Sau đó, chiếc Flying Pussyfoot tiếp tục chuyến đi mà không gặp mệnh hệ gì, và nó đến gần Manhattan, nơi động cơ hơi nước không được cho phép.
Tại đây, các toa hành khách với hành lí sẽ được chuyển sang một đầu máy điện, rồi—sạch sẽ và không khói—tiến đến ga Pennsylvania. Thế nhưng...
Đợi chờ con tàu ở điểm chuyển tiếp lại là một đội cảnh sát hùng hậu.
Con tàu ngay lập tức bị cảnh sát chiếm giữ. Trớ trêu thay, họ thực hiện công việc này hiệu quả và nhanh chóng hơn cả đám áo trắng với đám áo đen.
Nối tiếp nhau từng tên, đám áo đen và áo trắng còn sống trên tàu lần lượt bị áp giải, và sau cuộc thẩm tra dài hai tiếng, hành khách cũng được thả ra. Cuối cùng, họ được bảo là sẽ được bồi thường hào phóng từ nhà tài trợ của chuyến tàu, Tập đoàn Nebula, với điều kiện là không được tiết lộ vụ việc cho bất cứ ai khác. Không rõ tại sao, nhưng tập đoàn với chính quyền dường như không muốn biến cố này được phổ cập.
Nguyên một nửa tấm vé của Rachel bị dính máu, nhưng cảnh sát với nhân viên nhà ga dường như đều chấp nhận rằng đấy là máu của cô.
Trớ trêu thay, cô dùng được cái cớ ấy là chính bởi vết thương trên chân mình.
Đội y tế đã sơ cứu xong cho cái chân bị bắn, và vì không biết làm gì hơn, cô đành ngồi trên ghế, thì đột nhiên một người đàn ông với khí chất đầy cao quý tiến lại gần.
“Nghe nói cô đã cứu vợ và con gái tôi. Chân thành cảm ơn nhiều.”
Ban đầu, cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng có vẻ đây là chồng của người phụ nữ Rachel đã cứu. Nói cách khác, ông ta là Thượng nghị sĩ Beriam. Mặc dù là chân chạy vặt cho một đại lý thông tin, cô vẫn không biết gì về thân phận của bà Beriam cho tới tận khi đã giải cứu. Giữa lúc cô đang mải lắng nghe, thầm nghĩ bản thân còn phải học hỏi nhiều, thì bỗng nhiên, một phong bao dày được đặt vào tay cô.
Khi nhìn vào trong nó, cô thấy một xấp tiền một trăm đô la.
“Đây. Của cô đấy.”
“Cái...?!”
Thượng nghị sĩ Beriam quay lưng lại rồi rời đi. Ông ta còn chẳng hỏi tên cô nữa.
Không phải là cô không cần tiền, nhưng thế này thực chẳng khác gì sỉ nhục cô. Ông ta cứ như đang nghĩ cô làm mọi thứ chỉ để được thưởng, và Rachel vung tay lên, định thảy hết đống tiền vào bờ lưng trước mắt.
Tuy nhiên, ai đó đã dịu dàng cản lại bàn tay ấy. Đấy chính là bà Beriam.
“Chồng tôi quả thực thô lỗ với cô quá. Dẫu vậy, xin cô vẫn hãy nhận số tiền ông ấy đưa.”
“Bà đâu cần phải xin lỗi.”
“Không, không sao đâu—ông ấy vụng về lắm, cô thế thôi. Tiền là cách duy nhất ông ấy biết để bày tỏ thành ý. Hành động ấy thường gây hiểu nhầm, nhưng...”
Cô thực khó có thể ném tiền vào ông ta sau khi nghe một chuyện như vậy. Cô muốn bảo cô ta là đáng lẽ không nên cưới loại đàn ông đấy, nhưng vẫn giữ câu đó trong thâm tâm.
“Với lại, tôi đáng ra phải là người làm vậy trước mới đúng. Thực không biết cảm ơn cô sao cho phải.”
Thấy thế, Mary cũng ló ra từ sau lưng người phụ nữ và cảm ơn Rachel. Cô bé ban đầu rất bẽn lẽn, nhưng khi nhìn Rachel bây giờ, đôi mắt cô bé lại sáng ngời lên.
“Chị Rachel ơi, em cảm ơn chị nhiều, nói thật đấy! Nhất định mai sau em sẽ làm một người tốt như chị!”
Nghe được những gì cô bé có phần trưởng thành trước tuổi kia nói, Rachel không khỏi thấy khó chịu. Chuyện đi lậu vé khiến cô thấy mình như đang lừa cô bé, và lương tâm cô day dứt không thôi.
Sau cùng, cô cũng nhận số tiền đó. Ngay khi đến Ga Pennsylvania, cô liền đi thẳng tới quầy bán vé. Sau một hồi suy nghĩ, cô lấy phân nửa số tiền trong phong bì ra và mua nhiều vé nhất có thể. Rồi cô nhận đống vé đấy và rời khỏi nhà ga.
Cô đã quyết định sẵn là nên tiêu nửa còn lại như nào. Hiện giờ, để chữa trị tử tế cho cái chân, cô tìm đường tới chỗ bác sĩ. Cơn đau vẫn như cũ, nhưng cô rảo bước đầy tự tin, như vừa được giải thoát khỏi thứ gì.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại