Tuần lễ Vàng kết thúc, trường học lại bắt đầu các tiết học.
Xoạch xoạch xoạch, cánh cửa được kéo ra.
“Ể……”
“Đến rồi kìa……”
Cính là Hirata Tomomi, đang đứng ở đấy.
Lâu lắm mới đi học lại, ánh mắt của các học sinh đều đổ dồn về phía cậu ấy.
“Chào… chào buổi sáng.”
Hirata được nhóm tùy tùng chào hỏi.
“……”
Sau khi liếc nhìn một cái,
“Ừm.”
Nói vỏn vẹn một tiếng rồi đặt cặp sách xuống bàn.
Cậu biết ai là người đã tung tin đồn. Cũng biết ai là người đã lan truyền nó.
Trong lòng thầm nghĩ “Đừng có làm mất hứng,” cậu cứ thế phớt lờ.
“……Cái này.”
Hirata đi đến bên cạnh chỗ ngồi của Akaishi.
“……?”
Akaishi bị vỗ nhẹ lên vai, liền quay lại.
Nhìn thấy Hirata, Akaishi cau mày.
“Cái vẻ mặt đó là sao.”
Hirata giật lấy tai nghe mà Akaishi đang đeo.
Akaishi đang xem video bình luận thời sự trên Tiktube để học Địa lý. Kinh tế và thời sự có mối quan hệ to lớn, và Akaishi đang học được rằng có nhiều trường hợp các vấn đề kinh tế hay tài nguyên trở thành vấn đề giữa các quốc gia.
“Đây là cái gì.”
Hirata đeo tai nghe vào, lắng nghe âm thanh.
“Giải thích thời sự. Có chuyện gì.”
Akaishi lấy lại tai nghe từ Hirata.
“Lần trước mày đến nhà tao đã đánh rơi này.”
Hirata đưa cho Akaishi một trăm ba mươi yên.
“Tôi không đánh rơi.”
“Tiền có ghi tên mày chắc? Làm sao mà biết có đánh rơi hay không chứ.”
Hirata vỗ tay, thốt lên “Buồn cười thật”.
Trước cảnh Hirata đang nói chuyện với Akaishi, những học sinh vốn cùng lớp đều kinh ngạc, mắt mở to.
“Ể, gì thế, nghĩa là họ đã gặp nhau trong Tuần lễ Vàng à?”
“Chẳng phải bọn họ ghét nhau lắm sao?”
“Tớ có nghe nói chuyện gì đó kiểu như Akaishi nổi điên kinh khủng lắm mà.”
“Chẳng phải là hẹn hò vì tiền hay gì đó sao?”
Akaishi và Hirata mặc cho họ muốn nói gì thì nói.
Akaishi không để tâm, tiếp tục câu chuyện.
“Tôi có ghi sổ chi tiêu đấy. Tiền của tôi hơn năm năm nay, chưa từng sai lệch dù chỉ một yên.”
“Mày nghèo kiết xác quá nhỉ.”
Hirata cất một trăm ba mươi yên vào túi.
“Vậy, có chuyện gì đây. Cố gắng gượng ép tìm cớ bắt chuyện như thế.”
Bị nhìn thấu ý đồ, mặt Hirata đỏ bừng.
“Mày……”
Akaishi nhìn xoáy vào mắt Hirata.
Mắt đỏ hoe, hơi sưng húp.
“Khóc à?”
Akaishi gần như hiểu được chuyện gì đã xảy ra với Hirata trong Tuần lễ Vàng.
“Mày, đúng là đồ vô duyên.”
“……Đúng là vậy thật.”
Mình đã nói điều không cần thiết rồi, cậu tự kiểm điểm.
Akaishi cho rằng việc bắt bẻ từng lời nói hay soi mói lỗi sai của đối phương khi tranh luận là không lành mạnh. Cậu thấy đó không phải là đối mặt với đối phương, mà là một nỗ lực bẩn thỉu nhằm hạ bệ họ, và Akaishi đã chán ngấy điều đó.
“Tôi đã nói lời trêu chọc rồi. Lỗi của tôi.”
“Mà, cũng chẳng sao đâu.”
Hirata đưa tay lên che miệng, vừa tránh ánh mắt Akaishi vừa nói.
“Sau đó tao đã nói chuyện với mẹ. Đây là lần đầu tiên bị mẹ nói nhiều đến thế, với lại từ trước đến giờ tao chưa từng thật sự đối diện với mẹ, nên đó là một cơ hội tốt. Cảm ơn mày.”
Hirata cúi đầu nhẹ cảm ơn.
“Vậy à. Tốt quá nhỉ.”
Akaishi rời mắt khỏi Hirata.
Lại đeo tai nghe vào.
“Nghe nói hết đã chứ.”
“Chẳng phải đã nghe rồi sao.”
Hirata lại giật tai nghe của Akaishi.
“Cho nên, tao nói là cảm ơn mày mà……”
“Tôi hiểu rồi.”
Akaishi đáp lại với vẻ mặt khó xử.
“Nhưng mà chuyện mẹ cứ nói là vì tao rồi lại làm quá lên, thật tình tao cũng chán ngấy rồi……”
“Ừm, đúng vậy nhỉ.”
Mẹ của Hirata là một người mẹ dốc hết sức mình vì Hirata. Và Akaishi nhận thấy rằng cách bà sử dụng sức lực đó, rốt cuộc lại khiến Hirata đau khổ, đồng thời cũng là nguyên nhân khiến người khác xa lánh cậu ấy.
“Trông giống mẹ kiểm soát quá nhỉ.”
“Này, đừng có nói thế ở đây chứ.”
Hirata đấm vào vai Akaishi.
“Mà, đó cũng là vì nghĩ cho cậu thôi mà. Từ giờ cứ tiếp tục trò chuyện, cải thiện mối quan hệ là được rồi còn gì. Cậu đã có được cơ hội quý giá để đối thoại rồi, nên đừng dựa dẫm vào sức mạnh nữa, hãy trò chuyện tử tế, đối thoại, để hiểu nhau sâu sắc hơn không phải tốt sao. Đối với cậu mà nói, đó cũng là người mẹ duy nhất của cậu mà.”
“Mà, cũng không thể phủ nhận là có phần thiếu giao tiếp nhỉ.”
Hirata xoắn xoắn lọn tóc mình.
“Hai người đang nói chuyện gì vậy ạ?”
Kanami đi đến phía đối diện Hirata, với Akaishi ở giữa.
Kanami vừa đến chỗ ngồi của Akaishi, liền giật lấy chiếc tai nghe còn lại mà Akaishi đang đeo.
“Tai tôi đau quá.”
“Cậu cứ toàn coi thường người khác như thế nên mới không thể thân thiết với ai được đấy ạ. Trước hết chẳng phải cậu nên công nhận người khác và mở lòng mình ra hay sao ạ? Cứ mãi thu mình như vậy, tôi nghĩ sẽ chẳng có ai hiểu được cậu đâu ạ.”
“Không phải đau tai theo kiểu tinh thần đâu. Mà nói đúng hơn là, cậu thì nói gì chứ.”
Kanami nhìn xuống Akaishi.
“Hả, ai đây?”
Hirata nhăn mặt.
Akaishi bị Hirata giật tai nghe bên phải, bị Kanami giật tai nghe bên trái.
“Hồi năm hai cùng lớp mà. Kanami, tiểu thư nhà giàu.”
“Xin kính chào.”
Kanami nhón mép váy, một chân chéo ra sau, đầu gối hơi chùng xuống.
“Không phải kiểu chào Tây phương đâu.”
“Hả? Ai biết đâu. Đứa chuyển trường giữa chừng à?”
Hirata nói với giọng gây sự.
“Biết rõ rành rành còn gì.”
“Tôi mới là người không quen biết hạng người như cô đấy ạ. Cô, chẳng phải đã bị Akaishi-san nói cho không còn lời nào để đáp lại rồi sao ạ?”
“Cậu cũng biết rõ còn gì.”
Hirata và Kanami lườm nhau tóe lửa từ phía trên Akaishi.
“Bị Akaishi-san nói cho như thế mà giờ này cô còn mặt dày định bắt chuyện với Akaishi-san được à.”
“Hả? Mày chẳng phải cũng giữ khoảng cách sau khi Akaishi nổi điên lên đó sao. Giờ này còn xía vào làm gì, con ranh.”
“Tôi vẫn nói chuyện đàng hoàng với cậu đấy ạ. Vì tôi đã hứa như vậy rồi.”
Phải không, Akaishi-san, Kanami vừa nói vừa nhìn vào mặt Akaishi.
“Vâng.”
Akaishi khẽ gật đầu.
“Như vậy cô hài lòng chưa ạ? Cô, bị nói cho như thế mà vẫn không biết xấu hổ lại đi bắt chuyện với Akaishi-san được nhỉ?”
“Hả? Vốn dĩ tao đã tha thứ cho những gì thằng này nói đâu. Tao chẳng làm gì cả mà tự dưng nó nổi điên, là thế quái nào? Ai bảo là đã tha thứ cho nó rồi à? Mày tự tiện hiểu lầm cái gì thế? Gớm ghiếc. Đồ nịnh hót của Sakurai thì im đi.”
“Chính cô mới là người được đám đông tung hô rồi tự mãn đến mức bị đùa giỡn đấy chứ? Cô làm cái vẻ mặt như thể mình khác biệt lắm rồi tự đắc cái gì vậy hả? Và tôi cũng đâu có tha thứ cho những gì Akaishi-san đã làm. Chỉ là vì đã hứa như vậy nên tôi mới ở đây thôi.”
Akaishi lấy từ trong cặp ra một chiếc tai nghe rẻ tiền nhận được lúc thi thử phần nghe, cắm vào điện thoại, rồi lại bắt đầu nghe giải thích thời sự.
“Vậy thì tại sao bây giờ lại đột nhiên đến bắt chuyện làm gì? Không tha thứ mà vẫn nói chuyện à? Tao không hiểu nổi.”
“Vậy cô ghét Akaishi-san mà vẫn đến nói chuyện là với ý đồ gì đây ạ? Chính cô mới không nhận ra lời nói của mình mâu thuẫn sao ạ? Thật là thấp kém.”
“Tao chỉ đang nói chuyện hồi đó vì lần trước có mời nó đến nhà thôi mà.”
“Ghét mà lại mời đến nhà, tôi không hiểu nổi ý cô là gì. Đầu óc cô có vấn đề gì không đấy ạ?”
“Tao có mời nó đâu. Tự nó đến đấy chứ.”
“Akaishi-san đời nào lại tự dưng đi đến nhà một người con gái như cô chứ ạ. Bị cô nói dối trắng trợn như vậy cũng chẳng thú vị gì đâu.”
“Đó là vì có nhiều lý do cả thôi.”
“Phải có lý do gì thì Akaishi-san mới đến nhà cô chứ ạ? Mà vốn dĩ chẳng phải cô đã nghỉ học suốt đó sao? Tại sao lại cố gắng làm thân với Akaishi-san vậy ạ? Tôi không hiểu nổi. Tiếp theo, mục tiêu tiêu khiển của cô là Akaishi-san sao?”
“Mày mới là đứa khó hiểu ấy. Này?!”
Hirata giật lấy chiếc tai nghe mà Akaishi vừa mới đeo vào.
“Ai mới là người sai chứ!?”
Kanami giật lấy chiếc tai nghe còn lại của Akaishi.
“……Cả hai.”
Akaishi ngoảnh lại nhìn phía sau.
Các bạn cùng lớp đang nhìn bọn Akaishi, miệng há hốc vì kinh ngạc.
[Và rồi vị vua của đất nước đã kết thúc chiến tranh ấy đã nói thế này]
Kanami và Hirata cũng bị thu hút, nhìn theo hướng mắt của Akaishi.
[Tài nguyên nhiên liệu dưới đáy biển của nước đó, liệu có thể trở thành của chúng ta không nhỉ?]
Âm thanh của bài giải thích thời sự khẽ vang vọng trong lớp học.
I have a Tiktok, I have a Youtube. Ahhh! Tiktube.