Akaishi và mọi người đến một ngôi chùa ở Kyoto có thể tham quan.
“Tiếp theo chúng ta sẽ vào ngôi chùa này. Vì là hoạt động tự do một lát, nên xin mời mọi người tập trung ở cổng lúc hai giờ chiều nhé~”
Akaishi và mọi người vào chùa.
“……”
“……”
“……”
“……”
Mizuki, Yatsugai, Hazuki, Arai bốn người tham quan trong chùa.
“……”
“……”
“……”
“……”
Họ lặng lẽ đi dạo trong chùa.
“A, nói mới nhớ, ở đây có được chụp ảnh không?”
“……”
“……”
“……”
Không ai trả lời câu hỏi của Mizuki.
“Hình như được đó.”
Một lúc sau, Yatsugai lên tiếng.
“A, vậy à. Thế chúng ta chụp ảnh đi?”
“……”
“……”
Arai ngẩn ngơ nhìn ra ngoài.
Hazuki vừa nghịch điện thoại vừa đi.
Yatsugai chỉ cúi đầu.
“Vậy, vậy tớ chụp nhé.”
Mizuki chuyển sang camera trước rồi chụp ảnh.
“Chà~, chụp được rồi nè~, có kỷ niệm rồi nè~”
“……”
“……”
“Ừm.”
Bốn người họ, đi dạo trong chùa.
Sakurai không có ở đây, bốn người trải qua ngày hôm nay trong tình trạng thiếu vắng Sakurai.
“…………”
Akaishi ngồi trên hiên chùa, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài.
“……”
“Cậu đang làm gì vậy?”
Kureishi, ngồi xuống bên cạnh Akaishi.
“Ao xưa ơi——”
“Đừng có đột nhiên ngâm thơ Haiku chứ!”
Kureishi bình tĩnh đáp lại.
“Sao thế Akaishi-kun, cậu không tham quan chùa nữa à?”
“Tớ chẳng có hứng thú gì cả. Cậu cũng xem đi.”
“Tớ xem hết cả rồi. Thời gian này hơi dài nhỉ.”
Kureishi cũng nhìn khu vườn.
“Cỏ với đá được xếp đặt trông hài hòa, đẹp thật.”
“Đúng là nhận xét qua loa.”
Ngẩn ngơ, nhìn.
“……”
“……”
“Tớ hết vui rồi!”
Kureishi đứng dậy.
“Này, Akaishi-kun cũng đứng dậy đi!”
“Phiền phức quá……”
Kureishi luồn tay vào giữa thân và cánh tay Akaishi, định nhấc cậu ấy lên.
“Tớ là người cần cứu hộ à.”
“Vậy thì tự mình đứng dậy đi chứ.”
Akaishi thuận theo hướng lực của Kureishi, đứng phắt dậy.
“Kể chuyện gì vui đi.”
“Cậu là quỷ à.”
Kureishi vừa kéo vạt áo Akaishi, vừa đi xem quanh chùa.
“Kể chuyện gì vui vui đi.”
“Cậu không hiểu tiếng người à……?”
Akaishi khẽ thở dài.
“Đây là chuyện hồi tớ còn nhỏ.”
“Ừm, ừm.”
Akaishi và Kureishi sóng vai nhau đi, ngắm nhìn ngôi chùa.
“Lúc tớ, Suda và Sanzenro ba đứa đi dạo thì nhặt được một cái ví rơi trên đường.”
“Sao mà tớ hình dung được cảnh đó rõ thế nhỉ.”
“Mở ra xem thì thấy có tiền. Nhưng hồi đó tớ cũng có thứ gọi là thiện ý đấy.”
“Nói cứ như bây giờ không có vậy.”
“Cả ba đứa nhất trí mang đến đồn cảnh sát, thế là đi đến đồn.”
“Giỏi ghê.” Kureishi gật đầu lia lịa.
“Nhưng mà, tớ lại nghĩ nhỡ đâu bọn tớ nhặt được lại bị nghi là thủ phạm thì sao, nên dừng lại trước đồn cảnh sát.”
“Vậy à.”
“Đang đứng đó không biết làm sao thì có một cảnh sát đến bắt chuyện.”
“Sợ nhỉ.”
“Lúc đó Sanzenro nảy ra một ý.”
“Ồ.”
Akaishi nhìn ra ngoài.
“Cậu ấy nói: ‘Chú cảnh sát ơi, đây có phải cái ví chú đánh rơi không ạ?’”
“Giống kiểu nữ thần từ dưới suối hiện lên còn gì.”
Kureishi nói. Rồi,
“Chẳng thú vị mấy.”
“Đừng có đùa.”
Akaishi liếc nhìn Kureishi.
“Đã nói đến thế thì cậu thử kể xem nào, đồ yêu nữ.”
“Bị nói đến mức đó luôn!?”
Kureishi ngạc nhiên rẽ vào góc thì chạm mặt Mizuki.
“A.”
“A.”
Mizuki cũng chạm mắt với Akaishi đang đứng sau Kureishi.
“A, Akaishi-kun, sao cậu lại ở đây?”
“Tớ đang đo chiều dài của chùa.”
“Là nhà thầu à!”
Kureishi vỗ vai Akaishi.
“Aha ha, làm gì có chuyện đó chứ.”
“Không, đương nhiên là tớ đang tham quan chùa rồi. Nếu mục đích của tớ với cậu khác nhau thì mới đáng sợ chứ.”
“Cũng đúng. Bọn tớ cũng đang tham quan nè.”
Mizuki nhìn ba người đang đứng phía sau.
“Akaishi, cậu và Kureishi-san tham quan chung với nhau à?”
Yatsugai dè dặt hỏi.
“Tớ đang ngồi đằng kia thì bị dẫn đi.”
“Tôi đã báo cáo rồi.”
Kureishi làm động tác chào.
“Vậy à.”
“……”
“……”
Hazuki nhìn điện thoại, Arai thì ngẩn ngơ.
Akaishi nhớ lại, bốn người họ khi không có Sakurai cũng từng như thế này.
“A, đúng rồi, hay là bây giờ chúng ta nhập hội đi?”
Mizuki vỗ tay. Rồi khẽ nháy mắt.
Sakurai không có ở đây, làm vậy cũng vô ích thôi, Akaishi khẽ lắc đầu.
“Tớ đi xem thêm một chút nữa.”
“Vậy à, thế hẹn gặp lại sau nhé.”
“Ừ.”
Akaishi và nhóm Mizuki tách ra.
Sau khi giữ khoảng cách đủ xa với Mizuki, Kureishi lên tiếng.
“Hết hồn nhỉ.”
“Ừ nhỉ.”
“A, Akane~”
“Ặc.”
Kureishi phát hiện Torikai và Uemugi ở phía trước.
“Mitsuha, sao cậu lại đi cùng với hạng người này?”
“Vì thấy cậu ta ngồi bệt dưới sàn nên tớ dẫn đi thôi.”
“Không cần làm thế đâu. Về đi.”
“Tôi cũng định thế đây.”
Akaishi đi ngang qua nhóm Kureishi, rảo bước đi trước.
“Này, đừng có đuổi về chứ!”
Kureishi kéo áo Akaishi.
“Giãn áo đấy.”
“Vậy thì quay lại đi.”
“Hai người tự đi đi. Có Torikai đại sư phụ ở đây rồi, chắc không sao đâu.”
“Mi vẫn ăn nói khó nghe như mọi khi nhỉ.”
“Boomerang của cô kẹt rồi đấy.”
“Chết đi!”
Akaishi và Torikai quay lưng vào nhau, liên tục chửi bới.
“Thiệt tình, sao Akane lại khắt khe với Akaishi-kun thế?”
“Nhìn nó là tớ thấy bực mình rồi. Cử chỉ rồi cách ăn nói nữa.”
“……”
Akaishi cứ thế bước đi.
“Nói gì đi chứ, thằng kia!”
“Đàn ông thể hiện bằng tấm lưng.”
“Lưng mi làm gì có sự mạnh mẽ để mà thể hiện chứ!”
“Cô cứ lẽo đẽo theo sau lưng tôi thế này, thì đúng là vậy rồi.”
“Chính là cái kiểu này! Khó ưa chết đi được! Chết đi!”
Torikai lớn tiếng chửi rủa.
Akaishi đặt ngón trỏ lên môi, làm dấu hiệu “suỵt” im lặng.
“Không, ở đây có cấm nói chuyện đâu! A~, thiệt tình, thằng này mà có cuộc thi gây khó dễ chắc chắn vô địch thế giới luôn.”
“Không cấm nhưng mà ồn ào.”
Torikai nổi gân xanh.
“Akane, không được tức giận.”
“Shiraha……”
Torikai xoa đầu Uemugi.
“Thôi thì, có chuyện gì cứ gọi tôi.”
“Đừng bao giờ dính dáng đến bọn tau nữa! Chết đi! Tau không muốn nhìn thấy bản mặt của mi nữa đâu!”
“Nếu vì chuyện này mà tôi chết, mi sẽ hối hận cả đời đấy, chịu không?”
“~~~~~~~~~~~~~~~~~!”
Torikai đỏ mặt.
“Tau xin lỗi… mi không cần phải chết đâu.”
“Vậy nhé.”
“Thiệt tình~~~~~”
Akaishi cứ thế bỏ đi.
--------
“……”
Akaishi đang xem bản đồ bên trong giảng đường.
“Cậu đang làm gì vậy, Akaishi-kun.”
“Đang giải mật mã.”
Akaishi liếc nhìn Takanashi, rồi nói.
“Viết gì vậy.”
“Konashi đường là ngắm sững sờ.”
“Sao lại đọc ngang thế. Đọc dọc bình thường đi chứ.”
Chán nản, Takanashi buông thõng vai.
“Thùng rác viết bằng Hán tự là ‘hộ mỹ rương’ nhỉ.”
Akaishi chỉ vào thùng rác đặt ở góc phòng.
“Đây là chữ dùng thay thế đó. Ở chùa người ta hay viết thế này.”
“Cậu biết nhiều nhỉ.”
“Chuyện thường thôi.”
Takanashi nhìn thùng rác.
“Này cậu, đứng cạnh nó xem nào.”
“Đây à?”
Akaishi đứng cạnh thùng rác.
“Đúng là một cặp xứng đôi nhỉ.”
“Ai là thùng rác hả.”
Akaishi quay lại.
“Tiếp theo là đâu nhỉ.”
“Ai biết. Hình như là nơi nào đó giống bảo tàng manga thì phải.”
“Hểể.”
Akaishi và Takanashi, bắt đầu bước đi.
“Giờ này không biết Kanami-san đang làm gì nhỉ.”
“Ai mà biết được.”
Chỉ còn một chút nữa là đến giờ tập trung. Akaishi và mọi người đang quay lại cổng chính.
“A…………”
“Ưm……?”
Kanami và Sakurai, đang ngẩn người trên tàu Shinkansen.
“Sousuke-sama……”
“Xin lỗi, hình như tớ ngủ quên mất.”
Sakurai dụi mắt vẻ ngái ngủ.
“Ga Kyoto…… chúng ta qua mất rồi……”
“ỂỂ?”
Nhóm Sakurai, đang hướng về phía Tây xa xôi.
Trích từ bài “Furuike ya” của đại thi hào Haiku Nhật Bản Matsuo Basho, đây là một trong những bài Haiku vô cùng nổi tiếng trong văn học Nhật Bản.