Baka to Test to Shoukanjuu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 9.5 - Câu hỏi thứ 8: Tôi và Những Cuộc Tranh Chấp và Những Tên Ngốc Không Thể Nào Tin Được

Yuuji, con sẽ đến trễ buổi lễ khai giảng nếu con con không đi ngay bây giờ đấy, con biết không?”

Mẹ tôi nói khi bà ấy thấy tôi đang ngồi thư giãn trong phòng khách.

Giờ thì là 8:30 rồi. Cân nhắc khoảng cách từ nhà tôi đến Học Viện Fumitzuki thì tôi chắc chỉ có thể vừa đến kịp lúc cho buỗi lễ khai giảng lúc chín giờ mà thôi.

“Nếu con đến muộn buổi lễ khai giảng thì sẽ rất xấu hổ đấy, con biết chứ?”

Bà ấy đã cằn nhằn tôi hết lần này đến lần khác, thế nhưng giọng của mẹ tôi chỉ chỉ có một chút xíu dấu hiệu của sự mệt mỏi.

Cuộc sống trung học cơ sở giờ đã kết thúc. Từ hôm nay trở đi, cuộc sống trung học phổ thông đầy mới mẻ của tôi sẽ bắt đầu. Thật ra tôi chẳng muốn đi trễ đâu.

“Yuuji, con có nghe không đấy?”

Chỉ là có khả năng mà tôi sẽ gặp con người đầy phiền phức kia nếu tôi đi vào lúc này thì rất lớn. Tôi đang trì hoãn thời gian chỉ để tránh phiền phức.

“Thật là...có thái độ như thế mặc dù là ở buổi lễ khai giảng...”

Nói đến đây, tôi đã cố gắng tránh việc đi học cùng trường với con người đó trước khi tôi thực sự nói ra điều gì đó, vì thế tôi đã không nói với bất kì ai khác ngoài trừ những vị giáo viên tên ngôi trường mà tôi muốn theo học. Thế nhưng tại sao...

“Thật hiếm khi cho mẹ đây nói cho Shouko-chan biết ngôi trường mà Yuuji đã chọn để cho hai con có thể đi học cùng một ngôi trường...”

“VẬY RA KẺ ĐÓ LÀ—!!!”

“??? Sao thế, Yuuji?”

Mẹ tôi thật sự lại cho thấy một vẻ mặt đầy nực cười chẳng có một chút hối lỗi nào trên đấy. Ý mẹ là gì khi nói ‘sao thế’ chứ? Đừng có nói với bất kì người nào khác bí mật của con chứ!

“Ngoài ra, Yuui này. Làm sao mà con có thể gọi mẹ là ‘kẻ đó’ cơ chứ?”

“Un? À, vậy sao...con xin lỗi, mẹ, con chỉ buột miệng nói ra mà thôi.”

“Mọi người gần đây sẽ nghĩ rằng chúng ta là một cặp đấy, con biết chứ?”

“VẪN CÒN QUÁ SỚM ĐỂ CON ĐI KẾT HÔN VÀ MẸ ĐÃ KẾT HÔN VỚI BA VÀ CHÚNG TA ĐÃ SỐNG HÒA THUẬN VỚI HÀNG XÓM TRONG HƠN MƯỜI NĂM TRỜI VÌ THẾ MỌI NGƯỜI ĐỀU BIẾT RÕ CẶP VỢ CHỒNG LÀ AI VÀ BẤT KÌ AI CŨNG CÓ THỂ THẤY RẰNG CÓ MỘT SỰ KHÁC BIỆT VỀ TUỔI TÁC RẤT LỚN GIỮA CON VÀ MẸ CỦA CON VÀ NÓI ĐẾN ĐÂY CHÚNG TA CÓ QUAN HỆ MÁU MỦ ĐẤY—!”

“Thật kinh ngạc đấy, Yuuji. Dung tích phổi đáng kinh ngạc đấy.”

“VIỆC ĐÓ KHÔNG QUAN TRỌNG!”

Tôi có vẻ như nghe thấy thần kinh mình đang bị kiệt quệ như là một cái thớt đang bị cào vậy. Cả cơ thể tôi không thể chịu nổi cái tình huống mà tôi phải đối phó sớm như thế này vào buổi sáng...

Tôi ngước lên để xem đồng hộ, và năm phút đã trôi qua rồi. Đến lúc rôi.

“Thế thì, con sẽ từ từ...”

Tôi đứng dậy khỏi ghế sô pha.

Tôi đã dùng hết thời gian rồi. Đến lúc đi đến trường rồi.

“Ồ phải rồi, Yuuji. Mấy giờ thì mẹ nên đi đây?”

Tôi bị ngăn lại bởi câu hỏi đầy bất ngờ này. Thành thật mà nói, người mẹ này của tôi, người mà giống như là một tập hợp của những sự ngốc nghếch vậy, sẽ trở nên rắc rối nếu như bà ấy đi cùng. Thế thì tôi sẽ phải nói dối vậy.

“Buổi lễ khai giảng của Học Viện Fumitzuki thì không cho phép phụ huynh vào.”

“Ồ, vậy sao? Thật đáng tiếc~”

Tôi bắt đầu lo lắng về người mẹ này của tôi, người mà chẳng nghi ngờ người khác gì cả.

“Thế thì, mẹ sẽ mặc một bộ đồng phục vậy.”

Và rồi, người mẹ này của tôi lại có thể nghĩ ra một ý tưởng khiến cho tôi lo lắng còn nhiều hơn nữa như thế.

“NGHĨ ĐẾN TUỔI CỦA MẸ ĐI! RÕ RÀNG LÀ KHÔNG THỂ, ĐÚNG KHÔNG!!?”

“Đúng vậy~Mẹ chắc chắn có thể vào nếu như mẹ trẻ lại hai tuổi.”

“2 TUỔI!? MẸ THIẾU MẤT MỘT CON SỐ KHÔNG RỒI ĐẤY!”

“Thật là...con là đàn ông đấy, Yuuji. Đừng có lo lắng về một thứ nhỏ nhặt như thế chứ. Mẹ chỉ nhầm một chút ở mấy con số mà thôi.”

“ĐÓ CHỈ LÀ MỘT SAI LẦM, NHƯNG LẠI LÀ CON SỐ ĐẤY!”

Đây thật sự là một sai lầm trơ trẽn. Tôi không thể không thở dài được. Mẹ tôi có vẻ như nghĩ đến điều gì đó và vỗ tay mình để nói.

“Ồ phải rồi, Yuuji. Đừng có mua quà vặt trên đường về đấy, được chứ?”

Đừng có mua quà vặt? Ý mẹ là gì thế nhỉ—chờ đã, đừng bảo tôi là.

“Mẹ. Mẹ đang nghĩ đến việc nấu nướng nữa sao?”

“Đúng vậy, mẹ muốn là một vài món để ăn mừng.”

Khuôn mặt mẹ tôi thể hiện một nụ cười đầy hạnh phúc. Không đời nào. Tôi hiểu được ý định đó, nhưng...

“Cho phép con được hỏi, mẹ định nấu món gì thế?”

“Ồ đúng rồi, hôm qua mẹ đã đi mua sắm, và thứ mà tương tự như nhím biển thì cực kì rẻ đấy.”

“MẸ CÓ THỂ NÓI RÕ HƠN VỀ CÁI THỨ ‘TƯƠNG TỰ’ ĐÓ ĐƯỢC KHÔNG!? CON KHÔNG THỂ BIẾT ĐƯỢC MÓN ĐÓ CÓ ĂN ĐƯỢC HAY KHÔNG ĐẤY!”

Nếu nó là hạt dẻ thì cũng được, và kiwi thì vẫn còn chấp nhận được, nhưng tôi không thể nào đồng ý nếu như nó là bàn chải chà...!

“Và ngoài ra, nó còn đi kèm với xà bông để rửa chén bát đấy.”

“VÀ NÓ THẬT SỰ LẠI LÀ THỨ CUỐI CÙNG—!!”

Có vẻ như là tôi phải dọn dẹp món ăn mà sẽ khiến cả thế giới kinh hoàng sau giờ học khi tôi về nhà đây.

“Haa...dù gì thì, con đến trường đây.”

“Được thôi, cẩn thận đấy.”

Tôi cầm lấy cặp của mình, và bước ra hành lang.

“Chào Shouko-chan giùm mẹ nha.”

“...”

Tôi không đáp lại những lời đó trước khi tôi bước ra khỏi nhà.

 ☆

 Học Viện Fumitzuki thì được xây dựng trên một sườn dốc. Không, nó giống một ngọn đồi hơn. Độ dốc của cái sườn thì khác nhau tùy vào con đường, và trên con đường này thì chúng tôi phải xuống xe đạp của mình để đi lên. Sẽ dễ dàng hơn rất nhiều để quay về, tuy nhiên,

“Con dốc này...”

Nếu người đạp xe không thắng lại để giảm tốc độ thì sẽ rất nguy hiểm đây. Vì thế, năng lượng được sử dụng để đi lên ngọn dốc này vào buổi sáng sẽ trở nên vô ích khi chiếc xe đạp phải thẳng liên tục và tạo ra ma sát khi đi xuống. Năng lượng đều sẽ bị lãng phí hết.

“Mình phải leo lên đây mỗi ngày sao...?”

Tôi đang đi bộ lên trường, vì thế không phải khổ sở như những người đạp xe đạp. Tuy nhiên tôi khá là bực khi nghĩ đến tương lai. Ủy ban của ngôi trường này nghĩ cái quái gì thế nhỉ, chọn một nơi như thế này?

“Ồ phải rồi, lý thì do thì chỉ đơn giản thế thôi.”

Có thể là vì giá đất thì rẻ hay việc mua được một khu đất rộng lớn thì dễ dàng hơn nhiều. Nơi này thì khá là gần những con phố ở, nhưng lại xa thành phố rất nhiều. Một người có thể ra đến khu ngoại ô nếu như người đó đi về phía đối diện, vì thế sẽ chẳng có bất kì sự canh tranh nào về đất đai cả.

“Phong cảnh thì cũng khá tốt.”

Tôi dừng lại để nhìn quanh. Bên dưới tôi, tôi có thể thế hai phong cảnh trải dài trước mắt tôi, thành phố nơi tôi biết và vùng ngoại ô dẫn đến một con đường vô danh.

Đúng như dự đoán về một buổi Lễ Khai Giảng, hầu hết các học sinh đều đã đến trường. Tôi không thể thấy bất kì học sinh nào nữa leo lên ngọn dốc này sau tôi. Ngoài ra việc tại sao tôi lại chọn con đường này vào một thời điểm như thế này thì quá rõ ràng rồi.

Vẫn còn năm phút nữa cho đến giờ làm Lễ Khai Giảng. Tôi nghe nói rằng mọi người sẽ tập trung ở hội trường thể thao và gác lại việc sắp lớp qua một bên trước. Khi buổi Lễ Khai Giảng kết thúc, người người sẽ được chỉ định lớp của mình.

Có thể tôi sẽ trễ mất vì tôi chuẩn bị nghe thấy những lời nhảm nhí đầy ngu ngốc này đây. Tôi nghĩ khi tôi leo lên ngọn dốc dẫn đến cổng trường.

“...Yuuji.”

Và rồi, ngay khi tôi chuẩn bị bước vào khuôn viên trường, tôi nghe thấy một giọng nói yếu ớt.

Ngay lập tức miệng tôi cảm thấy đắng. Tôi đã nhẹ nhõm khi tôi không thấy cô ấy ở nhà mình. Vậy ra cô ấy đợi ở đây...

“...”

Tôi kiên quyết phớt lờ những lời đó và tiếp tục đi.

“…Yuuji.”

“……”

“…Yuuji.”

“……”

“…Yuuji.”

“……”

“...Ngực mình đã phát triển đến cỡ C rồi đấy.”

ẦM!

Mắt tôi nổ đom đóm khi tôi đụng vào cây cột điện.

“...Yuuji. Đầu cậu không sao chứ?”

“TÔI SẼ TRẢ LẠI NHỮNG LỜI ĐÓ CHO CẬU ĐẤY!!!”

Tôi hét lên vào cô bạn từ thuở nhở đang lo lắng mình. Giống như là chúng tôi đã có cuộc trò chuyện này khi chúng tôi con nhỏ vậy!

Không thể tránh được. Tôi chỉ có thể từ bỏ việc phớt lờ Shouko và đối diện với cô ấy.

“Shouko. Chúng ta đã hứa với nhau trước đó về những gì cậu nên làm khi chúng ta đi học cùng một trường, đúng không? Đừng có nói chuyện với tôi trong trường.”

“...Nhưng đây vẫn còn ở ngoài trường.”

“Thế thì, tôi sẽ chỉnh lại điều đó vậy. Đừng có nói chuyện với tôi trên đường luôn.”

“...Thế thì thật quá đáng.”

Thậm chí là đến chính tôi cũng không hiểu được tại sao tôi lại giữ khoảng cách với cô ấy. Có lẽ nơi nào đó trong trái tim tôi, tôi muốn bỏ đi cái quá khứ đáng xấu hổ của mình.

“...Mình muốn nói chuyện với cậu, Yuuji.”

Shouko không bao giờ thay đổi thái độ của mình về bản thân vô giá trị tôi đây từ những năm tiểu học—hay đúng hơn là, cô ấy đã đối xử với tôi tốt hơn.

“...Yuuji, mình phải làm gì đây để khiến cho cậu đồng ý nói chuyện với mình?”

“Ai mà biết chứ?”

Từ sự cố đó năm năm về trước, tôi đã nhận ra một cách có chủ ý rằng mình phải thay đổi cách sống của mình trong tương lai. Tôi đã cố tranh luận, rèn luyện bản thân mình và trốn tránh việc học. Ý kiến của những người xung quanh tôi biến chuyển từ ‘thàn đồng’ trở thành ‘có vấn đề’. Nhưng tận sâu trong trái tim tôi, kể từ năm năm về trước, không gì thay đổi cả.

“...Yuuji, việc ở bên cạnh mình khiến cậu đau khổ sao?”

Tôi ngay lập tức không thể nói nên lời.

Mặc dù tôi cứ đẩy cô ấy sang một bên, cô gái này đây vẫn nhìn tôi với con mắt thánh thiện. Cho dù tôi có căm ghét bản thân mình nhiều đến mức nào đi nữa, cô ấy vẫn cứ nói rằng cô ấy thích tôi. Đối với tôi, việc đó...thật sự rất, rất đau đớn.

“...Yuuji, cậu căm ghét bản thân mình, đúng không...?”

“……..”

Tôi không thể đáp lại.

Tuy nhiên, Shouko lại đột nhiên nói điều gì đó đầy kỳ lạ.

“...Mình sẽ kiên nhẫn.”

Kiên nhẫn? Kiên nhẫn thì sao nào?

“...Mình sẽ kiên nhẫn với cậu cho đến khi cậu đồng ý ở bên cạnh mình, Yuuji.”

Tôi thật sự ngạc nhiên bởi những lới nói được nói một cách vô ý đấy, và nghĩ rằng,

(Cô gái này thì thật sự trưởng thành...so với tôi...)

Người mà cô ấy thích đối xử với cô ấy thật lạnh lùng; thế nhưng cô ấy lại chẳng tức giận mà còn nghĩ đến những người khác. Nếu đây không phải là sự trưởng thành, thì tôi chẳng biết nó là gì nữa.

(So với cô ấy, tôi...)

Bóng tối tràn ngập trong trái tim tôi.

Sự lo lắng của cô ấy dường như cho thấy sự non nớt của tôi, và tôi thậm chí còn cảm thấy còn đáng giận hơn nữa...việc này thật đáng xấu hổ.

Shouko phớt lờ sự tự ghê tởm chính mình của tôi và tiếp tục,

“...Mình sẽ kiên nhẫn, vì thế—”

“Un? Gì nào?”

“—Mình muốn hôn cậu.”

“......(ẶC ẶC ẶC)!!!”

Tôi đã quá ngu ngốc rồi. Nhận định của tôi về cô gái này thật sự thay đổi vào khoảnh khắc đó rồi.

“…Yuuji.”

“……”

“…Yuuji.”

“……”

“...Đừng có ngó lơ mình.”

“……”

Tôi tiếp tục bước nhanh về phía trước, và Shouko thì đang phàn nàn bước theo sau thôi.

Aa, việc này thật khó chịu.

Nếu tôi chạy đi như thế này thì sao nhỉ? Ngay khi tôi đang nghĩ về việc đó, ai đó đột nhiên lại gọi,

“Này, này, cậu học sinh ở đó.”

Đó là một giọng nói mà tôi chưa từng nghe trước đây. Nhiều khả năng đó là một học sinh đang đi đến cùng Lễ Khai Giảng như chúng tôi. Từ cái cách nó được nói ra, hắn ta nghe có vẻ như là một người tử tế. Hắn chắn hẳn là một tên ngốc, người mà đang cố ra vẻ tốt bụng sau khi thấy tôi phớt lờ Shouko.

Thật phiền phức làm sao. Chắc tôi cũng phớt lờ tên này luôn vậy.

Tôi lại nâng sải chân mình lên. Có vẻ như là Shouko đã bỏ cuộc nửa chừng vì chẳng có động tĩnh gì nữa.

Tuy nhiên,

“Thật lạ. Cậu ấy không nghe thấy mình sao?”

Tôi chẳng biết ai đang tiếp tục lầm bầm mà không chịu thua đi.

Đừng bận tâm vậy. Tôi sẽ chỉ phớt lờ hắn thôi.

“Này—cậu học sinh ở kia—”

Dù gì thì, tôi sẽ chỉ ngó lơ hắn ta vậy.

“Này—này—cậu có nghe thấy tôi không thể—?”

Tôi vẫn sẽ phớt lờ hắn.

“Uu...vì này thật phiền phức...tai cậu ấy không tốt sao?”

Có vẻ như là hắn ta cuối cùng cũng bỏ cuộc. Trận chiến của việc ngó lơ đầy kì hoặc này cũng đã kết thúc với việc đối phương lạ mặt bỏ cuộc.

Thật phiền phức làm sao. Tôi thở dài một chút và quay mắt mình lại để xem chủ nhân của giọng nói đấy.

Đứng ở bên đấy là một học sinh nam trạc tuổi tôi, cao hơn 1m65, đầu tóc rối tung mới vừa ra khỏi giường, và có một cái vẻ cực kì ngu ngốc.

—Và vì lý do nào đó, hắn ta lại đang mặc một bộ đồng phục thủy thủ.

“LÀM SAO MÀ MÌNH CÓ THỂ PHỚT LỜ CHUYỆN NÀY CƠ CHỨ—!!??”

Tôi không thể không hét lên được.

Chuyện gì với tên này thế này!!? Một tên biến thái sao!!? Nếu không thì ai đó với một tính cách bất thường sao!!?

“Ơ? Cái, cái gì thế? Chuyện gì vậy? Có thứ gì đó đằng sau tớ sao?”

“LÀ VỀ CẬU ĐẤY! NGƯỜI MÀ ĐANG ĐỨNG ĐÓ VỚI MỘT KHUÔN MẶT NGÂY RA VÀ ĐANG MẶC MỘT BỘ ĐỒNG PHỤC THỦY THỦ ĐẤY!!”

TẠI SAO MÀ TÔI LẠI PHẢI NHÌN VÀO NGƯỜI Ở ĐẰNG SAU CHỨ!? HẮN KHÔNG NHẬN RA TRÔNG HẮN KÌ LẠ ĐẾN MỨC NÀO SAO!?

Tên đó cuối cùng cũng phát hiện ra rằng chữ ‘người’ là đang nói đến mình khi tôi trỏ vào người ngắn, và nói với một vẻ mặt đầy kinh ngạc,

“À....! Không, không phải thế đâu! Đây là!”

“Không phải? Thế thì là sao nào?”

“Đây là đồng phục hồi cấp hai!”

“NÀY, CHỜ ĐÃ! CẬU MẶC ĐỒNG PHỤC THỦY THỦ Ở TRƯỜNG CẤP HAI SAO!!!?”

KHÔNG CÓ BẤT KÌ AI NÓI VỚI HẮN BẤT KÌ ĐIỀU GÌ VỀ VIỆC ĐÓ SAO!? DÙ GÌ THÌ BẠN CỦA HẰN CŨNG ĐÃ PHẢI TRẢI QUA BAN NĂM TRỜI VỚI HẮN, ĐÚNG KHÔNG NHỈ!!!?

“Không đâu, không pải thế! Đồng phục này là của Trường Trung Học Nữ Sinh Serian!! Chị—”

“VÀ LẠI LÀ MỘT TRƯỜNG NỮ SINH NỮA SAO!? ĐỂ CHO MỘT THẰNG CON TRAI VÀO!! CHẴNG LẼ GIÁO VIÊN CŨNG NGU NGỐC NHƯ HỌC SINH HAY SAO!!??”

“AARRRGGGHHH!!! SỰ HIỂU NHẦM THÌ VỪA MỚI LÚN SÂU HƠN NỮA!!!”

“BÌNH TĨNH ĐI! TÔI CHẲNG CÓ HIỂU NHẦM GÌ ĐÂU!!”

TÊN NÀY CHẮC CHẮN LÀ MỘT TÊN BIẾN THÁI! THẬT KHÓ ĐỂ CÓ THỂ HIỂU NHẦM ĐƯỢC VIỆC NÀY!

“NGHE, NGHE TỚ NÀY!”

“ĐỪNG CÓ ĐẾN GẦN TÔI!! BIẾN THÁI RẤT DỄ LÂY ĐẤY!!”

“ĐÓ LÀ LÝ DO TẠI SAO TỚ LẠI NÓI KHÔNG PHẢI—!!”

“ĐỪNG, ĐỪNG CÓ ĐẾN GẰN TÔI—!!”

Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã phóng vào sân trường, nhưng tôi không thể cắt đuôi hắn được. Tên, tên biến thái này, hắn thật rất nhanh đấy!

“TÔI HIỂU RỒI! TÔI BIẾT RỒI, ĐÓ CHỈ LÀ MỘT SỰ HIỂU NHẦM MÀ THÔI! ĐỪNG CÓ ĐUỔI THEO TÔI LÚC NÀY NỮA!!”

“NÓI DỐI! CẬU SẼ DỪNG LẠI VÀ NGHE TỚ NÓI NẾU CẬU BIẾT RẰNG ĐÓ LÀ HIỂU NHẦM!”

“ĐỪNG CÓ NÓI NHỮNG LỜI NHẢM NHÍ NỮA! LÀM SAO MÀ TÔI CÓ THỂ DỪNG LẠI KHI TÔI BỊ ĐUỔI THEO BỞI MỘT TÊN BIẾN THÁI CƠ CHỨ!!?”

“ĐÓ LÀ LÝ DO TẠI SAO TỚ LẠI NÓI ĐÓ LÀ MỘT SỰ HIỂU NHẦM! CHẾT TIỆT! CÓ VẺ NHƯ ĐẾN LÚC TUNG HẾT SỨC RỒI!”

“TUNG HẾT SỨC!? ĐỪNG, ĐỪNG CÓ ĐÙA NỮA—!!”

“OHHH—!? Một sự hiểu nhầm lại tạo ra một sự hiểu nhầm khác sao? Việc này thật tệ—!!”

Tôi không thể thoái khỏi tên biến thái khi tôi tiếp tục chơi trò rượt bắt với hắn. Không, việc nói chúng tôi đang chơi trò rượt bắt đã là nói giảm nói tránh rồi. Tên mà đang rượt theo tôi thật sự là một con quỷ, một sứ giả của địa ngục đang lây lan nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.

Trong tình trạng khủng hoãng loại này, thứ mà tôi chưa bao giờ trải nghiệm trước đây, sự tỉnh táo của tôi cuối cùng cũng đã bỏ cuộc khi bản năng của tôi là thứ duy nhất mà đang dẫn dắt tôi.

Tôi, người mà đang cố gắng thoát khỏi sự kinh hoàng, nghĩ đến việc tìm kiếm sự giúp đỡ theo bản năng vốn có khi tôi phóng vào buỗi Lễ Khai Giảng trong hội trường thể thao.

<<Trước tiên, hãy để hiệu trưởng chào đón chúng ta. Hiệu trường, xin cô vui lòng.>>

“Được thôi. Ừ um. Ơ—chúc mừng tất cả những học sinh mới đến. Ta là hiệu trưởng của ngôi trường này—>>

“BIẾN THÁI—!!!”

“NGHE TỚ NÀY!!!”

*ẦM—*

*“Biến, biến thái!?”*

*“Hiệu trưởng đây là một người biến thái sao!?”*

*“Thảo nào học phí lại quá rẻ đến thế...!”*

<<Đợi đã...!? Tại sao ta lại bị coi là một tên biến thái chứ!?>>

Khi tôi chạy vào trong hội trưởng thể thao, tôi đã bị bao vây bởi những tiếng thì thầm. Không thể tránh được vì có một tên biến thái đang xuất hiện tại đây!

Tuy nhiên, tôi thấy mình bình tĩnh hơn một chút bởi vì có rất nhiều người khác ở cạnh tôi, người mà đã hoảng loạn sẵn rồi. Có rất nhiều người trong hội trường thể thao này. Với nhiều người bên cạnh tôi như thế, có lẽ tôi sẽ có thể thoát khỏi tên biến thái này. Nếu tôi phải nhờ sự giúp đỡ, giờ là lúc để làm việc đó đây!

Tôi hít một hơi thật sâu.

“NGHE ĐÂY CÁC CẬU! BẤT KÌ AI ĐỦ TỰ TIN VỀ KHẢ NĂNG CHIẾN ĐẤU CỦA MÌNH, HÃY BƯỚC RA! NHỮNG AI KHÔNG ĐỦ TỰ TIN CHỈ CẢN ĐƯỜNG THÔI. HÃY LÙI LẠI ĐI!”

Giọng tôi vang vọng khắp hội trường.

“Ơ!? Gì THẾ? MỘT TRẬN ĐẤU VÀO LÚC NÀY SAO? HÔM NAY BỊ SAO THẾ NÀY!?”

Nghe thấy giọng nói, tên biến thái đang đuổi theo tôi trở nên hoảng sợ. Đồ ngốc! Tôi sẽ kết liễu tên biến thái tấn công vào ban ngày ban mặt này đây!

Giống y như một cảnh nào đó trong <<Mười Điều Răn>>, đám đông tỏa ra với tôi là người ở trung tâm. Đúng y như những gì tôi đã yêu cầu, những người không tự tin vào kĩ năng của mình thì đã giữ khoảng khác của họ.

Trong trường hợp đó, sẽ chẳng có ai làm ngáng đường cả. Thật tốt.

Vấn đề là—

“CHẰNG CÓ AI TỰ TIN VÀO KHẢ NĂNG CHIẾN ĐẤU CỦA MÌNH SAO!?”

Vẫn đề là chẳng có ai đồng ý giúp tôi chiến đấu với tên biến thái cả. Ơ...!

Mặc dù ngôi trường này không phải là bình thường, nhưng nó vẫn là một ngôi trường chuẩn bị đại học. Nghĩ rằng lại có số đông học sinh không thể chiến đấu.

Tất cả bọn họ di chuyển khi tôi di chuyển, vẫn với việc tôi là trung tâm. Chết tiệt! Ai đó, ai đó cứu tôi với...!

Tôi tiếp tục di chuyển, và cái không gian ấy cũng di chuyển theo. Tuy nhiên, một học sinh vẫn ở yên mặc dù mọi người đều đang di chuyển.

(Tốt! Ai đó có ý định giúp đến rồi đây!)

Tôi tặng cho mình dấu hiệu chiến thắng một cách bí mật khi tôi nhìn vào con người quả cảm đó. Người đó thì có tứ chi dài, một mái tóc đuôi ngựa dài, và đầu thì đang lắc lư.

.....Đang ngủ.

“CÔ LẠI NGỦ VÀO LÚC NHƯ THẾ NÀY SAO—!!?”

VIỆC ĐÓ CHỈ LÀ KHÔNG CHẠY ĐI MÀ THÔI! ĐỒ CHẾT TIỆT! ĐỂ CHO TÔI MỪNG HỤT! NÓI ĐẾN ĐÂY! CÔ CÓ LỐI SỐNG KHÁC BIỆT VỚI NHỮNG NGƯỜI BÌNH THƯỜNG SAO!?

“Quên việc đó đi. CÓ AI ĐỒNG Ý BƯỚC RA KHÔNG!?”

Tôi thay đổi tâm trạng của mình và gọi mọi người xung quanh. Chết tiệt. Không ai bước ra cả. Trong trường hợp đó, tôi chỉ có thể tiến lên một mình mà thôi...!

Chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, tôi dừng lại ở đấy.

Sau một lúc, một thầy giáo xuất hiện ở đó.

“Hai cậu là học sinh mới sao?”

<nowki>*BOING*</nowiki> Một tiếng động trầm khủng khiếp có thể được nghe thấy từ bụng. Vị thầy giáo này đây có cơ bắp mà trông như thể chúng có thể xé nát áo của thầy ấy vậy. Người, người này thì thật rất đáng tin cậy...!

“Chỉ là mới bắt đầu năm học thôi. Cậu thật sự can đảm lấy.”

Vị giáo viên cơ bắp khoanh tay mình và mỉm cười khi trông thầy ấy có vẻ bị ấn tượng. Thôi thực sự thấy xấu hổ khi được khen ngợi bởi một người đầy cơ bắp như thế.

“Đừng nói thế. Em không tuyệt vời đến thế đâu.”

Tôi phải chối bỏ những lời của thầy ấy.

Không như tôi, người mà bị rượt, lòng can đảm của người gián viên đó thì không thể đánh giá thấp được, mặc dù thầy ấy đối đầu với tên biến thái là vì học sinh của mình. Làm sao mà tôi có thể chấp nhận lời khen tặng khi tôi là người nhờ sự giúp đỡ chứ? Tôi thật không thể chấp nhận việc đó.

Tuy nhiên, vị giáo viên lại nói cùng một điều như thế nữa.

“Không không. Cậu thật sự can đảm đấy.”

Và rồi, thầy ấy thủ thế.

“—Cả hai cậu.”

“......Ơ?”

Sau đó, vị giáo viên đầy cơ bắp liếc nhìn tôi và tên biến thái. Un? Tại sao thầy lại đứng đối diện với em chứ?

“NÀY NÀY, CHỜ ĐÃ! THẦY PHẢI ĐỐI PHÓ VỚI TÊN BIẾN THÁI ĐẰNG KIA KÌA!”

“CHÀ, CHÀ! EM THÌ KHÁC VỚI TÊN ĐÓ! EM KHÔNG CÓ GÂY CHUYỆN!"

“HAI CẬU—ĐỒ NGỐC!”

““GGGYYYYYYAAAAAAAAAAHHHHHHH!!!!!!””

Một sự kinh hãi chưa từng thấy trước đây ập đến tôi khi một lực khủng khiếp mà tôi chưa bao giờ trải nghiệm giáng vào tôi. Chuyện, chuyện gì thế? Người, người giáo viên này...thật sự là con người sao...!?

“Tại...sao nó lại trở nên như thế này...tớ chỉ chuẩn bị nói, với cậu, rằng có một cô gái đang nói chuyện với cậu...?

Trước khi tôi ngất đi, một giọng nói yếu ớt có thể được nghe thấy bên cạnh tôi.

 ☆

 Chỉ như thế đấy, buổi Lễ Khai Giảng tồi tệ nhất kết thúc (trong khi tôi vẫn còn bất tỉnh nhân sự), và giờ, chúng tôi được sắp vào lớp học và giới thiệu bản thân mình.

Cả cơ thể tôi chịu đựng cơn đau khi tôi đặt tay mình lên ngực và nhìn về phía trước.

“—Ryo, rất vui được biết các bạn.”

Chẳng có gì khác thường cả. Chỉ là buổi giới thiệu bản thân theo thứ tự đầy đơn giản mà thôi.

“Tên tôi là, Shimada, Minami. Rất vui được biết các cậu.”

Cảm giác kì lạ thì không phải đến từ những lời nói đó, mà là từ cách phát âm. Nghe chẳng giống tiếng Nhật gì cả.

Tôi nghĩ rằng cô ấy là một học sinh nước ngoài và mở to mắt mình ra để kiểm tra.

Tuy nhiên, chủ nhân của giọng nói đó trông chẳng giống một người nước ngoài gì, mà là một người Nhật mà thôi đã quen nhìn thấy.

(Un? Chẳng phải đó là người ngủ trong lúc ồn ào đó sao—?)

Cho dù đó là cách phát âm kì lạ hay là thái độ trong buổi Lễ Khai Giảng thì tôi khá là thấy bực về chúng đấy. Sau đó tôi nhìn lên cái tên trên bảng đen. Ở đó, cái tên ‘Shimayumi Mikare’ được viết lên bản. Vì cô ấy đã gọi bản thân mình là Shimada Minami, tôi đoán có lẽ là cô ấy đã viết sai tên.

“Shimada-san đây thì là một người Đức gốc Nhật, và em ấy vừa mới trở về mà thôi, vì thế mọi người, xin vui lòng giúp đỡ em ấy.”

Vị giáo viên giúp Shimada hoàn tất lời tự giới thiệu. Cô ấy là một cô gái trở về từ nước ngoài sao? Thảo nào cách phát âm và chữ kanji lại sai. Cô ấy ngủ không phải là vì chán hay là giờ đang là mùa xuân, mà là gì sự khác biệt về múi giờ. Có lẽ lý do là thế.

Khúc khích* Tôi có thể nghe thấy những người xung quanh mình khúc khích cười. Nhiều khả năng là chúng đang cười nhạo Shimada vì viết sai chữ Kanji.

(Chậc, thật ngu ngốc làm sao.)

Tận sâu bên trong tôi, tôi chế nhạo những tên ngu ngốc đang khúc khích cười đó.

Vừa mới tức thì vị giáo viên có nhắc rằng ‘em ấy vừa mới trở về’. Ngoài ra, tôi cũng có thể biết được từ cái cách phát âm vừa nãy rằng Shimada chỉ vừa mới bắt đầu học tiếng Nhật cách đây không lâu, nhưng giờ cô ấy lại phải nói tiếng Nhật và sử dụng chữ kanji để viết tên mình. Cô ấy đang bước vào những gì được coi là cuộc sống trung học, và giờ lại phải tự lực cách sinh trong một nền văn hóa khác biệt như thế, thế nhưng cô ấy vẫn xoay xở để vượt qua khó khăn như thế này đây. Việc này không thôi cũng đã đáng khen ngợi rồi. Tuy nhiên, tôi có thể biết được đám đông ấy thiếu kiên nhẫn như thế nào khi chúng cười. Những con người đó thì đang người vào chính sự thiếu hiểu biết của mình.

“Mình hi vọng chúng ta có thể hòa thuận.”

Khi tôi đang nghĩ về việc này, màn tự giới thiệu của Shimada kết thúc. Thế thì, dựa vào thứ tự thì giờ là đến lượt tôi.

Tôi chầm chầm bước lên phía trước và ngay lập tức nói một cách rõ ràng tên mình ra.

“Tôi là Sakamoto Yuuji từ trường Trung Học Kannazuki.”

Chỉ câu đó thôi cũng khiến mọi người còn lại bắt đầu lầm bầm,.

“Tên đó là đứa trong trường Kannazuki...”

“Tên ác ma nổi danh....”

“Tên đó có vẻ khá là đáng kinh ngạc đấy...”

Có vẻ như một vài người trong số chúng biết về quá khứ trung học của tôi khi chúng nhìn tôi với con mắt tham dò và khinh bỉ. Với hành động trong buổi Lễ Khai Giảng vừa nãy, tôi sẽ bị xem như là một học sinh bạo lực với rất nhiều vấn đề đây.

“...Fu.”

Không sao cả. Tôi không phải cố tình giải thích cho chúng.

Tôi chầm chậm bước xuống như cách mà tôi đã bước lên bục giảng, và quay về chỗ ngồi của mình.

Và rồi, học sinh kế tiếp giới thiệu bản thân người đó.

“Tên mình là Kinoshita Hideyoshi. Mình hy vọng chúng ta có thể hòa thuận với nhau.”

Cái giọng nói đầy kì lạ kia khiến cho tôi mở to mắt mình ra để kiểm trai lại....chuyện gì thế này? Tại sao người đó lại không mặc đồng phục dành cho nữ chứ? Không, chờ đã, cái tên đọc là Hideyoshi, vậy đó là một tên con trai, đúng không nhỉ? Nhưng trông cậu ấy trông chẳng giống như một đứa con trai chút nào cả...

Tôi nghiêng đầu mình để tự hỏi, và màn tự giới thiệu của Kinoshita kết thúc. Học sinh kế tiếp bước lên phía trước. Tôi sẽ chỉ lưu lại cái kí ức về việc Kinoshita là ‘là một gã rất kì lạ với một giới tính không xác định được’ trong đầu mình vậy. Đúng vậy, ít ra thì tôi cũng nên nhớ lấy một cái tên. Bên cạnh đó, chẳng thế nào lại có một người thứ hai kì lạ như thế này đâu.

“...Tsuchiya Kouta. Sở thích là biến...không.

....Chẳng có sở thích gì cả. Và những gì tiếp theo là.

...Chuyện biệt trong việc lén chụp....không gì nhiều cả.”

Sau khi nói điều đó, một cái máy ảnh và máy ghi âm có thể được thấy từ túi của Tsuchiya.

………

……

(Tại sao, tại sao chẳng có ai tố giác hắn ta cả...!?)

Sở thích của hắn là lén chụp hình, và chuyên biệt trong việc nghe lén, và những thiết bị trong người hắn thì lại có một cảm giác như là một tên tội phạm vậy. Việc đó thật quá kì lạ. Thật là quá kì lạ một cách đầy rõ ràng đấy.

Thường thức của tôi chuẩn bị bị sụp đổ, và rồi lại có một màn tự giới thiệu khác nữa.

“Tớ là Yoshii Akihisa từ trường Trung Học Nagatsuki. Tớ hy vọng chúng ta có thể hòa thuận với nhau.”

Người mà nói câu đó trong khi cúi thấp đầu mình chính là tên ngốc đã mặc bộ đồng phục thủy thủ sáng nay. Tôi hiểu rồi, vậy ra gã đó là Yoshii Akihisa. Tôi sẽ nhớ cái tên đó như là một người đầy quan trọng phải cần phải cảnh giác. Hắn là một tên biến thái.

Sau đó thì chẳng có thêm bất kì lời giới thiệu bản thân đầy kì cục nào nữa, và giờ chủ nhiệm kết thúc. Cuối cùng, trong những cái tên mà tôi nhớ thì người mà có thường thức nhất là cô gái mà vừa quay về nước, đúng không nhỉ?

Khi tôi chuẩn bị ra về, tôi nghe thấy giọng nói của cô gái ấy đến từ đằng xa.

“Ngậm họng lại, lũ lợn kia.”

Có vẻ như tôi phải rút lại điều đó rồi, tôi nghĩ vậy.

 ☆

 Trước khi tôi nhận ra, giờ đã là một tuần lễ kể từ cái buổi Lễ Khai Giảng đầy hỗn loạn kia.

Tôi đã xoay sở để quen được với cuộc sống học đường, và tôi cuối cùng cũng đã có thể tận hưởng một cuộc sống bình yên.

—Nhưng việc đó là không tường.

“Tên đó là Sakamoto đấy...”

“Hắn đã thách thức toàn thể học sinh và giáo viên đánh nhau trong buổi Lễ Khai Giảng đấy...”

“Có vẻ như là hắn đang kiếm ai để đánh nhau vậy...”

“Tớ nghe nói rằng hắn bị than phiền bởi những người khác từ những trường khác đấy...”

Tôi đã phải trải qua việc này mỗi ngày một cách chẳng thoải mái gì với những cái nhìn đầy kì lạ nhắm vào tôi từ đằng xa.

Hãy để tôi nhấn mạnh chuyện này trước đã. Bản thân tôi thì chưa bào giờ đi kiếm chuyện cả. Những gì xảy ra trong buỗi Lễ Khai Giảng chỉ là một sự hiểu nhầm bị gây ra bởi một tình huống không may mà thôi.

Chúng thì cũng không phải là những lời đồn hoàn toàn không có căn cứ, nhưng chúng lại là những tin đồn mà tôi thật chẳng mong muốn gì cả.

Nhưng cho dù thế, tôi cũng có thể chấp nhận việc đó. Vấn đề là,

“Tớ có nghe đồn rằng có chuyện gì đó kì lạ diễn ra giữa Sakamoto-kun và Yoshii-kun đấy.”

“À, tớ biết rồi. Hai người đó đã rượt theo nhau trong buỗi Lễ Khai Giảng, đúng không nào?”

“Cả hai người bọn họ đều trễ cùng một lúc. Họ đã làm gì thế nhỉ?”

Vấn đề là những tin đồn đến từ đấy. Vào lúc này đây, đó không phải là một câu hỏi mà liệu tôi có thể đối phó được không nữa. Tôi phải hoàn toàn loại bỏ điều này. Đây là loại tin đồn tồi tệ nhất đấy.

Tuy nhiên, tôi không thể nào nói chuyện với những cô gái đang nhìn chằm chằm vào tôi và nói với họ rằng ‘việc giữa tôi và tên đó thì không phải như thế đâu. Đó chỉ là một sự hiểu nhầm mà thôi.’ Không chỉ thế, cái cách mà tôi nói với họ cũng có thể tạo ra hiệu ứng ngược đấy. Việc tôi để cho những lời đồn lặng xuống một cách im lặng thì sẽ tệ đối với tôi. Dù gì thì Yoshii và tôi thì chẳng có cái mối quan hệ đó, và chúng tôi thậm chí là chẳng có giao tiếp bình thường với nhau trước đó nữa—

“A, Sakamoto-kun. Cậu có rãnh chút nữa không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu sau giờ học.”

“CẬU ĐANG MUỐN ĐÁNH NHAU PHẢI KHÔNG!?”

“Ơ!? CÁI CÁI GÌ VẬY!? CHUYỆN GÌ THẾ?”

Thật sự lại chọn một thời điểm như thế này để xuất hiện! Tôi không thể không nắm lấy cơ thể Yoshii. Tên này thật sự chẳng biết tình huống vừa nãy là gì nữa!!

“Sa, Sakamoto-kun. Tại sao cậu lại quá tức giận khi tớ chỉ nói chuyện với cậu thế?

“Cậu không thể cảm nhận được tâm trạng lúc này sao?”

“Ơ...cậu đang suy nghĩ sao, Sakamoto-kun?”

“KHÔNG PHẢI THẾ. VIỆC TÔI ĐANG NÓI LÀ HÃY KIỂM TRA TÌNH HÌNH XUNG QUANH CHÚNG TA TRƯỚC KHI CỐ NÓI CHUYỆN VỚI TÔI! CẬU KHÔNG THỂ THẤY NHỮNG CÁI NHÌN CHẰM CHẰM XUNG QUANH CHÚNG TA SAO!!?

“Hở? Xung quanh, như là trong...”

“Wah. Có vẻ như họ đang lo lắng về việc những người chắc nhìn chằm chằm vào họ đấy...”

“Đúng như dự đoán, ở những nơi mà chúng ta không thể thấy...”

“Thật sự lại có người như thế này. Trung học thì thật đáng kinh ngạc đấy...”

“??? Những người ở đó đang nói về chuyện gì thế nhỉ?”

Yoshii chỉ đứng yên đó, choáng váng với một vẻ mặt đầy lúng túng. Vậy ra là hắn không thể chọn thời điểm một cách đàng hoàng và có một khả năng thấu hiểu kém cỏi đến thế? Tên ngốc này.

“...Họ đang nói rằng mối quan hệ của tôi với cậu thì rất là kì lạ đấy.”

“Hả? Đó là ý gì thế?”

“Ai mà biết chứ? Ngoài ra, đừng có ngẫu nhiên mà tiến đến tôi, để ngăn những sự hiểu nhầm sâu hơn nữa.”

“Ơ? Thế có nghĩa là...”

Sau khi nghĩ thật kĩ trong một lúc, Yoshii có vẻ như cuối cùng cũng đã hiểu ra chuyện gì đang diễn ra, và rồi,

“Tớ, tớ sẽ rất bận tâm đấy! Tớ sẽ đi chỉnh lại điều đó!”

Cậu ấy hoảng sợ và đi đến đến chỗ những cô gái để nói chuyện. Fm , dẫu sao thì việc này cũng tốt hơn cho tôi.

Sau khi nói chuyện với các cô gái trong một lúc, Yoshii quay trở lại. Giờ, chuyện gì đã xảy ra nào?

“Sự hiểu nhầm đã được xóa sạch chưa?”

“‘Bọn họ thật sự đã TIẾN ĐẾN một mối quan hệ như thế sao!?’ bọn họ nói một cách kinh ngạc...”

“CẬU ĐÃ NÓI CÁI QUÁI GÌ VỚI BỌN HỌ THẾ HẢ!?”

Chẳng phải như thế là đã khiến cho sử hiểu nhầm còn sâu hơn nữa sao!?

“TRÁNH RA. ĐẾN LƯỢT TÔI!”

Tôi đẩy Yoshii sang một bên và bước về phía những cô gái. Tôi lo lắng liệu họ có sợ hãi chạy đi bởi vì họ sợ hay không đây, nhưng may mắn thay, những cô gái đồng ý nghe tôi nói một cách bình thường lần này vì Yoshii đã đi đến nói chuyện với họ trước.

Vài phút sau, tôi quay trở lại chỗ ngồi của mình. Lần này, trông Yoshii có vè khó chịu khi hắn ta hỏi tôi.

“Sao rồi? Bọn họ có hiểu không?”

“À, không vấn đề gì.”

Tôi thẳng lưng mình lên và trả lời.

“Thật sao. Thế thì tuyệt~”

“Tôi đã bảo họ rằng cậu là một tên biến thái thích mặc đồ phụ nữ, và tôi đã hoảng sợ mà chạy đi sau khi trông thấy điều đó. Bọn họ ngay lập tức hiểu ra vấn đề sau khi họ nghe thấy điều đó.”

“CẬU ĐÃ NÓI GÌ—?”

Chẳng có gì để phủ nhận việc đó cả. Dẫu sao thì đó cũng là một sự thật.

“ĐI CHỈNH NGAY ĐIỀU ĐÓ LẠI, SAKAMOTO-KUN! TỚ CHỈ CÓ MẶC MỘT BỘ ĐỒNG PHỤC THỦY THỦ KHI TỚ THAM DỰ BUỖI LỄ KHAI GIẢNG MÀ THÔI! TỚ SẼ GẶP RẮC RỐI NẾU NHƯ TỚ BỊ HIỂU NHẦM ĐẤY!”

Loại thường thức mà tên này có là gì thế nhỉ!?

“VÀ TỚ CHỈ MUỐN NHẮC CẬU RẰNG CÓ AI ĐÓ ĐANG CỐ NÓI CHUYỆN VỚI CẬU VÀO LÚC ĐÓ ĐẤY!”

“ĐÓ CHỈ LÀ CẬU LÀ MỘT TÊN NHIỀU CHUYỆN MÀ THÔI, ĐỒ BIẾN THÁI!”

“Cái...! CẬU MỚI LÀ NGƯỜI CÓ SỞ THÍCH ĐẶT BIỆT ĐẤY! NGÓ LƠ MỘT CÔ GÁI XINH ĐẸP NHƯ THẾ!?

“HẢẢẢ!? CẬU CÒN DÁM NÓI ĐIỀU ĐÓ—”

Chúng tôi tiếp tục cãi nhau, và ngay khi chúng tôi chuẩn bị nắm lấy cổ nhau.

“Hai cậu đang làm gì thế?”

Giọng nói độc ác xen vào cuộc tranh luận của chúng tôi. Đó là vị giáo viên đầy cơ bắp, người mà phụ trách việc phụ đạo, người mà đã đánh gục Yoshii (tên biến thái) và tôi ở buổi Lễ Khai Giảng. Thấy ấy đột nhiên bước vào phòng học, có lẽ là để sẵn sàng cho tiết tiếp theo.

“Chậc.”

Tôi rút cái tay đã vươn ra lại và ngồi xuống ghế mình. Đầu tôi không biết từ lúc nào đã bắt đầu nóng lên, nhưng khi nghĩ về việc này một cách kĩ càng, thì việc đấm tên ngốc này chẳng có ít gì cả. Việc trở thành đối thủ của hắn thì chỉ là tốn thời gian mà thôi.

Vị giáo viên liếc nhìn tên biến thái và tôi với một đôi mắt đầy sắc nhọn.

“Sakamoto. Tôi đã nghe rất nhiều về cậu. Đừng làm bất kì điều gì mà sẽ khiến cho lời đồn thành sự thật đấy.”

Thầy ấy cảnh cáo. Những ‘lời đồn’ mà vị giáo viên cơ bắp nhắc đến nhiều khả năng là sự kiện bạo lực mà tôi sẽ thực hiện. Đúng là ngoài vị giáo viên này ra, những giáo viên khác có vẻ coi tôi là một học sinh mà sẽ dùng bạo lực trong trường học đây. Nếu tôi hành động gì dù chỉ là nhỏ nhất thôi, thì nó cũng sẽ trở thành một vấn đề lớn.

“Thế thì, vì thầy Takenaka thì bệnh rất nặng vào lúc này, nên tôi sẽ dạy thay. Lật sách sang trang 13—”

Vị giáo viên cơ bắp không nói thêm bất kì điều gì nữa với tôi khi thấy ấy lấy tài liệu giảng dạy ra và bắt đầu dạy.

Lời giảng thích của thấy ấy đi vào lỗ tai này và đi ra lỗ tai kia, và tôi vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong khoảng thời gian này, một hình dáng của một cô học sinh trung học duy nhất lọt vào tầm nhìn của tôi.

(...Vẫn thể hiện cái nhìn chán nản đấy.)

Cô gái vừa trở về từ nước ngoài thì đang chống cằm mình, và cuốn sách trên bàn thì chẳng mở ra gì cả, và trông cô ấy khá là thờ ơ khi cô ấy thở dài.

(Có vẻ như là cô ấy vẫn chưa quen với cuộc sống ở đây.)

Tôi thật sự là chưa bao giờ trông thấy cô ấy nói chuyện một cách vui vẻ với những người khác trước đây. Những lời cô ấy nói vào ngày đầu tiên và tình trạng cô ấy là một người trở về từ nước ngoài đã khiến cho mọi người trong lớp giữa khoảng cách với cô ấy.

“Yoshii. Em có biết từ ngày có nghĩa là gì không?”

“Vâng? Ơ, ơ, nó có nghĩa là ‘thú vị’—nếu thế thì thật tuyệt.”

Tại sao câu trả lời của em lại có điều ước của em lẫn trong đó ở khúc cuối thế...”

Vị thầy giáo cơ bắp thở dài, và mọi người trong lớp cười một cách nhiệt tình.

Shimada thì đang nhìn chằm chằm vào Yoshii, người mà đang đứng giữa một tràng cười, với sự đố kị—căm ghét.

(Tên đó thì hoàn toàn bị ghét đây.)

Tôi nghĩ điều đó khi tôi ngắm nhìn đôi mắt chất đầy thù hận. Nhìn vào việc đó, việc Shimada lôi Yoshii ra ngoài và rút hết nỗi thất vọng của mình thì cũng có thể lắm. Việc này thì chỉ là một tai họa đối với Yoshii, người mà chẳng biết rằng Shimda ghét căy ghét đắng mình.

Cho dù thế, tôi cũng có thể hiểu được cái cảm giác đó, tại sao Yoshii khiến cho những người khác tức điên lên. Đó là bởi vì, cho dù lý do của tôi thì khác so với của Shimada, tôi không thích Yoshii.

(Cho dù là thế, mình cũng không thể nghĩ ra bất kì điều gì...)

Tôi sẽ chỉ lãng phí thời gian và công sức của mình để dính líu đến tên ngốc như thế. Nếu tôi không dính vào thì sẽ tốt hơn nhiều.

Sau khi đưa ra kết luận này, tôi từ bỏ việc suy nghĩ và lặng lẽ nhắm mắt mình lại.

Chỉ như thế, một ngày buồn chán kết thúc.

 ☆

 Một vài ngày trôi qua, và đã được hai tuần kể từ cái lúc buổi Lễ Khai Giảng kết thúc.

Chẳng có sự thay đổi nào trong những cái nhìn từ giáo viên và học sinh vào tôi hay tình hình xung quanh cả,

“Ngu ngốc làm sao...chẳng có điều gì để nói cả, thế nhưng chúng lại đang soi mói về thói quen của mình. Thật là...”

Tôi lầm bầm với bản thân mình.

Sau giờ học, tôi bị gọi lên phòng giáo viên, vì thế tôi đã nghĩ rằng có chuyện gì đó rồi, nhưng có vẻ là ngôi trường lân cân có một vụ việc liên quan đến bạo lực mà đã khiến cho giáo viên phải cằn nhằn. Có vẻ như tôi bị kết án chỉ vì sự nghi ngờ mà thôi, và tôi thực sự muốn hành động đấy.

“Chết tiệt, đánh giá người khác chỉ bằng vẻ ngoài và tin đồn.”

Tôi có thể hiểu được câu ‘khi những người khác hiểu nhầm thì không thể tránh được’, nhưng về mặt cảm tính thì việc đó hoàn toàn khác hẳn. Chẳng có ai là vui vẻ về việc bị trách mắng về điều gì đó mà họ không có làm.

Một vài người đang tán chuyện ở hành lang sau giờ học thì hoặc là nhìn vào tôi hoặc là nhanh chóng rời đi với vẻ hoảng sợ trên mặt, nghĩ rằng tôi sẽ thấy họ phiền phức, có lẽ bởi vì họ thấy tôi đang không vui đây. Ngu ngốc làm sao. Làm sao mà tôi có thể đánh họ nếu họ không khiêu khích tôi chứ?

Tôi thật sự chẳng vui vẻ gì và nhanh chóng bước về phía phòng học của mình và đi về nhà. Mọi người đã về cùng với bạn của mình hay là tham gia vào hoạt động của câu lạc bộ sau khi chỉ vừa mới hai tuần kể từ ngày khai trường sao? Tôi không biết lý do cụ thể vì chẳng có ai ở trong phòng cả,

“Lý do nào cơ chứ? Giờ đã là mấy giờ rồi nhỉ?”

Sau khi nhìn vào đồng hồ, tôi đã hiểu ra. Bình thường thì học sinh chắc phải đã về nhà vào lúc này rồi.

Tôi lặng lẽ lắng nghe vị giáo viên và bị giữ lại trong một khoảng thời gian dài với một vẻ mặt ‘chuyện gì với cái mặt đó thế, em đang nghĩ đến việc đánh trả sao?’ Nếu không vì ông thầy cơ bắp phụ trách việc phụ đạo quay trở lại phòng giáo viên để ngăn vị giáo viên đó thì chắc còn lâu hơn nữa đấy.

Tại sao tôi phải chịu đau khổ quá nhiều chứ? Tôi nghĩ khi tôi lấy cái cặp được đặt trên bàn mình và chuẩn bị về nhà. Vì tôi đã ầm ầm bước đi, tôi đụng phải cái bàn trên đường đi ra của mình.

“...”

Rất nhiều sách vở rơi ra từ cái bàn. Người chủ của chỗ ngồi này thì không mang sách vở về nhà và chỉ để nó ở đây.

“Đã như thế này ngay sau khi khai giảng sao? Cậu thật hăng hái học làm sao.”

Tôi lầm bầm câu mà có thể nói với chính bản thân mình và với tay mình ra để đặt những quyển sách rơi ra vào chỗ cũ.

Và rồi, tôi thấy một tình trạng đáng thương.

“Điều này, thì thật quá đáng...”

Bìa sách thì bị rách và các trang sách thì lung tung cả lên. Những quyển sách mà chỉ vừa mời được phát thì đã trong một tình trạng thảm hại đến vậy. Nếu nó được sử dụng một cách bình thường thì việc này sẽ chẳng thể nào xảy ra được.

Tôi nhặt cuốn sách lên và nhìn kĩ vào cái bía rách bươm và, và ở trang bìa có cái tên ‘Shimayumi Mikare’ trên đó. Thật là một cái tên kì lạ làm sao...đó là cái tên của cô gái vừa mới trở về từ nước ngoài viết sai đây.

“Nhắc mới nhớ, cô ấy đã gọi những người khác trong lớp là những con lợn vào lúc đó.”

Trong trường hợp đó, thảm này này diễn ra là vì những lời của Shimada và đã làm tức giận một người nào đó đủ đến mức để bắt nạt cô ấy.

“Trông chẳng có vẻ là như thế...”

Đối với tôi, những người trong lớp chúng tôi chỉ đơn thuần là cảm thấy câu đó như là ‘một người nước ngoài kì lạ nào đó không thể nói rành tiếng Nhật đã nói điều gì đó kì hoặc mà thôi’ và kết thúc chuyện đó ở đấy. Nó không đến mức mà có ai đó lại bắt nạt cô ấy, và ngoài ra, chẳng có tên ngốc nào sẽ nhiệt tình đến gần bất kì ai nói điều đó đâu.

Dù gì thì thật khó để có thể tượng tượng có ai đó đang bắt nạt cô ấy. Nói cách khác, đó là vì cô gái này đây đã nổi giận vì cô ấy không thể làm quen với Nhật Bản, đúng không? Và cái cách phá hoại này thì thật quá kì hoặc...

“...Chà, quên đi vậy. Việc này chẳng có liên quan gì đến mình cả.”

Tôi sẽ chỉ đứng ngoài quan sát trong lúc này thôi và đặt quyển sách rách bươm về chỗ cũ của nó.

Vào lúc đó.

“!?”

Một thứ gì đó bay nhanh thoáng qua đôi mắt của tôi.

Cả cơ thể tôi phản ứng một cách tự nhiên trước khi tôi có thể ra quyết định và lùi lại ở đấy. Tôi tránh lấy nguy hiểm và phút cuối cùng, và nắm đấm một người náo đó sượt thẳng qua trước mắt tôi. Vào lúc đó, tôi cuối cùng cũng thấy thứ gì đang cố đánh tôi.

Tôi điều chỉnh vị trí của mình và nhìn chỉ nhân của nắm đấm đó.

Đứng ở bên đó là,

“...”

Tên ngốc mà có một số phận đáng chú ý với tôi từ khi năm học bắt đầu.

“Mày đang làm cái gì thế hả, đồ khốn?”

Yoshii hỏi một cách lặng lẽ.

Cả hai chúng tôi đều biết rằng chúng tôi căm ghét lẫn nhau, nhưng cho dù thế, việc đó cũng không quá tện đến mức chúng tôi thực sự muốn bắt đầu nện lẫn nhau.

“......Mày....đang.....làm gì thế.....?”

Yoshii xoa nấm đấm của mình khi hắn ta hỏi. Hỏi rằng tôi đang làm gì?

“Tôi chỉ chuẩn bị hỏi cậu—”

“TAO ĐANG HỎI MÀY ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ Ở CHỖ CÔ ẤY THỂ HẢ!!!?”

Yoshii rống lên một tiếng hét mà tôi thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi. Sau đó, đôi mắt hắn ta di chuyển đến tay phải tôi...hay chính xác hơn là cuốn sách rách tươm trong tay phải tôi.

Ngay lúc này đây, tay tôi lại đang cầm một cuốn sách rách rưới hoàn toàn, không có ai ở trong phòng học, có đủ loại tin đồn ở trong trường, và những lời của Yoshii vừa nãy.

Tôi đưa ra một kết luận từ việc này,

“...Đừng bảo tôi là—”

Tên Yoshii đó, hắn nghĩ rằng tôi phá hỏng cuốn sách này để bắt nạt Shimada sao?

“Này, chờ chút đã, Yoshii. Tôi”

“NGẬM CHẶT RĂNG MÌNH LẠI ĐI, TÊN RẮC RƯỞI KIA!!!”

“Chậc—tên ngốc này...!”

Yoshii không thể lắng nghe lời của tôi gì cả khi hắn ta nắm chặt tay mình để tấn công. Tôi cúi người để tránh và nói với Yoshii.

“Bình tĩnh đã! Tôi không có làm điều này!”

“TAO SẼ GIẾT MÀY!!!”

“NGHE TÔI NÀY!!!”

Không ổn rồi. Tôi đã hoàn toàn bị hiểu nhầm.

....Không thể tránh được vậy.

“Thế thì, tôi sẽ chơi đùa cùng cậu vậy.”

Dù gì thì hắn cũng là người mà tôi chẳng ưa gì cả. Tốt thôi, tôi sẽ chỉ nện cho hắn hai, ba cú đấm để bắt hắn ngậm họng lại! Đó là cách tốt nhất để đối phó với một tên ngốc!

Đúng như dự đoán từ một tên ngốc, hắn sẽ không khóc cho đến khi có thứ gì đó đập vào người hắn. Yoshii tấn công từ phía trước lần thứ ba. Tôi tránh nó từ bên hông và đánh vào khuôn mặt không che chắn gì.

“KGAA!”

Bàn và ghế cũng bị lôi vào, và Yoshii bay đi một cách đầy phóng đại. Tôi không có sử dụng hết sức mạnh của mình, nhưng có một sự khác biệt rất lớn trong thể hình của chúng tôi. Hắn thì thấp hơn 1m70, và việc hắn bị đánh bay đi bởi tôi, người mà cao gần 1m8, thì có thể đoán trước được.

“....Tên khốn....đó!”

Yoshii lại dứng dậy và lao đến. Lần này, tôi nắm lấy ngực hắn và ném hắn về hướng ngược lại.

Những cái bàn và ghế đổ nhào ra sàn nơi mà Yoshii ngã xuống.

“!!”

Và rồi, hắn lại đẩy bàn ghế ra một bên, bám vào đôi chân mình và đứng dậy. Tôi thực sự không thể biết được từ vẻ ngoài của hắn, nhưng hắn thật sự là một người cứng đầu đấy.

Yoshii tiếp lục lao đến như trước đó, và lần này, tôi đánh hắn bay ngược trở lại bằng một cú đá. Hắn lại ngã xuống giữa bàn và ghế một lần nữa, và lại dứng dậy. Hết lần này đến lần khác, quá trình này cứ tiếp tục lại lặp.

“....Chắc chắn phải...đánh bay mày đi...!”

“Mày chịu đòn giỏi thật đấy! MUỐN NỮA KHÔNG!?”

Tôi không thể không rống lên khi thấy Yoshii cố đứng lên một lần nữa.

Hắn bị đấm, bị đá, bị ném và tôi chưa bị đánh trúng dù là một cú. Việc đó thì có thể đoán trước được. Yoshii thì nhanh, nhưng cơ thể hắn thì quá nhẹ và hành động của hắn thì quá thẳng thừng, và thành thật mà nói, hắn chẳng đáng là một đối thủ cho tôi. Hắn phải từ bỏ từ lâu rồi khi mà hắn đang thua tôi như thế.

“...!!”

Tuy nhiên, Yoshii lại nghiến chặt răng mình và đứng dậy lần nữa.

Ban đầu, tôi chỉ muốn làm hắn dịu lại bằng cách đấm hắn hai, ba lần, nhưng trước khi tôi nhận ra, giờ thì đã hơn 15 hiệp rồi.

“Chết tiệt...! Tao phải đánh ngươi bao nhiêu lần trước khi mày từ bỏ chứ...!”

Vì là người ra đòn, tôi bắt đầu gầm gừ khi mình tiếp tục cùng một động tác hết lần này đến lần khác.

Vào lúc đó, một suy nghĩ nào đó xuất hiện trong trí óc tôi.

(Tại sao tên này không từ bỏ chứ...?)

Hắn đã bị đánh đập tàn nhẫn, và hắn biết rằng hắn không thể đánh bại tôi chò dù hắn có ngu ngốc đến mức nào đi chăng nữa. Hay đúng hơn là hắn chắc hẳn đã đoán trước được kết quả trước khi chúng tôi bắt đầu choảng nhau.

(Chẳng phải việc ai là người mạnh hơn giữa hai người chúng tôi thì đã quá rõ ràng rồi sao...)

Một lưu ý là tôi có thể thấy được một sự khác biệt to lớn trong khả năng giữa chúng tôi. Đó là một Yoshii gầy gò và thấp đấu với một người thể chất mạnh mẽ như tôi, người mà đã quen với loại tình huống như thế này đến một mức nào đó, nhưng là những lời đồn đã nói đến. Một người bình thường sẽ chẳng bao giờ lao vào tôi sau khi thấy một thứ như thế trong phòng học giờ tan trường. Đó là một lựa chọn thông minh và chính xác.

“...”

Đột nhiên, tôi nhớ đến một kí ức đầy đau đớn.

Trong một căn phòng học sau giờ tan trường, đối thủ mà tôi không thể đánh bại, bị bắt nạt, một cô gái không hề có bạn. Đó đã là năm năm trước, khi mà chúng tôi vẫn còn ở trường tiểu học. Đó là—một kí ức đầy đau đớn mà tôi không hề muốn ghi nhớ.

Tôi rống lên với Yoshii, người mà đang đứng dậy một lần nữa, để rũ đi những kí ức ấy.

“ĐỦ RỒI ĐẤY, TÊN KHỐN NGU NGỐC KIA!!!”

Máu thì dồn thẳng lên đầu tôi, và khuôn mặt tôi thì nóng bừng, cảm xúc của tôi bị kích động và mắt tôi thì đỏ rực. Làm sao mà tôi lại có thể tiếp tục chơi với hắn cơ chứ!!

Nghe thấy những lời của tôi, Yoshii run rẩy khi hắn ta đứng dậy, và cuối cùng cũng đáp lại.

“....Mày không cảm thấy....thật là đáng thương....”

“Hả?”

Ban đầu tôi chẳng hiểu hắn ta đang nói gì cả, và hỏi lại,

“MÀY KHÔNG THẤY CÔ ẤY ĐÁNG THƯƠNG SAO!? CÔ ẤY CHỈ VỪA MỚI TRỞ VỀ NHẬT BẢN, CHẲNG CÓ BẤT KÌ NGƯỜI BẠN NÀO, CHẲNG THỂ HIỂU ĐƯỢC TIẾNG NHẬT, NHƯNG VẪN CỐ GẮNG MỘT MÌNH! TẠI SAO MÀY LẠI PHẢI BẮT NẠT MỘT CON NGƯỜI ĐANG CỐ GẮNG HẾT SỨC NHƯ THẾ CHỨ!!?”

Một Yoshii hoàn toàn bị tổn thương hét lên với một giọng đầy mạnh mẽ.

Đáng thương? Làm việc một mình? Tôi biết điều đó chứ. Mày không cần phải giải thích việc đó. Tôi đã thấy một tình huống tương tự trước đây.

Đúng vậy. Trong cùng một tình huống, cùng một hoàn cảnh.

—Không, việc đó thì khác.

Trong khi người mà gom hết can đảm của mình vì lợi ích của tôi bị bắt nạt ngay trước mắt tôi, tôi đã do dự khi bên cạnh cô ấy, run rẩy, suy nghĩ đến việc bỏ chạy. Tôi đã đặt bản thân mình lên trước.

Tuy nhiên, tên này lại—

“LÀM SAO MÀ TAO LẠI CÓ THỂ THAO THỨ CHO MỘT NGƯỜI NHƯ NGƯƠI CHỨ, TÊN KHỐN KHIẾP!!!”

Tên này thật sự lại...!

GANK!! Một tiếng động lớn vang lên.

Yoshii bị đánh bay với một lức mà không thể so sánh với những cú đánh trước đó

Và tôi nhận lấy cú đấm của Yoshii vào ngay mặt mình. Tầm tôi bắt đầu choáng váng. Đó là bởi vì tôi đã không nghĩ đến việc tránh đòn và chỉ tập trung vào việc nện hắn....tuy nhiên, tôi có tránh đòn hay không thì cũng chẳng quan trọng. Tôi sẽ chỉ tập trung vào việc nện cho tên này một trận...!

“TỐT THÔI, NẾU MÀY KHÔNG THÍCH TAO ĐẾN THẾ, YOSHII, THẾ THÌ HÃY CỐ NỆN TAO ĐI!! TAO SẼ NỆN MÀY CHO ĐẾN KHI MÀY KHÔNG THỂ ĐỨNG DẬY ĐƯỢC NỮA!!!”

Đầu tôi trở nên trống rỗng. Tên này trước mặt tôi đây thì đang thực sự chọc điên tôi lên đến mức tồi tệ nhất.

“NGẬM HỌNG MÀY LẠI! TAO SẼ ĐÁNH BAY MÌNH VÀ BẮT MÀY PHẢI HỐI HẬN ĐẤY!!”

“IM ĐI! TÊN RÁC RƯỞI!!”

Hắn chẳng cân nhắc sự phòng thủ của mình khi hắn vụng tay mình mạnh đến mức mà có thể đánh nát xương hàm. Tên ngốc này...! Tao sẽ thật sự nện cho mày một trận!

Và rồi, trong khi cả hai chúng tôi đã rất gần nhau đến mức chúng tôi có thể nện lẫn nhau,

“....Đủ rồi đấy.”

““—!!??””

Một bóng đen đột nhiên xen vào và trỏ đầu viết vào trước Yoshii và tôi. Tên, tên này là...tên này được gọi là Tsuchiya, đúng không nhỉ? Hắn vào khi nào thế nhỉ?

“ĐỪNG CÓ NGÁNG ĐƯỜNG BỌN TÔI! VIỆC NÀY CHẲNG CÓ GÌ LIÊN QUAN ĐẾN CẬU CẢ!”

Và tôi tạm thời chuyển mục tiêu của mình từ Yoshii sang Tsuchiya.

“...Tớ sẽ gặp rắc rối nếu các cậu làm loạn lên như thế này đấy.”

Tsuchiya tiếp tục nói với chúng tôi trong khi trỏ cây viết vào chúng tôi, nhưng mắt cậu ta thì đang nhìn vào góc của căn phòng. Chuyện gì thế?

“...Máy ảnh sẽ bị hỏng mất.”

““…………Hả?””

Những lời nói mơ hồ khiến cho Yoshii và tôi có những dấu hỏi trên đầu mình. Vào lúc này, tên xuất hiện trước mắt chúng tôi hạ thấp cây viết và bước đến góc căn phòng, lục lọi trong đó để tìm thứ gì đó. Đó có phải là...một cái máy ảnh CCD sao? Có phải cậu ấy đang nói rằng cậu ấy không muốn chúng tôi phá hỏng nó với trận đấu của chúng tôi sao? Việc đó thì không thực sự là một vấn—nhưng tại sao cậu ấy lại có máy ảnh đó nơi đó chứ?

“Có phải cậu đang lén chụp ảnh không?”

“...(Lắc đầu một cách dữ dội)”

Cậu ta lắc đầu mình để chối bỏi. Nhắc mới nhớ tên này đây có vẻ như đã có nói điều gì đó về việc này trong màn tự giới thiệu của mình...

Tôi nhớ lại những gì xảy ra vào ngày Lễ Khai Giảng, và Tsuchiya thì coi xem máy ảnh mình có rớt ra không. Bản thân cậu ta thì phủ nhận việc cậu ta đang chụp hình, nhưng tôi chỉ có thể tưởng tượng việc đó là như thế khi mà cậu ta lại đặt chiếc máy ảnh ở một góc như thế...hay có bất kì động cơ nào khác nữa sao? Tôi cũng không chắc nữa.

“...Chậc. Mất hứng rồi.”

Cơn giận trong tôi ngay lập tức bị dập tắt. Việc đánh hết mình với một tên ngốc thì vô nghĩa. Tốt hơn là nên về nhà sớm.

“Mày xoay sở để giữ được mạng sống đáng khinh của mày đấy, Yoshii.”

Tôi một lần nữa vác cặp mình lên vai, đối mặt với Yoshii và quay đi.

Ngay lúc đó.

“ĐỨNG YÊN TẠI ĐÓ, TÊN KHỐN!!”

“KGAA!”

Tôi nhận ra rằng vai mình bị nắm lại, và rồi có một cú đấm bay đến mặt tôi.

Tên...khốn này...! Thật hiếm khi tôi nói rằng tôi để hắn đi...!

“...Có vẻ như là mày vẫn còn muốn đánh đấy, Yoshii.”

“Tất nhiên rồi! Mày nghĩ rằng tao sẽ để mày đi trừ khi mày xin lỗi Shimada-san sao!?”

Tôi đã nói trước đó rằng một tên ngốc thì vẫn chỉ là một tên ngốc, nhưng thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ ngờ rằng hắn lại quá ngốc như vậy. Đúng như dự đoán, đối phó với một tên như hắn thì—

“MÀY SẼ HIỂU KHI TAO TAO ĐƯA MÀY XUỐNG LỖ SAO!?”

“ĐÓ LÀ ĐIỀU TAO MUỐN NÓI ĐẤY, TÊN KHỐN!!”

Giờ đã là hiệp thứ mấy thì cũng chẳng rõ nữa. Tuy nhiên,

“CHẾT TIỆT, CÁC CẬU ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ!!?”

““EHHH!?””

Lần này, chúng tôi bị ngăn lại bởi một giọng nói nghe cộc cằng đầy quen thuộc. Chờ đã...giọng nói này là thuộc về ông thầy phụ đạo đầy cơ bắp đó...!

Tốt hơn là nên giấu đi nấm đấm của mình và giả vờ rằng chẳng có việc gì xảy ra lúc này vậy. Nhưng cho dù thế, tôi cũng không thể giấu đi tình trạng khủng khiếp của căn phòng. Điều này thật tệ...! Dính vào rắc rối sau khi nhập học như thế này...!

Tôi không thể thoát được, và tôi cũng chẳng biết làm thế nào để đối phó với tình huống này.

Trái tim tôi co quắp lại khi tôi quay người lại.

“Thế nào? Các cậu đã bình tĩnh lại rồi chứ?”

Đứng ở đó là người bạn cùng lớp đầy kì hoặc của tôi người mà có một khuôn mặt đầy nữ tính và nói năng theo lối cổ xưa.

“Giọng nói vừa nãy là do cậu làm sao?”

“Nó thì sao nào? Nghe rất giống, đúng không?”

Cậu ta mỉm cười một cách hạnh phúc khi nói điều đó. Tôi cũng có một ấn tượng về tên này. Tôi nhớ tên của gã này thì được đọc là Kinoshita Hodeyoshi. Việc quên đi bất kì ai với một vẻ ngoài, giọng nói, và giới tính dặc biệt như thế thì rất là khó đấy.

Khi sự chú ý của tôi bị chuyển về đó, Yoshii ngay lập tức lao về phía đó.

“TRÁNH RA MỘT BÊN, KINOSHITA-SAN! XUỐNG ĐỊA NGỤC ĐI, TÊN ĐỐN MẠT—”

“Chậc! Thật là một con người phiền nhiễu—”

“CHẲNG PHẢI TÔI ĐÃ BẢO CÁC CẬU NGƯNG LẠI RỒI SAO!!?”

““Urk!!!???””

Màng nhĩ tôi và thậm chí là cả cơ bắp của tôi run lên bầng bật. Yoshii và tôi phải dừng lại. Tên này có âm vực lớn đến mức nào cơ chứ?

“Thật là, nhìn vào đống lộn xộn này đi. Các cậu đang đánh nhau vì lý do gì chứ?”

Có vẻ như là một cơn bão vừa quét qua căn phòng học khi bàn và ghế thì đều ngả ngổn ngang khắp nơi. Nhìn xung quanh, tôi nhận ra rằng chúng tôi đã tạo ra một sự náo động khá lớn.

“Tớ hiểu cảm giác của cậu, Kinoshita-san. Nhưng việc một cô gái có mặt ở đây thì rất nguy hiểm đấy, vì thế xin hãy lặng lẽ—”

“Cậu tên là Yoshii, đúng không? Tớ vừa nhận ra rằng cậu đang coi tớ như là một đứa con gái đấy.”

“Un. Chúng ta sẽ nói chuyện vào ngày mai.”

“.....Yoshii này.”

“Dù gì thì hãy nhanh chóng đi khỏi chỗ này đi, Kinoshita-san.”

“Tei!”

Đặt lên.

“………Hee!?”

Kinoshita nắm lấy tay của Yoshii và ấn nó vào ngực của cậu ấy. Này, này, chuyện gì đang diễn ra lúc này thế? Tình huống gì thế này?

“.......(Tách tách tách)”

Và rồi, ở trong góc của phòng học, có một tên biến thái với chiếc máy ảnh ngắm về phía này như một chiếc xe tăng vậy. Thật là kì lạ. Sự phát triển của mọi thứ ở thì đây vượt xa thường thức của tôi.

“Thế nào, Yoshii? Cậu có thể thấy rằng tớ là một người đàn ông, đúng không?”

“Ki, Kinoshita-san…”

“Un?”

“Cậu đã là học sinh trung học rồi. Tốt hơn là cậu nên mặc áo ngực...”

“Những lời của tớ đã bị bỏ ngoài tai rồi sao!!!?”

Yoshii đỏ mặt khi hắn rút tay mình ra khỏi ngực của Kinoshita.

“...!!(Tách)”

Bên cạnh hắn, Tsuchiya chi chuyển đằng sau Kinoshita với một tốc độ mà chỉ có những dư ảnh là có thể thấy được thôi. Có phải hắn ta đang cố gắng kiểm tra xe có bất kì dấu hiệu của áo ngực ở đó không? Tên này...thật sự là một tên đầy bí ẩn đây...!

“....Thật là những cảm xúc...không thể đong đếm được.....!!! (Phụt)”

Sau khi có được kết quả thỏa mãn từ cuộc điều tra của mình, Tsuchiya đổ gục trên sán với máu mũi chảy ròng ròng. Tại sao, tại sao hắn lại là người chảy máu nhiều nhất trong khi Yoshii và tôi mới lại là người đánh nhau cơ chứ?

“Dù gì thì cậu có thể thấy rằng tớ là một người đàn ông, đúng không?”

“...”

Yoshii trông có vẻ gặp rắc rối khi hắn ta không thể loại trừ khả năng của một cô gái ngực nhỏ.

“Muu...nếu cậu cứ khăng khăng thì tớ phải cởi bỏ phần dưới của mình một cách miễn cưỡng vậy...”

“ĐỪNG LÀM THẾ! TỚ CÓ CẢM GIÁC RẰNG MỘT GIỚI HẠN BỊ CẤM NÀO ĐÓ SẼ BỊ PHÁ VỠ NẾU NHƯ CẬU LÀM THẾ ĐẤY!!!!!!”

Về việc này thì tôi đồng ý với Yoshii.

“Quên đi. Vì cậu đã nói đến mức ấy, Kinoshita-san, tớ sẽ coi cậu như là một đứa con trai trong lúc này vậy.”

“Chờ đã. Trong trường hợp đó, tại sao cậu lại gọi tớ với chữ ‘-san’ chứ?”

“Quan trọng hơn việc đó nữa, tớ phải nện tên rác rưởi này một trận tơi bời đã!”

“Chậc! Cứ thử đi nếu mày có thể!”

Tên này vẫn chẳng có vẻ gì là hắn sẽ từ bỏ cả. Thật sự hắn cứng đầu đến mức nào cơ chứ? Không, việc chạy theo một đường thẳng là đặc điểm của một tên ngốc đấy.

Ngay khi chúng tôi chuẩn bị đánh nhau,

“Thật sao? Cậu thật sự muốn tớ rống lên lần nữa sao?”

Những lời của Kinoshita khiến cho chúng tôi đứng yên tại chỗ. Nếu giọng nói lớn đó vang lên lần nữa, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra cho màn nhỉ của tôi nữa đây.

Thấy rằng chúng tôi chỉ đủ xoay sở để kiềm chế nắm đấm của mình, Kinoshita thở dài và nói,

“Thật là...tớ không biết lý do là gì, nhưng những bạn học khác và tớ thì không thể phớt lờ điều này khi các cậu quậy tung lên trong phòng học. Các cậu có thể để những gì đã qua thì cho nó qua đi được không?”

““…Fuun””

Cho dù tôi có giải thích, tôi cũng chẳng biết chính xác là phải nói gì. Ngoài ra, Yoshii bên cạnh tôi cũng có vẻ như là hắn cũng không biết nói gì giống như tôi vậy. Tên này, mặc dù hắn chỉ là một tên ngốc và là một tên đánh đấm cực yếu, hắn chẳng có vẻ gì là định nói chuyện về việc tôi đã bắt nạt Shimada như thế nào (mặc dù đó chỉ là sự hiểu nhầm của Yoshii)? Thật là một tên kì lạ. Tép riu thì vẫn sẽ chỉ là tép riu mà thôi, những sự thật bị bóp méo ở đầy ra đấy. Đi mà cầu xin sự thương hại của người khác đi.

“Yare yare. Tớ đau đầu quá. Rất khó để có thể giải thích.”

“...(Suu)”

“Un? Cái gì thế?”

“....Cứ xem đi.”

Vào lúc đó, Tsuchiya chỉnh cái máy ảnh và cho thấy một phần nào đó cho chúng tôi xem.

“Này Tsuchiya, cái gì thế?”

“....Toàn bộ tình hình sẽ được làm rõ với cái này.”

Việc hiểu được lời giải thích đã được đơn giản một cách quá mức của Tsuchiya thì có hơi khó khăn một chút.

Dù gì thì tôi sẽ chỉ nhìn vào màn hình như hắn—

Tuy nhiên, cho dù hắn ta có nói rằng đó là toàn bộ sự việc,

“....Không có thứ gì khác ngoại trừ chân sao?”

“Tsuchiya, cậu đang lén chụp hình, có phải không?”

“...!! (Lắc đầu một cách dữ dội)”

Tsuchiya tiếp tục lắc đầu để chối bỏ điều đó. Tại sao hắn ta vẫn chối bỏ điều đó khi một bằng chứng mang tính quyết định như thế ngay trước mắt chúng tôi? Theo một nghĩa nào đó, việc đó thật rất đáng sợ đấy.

Tôi sẽ phớt lờ chuyện đó trong lúc này vậy và tiếp tục quan sát cảnh quay mà Tsuchiya cung cấp.

Yoshii có hơi khó chịu một chút, nhưng cũng định xem đoạn băng trước trước khi tiếp tục,

“Này, Tsuchiya. Lúc này là khi nào thế?”

“...Buổi quét dọn?”

“Quét dọn?”

Tsuchiya nhấn nút trả tới để nhanh chóng cho qua hình ảnh, và vào lúc đó, những cái bàn và ghế thì bị dời ra phía sau khi họ bắt đầu dọn dẹp.

“Thế thì việc dọn dẹp thì có gì nào?”

Màn hình tinh thể lỏng cho thấy chân của những học sinh khi họ bước quanh lớp.

“...Xem này.”

Tsuchiya tạm dừng hình ảnh và trỏ vào một nơi nào đó.

Hình ảnh thì rất nhỏ và không dễ dàng để thấy được, nhưng tôi vẫn có thể thấy được thứ gì đó bị rơi trên sàn. Đó là...

“Đó có phải là...một cuốn sách không?”

“Hở?”

Đúng như những gì Kinoshita nói. Trên màn hình, một cuốn sách bị rơi trên sàn, và những học sinh trong lớp thì chẳng chú ý đến điều đó khi họ tiếp tục kéo bàn và ghế ra sau. Cuốn sách bị mắc kẹt ở dưới những thứ đó.

“Mọi người đều bận bịu nói chuyện và chẳng chú ý đến thứ gì ở dưới chân họ.”

Những người phụ trách dọn dẹp đã không để ý đến cuốn sách bị kẹt bên dưới khi họ dời những cái bàn chất đầu đồ trong đó về phòng học.

Fuun, tôi hiểu rồi. Vậy ra là như thế.

“A, arre? Đừng bảo tớ đó là...”

Tôi phớt lờ một Yoshii đang sửng sốt, và Tsuchiya nhấn cái nút để chuyển đến cảnh tiếp theo.

Cái loa của chiếc máy ảnh phát ra một vài giọng nói.

“...Cái này, chúng ta nên làm gì đây....”

“Thật tệ....chúng ta đã không để ý....”

“Chẳng phải đây là sách của cô gái vừa mới trở về sao? Trong trường hợp đó, cho dù chúng ta có đi giải thích việc này—”

“Cô ta cũng sẽ chẳng lắng nghe chúng ta và gọi chúng ta là lợn...”

“Dù, dù gì thì hãy để nó vào trong ngăn bàn lại đi. Chúng ta sẽ nghĩ ra cách vào ngày mai.”

“Đúng, đúng thế. Hãy làm vậy đi.”

“....Đây là sự thật.”

Tsuchiya tắt hình ảnh trên cái máy ảnh. Vào lúc đó,

“Xinxinxinxin lỗi!!!”

Yoshii hạ thấp đầu mình và cúi gập người trước tôi...hả?

“Đột nhiên làm chuyện đó là sao thế?”

“Chà, chà, tớ nên xin lỗi sao đây nhỉ....! Dù gì thì, Sakamoto-kun, cứ đánh tớ cho đến khi nào cậu bình tĩnh lại đi!”

“Không không, tôi không muốn nện cậu nữa đâu.”

“À, trong trường hợp đó. Ơ, chà—”

Chuyện gì với những lời đó thế? Yoshii cứ tiếp tục nhìn quanh phòng học một cách điên cuồng. Nghiêm túc đấy, tên này bị gì thế? Khí thế hừng hực từ nãy cho đến giờ của hắn biến đâu rồi?

Thấy Yoshii thay đổi thái độ của mình một cách nhanh chóng, Kinoshita hỏi,

“Chuyện gì thế, Yoshii? Có chuyện gì không ổn sao?”

“À, ừ. Chà—

—Là như thế này. Tớ đã hiểu nhầm Sakamoto-kun.”

“Tớ hiểu rồi. Vậy ra đó là lý do cho cái tình trạng khủng khiếp này.”

“Un...tớ thật sự xin lỗi về việc này, Sakamoto-kun.”

Yoshii nhìn vào tôi, có vẻ như đang cố tham dò biểu hiện của tôi. Aaa, chết tiệt, thật sự thì tên này bị gì thế này?

“Nhưng cậu cũng sai luôn đấy, Sakamoto. Chẳng phải cậu có thể giải thích rõ điều đó khi nãy sao? Cậu không cảm thấy rằng Yoshii chắc đã có thể lắng nghe cậu khi cậu thấy cậu ta như thế sao?”

“…Fuun.”

Những lời của Kinoshita thì có lý đấy. Tôi chắc đã có thể thuyết phục được hắn ta nếu như tôi giải thích mọi việc. Thật ra tôi đã định thực hiện điều đó ngay từ lúc đầu rồi, nhưng tôi lại từ bỏ điều đó giữa chừng....bởi vì tôi đã nghĩ đến điều gì đó chẳng cần thiết.

“Có bất kì cảm xúc ẩn nào đó bên trong cậu sao?”

“Cậu cũng sẽ chẳng hiểu nếu như tớ có nói với cậu đâu, Kinoshita.”

Tôi không muốn giải thích cảm xúc lúc đó, và bên cạnh đó, tôi thật sự không có mối quan hệ tốt với nhóm người này.

“Được rồi, nếu không có gì nữa, thì tớ sẽ đi đây.”

“À, ừ. Gặp cậu vào ngày mai. Ngoài ra, tớ thật sự xin lỗi về điều đó.”

“Ke.”

Hắn đã dính líu đến tôi trong khi chúng tôi đang đánh nhau, và tên này đây lại đang xin lỗi không ngừng ngay lúc này. Thật là, nếu hắn ta quá lo lắng, hắn nên sử dụng cái đầu của mình để cho mọi thứ sẽ chẳng diễn ra như thế này. Cho dù điều này chưa bao giờ xảy ra, quyển sách vẫn sẽ như thế—Shimada, cô ấy chắc sẽ bị tổn thương về mặt cảm xúc sau khi quyển sách của mình trở nên như thế bởi vì trò bắt nạt chưa bao giờ tồn tại ngay từ đầu này đây.

“...”

Cái tay đang với tới cái cặp thì dừng lại trong một lúc.

Có một ý nghĩ nhỏ nhưng lại ngu ngốc xuất hiện trong đầu tôi.

Yoshii sẽ làm gì tiếp theo chuyện này đây?

Một con người bình thường thì sẽ chỉ về nhà và giải thích lý do quyển sách bị rách cho Shimada. Việc đó sẽ giải quyết vấn đề này một cách dễ dàng và tuyệt vời. Việc Shimada có thể hiểu tốt tiếng Nhật hay không thì cũng chẳng quan trọng đối với Yoshii. Một khi hắn ta nói với cô ấy những điều cần nói, thì chẳng còn điều gì khác nữa để cho hắn làm.

Đúng vậy, đó là cách suy nghĩ bình thường.

“Kinoshita-san, cậu có biết chỗ nào để cậu có thể lấy một cuốn sách mới không?”

“Un? Không, tớ chẳng biết gì cả. Ngoài ra, tớ là một chàng trai đấy.”

“Còn cậu thì sao, Tsuchiya-kun?”

“...(Lắc đầu)”

“Tớ hiểu rồi...u~n...”

Rõ ràng là phải như thế, thế nhưng cuộc trò chuyện mà tôi đang nghe thấy chẳng có vẻ gì là có ý định đó cả. Trí óc của chúng thì thật là ngu ngốc.

“Nếu chúng ta đi đến cửa hàng thì chúng ta có thể mua được không?”

“Làm thế nào mà chúng ta có thể làm điều đó chứ? Sách thì được cho, và cho dù chúng ta có đi ra cửa hàng, họ chắc đã bán hết vào thời điểm này rồi. Ngoài ra, ngay lúc này thì các của hàng chắc cũng đã đóng cửa rồi, đúng không?”

“Thế thì, chúng ta lẻn vào hay làm gì đó thì sao nào?”

“...Việc đó thì thật quá mạo hiểm.”

“Tớ thật không biết. Hành động đó thì thật quá mạo hiểm. Sẽ có những mối nghi ngờ về xâm nhập trái phép và trộm cắp hình sự đấy.”

“Mặc dù tớ chắc chắn là sẽ chẳng lấy tiền, u~n...đó thật chẳng phải là một ý kiến hay...”

Chà, quên đi. Việc đó thì chẳng có liên quan gì đến tôi cả. Tốt hơn là nên về nhà để nghỉ ngơi thôi. Tôi chỉ nhận lấy hai cú đấm, nhưng mặt tôi thì rất là đau đấy.

“Thế thì chúng ta làm một bản sao cuốn sách thì sao nào?”

“Cần phải in rất nhiều thứ...”

“...Và chúng ta không thể làm ra một cuốn sách thật sự được.”

Tôi sẽ chỉ đi mua sắm trên đường về. Có rất nhiều thứ tôi cần mua.

“Thế thì chúng ta đi ủi cuốn sách này thì sao?”

“Nó thậm chí chẳng là một cuốn sách nữa là. Những nếp nhăn thì không thể ủi thẳng ra được...”

“...Các cạnh bị rách nát thì không thể sửa được.”

Được rồi, đến lúc đi mua sắm rồi.

“Tớ sẽ thay quyển sách rách bươm này bằng quyển sách của mình.”

“Chẳng phải mọi người phải viết tên mình lên khi cuốn sách được phát cho sao? Cậu không thể đổi nếu nó có tên của cậu.”

“...Và ngay từ đầu thì việc đó cũng chẳng giải quyết được vấn đề .”

Tôi sẽ đi mua sắm...

“Thế thì chúng ta phá hỏng sách của mọi người thì sao?”

“Sách của Shimada sẽ chẩng nổi bật ra lúc đó đâu...”

“...Nhưng đó chỉ là phá hoại mà thôi.”

………………………………………………….

“Thế thì, thế thì.”

“AA—THẬT LÀ, ĐỒ NGỐC! CÁC CẬU KHÔNG THỂ CỨ NÓI VỚI GIÁO VIÊN RẰNG CÁC CẬU CẦN MỘT CUỐN SÁCH NỮA HAY SAO!!?”

Tôi không thể không xen vào khi nghe những lời đầy ngu ngốc của họ. Những tên này thì thật quá ngu ngốc. Thậm chí là đến tôi cũng cảm thấy lo lắng khi những những thứ như thế đấy, tên khốn!

“À, đúng rồi! Đúng vậy! Chúng ta không có làm gì sai ở đây cả!”

“Đúng vậy đấy. Đúng như những gì cậu nói, Sakamoto.”

“...Đó là điểm mù đấy.”

“CÁC CẬU PHẢI HIỂU ĐƯỢC ĐIỀU NÀY NẾU NHƯ CÁC CẬU BÌNH THƯỜNG!!”

Aaa, chết tiệt!! Những tên này nghiêm túc sao!? Bọn họ không đùa tôi lúc này, đúng không!?

“Thật là, sử dụng đầu của mình nhiều hơn đi, bọn ngốc...được rồi, tớ sẽ đi về nhà vậy.”

“À, ừ.”

Tôi xách cặp lên và bỏ Yoshii và mọi người lại đằng sau. Chết tiệt, việc này thì thật sự không phải là phong cách của tôi.

“À, Sakamoto-kun.”

“Naa? Có chuyện gì nữa sao?”

Nghe thấy giọng Yoshii, tôi quay lại lần cuối cùng.

“Cám ơn rất nhiều vì sự giúp đỡ của cậu.”

Và tên đó lại nói điều đó với một vẻ bị thương.

“...”

Thật là một tên kì lạ.

Ngay lập tức, tôi cảm thấy cần phải dọn dẹp căn phòng, nhưng giao cho Yoshii thì chắc cũng sẽ ổn thôi. Nếu hắn ta lo lắng về việc tôi giận dữ gì bị hiểu nhầm, tôi sẽ cảm thấy biết hơn nhiều hơn nếu như hắn có thể làm điều gì đó về việc này ngoài việc xin lỗi.

Ngay khi tôi nghĩ về việc này và đặt tay mình lên nắm cửa.

“Đứng lại đó, Sakamoto. Cậu đang làm gì ở đây thế?”

“““!?”””

Một giọng nói cộc cằn ngăn tôi lại. Giọng nói này, áp lực này, là thật đấy...!

“Thầy, thầy cơ bắp...!

“Gọi tôi là thầy Nishimura.”

Vị giáo viên đầy cơ bắp phụ trách lớp phụ đạo xuất hiện, gọi thầy ấy như thế này,

Việc này thật tệ...! Căn phòng học lại ở trong một tình trạng như thế, và Yoshii và tôi thị lại bị thương. Việc tìm ra một cái cớ thì không thể nào...!

Tôi sẽ chỉ nói rằng việc đó thật là phiền phức và cố chạy đi...mặc dù tôi nghĩ như thế, cơ thể của vị giáo viên đầy cơ bắp này đây thì không chỉ lớn một cách bình thương đâu. Thấy ấy tiếp tục lại gần chúng tôi torng khi trông như thể thầy ấy không để cho chúng tôi chạy thoát khi thầy ấy chặn lối ra lại.

Trong trường hợp đó, tôi chỉ có thể chấp nhận rủi ro và luồn dưới tay thầy ấy.

Ít ra thì tôi sẽ đá một trong số bàn và ghế trên sàn vào ngay thầy ấy để thoát. Vào lúc đó,

“Xin lỗi thầy.”

“Muooh?”

Ngay khi tôi chuẩn bị hành động, Yoshii cởi chiếc áo mình ra và trùm lên đầu ông thầy cơ bắp,

“...Xin lỗi.”

Ngoài ra, Tsuchiya cũng sử dụng loại dây cáp nào đó để cột cái áo lại và khiến cho việc thoát ra trở nên khó khăn. Vào lúc đó, tôi đã lôi đủ chướng ngại vật vào chân ông thầy cơ bắp.

“Sử dụng cơ hội này để thoát khỏi đây đi!”

Sau đó Kinoshita nói với một giọng đi đến đường cùng và mở của sổ với một tiếng động lớn. Tuy nhiên, chúng tôi lại thoát đi một cách bình thường từ hành lang thay vì phóng ra cửa sổ.

“Chết, CHẾT TIỆT! CÁC CẬU KHÔNG CHẠY THOÁT ĐÂU!”

Giọng nói mơ hồ của ông thầy cơ bắp có thể được nghe thấy đừng đằng xa. Cho dù thấy ấy có thể thấy được thứ gì đó, thầy ấy cũng sẽ kiểm tra cửa sổ nơi mà chẳng có ai ở đó cả.

Cuộc đào tẩu khỏi căn phòng mà tôi đã nghĩ rằng là không thể thì đã thành công một cách quá dễ dàng.

“...”

Những tên này...

“Nguy hiểm thật~ nếu ông thầy đó bắt được chúng ta thì sẽ thật tệ đấy.”

“Một thầy giáo rất nghiêm khắc về việc đó.”

Họ tiếp tục nói những điều như thế khi chúng tôi bước xuống cầu thang. Chúng tôi cuối cùng cũng xoay sở để thoát được. Đến lúc về nhà rồi.

“Yoshii này, chúng ta làm gì với cuốn sách vừa nãy đây?”

“Nó thì sao?”

“Một việc như thế vừa mới xảy ra. Việc giải thích tình hình với các giáo việc và hỏi họ đưa một quyển sách mới thì không thể nào.”

“À...phải, đúng vậy.”

Mặt khác, mặc dù mọi việc có trở nên khó khăn hơn, nhóm những tên ngu ngốc này chỉ mong muốn lấy được quyển sách cho dù có chuyện gì đi nữa. Tốt thôi, các người muốn làm gì, thì cứ làm đi. Việc này chẳng liên quan gì đến tôi cả.

“Cậu có ý kiến nào hay không, Sakamoto-kun?”

“....Hả?”

Tôi đã đi rồi, nhưng Yoshii lại hỏi tôi một cách như thể chuyện đó là chuyện đương nhiên vậy. Đầu của tên này bị nhúng nước rồi hay sao vậy?

“Tại sao tôi phải—?”

Giúp các cậu nghĩ ra ý tưởng chứ? Ngay khi tôi chuẩn bị nói điều đó, giọng của những giáo viên có thể được nghe thấy từ đằng xa.

“Aa...việc này thật tệ....”

“Chuyện gì thế?”

“Chiếc xe thu hồi phế phẩm đã lấy nhầm những cuốn sách mởi đi rồi...”

“Aa. Thật là lãng phí.”

“Đúng vậy. Việc đó sẽ khiến cho tôi không có dư sách trong năm học đây. Thật là...”

Nghe thấy những lời đó, tôi không thể tin vào tai mình nữa. Giọng nói đó chắc chắn thuộc về vị giáo viên phụ trách môn Văn Học Cổ Điển, thầy Tanaka hay Takenaka gì đó, và cuốn sách bị hỏng của Shimada lại là cuốn sách môn đó. May mắn, số may mắn của tên ngốc này thật đáng sợ. Không, tôi nghĩ rằng đó là một sự xui xẻo thật là mạnh mẽ đối với hắn đấy. Hắn không thể nào bị rượt khỏi phòng học nếu như hắn có may mắn và đã có thể kết thúc một chuyện một cách trôi chảy rồi.

“Tớ hiểu rồi. Vậy ra là giáo viên bận tâm về việc không có sách...mọi người thật sự bận tâm về sách học ngày hôm nay đấy...”

“Đúng vậy.”

……….Hả?

“Nhưng vị giáo viên đó đã có một cuốn rồi, vì thế chẳng có vấn đề gì đối với thầy ấy cả. So với thầy ấy, bên đây...”

“Đúng vậy. Muu...chúng ta nên làm gì đây?”

Những, những tên này...!!

“TẤT CẢ CÁC CẬU ĐỀU LÀ NHỮNG TÊN NGỐC SAO!? ĐỦ RỒI!”

“Ơ!? Chuyện, chuyện gì thế?”

“QUYỂN SÁCH! CẬU KHÔNG THỂ CỨ LẤY LẠI “NHỮNG QUYỂN SÁCH BỊ NÉM ĐI” MÀ HỌ VỪA MỚI NHẮC ĐẾN SAO?!?”

“““...Ồ, tớ hiểu rồi!”””

“Ý CÁC CẬU LÀ GÌ KHI NÓI THẾ HA!? BẤT KÌ CON NGƯỜI BÌNH THƯỜNG NÀO CHẮC CHẮN CŨNG CÓ THỂ NHẬN RA ĐƯỢC ĐIỀU NÀY!”

Chuyện gì với nhóm mấy tên này thế này? Bọn họ nghĩ rằng những quyển sách sẽ trở thành giấy vụn một khu chúng bị ném vào xe tải thu hồi phế phẩm sao?

“Nhưng chúng ta sẽ lấy quyển sách bằng cách nào đây?”

“Lắng nghe tên của công ty thu hồi phế phẩm và gọi cho họ! Sau đó chúng ta sẽ có thể nhận diện được chiếc xe đi đến trường để thu hồi rác!”

“Ồ, đúng vậy. Cậu thật đáng kinh ngạc đấy, Sakamoto.”

“CHỈ LÀ CÁC CẬU THẬT QUÁ VÔ DỤNG MÀ THÔI!”

Những tên này chắc chắn sẽ bị phân vào trong lớp F năm sau khi có những trí óc như thế!

“Thế thì, chúng ta sẽ lắng nghe tên của công ty thu hồi phế phẩm—”

“BỌN KHỐN! BẮT ĐƯỢC CÁC CẬU RỒI!”

Giọng nói của vị giáo viên cơ bắp vang lên. Chậc! Ổng đã hồi sinh rồi sao?

Chúng tôi chạy về phía ngược lại phía giọng nói xuất phát. Đối phương vừa chạy đến từ hành lang. Giờ thì chúng tôi không thể trốn thoát như chúng tôi muốn được nữa.

“CHÚNG TA NÊN LÀM GÌ VÀO MỘT THỜI ĐIỂM NHƯ THẾ NÀY ĐÂY, SAKAMOTO-KUN?”

“LÀM SAO MÀ TÔI BIẾT ĐƯỢC CHỨ? CỨ CHẠY HẾT TỐC LỰC ĐI!!”

Tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của ông thầy cơ bắp dần dần tiến sát lại. Làm sao mà thầy ấy lại có sức mạnh đôi chân như thế cơ chứ!? Nói đến đây, ông thầy ấy có vẻ như có nhắc đến việc sở thích của mình là marathon ba môn phối hợp Người sắt. Việc gọi thầy ấy là cơ bắp thì không còn đúng nữa rồi, biệt danh của thầy ấy sẽ là Người sắt!

Ngay cả khi tôi tiếp tục chạy, tôi cũng không thể kéo dãn khoảng cách trong tình hướng đầy tuyệt vọng này, và bên cạnh tôi, Kinoshita thở dài và nói với chúng tôi,

“Không còn cách nào khác vậy. Tớ sẽ nhử thầy ấy đi. Tớ giao quyển sách cho các cậu đấy.”

“““Hả?””

Sau khi nói điều đó, cậu ta dừng lại và quay lại để đối mặt với người sắt.

“Này, này!”

“Kinoshita! Khốn khiếp, chuyện gì—”

“Thầy Nishimura, mọi việc giờ không ổn rồi!

“Không ổn? Chuyện gì không ổn chứ?”

“Khi em bước vào phòng học vữa nãy, một vài học sinh lạ mặt từ trường khác xuất hiện, nói rằng ‘giao Sakamoto ra’ và đã làm ầm lên.”

“....Chuyện gì đang diễn ra thế?”

“Em cũng không biết chuyện gì đang diễn ra nữa, nhưng em chỉ nghỉ đến việc chạy đi khi những người đó làm ầm trong phòng học...những tên đó chắc vẫn còn ở đó đấy.”

“Được rồi, dẫn đường đi.”

Kinoshita dẫn Người sắt đi đến một nơi khác.

Tên đó không chớp mắt ngay cả khi đang nói dối sao? Bình thường người ta sẽ có hơi do dự khi đối mặt với một giáo viên dữ dằn như thế (và trong trường hợp này thì lại là một giáo viên đầy cơ bắp nữa).

Tuy nhiên,

“Giờ chúng ta có thể thoát rồi!”

“...Làm tốt lắm, Kinoshita!”

Chúng tôi đã xoay sở để thoát khỏi nanh vuốt ác quỷ của Người sắt, và chúng tôi nên lợi dụng cơ hội này để nhanh chóng ra khỏi trường.

“Nhưng chúng ta không thể hỏi tên công ty từ giáo viên được. Chúng ta nên làm gì đây?”

Yoshii hỏi khi chúng tôi chạy về phía hành lang.

“Chúng ta chỉ sẽ phải đuổi theo nó thôi! Vì họ đã nói rằng nó vừa mới rời khỏi, nếu chúng ta may mắn, chúng ta chắc có thể đuổi kịp cái xe khi bị kẹt ở đèn giao thông đấy!”

Tôi ngay lập tức trả lời dựa vào tâm trạng lúc này. Chết tiệt! Làm sao mà tôi lại có thể để bản thân mình bị lôi đi lòng vòng như thế này cơ chứ!?

“Thế thì chúng ta phải nhanh lên!”

Yoshii thay giày của mình ở hành lang và sẵn sàng lao ra khỏi cổng trường

“...Không, ở bên đây.”

Tsuchiya gọi hắn ta và quay đi. Chuyện gì thế? Cậu ta định làm gì thế?

“...Sẽ nhanh hơn nếu ở đây.”

Cậu ta dẫn chúng tôi đến một bãi đậu xe đạp dành cho những chiếc xe dạp mà học sinh sử dụng. Mặt trước của ngôi trường này là một ngọn dốc, vì thế khi ngồi xe đạp sẽ nhanh hơn rất nhiều so với chạy bộ.

“Cậu sẽ cho bọn tớ mượn xe đạp của cậu sao, Tsuchiya-kun?”

“...Cho tớ bốn giây.”

Tsuchiya ngồi xổm xuống trước một chiếc xe đạp nào đó, cạch cạch, và loay hoay với cái khóa. Này này...cái cách mở khóa kia chắc chắc là đang ăn trộm rồi.

“Ơ? Thế thì có được không đấy?”

“...Nếu các cậu trả nó lại một cách đàng hoàng sau đó thì sẽ không sao.”

Khi cậu ấy nói điều đó, cái khóa đã được mở ra, và chiếc xe đạp đã sẵn sàng.

“Được rồi! Tớ sẽ mượn nó lúc này vậy, cám ơn!”

Yoshii leo lên chiếc xe và đạp bàn đạp. Và việc đó thì cũng ổn đi...

“...Trước tiên thì cậu sẽ đi đâu?”

“À....ơ....”

Đúng như dự đoán! Tên này chẳng biết nơi mà hắn đi đâu trước cả! Hắn chỉ di chuyển theo bản năng mà thôi!

Không chỉ hắn không biết đích đến, việc hắn đuổi theo một chiếc xe trong một tình trang như thế sau khi bị đánh tơi bời toàn thân trong trận đấu với tôi thì hầu như là điên rồ. Hắn hoặc sẽ đổ gục giữa đường hay ngã xe, và việc hắn đuổi theo xe trong một tình trạng như thế thì thật là một sự điên rồ.

Nhưng cho dù thế,

“Hãy kiếm nó trước đã! Còn tốt hơn là không làm gì!”

Yoshii nói không chút do dự. Chỉ vì một bạn học mà thôi, hắn lại đang rất cố gắng vì một cô gái vừa mới trở về nước, người mà chẳng thích hắn, và thậm chí còn kinh tỏm hắn.

Tôi thực không thể hiểu nổi tên này chút nào cả. Bình thường cậu sẽ làm một chuyện như thế sao? Cậu đã bị thương rồi đấy, cậu biết không? Shimada ghét cậu, cậu biết chứ? Chẳng ai sẽ cảm ơn cậu cho dù cậu có lấy được quyển sách, cậu biết không?

Cách suy nghĩ đầy vô lý của cậu ta khiến tôi lo lắng.

Chuyện gì thế này? Chuyện gì với tên này thế nhỉ? Thật là, tên này thật là...!

“Aa nghiêm túc đấy. Tránh sang một bên, tên khốn.”

“Ơ....? Sakamoto?”

“Nhanh ngồi xuống đi! Tôi sẽ đưa cậu đến con đường mà chiếc xe có thể đã đi qua!”

Tại sao tên này tại quá ngốc nghếch thế!? Lao đầu vào một cuộc chiến khi không chắc chuyện gì đang diễn ra, không thể nghĩ ra những điều trơ trơ trước mắt, luôn luôn phóng nhanh về phía trước mà không suy nghĩ gì. Tên này là người mà nói rằng muốn giúp học sinh chuyển trường, nhưng cuối cùng chẳng phải hắn là tên vô dụng nhất sao? Hắn ta không có bất kì điều gì mà người bình thường có! Hắn không thể hiểu được một điều mà có thể hiểu được nếu như chỉ cần nghĩ một chút! Và, và—

“Cám ơn!”

Và...hắn lại chỉ có một thứ, một thứ duy nhất mà tôi không hề có, và một thứ mà tôi đã luôn hy vọng.

“Bám chặt vào! Tôi sẽ chẳng dừng lại nếu cậu ngã đâu!”

“Hiểu rồi!”

Tôi để Yoshii ngồi ở ghế sau xe đạp và đem trọng lượng cả cơ thể mình lên bàn đạp. Đó là chiếc xe đạp duy nhất trong khu vực đỗ xe. Tôi không có nhiệm vụ phải đuổi theo một mình, nhưng nếu tôi để Yoshii đi một mình, tôi sẽ chẳng biết được hắn ta sẽ đi hay là hắn sẽ ngã dọc đường nữa. Việc hai người trên cùng một chiếc xe đạp thì không dược phép...nhưng tại sao tôi lại phải đạp cùng một người nào đó, người mà đang cố chấp vá mọi chuyện với tôi sau khi chúng tôi vừa mới đánh nhau chứ?

“Aaa, chết tiệt! Việc này chẳng vui chút nào cả!”

Chiếc xe đạp phóng đi như thể nó đang bị đuổi theo bởi thứ gì đó vô hình khi nó lướt xuống con dốc trước cổng trường. Chiếc xe đạp phát ra một tiếng ọp ẹp, nhưng tôi chẳng đi chậm lại chút nào cả.

“Nghe đây! Tôi sẽ chỉ dẫn cậu đến đấy! Việc cậu làm gì sau đó thì chẳng quan trọng đối với tôi đâu đấy!”

“Thế là đủ rồi! Tớ sẽ lo vụ đàm phán sau đó!”

“Chậc! Tất nhiên là cậu sẽ làm rồi!”

Vận tốc của chúng tôi thì quá nhanh đến mức tôi không thể mở mắt mình ra, nhưng Yoshii lại tiếp tục nắm chặt lấy vai tôi mà không sợ hãi gì. Tên này chỉ có thể chiến thắng những người khác ở lòng can đảm mà thôi!

Tôi nhớ lại bản đồ khu vực trong đầu mình. Nhà máy thu hồi phế phẩm thì không nằm trong thành phố, mà là vùng ngoại ô. Con đường dẫn đến rìa ngoài sẽ chia thành 4 nhánh ở một điểm nào đó, và nếu chiếc xe tải đi đến đó, chúng tôi sẽ lạc mất chiếc xe vì chúng tôi sẽ không thể biết được nó rẽ đường nào. Vì thế, chúng tôi phải đến được giao lộ trước khi chặn chiếc xe lại. Ngay lúc này đây, điều quan trọng nhất là tốc độ.

“Chúng ta sẽ rẽ đấy! Nghiêng người cậu đi!”

“Hiểu rồi!”

Nếu tôi đột ngột bẻ tay lái ở vận tốc này, chúng tôi chắc chắn sẽ ngã. Chúng tôi chỉ có thể nghiêng cơ thể mình để chuyển trọng lượng mình nếu chúng tôi không muốn đi chậm lại.

Tôi chuyển trọng lượng mình về phía trước, có vẻ như cố kìm nén chiếc xe mà đang trở nên điên cuồng, và Yoshii ngã sang phải.

Tôi di chuyển cái cổ xe với ý định nghiêng bánh trước một chút theo chiều ngang. Nếu bánh trước bị trượt, mọi chuyện kết thúc. Đừng có do dự lúc này nữa...!!

Zuri zuri, âm thanh khó chịu có thể được nghe thấy, và chiếc xe đạp đã xoay sở để giữ được thăng bằng, tiếp tục giữ vận tốc không đổi khi nó tiến về phía trước.

“Này, tên khốn! Cậu đang dùng quá nhiều lực ở tay mình đấy! Vai tôi thì đang đau vì cậu nắm lấy tôi đấy!”

“Cậu đã bảo tớ phải nắm chặt mà!”

Khi chúng tôi nói, chúng tôi đến ngã rẽ tiếp theo. Chúng tôi đã xoay sở để giữ được thăng bằng của mình khi bánh xe có vẻ như bay ra một lần nữa, nhưng lần này, chẳng có vẻ gì là có sự lo lắng như lần trước.

“A! Xe tải nhỏ đó!”

“A! Cậu thấy chứ?”

“Ừ! Ngay trước mặt chúng ta!”

Tôi không thấy nó, nhưng vì Yoshii đã nói nó ở ngay phía trước, tôi sẽ chỉ đi theo hướng mà hắn ta đang chỉ!

“UOOOHH!!”

Tôi tiếp tục cử động đôi chân mình với tất cả sức lực của mình và truyền năng lượng của mình xuống bánh xe.

Ở tốc độ này, chẳng cần thiết cân nhắc việc rẽ nữa, tôi chỉ cần tập trung vào việc tiến về phía trước mà thôi.

“Được rồi! Chúng ta sẽ đuổi kịp đấy, Sakamoto-kun!”

Tôi quên đi những luật giao thông của việc phải di chuyển ở hai bên của con dường khi tôi tiếp tục đap bàn đạp. Mục tiêu dừng lại bởi vì đen đỏ.

“Đuổi kịp rồi!”

Chúng tôi dừng lại ngay bên cạnh chiếc xe đã đang đậu lại. Yoshii nhảy khỏi xe ngay khin tôi thắng lại và gõ lên cửa của chiếc xe tải mini. Thật là...có phải nhiệm vụ này đã hoàn tất lúc này không...

Tôi thở phào nhẹ nhõm và dừng chân mình lại.

Tuy nhiên,

“Ơ? Arre!? Chờ đã!?”

Khi đèn tình hiệu chuyển sang màu xanh, chiếc xe tải mini lại di chuyển về phía trước như thể chẳng có gì xảy ra cả. Chờ đã!? Chuyện gì thế!?

Tôi đã để bản thân mình nghỉ ngơi trong khoảng thời gian này để làm dịu bản thân mình xuống, và cuối cùng cũng để ý đến tình huống xung quanh tôi. Tôi ngẩng mặt mình lên, và điều tôi trông thấy là,

“Không được rồi! Tài xế không nghe thấy vì ông ấy chỉ đang chú ý đến nhạc mà thôi!”

Vị tài xế đeo tai nghe lên khi ông ta nghe nhạc. Không đời nào! Tôi có nghe nói rằng những chiếc xe tải công nghiệp thì chẳng dùng radio, nhưng người này chỉ cần đeo tai nghe lên!

Ơ! Vì chúng tôi đã đi đến tận đây, chúng tôi chắc cũng sẽ đi đến cuối cùng!

“Leo lên, Yoshii! Chúng ta sẽ đuổi theo nó!”

“Hiểu rồi!”

Khi tôi dồn hết sức mạnh mình vào bàn đạp, Yoshii ngay lập tức lao đến từ đằng sau như thể hắn ta đang đụng vào thứ gì đó và phóng lên. Chiếc xe ngay lập tức đạt được tốc độ gần như là cao nhất trong tíc tắc.

“Cậu có thể đuổi kịp nó chứ, Sakamoto-kun?”

“Im đi! Cậu đang hỏi ai thế hả?”

Cơ hội cuối cùng của chúng tôi sẽ là cái đèn giao thông ở cuối con dốc trước mặt chúng tôi. Sau đó, sẽ là lên đồi, và chẳng có nhiều đèn giao thông nữa, vì thế việc một chiếc xe đạp đuổi kịp là không thể.

Tôi tiếp tục đạp lên bàn đạp khi tôi nghĩ về việc đó.

Axit lactic tụ tập lại ở chân tôi, và hơi thở tôi cảm thấy bất thường. Chẳng có cách nào để làm chuyện này từ giờ trở đi ngoại trừ quyết tâm kiểu cũ mà thôi. Việc này thì thật sự không hợp với tính cách ban đầu của tôi. Một hành động như thế này thì chẳng giống tôi chút nào cả.

Rõ ràng là như thế—

“Mình—đang làm cái quái gì thế này, chết tiệt!!!?”

Vì lý do nào đó, tôi đã dùng hết những gì mình có để làm điều mà chằng giống tôi gì cả.

“Cậu không sao chứ, Sakamoto-kun!?”

Tôi có thể nghe thấy giọng đầy lo lắng của Yoshii đằng sau tôi, và có vẻ như là hắn ta có thể cảm thấy rằng chân tôi đang run rẩy.

“Đừng có bận tâm! Tôi vẫn chưa sa đọa đến mức tôi cần một tên nhãi như cậu lo lắng đâu!”

“Nhưng—”

“Quan trọng hơn việc này nữa, bản thân tôi ở đây là để giúp cậu chuyện này! Cho dù cậu phải dùng phương cách gì đi nữa, phải lấy lại quyển sách đó!”

“...Tất nhiên rồi!”

Tôi không nhìn về phía trước ngay lúc này vì tất cả sức mạnh của mình đều tập trung vào đôi chân. Đâu là một cuộc thi giữa sức mạnh con người mà động cơ, chẳng có cơ hội nào cho tôi chiến thắng thử thách đầy liều lĩnh này cả, và nó là điều mà bình thương thôi cười vào.

Nhưng cho dù thế, có một con người khác trong tôi mà tôi không biết đến, một con người vui vè trong khi trí óc tôi trống rỗng khi tôi di chuyển về phía trước.

Tôi đột nhiên ngẩng mặt mình lên, và cách xa vài mét, chiếc xe tải mini xuất hiện trước mắt tôi.

Ở trước ngọn dốc, đèn giao thông thể hiện một màu đỏ.

Chiếc xe tải mini chậm dần lại để dừng lại.

Khoảng cách giữa chiếc xe đạp và xe tải thì dần dần được thu hẹp.

Vẫn còn một bước nữa.

Một bước nữa, và chúng tôi có thể có được thứ mình muốn. Yoshii sẽ lấy được cuốn sách vì lợi ích của cô gái vừa mới trở về từ nước ngoài, và tôi sẽ có một thứ gì đó mà tôi đã mãi đuổi theo sau hơn năm năm, điều mà thậm chí cả tôi cũng không thể hiểu nổi. Đó là những gì tôi cảm thấy.

Tôi tiếp tục thúc giục phổi mình nhận khí oxy khi tôi để cho chiếc xe đạp bắt kịp chiếc xe tải một cách tuyệt vọng.

Khoảng cách của chúng tôi gần như là bằng 0, và chiếc xe đạp đã đuổi kịp chiếc xe tải.

Giờ, chúng tôi chỉ cần đi ra trước trong khi đèn đỏ ở ngay trước chúng tôi và gọi người tài xế khi mà ông ta có thể thấy chúng tôi. Chúng tôi chỉ cần dừng chiếc xe tải và lấy quyển sách.

Đó là tất cả những gì chúng tôi phải làm.

Tuy nhiên, ngay vào phút cuối, nữ thần may mắn chưa bao giờ đứng về phía chúng tôi cả.

“Aaa...”

Đèn giao thông chuyển từ màu đỏ sang xanh.

Chiếc xe tải dừng việc giảm tốc lại khi nó tăng tốc.

Khoảng cách bằng không giờ lại tăng lên lần nữa.

Cuối cùng, chúng tôi không thể thành công. Cho dù đó là sức mạnh để bước thậm một bước nữa hay là giẫm lên bàn đạp với tất cả sức lực của tôi, nhiêu đó cũng không đủ.

“CHẾẾẾẾT TIỆỆỆỆT—!!!”

Cho dù tôi có rống hay hét lên, tôi cũng không thể làm được. Đây đã là giới hạn của tôi rồi. Chân tôi không thể tạo ra một vận tốc nhanh hơn được nữa.

—Tuy nhiên,

“ĐƯỢỢỢỢỢỢỢC RỒỒỒỒỒỒI—!!!”

Khi tôi nghe thấy giọng nói, bàn đạp bổng nhiên trở nên nhẹ hơn.

Yoshii, người mà đáng lý ra đang ngồi ở đằng sau tôi, giờ lại đang bên cạnh tôi.

Bước cuối cùng mà tôi không thể đến được giờ đã được bổ sung.

Một tiếng động đáp xuống có thể được nghe thấy trên nốc chiếc xe tải mini.

—Và sau đó, thời gian bị chậm lại một cách bí ẩn quay trở về bình thường.

“OH—UOOOOOOOOOOOOOOOHHHHHHHHH!!!”

Chiếc xe đạp mà đã là miếng ván nhảy cảu Yoshii mất thăng bằng khi tay lái run lên. Cho dù tôi có đặt chân mình xuống đất để kéo thắng trước và sau, tôi cũng sẽ không thể giảm được cái đà này khi nó ngã xuống mặt đường.

“UWAAAAAAHHH!!!”

Khoảng 10m trước mặt tôi, cũng có một tiếng động của thứ gì đó rơi xuống. Tôi thậm chí không cần nhìn để biết rằng đó là Yoshii người đã phóng lên chiếc xe tải. Tên khốn đó, cho dù vận tốc của chúng tôi đã giảm xuống với việc lên dốc, nhưng vẫn phải có giới hạn cho vuệc một người có thể bất cẩn đến mức nào chứ. Nếu hắn không cẩn thận, hắn sẽ nhận được không chỉ là vết thương không thôi đâu.

“Hai, hai cháu không sao chứ!?”

Một giọng nói xa lạ có thể được nghe thấy.

Chiếc xe tải mà chúng tôi đã rất cô gắng để đuổi kịp đã dừng lại trước Yoshii, và người tài xế đi ra từ bên trong. À, tôi hiểu rồi, vậy ra là ông ấy đã bị sốc bởi tác động khi mà Yoshii nhảy lên và đạp thắng. Thảo nào Yoshii chỉ bị thương nhẹ.

“À...xin lỗi, cháu ổn. Chỉ là một cú ngã xe thôi.”

“Ơ....? Nhưng....”

“Xin đừng bận tâm. Nó không phải là tai nạn gì đâu. Bọn cháu thì không sao cả.”

“Vậy, vậy sao? Vì các cháu đã nói thế...”

Người tài xế chỉ chấp nhận lời giải thích của hắn ta một cách miễn cường, quay trở về chiếc xe, nổ máy một lần nữa và rời đi.

“Ha…hhaaa, haa…”

Yoshii bật ra một giọng mà chẳng rõ là đang cười hay đang thở.

“Thật, mệt quá......đi....”

Hắn tay cầm lấy quyển sách bằng cả hai tay như thể hắn ta đang đối đãi với kho báu vậy. Đó thật sự là một cảnh tượng kì lạ đấy. Việc thấy tên ngốc đó nâng niu một công cụ học tập như thế thì thật là không thể giải thích nổi.

Cái cảm giác không ổn này thật là quá lạ lùng đấy, và tôi bật ra một giọng mà chẳng rõ đang cười hay đang thở nữa.

 ☆

 “Có vẻ như là cậu đã có được mục tiêu của mình rồi nhỉ.”

Tôi hỏi để kiểm tra với Yoshii, người mà đã lấy lại hơi thở của mình và bước đến.

“Ừ, việc đó đã thành công rồi.”

Mỉm cười một cách rạng rỡ, Yoshii nâng cuốn trách trong tay mình lên một cách hạnh phúc.

“Rõ rồi. Việc đó thì thật tốt đấy.”

Tôi mỉm cười lại với hắn ta và giơ tay mình lên.

“Hừm!”

BỤP. Cánh tay này của tôi gõ lên đỉnh đầu của hắn.

“Cái....!?”

Một cú đánh đột ngột khiến cho cho trợn trắng mắt mình ra.

“Ít ra thì hãy nói cho tôi biết khi nào mà cậu sẽ nhảy chứ!!”

Tôi lớn tiếng chỉ trách Yoshii.

Và rồi, có vẻ như Yoshii đã hồi phục từ cú sốc của mình và nhận ra mọi việc, nhìn chằm chằm vào tôi như thể hắn ta sẵn sàng để cãi lại vậy.

“Cái, cái gì chứ!? Chẳng phải cậu đã nói rằng tớ phải lấy cuốn sách cho bằng được sao, vì lợi ích của cậu sao?”

“Nhưng người bình thường thì ai mà lại nghĩ đến chuyện nhảy khỏi chiếc xe đạp đang đi ở vận tốc tối đa chứ!? Việc đó quá nguy hiểm đến mức tôi chút nữa là mất mạng rồi đấy!”

“Đó là những gì tớ muốn nói đấy! Cậu bị cái gì thế khi thậm chí là chẳng còn dùng đến thắng khi hai người đang đạp xuống một con dốc chứ! Tớ thậm chí chẳng còn biết đến đâu phải nghiêng người mình nữa bởi vì tớ chẳng thể thấy bất kì thứ gì trước chiếc xe đạp khi ở đằng sau cái cơ thể khổng lồ của cậu đấy!”

“IM ĐI! NẾU CẬU KHÔNG HÀI LÒNG THÌ SAO KHÔNG ĐẠP ĐI, ĐỒ NHÃI NHÉP!”

“TỚ CŨNG MUỐN ĐẤY CHỨ, NHƯNG CHẲNG PHẢI CẬU ĐÃ LẤY CHIẾC XE ĐẠP TRƯỚC SAO, SAKAMOTO-KUN!?”

“CẬU LÀ TÊN NGỐC SAO!? CẬU CÒN DÁM NÓI THẾ KHI MÀ THẬM CHÍ CÒN CHẲNG BIẾT CHIẾC XE ĐÃ ĐI ĐƯỜNG NÀO SAO!?”

“CÁI GÌ!?”

“MUỐN ĐÁNH KHÔNG!?”

Chúng tôi tiếp tục lườm nhau—và đột nhiên, tôi phục hồi.

“Quên đi...chúng ta sẽ chỉ lãng phí sức mạnh của mình khi đánh nhau ở đây thôi...”

“Đúng vậy...chúng ta vẫn phải quay trở lại trường nữa...”

Chúng tôi đã đi qua một chặng đường dài xuống dốc, và giờ thì chúng tôi phải đi một đoạn đường dài lên dốc, chúng tôi đã rất mệt rồi ngay cả khi trên con đường bằng, và khi nghĩ về con đường đi lên lầy lội thì khiến cho tôi thật sự không muốn lãng phí năng lượng của mình vào tên ngốc này.

“Đi về vậy...cậu sẽ đạp về sao, Sakamoto-kun?”

“Đừng có ngu thế. Còn cậu thì sao? Tôi để cậu đạp về thì sao nào?”

“Không không, xin hãy cho phép tớ được từ chối...tớ sẽ chỉ đẩy nó thôi.”

“Chà, đó vẫn là một lựa chọn hợp lý đấy.”

Tất nhiên là thậm chí cũng chẳng cần nói đến tôi, người mà vừa mới gồng mình lên đạp hết tốc lực, nhưng Yoshii chắc cũng đã kiệt sức khi cố gắng giữ thăng bằng của mình, khi bước chân của hắn ta có vẻ nặng nề một cách bất thường.Vừa nãy thì hắn mới bị nện một trận tả tơi bởi tôi, và chẳng có chỗ nào để cho hắn gác chân khi cả hai chúng tôi đang đạp chiếc xe đạp. Tất nhiên là việc nói cách đúng đắn để quay về là cuốc bộ thì là đúng đắn đấy.

Chúng tôi lê cơ thể mệt nhoài của mình về một cách chậm chạp trên con đường dẫn đến trường.

“Chà, mặc dù chúng ta đã làm hết sức như thế này.”

“A? Chuyện gì thế?”

Tôi thì đang dắt chiếc xe, và đằng sau tôi, nắm lấy ghế sau và đẩy nó từ đằng sau là Yoshii, người mà nói với tôi rằng,

“Tớ đã nhớ cái tên công ty của chiếc xe tải vừa nãy, vì thế tớ chỉ cần gọi điện sau đó mà thôi.”

Giờ thì hắn lại nói những thứ như thế ở thời điểm này. Tôi trả lời một cách thẳng thừng,

“Nếu cậu nói thế, chúng ta có thể giải thích chuyện gì đã xãy ra sau khi các giáo viên rầy chúng ta trong trường, và để họ giúp. Dù gì thì chúng ta cũng đang giúp đỡ những người khác.”

“....Đúng vậy.”

Ngoài ra, tôi cũng thấy rằng mình không cần phải tốn quá nhiều năng lưỡng nếu tôi cứ để Yoshii đạp đi một mình khi chúng tôi phát hiện ra chiếc xe tải. Kết quả sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Có thể nói rằng chúng tôi đã từ bỏ đủ cách có lý và chọn cách khó khăn nhất đấy.

Rõ ràng là phải thế,

“Thật là, tôi đã phải chịu khổ quá nhiều chỉ vì đi cùng với cậu đấy.”

Rõ ràng là thế, nhưng cái cảm giác hạnh phúc ở trong tôi là sao thế này?

“Haha....cám ơn, vì đã giúp tớ...”

Yoshii cám ơn tôi. Tên ngốc đó là người bị thương nhiều nhất, là người bị căm ghét bởi cô gái chuyển trường nhất, vì lý do nào đó lại cám ơn tôi một cách chân thành như thể hắn ta đã được giúp đỡ vậy.

Vài giây sau, chúng tôi lặng lẽ đẩy chiếc xe đạp đi.

“...Nhắc đến việc đi cùng với tớ, chuyện gì sẽ xảy đến với Kinoshita sau chuyện này chứ?”

“Kinoshita...ai mà biết chứ?”

Mặc dù mọi việc sẽ không kết thúc một cách dễ dàng như thế nếu như cậu ta rơi vào tay của ông thầy cơ bắp đó....thế thì, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?

“Mặc dù cậu nói thế, đứa nhóc đó vẫn là một đứa con gái, đúng không nào? Có phải đứa nhóc đó đang nhấn mạnh giới tính của một chàng trai vì vai diễn nào đó hay gì đó không?”

“Không không, tôi cảm thấy rằng cậu ta đúng là một chàng trai đấy. Tôi đã thấy cậu ta vào nhà vệ sinh nam trước đó.”

“Không thể nào...không thể tin được...”

“Đó là sự thật. Chấp nhận đi.”

“Uu....tớ không thể chấp nhận việc này được...”

“Tự nhắc mình đi vậy. Nếu cậu thích cậu ta thì sẽ rất tệ đấy.”

“Đúng, đúng vậy....un. Kinoshita-san là một chàng trai, Kinoshita-san là một chàng trai, Kinoshita-san là một—”

Yoshii lặp đi lặp lại những lời đó như thể nó là một câu thần chú hay là gì đó.

Đúng là vẻ ngoài của Kinoshita thật sự là một điều lãng phi khi cậu ta là một đứa con trai.

“Tsuchiya-kun trông có vẻ như có rất nhiều điều bất ẩn xung quanh cậu ấy. Nhưng là cách mà cậu ấy vừa mới trộm chiếc xe đạp khi nãy.”

“Cậu ta đã không bình thường rồi khi mà cậu ta đặt máy ảnh trong phòng học.”

“Cậu ta chắc chắn là đang chụp chân của các cô gái.”

“Không có khả năng nào khác nữa, mặc dù bản thân cậu ta chối bỏ điều đó.”

“Một tên Mittsurini đầy nghiêm trọng....”

“Nói hay lắm....”

Bình thường thì cậu ta thậm chí chẳng nói bất kì điều gì cả. Như thể cậu ta là một Muttsurini giữa những tên biến thái thầm lặng vậy.

“À—nhắc mới nhớ.”

“Un? Chuyện gì thế?”

“Tại sao cậu vẫn còn ở trường vào một lúc như vậy thế? Hoạt động của câu lạc bộ sao?”

“Không, không phải thế...”

“Thế là gì nào?”

“Tớ đi coi một vài thứ tiếng nước ngoài...”

Tiếng nước ngoài? Tên ngốc này sao?

“Thế thì chắc hẳn rất khó cho cậu đây.”

Việc tên này thật sự lại học tiếng Anh một cách nghiêm túc thì rất là đáng kinh ngạc đấy, và một ngôn ngữ nước ngoài lại còn khiến mọi việc trở nên kì lạ hơn nữa. Tuy nhiên, cảm thấy là tôi không cần phải hỏi về việc này nhiều hơn nữa khi chúng tôi tiếp tục trò chuyện về những điều vô dụng trên đoạn đường còn lại.

“Thật là...chúng ta cuối cùng cũng xoay sở để trở về được...”

“Chân tớ thì đã kiệt sức rồi đây...”

Khi chúng tôi bước qua khỏi cổng trường, chúng tôi bước về nơi gửi xe và trả lại chiếc xe đạp. May mắn thay, chiếc xe đạp thì chẳng bị hư hại nghiêm trọng, và trông nó có vẻ ổn.

Chúng tôi khóa cái khóa mà Muttsurini đã mở, và bước về hành lang.

Và lúc đó,

“Xin lỗi mọi người! Tớ không thể nào che giấu sự thật được!”

“...Xin lỗi.”

““Hở?””

Kinoshita và Tsuchiya chạy đến từ hành lang và nói điều đó khi các cậu ấy bước qua chúng tôi. Các cậu ấy không thể giấu được điều đó. Đừng bảo tôi là...!

“Hoho...đúng lúc lắm, Yoshii, Sakamoto. Hãy có một cuộc nói chuyện dài về tình trạng tan nát của căn phòng học nào.”

““ẶC!!””

Người nói điều đó khi ông tay nắm lấy cổ chúng tôi là ông thầy căp bắp đó (Người sắt).

“Yoshii, Sakamoto. Các cậu phải đánh nhau trong khuôn viên trường thật sao?”

Đó là một giọng nói mà có vẻ như đến từ tận sâu trong bụng, một giọng nói đầy sự kinh hoàng.

Không ổn rồi. Bản năng tôi bảo tôi rằng chúng tôi chắc chắc sẽ gặp rắc rối ở đây nếu chúng tôi bị bắt.

Tôi lén liếc nhìn Yoshii, và Yoshii nhìn lại tôi khi cả hai chúng tôi gật đầu với nhau. Fuun, vậy là chúng tôi có thể hòa thuận trong một tình huống như thế này.

“Thầy đang nói thứ nhảm nhí gì thế, thầy? Tại sao hai người bọn em lại phải đánh nhau cơ chứ?”

“Trông bọn em có thể không giống thế, nhưng bọn em là bạn tốt ở đây đấy, đúng không?”

Yoshii và tôi cười to để xoa dịu sự nghi ngờ mà Người sắt có với chúng tôi. Tất cả những sự khác biệt tồn tại giữa chúng tôi thì chẳng quan trọng vì lợi ích của việc trốn thoát khỏi vị giáo viên mà trông như thể là thầy ấy sẽ dạy chúng tôi với nấm đấm bằng kim loại của mình vậy.

Nhưng Người sắt vẫn đứng yên đó khi thầy ấy xem chúng tôi và rống lên với giọng nói đầy lớn tiếng của mình,

“ĐỪNG CÓ ĐÙA NỮA!! LÀ MỘT GIÁO VIÊN, TÔI BIẾT RÕ HAI CẬU VẪN CHƯA HÒA THUẬN VỚI NHAU KỂ TỪ KHI NĂM HỌC BẮT ĐẦU!!”

Đó mà một giọng nói tàn nhẫn mang tính quyết định. Chậc! Thật là một người hoang tưởng làm sao! Vậy là ông ấy sẽ chẳng tin tưởng những lời nói của những học trò đáng yêu của mình sao?

“Không không không! Bọn em thật sự có quan hệ rất tốt đấy! Đúng không nào! Sak—”

“Tất nhiên rồi! Bọn em không thể nào mà đánh nhau được, đúng không! Yo—”

Vào lúc đó, cả hai chúng tôi liếc nhìn nhau. Thật là...hôm nay thì hết tai họa này đến tai họa khác kéo đến, chết tiệt!

“Này, chúng ta có quan hệ rất tốt, đúng không, Yuuji?”

“Đúng vậy đấy, Akihisa!”

Cả hai chúng tôi choàng tay lên cổ nhau. Tại sao tôi lại phải giả vờ rằng có một tình cảm tốt đẹp với tên ngốc này ở đây cơ chứ?”

“...”

Người sắt nhìn chằm chằm vào cả hai người chúng tôi.

Sau đó, thầy ấy khẽ thở dài.

“Việc đó chắc có thể đã giải quyết được sự khác biệt giữa hai cậu.”

“Những lời đầy tức cười đó là sao thế? Này này, bọn em đúng là đã nói những lời đó trước đây, nhưng làm sao mà thầy lại có một ấn tượng như thế từ việc đó chứ?”

Khi cả hai chúng tôi đều thể hiện dấu hỏi trên đầu mình, Người sắt tiếp tục,

“Không sao đâu. Vì cả hai cậu đã xoay sở để xây dựng được tình bạn của mình, hãy dành một chút thời gian để nói việc cuộc sống trong phòng tư vấn đi.”

““ƠƠ!?””

Đừng, đừng có đùa chứ! Thậm chí là vài mạng cũng sẽ chẳng đủ nếu tôi đi đến buổi tư vấn nhân sinh của ông thầy đó!

Phải kiếm một cách để thoát khỏi đây mới được. Tôi di chuyển tầm nhìn của mình và thấy rằng tên ngốc bên cạnh tôi thì cũng đang thể hiện một nét mặt mà cho thấy rằng hắn ta cũng đang nghĩ đến cùng một việc như tôi. Không ổn rồi! Tiên hạ thủ vi cường!

“Thầy ơi, thật ra—”

“Đi!”

Tên ngốc có vẻ như hắn muốn nói điều gì đó, và tôi đá hay bay vào ngay Người sắt.

“Ơ!? Á, chờ đã!?”

“Xin lỗi Akihisa! Tớ sẽ giao việc giải thích mọi việc cho cậu vậy!”

Và rồi, tôi ngay lập tức phóng đi. Bên cạnh đó cho dù tôi không có phản bội hắn ở đây, tên ngốc đó vẫn sẽ phải quay về trường. Về lý do tại sao thì đó là vì hắn phải đặt cuốn sách vào trong hộc bàn của Shimada. Bên cạnh đó, việc có cơ hội để trở thành con mồi cho sự rút lui của tôi thì rất hiếm đấy!

“TÊN, TÊN PHẢI BỘI! TỚ SẼ KHÔNG QUÊN MỐI HẬN NÀY ĐÂU!”

“TÊN NGỐC! LÀM NHƯ LÀ CẬU CÓ THỂ NHỚ VỚI CÁI ĐẦU NGU NGỐC CỦA MÌNH NGAY TỪ ĐẦU VẬY!”

Tôi sử dụng sức lực cuối cùng của mình để chạy xuống con dốc trước cổng trường.

Tôi ép bản thân mình để hỗ trợ cho đôi chân mệt ngoài nhoài của tôi khi tôi tiếp tục chạy, và đột nhiên, tôi nhận ra điều gì đó.

“Tên đó, hắn sẽ viết ‘Shimada’ trên sách của Shimada không...”

Vì Shimada đã nhớ nhầm chữ kanji, việc cô ấy viết được ‘Shimada’ thì không thể nào, vì thế hắn ta phải cố tình viết sai tên đó và viết thành ‘Shimayumi’.

Tuy nhiên, việc tưởng tượng ra tên ngốc đó nhận ra điều này thì rất là khó khăn đây.

Và trước đó nữa, việc tin rằng Shimada nhớ được cái chữ kanji đầy đủ chính xác thì cũng không thể nào.

—Nhưng quên đi vậy.

“Hãy cứ để hắn làm bất kì điều gì hắn muốn. Dù gì tất cả bọn chúng chỉ là một lũ ngốc mà thôi.”

Tôi nghĩ khi tôi bước xuống cuối con dốc.

Những tên đó thật sự là những tên ngốc mà rất khó để có thể hiểu được.