Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

(Đang ra)

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

Writing Machine

Sinh viên tốt nghiệp Lee Han được tái sinh thành con trai út trong một gia đình pháp sư danh tiếng ở một thế giới khác. Anh đã thề rằng mình sẽ không bao giờ đặt chân đến bất kỳ nơi nào có chữ "học vi

122 2703

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

2 8

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

33 104

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

5 56

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

329 1693

Quyển 10: Lễ tốt nghiệp - Phần đầu - Chương 439: Bạn có thích kỷ yếu tốt nghiệp không? (3)

“Akaishi, có muốn chụp ảnh không?”

Lúc đang viết lời nhắn vào kỷ yếu, Yatsugai bắt chuyện với Akaishi.

“Cậu muốn chụp à?”

“Ừm.”

“Được thôi.”

Akaishi lấy điện thoại của mình ra.

“Vậy cậu ngồi đằng kia đi.”

Akaishi hướng Yatsugai đến chỗ ngồi bên cửa sổ, rồi giơ điện thoại về phía cậu ấy.

“Trông được đấy chứ. Thả lỏng hơn chút nào chưa?”

“Sao cậu lại nói chuyện như nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp thế?”

Yatsugai bảo Akaishi cất điện thoại đi.

“Để tớ chụp cho, cậu qua đó ngồi đi.”

Yatsugai để Akaishi ngồi vào ghế cạnh cửa sổ. Rồi cậu ấy lấy điện thoại ra, chĩa về phía Akaishi.

“Tạo dáng đi chứ?”

“Tạo dáng...”

Akaishi dùng hai tay cầm tờ giấy gần đó, giơ lên trước ngực.

“Đấy là dáng lúc bị bắt mà.”

Akaishi đặt tờ giấy xuống, giơ hai tay lên, chìa mu bàn tay về phía Yatsugai.

“Đấy là bác sĩ phẫu thuật!”

Akaishi khoanh tay lại.

“Đấy là chủ tiệm ramen!”

“Khoanh tay thôi thì có sao đâu.”

“Dáng khác đi!”

Akaishi đặt ngón trỏ dưới mũi.

“Đấy là nhân vật chính manga shounen hồi nhỏ!”

“Cậu cũng biết cả cái này à.”

Akaishi áp tay lên má.

“Đấy là người mẫu quảng cáo nước hoa hồng!”

“Cả cái này cậu cũng biết luôn à.”

Akaishi vòng tay ra sau gáy, chu môi.

“Cái meme đêm trước kỳ thi đó!”

“Mà hình như cũng có nhiều giả thuyết khác nhau nhỉ.”

Akaishi giơ tay chữ V một cách bình thường.

“...”

“...”

Yatsugai im bặt.

“Chụp nhanh lên đi.”

“Xin lỗi, tớ đang quay video.”

Toàn bộ màn đối đáp giữa Akaishi và Yatsugai đã được ghi lại thành video.

“Sao lại quay video chứ?”

“Ừm, nhưng mà thế này có khi lại hay.”

Yatsugai cười tủm tỉm.

“Tớ cũng phải vào hình chứ.”

Yatsugai giơ cao điện thoại, ngồi xuống cạnh Akaishi.

“Tha cho tớ kiểu chụp này đi.”

Yatsugai chuyển điện thoại sang camera trước, chụp một tấm hai người với Akaishi.

“Nhìn bên này nào.”

“Thôi thôi...”

Akaishi quay mặt đi, chỉ liếc mắt về phía máy ảnh của Yatsugai.

Một tấm ảnh hai người đã được chụp, với Yatsugai đang cười bẽn lẽn trước ống kính, và Akaishi thì tỏ vẻ khó chịu giữ khoảng cách.

“Kiểu chụp này chỉ có mấy đứa trong câu lạc bộ bóng đá mới làm thôi.”

“Cậu có định kiến nặng nề với câu lạc bộ bóng đá ghê.”

Yatsugai cất điện thoại đi.

“Đang chụp ảnh à?”

Suda đi đến chỗ Akaishi.

“Ờ.”

“Tụi mình cũng chụp không?”

“Lúc nào chụp mà chẳng được.”

“Đây có lẽ là lần cuối cùng được chụp trong lớp học cấp ba này rồi còn gì?”

“Ờ.”

Suda bật camera trước và chụp cùng với Akaishi.

“À ừm, hôm nay là ngày cuối cùng ở trường cấp ba.”

“Cậu cũng quay video nữa à.”

Akaishi ló mặt ra từ sau vai Suda.

“Yuuto, ba năm cấp ba vui thật đấy mày nhỉ~”

“Vui cái con khỉ.”

“Tốt nghiệp cấp ba là nhất~!”

Suda hào hứng cất cao giọng.

Và ngay lập tức, vẻ mặt cậu ta tối sầm lại.

“...Ủa, cái thứ trông thấy ở xa xa kia là gì vậy...”

Suda nheo mắt lại.

“Thôi, chắc mình nhìn nhầm. Nhìn nhầm thôi nhỉ. Tốt nghiệp cấp ba là nhất~!”

Vẻ mặt Suda lại tươi tỉnh trở lại.

“Trông có khác gì đoạn video về khoảnh khắc một học sinh cấp ba bình thường nhận ra ngòi nổ của cuộc chiến vũ trụ, mà sau này mới được tìm thấy không?”

“Quả là Yuuto, hiểu được lòng tao.”

“Đừng có quay video với cái concept kỳ cục thế.”

Suda lại bật camera trước, định chụp hai người với Akaishi.

“Rồi, chụp nhé.”

“Ừ.”

Akaishi giơ tay chữ V sau lưng Suda.

“Trông có giống kiểu tao chỉ lộ nửa thân trên ra nhìn mày không?”

“Đây có phải bìa light novel đâu.”

Akaishi xuất hiện từ sau lưng Suda, qua vai cậu ta.

“Rồi, chụp xong.”

“Nói gì đi chứ.”

Suda cất điện thoại.

“Lát nữa tao gửi ảnh cho.”

“Ừ, nhờ mày.”

Akaishi quay về chỗ ngồi của mình.

“Vậy mà lúc với tớ lại không chịu chụp chung nhỉ.”

Yatsugai, người đã chứng kiến cảnh Akaishi và Suda chụp ảnh, lên tiếng trách móc.

“Cậu tệ thật đấy, Akaishi.”

“Không, quan hệ giữa tớ với Touki và giữa tớ với cậu nó khác nhau...”

“Là phân biệt đối xử.”

“Không không...”

Akaishi nói lắp.

“Lần sau nhớ phải chụp cho tớ đấy.”

“Biết rồi, biết rồi mà...”

Akaishi thoát khỏi sự truy cứu của Yatsugai.

Đúng lúc đó, một tiếng “tách” vang lên.

“Ni hehe.”

Kurono đang nghịch điện thoại.

“Chụp à?”

“Chụp rồi.”

“Cậu chụp cái gì thế hả! Xóa ngay cái ảnh đó đi!”

Akaishi định giằng lấy điện thoại của Kurono.

“Dừng lại! Tôi không chụp gì hết!”

“Trông như hiện trường chụp lén...”

Arai đi tới chỗ Akaishi và Kurono.

“Thì đúng là hiện trường chụp lén còn gì.”

Akaishi thở dài.

“Chụp thì nói một tiếng chứ. Để còn tạo dáng.”

“Dù sao thì cậu cũng chỉ tạo được mấy dáng như emote mặc định không nạp tiền thôi chứ gì.”

“Ai là thằng chỉ biết tạo dáng không nạp tiền hả, ai cơ.”

Akaishi vỗ tay bôm bốp với vẻ mặt vô cảm.

“Đúng là dáng mặc định rồi còn gì!”

Kurono chĩa điện thoại về phía Akaishi.

“Vui quá đi~”

Akaishi nói bằng một giọng đều đều, không chút cảm xúc.

“Là giọng nói mặc định!”

Kurono tỏ ra phấn khích.

“Nhưng mà Kurono, tôi nghĩ cậu nên xóa ảnh chụp lén đi ạ. Chuyện đó, đối phương cũng không vui vẻ gì đâu ạ...”

Kanami, người đang nghe câu chuyện, xen vào.

“Tôi cũng sống trong lo lắng mỗi ngày không biết có bị chụp lén không đấy ạ. Những chuyện như vậy, thật không hay chút nào đâu ạ...”

“Ồn ào!”

Kurono nhe nanh với Kanami.

“Tôi là con gái đấy! Con gái chụp lén thì có gì sai!”

“Câu đó chỉ có ở tòa án mới nghe được thôi.”

Akaishi cười khổ.

“Akaishi cũng thấy không sao ạ?”

Kanami nhìn Akaishi với vẻ lo lắng.

“Cậu ta chụp cái gì thế?”

“...”

Kurono miễn cưỡng cho xem tấm ảnh đã chụp.

Tấm ảnh Akaishi đang khoác tay lên vai Suda để chụp hình hiện ra.

“Trông giống BL ghê...”

“Đừng có tưởng tượng linh tinh.”

“Không cần xóa có được không ạ?”

“Được rồi, cứ làm gì tùy thích đi.”

Akaishi phẩy phẩy tay.

“Mà, cũng phải hỏi cả Touki nữa.”

“Suda thì...”

“Được thôi!”

Suda không cần nghe gì, liền trả lời như vậy.

“Đấy.”

Akaishi nhìn Kurono.

“Suda đã nghe gì đâu ạ.”

Kanami nhìn Akaishi và Suda.

“Cậu ta răm rắp nghe lời Kanami rồi nhỉ. Thử bảo cậu ta cho vay tiền xem.”

“Suda, cho tôi vay một nghìn yên—”

“Được thôi!”

Suda rút một nghìn yên từ ví ra, đưa cho cô.

Kanami tỏ ra bối rối.

“Lẽ ra nên nói là ‘cho tôi một nghìn yên’ mới phải.”

“Tôi không thể nhận thứ này được đâu ạ.”

Kanami trả lại một nghìn yên cho Suda.

“Trả nhanh thế!”

“Cái tốc độ này mà đã tính là giao dịch vay mượn thành công rồi à.”

“Đúng vậy!”

Suda lớn tiếng nói.

“Cậu chỉ muốn dùng giọng to để lấp liếm thôi.”

“Tôi có cảm giác như mình vừa làm chuyện xấu vậy.”

“Là tại Akaishi lôi kéo người khác vào mấy trò đùa vớ vẩn...”

Arai và những người khác nhìn Akaishi bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Sao lại mắng tôi. Tôi là người bị hại mà.”

“Phải cẩn thận với những kẻ tự nhận mình là người bị hại...”

Kurono lẩm bẩm.

“Cô mới là thủ phạm đấy!”

“Im đi! Im đi im đi im đi!!”

Kurono gầm gừ với Akaishi.

“Đây là cái không gian mà chỉ ý kiến của người to mồm mới được thông qua thôi à?”

Akaishi nhún vai.

“À, nhân tiện thì chụp ảnh với chúng tớ—”

Ngay khi Kanami vừa bắt đầu nói, tiếng loa phát thanh vang lên.

[Mười giờ, lễ tốt nghiệp sẽ bắt đầu. Mời các em học sinh tốt nghiệp tập trung tại nhà thi đấu.]

Thông báo về lễ tốt nghiệp đã đến với nhóm Akaishi, những người đang tận hưởng thời gian tự do trước buổi lễ.

“Để sau chụp vậy.”

“Vâng, cứ làm vậy đi ạ.”

“Bố mẹ mọi người có đến không?”

Suda hỏi.

Không ít trường hợp sau lễ tốt nghiệp, bố mẹ sẽ đến và đón con về thẳng bằng xe hơi.

“Chắc là có...”

Arai nói bằng một giọng vô cảm.

“Nhà tớ chắc là có đến.”

“Tớ cũng vậy.”

“Vậy thì chắc không chụp ảnh được rồi...”

Kanami thì thầm.

“Thì sau khi kết thúc vẫn có chút thời gian tự do mà. Lúc đó chụp là được.”

“Vâng ạ, cứ làm vậy đi.”

Kanami mỉm cười ngượng ngùng.

“Vậy chúng ta đi thôi nhỉ, đến nhà thi đấu.”

“Ừ, đi thôi.”

Nhóm Akaishi hướng về phía nhà thi đấu để tham dự lễ tốt nghiệp.