Baccano!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sekai de Ichiban “Kawaii” Amamiya-san, Nibanme wa Ore

(Đang ra)

Sekai de Ichiban “Kawaii” Amamiya-san, Nibanme wa Ore

Aminohada

Tựa như từ hư không xuất hiện, người mẫu mới Hikari tạo nên cơn sốt trong giới thời trang, trở thành siêu sao chỉ sau một đêm. Thế nhưng, ẩn sau gương mặt xinh xắn ấy là một bí mật động trời - danh tí

7 29

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

85 1808

Khi hai trái tim tổn thương tìm thấy nhau từ niềm an ủi, Bạch Tuyết - cô gái xinh đẹp nhất trường và tôi bị gán nhầm là cặp đôi ngốc nghếch

(Đang ra)

Khi hai trái tim tổn thương tìm thấy nhau từ niềm an ủi, Bạch Tuyết - cô gái xinh đẹp nhất trường và tôi bị gán nhầm là cặp đôi ngốc nghếch

しゆの

Khi cả hai chia sẻ những khoảnh khắc cho nhau, tình bạn của họ ngày càng phát triển, và dù cho có ý thức hay không, họ bắt đầu bộc lộ tình cảm của bản thân, khiến cho mọi người phải đặt cho cả hai một

12 70

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

28 1569

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 104

Tập 03: 1931 - The Grand Punk Railroad (Express Episode) - Đoạn kết II (7): Dân du côn

Cuộc điều tra đã xong, và chiếc Flying Pusyfoot sẽ bị đem lưu kho trong thời gian tới.

Vài bóng người đứng lặng trong toa tàu, nơi cảnh sát mới tạm thời rút lui.

“Không tốt tí nào.”

“Ừ, không tốt nổi luôn ấy.”

Jon, bartender của toa ăn, cùng Fang, phụ việc cho đầu bếp, là những người đã tiết lộ cho nhóm Jacuzzi về con tàu. Trên lí thuyết, thì theo kế hoạch ban đầu, họ sẽ đến New York mà không bị ai phát giác phi vụ kia, nhưng tình hình họ giờ đây chẳng khác gì một đại họa.

“Có nghĩ chúng ta bị đuổi cổ không?”

“Chắc có.”

Vào lúc Jacuzzi chiếm lại toa ăn từ tay đám áo đen, hai người họ đã giành quyền kiểm soát bằng súng, không thể nghi ngờ được. Hiển nhiên là ai cũng thấy rằng họ biết thành thạo dùng súng, và hơn cả thế, rằng họ là bạn của cậu trai đã nói là mình sẽ chiếm lấy con tàu. May mắn thay, bởi vụ cướp hành lí do nhóm Jacuzzi thực hiện vẫn chưa bị lộ ra, họ đã tránh được một chuyến phải lên đồn, nhưng khi mọi chuyện đã xong, họ lại bị bếp trưởng triệu tập. Ít nhất thì, đấy là những gì họ nghĩ.

“Nếu bị đuổi rồi, thì cậu định làm gì?”

“Chị tôi làm phục vụ cho một quầy mật ong. Có lẽ tôi sẽ thử xem liệu họ có thuê tôi làm đầu bếp.”

“Cái 'quầy mật ong' đấy là sao chứ? Nhưng chẳng phải cậu từng gây rối rồi bị đuổi khỏi Chinatown còn gì?”

“Họ đuổi cả chị tôi sau đó nữa. Họ gọi đấy là 'trách nhiệm liên đới.' Rồi người Ý thu nhận chị ấy. Từ những gì được nghe, thì họ có mở một quán rượu phía sau quầy mật ong đó, và đấy là nơi chị tôi làm.”

Trước những lời thực tiễn của cậu bạn, Jon lẩm bẩm, ngước nhìn vào không trung.

“Ah... Một quán rượu à? Không biết họ có tìm bartender không nữa.”

Không còn gì cất lên sau thanh âm phờ phạc ấy, và một khoảng lặng đặc quánh bất chợt đè xuống họ.

Một mùi hương nhỏ dãi lướt qua quầy phục vụ mà họ đang ngồi. Tất cả những gì nghe được từ phòng bếp là tiếng bếp trưởng khuấy một nồi thịt hầm. Nó vang vọng giữa khoảng lặng ấy, khuếch đại nỗi lo cùng cơn thèm của Jon và Fang.

Đột nhiên, tiếng động trong bếp tắt ngấm, và giọng nói như gấu rừng của bếp trưởng vọng lại, rất điềm nhiên.

“Mai bọn mày không cần phải lên đây nữa.”

Nghe thấy thế, Jon và Fang thở dài. Theo một hướng nào đó, khuôn mặt họ dường như nom khá yên lòng.

“Bọn tôi bị đuổi ạ?”

Họ đã đôi phần mong đợi câu trả lời ấy. Vi đã chuẩn bị trước, nên cú sốc cũng không lớn là bao. Nhưng mà...

“Đuổi cái đầu bọn mày. Nguyên cái toa ăn đây đều giải tán hết.”

“Hả?”

“Sếp?”

Trái ngược hẳn ban nãy, hai người họ bối rối hết mực. Bếp trưởng chẳng màng đến chuyện đó; giọng nói lãnh đạm của ông ta cứ thế tiết lộ thêm sự thật.

“Công ty toàn năng cho chúng ta chỗ tá túc dự định sẽ dàn xếp cho con tàu này chưa từng tồn tại. Nói cách khác, trò mèo nhằm che đậy mọi sự kia sẽ lấy hết công việc của chúng mày. Dĩ nhiên, cả tao cũng vậy luôn.”

Trước diễn biến không ngờ tới, Jon và Fang ngơ ngác nhìn nhau. Nếu như thế, thì sao chỉ mình họ bị gọi tới chỗ này?

“Để tao nói thẳng nhé. Tao có quen biết với một gia đình khá giả tên là Genoard, và bọn họ đang tìm một bartender với một đầu bếp. Tao định sẽ làm phiền ông chủ nhà hàng chính để được nhận vào làm, nên chúng mày đi hầu bọn đấy ít lâu đi. Đám này thừa tiền để thuê cả bartender riêng đấy. Không phàn nàn gì cả, đúng không?”

Jon với Fang trợn tròn mắt ra. Không buồn hỏi họ nghĩ gì, bếp trưởng lại đẩy cuộc trò chuyện về trước.

“Tao không biết bọn mày giao du với lũ nào, hay bọn mày là lũ bất hảo ra sao. Kĩ năng đầu bếp với pha chế của chúng mày là có, và tao sẵn sàng chứng thực. Với lại, chúng mày là cặp duy nhất có bartender mà tao nghĩ được ra. Theo như tao được biết, thì họ đang ở dinh thự thứ hai tại New York vào lúc này, nên mai nhớ ghé qua rồi giới thiệu ngay đấy. Rõ chưa?!”

Tông giọng ông ta không cho phép cự cãi, và Jon với Fang đành bất giác gật đầu. Tuy nhiên, trong thâm tâm, họ cũng đang mừng vui vì biết mình được tín nhiệm đến vậy.

“Thịt được rồi đấy. Ăn đi.”

Lần đầu tiên, hai người họ đồng thanh đáp lại giọng nói trong căn bếp.

“Cảm ơn sếp! Bọn tôi xin nhận ạ!”

Tuy nhiên, trước những lời sau đó, nụ cười họ chợt méo xệch.

“Vậy cơ à. Chỗ thịt này vừa đủ cho trăm miệng ăn, và tao vừa mới lo là lát phải đổ đi hết. Đúng là bớt đi một gánh nặng mà. Chúng mày bảo là sẽ ăn, nên tốt hơn là ăn cho hết đấy. Nếu chúng mày để thừa, tao sẽ hầm từ cổ tay chúng mày xuống rồi chế làm nước dùng, nên là đừng có quên.”

-----

“...Nên là bọn tôi mang cho cậu chút quà bồi bổ này. Ăn đi. Cậu sẽ khỏe hơn đấy.”

“Không chỉ có vậy đâu, còn ngon lắm luôn đó! Nếu mà không ăn vào, cậu không sống nổi đâu! Bởi bọn tôi sẽ rủa cậu đến chết.”

Trước cái nồi dễ khi phải lên tới hơn hai lăm gallon, Jon và Fang nở nụ cười đầy giả dối.

“C-chờ tôi chút đã.”

Bên kia cái nồi ấy, Jacuzzi nằm trên giường, nom cứ như đang thành thực muốn khóc.

Giường của Jacuzzi nằm trong một phòng ở bệnh viện mà Fred điều hành. Tạm thời, họ quyết định là sẽ chăm sóc cho cậu ta, nhưng nghe chừng cậu sẽ được xuất viện sau vài ngày nữa.

Jack đang nằm ở giường kế bên Jacuzzi, còn Donny đang ngủ ở cái giường trên đó. Cả hai đều ngáy ầm ầm. Theo đề nghị của Jon và Fang, Donny đã giúp họ mang cái nồi tới, và tiện đường đánh chén phần ăn đủ chia cho hai chục người.

Dẫu vậy, cái nồi vẫn không có vẻ gì là sắp hết đồ ăn. Họ được bảo là bên trong có đủ cho một trăm người, nhưng vẫn phải băn khoăn xem nó có thực sự nhiều hơn thế.

Nice và Nick cũng ở đây. Nói cách khác, tất cả những người từng lên con tàu kia đều có mặt. Giữa lúc đang bàn bạc xem nên làm gì với cái nồi, một tiếng huyên náo bất chợt vang lên.

“Cái gì đấy? Mùi gì thơm chưa kìa.”

“Ê, đừng có vơ hết về cho mình chứ. Chia bọn này một ít đi.”

Và như thế, đồng bọn của Jacuzzi bắt đầu ùa vào phòng, hết người này đến người kia.

“Mọi người!”

Jacuzzi không khỏi vui sướng. Một vài trong số họ là những người đã đi thuyền đến sông, nhằm trục vớt chỗ thuốc nổ được ném xuống đó.

“Ê, Jacuzzi! Chỗ thuốc nổ kia ấy! Bọn tôi nhờ mấy người, cái ông già có mỏ khoáng với gã làm công nghệ bên Hollywood ấy, mua lại êm xuôi hết rồi! Giá bán đúng trên trời luôn! Chúng ta giàu to rồi! Một trăm nghìn đô la, trời ơi, một trăm nghìn đô la đấy! Còn gì tuyệt hơn không?!”

“Cả chỗ vỏ đất sét từ đống lựu đạn kia nữa. Sau khi rút hết ruột ra, nguyên chỗ đấy phải đáng hai trăm nghìn nữa.”

Jacuzzi yêu đám bạn thẳng tính ấy, những người báo cáo chuyện tiền bạc trước cả khi lo lắng cho thương tích của cậu.

“Thật vậy à? Tuyệt quá!”

“Nhưng nghe này, Jacuzzi. Cậu không thể về Chicago được nữa.”

Phồng má nhai thịt hầm như thể không có gì ngon hơn, một cậu bạn bảo như thế, giọng dửng dưng hết mực.

“Hả?”

“Đám mafia biết hết chỗ ở của cậu rồi, và chúng sẽ bắn tan xác cậu nếu dám bén mảng đấy.”

“Ô-ôi không!”

Khuôn mặt Jacuzzi trắng bệch.

“Cơ mà, dù gì cũng đến New York rồi. Cứ ở lại luôn đi. Mấy thằng kia cũng sắp sửa tới rồi.”

“Ư, đừng có nói như thể dễ vậy chứ...”

Mắt Jacuzzi rơm rớm, và bạn cậu đột nhiên chuyển sang một chủ đề vui tươi.

“Ê, nhân tiện thì, Jacuzzi này. Cậu có tin không nếu bọn tôi bảo là đã thấy một mỹ nhân từ trên trời rơi xuống?

“Cô ấy tự sát ư?”

“Không, đồ ngu này! Nghe đây, lúc đấy bọn tôi đang vớt đống hàng các cậu ném xuống, hiểu chứ?! Cô ấy trôi dạt theo, bám lấy một kiện hàng trong đấy! Vai cô ấy bị thương, nhưng vẫn đẹp phát điên luôn ấy! Cô ấy bảo là, nếu bọn tôi định đến New York, thì cô ấy sẽ theo! Một cô búp bê nhu mì, bóng bẩy thật sự luôn, đúng chứ? Cô ấy vừa mới đến đây để chữa thương đấy.”

“Hừm. Thật à? Không biết cô ấy có bị thương trong vụ cướp không nữa.”

Sau một hồi ngẫm nghĩ, Jacuzzi hồn hậu uốn cong hình xăm trên mặt.

“Tôi muốn gặp cô ấy.”

“Được, để tôi giới thiệu ngay! Chane, vào đây nào!”

Ngay khi thấy mỹ nhân mặc đầm đen bước qua cửa, Jacuzzi liền đón chào bằng nụ cười rạng rỡ—còn Nice và Nick thì đánh rơi nguyên bát thịt xuống sàn.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại