——Bíp bíp bíp bíp, bíp bíp bíp bíp, bíp bíp bíp bíp, bíp.
“…”
Kèm theo tiếng “cạch”, người đàn ông tỉnh giấc.
Dù smartphone đã phổ biến, người đàn ông vẫn tắt chiếc đồng hồ báo thức đã dùng từ hồi đại học đến giờ, từ từ ngồi dậy.
Năm giờ ba mươi phút sáng. Với người đàn ông dù ngày thường hay cuối tuần đều đặn thức dậy vào giờ này, đồng hồ báo thức chẳng phiền hà hay khó chịu, mà chỉ đơn thuần là thanh âm ban mai báo hiệu một ngày mới bắt đầu.
“…”
Người đàn ông rời khỏi giường.
Rửa mặt, đánh răng, đeo kính.
“…”
Người đàn ông thay đồ thể thao, bước ra khỏi nhà.
“Tôi đi đây.”
Người đàn ông nói với căn nhà giờ đã không còn ai rồi mở cửa.
Mizuki Shigeru, bốn mươi sáu tuổi. Shigeru hôm nay cũng bắt đầu một ngày mới.
“Phù, phù.”
Với Shigeru, chạy bộ buổi sáng chỉ là một phần của cuộc sống thường ngày.
Vận động là nguồn năng lượng khiến con người hoạt động. Dù nhiều người xem nhẹ việc vận động, nhưng Shigeru cho rằng bất kể hình thức nào, quan trọng là phải dành thời gian để vận động.
“Chào buổi sáng~”
“Chào buổi sáng.”
Một cô gái trẻ chào ông.
Cô gái chạy lướt qua Shigeru, tiếp tục tiến về phía trước.
“Đúng là không chạy lại cô ấy mà.”
Mỗi sáng đều chạy bộ vào cùng một khung giờ, ông nhận ra trên phố cũng có những người khác đang chạy.
Kể từ sau buổi hòa giải ly hôn với Kuran, vụ việc của Shigeru đến nay vẫn chưa ngã ngũ.
Rời nhà bắt đầu cuộc sống một mình, Shigeru dần quen với không khí xung quanh.
“Chào buổi sáng.”
“Ôi chao, chào buổi sáng. Cậu sáng sớm đã đầy tinh thần nhỉ?”
Ông chào một bà cụ.
Nói chuyện với người lớn tuổi hơn mình là một điều tốt.
Với Shigeru, người ngày càng khó nói chuyện với giới trẻ, việc trò chuyện với những người cùng thế hệ luôn rất vui vẻ.
Bong bóng kinh tế, và thời kỳ băng hà tuyển dụng.
Những chuyện mà giới trẻ ngày nay chẳng mấy bận tâm, Shigeru đều đã nếm trải. Dù ngọt bùi hay cay đắng, thế giới trong mắt Shigeru chính là bong bóng kinh tế và thời kỳ băng hà tuyển dụng.
Còn bây giờ, Shigeru cũng cảm thấy mình vẫn đang sống trong quá khứ.
“Phù…”
Chạy bộ xong một tiếng, về đến nhà, Shigeru tắm để gột rửa mồ hôi.
“…”
“Àooooo”, ngắm nhìn dòng nước chảy trên cơ thể, Shigeru để đầu óc trống rỗng, lơ đãng chìm vào suy nghĩ.
Vừa vào phòng tắm, chuyện của Kuran lại thoáng qua trong đầu ông.
Mình đã nói quá lời chăng? Liệu có con đường nào khác không? Shiori giờ sao rồi? Hai người họ có ổn không?
Còn nữa, sau này mình phải sống tiếp thế nào đây?
“…”
“Kít kít”, Shigeru vặn chặt vòi nước.
Ra khỏi phòng tắm, Shigeru bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Ông cắt đậu phụ, cho vào súp miso ăn liền, lấy cơm đông lạnh ra, hâm nóng thức ăn thừa.
“Tôi ăn đây.”
Shigeru vừa xem thời sự buổi sáng, vừa dùng bữa.
“Tiếp theo là vấn đề tỷ lệ sinh giảm. Số người trẻ tuổi hai mươi không có kinh nghiệm hẹn hò đang có xu hướng tăng, kết quả điều tra này đang rất được chú ý.”
Phát thanh viên đọc bản tin.
“Vớ vẩn…”
Shigeru cau mày.
Ông húp súp miso, ánh mắt nhìn xuống bát cơm trắng.
Shigeru là một con người hoàn hảo. Ông theo chủ nghĩa hoàn mỹ, và cũng gặt hái được những thành tựu tương xứng.
Từ thời đại học, Shigeru đã sống một mình. Đối với ông, dù là việc nhà, nấu ăn, dọn dẹp, công việc, học tập, lên lớp, thể thao, âm nhạc, hoạt động câu lạc bộ hay vui chơi, tất cả đều nhàm chán đến cùng cực, chẳng khác gì trò trẻ con vớ vẩn.
Đối với Shigeru, thời đại học là một giai đoạn đầy biến động. Các phong trào phản kháng trở nên sôi nổi, thậm chí có người vì thế mà mất mạng.
Chịu ảnh hưởng của phong trào sinh viên, thế hệ trẻ thời của Shigeru có sức mạnh rất lớn, thường xuyên xảy ra mâu thuẫn với người lớn. Thời đại học của Shigeru trở nên vô cùng kịch tính.
Xung đột giữa trường đại học và sinh viên trở nên bình thường, những vụ việc sinh viên tụ tập phản đối trường đại học cũng xảy ra liên miên.
Với Shigeru, người luôn sống trong một thế giới của đấu tranh và cạnh tranh, tồn tại đồng nghĩa với chiến đấu, với chiến thắng, với việc gạt bỏ kẻ khác.
Với Shigeru, người chỉ có thể chọn con đường sinh tồn bằng cách hạ bệ người khác, bằng chiến thắng, thì chạy trốn chính là thất bại. Thời đó, nhiều bạn bè đồng trang lứa của Shigeru mang trong mình dòng máu đấu tranh từ phong trào sinh viên, dòng máu cạnh tranh, hừng hực khí thế.
Thời gian trôi đi, Shigeru cuối cùng vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của những người trẻ tuổi ngoan ngoãn kia.
Không gây rắc rối, im lặng không nói, án binh bất động, chỉ lặng lẽ chờ đợi hiện trạng trôi qua, lối suy nghĩ của những người trẻ như vậy, Shigeru không thể nào hiểu nổi.
Shigeru có thể dễ dàng làm được những việc người khác không làm được.
Ông không biết người khác phiền não vì điều gì. Chỉ làm theo những gì người khác nói. Chỉ vậy thôi, cuộc đời Shigeru vẫn vận hành trơn tru.
Kể từ sau khi bàn chuyện ly hôn với Kuran, ông cảm thấy guồng quay này bắt đầu chệch hướng.
“…”
Shigeru phát hiện một miếng thịt ba chỉ xông khói đã quá hạn sử dụng ở sâu trong tủ lạnh.
“Không thể nào.”
Đây là một lỗi lầm mà ngay cả thời đại học ông cũng chưa từng mắc phải. Guồng quay cuộc đời hoàn hảo của Shigeru đã hơi lệch nhịp.
Và chính Shigeru cũng nhận ra sự lệch nhịp của guồng quay này.
------------
Shigeru đến công ty.
“Chào buổi sáng.”
“Chào.”
“Giám đốc, chào buổi sáng.”
“Chào.”
Shigeru không hiểu được lòng người. Chính vì có thể làm mọi thứ một cách hoàn hảo, nên ông hoàn toàn không thể thấu hiểu cảm xúc của những người không làm được.
“Giám đốc, nhờ anh xem giúp.”
“Đọc xong tôi sẽ gọi, cứ để đó đi.”
“Cảm ơn anh.”
Mizuki bằng chính thực lực của mình, đã một mạch thăng tiến.
Hiện tại, ông là Giám đốc tại trụ sở chính của một tập đoàn lớn với hơn mười nghìn nhân viên, một vị trí quản lý cấp cao.
“Tôi đi họp đây.”
“Anh đi ạ.”
Shigeru phiền lòng vì những cuộc họp hội đồng quản trị vô nghĩa được tổ chức thường xuyên.
Shigeru đứng dậy khỏi ghế, đi đến phòng họp.
“Này, Giám đốc dạo này ly hôn rồi phải không?”
“Ể~ Tớ biết rồi. Hơi bất ngờ đấy.”
“Ể~ Thật hả? Nhưng cậu không thấy anh ta có vẻ gì đó như sắp ly hôn à?”
Trong phòng nghỉ, tin đồn về Shigeru đang lan truyền.
Tin đồn Shigeru đang trong quá trình hòa giải ly hôn đã trở thành một sự thật ngầm hiểu trong một bộ phận nhân viên.
“Vậy có nghĩa là, biết đâu có thể kết hôn với Giám đốc?”
“Ể~, đỉnh vậy?”
“Tuổi đó mà đã lên được vị trí Giám đốc, không phải là quá giỏi sao?”
“Ngoại hình của anh ấy tớ khá thích đấy.”
Về tin đồn của Shigeru, đủ loại lời ong tiếng ve đang được lan truyền.
Shigeru trải qua mỗi ngày mà không biết mình bị đánh giá ra sao.
Chuông báo vang lên.
Đến giờ ăn trưa.
Kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị, Shigeru đến nhà ăn. Đây là một phần trong chế độ phúc lợi của tập đoàn, công ty có một nhà ăn nơi mỗi bữa chỉ tốn hai trăm yên.
Shigeru chọn suất ăn dinh dưỡng, ngồi xuống ghế.
“…”
“Giám đốc Mizuki, ngồi đây được không ạ~?”
Trước mặt Shigeru, một cấp dưới trực tiếp của ông bước tới.
“Cứ tự nhiên.”
“Vậy em xin phép ngồi đây nha~”
Kirino Ryuu, hai mươi bảy tuổi.
Là một thanh niên đã vào công ty năm thứ năm.
“Chà~ Giám đốc lại dùng bữa ăn dinh dưỡng nữa rồi~ Thế này là không được đâu nha~ Ăn uống là phải tận hưởng chứ. Không ngon thì sao gọi là ăn được~”
Kirino rưới dầu ớt tự mang lên bát mì ramen đã gọi.
“À mà, Giám đốc hình như ly hôn rồi nhỉ.”
Kirino đột ngột vào thẳng vấn đề.
“Chính xác là đang trong quá trình hòa giải ly hôn.”
“À~~~ Giám đốc cũng thật vất vả quá đi~”
Kirino vừa nói itadakimasu vừa bắt đầu dùng bữa.
“À, nói mới nhớ, Giám đốc ơi, các nữ nhân viên đang đồn đại đủ thứ chuyện đấy ạ.”
Kirino vừa ăn mì ramen vừa nói.
“Từ những lời đồn không hay về anh, chẳng hạn như anh bạo hành gia đình với vợ nên mới phải hòa giải ly hôn, cho đến những lời đồn có vẻ tốt đẹp hơn, ví như anh tìm được người mình thương, rồi vì cô gái ấy mà quyết định ly hôn các kiểu.”
“Thế này mà gọi là lời đồn tốt đẹp sao…?”
Nghe Kirino nói vậy, Shigeru mới lần đầu hiểu được vị thế của mình.
“Nhưng mà Giám đốc, anh cũng được lòng mấy bạn nữ cùng khóa với em lắm đấy. Cũng không ít cô nói muốn cưới Giám đốc đâu.”
“Cậu đúng là đồ thích đùa.”
Shigeru vẻ mặt ngao ngán.
“Không đâu, là thật đấy ạ. Nhưng mà, đúng như người ta nói nhỉ,”
Kirino cười.
“‘Hôn nhân là nấm mồ của cuộc đời’, câu này quả không sai mà.”
“Ha ha ha,” Kirino cười.
“Nhìn người như Giám đốc, em thật sự càng ngày càng mất hứng kết hôn luôn đó, ha ha.”
Kirino gắp một đũa mì ramen.
“Chúc mừng Giám đốc đã tái sinh từ nấm mồ.”
Kirino vỗ tay.
Shigeru cau mày.