ biết dựa dẫm thế. Nếu cậu đã nói vậy, thì những lúc tớ khốn khổ, cậu phải là người giúp tớ đấy.”

“Cũng phải.”

Kyougoku nhìn quanh quất.

“Xoa lưng cho nhé?”

“Đấy là lúc mọi chuyện đã rồi mới làm.”

“Thế có gì tớ làm được không?”

“Làm tớ phân tâm đi.”

“Haizz, hết cách với cậu.”

Kyougoku quay sang Satou.

“Satou-kun, hay là cậu với tớ tái hiện lại vở kịch Romeo và Juliet đi.”

“Hả, hả!?”

Không được đâu, Satou vội xua tay.

“Tớ sẽ đóng vai Romeo, còn cậu làm Juliet nhé.”

“Tớ làm Juliet á…?”

“‘Ôi Romeo, cớ sao chàng lại là Romeo?’, bắt đầu từ đoạn đó đi.”

“Đừng có trích đoạn như thế. Diễn từ đầu xem nào.”

Akaishi cuối cùng cũng vật vã qua được quãng thời gian trên tàu.

-----------

“A~, đúng là một kiếp nạn…”

Akaishi vừa cố nén cơn buồn nôn, vừa lảo đảo bước xuống tàu.

Chân nam đá chân chiêu, cậu phải vịn tay vào tường mới đứng vững được.

“Ổn rồi, ổn rồi.”

Kyougoku xoa lưng Akaishi.

“Dừng lại, nôn thật bây giờ.”

“Thế chẳng tốt hơn à? Xấu hổ khi đi du lịch thì cứ vứt nó lại thôi.”

“Đừng có bày trò bắt tớ phải xấu hổ một cách không cần thiết, đồ tiến sĩ gây xấu hổ.”

“Tớ cũng từng ói trước mặt mọi người rồi đây này.”

“Một cảnh tượng mà tớ rất hân hạnh được chiêm ngưỡng đấy.”

“Thế nên, tớ cũng muốn xem Akaishi-kun ói.”

“Cậu biến thái vừa thôi.”

Akaishi, mặt tái mét, nhìn ra ngoài.

“Nhìn xem, Akaishi-kun. Thế giới ngoài kia rộng lớn và đẹp đẽ biết bao. Nào, vực dậy tinh thần đi.”

“Tớ có phải tù nhân mới được thả ra từ hầm ngầm đâu.”

Kyougoku dang rộng hai tay, mắt long lanh chiêm ngưỡng thế giới bên ngoài.

“Cảm ơn cậu đã rủ tớ đi du lịch tốt nghiệp cùng nhé, Akaishi-kun.”

“Cậu nói với cô nàng tí hon đằng kia nữa đi.”

Akaishi hất cằm về phía Uemugi đang đứng gần đó.

“Cảm ơn cậu, Uemugi-san, tớ biết ơn cậu lắm, thật sự đấy!”

Kyougoku chạy tới chỗ Uemugi, rồi bế thốc cô nàng lên.

“Oa a a a! Akaishi, cứu!”

Uemugi bị Kyougoku ôm chặt, quay vòng vòng. Bị Kyougoku hành hạ, cô nàng lườm Akaishi cháy mặt.

“Ác quỷ đã bị trục xuất.”

Akaishi thành công trong việc cắt đuôi Kyougoku.

“…”

Hirata, người đi tụt lại phía sau, giờ đã tiến đến đứng cạnh Akaishi.

“Lâu không gặp.”

“Lâu không gặp cái gì, mấy hôm nay chẳng phải lúc nào cũng kè kè bên nhau sao.”

Hirata vỗ vỗ lưng Akaishi, lúc này đang gập người chống tay lên gối.

“Nè.”

Hirata đưa cho Akaishi một chai nước.

“Cậu…”

Akaishi nhìn Hirata với ánh mắt vô cùng cảm kích.

“Cuối cùng cậu cũng có trái tim con người rồi…”

Akaishi nhận chai nước từ Hirata.

“Thời khắc đại ma vương tà ác nảy mầm nhân tính cuối cùng cũng đã đến…”

“Mày coi tao là cái gì vậy hả?”

Akaishi uống nước với tâm trạng ngổn ngang trăm mối.

“Sự tận tụy bấy lâu của chúng ta cuối cùng cũng được đền đáp. Phải cảm ơn mọi người xung quanh đã cho chúng ta thấy rằng cả một đứa bất hảo cũng có thể hoàn lương.”

“Làm quá rồi đấy.”

“Lời cầu nguyện của lão phu đã linh nghiệm rồi…”

“Thôi đi ông già…”

Akaishi chắp tay vái lạy.

“Từ trước tới giờ mày nghĩ tao là loại người gì vậy?”

“Một đứa bất hảo, hạnh kiểm kém.”

“Ờ… thì…”

Hirata cúi gằm mặt.

“Ừm, chắc vậy. Đúng là vậy thật…”

“Hiếm thấy cậu hiền thế.”

Hirata đồng tình với lời Akaishi.

“Không lẽ Hirata thật chết rồi, còn cậu là người ngoài hành tinh giả dạng đấy chứ?”

“Làm gì có chuyện đó?”

“Nhìn kỹ móng tay cũng thấy lạ. So với người thường thì phát triển dị thường luôn. Chắc là vũ khí tấn công được tiến hóa để giết người rồi.”

“Chỉ là sơn móng tay thôi mà.”

“Tai cũng đeo mấy thứ trang sức kỳ quặc. Người bình thường ai lại đeo thế. Chắc là văn hóa từ hệ mặt trời khác chứ gì.”

“Con gái đứa nào chẳng đeo.”

“Đã thế còn xỏ lỗ ở rốn nữa. Có thứ gì đó đã chui vào người Hirata qua cái lỗ đó đúng không!?”

“Mày nhìn đi đâu đấy hả!”

Hirata vội che bụng lại rồi đét vào người Akaishi.

“Với lại, tao không có xỏ ở rốn.”

“Vậy sao.”

“Tao đang tính xỏ ở xương quai xanh này.”

“Chuyện tào lao hết sức.”

Akaishi đột ngột mất hứng, quay mặt đi chỗ khác.

“…”

“…”

Akaishi và Hirata đứng ở tít phía sau, lặng lẽ ngắm nhìn nhóm bạn cùng lớp.

“Thế này… cũng hay thật.”

“…”

Hirata lí nhí.

“Chuyến đi tốt nghiệp này, tao cứ nghĩ chán chết, ai ngờ đến rồi mới thấy cũng vui phết.”

“Thế à, thế à.”

Akaishi nhìn Hirata đầy mãn nguyện.

“Hóa ra cậu cũng là loại người như vậy.”

“Này, câu đó nghe như lúc người ta bắt quả tang trộm bướm đêm ấy.”

Hirata trưng ra vẻ mặt khó ở.

“Nếu phải chọn giữa bướm ngày và bướm đêm, cậu chắc chắn là bướm đêm rồi.”

“Này, hỗn thật đấy.”

Hirata tặng cho Akaishi một cú cốc vào đầu.

“Thế mày là bướm ngày chắc?”

“Bướm xịn luôn nhé, một con bướm màu xanh lam lộng lẫy. Cứ coi tôi là bướm phượng xanh là được.”

“Mơ đi. Một đứa tội lỗi như mày.”

“Cậu mới là đứa tội lỗi ấy.”

“Hả?”

“Hả?”

Akaishi và Hirata lườm nhau tóe lửa.

“Thôi thì, chắc tôi cũng là bướm đêm thật.”

“Mày thì kiểu gì chẳng là bướm đêm.”

“Hỗn láo.”

Akaishi huých nhẹ Hirata.

“Đừng, có bầu bây giờ.”

“Có mà có vào mắt, đồ ngốc. Đừng có đùa nhạt thế.”

Uống nước xong, Akaishi dần lấy lại phong độ.

Cậu cuối cùng cũng đứng thẳng người dậy.

“Thấy trong người sao rồi?”

“Cũng tàm tạm.”

Akaishi hít một hơi thật sâu.

“Hààà…”

Cậu thở ra một hơi dài.

Rồi ngay khoảnh khắc cậu mở miệng định hít vào lần nữa,

“Này!”

“…Ực!”

Hirata ném thẳng một cái bánh vào miệng Akaishi.

Bị dị vật bất ngờ xâm nhập khoang miệng, Akaishi ho sặc sụa.

“Cậu… chơi ác… vừa thôi…”

Akaishi nước mắt lưng tròng, ho không ngớt.

“Ahahahahahahahahahahahaha!”

Hirata nhìn bộ dạng thảm hại của Akaishi, cười không ngậm được mồm.

“Quê một cục! Akaishi quê quá đi! Ahahahahahaha!”

“Và thế là, trái tim con người đã rời bỏ Hirata bất hảo…”

Akaishi vội tu một hơi nước cho xuôi.

“Xin lỗi, xin lỗi, ahahahaha.”

Hirata vừa xin lỗi vừa xoa lưng cho Akaishi.

“Hầy…”

Akaishi làm dịu cổ họng, mắt vẫn còn ngấn lệ nhìn về phía trước.

“…Bạn bè, kể ra cũng hay.”

“Vậy à.”

Hirata và Akaishi, cả hai cùng chống nạnh, ngắm nhìn đám bạn của mình.