Baka to Test to Shoukanjuu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

27 178

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

285 7547

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 35

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 269

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 192

Tập 1 - Câu hỏi thứ bảy

Trả lời câu hỏi sau:

Dạng so sánh hơn và so sánh nhất của “good” và “bad” là gì?

Câu trả lời của Himeji Mizuki:

“good – better – best

bad – worse – worst”

Lời phê của giáo viên:

Chính xác.

Câu trả lời của Yoshii Akihisa:

“good – gooder – goodest”

Lời phê của giáo viên:

Thầy rất ngạc nhiên khi em lại sai một lỗi cơ bản như vậy. Dạng so sánh hơn và so sánh nhất của từ “good” và “bad” không phải chỉ cần thêm “er” và “est” vào là được. Lần sau cố gắng đừng quên nhé.

Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:

“bad – butter – bust”

Lời phê của giáo viên:

Nghĩa của ba từ trên là “tệ”, “bơ” và “ngực”.

“Tớ sẽ sử dụng chiến thuật bí mật mà tớ đã nhắc đến hồi hôm qua.” Đây là câu đầu tiên mà Yuuji nói khi hắn vừa đến trường.

“Chiến thuật gì? Giờ chưa tới giờ đánh nhau mà phải không?”

Bây giờ đang là 8 giờ 30 sáng, và trận chiến theo lịch sẽ tiếp tục vào lúc 9 giờ.

“Tớ không sử dụng nó nhắm vào lớp B; mục tiêu của chúng ta là lớp C.”

“À, ra vậy. Cậu định làm gì?”

“Tớ định để cậu, Hideyoshi à, mặc bộ đồ này.”

Nói xong, Yuuji lấy bộ đồng phục nữ sinh từ trong cặp ra.

Bộ đồng phục có màu nền là đen và đỏ. Đó đúng là hàng hiếm cho những người ở ngoài xã hội và những học sinh ở trường khác.

Nhắc lại mới nhớ, này Yuuji, làm thế nào mà cậu có được bộ đồ này? Cậu bị cái gì vậy?

“Được thôi, nhưng tại sao cậu lại muốn mình mặc thứ này?”

Hideyoshi à, cậu là con trai thì phải chú ý hơn chứ?

Sau khi mặc nó xong, Hideyoshi càng trông giống con gái hơn nữa, gần như là bản sao của chị cậu ấy ở lớp A ---

“Tớ muốn cậu cải trang thành Kinoshita Yuuko, và giả vờ làm người đưa tin của lớp A.”

Ra vậy, đây là lí do hắn muốn Hideyoshi mặc đồng phục nữ sinh!

Hideyoshi có một chị gái song sinh ở lớp A. Họ trông giống nhau như tạc, cứ như sinh đôi cùng trứng vậy. Điều khác biệt duy nhất giữa họ là kết quả học tập và cách ăn nói.

Nói cách khác, giả làm chị gái của cậu ta, và mượn danh lớp A để gây áp lực lên lớp C?

“Hideyoshi, thay đồ nhanh nhanh lên!”

“Ờ, được thôi…”

Hideyoshi lấy bộ đồng phục từ tay Yuuji và thay đồ ngay tại chỗ.

Chuyện gì thế này? Tại sao ngực tôi lại có một cảm giác rất lạ lùng? Dù cậu ta là con trai, tôi không thể rời mắt khỏi hắn!

“…” *Tiếng máy chụp hình*

Muttsurini ấn nút chụp hình nhanh tới nỗi tôi có cảm giác ngón tay của cậu ấy sắp bốc cháy.

Rất may là tôi không phải là người duy nhất có cái cảm giác này.

“Ok, mình thay đồ xong rồi. Sao vậy? Mấy cậu bị gì thế?”

Chắc là gương mặt của chúng tôi trông rất đáng ngờ.

“Tớ không biết phải nói gì hơn nữa!”

“Các cậu lạ quá.”

Không, vẻ ngoài của cậu mới đáng lạ! Tại sao cậu lại đẹp đến như thế?

“Rồi, đến lớp C thôi.”

“Ừ.”

Yuuji rời phòng học cùng với Hideyoshi.

“À, tớ cũng muốn đi nữa.”

Tôi nhanh chân đi theo.

Tôi đã nghĩ về chuyện này từ hồi hôm qua. Khoảng cách từ lớp C đến lớp F khá xa. Dù đây chủ yếu là vì sự khác biệt về kích thước phòng học, tôi vẫn hi vọng rằng ngôi trường được xây một cách đơn giản hơn.

Chúng tôi tiếp tục bước đi, rồi cuối cùng cũng đứng trước cửa lớp C.

“Tớ xin lỗi Hideyoshi. Cậu phải vào đó một mình.”

Vì cậu ấy đang giả vờ làm người đưa tin của lớp A, Yuuji và tôi, những người học lớp F, không thể đứng cạnh Hideyoshi được. Vì vậy, chúng tôi quyết định ẩn nấp ở đâu đó để quan sát diễn biến sự việc.

“Mình không muốn làm chuyện này…”

Hideyoshi trông rất miễn cưỡng. Cũng dễ hiểu thôi, đóng giả làm chị gái và đánh lừa đối phương không phải là một kinh nghiệm tốt đẹp cho lắm.

“Bọn tớ trông chờ vào cậu.”

“À…Không còn cách nào khác…”

“Xin lỗi, nhưng cậu hãy khiêu khích bọn chúng càng nhiều càng tốt. Làm chúng căm ghét lớp A đến tận xương tủy. Tớ nghĩ cậu sẽ làm được.”

Hideyoshi là thiên tài trong diễn xuất, với biệt danh Ngôi sao Màn bạc. Dù cậu ấy học tập không thực sự tốt, nhưng những mặt khác thì cũng khá ấn tượng.

“À…Đừng quá kì vọng vào mình…”

Hideyoshi thở dài lê bước đến lớp C. Cậu ấy trông rất khổ sở. Không biết cứ thế này thì Hideyoshi có thể lừa bịp được bọn chúng hay không đây?

“Yuuji, cậu có chắc Hideyoshi không sao chứ? Tớ nghĩ mình nên chuyển sang kế hoạch khác…”

“Tớ nghĩ không sao đâu.”

Thật không? Tôi cứ có cái cảm giác rằng Hideyoshi không muốn thực hiện kế hoạch này một chút nào. Tôi chỉ hi vọng rằng khả năng diễn xuất của cậu ấy không bị ảnh hưởng bởi tâm trạng.

“Tớ lo quá…”

“Suỵt! Hideyoshi vào rồi kìa.”

Yuuji lấy ngón tay để trước miệng. Chúng tôi ở rất xa, nên chắc là chúng cũng không nghe được gì. Tuy vậy, an toàn vẫn là trên hết.

“Bọn heo hôi hám, câm miệng mau!”

…Tuyệt vời.

“Đúng là xứng danh Hideyoshi.”

“Ừ, không có cách nào để khiêu khích bọn chúng hiệu quả hơn cách này.”

Ngay cả khi cậu ấy không nói gì thêm nữa, tôi nghĩ lòng căm thù lớp A của lớp C cũng sẽ tăng lên đáng kể.

“C-Cô nói gì!?”

Tiếng la đó chắc hẳn là của lớp trưởng lớp C, Koyama. Tôi có thể cảm thấy sự giận dữ trong lời nói mà không cần phải nhìn nét mặt. Cũng đúng thôi, chúng bị chửi như heo mà không hiểu tại sao lại như vậy…

“Đừng nói chuyện với ta! Ta không muốn bị ám mùi hôi hám của các ngươi!”

Cậu đối mặt với bọn chúng rồi đổ lỗi rằng chính bọn chúng ám mùi hôi sao? Wow, cậu có phản ứng quá mức không đấy?

“Cô là Kinoshita Yuuko lớp A phải không? Đừng nghĩ rằng điểm số của cô cao rồi thì muốn làm gì thì làm. Cô làm gì trong lớp của bọn tôi?”

Trong trường, Kinoshita Yuuko nổi danh hơn Hideyoshi nhiều. Hơn nữa, bây giờ Hideyoshi đang mặc đồng phục của nữ sinh; cho nên bọn lớp C làm sao mà nhìn ra được. Ngoài ra, cậu ấy cũng đã khiêu khích được bọn chúng, làm khả năng phán đoán của bọn chúng cũng không còn chính xác nữa. Thật hoàn hảo.

“Đối với ta, điều không chấp nhận được nhất là việc lớp A được xây kế bên căn phòng xấu xí và hôi hám này! Đối với những người như bọn ngươi, chuồng heo là quá đủ rồi!”

“Cái gì! Cô nói là bọn tôi ngang hàng với lớp F sao?”

Ối, Koyama ơi! Hideyoshi đâu có nhắc chữ gì tới lớp F!

“Dù ta không muốn làm bẩn tay, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội để vào thẳng chuồng heo.”

Đây là điều kiện tối thiểu để vào câu lạc bộ kịch sao? Hay tại vì trường của tôi quá kì lạ?

“Bọn ngươi đang chuẩn bị cho Chiến tranh Linh thú phải không? Chuẩn bị cho kĩ vào, vì bọn ta sẽ dọn sạch sẽ bọn heo hôi hám các ngươi đấy!”

Nói xong, Hideyoshi cố tình dậm chân rồi bước ra khỏi phòng.

“Được chưa vậy?”

Hideyoshi bước về phía chúng tôi, trông tươi tỉnh hẳn lên.

“Ừ, cậu làm tốt lắm.”

“Chúng ta không có thời gian rảnh để đấu với một lớp như lớp F! Mọi người, sẵn sàng chiến tranh chống lớp A!”

Những tiếng hét đáng sợ của lớp trưởng lớp C Koyama. Có vẻ như kế hoạch của chúng tôi đã diễn ra suôn sẻ. Nhưng sao tôi lại cảm thấy chút tội lỗi?

“Kế hoạch đã hoàn tất. Chúng ta nên bắt đầu chuẩn bị chiến đấu với lớp B đi là vừa.”

“À, ok.”

Không còn thời gian để xao nhãng bởi những chuyện nhỏ nhặt. Chiến tranh Linh thú sẽ bắt đầu trong mười phút nữa.

Chúng tôi nhanh chân trở về lớp F.

“Lợi dụng cửa ra vào và tường! Đừng mở rộng phạm vi chiến đấu!”

Lời chỉ đạo của Hideyoshi vang vọng khắp chiến trường.

Đúng chín giờ, trận chiến với lớp B lại chính thức bắt đầu. Chúng tôi tiếp tục vị trí của chúng tôi từ hôm qua, bắt đầu tấn công ngay trước cửa phòng học lớp B.

Theo kế hoạch của Yuuji, mục tiêu của chúng tôi là cầm chân bọn chúng ở trong lớp.

Trong khi chúng tôi đang tiến hành theo kế hoạch, một vấn đề mới nổi lên. Himeji có điều gì đó không ổn.

Dù Himeji đang giữ nhiệm vụ chỉ huy, cô ấy vẫn chưa ra mệnh lệnh nào. Ngoài ra, dường như Himeji cũng không muốn tham chiến. Cô ấy bị sao vậy?

“Cố gắng sử dụng từng môn học một để đánh bại chúng! Để ý quân phòng bị!”

Vì thế người đang điều khiển đoàn quân bây giờ là chỉ huy phó, Hideyoshi. Cậu ấy tuân lệnh của Yuuji và cũng đã đạt được một số thành công nhất định chỉ trong vài giờ.

“Cửa bên trái đang bị phản công!”

“Tụi tớ thiếu lực lượng cho môn Văn học Cổ điển. Cần hỗ trợ!”

Cửa bên trái đang bị đối phương tấn công được thầy Takenaka giám sát phải không?

Không tốt rồi. Có rất nhiều học sinh lớp B giỏi những môn học liên quan đến văn học. Nếu chúng tôi không tăng cường phản công lại, chúng có thể xuyên thủng hàng phòng ngự của chúng tôi.

“Himeji, cậu hãy hỗ trợ cánh trái!”

Theo kế hoạch của Yuuji, Himeji có nhiệm vụ rất quan trọng vào buổi chiều. Dù tôi cảm thấy có lỗi khi phải làm phiền Himeji sớm như thế này, tôi không thể làm gì khác hơn.

“À, đ-đó…”

Vào thời điểm quan trọng này, Himeji không tham gia trận chiến ngay lập tức. Cô ấy trông có vẻ rất bối rối, hoảng sợ đi vòng vòng. Không xong rồi, bọn địch sắp thoát ra được!

“Haaa!”

Tôi hét lên, chen qua đám đông rồi chạy thẳng đến cửa bên trái.

Sau đó, tôi thì thầm to nhỏ với thầy Takenaka.

“Xì xầm…nếu chuyện này lan ra…danh tiếng của thầy…”

“!”

Thầy Takenaka ép đầu tôi xuống rồi nhìn quanh.

Tôi chưa từng tưởng tượng được rằng tôi cần phải sử dụng thông tin đe dọa mà tôi đã chuẩn bị phòng cho những tình thế cấp bách ---- Phiên bản Văn học Cổ điển. Đây không phải là một phần của kế hoạch.

“T-thầy phải đi chỗ này chút!”

Như dự đoán, ít nhất chúng tôi cũng được thảnh thơi đôi chút.

“Ai vẫn còn điểm môn Văn học Cổ điển qua phía cửa bên trái! Ai gần hết điểm ngay lập tức phục hồi điểm số ngay!”

Đây chỉ là tình thế tạm thời, nhưng vấn đề chắc sẽ được giải quyết.

Đã đến lúc rồi.

“Himeji, cậu bị sao vậy?”

Tôi nhanh miệng hỏi Himeji. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Himeji trông thật sự không ổn chút nào. Không biết nguyên nhân sẽ làm chúng tôi vô cùng bất lợi trong trận chiến.

“A-À, mình vẫn ổn!”

Himeji lập tức lắc đầu, mái tóc dài của cô ấy cũng đung đưa theo. Cử chỉ của Himeji thật quá mức cần thiết.

Rõ ràng là Himeji có gì đó không ổn.

“Chắc chắn có chuyện gì rồi đúng không? Cậu có thể cho tớ biết được không? Có thể những gì cậu nói sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta.”

“K-không có gì đâu, thật mà!”

Himeji vẫn tiếp tục phủ nhận, nhưng cô ấy trông như sắp phát khóc đến nơi. Himeji không ổn thật rồi!

“Môn học ở cửa bên phải đã bị đổi sang Tiếng Nhật Hiện đại rồi!”

“Giáo viên toán bị sao vậy!?”

“Dám bị lớp B bắt cóc lắm!”

Ngay cả môn học ở cánh bên phải cũng bị chuyển sang môn mà lớp B giỏi, chúng tôi gặp rắc rối lớn đây!

“Mình sẽ chiến đấu!”

Nói xong, Himeji nhanh chân chạy ra, định tham gia vào cuộc chiến. Tuy vậy ----

“Á…”

Cô ấy đột ngột ngừng lại, cúi mặt xuống đất.

Chuyện gì vậy? Có vẻ như Himeji vừa thấy cái gì đó nên mới cư xử như vậy.

Tôi nhìn theo hướng của Himeji.

Ở cuối tầm nhìn của chúng tôi là một tên khốn đang đứng dựa vào cửa sổ nhìn xuống chúng tôi – Nemoto.

Nemoto đã làm gì?

Tôi không thấy rõ lắm từ chỗ tôi đứng, nên tôi ngắm nhìn thật kĩ, nhưng vẫn không thấy gì đặc biệt ---

“!”

Đột nhiên, tôi chợt bắt gặp một thứ.

Đó là một món đồ rất bình thường. Để có được nó thì không khó, nhưng nó cũng là thứ mà bạn không thể mua được bằng tiền.

Món đồ trong tay của hắn ---

Lá thư mà Himeji ngượng ngùng muốn giấu tôi cách đây ba ngày.

“Thì ra là thế!”

Tôi vẫn luôn thắc mắc khi tôi nghe được hiệp ước của lớp B. Tên hèn hạ, xảo trá như Nemoto sẽ không bao giờ ra một điều kiện ngon ăn đến như vậy.

Dường như hắn đang lên kế hoạch làm tê liệt Himeji. Nếu như vậy, hắn đề nghị cái hiệp ước đó cũng là điều dễ hiểu. Nếu Himeji không thể chiến đấu, lớp B chắc chắn sẽ được hưởng lợi rất nhiều.

Đó đúng là một chiến thuật tốt. Không thiệt hại, cũng không cần mạo hiểm.

“Himeji.”

“V-vâng…”

“Nếu cậu cảm thấy không khỏe, đừng cố gắng chiến đấu. Chiến tranh Linh thú vẫn chưa kết thúc, cậu cần chăm sóc sức khỏe cho mình hơn.”

“Ừm.”

“Được rồi, tớ phải đi ngay đây, tớ có vài chuyện phải làm.”

“À…”

Dù Himeji trông như vẫn còn chuyện muốn nói, tôi vẫn cứ quay mặt đi rồi chạy khỏi chỗ đó, vì tôi có một chuyện còn quan trọng hơn cần phải giải quyết.

“Nemoto, ngươi vừa làm một điều rất thú vị đấy.”

Tôi không thể ngưng tự nhủ với mình như vậy.

Tên khốn, tôi phải giết hắn bằng mọi giá!

“Yuuji!”

“Hả? Gì vậy, Akihisa? Cậu định bỏ chạy hả? Nếu cậu làm như vậy thật tớ sẽ lấy kéo đâm chết cậu!”

Khi tôi trở về lớp học, Yuuji đang viết cái gì đó vào trong tập. Nhìn gần hơn, đó là tất cả thông tin về lực lượng còn lại của cả đối phương lẫn chúng tôi.

“Tớ cần nói chuyện với cậu.”

“Vậy thì tớ phải tự ép buộc mình nghe thôi!”

Bây giờ tôi không có thời gian để giỡn với hắn, và dường như Yuuji nhận ra rằng thái độ của tôi khác với mọi khi. Hắn nghiêm túc nhìn tôi, cho nên tôi cũng làm mặt nghiêm túc với hắn.

“Tớ cần bộ đồng phục mà Nemoto đang mặc.”

“Cậu bị cái gì vậy?”

Chết tiệt! Tôi cứ như một tên biến thái!

“À, không, cái đó, ờ…”

Thực ra tôi muốn lấy lá thư trong đồng phục của Nemoto, nhưng tôi không thể giải thích cho Yuuji được…tôi phải làm gì đây? Nếu tôi không làm rõ, tôi sẽ trở thành một tên biến thái đang cần đồng phục của một thằng con trai khác. Tôi phải đối mặt với tình huống trớ trêu này.

“Được thôi, không vấn đề gì. Khi chúng ta chiến thắng, tớ sẽ nghĩ cách lấy cho cậu.”

Hắn đồng ý sao? Đừng phản ứng như vậy chứ! Như vậy chẳng khác gì nói câu “Tớ không ngạc nhiên rằng cậu có sở thích như thế!”

Tuy vậy, tôi không thể làm gì khác hơn. Chậc…Dù đau đớn, tôi chỉ có thể chấp nhận cái sự hiểu lầm này.

“Hết chưa?”

Yuuji nhìn tôi với vẻ mặt thương hại. Đương nhiên đây không phải là tất cả những gì tôi muốn.

“Còn nữa, tớ hi vọng rằng cậu đừng để Himeji chiến đấu.”

“Lí do?”

“Tớ không thể nói được.”

Dù Himeji trước sau gì cũng nói với Yuuji, tôi cũng không nên để hắn biết về bức thư.

“Tớ không được để cho cậu ấy chiến đấu dù tình hình có chuyển biến thế nào sao?”

“Đúng, tình hình ra sao cũng không được.”

Yuuji chống cằm, xem xét lời đề nghị của tôi.

Lời đề nghị của tôi đúng là không chính đáng chút nào.

Không sử dụng Himeji trong trận chiến với lớp B sẽ làm giảm sút nghiêm trọng khả năng chiến đấu của chúng tôi, một hành động tự sát. Rất có khả năng chúng tôi sẽ thua vì lời đề nghị này, và Yuuji sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về kết quả.

“Tớ xin cậu đấy Yuuji.”

Tôi cúi người cầu xin Yuuji.

Tôi cũng hiểu rằng lời đề nghị của tôi quá ích kỉ. Yuuji không được ích lợi gì từ chuyện này đã đành, cậu ấy còn phải đối mặt với nguy hiểm rình rập. Thực lòng mà nói, nếu tôi là Yuuji, tôi sẽ không chấp nhận một điều kiện vô lí mà không có lời giải thích xác đáng.

“Tớ chỉ có thể đồng ý với một điều kiện.”

“Điều kiện?”

“Cậu sẽ làm thay nhiệm vụ của Himeji. Tớ không quan tâm cậu làm như thế nào, nhưng cậu phải hoàn thành bằng mọi giá.”

Tuy vậy, Yuuji lại đồng ý với lời đề nghị của tôi, hắn đúng là có phẩm chất tốt hơn tôi nhiều.

“Đương nhiên, cứ để đó cho tớ! Chắc chắn tớ sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Khóe miệng Yuuji chợt nâng lên.

“Vậy tớ phải làm gì?”

“Tấn công Nemoto đúng lúc bằng bất kì môn học nào.”

“Có ai hỗ trợ không?”

“Không. Cửa ra vào của lớp B phải bị chặn lại.”

“Yêu cầu của cậu khó ăn quá!”

Cuộc chiến bây giờ diễn ra ở cả hai cửa ra vào của lớp B. Ở vị trí thế này, trận đấu chỉ có thể tiến hành theo từng đợt một. Đây là bước quan trọng giúp chúng tôi có thêm thời gian để đạt được kế hoạch Yuuji đề ra. Để có thể tiếp cận Nemoto cùng với hàng phòng thủ dày đặc của hắn, một người cần có khả năng chiến đấu thuộc hàng đỉnh. Đúng vậy, một người có sức mạnh ngang với Himeji, và tôi không có nguồn sức mạnh như vậy.

“Nếu tớ thất bại thì sao?”

“Thất bại không phải là một lựa chọn; cậu phải hoàn thành nhiệm vụ bằng mọi giá, kể cả việc hi sinh tính mạng của cậu.”

Hắn nói với giọng rất cương quyết, hoàn toàn khác hẳn lúc bình thường. Dường như đây là sứ mệnh liên quan mật thiết đến toàn bộ chiến thuật của chúng tôi.

Tôi nên làm gì đây? Làm sao tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ?

“Rồi, trăm sự nhờ cậu.”

Yuuji đứng lên, chuẩn bị ra khỏi phòng, bỏ tôi lại với những suy nghĩ trong đầu.

“Ủa? Cậu đi đâu vậy?”

“Tớ đến lớp D để chỉ đạo bọn họ. Cũng đến lúc thực hiện thỏa thuận trước đó rồi.”

Lớp D…Chắc chắn là cái điều hòa nhiệt độ rồi.

Điều đó không quan trọng. Tôi nên làm gì đây, làm thế nào mà tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ của Himeji…

“Akihisa.”

Trước khi ra khỏi phòng, Yuuji quay lại và nói.

“Kết quả học tập của cậu rất tệ; tuy vậy, như Hideyoshi và Muttsurini, cậu cũng có những thứ mà người khác không thể bì kịp. Đó là lí do mà tớ tin tưởng cậu như vậy.”

“Yuuji…”

“Cố gắng làm tốt, tớ sẽ không thay đổi kế hoạch đâu.”

Nói xong, Yuuji rời khỏi phòng.

Tôi giỏi ở việc nào? Kĩ năng điều khiển linh thú thuần thục của tôi vô dụng khi chiến đấu ở những chỗ chật hẹp.

“Á!”

Dù đây không thực sự là lợi thế, tôi vẫn còn một khả năng đặc biệt có thể sánh ngang với những người khác. Vẫn có cách để một người có điểm số thấp như tôi hoàn thành nhiệm vụ. Tuy vậy, chuyện này cần rất nhiều quyết tâm.

“Chắc là đau lắm!”

Cứ tưởng tượng cơn đau thấu xương sẽ xảy đến với tôi.

Điều đáng kinh ngạc là tôi lại có thể hạ quyết tâm dễ dàng đến vậy.

“Được! Đã đến lúc dạy bọn gian xảo kia một bài học!”

Tôi đánh vào mặt vài cái để tươi tỉnh ra.

Bây giờ đã có cách với tỉ lệ thành công cao rồi, và nó có thể được thực hiện nếu tôi có dũng khí! Tôi không có lí do gì để chạy trốn. Hậu quả? Ai mà quan tâm chứ!

“Minami! Muto và Kimishima! Đến giúp tớ một chút.”

Tôi gọi to ba người đang làm kiểm tra phục hồi điểm số giữa chừng.

“Chuyện gì vậy?”

“Cái gì thế?”

“Tôi đang làm kiểm tra mà.”

Cả ba người họ đã tiêu hao rất nhiều điểm số vào ngày hôm qua, nên nhiệm vụ hôm nay của họ là phục hồi điểm số.

“Ngưng kiểm tra lại, đến đây giúp tớ. Đây là nhiệm vụ sẽ làm thay đổi cục diện trận đấu.”

“Có vẻ quan trọng đây.”

“Ừ, không giỡn đâu.”

“Tôi phải làm gì?”

“Giao chiến với linh thú của tớ.”

“Hai em có nghĩ kĩ chưa?”

Người giám sát cuộc giao đấu ở lớp D --- thầy Endo dạy Anh văn, nhắc nhở chúng tôi một lần nữa.

“Đương nhiên.”

“Trước sau khi em cũng phải đấu tay đôi với tên ngốc này thôi.”

Minami và tôi nhìn chằm chằm vào nhau.

“Nhưng cũng không cần phải đến lớp D để đánh nhau, đúng không?”

Đúng như thầy Endo vừa nói, chúng tôi cố tình đến lớp D để đọ sức. Cả hai chúng tôi đều là học sinh lớp F, xung quanh chúng tôi cũng là học sinh lớp F luôn. Đây chắc hẳn là tình huống rất lạ đối với thầy Endo.

“Bắt buộc phải như thế này rồi, tên ngốc này là một ‘Kansatsu Shobunsha’. Nếu bọn em đánh nhau ở phòng học tồi tàn của lớp F, sức mạnh của linh thú chắc chắn sẽ làm cả phòng học sập luôn.”

“Xin hai em hãy suy nghĩ kĩ lại lần nữa!”

“Không, em đã quyết định rồi. Nếu em không bắt cô ta trả giá cho những việc em đã chịu đựng, em sẽ không bao giờ ăn ngon ngủ yên được.”

“Được rồi. Người ta hay nói: hai người sẽ hiểu nhau hơn sau khi cãi nhau. Thôi, chắc đây cũng là một phần của giáo dục!”

Thầy Endo thở dài rồi nhường chỗ cho chúng tôi.

Bây giờ chúng tôi có thể triệu hồi linh thú.

Tôi hít một hơi dài, rồi nói lớn.

“Triệu hồi linh thú.”

Con linh thú quen thuộc xuất hiện trước mặt tôi. Dù tôi gặp rất nhiều rắc rối khi là ‘Kansatsu Shobunsha’, đây là lần đầu tiên tôi cảm ơn vì đã có danh hiệu này.

“Tiến lên!”

Linh thú của Minami xuất hiện để đối lại tôi. Tôi khiến cho linh thú của mình cầm chặt cây kiếm gỗ, chặt đến nỗi cây kiếm gỗ dường như đã trở thành một với cánh tay và nó chạy nhanh đến chỗ đối phương. Xung phong!

Đối diện đối thủ đang quay lưng vào bức tường, linh thú của tôi lợi dụng quán tính sinh ra từ bước nhảy và thực hiện một cú đấm mạnh mẽ.

“Chết tiệt!”

Đòn vừa rồi quá rõ ràng và đối phương dễ dàng né tránh.

Ngay sau đó, cơn đau từ cú đánh của linh thú dội lại người tôi.

“ỐIIIII!”

Tôi ra lệnh cho linh thú đánh mạnh hơn.

Đối phương dễ dàng né tránh sang một bên và cú đấm lại trúng vào bức tường.

“Ui da…”

Bàn tay của tôi lại đau dữ dội.

Cú đánh đủ mạnh để cả lớp học rung chuyển, cho nên phản lực cũng vô cùng lớn. Cơn đau thấu trời di chuyển từ trên đầu xuống từng ngón chân làm tôi cảm thấy choáng váng.

“Aki, chúng ta sắp hết thời gian rồi.”

Minami nhìn lên đồng hồ rồi nói.

Bây giờ là hai giờ năm mươi bảy phút chiều, và chỉ còn ba phút nữa là chiến dịch sẽ bắt đầu.

“Đã đến lúc bọn ngươi đầu hàng chưa? Một đống người đứng chặn ở ngoài cửa làm cái phòng này như cái lò thiêu.”

Giọng nói của lớp trưởng lớp B, Nemoto, từ phía xa.

“Cái gì? Chúa tể thỏ đế của lớp B đang muốn đầu hàng sao?”

Giọng nói quen thuộc đáp lại là của Yuuji. Bởi vì Himeji không thể chiến đấu, hắn cần phải ra tận đây để chỉ huy đội quân?

“HA!”

Linh thú tiếp tục hành động.

Cú đánh đó vẫn không trúng đối phương.

Dường như linh thú đã mất khả năng học hỏi và vẫn tiếp tục đánh vào bức tường với toàn bộ sức mạnh. Cơn đau trước chưa dịu đi, cơn đau mới lại ập tới.

“Sao hả? Không phải ngươi mới chính là người phải đầu hàng sao?”

“Không liên quan gì tới ngươi.”

“Ồ thật không? Có vẻ như vị cứu tinh của ngươi, Himeji, không được khỏe cho lắm?”

“Đối với những người như ngươi thì không cần phải làm phiền Himeji. Ta đã để cô ấy nghỉ ngơi rồi.”

“Hừm! Nói thì giỏi lắm, đồ bại tướng.”

“Bại tướng? Nếu ngươi đang nói về lớp F, thì ngươi sắp sửa tận hưởng cảm giác đó đây.”

“HA!”

Đây là lần tấn công thứ tư.

Một vài giọt lỏng ấm chảy ra từ bàn tay của tôi.

Khi tôi nhìn lại, dường như tôi đã mất khá nhiều máu. Một vũng máu nhỏ đang nằm trên sàn.

“Nãy giờ có tiếng động phát ra từ bước tường liên tục, chuyện gì vậy?”

“Ai biết? Có thể tại ngươi đáng kinh tởm quá nên làm người khác khó chịu chăng?”

“Hừm, cứ nói đi, kẻ chiến thắng sẽ được định đoạt sớm thôi. Mọi người, xung phong!”

“Sắp xếp lại đội hình! Lùi về ngay!”

“Hả? Sủa xong rồi chạy à?”

“Aki, đã đến lúc rồi.”

“Tớ biết mà.”

Tôi nháy mắt ra hiệu với các chiến hữu.

Mọi người đều khẽ gật đầu.

“Yoshii, Shimada, hai em định làm gì vậy?”

Thầy Endo đột ngột quay lại nhìn chúng tôi.

Tôi cần phải kết thúc chuyện này trước khi thầy nhận ra trận quyết đấu giả và hủy quyền triệu hồi linh thú.

“Ôôôôô!”

Tôi thu hết sức lực gầm lên.

Phải thực hiện được trong lần thứ năm! Không còn lựa chọn nào khác!

“Mọi chuyện nhờ cậu đó, Akihisa.”

Sau khi nhử đội quân chính của bọn chúng đi, Yuuji dùng giọng nói rõ ràng của mình hét to về phía tôi.

Đúng ba giờ chiều, chiến dịch bắt đầu!

“HAAAAA!”

Tôi tập trung mọi sức mạnh vào nắm đấm của linh thú rồi đấm mạnh vào tường.

Mục tiêu của chúng tôi từ ban đầu chính là bức tường giữa lớp D và lớp B. Trận quyết chiến giữa tôi và Minami chỉ là cái cớ để triệu hồi linh thú.

“Uiiii!”

Cơn đau chạy khắp người tôi làm tôi càng hoảng sợ.

Tuy vậy, chỉ có tôi là có thể làm được điều này. Với cái giá phải gánh chịu phản lực từ mọi hoạt động của linh thú, linh thú của tôi có khả năng chạm được vật thể.

*Tiếng tường sụp đổ*

Một tiếng đổ sụp giải phóng con đường đến lớp B.

“Cái gì?”

Sau bức tường đã bị phá nát kia là gương mặt kinh hoàng của Nemoto.

Hầu hết quân của đối phương đã rời khỏi phòng học để đuổi theo đội quân chính của Yuuji.

Đây là cơ hội ngàn năm có một. Vì quân của chúng đã đi hết, lực lượng phòng thủ xung quanh hắn cực kì mỏng, đây là lúc chiến thắng!

“Chết đi, Nemoto Kyouji ----”

Chúng tôi chạy nhanh và chuẩn bị thách đấu với Nemoto, người vẫn đang chôn chân tại chỗ vì diễn biến thay đổi quá nhanh.

“Thưa thầy Endo! Shimada lớp F muốn ----”

“Yamamoto lớp B chấp nhận thách đấu! Triệu hồi linh thú!”

“Chết tiệt! Lại là vệ sĩ!”

Tên vệ sĩ còn ở lại trong lớp nhảy ra chặn chúng tôi.

Chúng tôi chỉ còn cách Nemoto hai mươi mét, căn phòng tuy nhỏ, nhưng khoảng cách đó trông lại quá xa vời.

“H-hahaha! Tụi bay đã làm ta ngạc nhiên! Nhưng không may cho bọn ngươi rồi! Kế hoạch tấn công bất ngờ vẫn thất bại!”

Nemoto Kyouji cố tình cười thật lớn để che đậy cái hành động hèn nhát của hắn lúc nãy.

Đúng là kế hoạch tấn công bất ngờ của chúng tôi đã thất bại. Vệ sĩ giờ đã vây quanh Nemoto. Bởi vì chúng tôi có điểm số thấp hơn, chúng tôi không thể thoát khỏi tình trạng này sớm được. Tuy vậy, chúng tôi cũng đã hoàn thành mục tiêu.

Tôi biết tôi đổi chủ đề đột ngột, nhưng hãy để tôi giải thích tính chất của mỗi môn học!

Mỗi môn học đều có giáo viên riêng. Dựa vào giáo viên, điểm số của môn học cũng khác.

Ví dụ, thầy Kiuchi dạy toán chấm điểm rất nhanh.

Ví dụ, thầy Tanaka dạy lịch sử thế giới chấm điểm rất thoáng.

Ví dụ, thầy Endo dạy Anh văn, người đang có mặt ở hiện trường, có vẻ sẽ cho thêm điểm khi chấm bài.

Vậy, giáo dục thể chất thì sao?

Giáo viên giáo dục thể chất không chấm bài nhanh lắm và tiêu chí chấm điểm cũng không thực sự thoáng. Vùng triệu hồi linh thú cũng không được lớn và thầy cũng chạy không được nhanh.

Tính chất của môn giáo dục thể chất là giáo viên…

Lối ra vào đã bị chặn. Phòng học nóng đến mức không thể tưởng tượng được. Đột nhiên một học sinh và một giáo viên xuất hiện tại đây, một tiếng hạ cánh rõ ràng vang khắp phòng.

Bởi vì máy điều hòa nhiệt độ đã bị phá, cửa sổ được mở để không khí tràn vào.

Hai người trèo xuống từ sân thượng bằng dây thừng rồi nhảy vào phòng học, tiếp đất ngay trước mặt Nemoto Kyouji. Đúng vậy, tính chất của giáo viên giáo dục thể chất là khả năng di chuyển phi thường.

“Tsuchiya Kouta lớp F.”

“Tên…tên khốn!”

“Thách đấu với Nemoto Kyouji lớp B môn Giáo dục thể chất.”

“Muttsurini---”

Bởi vì các vệ sĩ đang chiến đấu với chúng tôi, Nemoto Kyouji không còn người để bảo vệ hắn. Hắn không còn đường nào để chạy.

“Triệu hồi linh thú.”

Tsuchiya Kouta lớp F VS Nemoto Kyouji lớp B

Giáo dục thể chất 441 điểm VS 203 điểm

Con dao nhỏ trong tay linh thú của Muttsurini lóe lên, lập tức giết chết đối thủ.

Trận chiến chống lại lớp B chính thức kết thúc tại đây.