Đầu tháng 12 năm 1931, đâu đó tại New York
Trong căn buồng mờ sáng, hai con người đang im lặng.
Ngay cả tiếng tim đập cũng tan biến vào không khí, làm sự hiện diện của họ trông mong manh đến lạ.
“Xin hãy hiểu cho tôi, Begg. Đây là lần cuối tôi có thể gặp anh mà đàm phán thế này.”
Không mào đầu lấy một câu, người đàn ông cao gầy phá vỡ thế bế tắc. Lấy đó làm hiệu lệnh, thanh âm, chuyển động, cũng như màu sắc bắt đầu quay về quanh cặp đôi. Như xác nhận rằng thời gian đã trở lại như cũ, người đàn ông cao gầy—Maiza Avaro—thở ra một hơi dài.
“Begg. Nói gì đó đi. Tôi không thể rời đi mà không có câu trả lời, và tùy vào câu trả lời ấy, có thể tôi sẽ phải làm hại anh.”
Maiza nom thực lòng lo lắng, và người đàn ông anh ta gọi là Begg cuối cùng cũng mở miệng. Dây thanh quản bị đè nén, gã thốt ra những tiếng nghe như đang nghẹn ngào.
“Đ-đ-được rồi. T-t-tôi sẽ làm...như anh...nói.”
Đôi mắt Begg hờ hững nhìn không trung. Chỉ có trái tim gã là đối mặt với Maiza.
“Tôi s-s-sẽ không...p-p-phân phối t-t-thuốc trên...địa bàn Nhà...Martillo...nữa.”
Nghe thấy những lời ấy, Maiza nom nhẹ lòng hẳn. Anh ta bước tới gần người bạn cũ.
“Cảm ơn, Begg. Giờ chúng tôi không phải làm kẻ thù của anh nữa rồi.”
Không chỉ mỗi niềm vui, khuôn mặt Maiza còn phảng phất nỗi buồn bã. Sau một hồi lặng im, anh ta lại lên tiếng với gã đàn ông trước mặt. Tuy nhiên, giọng anh ta không còn mang vẻ ngoại giao tình thế nữa, mà là cảm xúc thành thực trước người bạn đồng hành xưa.
“Từ thời điểm này, tôi sẽ không nói dưới danh nghĩa ủy viên Nhà Martillo nữa, mà dưới danh nghĩa một người bạn. Begg, nếu có thể, đừng phân phối thuốc trong thành phố—”
“T...t...tôi từ chối. T-Tôi được phép...làm...những gì tôi...muốn.”
“Begg.”
“T...t...tôi trở thành nhà giả kim...vì tôi muốn vượt qua...giới hạn...của một dược sư. G-giấc mơ, nguyện vọng, nghĩa vụ của tôi... Tất—tất cả đều sắp thành hiện thực. Hai trăm năm, và cuối cùng, cuối cùng, cuối cùng, tôi nghĩ...mình sắp đạt được nó. P—phương thức...để khiến...con người...hạnh phúc.”
Nghe thấy thế, Maiza khẽ lắc đầu.
“Anh vẫn còn nói thế ư? Thứ như vậy không tồn tại.”
“Tôi có thể...làm được. Tôi...chỉ...muốn...biến...con người...thành...thế giới. Tôi muốn...tạo ra...một thế giới...cho...mỗi...con...người. Thế giới...tốt...nhất...cho người đó. Nếu có thể...khiến trạng thái ấy...v-vĩnh viễn, con người... Họ sẽ được chết...với nụ cười trên môi.”
“Nói cách khác, anh sẽ hủy diệt nhân loại đấy. Anh không thấy ư? Họ sẽ dùng thuốc để đắm chìm trong ảo mộng cho tới khi chết đi, không để lại con cháu, thậm chí không ăn uống gì...”
“D-dĩ nhiên...đó mới...là...giai...đoạn...đầu. M-một ngày nào đó, tôi sẽ tạo ra...một thứ thuốc...giúp...con người...mơ mộng...trong thâm tâm...khi...họ vẫn...tỉnh táo...và lo...liệu...những chuyện...của...con người. Loại mà...sẽ...không...tổn hại đến cơ thể, chỉ...khiến...họ...thấy hạnh phúc.”
Trước “giấc mơ” của Begg, thứ nghe như bài văn của học sinh tiểu học, Maiza thở dài một chút.
“Anh sẽ bào mòn linh hồn họ đấy. Sao anh không chịu hiểu vậy?”
“Ha-ha-ha. Anh đang nói...rằng anh...trong biết bao người...lại tin vào...một thứ...phản khoa học...như...linh hồn ư?”
“Ít nhất thì, chúng ta cũng không còn tư cách để bàn về 'khoa học' với 'phản khoa học' nữa. Anh cũng biết rồi mà, đúng không? Khi mà chúng ta đã giao kèo với quỷ và trở nên bất tử như giờ.”
Bất tử. Nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng đó là giao kèo vĩnh cửu đã ràng buộc hai người với nhau. Nó ban cho sự bất tử, thứ họ từng nhận từ con quỷ kia, cũng như...lời nguyền hấp thụ những người khác.
Họ có khả năng “ăn” lẫn nhau, thông qua bàn tay phải.
Khả năng nuốt chửng toàn bộ tri thức, quá khứ và kinh nghiệm của người kia, và biến chúng thành của mình. Ở Nhật Bản xưa, từng có một tập tục, trong đó một pháp sư sẽ bắt vài con vật có độc, chẳng hạn như rắn, rết, hay bọ cạp, rồi bỏ hết chúng vào một bình chứa, nơi chúng sẽ ngấu nghiến lẫn nhau cho tới khi chỉ còn một cá thể. Người ta tin rằng, cá thể sống sót này chính là kẻ mạnh nhất trong số đó, và chứa đựng tất cả độc tố từ những cá thể kia.
Một lời nguyền đích thực.
Đáp lại lời của Maiza, Begg chùng xuống, im lặng một hồi.
Rồi gã phản bác trong vô nghĩa, đôi mắt đầy hung hăng.
“Con người...tìm kiếm...khoái cảm...theo bản năng. Tôi...chỉ...muốn...theo đuổi...nó.”
“Khoái cảm vượt quá bản năng thì sẽ bị lạm dụng. Xin đừng quên điều ấy.
Nói xong, Maiza quay lưng rời khỏi buồng.
“Maiza, c-c-cảm ơn...vì đã...không...ăn...tôi.”
“...Lần sau mà anh còn nói thế, tôi sẽ giận thật đấy.”
Khi Maiza đã rời đi, Begg liền đâm vào tay một ống thuốc.
Thứ thuốc đó tinh khiết gấp bội những loại bày bán ngoài kia, nhưng gã vẫn không cảm thấy gì.
Gã sống đến vĩnh hằng, và giờ đây sức chống chịu hóa học của gã đã cực kì cao.
Gã không còn tự thân tìm khoái cảm được nữa.
Những những gì gã không thể, gã vẫn tìm kiếm cho những người ngoài kia.
Dẫu cho hành động ấy chẳng có ý nghĩa gì.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại