Dịch Giả: Tsumimoto
Chỉnh Sửa: Hito, Ass2008
BOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOM
================================
Tháng Tư đã qua, mùa xuân cũng hết, Tháng 5 cùng mùa hè về thế chỗ. Nay là ngày 2 tháng 5.
“Được rồi, bài học nè. A, B, C. Hãy thử đọc chúng xem nào”
“Eii, Bee, Shii!”
Hôm nay Mine và Elsa đang dạy học.
Jin đang lắng nghe đã nói rằng bảng chữ cái của thế giới này rất giống Trái Đất.
(Ừm, không phải chỉ có mỗi mình mình, có thể là hồi xưa cũng đã có người được triệu hồi)
Dù cho có suy ngẫm thế nào thì câu trả lời sẽ không tìm đến anh đâu nên anh nhớ lại cuộc trò chuyện với Reinhardt vào đêm qua.
(Hình như lãnh đạo Vương quốc Celuroa cũng đã bắt đầu hoạt động đàng hoàng lại, nên cuối cùng chúng tôi cũng có thể làm mới giấy thông hành. Cũng lâu rồi kể từ lần cuối tôi đi xe)
“Thật mừng khi nghe thế”
(Ừ. Sau cùng thì có lẽ Beth với Dolly cũng muốn gặp lại gia đình họ mà)
“Anh cũng vậy, phải không?”
(Haha, ừm. Bọn tôi xa quê nhà cả năm trời rồi, nên hiển nhiên ai nấy cũng đều thấy nhớ nhà thôi)
“Mai anh tính qua đêm ở đâu?”
(Khởi hành từ Forte vào buổi sáng, có lẽ bọn tôi sẽ đến được Bololon. Mọi người đã chờ để được đi tiếp nên ở đây đang khá là năng động đấy)
“Bên đây cũng có nhiều chuyện xảy ra lắm. Kết thúc với việc tôi nhận được 1 ngôi làng tại Vương quốc Cline làm đất thuê trong 50 năm tới”
(Nghe vui thế)
“Mà, thực ra thì....”
Và đó là cách cuộc trò chuyện của họ diễn ra.
(Đế quốc Shouro ấy...Tôi cảm thấy mình muốn đến đó lắm nhưng lại không được) (Suy nghĩ của Jin)
Nhưng khi thấy Hannah nỗ lực tối đa để học như thế, thật khó để anh kể cho bé ấy về chuyến đi.
Hình như Elsa cảm thấy gì đó về Jin.
Sau khi buổi học kết thúc, Hannah với Elsa nắm tay nhau và đang trên đường về. Dọc đường thì.
“Hannah-chan, em nghĩ sao về Jin-nii? Em thích anh ấy chứ?”
“Dạ, em thích Onii-chan lắm!”
Elsa và Hannah đang nói về Jin.
“Thế à? Chị cũng thích anh ấy”
“Yay!”
“Hannah-chan, em nghĩ sao khi Jin-nii đi du lịch?”
“Ehh, em không thích đâu. Em sẽ cảm thấy cô đơn mất”
Phản ứng rõ ràng thật.
“Ừm, sẽ cô đơn lắm hử? Nhưng, em nghĩ sao nếu ba chúng ta cùng đi? Có vui không?”
“Vui lắm!”
Elsa gật đầu và xoa đầu Hannah.
“Đúng nhỉ? Vui thật. Và, ừm, Jin-nii có nơi mình muốn đến thăm”
“Thật sao?”
Hannah dừng chân và ngước lên nhìn mặt Elsa.
“Ừ, Jin-nii đang mong chờ viếng thăm một quốc gia tên Đế quốc Shouro”
“...”
Elsa ngồi xổm xuống và ngước lên nhìn mặt Hannah.
“Nếu chúng ta thích Jin-nii, thì hãy để anh ấy làm những gì mình thích, được chứ?”
Nhưng chỉ có sự lặng im thôi. Sau khoảng 3 phút như thế, Hannah cuối cùng cũng mở miệng.
“...Vâng”
Elsa ôm Hannah.
“Quả là bé gái ngoan. Em làm tốt lắm”
Nói đoạn, cô xoa lưng Hannah.
“Nhưng, không sao đâu. Nếu là Jin-nii, anh ấy sẽ còn về nữa”
“Ừm... anh ấy sẽ làm thế”
Hannah nói với đôi mắt ươn ướt.
********
Buổi chiều cùng ngày, Jin kiểm tra ma nhãn được lắp trong đêm qua.
“Hmm, hmm. Với thứ này, dù cho con người có đến tấn công thì chúng ta sẽ có nhiều thời gian để chuẩn bị rồi”
Họ có thể theo dõi tối đa 10km và cách khu vực Làng Kaina ít nhất 2km.
“Chắc mình sẽ chế ra một bộ não dành riêng cho việc giám sát thôi nhỉ”
Dạng như Laojun quy mô nhỏ. Về mặt hiệu quả, nó sẽ bằng 1/100 của Laojun nhưng phải có đủ sức xử lý ngang với 100 người.
Bởi anh đã có kinh nghiệm chế Laojun, nên chỉ mất tầm 30 phút để hoàn thành thôi.
“<<Kích Hoạt>>”
(Hân hạnh được gặp ngài, thưa Chủ Nhân)
“Được rồi, tên ngươi sẽ là Koushin”
Cái tên ấy cũng có một cốt truyện phức tạp.
Trong một bộ truyện Jin đã đọc từ lâu.
-Con côn trùng sống trong cơ thể người rời khỏi vật chủ vào đêm “Kanoesaru” và kể với Thần về sự xấu xa của vật chủ. Rồi, Thần sẽ giảm tuổi thọ tùy vào tội ác nên vào đêm Kanoesaru, con người sẽ không ngủ.
Jin nhớ trong bộ truyện đó, anh đã đọc truyện nhân gian như vậy. Ký ức ấy khá mờ nhạt nhưng có một điểm anh nhớ, nên Jin đã đặt tên cho nó là Koushin(Kanoesaru).
(Đã rõ. Từ giờ thần là Koushin. Thần sẽ cố hết sức trong việc giám sát ạ)
“Ta giao cho ngươi đấy”
Jin về Làng Kaina lúc 3 giờ chiều.
Khi đến công xưởng tầng trên, anh thấy Hannah ở đó, đang đợi anh.
“Onii-chan, mừng anh trở lại”
“Mm? Có chuyện gì xảy ra sao, Hannah?”
Bé ấy đưa mắt xuống dưới và do dự nhưng sau một lúc, ngước lên nhìn Jin, rồi nói với giọng rõ ràng.
“Onii-chan, anh đi du lịch ở đâu đó thì cũng không sao đâu, được chứ?”
“Eh?”
Jin bối rối bởi sự kiện đột ngột này.
“Khi chúng ta cùng đi vào hôm trước ấy, thật sự vui lắm. Onii-chan, anh cũng có nơi muốn đến thăm, phải không? Thế thì cứ đi đến đó đi, không sao đâu. Em sẽ là đứa bé ngoan và đợi ở nơi đây”
“Hannah...”
Chắn chắn mong ước đến Đế quốc Shouro đã tăng lên sau cuộc trò chuyện với Reinhardt.
Nhưng có thật là rõ đến mức cả Hannah cũng nhận ra không nhỉ? - Jin nghĩ, nhưng chẳng mấy chốc hiểu ra có lẽ là do Elsa. Sau cùng những người duy nhất biết chuyện này chỉ có cô và Mine thôi mà.
Nhưng anh chẳng nói ra. Thay vào đó, anh chỉ xoa đầu Hannah.
“Cảm ơn em. Vậy, anh có thể sớm đi đấy. Nhưng anh sẽ lại về, anh hứa đấy”
“Dạ!”
Jin hứa sẽ về. Chỉ thế thôi đã khiến Hannah vui rồi.
********
Đêm hôm đó, trong cuộc gọi định kỳ của Reinhardt.
(Bọn tôi cuối cùng cũng đến được Bololon rồi)
“Thật vui khi nghe thế. Tôi cũng sẽ đến đó vào mai đấy”
(Cái gì? Jin, thế được chứ?)
“Ah, dù chỉ có mình tôi thôi. Vẫn bất khả thi đối với Elsa, phải không?”
(Hmm. Fritz đã trở lại bình thường rồi nhưng rốt cuộc thì bọn tôi chẳng biết nhà cậu ta đâu. Ah, phải rồi. Bọn tôi đã gặp Adberg với Helman đó)
“Adberg là ông quản gia còn Helman là ông vệ sĩ, phải không? Còn người kia đâu?”
(Bọn tôi không chắc về cậu trai, Otto, nữa. Theo những gì tôi nghe từ Helman, sau khi giải tán, cậu ta đã đi rồi. Nên có lẽ cậu ta sẽ không về Đế quốc Shouro đâu)
“Hiểu rồi, chẳng thể tránh được nhỉ”
(Elsa khỏe, phải không?)
“Ừ. Lần này, tôi sẽ đi một mình”
(Được rồi. Có lẽ mai bọn tôi sẽ đến Ganiz và ngày mốt sẽ đến Toskoshia. Gặp bọn tôi tại Toskoshia, được chứ?)
“Ừ, cứ để tôi”
(Haha, tôi biết anh sẽ nói thế mà. Được thôi, tôi mong chờ buổi tái ngộ lắm đấy)