Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

(Đang ra)

Ma Pháp Sư Tại Trường Học Pháp Thuật

Writing Machine

Sinh viên tốt nghiệp Lee Han được tái sinh thành con trai út trong một gia đình pháp sư danh tiếng ở một thế giới khác. Anh đã thề rằng mình sẽ không bao giờ đặt chân đến bất kỳ nơi nào có chữ "học vi

122 2703

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

2 8

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

33 104

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

5 56

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

329 1692

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau - Chương 474: Bạn có thích tình hình tài chính nhà Aoi không?

Tít tít tít, tít tít tít, tít tít tít.

Năm rưỡi sáng, chuông báo thức reo vang.

Người đàn ông mơ màng tắt chuông báo thức rồi ngồi dậy khỏi giường.

"Hàà..."

Mỗi buổi sáng của Mizuki Shigeru, người cha cũ của Mizuki, đều bắt đầu trong sự u uất.

Thở dài một hơi, Shigeru sửa soạn cho buổi sáng.

Miễn là không có việc gì đột xuất, phương châm sống của ông vào buổi sáng là ngủ sớm dậy sớm.

Shigeru thay đồ, đánh răng, rửa mặt rồi ra khỏi nhà.

"Bố đi đây."

Ông nói với khoảng không trống vắng ở cửa rồi rời đi.

Buổi sáng của Shigeru luôn vận hành theo một nhịp điệu cố định.

Shigeru cũng là một phần của guồng quay thường nhật, một cuộc sống đã được lập trình sẵn.

Sáng dậy, thay đồ, đánh răng, rửa mặt, rồi ra ngoài chạy bộ.

Sáng dậy, thay đồ, đánh răng, rửa mặt, rồi ra ngoài chạy bộ.

Sáng dậy, thay đồ, đánh răng, rửa mặt, rồi ra ngoài chạy bộ.

Buổi sáng của Shigeru vận hành theo một nhịp điệu cố định.

"Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng ạ."

Ông chào một người phụ nữ cũng có thói quen dắt chó đi dạo mỗi sáng.

"Hôm nay trông anh cũng tràn đầy năng lượng nhỉ?"

"Chị cũng vậy mà."

"Tôi thì khổ vì con bé Maru-chan nhà tôi cứ làm ầm lên từ sáng sớm."

Người phụ nữ vừa nói vừa xoa đầu chú chó.

"Nó cứ ‘Đi dạo thôi~, đi dạo thôi~’, ồn ào không chịu được."

"Dễ thương đấy chứ ạ. Tôi thì có tuổi rồi nên mỡ thừa khó giảm. May mà nhờ bắt đầu chạy bộ buổi sáng, tôi thấy người cũng khỏe ra."

"Ối dào, người săn chắc thế kia mà anh cũng khéo đùa thật."

"Tôi đâu dám."

Ha ha ha, hai người cùng bật cười.

"Vậy, hẹn gặp lại chị vào sáng mai nhé."

"Vâng, sáng mai."

Sau khi chào hỏi qua loa người phụ nữ có cùng nhịp sinh hoạt, Shigeru tiếp tục chạy bộ.

Khi bạn duy trì một lối sống theo thói quen, bạn sẽ dần hình thành mối quan hệ với những người có cùng lối sống như vậy.

Thế nên, ông cũng dần quen mặt những người gặp gỡ vào buổi sáng, khi cả khu phố vẫn còn đang yên giấc.

"Được rồi."

Chạy bộ xong, Shigeru về nhà, tắm qua rồi chuẩn bị đi làm.

"Nào, bắt đầu một ngày mới thôi."

Một ngày của Shigeru, chính thức bắt đầu.

-----------

"Mẹ ơi."

"..."

"Mẹ ơi, con bảo này."

"..."

"MẸ!"

"Gì!?"

Mizuki Kuran, hay giờ là Aoi Kuran, bị tiếng gọi của con gái làm cho giật bắn mình tỉnh dậy.

"...Chuyện gì vậy?"

Ngủ thiếp đi lúc nào không hay, Kuran vuốt lại mái tóc rồi đối diện với con gái mình, Shiori.

"Cơm ạ..."

"À ừ, cơm, cơm."

Kuran uể oải đứng dậy, dọn cơm.

"Hôm nay mẹ hơi bận nên con ăn tạm cái này nhé."

Kuran đặt bát cơm nguội trước mặt Shiori.

"Lại cơm chan trà ạ...?"

"Có ý kiến thì tự đi mà nấu."

"..."

Shiori mặt mày sưng sỉa, bắt đầu pha trà chan cơm.

Vừa làm, Shiori vừa bật tivi.

"Đúng là tình huống chưa từng có tiền lệ! Giá rau củ tăng không phanh!"

Chương trình thời sự đang nói về chủ đề giá rau tăng phi mã.

"Rau dạo này tăng giá thật mẹ nhỉ? Nghe nói một cái bắp cải giờ tận năm trăm yên."

Shiori vừa chan trà vào cơm vừa lơ đãng nói.

"Giá gạo cũng liên tục leo thang. Cùng lúc đó, tại các cửa hàng đã xảy ra chuyện gì..."

Tiếp sau tin giá rau, tin tức về giá gạo tăng cũng được phát.

"Giá gạo tăng không ngừng đã dẫn đến tình trạng cháy hàng ở nhiều nơi. Người dân đổ xô đi tích trữ gạo, gây ra một cuộc náo loạn thật sự... Liệu tình trạng thiếu gạo này bao giờ mới chấm dứt?"

Tình trạng thiếu gạo bị đem ra mổ xẻ, chương trình bắt đầu phỏng vấn những người tiêu dùng không mua được gạo.

"Gạo cũng lên giá rồi mẹ nhỉ?"

Shiori vừa ăn cơm vừa nói.

"..."

Kuran nhìn chằm chằm vào tivi với ánh mắt hằn học.

"Là âm mưu đấy."

"...Hả?"

Lời nói bất ngờ của mẹ làm Shiori chết lặng.

"Bọn nông dân đang cố bòn rút chúng ta đấy. Đây là một âm mưu. Thực ra sản lượng có thiếu thốn gì đâu, chúng nó cố tình đẩy giá lên để moi tiền của chúng ta."

"Sao mẹ lại nói vậy..."

Shiori nghẹn lời.

"Nói thế là bất công với các bác nông dân lắm. Có những lúc mất mùa nên rau củ với gạo không thu hoạch được mà. Các bác ấy đã vất vả làm lụng vì chúng ta, mẹ nói thế là không phải đâu."

"Âm mưu cả đấy. Thấy giá cả leo thang nên bọn nông dân cũng tranh thủ đục nước béo cò. Chắc chắn đây là âm mưu của chúng nó."

Kuran nhìn tivi bằng ánh mắt đờ đẫn.

"Mẹ!"

"Shiori, con cũng tỉnh táo lại đi."

Kuran bật điện thoại lên, chìa cho Shiori xem.

"Đây, con xem này."

Kuran cho con gái xem một đoạn video.

"Dưới sự thao túng của chính phủ, giá cả hàng hóa đang bị đẩy lên một cách phi pháp. Thưa quý vị, hãy tỉnh táo lại đi. Đồng bào chúng ta đang phải chịu khổ!"

Màn hình điện thoại của Kuran đang chiếu một video có nội dung liên quan đến việc giá rau tăng.

"Shiori, con phải tự dùng cái đầu của mình mà suy nghĩ, nếu không sẽ chẳng bao giờ biết được sự thật đâu!"

Kuran vừa nói giọng khuyên răn, vừa lớn tiếng với con gái.

"Con biết là có thể chúng ta không biết hết mọi chuyện, và sự thật ra sao thì mình cũng không rõ. Có thể đó là sự thật. Nhưng giá rau, giá gạo tăng có phải do lý do mờ ám hay không thì mình chưa thể biết được. Mẹ đừng vội đổ lỗi cho các bác nông dân khi mọi chuyện còn chưa rõ ràng. Gần đây nào là biến đổi khí hậu, nào là chi phí vận chuyển tăng, rồi nắng nóng kỷ lục, chỉ đổ tại nông dân là không công bằng. Họ vất vả vì chúng ta, nói xấu họ như vậy là sai, mẹ ạ."

"Sao con không hiểu gì hết vậy!"

Kuran đập mạnh tay xuống bàn.

Bát cơm chan trà chao đảo, sánh ra ngoài.

Shiori giật bắn người.

"Con nghĩ tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này chứ!"

Tài chính nhà Kuran và Shiori lúc này thực sự đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

"Bọn bác sĩ cũng thế cả thôi! Chúng nó cho dân thường chúng ta ăn đồ độc, cố tình gây bệnh rồi bán thuốc để chữa, tất cả là để bòn rút tiền của chúng ta! Chúng nó cố tình làm chúng ta ốm, giữ cho chúng ta dở sống dở chết để moi tiền! Bác sĩ bán thuốc chính là âm mưu để cướp tiền của dân đen!"

"Mẹ nói thế là quá quắt lắm..."

Mẹ đã trở nên như thế này từ bao giờ?

Shiori bị khí thế của Kuran áp đảo.

"Bác sĩ người ta phải học bán sống bán chết, phải hy sinh bao nhiêu thú vui mới thành tài được mẹ biết không? Kể cả khi đã thành bác sĩ rồi, họ vẫn phải học hỏi không ngừng, họ đang làm cái nghề bảo vệ tính mạng cho bệnh nhân chúng ta đấy. Ngày nào họ cũng đối mặt với sinh tử, cứu người. Lương một, hai chục triệu yên một tháng còn là quá rẻ. Vậy mà mẹ lại bảo họ âm mưu bán thuốc, đầu độc bệnh nhân, như thế là quá đáng lắm mẹ ơi."

"Mày chưa tự kiếm ra một đồng, chưa bước chân ra xã hội thì câm miệng lại! Chẳng biết gì về guồng quay xã hội mà còn lên mặt dạy đời tao à!"

"..."

"Bọn công chức cũng vậy! Lương chúng nó trả bằng tiền thuế xương máu của chúng ta, thế mà ngày nào cũng đủng đỉnh làm việc cho qua chuyện, cuối cùng tiền thưởng lại cao hơn người thường, là cái lý gì! Một lũ bất tài chỉ biết làm việc giờ hành chính, sống bằng tiền thuế của dân mà chẳng làm nên trò trống gì, cái xã hội này bị làm sao vậy!"

Kuran tiếp tục bài diễn văn của mình.

Kuran là một người phụ nữ cực kỳ kém trong việc hòa nhập với xã hội.

Vốn dĩ, cô chẳng bận tâm đến thời sự hay tiền bạc, và ngay khi cưới Shigeru, cô đã phó mặc mọi thứ cho chồng.

Sau khi ly hôn, tất cả những gì Shigeru từng gánh vác giờ đổ sập lên vai Kuran, khiến cô khốn đốn trong tình cảnh hiện tại.

Trước đây, Shigeru, một người có khả năng thích ứng với công việc và cuộc sống, đã quản lý tài chính gia đình. Nhưng từ khi Kuran tiếp quản, mọi thứ ngày càng bế tắc.

Trước khi cưới Shigeru, cô chỉ ở nhà phụ giúp việc vặt, sống cùng bố mẹ, nên cho đến lúc ly hôn, cô chưa từng thực sự đi làm, cũng chưa bao giờ phải lo nghĩ về tiền bạc.

Việc ly hôn với Shigeru đã khiến Kuran lần đầu tiên phải đối mặt với một áp lực khổng lồ mang tên "công việc".

Việc nhà và nấu nướng cho con gái cũng trở thành gánh nặng, bào mòn tinh thần cô một cách khủng khiếp.

"Phải có đứa nào đó đang làm giá thì mới vô lý như vậy chứ! Tiền của chúng ta cứ vơi dần đi!"

Kuran gào lên, như thể trút hết mọi bực dọc thường ngày lên đầu Shiori.

"Con cũng tự dùng mắt mình mà xem, mà tìm hiểu đi! Mấy cái thông tin đó đầy rẫy ra đấy thôi!"

Màn hình điện thoại của Kuran hiển thị hàng loạt thông tin ủng hộ cho lời nói của cô.

"Đó gọi là ‘thiên kiến xác nhận’ đó mẹ! Mẹ chỉ xem những gì mẹ tin thôi! Vì mẹ hay vào xem những thứ đó nên thuật toán nó sẽ ưu tiên hiển thị những thông tin mẹ muốn thấy! Giống như mẹ cứ xem video về mèo thì nó sẽ hiện toàn video về mèo thôi! Ai đó đăng mấy cái video này cũng là để kiếm tiền, nên cứ cho là họ đang nói bậy bạ để câu view kiếm tiền thì cũng hợp lý mà. Muốn biết đúng sai thì phải tìm hiểu từ nhiều nguồn rồi tự mình suy nghĩ chứ. Người không chịu suy nghĩ chính là mẹ đấy!"

"Mày nghĩ ai đang trả tiền sinh hoạt phí cho mày hả!"

Kuran thét lên chói lói, lại đập mạnh xuống bàn.

Shiori vội nhấc bát cơm lên.

"Ai trả tiền thi đại học cho mày! Ai sắp trả tiền nhập học cho mày! Ai trả tiền ăn ở cho mày! Ai giặt quần áo cho mày! Ai nấu cơm cho mày! Ai dọn dẹp nhà cửa cho mày! Mày nghĩ tại ai mà chúng ta ra nông nỗi này hả!"

Kuran nhìn con gái chằm chằm, mắt long lên sòng sọc.

"...Là bố trả tiền cho con mà."

"Mày cũng nói được câu đấy à!"

Kuran không muốn nghe bất cứ điều gì về Shigeru.

"Mày có biết tao đã phải chịu đựng những gì ở chỗ làm không, mà dám trơ tráo nói thế hả!"

"..."

Shiori, người đã phải cố sống cố chết mới mua được điện thoại cho bằng bạn bằng bè, chỉ biết im lặng.

Không tự kiếm ra tiền, Shiori chỉ có thể câm nín.

"Mẹ mày ở chỗ làm bị một con ranh kém cả chục tuổi chửi vào mặt đấy! Nó bảo ‘Chị Aoi, sao việc đơn giản thế này mà chị không làm được?’. Nó hỏi ‘Tại sao chị không làm cho cẩn thận?’. Nó gắt ‘Sao nói một lần rồi mà vẫn sai y như cũ?’. Tất cả là vì ai? Chẳng phải là vì tao đi làm kiếm tiền cho mày vào đại học sao!"

"..."

Shiori chỉ biết cúi đầu, chờ cho cơn thịnh nộ của mẹ qua đi.

"Nhưng... nếu mình khó khăn đến vậy, sao mẹ lại bỏ tiền ra học khóa lập trình làm gì ạ..."

Cô cúi gằm mặt, nhưng vẫn cố buông một lời phản kháng yếu ớt.

"Bây giờ là thời đại AI! Biết lập trình là hái ra tiền! Đấy là đầu tư ban đầu! Mày có thể chưa hiểu, nhưng đó là đầu tư để phát triển bản thân!"

Để học lập trình, Kuran đã trả trước năm mươi vạn yên cho một khóa học.

Cô đã đăng ký một khóa học mà sau khi trả tiền, cô có thể xem video bài giảng và được hỏi đáp với giảng viên trong một khung giờ nhất định.

"Sao mày không hiểu gì hết vậy!"

Bị giày vò bởi cảm giác tự ti vì bị Shigeru bỏ, bởi lòng tự tôn hão huyền rằng chính mình mới là người ruồng bỏ anh ta, bởi nỗi ám ảnh phải chứng tỏ mình hơn Shigeru, Kuran bị cuốn vào những hành động phi thực tế.

"Bây giờ có AI rồi, ai cũng lập trình được hết! AI nó làm cho tất, kỹ sư sắp thất nghiệp hết rồi! Thế nên một đứa gà mờ như tao, chỉ cần học qua cách dùng AI là viết được chương trình, rồi kiếm tiền ngon ơ như lập trình viên ngay!"

Sau khi chia tay Shigeru, Kuran cần một thứ gì đó để khẳng định lại giá trị của mình. Cô khao khát có một bằng chứng cho thấy mình là người ưu việt hơn chồng cũ.

Cô muốn có đủ năng lực để chứng minh rằng, một người như Shigeru chẳng là gì trong cuộc đời cô cả.

Kể từ lúc bị Shigeru đưa đơn ly hôn, Kuran trở nên ám ảnh với anh ta, như thể để phủ nhận toàn bộ cuộc sống trước đây của mình.

Cô điên cuồng vật lộn, chỉ để không phải thừa nhận, không phải nghĩ rằng, cuộc sống với Shigeru mới là đúng đắn.

Mức sống của mình giờ đã cao hơn xưa.

Cuộc sống của mình giờ đã sung túc hơn xưa.

Bỏ anh ta là đúng rồi.

Cô khao khát được nghe những lời đó, khao khát được tin rằng lựa chọn của mình là chính xác. Kuran như bị ma ám, vùng vẫy trong đau khổ.

"Biết lập trình là sẽ kiếm được khối tiền!"

Kuran gào lên với con gái, như thể đang dạy dỗ một đứa trẻ chậm hiểu.

"Mày không hiểu đâu, nhưng đây là thời đại AI, nên tao đang phải cố sống cố chết học để dùng AI viết chương trình đây! Hay mày muốn sao!? Mày muốn tao tiếp tục đi làm để con ranh kia nó chửi vào mặt à!? Ừ, ừ, tao biết rồi. Tao chỉ là một bà mẹ vô dụng, không biết làm việc, không biết quản lý chi tiêu thôi chứ gì."

Kuran gằn giọng.

"Nếu mày ghét tao đến thế, thì đến ở với bố mày đi!"

Kuran buông lời mỉa mai.

"Con xin lỗi..."

Shiori chỉ biết lặp đi lặp lại lời xin lỗi.

Cô chẳng thể làm gì khác.

"Xã hội này không cho phụ nữ học hành nên chúng ta mới ra nông nỗi này. Chúng nó cố tình không cho phụ nữ làm những nghề hái ra tiền như lập trình, cố tình hướng phụ nữ không theo khối tự nhiên. Chúng nó cứ ra rả ‘phụ nữ thì biết gì về khoa học’, trong khi chính bọn đàn ông lại đi học khối tự nhiên rồi trở thành lập trình viên lương cao. Tất cả là tại xã hội và bọn đàn ông!"

Shigeru cũng biết tận dụng lập trình và có thu nhập cao, nên trong mắt Kuran, việc biết lập trình là bằng chứng của việc có lương cao.

Chính vì sự liên kết đó, Kuran đã lao vào học lập trình.

"Nhưng con nghe nói nghề lập trình cũng cực lắm, và đâu phải cứ công ty toàn đàn ông là sẽ như vậy. Bố lương cao chỉ là do bố giỏi thôi, chứ con không nghĩ cứ nhiều đàn ông là tự động lương cao đâu ạ..."

Shiori lí nhí, giọng như thì thầm.

Cô cố gắng lựa lời, nói thật khẽ để không làm mẹ phật lòng.

"Với cả... con nghĩ đây không phải là việc nên làm khi nhà mình đang túng thiếu thế này..."

"VẬY THÌ SAO!?"

Kuran hét lên, át cả giọng nói yếu ớt của Shiori.

"Mày muốn mẹ mày tiếp tục đi làm để con ranh kém cả chục tuổi nó sỉ vả à!? Mày cũng lớn rồi đấy! Tiền trợ cấp rồi cũng bị cắt thôi, lúc đó thì tính sao!? Mày muốn tao phải nai lưng ra làm việc khổ sở mãi à!? Mẹ mày không được phép kiếm tiền nhàn hạ sao!?"

"Lập trình cũng đâu phải việc nhẹ nhàng gì đâu ạ..."

"Thế à. Vậy thì tùy mày. Tiền học phí đại học tao cũng không đóng nữa. Tự đi làm mà đóng, tự đi mà học."

Nói rồi, Kuran cắt ngang cuộc nói chuyện, quay lưng lại với Shiori.

"..."

Shiori vội vàng và nốt bát cơm.

"Con ăn xong rồi ạ..."

"..."

Shiori lủi thủi về phòng, lòng trĩu nặng.

"..."

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Bánh xe số phận đã trật khỏi đường ray từ lúc nào?

Tiền điện thoại, tiền khóa học lập trình, những món đồ mua theo lời giới thiệu của bạn mẹ, hợp đồng bảo hiểm cũng do bạn mẹ giới thiệu, một thứ hàng hóa nào đó được quảng cáo là "càng bán càng lãi", rồi những lớp học được gọi là "phát triển bản thân".

Kinh tế gia đình đang bị bóp nghẹt bởi ti tỉ thứ.

Gia đình Shiori, lúc này đang thực sự trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

"..."

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, việc không có tiền lại có thể giày vò con người ta đến mức này.

Vì Shigeru kiếm được nhiều tiền và cô chưa bao giờ phải sống trong thiếu thốn, cô chưa từng tưởng tượng được tiền bạc lại có sức mạnh làm méo mó nhân cách con người đến vậy.

Sau khi ly hôn, tính hiếu thắng của Kuran, cái khao khát phải đuổi kịp và vượt qua Shigeru, đã đẩy cô đi theo chiều hướng tiêu cực.

Người mẹ dịu dàng, thanh lịch, mạnh mẽ và xinh đẹp của cô ngày xưa, giờ đã biến mất không còn dấu vết.

Thay vào đó là một người đàn bà xa lạ, mắt long lên sòng sọc tìm kiếm một thứ gì đó vô định.

"Khổ quá..."

Trong phòng riêng, Shiori chìm trong tuyệt vọng.