Baka to Test to Shoukanjuu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 9.5 - Câu hỏi thứ tư: Tôi và Himeji-san và Một Buổi Chiều Nọ

Ba mẹ của Himeji-san không thể quay về từ nước ngoài được vì thế cô ấy phải ở lại nhà tôi trong lúc này. Ngày hôm sau, sau khi hoàn tất việc dọn đẹp và giặt giũ, chúng tôi bắt đầu làm bữa sáng.

“Akihisa, cậu đang nấu món gì thế?”

“Tớ đang nghĩ đến việc nấu một chút cơm chiên đơn giản thôi. Có bất kì món nào mà cậu không thích không, Himeji-san?”

“Không. Đừng có nhìn tớ như thế, cậu biết chứ? Tớ không có kén chọn đâu.”

“Thật sao? Thế thì tuyệt.”

“Tớ sẽ lấy rau củ ra khỏi tủ lạnh vậy.”

“Ừ, cám ơn.”

“Tớ sẽ rửa rau củ vậy.”

“Ừn, cám ơn.”

“Tớ cũng sẽ làm xà-lách vậy.”

“Không, tớ sẽ làm cho.”

“...”

Giờ, tôi bỏ bỏ gì vào trong cơm chiên đây?

“Akihisa-kun, đĩa này đủ lớn chứ?”

“Ừ, tớ đoán là cỡ đó là được rồi.”

“Tớ sẽ đi gọt rau củ vậy, được chứ?”

“Ừ, cám ơn.”

“Trong khi ấy thì tớ cũng sẽ làm súp luôn vậy.”

“Không, tớ sẽ làm cho.”

“...”

Ơ, nguyên liệu gồm có hành, trứng và tiêu xanh.

“Akihisa-kun, tớ có thể dùng cái chảo chiên này chứ?”

“Ừ, đó là cái tớ thường dùng nhất đấy.”

“Tớ có thể dùng dầu ít calo này được chứ?”

“Được. Thứ đó thì cũng rất tốt cho cơ thể đấy.”

“Tớ sẽ làm món tráng miệng vậy.”

“Không, tớ sẽ làm cho.”

“...”

“...”

“Tại sao cậu lại không cho tớ làm gì cả thế!?”

“Cho dù đó là cậu, tớ cũng không thể cho phép việc đó, Himeji-san!”

Một trận chiến dữ đội thì đang diễn ra ở giai đoạn chuẩn bị khi chúng tôi chuẩn bị bữa trưa kỉ niệm việc Himeji-san ở lại nhà tôi.

 ☆

 “Nhiệt huyết, Ping-pong!”

Những hiệu ứng âm thanh chói tai vang lên, và màn hình TV thể hiện màn hình tùy chọn.

“Akihisa-kun, nếu tớ thắng lần này, cậu phải để tớ nấu bữa trưa!”

“Ừ, nếu cậu thấy không phiền thì tớ ổn với việc đó, Himeji-san...”

Himeji-san và tôi đứng trước TV, mỗi người đều đang cầm điều khiển trong tay mình.

Chúng tôi đang chơi một motion game, có nghĩa là chúng tôi phải thực sự di chuyển cơ thể mình để chơi. Trò chơi là trò bóng bàn, và thành thật mà nói, tôi không nghĩ rằng mình sẽ thua đâu.

“Fufufu...Akihisa-kun, tớ sẽ cố gắng khi đến thời điểm tớ phải làm thế.”

Himeji-san thể hiện một áp lực không thể nào giải thích nổi. Nói đến đây, cô ấy là người nói rằng phải có một cuộc thách đấu. Tôi đoán rằng cô ấy thì cũng khá là tự tin trong một trò chơi như thế này.

“Ready—start!”

Tôi giao bóng. Tôi đưa điều khiển đến trái bóng trên màn hình, và trái bóng phát ra một tiếng động sắc bén nho nhỏ khi nó bay đến phần sân của Himeji-san.

“Ơ!”

Himeji-san vung cái điều khiên để đáp lại đường bóng. Trái bóng tôi giao thì bị đánh mạnh vào một góc hẹp ngay trên đầu lưới. Đánh đẹp lắm!

“Ku...”

Tôi chỉ vung cây vợt đến được trái banh và đánh nó ngược lại trong gang tấc. Tuy nhiên, tôi đã vô tình đánh tránh bóng lên quá cao, và giờ là cơ hội hoàn hảo để cho Himeji-san đập mạnh trái bóng.

“Thật ra, tớ đã mua game này trước đây.”

Himeji vung cây vợt một cách mạnh mẽ.

“Bởi vì tớ nghe nói rằng trò nó có thể giúp trong việc giảm cân...này!”

Vụt! Trái bóng nhanh chóng bay thẳng đến sân của tôi. Cú đập của Himeji-san thì có cả lực, hướng bay lẫn góc độ, vì thể việc đánh trả thì rất là khó khăn.

Điều đó,

“Tya!”

Tôi đỡ ngược cú đập sắc bén của Himeji-san quay ngược lại phần sân bên kia.

“...Vâng?”

Himeji-san không đỡ cú phản đòn của tôi, có lẽ bởi vì cô ấy tự tin rằng cú đập vừa nãy chắc có thể ghi được điểm, và chỉ đứng yên ở đấy.

Trái bóng trên màn hình xuất hiện trên sân ‘ko, ko...’ khi nó tưng, và tôi có ghi được một điểm.

“A, Akihisa-kun...chẳng phải cậu quá giỏi trò này sao?”

Himeji-san nhìn chằm chằm vào tôi một cách kinh ngạc. Có hơi muộn một chút để tôi nói điều này, nhưng thật ra...

“Thật ra, tớ thường chơi trò này với Yuuji.”

“Làm, làm sao mà...”

Thật ra, Yuuji và tôi dùng những cú đập để chiến thắng, nhưng khi chúng tôi cố hết sức mình để giành chiến thắng, chúng tôi bắt đầu xác định quỹ đạo của trái bóng bằng việc đọc cần điều khiển của đối phương để đánh trả. Vì thế, những cú đập tấn công bình thường thì chẳng phải là một mối đe dọa lớn đối với chúng tôi.

“Ơ, Akihisa-kun.”

“Nn? Chuyện gì thế, Himeji-san?”

“Tớ biết tớ là người yêu cầu một trận đấu, nhưng...cậu có thể vui lòng nương tay một chút không?”

Himeji-san nói một cách ngượng ngùng.

“Ahaha. Cậu không cần phải lo đâu, Himeji-san. Vì cậu đã yêu cầu việc đó, tớ sẽ làm thế.”

“Được!”

Player 1 (Tôi), 11 points

Vs

Player 2(Himeji-san), 0 points.

“Ơ, Akihisa-kun, chẳng phải cậu đã nói rằng cậu sẽ nương tay sao?”

Tất nhiên là tôi chẳng có nương tay rồi. Vì quyển được nấu ăn đang gặp nguy hiểm, tôi phải xem việc này một cách nghiêm túc. Bên cạnh đó, là vì ván cược vào mạng sống của tôi.

“Uuu—lần nữa, một lần nữa!”

Himeji-san nắm chặt lấy điều khiển khi cô ấy nói thế. Phản ứng của cô ấy thì khiến tôi có hơi kinh ngạc đấy. Vì cô ấy đã luôn rất tốt bụng, tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ không quan trọng hóa điều này lên quá nhiều. Có lẽ cô ấy thật sự không muốn thua cuộc.

“Tớ phải ghi được điểm tiếp theo!”

Có vẻ như là cô ấy đã quên mất việc cá cược. Nhắc mới nhớ, có vẻ như những ai mà đạt được điểm cao thì thường là những người không bỏ cuộc, cho dù đó là thể thao hay học tập. Nói cách khác, Himeji-san và Kirishima-san có thể trông rất bình thản, nhưng họ cũng không muốn thua cuộc đâu.

“Ara...? Aki-kun, Mizuki-san. Hai em đang làm gì thế?”

Khi chúng tôi nhấn nút replay để chơi lại lần nữa, chị tôi bước ra phòng khác. Chị ấy đang làm việc trong phòng ngủ của mình vừa này, vì thể có lẽ chị ra ngoài để hít thở một chút.

“Bọn em đang chơi game.”

“Game sao? Trông vui đấy.”

“Thế thì chị cùng chơi thì sao nào, Akira-san?”

“Chà...thế thì, chị sẽ chơi nếu chị không làm phiền em.”

Thật hiếm khi chị tôi đồng ý một lời mới như thế. Trong trường hợp đó, thật hoàn hảo!

“Thế thì, chị này, xin hãy chơi thay em vậy. Em cần phải làm bữa trưa.”

“Được, chị hiểu rồi.”

Tôi trao điều khiển cho chị tôi và bước đến nhà bếp. Khi tôi đun nóng chảo rán và cắt hành, giọng của Himeji-san và chị tôi có thể được nghe thấy từ phòng khách.

“Akira-san, chị có thể làm như thế này để đánh mạnh trái bóng đấy.”

“Chị hiểu rồi, vậy ra nó như là như thế này.”

“Feeh!?”

“Un? Chị làm gì sai sao?”

“Không, không phải thế...chị thật là tuyệt vời, Akira-san. Trông chẳng có vẻ gì là chị chơi trò này lần đầu cả...”

Chị tôi chẳng chơi bất kì trò nào trước đây cả, bao gồm cả trò này. Nhưng ngược lại, cảm giác vận động của chị ấy thì rất tốt. Có lẽ chị ấy thậm chí còn có thể ngang bằng với Himeji-san, người mà đã chơi trò này trước đây đấy.

“Chỉ như thể này thôi sao?”

“Em sẽ không thua đâu!”

Những giọng nói hào hứng có thể được nghe thấy từ phòng khách trong khi tôi đang nấu nướng. Vì lý do nào đó...việc này cảm thấy thật ổn thỏa. Sống một mình cũng có những lợi thế riêng của nó, nhưng một cảm giác như lúc này thì cũng khá là tuyệt đấy. Ngoài ra, tôi cũng sẽ không có động lực để nấu nướng nếu như chẳng có ai ăn cả.

Tôi tiếp tục chuẩn bị bữa trưa trong khi giọng của chị tôi và Himeji-san vang lên như là bản nhạc nền vậy. Phần cơm chiên và nước súp dùng đi chung với món salad hải sản cho ba người dùng. Un. Các món ăn của tôi đúng là rất ngon miệng cho dù tôi phải nói điều đó với bản thân mình.

“Chị ơi, Himeji-san, bữa trưa đã sẵn sàng rồi đây.”

Tôi cởi bỏ cái tạp dề và gọi họ đến. Tuy nhiên, cả hai người bọn họ đều đang tập trung vào màn hình và chẳng chú ý đến tôi.

Player 1 (Chị tôi), 9 points

Vs

Player 2 (Himeji-san), 9 points.

Bỏ qua việc giờ là hiệp mấy rồi, việc làm gián đoạn họ khi họ đang hòa nhau thì sẽ thật phiền phức đây. Trận đấu sẽ kết thúc khi tỉ số đạt đến 11 điểm. Tốt hơn là nên chờ kết quả vậy.

“Ơ!”

“Hai!”

Himeji-san thực hiện một cú giao bóng sắc bén, và chị tôi đỡ nó và đánh trả ngược trái banh ở góc. Sau đó Himeji-san liền quay người để đỡ trái bóng. Có một trận đấu đầy căng thẳng đang diễn ra trên màn hình lúc này.

“Yahh!”

“Hai!”

Cả hai người bọn họ thì càng ngày càng chăm chú khi họ chơi, và hành động của họ thì càng trở nên căng thẳng hơn nữa. Bỏ chị tôi qua một bên đi, cơ thể của Himeji-san thì không gọn lắm. Việc trở nên mệt như thế thì thật sự không sao chứ?

Ngay khi tôi đang lo lắng khi tôi xem trận đấu, cả hai người bọn họ đều sử dụng tay mình để giữ ngực mình lại. Un? Đây là...

“Được rồi, dừng lại ngay cả hai người. Dừng lại dừng lại!”

Tôi bước về phía trước và với tay mình ra để chặn màn hình. Cho dù họ có đang chơi dự dội như thế nào đi chăng nữa thì họ cũng không thể tiếp tục nếu như họ không thể nhìn thấy màn hình, vì thể cả hai người bọn họ chỉ có thể dừng cuộc chơi của mình.

“Có chuyện gì sao, Akihisa-kun?”

“Có chuyện gì nào?”

Cả hai người bọn họ đều đang nhìn tôi bằng một ánh mắt đổ lỗi, và tôi bắt đầu giải thích cho họ một cách đầy cảnh cáo,

“Hai người thật quá chú tâm vào trò chơi. Nếu hai người cảm thấy không khỏe, thì hai người nên nghỉ một chút chứ.”

““Ơ?””

Cả hai người bọn họ trông như thể không biết tôi đang nói gì cả.

“Không, chẳng phải hai người đang bị khó thở sao? Tốt nhất là nên nghỉ lúc này đi.”

““???””

Cả hai người bọn họ nghiêng đầu mình một cách đầy khó hiểu. Un? Tại sao họ lại thể hiện một nét mặt như thế cơ chứ?

“Bọn tớ chú tâm vào trò chơi, nhưng không đến mức để bọn tớ phải khó thở đâu.”

“Em thật là thích lo lắng quá nhiều đấy, Aki-kun.”

Nghe thấy câu trả lời của họ, tôi nhận ra rằng cả hai người bọn họ đều chẳng thở hồng hộc.

Hả?

“Nhưng chẳng phải cả hai người đều cố ấn ngực mình một cách khó khăn sao?”

Tôi hỏi. Himeji-san bị choáng trong một lúc, và rồi cuống cuồng lắc đầu mình để chối bỏ việc đó,

“À...không, không phải như thế! Điều đó, ơ...đó không phải là vì tớ đang khó thở, nhưng...nên nói sao nhỉ...”

“Khi ngực của bọn chị cứ tưng như thế thì sẽ rất đau, vì thế bọn chị dùng tay của mình để giữ chúng lại đấy, Aki-kun.”

“...Vâng?”

Trong một lúc, tôi thật sự chẳng thể hiểu được những gì chị tôi đang nói.

Ngực nó tưng tưng...đau?

“Điều, điều đó, chà...thỉnh thoảng...những việc như thế xảy ra đấy...”

Himeji-san trông cực kì ngượng ngùng khi cô ấy cúi gầm khuông mặt đỏ bừng của mình. Gaa...lại có một chuyện như thế sao?

“Xin, xin lỗi! Tớ không cố ý thực hiện bất kì cuộc quấy rối tình dục nào cả!”

“Không, không phải thế. Tại sao...cậu chỉ lo lắng cho bọn tớ thôi, Akihisa-kun. Chẳng cần phải xin lỗi đâu! Thậm chí là tớ nên nói rằng mình đã quá bất cẩn đấy!”

“Thật là, Aki-kun. Em thật thiếu hiểu biết về cơ thể phụ nữ và tính cách thì thật là chẩm hiểu đấy. Chị thật sự lo lắng về việc em bị kiện bởi vì một chuyện như thế khi em bước ra ngoài xã hội đấy.”

Việc chị tôi nói một điều như thế thì thật sự rất bất ngờ, nhưng tôi thực không thể tranh cãi lại điều đó.

“Em đã có rất nhiều bức hình của những cô gái ngực bự. Em đã đọc cái quái gì trong thời gian này thế hả?”

“KHÔ~~~~~~~~~~~~~~ôôôông!!!”

Chị tôi lôi ra rất nhiều quyển kinh thánh (sách ero) mà đã bị tịch thu trong kì đại hội bóng chày. Quấy rối tình dục thì sao đây! Chẳng phải như thế đó đã là một ví dụ cho việc đó rồi sao!”

“Nghe đây, Aki-kun. Đối với con gái, việc có một cặp ngực bự thì không phải là một điều tốt. Rất rắc rối khi chơi thể thao, và eo thì sẽ đau nhức khi bọn chị lắc. Nếu bọn chị lắc quá nhiều, khóa và móc của áo ngực thậm chí có thể bung ra đấy.”

“Cho dù chị đang nói về những điều tệ hại khi có ngực lớn, nhưng em chẳng biết phải nói điều gì cả...”

Tôi bắt đầu cảm thấy rằng chị mình đã đi quá xa khỏi chủ đề không quấy rối tình dục người nào đó một cách vô tình rồi.

“Chà...Akira-san, em nghĩ rằng chị nên dừng ở đây...”

Thậm chí là đến Himeji-san cũng bắt đầu cảm thấy khó xử.

“Ngoài ra, nó sẽ trở nên tồi tệ hơn nữa đối với Mizuki khi em ấy đến mức F.”

“Akira-san—!”

Chắc là thế rồi. Việc Himeji-san phải chịu đựng cuộc sống học đường của mình với những tên thối tha chết tiệt từ lớp em thì thật rất đau lòng.

“A, Akira-san, chẳng phải chị cũng như thế sao?”

“Không. Chị chỉ ở mức E mà thôi.”

“Đó là bởi vì chị không đo một cách đàng hoàng đấy!”

“Chị đã có đo nó khi chị còn đang học ở trường đại học tại Mỹ.”

“Thế thì nó chắc cũng đã phát triển rồi đấy!”

Vì lý do nào đó, cuộc trò chuyện này cảm thấy càng ngày càng nguy hiểm hơn nữa.

Có vẻ như E và F thì chẳng phải là đề cập đến các lớp học trong trường. Có vẻ như là sẽ rất rắc rối nếu như tôi tiếp tục suy nghĩ về việc này. Tốt hơn là tôi nên quên chuyện này đi.

“Dù, dù gì thì hai người không phải chịu đựng cơn đau của mình và chơi game đâu! Quên việc đó đi và đi dùng bữa trưa nào!”

“Được rồi, tớ hiểu—á!”

Himeji-san thì đang chuẩn bị đặt cần điều khiển xuống khi cô ấy đột ngột dựng thẳng người dậy.

Un, chuyện gì với cô ấy vậy nhỉ?

“Có chuyện gì sao, Himeji-san?”

“Ơ? Không gì đâu, chẳng có gì cả!”

“????”

“Việc đó, ơ...chà, tớ cần phải mua một vài món chốc nữa...”

“Mua vài món sao?”

“Nói một cách...tớ đột nhiên phải mua một vài món...”

Từ nãy đến giờ thì Himeji-san khá là bình thản, vậy thì tình hình thật sự là bất ngờ. Cô ấy đã nghĩ ra món gì đó khi cô ấy đang chơi sao?

Chà, bỏ việc đó qua một bên vào lúc này vậy.

“Trong trường hợp đó, tớ cũng cần mua một vài thứ trong buổi chiều luôn. Tớ cũng cần phải chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối.”

“Ơ? Cậu cũng đi sao, Akihisa-kun?”

“Ừ. Tớ có thể đi cùng cậu chứ, Himeji-san?”

Thật ra, có món mà tôi muốn mua. Nếu tôi đi mua một mình, chị tôi chắc sẽ phát hiện ra, nhưng nếu tôi đi cùng với Himeji-san, khả năng của việc kế hoạch đó bị nhìn thấu thì sẽ giảm đi rất nhiều. Ngoài ra, tôi sẽ gặp rắc rối to nếu như tôi để Himeji-san đi mua sắm chỉ để cho cô ấy nói gì đó như là ‘tớ sẽ đi mua nguyên liệu cho bữa tối, vì thế hãy cứ để bữa tối cho tớ nấu.’

“Mizuki-san, nếu những thứ mà em sắp xách nặng thì em chỉ cần để cho Aki-kun giúp. Đừng có coi em ấy theo cách này, em biết chứ. Dù gì thì em ấy cũng là đàn ông mà.”

“Chữ ‘dù gì’ thì chẳng cần thiết đâu.”

“À, không phải thế. Tất nhiên là tớ biết Akihisa-kun là con trai rồi.”

Có lẽ Himeji-san cảm thấy khó xử về việc tôi giúp đỡ cô ấy xách đồ vì cô ấy chẳng biết phải trả lời như thế nào cả. Nhưng việc lặt vặt này thì chẳng khó khăn gì cả.

“Hãy đi cùng nhau vậy, Himeji-san.”

“...Thế thì, tớ đoán là cũng ổn nếu Akihisa-kun đã nói thế...”

Trông có hơi gặp rắc rối, Himeji-san gật đầu đồng ý. Tất nhiên là tôi chẳng có lý do gì để phản đối rồi. Tôi thật sự phải ra ngoài, và quan trọng nhất là, tôi rất vui khi tôi sẽ đi chơi cùng một cô gái trong ngày lễ. Tất nhiên là nó còn tốt hơn nữa bởi vì Himeji-san lại đi với tôi.

“Hãy ăn trưa vậy. Chị có một vài chuyện phải giải quyết vào buổi chiều.”

Chị tôi nói khi chị ấy giữ lấy cái cần điều khiển. Sau đó chị ấy bước vào nhà bép, và thì thầm với tôi,

“Chị cho là em chắc phải nên biết về chuyện này, Aki-kun.”

“Un? Chuyện gì thế chị?”

Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy rằng tôi biết được chị tôi sẽ nói gì. Có lẽ chị ấy sẽ nói như thứ như không có những mối quan hệ bất minh như mình thường.

“Đừng có là việc gì đó ngu ngốc mà sẽ lấy đi tư cách để trở thành một cô dâu đấy.”

Tôi thực sự không biết rằng vị cô dâu này là Himeji-san hay là tôi đây...

 ☆

 Sau bữa trưa, chúng tôi chuẩn bị để ra khỏi nhà. Khoảng ba mươi phút sau đó, Himeji-san và tôi thì đã ở trong trung tâm mua sắm của thị trấn.

“Cậu muốn mua gì nào, Himeji-san?”

Tôi hỏi Himeji-san trong khi chúng tôi đang đứng ở cổng vào.

“Ơ, tớ muốn mua một vài bộ quần áo...còn cậu thì sao, Akihisa-kun?”

“Tớ sao? À, không gì nhiều đâu. Tớ có thể mua nó sau nếu tớ có thời gian.”

Tôi nói một điều mơ hồ một cách chẳng áy náy gì.

Thật ra, lý do tôi đến đây là để mua một trò chơi mà đã được phát hành gần đây.

Gần đây, chị tôi đã luôn theo dõi tôi sát sao, cho nên tôi đã phải chịu đựng cho đến tận lúc này, nhưng giờ tôi không thể cầm cự được nữa. Đó là một tác phẩm mà được thảo luận khá là sôi nổi, và tôi phải mua cho được nó dù thế nào đi chăng nữa.

“Nhắc mới nhớ, tớ có nghe nói rằng có một cô gái làm thêm rất dễ thương ở trong cửa hàng game của trung tâm mua sắm này....”

“??? Himeji-san, cậu đang nói về điều gì thế?”

“Không, không gì cả đâu. Ồ phải rồi, Akihisa-kun.”

“Nn?”

“Nếu được, tớ có thể đi cùng chứ?”

Tôi sẽ gặp rất nhiều rắc rối nếu chuyện này xảy ra.

“Không không không, cậu không cần phải theo tớ đến mức như thế đâu! Thật sự nó là một thứ rất đỗi bình thường!”

Tôi cố gắng chuồn đi với một nụ cười.

Đừng nói chi là chị tôi, nếu có thể, tôi thật sự không muốn để cho Himeji-san biết được tôi sẽ mua món gì. Bản thân Himeji-san thì nói dối không giỏi cho lắm, vì thế cho dù tôi có bảo cô ấy là đừng có nói cho chị tôi biết, việc chị tôi nhìn thấu nó là điều có thể.

“...Trông việc đó có vẻ đáng nghi vì lý do nào đó đấy...”

“Có, có gì đáng nghi về việc đó chứ?”

Himeji-san nheo mắt mình lại khi cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi. Bình thường trông cô ấy khá là chậm hiểu, nhưng lại thỉnh thoảng sắc bén lên. Việc này thật tệ.

“Tớ có thể đi cùng cậu mua nó luôn được chứ?”

“Không không không! Câu có điều khác muốn làm đúng không, Himeji-san? Cậu không cần phải lo lắng cho tớ chút nào đâu!”

“Cậu không cần phải lo cho tớ, Akihisa-kun. Tớ có thể đi cùng cậu cho dù có lâu đến mức nào đi chăng nữa.”

“Cậu thật sự không cần phải lo về việc đó đâu!”

“Akihisa-kun, việc cậu đang cố gắng cắt đuôi tớ thì rất là đáng nghi đấy!”

“Không đâu! Bình thường tớ là thế mà!”

Lời thẩm tra của Himeji-san thì thật sự đang trở nên khó hơn để cho tôi đối phó. Việc này thật rất là tệ...

“Cậu thật sự muốn đi đến cửa hàng game, đúng không, Akihisa-kun!?”

“Không, tớ sẽ đi mua một cuốn sách ero.”

“ƠƠƠ!?”

Cái này được gọi là bám víu một cách tuyệt vọng vào sự sống sót ở thời điểm này. Tôi chỉ có thể để cho danh tiếng của mình bị hủy hoại mà thôi. Chị tôi đã vạch trần tôi rồi, vì thể dù gì thì cũng đã quá trễ để bưng bít rồi.

Câu trả lời không ngờ đến này từ tôi có vẻ như khiến cho Himeji-san phải mở to mắt mình và thể hiện một nét mặt kinh ngạc. Có vẻ như cuộc chiến này là của tôi rồi.

“Thế thì, cậu vẫn muốn đi cùng tớ chứ, Himeji-san?”

Tôi thể hiện một cái nhìn đầy tự hào khi tôi hỏi. Mặc dù tôi cảm thấy rằng chiến thắng này thì được dựa trên một thứ mà một con người khắc chắn không thể nào thất bại được, tôi quyết định là không nên nghĩ quá nhiều không thì tôi sẽ cảm thấy rất buồn trong nhiều mặt đấy.

“Uu....tớ, tớ hiểu rồi! Nếu là thế, thì tớ sẽ đi cùng và chọn cùng với cậu, Akihisa-kun!”

“CẬU VỪA MỚI NÓI GÌ!?”

Đây thật sự là một hướng phát triển hoàn toàn không ngờ đến được! Tôi nên làm gì đây? Nếu cứ thế này, tôi sẽ phải nhận lấy một trải nghiệm kinh hoàng của việc đi mua sách ero cùng với một bạn nữ trong lớp của mình đấy!

Nhưng ngay lúc này đây, tôi không thể chùn chân được. Vì cô ấy đã rất sốc bởi câu trả lời đầy bất ngờ của tôi, cả tôi và cô ấy cũng đều chịu nỗi đau như nhau. Đây là một trận đấu tay đôi!

“Có được không đấy, Himeji-san? Tớ định mua một cuốn sách ero rất chi là khiêu gợi đấy!”

Coi nào! Hãy sợ hãi đi! Từ bỏ đi!

“Uu...đó, đó chắc chắn là một lời nói dối! Akihisa-kun chỉ sưu tập những quyển album của những phụ nữ khỏa thân mà thôi! Tại sao cô ấy lại không lùi bước cơ chứ? Đây không phải là một tình huống mà để đùa giỡn được đâu!

“Gần, gần đây tớ có một sở thích mới!”

“Thế, thế thì xin hãy giải thích nội dung đi!”

“Giải thích? Ku...! Ơ, ai là người hoảng sợ ở đây cơ chứ! Tớ sẽ cho cậu thấy! Đừng nghĩ rằng tớ là loại người mà chỉ biết nói không thôi!”

“(Pi) là (Dogonk) vào trong (Sugiuun) tới (Zapan~)!”

““(Pi) là (Dogonk) vào trong (Sugiuun) tới (Zapan~)? Không, cậu không được! Thậm chí là đến tớ cũng cảm thấy khó xử nếu đó là sự thật đấy!”

Việc này thật sự có hiệu quả. Được rồi, giờ là đòn chí mạng đây!

“Không chỉ thế không thôi đâu. Tớ cũng thích (lỗi phát sóng) và (đã được kiểm duyệt) và (tự động cắt đi) nữa đấy!”

“Ha, haa...! Ơ, Akihisa-kun...”

“Nn? Chuyện gì thế, Himeji-san?”

“Tớ chỉ muốn chuyện đó bình thường. Nếu có thể, tớ hy vọng rằng cậu không có những sở thích như thế...”

Ơ, tại sao chúng tôi lại đang nói về sở thích của Himeji-san cơ chứ?

Bỏ việc đó qua một bên đi, người chiến thắng đã được quyết định lúc này rồi. Có lẽ tôi có thể đi mua game của mình lúc này đây.

Khi tôi đang nghĩ như thế, một giọng nói đột nhiên phát ra từ đằng sau.

“Cô cậu là học sinh trung học, đúng không? Đến đây và nói cho tôi nghe số điện thoại của người giám hộ của các cậu.”

“Hãy đi mua những gì chúng ta cần mua vậy! Cái gì ở đó thế nhỉ?”

“Ơ! Akihisa-kun?”

“Đứng yên tại đó!”

Tôi kéo tay của Himeji-san và bắt đầu chạy. Có vẻ như là ông chú bảo vệ đã lạc mất chúng tôi rồi. Khi tôi quay đầu lại, ông ấy đã biến mất.

“Thật là...mọi việc lại trở nên quá phức tạp nữa rồi...”

“Bỏ việc đó qua một bên đi, Akihisa-kun. Nếu cậu không thừa nhận nhừng lời đó là nói đối...”

“Un?”

“—Tớ sẽ cảm thấy lo lắng về tương lai đấy...”

Có phải cô ấy lo lắng về tương lai của tôi không? Có vẻ như tôi đã đi quá đà ở đấy rồi.

“Chà, chà, nhưng thứ đó đều là nói dối cả. Thứ tớ muốn mua chẳng là gì lớn cả.”

“Thật sao?”

Himeji-san nhìn chằm chắm vào tôi với đôi mắt đẫm lệ. Uu...tại sao lại có một cảm giác tội lỗi mạnh mẽ thế này...không thể tránh được vậy. Tốt hơn là nên nói sự thật cho cô ấy biết.

“Xin lỗi, thật ra tớ đang đinh đi ra ngoài và mua một trò chơi.”

“Ơ? Trò chơi sao?”

“Ừ. Một trò chơi được phát hành ngày hôm nay.”

“Cái, cái...vậy thế thôi sao?”

Himeji-san thở dài như thể một gánh nặng vừa được nhấc khỏi cô ấy vậy. Ơ? Chẳng phải cô ấy đã đoán rằng tôi đang định đi mua game sao?

“Tớ đã nghĩ rằng cậu lại có hứng thúc với bà chị ở trong cửa hàng trò chơi đấy...”

“Ơ? Ý cậu là gì khi nói thế?”

“Không, nếu cậu không biết thì không sao đâu. Xin đừng có bận tâm.”

Tôi thật ra chẳng hiểu vì sao cả, nhưng Himeji-san chỉ đặt tay mình lên ngực để thở phào nhẹ nhõm.

Nhắc mới nhớ, tôi nhớ rằng khi tôi đi đến của hàng đó để mua một trò chơi, tôi đã không có đủ tiền, vì thế tôi đã làm việc ở đó trong một khoảng thời gian. Sẽ thật rất tệ nếu chị tôi biết được rằng tôi ra ngoài để mua game, vì thế tôi đã đội một bộ tóc già và mắt kiếng để che giấu bản thân mình đi. Nếu người quản lý cửa hàng buộc miệng nói ra một vài điều không cần thiết thì tôi sẽ gặp khá nhiều rắc rối. Vì thế tốt hơn là không nên để cho Himeji-san đi cùng để mua game với tôi.

Tôi sẽ đi đến cửa hàng game sau vậy. Ngay lúc này, tôi sẽ đi cùng Himeji-san để mua sắm.

“Ơ, thế thì chúng ta lên tầng hai trước thì sao nào? Cậu muốn mua quần áo, đúng không, Himeji-san?”

“À. Cậu ổn với việc đi cùng tớ sao sao?”

“Ừ. Tớ có thể mua món mà mình muốn bất kì khi nào tớ thích.”

Lầu một của trung tâm mua sắm này thì có khu vực thực phẩm, và quầy thiết bị thể theo, một chợ thực phẩm và những thứ khác. Trên lầu hai thì có những cửa hàng bán những đĩa CD, sách vở và trò chơi, và cũng có cửa hàng cho quần áo và trang sức nhỏ. Việc dẫn Himeji-san đi lên tầng hai nếu như cô ấy muốn mua quần áo thì tốt hơn.

Chúng tôi bước lên cầu thang máy dẫn đến tầng hai, nhưng trong khi chúng tôi đang đi lên, Himeji-san nắm chặt lấy tay áo tôi.

“Akihisa-kun, Akihisa-kun.”

“Nn? Chuyện gì thế, Himeji-san?”

“Chúng ta có thể đi chơi một lúc trước khi bắt đầu mua sắm được chứ?”

Himeji-san đang nhìn chằm chằm vào khu giải trí ở trước mặt cô ấy.

“Bình thường cậu có chơi những trò như thế không, Himeji-san?”

“Không, tớ không thường đến những nơi như thế này. Nhưng hôm nay là một ngày đặc biết, và đây là để trả thù cho trò chơi bóng bàn vừa nãy.”

“Vậy sao? Thế thì tớ chấp nhận lời thách thức của cậu vậy.”

Himeji-san thật sự không thích thua cuộc. Tôi biết cô ấy rất cố gắng, nhưng tôi không biết là cô ấy lại có một con người như thể trong mình.

“Quyết định vậy đi.”

“Đươc thôi. Nhưng cậu không cần phải quá lo lắng đâu, đúng không nào, Himeji-san?”

“Không. Có một giới hạn cho thời gian có giá trị của một ngày đấy.”

Himeji-san kéo tay tôi và bước vào khu vực giải trí. Có đủ loại trò chơi, bao gồm cả trò gắp thú ở cổng vào, trò chơi bắn súng, trò chơi giành huy chương, trò chơi chua xe, trò chơi chiến đấu, và đủ loại trong số chúng.

“A...con búp bê này thật dễ thương...”

“Nn? Để tớ xem nào.”

Himeji-san dừng này trước một trò chơi gắp thú. Có một sợi dây đeo điện thoại hình con thỏ trắng. Nó được thiết kế theo kiểu một hình với cái đầu gấp đôi bình thường, và nó trông như là một đứa trẻ được sinh ra từ giữa một con mèo và một con thỏ vậy. Ừ, trông nó đẹp đấy.

“Hãy để tớ thử lấy nó.”

“Á, Himeji-san.”

Trước khi tôi có thể ngăn cô ấy lại, Himeji-san đã bỏ đồng 100 yen vào. Cô ấy cẩn thận nhấn nút và di chuyển cần gắp.

“A...”

Nhưng cái cần lại gắp được một con gấu trúc mà cách xa con vừa nãy hai con búp bê.

GOTO, GOTONK, sợi dây phát ra một tiếng động khi nói rơi ra khỏi cổng ra. Bỏ thứ cô ấy muốn qua một bên đi, cô ấy đúng là đã lấy được một phần quà.

“Cậu thật đáng kinh ngạc khi chỉ một lần là thành công đấy, Himeji-san.”

“Uu...cậu đang cố tình nói điều đó sao, Akihisa-kun?”

“Ahaha. Nếu là bên cạnh thì là một chuyện, vì thế trong một nghĩa nào đó, lấy được con đó cách hai con búp bê thì khá là đáng kinh ngạc đấy.”

“Cậu thật quá đáng, Akihisa-kun. Cậu đang nghĩ rằng tớ khá là chậm chạp, đúng không?”

“Không—ừ, điều đó, về việc đó...”

“Cậu nên phủ nhận điều đó chứ!”

“Cậu muốn chơi gì tiếp theo nào, Himeji-san?”

“Cậu chắc chắn cảm thấy rằng tớ chậm chạp đấy, Akihisa-kun...thay đổi chủ đề một cách tự nhiên như thế...tớ hiểu rồi. Trong trường hợp đó, tớ sẽ chơi trò chơi nào khác để thay đổi ấn tượng của cậu về tớ!”

“Được rồi. Hãy thi đấu với nhau vậy, Himeji-san.”

“Tớ chắc chắn sẽ chiến thắng lần này. Việc để Akihisa-kun gọi tớ là chậm chạp thì không phải là ý định của tớ đâu!”

“Ahaha. Tớ không biết liệu cậu có nói điều đó khi mà người chiến thắng được quyết định đâu, Himeji-san!”

Khi chúng tôi nói chuyện, tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó. Vô tình thay, mối quan hệ giữa Himeji-san và tôi có thể đã phát triển đến mức mà chúng tôi có thể trêu trọc lẫn nhau. Nói cách khác—

“Có lẽ khoảng cách giữa chúng ta đã có phần nào thu ngắn lại...”

“Un?”

“Chuyện gì thế?”

Tôi vô tình trao đổi cái nhìn với Himeji-san. Có phải Himeji-san...

“Cậu vừa mới nói gì?”

“Có, có chuyện gì sao? Aha, hahaha!”

Có phải tôi đã nhậm tiếng động từ một trò chơi hay thứ gì đó với giọng nói của Himeji-san không nhỉ? Hay đó là giọng nói của người nào đó gần đây? Un...

“Quên việc đó đi. Chúng ta nên chơi gì tiếp theo đây?”

“À, đúng vậy. Về phần trò chơi mà chúng ta có thể quyết định người thắng cuộc...”

Tớ thấy một trò air hockey ở trước mặt mình. Trò đó thì chắc sẽ dễ dàng cho chúng tôi giải quyết mọi chuyện. Tuy nhiên...

“Cậu vừa mới nhắc rằng lắc cũng sẽ rất đau...”

“Cũng sẽ thật rắc rối nếu như nó hỏng đấy...”

“Un?”

“Chuyện gì thế?”

Himeji-san và tôi lại trao đổi cái nhìn lần nữa. Cô ấy lại nói điều gì đó lần này nữa, đúng không?

“Ơ, erm, Akihisa-kun. Chúng ta dùng trò đó để quyết định người chiến thắng thì sao nào?”

Ngón tay của Himeji-san thì trỏ vào một trò chơi đố vui. Tôi hiểu rồi. Nếu là loại trò chơi đó, chúng tôi có thể sử dụng tốc độ của việc bấm nút để xem xem chúng tôi có chậm chạp hay không, và không cần thiết phải cử động cơ thể chúng tôi quá nhiều. Trò đó thì hoàn hảo cho cả hai chúng tôi.

“Được thôi. Tớ sẽ cho cậu thấy rắng tớ cũng biết rất nhiều thông tin vặt đấy.”

“Fufu. Nếu đó là trò đố vui về kiến thức, tớ sẽ không thua đâu.”

Chúng tôi ngồi xuống ghế và bỏ đồng 100 yen vào. Chúng tôi nhấn nút start và nhập tên mình vào, và đến được màn hình chọn thể loại câu hỏi.

“Tớ sẽ chọn ‘xã hội’.”

“Nn...tớ sẽ chọn ‘thể thao’ vậy.”

Chúng tôi chọn thể loại của mình và nhấn nút. Cái máy bắt đầu đặt câu hỏi, và trước tiên, sẽ là Himeji-san với câu hỏi xã hội của mình.

“Câu hỏi thứ nhất, xã hội.”

Cái máy phát ra một giọng đọc lại dòng chữ.

“Năm nào Nhật Bản đã kí Hiệp Ước Quốc Tế về việc ngăn cấm việc giết hại rái cá biển và hải cẩu? Xin hãy trả lời câu hỏi của bạn theo cách ghi của lịch phương Tây.”

Ai mà lại biết một điều như thế cơ chứ!!?

“Ơ. Nó được kí vào năm 1911.”

“TẠI SAO CẬU LẠI BIẾT MỘT ĐIỀU NHƯ THẾ CƠ CHỨ!?”

Himeji-san nhập chữ số vào, và màn hình hiển thị một chữ ‘chính xác’ to đùng trên đó. Giờ thì cô ấy đã dẫn trước tôi một điểm.

Tôi bắt đầu lo lắng về kiến thức rộng của Himeji-san khi tôi chuẩn bị cho câu hỏi tiếp theo. Lần này, nó là một câu hỏi thể loại thể thao mà tôi đã chọn. Câu hỏi như thế nào sẽ xuất hiện tiếp theo đây?

“Câu hỏi thứ hai, thể thao.”

Cái máy phát ra một giọng nói đọc lại một lần nữa,

“Trong bóng đá, vị trí duy nhất mà có thể được sử dụng tay là vị trí nào?”

Chẳng phải độ khó thì khác xa so với câu trước đó sao!?

“Ơ...tớ nhớ rằng, đó là người bắt bóng, đúng không?” (Chú thích: Câu trả lời ở đây của Himeji là 'catcher', là người bắt bóng trong môn bóng chày)

Nhưng số lượng kiến thức của người vừa trả lời cũng mất mát khá nhiều đấy. Nếu là như thế, tôi chắc có được một cơ hội đây.

“Là thủ môn đấy, Himeji-san.”

Tôi trả lời khi tôi nhập từ ‘thủ môn’ vào. Giờ số điểm của tôi đã tăng lên, và cả hai chúng tôi đều có cùng số điểm. Có vẻ như trò chơi này sẽ không trừ điểm khi chúng tôi phạm sai lầm.

“Muu..tớ sẽ không thua đâu, Akihisa-kun.”

“Đây cũng thế, Himeji-san.”

Chúng tôi chỉ có thể lấy được điểm từ thể loại mà chúng tôi giỏi khi tiếp tục cuộc chiến này. Và rồi, chúng tôi đối mặt với câu hỏi cuối cùng khi đồng điểm số. Trong khoảng thời gian ngắn máy đọc câu hỏi, Himeji-san đột nhiên hỏi,

“Akihisa-kun.”

“Un?”

“Cảm giác như là chúng ta đang hẹn hò khi mà chúng ta ra ngoài chơi như thế này vậy. Tớ rất vui đấy.”

“Cái gì!?”

“Cậu bị dao động rồi~”

Lợi dụng cơ hội này, Himeji-san trả lời cậu hỏi, và câu trả lời chính xác. Kết quả giờ là tôi đã thua.

“Thế thì đó là chiến thắng của tớ vậy, Akihisa-kun.”

“Uu...cậu thật sự lại khiến tớ do dự với những lời như thế.”

“Fufu, cậu là người có lỗi ở đây đấy.”

Tôi đã bất cẩn. Tôi đã không nghĩ rằng Himeji-san lại sử dụng một phương pháp như thế.

“Và có điều mà tớ cảm thấy không vui đấy, Akihisa-kun.”

“Ơ? Chuyện gì mà cậu không vui chứ?”

Cô ấy vẫn không vui cho dù cô ấy đã thắng. Đó là ý gì cơ chứ?

“Cậu thật sự lại do dự bởi những lời tớ nói. Điều đó có nghĩa là cậu chưa bao giờ nhận ra bất kì điều gì trước khi tớ nói câu đó, đúng không nào, Akihisa-kun?”

“Ơ?”

“Tớ đã rất căng thẳng từ vừa mới nãy. Việc đó thật bất công.”

Himeji-san bĩu môi khi cô ấy phồng má mình lên.

Điều đó có nghĩa là gì nhỉ? Ngay khi tôi cảm thấy phiền phức—

(—!!)

Giác quan thứ sau của tôi phát hiện sự hiện diện của một người nào đó.

Tôi không thấy được nó, nhưng tôi hiểu được nó...bầu không khí đang tiến đến đây, bản năng mà đã giúp đỡ tôi vượt qua nhiều cuộc khủng hoảng, tất cả những thứ đó đều nói cho tôi điều gì đó—

(Đó là sự hiện diện của một kẻ thù...!)

Nhiều khả năng đó là ai đó từ lớp F. Có thể đó là Yuuji hay Sugawa-kun hay thậm chí là Fukumura-kun. Dù gì thì chẳng cần phải tưởng tượng ra kết quả gì sẽ đến nếu Himeji-san và tôi bị phát hiện ở đây.

“Sao thế, Akihisa-kun?”

“Ở bên đây này, Himeji-san.”

“Ơ, à vâng.”

Dù gì thì hãy trốn vì tôi đã. Tôi nắm lấy bàn tay Himeji-san và đi xa hỏi sự hiện diện đó. Có một vài loại máy chơi trò chơi trước mắt tôi, và chúng tôi trốn đằng sau đó. Giờ không ai có thể thấy được mặt chúng tôi từ bên ngoài cả.

“A...trò chơi này...”

Himeji-san lầm bầm. Tôi nghiêng người ra ngoài để kiểm tra xem người chủ của sự hiện hiện đó có phát hiện ra chúng tôi chưa.

(Thật lạ...sự hiện hiện đó thì chẳng tiến đến bọn tôi. Nó thậm chí còn ra xa hơn nữa...)

Nếu nó bị phát hiện ra bỏi tôi, tôi đoán là xác suất của việc đối phương phát hiện ra chúng tôi cũng rất cao. Nhưng đối phương lại chẳng đuổi theo chúng tôi. Chuyện gì thế này? Tôi đã quá cảnh giác ở đây sao?

“À, không có gì. Giờ thì chúng ta đã an toàn rồi.”

Tôi thả lỏng và quay lại đối mặt với Himeji-san một lần nữa. Himeji-san thì đang nhìn chằm chằm vào trò chơi với một nét mặt đầy nghiêm túc. Un? Gì nữa đây?

“Ơ...21 tháng Mười Hai, nhóm máu A...”

Himeji-san đã bỏ đồng xu vào khi cô ấy bắt đầu nhập dữ liệu trên màn hình.

“Được rồi, đến lượt cậu đấy, Akihisa-kun.”

“???”

Tôi không chắc là đang diễn ra việc gì, nhưng tôi tiến đến đứng trước màn hình. Màn hình thể hiện một dòng chữ ‘xin hãy nhập ngày sinh và nhóm máu của bạn’. Ơ? Đây là...à, tôi hiểu rồi. Đây là một máy bói toán.

“Thế thì, của tớ là 18 tháng Mười Mười, nhóm máu là...ơ.”

Pon pon. Tôi nhập ngày sinh và nhóm máu của mình vào. Nhắc mới nhớ, đây chắc là lần đầu tiên tôi chơi một trò chơi bói toán đấy.

“Sau đó, cả hai người đều chạm vào quả cầu pha lê ở giữa.”

Tôi làm theo chỉ dẫn và đặt tay mình lên quả cầu pha lê ở giữa.

“...”

Ngay bên cạnh tôi, Himeji-san thể hiện một nét mặt đầy căng thẳng khi cô ấy đặt tay mình lên quả cầu pha lê. Ơ, himeji-san, tớ biết rằng cậu cố hết sức mình trong mọi chuyện, nhưng không cần phải quá nghiêm túc, đúng không?

“Kết quả dự đoán đang được in. Xin hãy chờ.”

Có một tiếng in phát ra từ cửa sổ nhận hóa đơn, và một mảnh giấy với con chữ mà cảm giác như là một tấm vé xuất hiện. Himeji-san lấy nó và đọc một cách đầy chăm chú.

“Himeji-san, có điều gì hay ho viết trên đó sao?”

“...”

Himeji-san tiếp tục đọc tờ giấy đến mức mà cô ấy chẳng nghe tôi nói. Uu, nhưng tôi chẳng thể thấy được gì từ đây cả.

Không thể tránh được vậy. Tôi chỉ có thể đứng yên tại chỗ mình đang đứng. Sau một lúc, Himeji-san đã đọc xong, và đột nhiên ngẩng mặt mình lên.

“♪♪♪”

Cô ấy nở một nụ rất hạnh phúc mà tôi chưa bao giờ trông thấy trước đây.

“Tớ đoán là có điều gì đó tuyệt được viết trên đó dựa vào nét mặt cảu cậu đấy, đúng không nào?”

“Vâng, nó thật rất tuyệt.”

Cô ấy nói với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt mình.

“Tớ rất vui về những gì được viết trên giấy, nhưng điều mà khiến tớ vui nhất là việc cậu đã đi chơi trò này cùng với tớ đấy, Akihisa-kun.”

Tôi đến đây để chơi cùng cô ấy...ồ phải rồi. Tôi đã mang cô ấy đến cái máy này. Trong trường hợp đó, tôi phải xin lỗi cô ấy vậy.

“Xin lỗi về những gì vừa nãy, Himeji-san.”

“Ơ? Về chuyện gì?”

“Tớ đã lôi cậu đến đây vừa nãy. Chẳng phải tay cậu đang đau sao?”

“Fufu. Cậu đã khiến tớ hạnh phúc hơn nữa khi cậu làm thế đấy.”

??? Khiến cô ấy hạnh phúc?

“Có vẻ như là cậu không biết tớ đang nói về việc gì đấy, Akihisa-kun.”

“Ơ, không....”

“Cậu thật là quá chậm hiểu đấy, Akihisa-kun.”

Uu...tôi thật sự không thể cãi lại việc đó. Dù gì thì tôi cũng vừa mới thua trò chơi đố vui đó.

“Ồ phải rồi, Akihisa-kun, tớ có thể giữ tờ giấy này chứ?”

“Un. Tớ không sao với việc đó.”

“Cám ơn cậu. Tớ sẽ thực sự trân trọng nó.”

Sau khi nói thế, Himeji-san gấp mảnh giấy lại một cách đàng hoàng và giữ nó trong bóp của mình.

Nhưng tôi cũng chẳng thấy phiền khi thấy cô ấy làm việc đó...

“Thế thì, đến lúc để đi mua đồ của chúng ta rồi. Akira-san sẽ lo lắng nếu chúng ta về trễ đấy.”

“A, chờ đã, Himeji-san.”

Tôi không bận tâm việc cô ấy làm như thế này...nhưng đừng nói chi là đến cái kết quả của trò bói toán, cô ấy thậm chí còn chẳng bao giờ nói cho tôi nghe loại trò bói toán nào mà chúng tôi vừa chơi khi nãy...

 ☆

 “Cậu sẽ đi mua game sao, Akihisa-kun?”

“Ừ, tớ dự định là thế.”

“Thật là...đừng có dùng quá nhiều tiền đấy, cậu biết chứ? Akira-san sẽ nổi giận đấy, đúng không nào?”

“Được thôi~”

Mặc dù Himej-san đã nói thế, nhưng về mặt cơ bản là cô ấy đã cho phép tôi bằng việc nhắm mắt làm ngơ cho việc này. Cô ấy thật sự tốt bụng đấy.

“Ồ phải rồi, cậu sẽ đi đến cửa hàng nào thế, Himeji-san?”

“Ơ? Tớ, tớ sao? Tớ...tớ chi đi lòng vòng mua sắm thôi.”

“???”

Himeji-san hoảng loạn khi cô ấy trả lời câu hỏi của tôi. Hả, có thứ gì đó bí mật mà cô ấy muốn mua sao?

“Himeji-san, có phải cậu muốn mua...”

“Không, không gì cả! Tớ chẳng có gì để mua cả! Tớ chỉ sẽ đi vòng vòng mà thôi!”

Hành động của Himeji-san thì thật chẳng tự nhiên gì cả. Cô ấy muốn giấu gì thế nhỉ?

Nhắc mới nhớ, tôi cũng đã lẻn ra ngoài để mua game ở đây, vì thế tôi hiểu được cảm giác lẻn ta ngoài mua đồ. Và nếu đó là Himeji-san thì cô ấy chắc chắn sẽ không mua thứ gì đó kì lạ đâu, vì thế tôi đoán là mình không cần phải lo lắng.

“Thật sao? Thế thì tớ sẽ đi kiếm cậu sau khi tớ hoàn tất việc việc mua sắm của mình thì sao nào, Himeji-san?”

“Được, được thôi. Dù gì thì, Akihisa-kun, cậu có thể làm ơn gọi cho tớ sau khi cậu mua sắm xong được chứ? Tớ sẽ rất vui nếu cậu có thể làm thế.”

“Nn. Được thôi.”

Sau khi kiểm tra rằng cả hai chúng tôi đều đang cầm điện thoại của mình, tôi chia tay với Himeji-san khi tôi hướng đến của hàng bán trò chơi.

“Thế thì. Đến lúc, đến lúc dành cho game rồi!”

Tôi bắt đầu nhìn quanh khi tôi bước về phía của hàng game.

Vào lúc đó, tôi phát hiện ra một gã đang đứng trước mặt mình.

Một mái tóc như bờm sư tử.

Một khuôn mặt đầy nét hoang dã.

Một sự hiện diện trông thực sự ngu ngốc.

Tôi không thể nào lầm ở đây được. Đó là—

“Yu, Yuuji!?”

Tôi chắc chắn là không thể nhầm lẫn ở đây. Đó là kẻ thù truyền kiếp của tôi, Sakamoto Yuuji.

“Vì lẽ quái nào mà hắn lại ở đây chứ...?”

Tôi không thể nào không lầm bầm được.

Việc tên đó xuât hiện ở đây thì chẳng kì lạ gì. Hôm nay là ngày lễ, vì thể chẳng có gì lạ khi gặp những người xung quanh chúng tôi thậm chí là ngay trong trung tâm mua sắm này. Vấn đề là—

“Tại sao lại đúng vào một thời điểm như thế này cơ chứ...”

Vấn đề là tôi chỉ vừa gặp một tên mà có thể nghĩ rằng tôi đang hẹn hò với Himeji-san ở đây. Thế thì, chẳng lẽ sự hiện diện thù địch mà tôi phát hiện ra là đến từ gã này?

Nếu sự thật Himeji-san và tôi đang sống cùng nhau bị lộ ra, thì không cần thiết phải nói về hậu quả gì sẽ xuất hiện đâu. Tên đó cũng là một thành viên của lớp F, một kẻ thù của công lý, người mà sẽ cố gắng để ngăn chặn hạnh phúc của những người khác cho dù việc đó có nghĩa là phải làm việc qua đêm.

Vì tôi đã gặp tên này trong một tình huống như thế này bây giờ—

“...Mình chỉ có thể giết hắn lúc này mà thôi.”

Giành bước chủ động. Giết ngay kẻ địch khi trông thấy. Tôi phải giết kẻ địch trước khi tôi bị giết. Vì tôi đã quyết định mình muốn làm gì, không còn thời gian để do dự nữa. Tôi ẩn sự hiện diện của mình và di chuyển từ góc tối này đến góc tối khác, lẻn ra đằng sau lưng của tên nhóc đó. Về phần mục tiêu...rất tốt. Hắn ta chưa phát hiện ra tôi. Giờ tôi có thể giết hắn!

Khi tôi nhào người lên, tôi tung ra một đòn chết người.

“XUỐNG ĐỊA NGỤC ĐI, YUUJI!”

“Ui chà, dây giày của mình...”

Vụt.

Yuuji đột nhiên cúi xuống. Cú đá tôi tung ra bằng hết sức mạnh của mình vụt qua phía trên tên đó.

“...”

“...”

Tôi đứng yên trong vị trí đá của mình trong khi Yuuji vẫn ngồi yên khi chúng tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào nhau trong vài giây.

“...Này, cậu...”

“Cậu đã giữ được mạng sống của mình đấy, Yuuji! Nhưng đừng nghĩ rằng sẽ có lần tiếp theo đâu!”

“A! Này! Chờ đã!”

Cuộc phục kích đã thất bại, vì thế tôi quyết định rời khỏi chiến trường ngay lập tức. Tôi sẽ gặp bất lợi cho dù tôi có đối đầu với tên này bằng cái gì hay bất kì khi nào. Trong tình huống này, tôi nên rút lui và tập hợp lại.

Tôi chạy đi khỏi chiến trường khi tôi suy nghĩ.

Tên Yuuji bị sốc bởi đòn tấn công bất ngờ của tôi, nhưng hắn ta có thể sẽ không đuổi theo tôi đâu. Nếu hắn ta thấy tôi với Himeji-san, đó thì là chuyện khác, nhưng nếu hắn ta không thấy, thì hắn chẳng phải đuổi theo tôi trước mặt mọi người. Tôi sẽ đợi cho đến ngày mai để phục thù vậy. Việc đó thì tốt hơn.

Đáng lý ra là phải như thế—

“Akihisa, tên khốn! Đứng yên tại đó!”

“TẠI SAO CHỨ!?”

Vì lý do nào đó, Yuuji lại đang đuổi theo tôi.

Chuyện này là gì cơ chứ? Tại sao hắn lại cố tình đuổi theo tôi chứ?

 ☆

 ~Bên phía Yuuji~

Chết tiệt! Tại sao trong tất cả mọi người mà mình quen biết, mình lại phải gặp tên Akihisa vào một thời điểm như thế này cơ chứ!? Chẳng lẽ là sự thật rằng Shouko và mình đang đi chơi đã bị lộ vào lúc nào sao? Có phải đây là lý do mà mình bị tấn công không? Vậy ra sự hiện diện đầy ngu ngốc mà mình phát hiện ra là đến từ tên này sao?

“Và tại sao mình lại phải là ngừi bị tấn công ở đây cơ chứ...”

Mình đi chơi chung với Shouko như thế này là bởi vì Shouko đã phá hỏng điện thoại của mình khi cô ấy kiểm tra xem mình có lừa dối cô ấy không. Mình chỉ đến đây để sữa điện thoại của mình mà thôi. Cho dù Akihisa hay những tên ngốc khác có thấy mình ở đây, thì chẳng có lý do nào để chúng tấn công mình cả.

Cho dù thế, nhưng—

“...Những tên đó chắc chắn sẽ không nghĩ đến những chuyện như thế...!”

Đi chơi chung với một cô gái vào ngày lễ—chúng sẽ tấn công vì chỉ vì lý do đó không thôi, và mình không có cách nào để cãi lại hay tự vệ bản thân cả.

Trong trường hợp đó...

“—Tốt hơn là nên giết hắn.”

Mình phải giành bước chủ động trước khi hắn tìm được đồng minh. Đây sẽ là cách thích hợp nhất.

 ☆

 “AKIHIIIISSSAAAAA!!!!”

Giọng nói có thể được nghe thấy từ đằng sau. Chậc! Tôi không thể cắt đuôi hắn!

“Nếu việc này cứ tiếp tục thì sẽ rất tệ đây...”

Kế hoạch tập hợp lại bản thân mình và phục kích hắn khi hắn bất cẩn thì đang dần dần trở thành một thất bại. Chết tiệt. Tôi phải tìm ra cách để cắt đuôi hắn ở đây mới được!

Chúng tôi tiếp tục chạy, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi thì đang được thu hẹp. Giờ thì chúng tôi đang chạy với cùng một vận tốc, nhưng đối phương thì lại có lợi thế nhất định của việc đi đường tắt, vì thế chỉ là vấn đề thời gian nữa thôi trước khi hắn đuổi kịp tôi.

Trong trường hợp đó—

“Mình đặt cược vào chuyện này vậy!”

Tôi rẽ vào một góc và ngay lập tức phóng vào một cửa hàng để thoát khỏi hắn ta.

“Tên khốn chết tiệt đó! Hắn chạy đâu rồi!?”

Có vẻ như tên ngốc Yuuji đó đã mất dấu tôi ngay lập tức, vì thế hắn đang nhìn vào cổng vào của cửa hàng. Được rồi, thành công rồi!

Tôi điều chỉnh hơi thở của mình khi tôi dấu đi sự hiện diện của mình. Nếu tôi bất cẩn chỉ với một chút thôi thì tôi sẽ bị phát hiện bởi tên đó. Tôi phải tìm cách để trốn trong của hàng này.

“Ồ phải rồi. Cửa hàng này bán gì thế nhỉ?”

Tôi cố không làm cho cử chỉ của mình quá kì hoặc khi tôi chầm chầm điều tra cảnh vật quanh mình.

Tráng.

Xanh biển.

Hồng.

Và đủ loại màu sắc xung quanh tôi.

Fm fm. Tôi hiểu rồi. Đây là—

(—Một cửa hàng đồ lót phụ nữ.)

Của hàng trưng bày đủ loại áo ngực và đồ lót.

Giờ thì,

(LÀM QUÁI NÀO MÀ

MÌNH CÓ THỂ TRỐN

Ở ĐÂY CƠ CHỨ!)

TÔI CHƯA BAO GIỜ ĐỐI MẶT VỚI MỘT TÌNH TRẠNG KHỦNG HOẢNG NHƯ THẾ NÀY TRONG SUỐT CẢ CUỘC ĐỜI MÌNH. MỘT HỌC SINH TRUNG HỌC CHẠY THẲNG VÀO MỘT CỬA HÀNG ĐỒ LÓT CHẮC CHẮN SẼ NỔI BẬT CHO DÙ TÔI CÓ TRỐN NHƯ THẾ NÀO ĐI CHĂNG NỮA TRONG TÌNH HÌNH NÀY! NẾU TÔI ĐI CÙNG MỘT CÔ GÁI THÌ VẪN CÒN CÓ MỘT LÝ DO, NHƯNG TÔI THÌ LẠI MỘT MÌNH Ở ĐÂY! TÔI KHÔNG THỂ NÀO GIẢI THÍCH CHO BẢN THÂN MÌNH ĐƯỢC!

Từ bên trong cửa hàng, tôi nhìn ra về phía Yuuji. Tên đó cũng chuẩn bị quay đầu mình về đây! Xém chút nữa là bị phát hiện rồi!

Tôi ngay lập tức thụt cổ lại và trốn đằng sau ma-nơ-canh đang mặc đồ lót.

Vào lúc đó, tiếp viên cửa hàng có lẽ thấy tôi rất là đáng nghi khi cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi với một nét mặt kinh ngạc. Ku...! Trong trường hợp đó, tôi chỉ có thể gượng ép việc này mà thôi!

Tôi chịu đựng cái nhìn chằm chằm của người tiếp viên cửa hàng khi tôi nhấc cái quần lót lên khỏi giá của nó. Sau đó tôi cố gắng thuyết phục bản thân mình trong khi cố làm ra vẻ tự nhiên.

(Mình là một tên điên loạn vì đồ lót đầy biền thái ở đây. Hòa lẫn vào đây! Ở lại cửa hàng đồ lót phụ nữ này với một vẻ mặt hiển nhiên! Hãy hòa vào môi trường xunh quanh!)

Tôi thể hiện một cái nhìn đầy nghiêm túc khi tôi ngắm nhìn bộ đồ lót. Đừng có đỏ mặt! Thả lỏng bản thân! Tôi phải trở thành một chuyên gia đồ lót và tự hào chọn một bộ!

Tôi tiếp tục thuyết phục bản thân mình. Tuy nhiên, tất cả đây đều chỉ là vô ích khi người tiếp viên cửa hàng có vẻ như đã quyết tâm khi cô ấy hỏi tôi,

“Ơ, thưa quý khách...?”

Người chị tiếp viên của hàng hỏi với một giọng đầy nghi ngờ và lo lắng.

Ugh...việc này cũng không có hiệu quả...với sự diễn xuất tệ hại như thế, tôi không thể giả vờ là một người yêu đồ lót được...?

Khi tôi bị hủy hoại bởi sự tuyệt vọng, đầu gối tôi yếu dần.

Nhưng vào lúc đó, lời nói của một vị giáo viên vang lên trong tim tôi.

Một giọng nói trầm, cộc lốc và đầy mạnh mẽ tái hiện lại trong tâm trí tôi.

“—DÙ ĐÓ LÀ GÌ, NẾU EM MUỐN LÀM VIỆC ĐÓ, HÃY ĐẢM BẢO RẰNG EM HOÀN TẤT CÔNG VIỆC!”

“—!!”

Vào lúc này, sức mạnh đang héo tàn của tôi đã được hồi phục.

Đúng vậy. Vẫn còn quá sớm để từ bỏ. Chúng tôi đã học được điều rất quan trong từ Người sắt trong giải đấu bóng chày linh thú triệu hồi!

Tôi dồn sức mạnh của mình trở lại đôi chân khập khiễng của mình và thẳng lưng lại.

“Quý, quý khách?”

Người tiếp viên cửa hàng bật ra một giọng đầy lo lắng, nhưng tôi phớt lờ cô ấy khi tôi tiến đến hành động tiếp theo.

Tôi từ từ lấy một cái quần lót từ bàn trưng bày, kéo nó ra và đặt nó lên đầu mình. Vào lúc đó, tôi nói một điều cực kì ngầu với bà chị bán hàng.

“Fm...việc đội nó thì có hơi ổn đấy...”

“QUÝ KHÁCHHHHHHHHHHH!!!”

Chờ một chút đã! Tại sao người tiếp viên cửa hàng này lại hét lớn đến như thế cơ chứ!? Lỡ như tên Yuuji nghe thấy nó từ bên ngoài thì sao?

“Im lặng nào!”

“CÓ, CÓ MỘT TÊN BIẾ—MGH!”

Giờ đã là một tình huống chết người rồi, vì thế tôi dùng tay mình che miệng của người bán hàng lại. Chết tiệt, chẳng phải tôi trông như là một tên lập dị về đồ lót thậm chí là ngay lúc này hay sao chứ?

Tôi cẩn thận nhìn vào ra ngoài cửa hàng. May mắn thay, Yuuji thì đang kiếm tôi ở những cửa hàng khác và chẳng có ý định bước vào đây.

“...(Ngất).”

Người bán hành bị che miệng lại bởi tôi thì ngất xỉu đi. Tôi tiến lên để nhìn về phía trước và thấy rằng cô ấy ngất vì thiếu dưỡng khí. Ơ? Việc này trông chẳng tốt chút nào cả!

Sau khi kiểm tra rằng cô ấy vẫn còn thở, một lần nữa tôi lại tự hỏi về việc làm cách nào để thoát khỏi tình trạng tuyệt vọng đầy khó khăn này.

Yuuji thì vẫn còn đang canh giữ bên ngoài cửa hàng một cách đầy cáu kỉnh. Cách duy nhất thật sự để đối phó với hắn là...

Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi đã ra một kết luận. Chỉ có một cách để đối phó với hắn một cách có hiệu quả nhất.

Hãy gọi Kirishima-san vậy.

Một khi tôi gọi Kirishima-san và bảo cô ấy rằng ‘tớ thấy Yuuji đi cùng với một cô gái khác trên tầng hai của trung tâm mua sắm’, thì mạng sống của tên ấy sẽ bị dập tắt trong vòng chưa đến hai giây. Kế hoạch này không chỉ bảo đảm mạng sống của chính tôi, mà nó còn có thể giữ an toàn bí mật chuyện sống cùng với Himeji-san nữa. Thật hoàn hảo.

“Trong trường hợp đó...”

Tôi lấy điện thoại mình ra và tìm kiếm số điện thoại của Kirishima-san từ danh bạ.

Tôi nhấn nút và đợi tiếng chuông.

Và rồi, loa của điện thoại phát ra một tiếng động.

Vì lý do nào đó, có vẻ như là có một cái điện thoại đang đổ chuông trong phòng thử quần áo gần đấy. Hả?

“...A lô?”

Giọng của Kirishima-san lọt vào tai tôi. Tuy nhiên, giọng nói không chỉ đến từ cái điện thoại, mà còn đến từ phòng thử quần áo ngay bên cạnh tôi nữa. Đừng, đừng bảo tôi là...

“Ơ, Kirishima-san?”

“...Un. Chuyện gì thế, Yoshii?”

Giọng của Kirishima-san có thể nghe thấy một cách rõ ràng từ phòng thử quần áo đằng sau tôi. Đừng bảo tôi là cô ấy cũng trong cửa hàng này đấy!?

Tôi vô thức kiểm tra xem cửa hàng này là gì. Đây là cửa hàng đồ lót phụ nữ, và giọng của Kirishima-san thì lại đang phát ra từ phòng thử quần áo. Nói cách khác....

“Xin, xin lỗi! Không có gì cả!”

Tôi hoảng sợ một cách vô thức khoảnh khắc tôi nghĩ về việc Kirishima-san đang thay quần áo ở phòng thử. Dù gì thì cũng không thể tránh được! Làm sao mà tôi lại có thể bình tĩnh khi một cô gái cùng tuổi với tôi đang thay quần áo khi tôi ở quanh cơ chứ!?

Một tình huống bất ngờ như thế lại xảy ra, và tôi lại hoảng sợ. Giọng nói phát ra có vẻ như lớn hơn trước đó, vì thế Kirishima-san ở trong phòng thử có vẻ như đã nghe thấy giọng của tôi.

“???...Yoshii, có phải cậu đang ở lầu hai của trung tâm mua sắm không?”

“Hở? À, ơ!”

“...Hãy nói chuyện trực tiếp vậy. Tớ thật sự không giao tiếp giỏi lắm!”

“...Vâng?”

Xoạt. Một tiếng động đến từ đằng sau. Nó chắc là tiếng của Kirishima-san kéo cái rèm qua một bên. Thế thì, Kirishima-san sẽ chẳng bước ra khi chĩ mặc đồ lót không thôi, đúng không nhỉ?

Khả năng tự kiềm chế của tôi đang bảo tôi đừng có nhìn thì đã chiến thắng sự thôi thúc để nhìn của tôi, vì thế tôi ngay lập tức thoát khỏi hiện trường.

Cơ bản là tôi chọn việc chạy vào một phòng thử gần đấy.

“...??? Yoshii?”

Giọng của Kirishima-san đến từ phía bên kia của bức màn. Thật xém chút nữa là. Tôi gần như là bị coi là một tên biến thái rồi đấy.

“Fuu...thật tuyệt...”

Tôi dùng tay mình để lau đi mồ hôi, và chầm chậm ngẩng đầu mình lên.

Và tôi đang nhìn vào Himeji-san đang không mặc gì, đứng lặng yên tại chỗ.

“Erm…erm…Akihisa-kun?”

Himeji-san sử dụng quần áo mà cô ấy đã cởi ra để che đi cơ thể của mình khi cô ấy hỏi với một giọng rụt rè.

“Un? Chuyện gì thế, Himeji-san?”

Trái ngược với phản ứng của cô ấy, tôi thì chẳng hoảng sợ chút nào cả khi tôi lạnh lùng suy nghĩ cách đáp lại. Nếu tôi hoảng sợ trong một khoảnh khắc như thế này thì cô ấy sẽ cảm thấy lo lắng, vì thế tôi phải giữ bình tĩnh.

“Ơ...cậu đang làm gì ở đây thế?”

Sau đó, tôi chỉ cần trả lời một cách đầy tự tin để cho cô ấy không cảm thấy lo lắng.

“Haha. Việc tớ ở đây thì thật lạ lắm sao?”

“À, không, việc đó...”

Không, thành thật mà nó, việc tôi có mặt ở đây thì thật sự rất kì lạ đấy.

“Tớ đang tìm một cái nón ở đây, cố kiếm thứ gì đó đẹp~”

Tôi nói khi tôi trỏ vào cái quần lót trên đầu mình.

Đừng lo lắng. Giờ thì Himeji-san thì đang bối rối rồi. Một khi tôi chỉ đơn giản khănh khăng rằng đó là một cái nó, thì tôi chắc chắn sẽ có thể sống sót được.

“Ơ? Nó...n...?”

Trí óc của Himeji-san thì đang bị chậm lại một cách đầy nặng nề, nhưng vẫn có điều gì đó về những lời của tôi mà cô ấy cảm thấy kì lạ. Arg. Tôi sẽ chỉ nói dối cho qua với cái đà này vậy!

“Đúng vậy đấy. Đó là một cái nón. Nó không hợp với tớ sao?”

“Không, không đâu. Nó rất hợp với cậu đấy!”

Tôi không thể không cảm thấy cực kì rắc rối ở đây.

Nhưng bỏ cảm giác cá nhân của tôi qua một bên đi, hãy nói về thứ gì đó khác. Cái chủ đề này thật quá là nguy hiểm.

“Còn cậu thì sao, Himeji-san? Cậu đang làm gì ở đây thế?”

“Ơ, erm...cái móc trên áo ngực của tớ đã bị hỏng vào sáng nay, vì thế tớ đến đây để mua nó...”

Hỏng vào sáng nay...đừng bảo tôi đó là lúc trong trò chơi bóng bàn đấy? Tôi hiểu rồi, vậy ra đó là tại sao cô ấy lại nói cô ấy có thứ muốn mua.

“C, chà, không phải như thế! Tớ thì đang mặc cái khác bình thường tớ mặc! Cái này...đó là...tớ muốn nói là, vì có cơ hội, nên tớ muốn mạo hiểm một chút. Tớ chỉ vừa mới gặp Shouko-chan vừa nãy, và cô ấy đề nghị loại đồ lót này cho tớ để đi đến một chiến thắng mang tính quyết định. Bình thường thì tớ không theo phong cách này...”

Himeji-san bắt đầu bào chữa cho bản thân mình một cách đầy ngây ngờ người. Tuy nhiên, tôi sẽ thấy rất phiền nếu như cô ấy miêu ta chỉ tiết của việc các cô gái chọn đồ lót với tôi đấy.

“Ahaha, bình tĩnh đã, Himeji-san. Tớ không thể hiểu cậu đang nói về gì cả.”

“Ơ, chà, điều đó...xin lỗi.”

Himeji-san cúi đầu mình xuống, bỏ mặt.

Dù gì thì, Kirishima-san chắc cũng đã quay về phòng thử quần áo.

“Đến lúc tớ phải đi rồi.”

“Được rồi. Gặp cậu sau.”

Tôi đặt tay mình lên bức màn của phòng thử đồ và chuẩn bị chui ra.

Nhưng trước đó—

“Ồ phải rồi, Himeji-san.”

“Un?”

“Cho cậu đây.”

Tôi để cho Himeji-san cầm thứ mà vẫn trong tay tôi từ nãy giờ.

“V, vâng. Đây là...”

Himeji-san từ từ mở tay mình ra ngay lúc cô ấy nhận nó để xem xem nó là gì.

Đó là cái quần lót mà tôi đã đội lên đầu mình.

“CẬU ĐANG LÀM GÌ THẾ HẢ, AKIHISA-KUN!?”

“CHẾT TIỆT! MÌNH ĐÃ TRỞ LẠI BÌNH THƯỜNG RỒI!”

Tôi tiếp tục chịu đựng cơn phun trào máu mũi khi tôi phóng ra khỏi cửa hàng đồ lót một cách đầy ngượng ngùng.

 ☆

 “Thật là...thật không thể tin được!”

“Xin, xin lỗi...”

Khi chúng tôi bước về nhà từ trung tâm mua sắm, tôi tiếp tục nghe lời giảng đạo của Himeji-san.

“Tại sao cậu luôn khởi đầu...ơ, những rắc rồi hơi thô tục thế, Akihisa-kun?”

“Không, tớ không phải là biến thái lúc ở đấy. Nó giống như là những tình huống không may hơn.”

“Đừng có tìm cái cớ lúc này!”

“Vâng, xin lỗi.”

Tôi ngay lập tức thẳng người lên khi tôi bị giảng giải bởi cô ấy.

Một lưu ý là, Yuuji đã chịu đựng cái ôm (nói giảm nói tránh) của Kirishima-san trong một lúc khá lâu và ngất xỉu trên sàn trước khi bị lôi đi. Tôi đoán là cơ hội sống sót của hắn ta nhiều nhất là chỉ khoảng 50% mà thôi.

“Cậu có hiểu không hả, Akihisa-kun? Những chuyện xấu sẽ xảy ra khi mà cậu chạy vào phòng thử quần áo như thế—và lại là một cửa hàng đồ lót phụ nữa nữa!”

“Vâng...”

“Cậu định làm gì nếu như đó là những người phụ nữa khác thay vì là tớ chứ?”

Himeji-san phồng má mình lên. Ơ, đúng vậy. Cô ấy nói đúng...

“Và tớ cũng chẵng chuẩn bị về mặt tinh thần...nhưng điều đó thì tốt hơn việc để cho cậu nhìn những cô gái khác một cách đầy biến thái...”

Himeji-san lầm bầm. Thật sự tôi chẳng thế hiểu được cô ấy đang nói về gì nữa, nhưng đúng là trông ấy đang rất giận. Tôi nên làm gì lúc này đây? Tôi chắc chẳn phải tìm một cách để xin lỗi...việc xóa đi hình ảnh cô ấy chỉ mặc đồ lót không thì thì chẳng dễ dàng gì, vì thế ít ra thì tôi nên bồi thường. Có thứ gì tôi có thể làm được nhỉ...

“Thứ gì đó mình chắc chắn có thể làm...thứ gì đó mình chắc chắn có thể làm...”

Trong trường hợp này, chỉ có nấu nướng mà thôi. Himeji-san thì đang sống ở nhà tôi lúc này. Tôi chi cần nấu món gì đó mà cô ấy thích và thật lòng xin lỗi cô ấy.

“Himeji-san.”

“Chuyện gì thế?”

Tôi nhìn vào mắt cô ấy một cách chân thành.

“Chuyện, chuyện gì thế, Akihisa-kun? Tại sao nét mặt của cậu lại quá nghiêm túc thế?”

“Đây có thể không được coi là một lời xin lỗi, nhưng nếu cậu không bận tâm, xin hãy để tớ—”

“Ơ? Đ, được thôi!”

“—Xin hãy để tớ nấu thứ gì đó cho cậu dùng, Himeji-san.”

“...Vâng?”

Tôi nói với lòng chân thành nhất.

Tôi đã làm một điều tệ hại, vì thế tôi sẽ thể hiện kĩ năng nấu nướng của mình và nấu một bữa ăn ngon lành. Hi vọng rằng điều này sẽ làm dịu đi cảm giác tội lỗi của tôi.

“Vì thế...chà...Himeji-san, cậu có thể nói tên một vài thứ mà cậu muốn ăn được chứ?”

“...”

“Cho dù nó có hơi khó một chút, tớ cũng sẽ cố hết sức để làm nó.”

“...(Không vui)”

“Himeji-san?”

“Tớ không biết!”

Himeji-san nhíu mày và quay đi.

Ơ? Tôi đã nói gì sai sao?

Tôi suy ngẫm trong một lúc. Ơ...à, tất nhiên rồi! Tôi thật sự đang cố hối lộ một cô gái trẻ với thức ăn. Phải có giới hạn của việc tôi chậm hiểu như thế nào chứ. Tất nhiên cách mà tôi làm điều này sẽ khiến cho cô ấy giận dữ rồi!

“Xin, xin lỗi! Tớ thật sự không có ý gì khác cả. Đơn giản là vì tớ chỉ biết làm thế nào để nấu nướng mà thôi. Vì thế...”

“Tớ nghĩ rằng cậu lại nói điều gì đó như là chịu trách nhiệm...”

“Cái gì?”

“Không gì cả!”

Himeji-san giờ thì còn giận dữ hơn nữa. Tôi có thể làm gì lúc này đây? Có vẻ như là tôi đã khiến cho cô ấy còn giận dữ hơn nữa. Tôi chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu cuối của mình mà thôi, quỳ xuống với đầu gúi sát ở giữa đường để thể hiện sự chân thành của mình!

“Tớ thật sự xin lỗi! Ít ra thì hãy để cho tớ sử dụng cách của mình để—!”

“…Pae…lla.”

“—Hoàn tất những thứ ở đây...ơ?”

Tôi ngừng việc quỳ xuống và ngẩng mặt mình lên. Himeji-san vừa nói gì thế nhỉ?

“Paella.”

Tôi nghe thấy nó một cách rõ ràng lần này.

Paella? Tại sao đột nhiên cô ấy lại nói thế nhỉ?

“Cậu có thể nấu paella cho bữa tối...lần vừa rồi thì nó thật sự rất tuyệt.”

Himeji-san nói với vẻ không vui vẻ gì vẫn còn trên mặt cô ấy. À, paella là nhắc đến món mà cô ấy muốn ăn, đúng không nhỉ? Nói cách khác...

“Cậu đồng ý tha thứ cho tớ sao, Himeji-san?”

“Không có lần thứ hai sau lần này đâu đấy. Tớ sẽ không tha thứ cho cậu nếu cậu làm điều gì đó như thế lần nữa đâu, Akihisa-kun.”

“Đã rõ! Tớ sẽ ghi nhớ điều đó trong tim mình!”

“Một lần nữa...thật là, Akihisa-kun, đó là bởi vì cậu quá vô dụng...”

Himeji-san nói khi cô ấy thể hiện một vẻ mặt thoải mái.

Tuyệt. Có vẻ như là cô ấy đồng ý tha thứ cho tôi và đã nói điều đó vào lúc không phải. Cô ấy thật sự tốt bụng. Tôi nên đáp trả kì vọng của cô ấy và nấu một bữa tối ngon lành.

Ồ phải rồi, tôi có thể làm bánh táo như là món tráng miệng để đi kèm với paella. Hãy cho một số lượng lớn táo vào trong bánh và thêm quế vào đó, thêm một chút mứt dâu ngon lành ở trên, và nướng cho đến khi nó hơi cháy một chút. Nó chắc chắn sẽ rất ngon đây. Un, như thế thì cũng không tệ đâu.

Khi tôi đang tự hỏi về tất cả nhứng thứ đó, Himeji-san tiếp tục,

“Thế thì, tớ sẽ làm món tráng miệng vậy. Tớ sẽ không cho phép cậu nói thế đâu!”

“...Có, có thể...”

“Tại sao cậu lại nói bằng giọng kansai thế?”

“Không, không không, tớ nên làm mọi chuyện từ việc chuẩn bị nấu nướng và mọi thứ sau đó để bù đắp cho mọi rắc rối mà tớ đã gây ra! Không, xin hãy cho phép tớ làm thế!”

Tôi cảm thấy có lỗi cho Himeji-san về việc này, nhưng nhờ vào việc tôi đã vô tình lao vào phòng thử quần áo như thế nào, mà tôi đã xoay xở được việc bảo đảm một cái cớ cho tôi có thể nấu bữa tối một cách an toàn.

 ☆

 Chúng tôi an toàn vượt qua cuộc thử thách bữa tôi, và chúng tôi cũng đã rửa chén bát của mình (cuối cùng, Himeji-san cũng đã giúp tôi với việc đó) . Ngay lúc này đây, đã hơn tám giờ tối, và Himeji-san và tôi thì đang ở trong phòng của tôi, ngồi ở bàn với sách vở và đồ dùng học tập của chúng tôi đang được để ra.

“Thế thì, hãy bắt đầu học thôi, Akihisa-kun.”

“Đúng thế...”

Đúng vậy, học bài.

Có vẻ như Himeji-san đang học bài và xem lại bài tập về nhà của mình ở đây mỗi ngày đấy. Chị tôi thật sự là ra một điều lệnh đầy vô lý như là ‘trong trường hợp đó, Aki-kun, hãy ngồi học với em ấy’ ngay khoảnh khắc chị ta nghe được điều đó. Tất nhiên là tôi chẳng có quyển đề từ chối, và vì Himeji-san đã nói ‘hãy cố hết sức mình vậy’ khi cô ấy đồng ý với việc đó một cách chân thành, vì thế mọi việc lại trở nên như thế này.

“Ơ, chúng ta nên bắt đầu học từ đâu đây? Có bất kì môn học nào mà cậu giỏi không, Akihisa-kun?”

“Không môn nào cả.”

“Thế thì hãy học hết vậy.”

“Tớ muốn học Lịch Sử Nhật Bản!”

“Tớ hiểu rồi. Hãy tập trung vào Lịch Sử Nhật Bản vậy, chúng ta sẽ tập trung ít hơn vào các môn khác.”

Cậu sẽ không bỏ cái việc học hết tất cả các môn sao?

“Hi, Himeji-san! Chẳng có đủ thời gian đâu, đúng không?”

“Đừng lo, cậu có thể học được rất nhiều trong bốn giờ đấy.”

“Bốn giờ đồng hồ!?”

Chờ một chút đã! Có bài kiểm tra đặc biệt nào đó vào ngày mai sao?

“Tớ không thể học vào ban ngày được, vì thế tớ phải học chăm chỉ và ban đêm.”

Himeji-san nói một cách bình thản như thể nó chỉ là thứ gì đó nhỏ nhặt mà thôi. Hãy, hãy để tôi hỏi lại cô ấy lần nữa.

“Chà...Himeji-san, cậu có biết?”

“Un? Biết gì?”

“Chỉ có 24 giờ một ngày thôi đấy.”

“Tớ không nghĩ là lại có nhiều học sinh trung học lại không biết điều đó đấy...”

Không không không! Đó không phải là điều tôi muốn nói! Điều tôi muốn nói là chỉ có 24 giờ một ngày, nhưng việc sử dụng 4 giờ để học thì thật sự là một sự lãng phí đấy!

“Thế thì, hãy bắt đầu nào, Akihisa-kun.”

“...”

Himeji-san thì đã hoàn toàn có động lực rồi. Cô ấy hoàn toàn nghiêm túc!

“Himeji-san, cậu không cảm thấy mệt sao? Chúng ta đã đi quá nhiều trong bữa sáng rồi, và cậu không thể ngủ ngon trong tấm futon mà cậu không quen, đúng không nào?”

“Chà...tớ có hơi mệt một chút...”

“Đúng vậy, đúng thế đó!”

“Đó là lý do tại sao tớ phải nhanh chóng học trước khi tớ buồn ngủ!”

Không ổn rồi. Chúng tôi đang suy nghĩ khác nhau ở đây.

Tôi biết rằng Himeji-san rất chăm chỉ, nhưng tôi không biết là cô ấy rất đam mê học tập. Thảo nào điểm số của cô ấy thì lại cực kì xuất sắc.

“À, trước khi chúng ta học, hãy kiểm tra bài làm của bài về nhà từ hai ngày trước của chúng ta nào.”

Hoho, bài làm của bài tập về nhà...

“Hả? Akihisa-kun, cậu vẫn chưa hoàn thành bài tập về nhà của cậu sao?”

Tất nhiên là tôi chưa có làm rồi! Nhưng nếu tôi trả lời điều này một cách tự hào, Himeji-san sẽ nổi giận với tôi vì thế tôi phải tìm một cái cớ.

“À, ở...chà, tớ đả bỏ quên quyển từ điển Anh-Nhật ở trường rồi!”

“Bài về nhà là môn toán.”

“...”

Tôi thực sự chẳng có cách nào để đưa ra một cái cớ mà có sức thuyết phục cả.

“Thật là, Akihisa-kun...thật tốt là tớ đã kiểm tra trước đấy.”

“Aha...hahaha...”

“Nếu có bất kì điều gì cậu không biết, tớ sẽ dạy cậu. Hãy cố hết sức đi.”

“Được thôi...”

Himeji-san lật cuốn sách mở ra vả hướng dẫn tôi về những chủ đề nằm trong bài tập này. Ugh...có rất nhiều thứ...

“Có những câu hỏi ví dụ ở đây. Cậu sẽ ổn thôi nếu cậu trả lời chúng dựa theo cách mà chúng được làm.”

Himeji-san trỏ vào phần được đóng khung trong sách khi cô ấy nói. Không thể tránh được vậy. Vì Himeji-san đang dạy tôi một cách đầy nghiêm túc, tôi sẽ cố gắng làm vậy!

Tôi xắn tay áo mình lên và bắt đầu giải các câu hỏi.

Thành thật mà nói, bài tập về nhà thì khó hơn nhiều so với những gì tôi có thể làm được, nhưng ngờ vào việc Himeji-san dạy cho tôi, tôi vẫn có thể giải được các câu hỏi một cách chật vật.

Trong khi tôi đang làm bài tập của mình—

Cốc cốc.

Một tiếng gõ có thể được nghe thấy trên cánh cửa.

“Xin mời vào.”

Himeji-san trả lời và cách cửa bật mở. Chị tôi xuất hiện từ đằng sau cánh cửa.

“Phòng tắm đã được đổ đầy nước nóng. Nếu các em không bận tâm, các em có thể đi tắm đấy.”

Tôi theo bản năng mình nhìn vào đồng hồ, và thấy rằng giờ đã là 11 giờ. Vừa nãy tôi đã cằn nhằn rất nhiều, nhưng có vẻ như tôi đã khá là tập tung vừa nãy đấy.

“Cám ơn chị, Akira-san. Akihisa-kun, cậu có muốn....”

“Tớ chỉ còn những câu này thôi. Tớ sẽ tắm sau khi tớ hoàn tất. Cậu có thể tắm trước, Himeji-san.”

“Thật sao? Thế thì tớ sẽ không khách sáo vậy.”

Himeji-san ra khỏi phòng.

Thế thì, vì cơ bản là cô ấy đã dạy cho tôi mọi thứ, tôi sẽ cố hết sức trong khả năng của mình vậy.

—Đối mặt với bài tập về nhà—

“Akihisa-kun, phòng tắm trống rồi đấy.”

Giọng của Himeji-san có thể được nghe thấy từ đằng sau.

“Được rồi, tớ cũng xong ở đây rồi.”

Tôi đóng tập của mình lại và vươn vai mình. Fuu...việc đối phó với môn mà mình không giỏi thì thật ra rất mệt mỏi. Nhưng nhắc mới nhớ, cơ bản là tôi không giỏi ở tất cả các môn.

Tôi cử động bả vai mình và đứng dậy để chuẩn bị quần áo để thay của mình. Được rồi, đến lúc đi tắm, đến lúc đi tắm rồi. Cách, tiếng cách cửa mở ra từ đằng sau tôi vang vọng.

“Thật tốt là cậu đã hoàn tất bài tập của mình.".

“Ừ, đó là nhờ vào cậu, Himeji-san. Cám ơn cậu rất—”

Vào thời điểm này, những lời nói đột nhiên đứng lại trong miệng của tôi.

“Un? Chuyện gì thế?”

“À, không, không có gì cả đâu!”

“???”

Himeji-san nghiêng cậu mình và thể hiện một cái nhìn bối rối. Vì cô ấy vừa mới tắm ra, khuôn mặt cô ấy thì đỏ ửng lên, và cô ấy thì lại đang mặc pyjama của mình. Un...chà. pyjama thì có nhũng nét quyến rũ mà sẽ khiến cho bất kì ai cũng trở nên không có khả năng phòng vệ.

Himeji-san đã xõa tóc mình ra vì cái kẹp tóc hình con thỏ mà cô ấy bình thường mang đang nằm trong tay cô ấy.

À, nhắc mới nhớ, tôi quên mất,

“À, Himeji-san, đây. Cho cậu.”

Tôi lấy ra một thứ mà tôi đã quên mất từ trong túi áo mình và đặt nó vào tay của Himeji-san.

“Ơ? Đây là...”

“Cậu muốn món này ngày hôm nay, đúng không nào?”

Thứ mà tôi trao cho Himeji-san là sợi đây đeo hình con thỏ mà cô ấy muốn lấy từ trò chơi gắp thú trong trung tâm mua sắm. Tôi muốn làm cô ấy bất ngờ sau đó, vì thế tôi đã tách khỏi cô ấy và lấy sợi đây đó trước.

“...”

“? Himeji-san?”

Cô ấy nhìn chằm chằm vào sợi dây hình con thỏ.

“Con thỏ tuyết...Akihisa-kun tặng cho mình...”

Himeji-san lầm bầm.

Con thỏ tuyết? Nếu tôi phải nói, tôi cảm thấy rằng nó thì trông giống như một con thỏ lai mèo hơn.

“Sao thế, Himeji-san? Cậu đã tắm quá nhiều sao?”

“À, không, không có gì!”

Thế thì, cô ấy đã nhầm giữa thỏ lai mèo với thỏ tuyết sao? Himeji-san cũng khá là ngốc, vì thế việc cô ấy phạm sai lầm như thế là cũng có thể.

“Cám ơn cậu, Akihisa-kun.”

“Ơ, thứ này thì cũng chẳng quá mắc để phải làm như thế đâu.”

Himeji-san cúi đầu cảm ơn tôi, và khiến cho tôi hoảng sợ.

Đó là bởi vì đây không phải là thứ gì đó to lớn, và tôi chỉ lấy được nó chỉ với một lần thử.

“Tớ cũng sẽ trân trọng nó.”

Cho dù thế, Himeji-san cũng nói với một vẻ đầy hạnh phúc. Tôi cảm rằng tặng cho cô ấy món quà này thì thật đáng sau khi thấy cô ấy rất hạnh phúc như thế.

Nhưng tôi cũng có hơi ngượng đấy. Tốt hơn là nên ra khỏi đây lúc này.

“Tớ sẽ đi tắm vậy.”

“Un, cứ thoải mái đi.”

Himeji-san và tôi bước qua nhau như thể có sự hoán chuyển trong khi tôi rời khỏi phòng đi dên phòng tắm.

Có lẽ bởi vì tôi đã cảm thấy rất lo lắng khi tôi ở cùng với cô ấy nên tôi không thể không thở dài thành tiếng lớn khi tôi ngồi vào bồn tắm.

(Cảm thấy kì lạ vì lý do nào đó...)

Trí óc tôi bắt đầu có suy nghĩ này khi tôi đang trong bồn tắm.

Himeji-san và tôi đã quen biết nhau từ nhỏ, nhưng chẳng có vẻ gì là có bất kì sự tiếp xúc nào giữ chúng tôi trước năm nay cả, và cho dù thế, giờ thì cô ấy lại đang sống cùng chung một căn nhà với tôi.

(...Cái nào thì tự nhiên hơn nhỉ?)

Trở thành bạn và không nói chuyện với nhau.

Một người bạn mà tôi chỉ biết rõ hơn trong nữa năm vừa rồi, giờ lại đang sống trong nhà của tôi.

(Un...tôi thật sự không biết nữa.)

Sau khi biết nhau rõ hơn, tôi bắt đầu thấy những mặt được giấu kín của Himeji-san gần đây, như thể cô ấy quyết tâm giành chiến thắng một cách bất ngờ, và cô ấy quyết tâm kiên trì cho đến cuối khi một khi cô ấy quyết định hay gì đó như thế nào.

Mặt khác, về lúc trường tiểu học, chỉ có hai điều mà tôi có ấn tượng với Himeji-san mà thôi. Đầu tiên là cơ thể cô ấy thì yếu hơn lúc này.

(Và điều còn lại là...)

Khi tôi suy nghĩ về việc này, đầu óc tôi bắt đầu mờ dần. Không ổn rồi. Có vẻ như là tôi cũng đã trầm mình quá lâu rồi.

Tôi đứng dậy khỏi bồn tắm, và tắm rửa sạch sẽ, và bước ra khỏi phòng tắm. Tôi lau cơ thể mình, mặc quần sọt và áo thun và sử dụng khăn để lau tóc mình trong hành lang. Tôi sẽ bỏ qua việc sấy tóc vậy vì tôi thấy vì đó có hơi phiền phức.

“Fuaa...buồn ngủ thật....”

Có lẽ bởi vì tôi đã ngâm quá lâu nên cảm giác buồn ngủ tìm đến tôi. Hôm nay thì thật là căng thẳng và tôi thì đã rất mệt bởi vì tôi chạy lòng vòng, vì thế việc tôi muốn ngủ lúc này thì có thể đoán trước được.

Nói đến đây, Himeji-san vẫn còn học bài sao?

“Hay là cô ấy ngủ rồi nhỉ?”

Himeji-san chẳng có nhiều sức khỏe, và đây lại là ngôi nhà chẳng quen thuộc với cô ấy, vì thế sự mệt mỏi mà cô ấy đã tích tụ chắc nhiều hơn tôi rất nhiều.

Tôi đứng trước cửa, cẩn thận để không làm phiền cô ấy.

Sau đó, hình ảnh một Himeji-san đang học bài một cách đầy nghiêm túc xuất hiện trước mặt tôi.

Những gì tôi vừa nghĩ lúc nãy giờ lại đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.

Ấn tượng còn lại mà cô ấy cho tôi là,

(—Cô ấy luôn cố gắng hơn bất kì ai khác.)

Đó là ấn tượng mà tôi có với Himeji-san trong lúc học ở trường tiểu học.

Tất nhiên là tôi không có thời giờ để nói về việc này rồi. Tuy nhiên, thật ra Himeji-san không phải là người mà có thể học giỏi. Lý do tại sao cô ấy lại có thể có được điểm số hàng đầu trong ngôi trường được quảng cáo Học Viên Fumitzuki chắc chắn là vì cô ấy liên tục cố gắng.

“A, Akihisa-kun, cậu đã tắm xong rồi sao.”

Himeji-san chú ý đến tôi và ngẩng mặt mình lên.

“A...”

Và cô ấy ngây người ra để nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

“Un? Chuyện gì thế?”

“Không có gì. Chỉ là tớ thấy hiếm khi cậu chải ngược tóc của cậu đấy, Akihisa-kun.”

“Ơ? Thật sao?”

“Ừ. Trông mới mẻ đấy.”

“Nhắc mới nhớ, việc thấy cậu như thế này cũng khá là mới lạ đấy, Himeji-san.”

“À...có lẽ thế.”

Thêm vào đó, trông cô ấy khá là quyến rũ ngay lúc này khi bộ pyjama thì rất là mỏng và cổ áo thì khá là rộng...

“Ồ phải rồi, Akihisa-kun. Vì cậu đã làm xong bài tập của mình, chúng ta kiểm tra đáp án thì sao nào?”

“Un, ngay từ đầu thì tớ cũng định làm như thế đấy.”

Nhưng thì vì kiểm tra đáp án, nó giống như là sửa chữa lỗi của tôi hơn.

“Tớ sẽ ngồi ở đây vậy.”

Himeji-san lấy cuốn sách của mình để ngồi cạnh tôi, có lẽ bởi vì đó không phải là một vị trí tốt cho việc đọc,

“Sắc tức thị không...không tức thị sắc...”

“Sao thế, Akihisa-kun?”

“Không gì đâu. Đây chỉ là câu chú mà niêm phong thị giác, thính giác, cảm giác, và khứu giác của tớ để tập tung mà thôi.”

“Làm sao mà cậu có thể học chăm chỉ khi chỉ với vị giác thôi chứ?”

Con người thì không thể tự ý kiểm soát giác quan của mình được...

Bỏ việc này qua một bên, chúng tôi bắt đầu kiểm tra đáp án của nhau. Hay đúng hơn là, đúng như tôi đã dự đoán, những bài tập mà tôi đã giải thì mắc rất nhiều lỗi sai.

Himeji-san chỉnh lại những phần mà tôi đã lòng sai hết bài này đến bài khác, và tôi một lần nữa cố giải chúng.

“Himeji-san, đây là—”

“...(Gật gù)”

Nhìn lên, tôi thấy Himeji-san đang ngủ gật ở đấy.

“……Mu, muu……”

Hình như là cô ấy rất mệt rồi. Tôi sẽ để cô ấy ngủ như thế này. Cô ấy thì đang mặc pyjama của mình, và tôi có thể ẵm cô ấy đến giường. Sẽ thật tội nghiệp nếu như tôi đánh thức cô ấy dây.

Với suy nghĩ đó, tôi đặt bút mình xuống và đứng dậy.

Tuy nhiên...

“Mình sẽ lại chạm vào Himeji-san như thế này trong tình huống này...”

Việc này thật không sao chứ? Việc mang một cô gái không có khả năng chống cự mặc một bộ pyjama mỏng manh và đặt cô ấy lên giường thì được cho phép chứ?

“Không không không, mình không có những suy nghĩ bất chính, và mình không có định là bất kì điều gì thô tục cả. Một việc nhỏ như thế thì chắc không sao...”

Tôi hít thở một vài lần và lắc đầu mình. Sau đó tôi liền thận trọng với tay mình đến Himeji-san.

Vào lúc đó, Himeji-san đột nhiên mở mắt mình ra một cách lờ mờ.

“Nn? Mnn...”

“À, Hi, Himeji-san. Hôm nay thế là đủ rồi. Cậu nên đi ngủ lúc này đi, được chứ?”

“À, được. Đúng...thế...”

Himeji-san thì đã rất buồn ngủ rồi khi cô ấy chuẩn bị đi ngủ.

“Cậu không sao chứ, Himeji-san? Cậu có thể tự đi đến giường ngủ được chứ?”

“Uun...”

Cô ấy dịu mắt mình, trả lời một cách ngái ngủ.

“Tớ sẽ rất vui nếu như cậu có thể mang tớ đến...”

Sau đó, Himeji-san mở rộng tay mình ra để tạo thành một dáng ôm. Đùa tôi sao?

“Đ-đ-được thôi! Xin hãy để thần dân Yoshii Akihisa mang—”

“Đủ rồi đấy, Aki-kun.”

“...Un?”

Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị với tay mình ra, tôi nghe thấy một giọng nói lạnh lùng tuyệt đối.

“Chị đây sẽ giúp Mizuki-san đi ngủ. Về phần em, Aki-kun, đi đến chỗ đó...”

“Vâng.”

“—Và nghĩ cách viết di chúc của mình đi.”

“CHỊ KHÔNG ĐỊNH HỎI EM CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA SAO!?”

Chị tôi dìu Himeji-san đang ngái ngủ ra khỏi phòng tôi.

Thật là...có vẻ như tối nay là một đêm khá dài đây...

 ☆

 Ngày hôm sau.

“Yoshii, đến đây.”

“Vâng, chuyện gì thế?”

“Đây là bài tập về nhà mà em đã nộp. Tất cả câu trả lời đều chính xác. Hãy làm lại đi.”

“Chờ một chút đã thầy. Tiếng Nhật của thầy thì rất là kì lạ đấy.”

“Ý thầy là sao chép bài của người khác thì không tính.”

“Ơ!? Không đúng! Em thật sự tự mình viết chúng đấy!”

“Đừng có xạo! Em, người mà bình thường chẳng nộp bài tập về nhà của mình, lại vừa bất ngờ mới nập bài tập về nhà với tất cả câu hỏi đều được trả lời chính xác. Phải có giới hạn trong sự kì hoặc ở đây chứ!”

“Chờ một chút đã! Đây là...nhưng giờ thầy lại nhắc đến điều đó, việc này thật rất lạ đấy!”

“Thật tốt là em đã hiểu.”

“Nhưng không phải như thế! Có rất nhiều lý do...”

Cuối cùng, tôi bị buộc phải dành 15 phút trả lời các câu hỏi trước khi thầy ấy tin tôi.