Dịch Giả: Tsumimoto
Chỉnh Sửa: Hito, Ass2008
======================================
“Chào buổi sáng~!”
“Chào buổi sáng!”
Tiếng chào nhau vui vẻ của lũ trẻ vang khắp Làng Kaina.
“Ừm, chào buổi sáng”
“Chào buổi sáng”
Lũ trẻ tụ tập lại tại chỗ ở của trưởng làng Gheebeck. Chúng là những đứa tham gia học nhóm cùng Mine và Elsa.
Có 9 đứa. Số lượng nhỏ. Đơn giản là bởi lúc ban đầu đã không có nhiều đứa trẻ rồi.
“Ít quá hử”
Mine cũng chú ý đến nó. Tại bình thường, chẳng lạ gì khi gia đình có ba con.
Elsa cũng có ba người anh em đấy thôi, tuy là khác mẹ, còn Mine thậm chí có đến bảy người anh chị em cơ.
“Bởi tình trạng thiếu lương thực à”
Trưởng làng Gheebeck nghe những lời Mine nói với bản thân mình.
“Mine-san, thực ra là vì vài cánh đàn ông đã bị ép đi tòng quân, và dịch bệnh tám năm trước cũng có góp phần”
Ông vẫn nói với bà theo cách hơi trang trọng.
“Anh nói dịch bệnh sao....”
Hồi đó, Rock từng khát khao trở thành hiệp sĩ và đã đến thủ đô thủ đô nên ông chẳng hề biết gì về nó.
“Đó là quãng thời gian khó thân. Chúng tôi đã mất nửa số dân trong làng, và để ngăn chặn dịch bệnh lây lan, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hỏa thiêu người chết thành tro bụi. Bởi vậy mà ngôi làng này chẳng có lấy một ngôi mộ đàng hoàng”
“Ra là vậy...”
Gheebeck nói tiếp để làm thứ tâm trạng ấy giảm xuống chỉ còn hơi ảm đạm.
“Nhưng lượng cư dân sẽ sớm tăng thôi”
“Eh?”
Mine đang nhìn xuống đã ngẩng đầu lên.
“Tôi không biết có phải do thuế má của làng nhẹ hơn đôi chút khi Jin đến vào năm ngoái không, hay do suối nước nóng nữa”
“Ah, ý anh là cũng có người mang bầu đến à?”
Elsa đứng cạnh họ hình như chẳng hiểu gì hết, nhưng quả như bạn mong đợi đấy, Mine có thể đoán được.
“Ừ. Bụng của năm người phụ nữ kia đã phình to ra rồi”
“Thật là một tin tốt mà”
Khi họ đang trò chuyện thì Hannah xuất hiện.
“Dì ơi, à không, sensei, chào buổi sáng ạ”
“Ừm, chào buổi sáng, Hannah-chan. Chúng ta nên bắt đầu sớm chứ?”
Họ vốn đã trao đổi đôi lời lúc còn ở nhà, nhưng Hannah được bảo là phải vạch ra làn ranh giữa chuyện đó với lúc học nhóm, nên bé ấy đã áp dụng vào thực tế luôn.
Tính thêm Hannah là tổng cộng có 10 đứa trẻ. Độ tuổi của chúng là từ 7 đến 14.
“Chào buổi sáng, các em. Cô là cô giáo của các em, Mine. Còn đây là con gái cô, Elsa, sẽ làm trợ lý cho cô”
“Mine-sensei! Elsa-sensei!”
Lũ trẻ đang rất năng động.
“Được rồi, bình tĩnh lại nào”
Mine vỗ tay vào nhau và khiến lũ trẻ im lặng, rồi nói.
“Bởi đây là hôm đầu tiên, hãy bắt đầu với việc tự giới thiệu bản thân nhé. Tuy rằng tất cả chúng ta vốn có thể là đã biết nhau, nhưng tại Sensei mới đến làng này vài ngày trước, hai cô chưa biết nhiều về mấy đứa. Nên hãy nói cho bọn cô biết nhé”
Vâng~, lũ trẻ đáp.
“Vậy bắt đầu với Sensei nha. Cô là Mine. 35 tuổi. Cô vốn không phải ở đây, mà là đến từ Vương quốc Egelia. Elsa ở đây là con gái cô. Giờ thì, Elsa, hãy giới thiệu bản thân đi”
“... Chị là, Elsa. 17 tuổi. Chị đến từ Đế quốc Shouro. Chị không giỏi nói chuyện cho lắm, nhưng hãy hòa hợp tốt với nhau nhé, được chứ?”
Khi Elsa đã nói xong, lũ trẻ bật lên một tràn pháo tay.
“Mine-sensei! Elsa-sensei!”
“Cho bọn em thấy ma thuật nữa đi!”
Khi thể hiện ma thuật lúc nhà băng xây xong, Elsa đã được lũ trẻ ngưỡng mộ.
“Vậy thì, từng người hãy tự giới thiệu bản thân đi, bắt đầu từ đằng đó nhé”
“Ừm! Tên em là Patty! Em mới lên 8 thôi. Umm, cha em là Linus và ông ấy giỏi làm đồ gỗ lắm. Mẹ em là Sera. Mỗi khi lên cơn giận, bà ấy hơi đáng sợ, nhưng mà đồ bà ấy nấu thì ngon lắm”
“Cảm ơn em, Patty-chan. Người tiếp theo nào”
“Dạ! Em là Mario. Cha em là Rock còn mẹ em là Molly”
Cứ thế, lũ trẻ tự giới thiệu bản thân.
Khi chúng xong thì việc giảng dạy cuối cùng cũng bắt đầu.
********
Cách đó không xa, Jin đang theo dõi tình hình nhưng khi Reiko kéo tay áo mình thì anh đoán là em ấy có chuyện phải nói nên đã vòng ra sau nhà trưởng làng.
“Chuyện gì vậy, Reiko?”
“Thứ lỗi cho con, Laojun có chuyện cần nói với người ạ”
“Hmm, không biết là gì nhỉ. Mà, hãy đến đó một chút và xem sao”
Bởi trong tầng hầm ngôi nhà mới đã có Cổng Dịch Chuyển, anh có thể thoải mái đi về phòng thí nghiệm.
Golem quản lý phòng chứa Cổng Dịch Chuyển, Butler-1 chào đón họ và Jin hướng đến phòng khách thông thường.
Thiết bị đầu cuối di động của Laojun, Laozi, đang đợi ở nơi đó.
“Thưa Chúa Tể, cảm ơn người vì đã đi đến tận đây ạ”
Laozi nói và cúi đầu.
“Thực tế thì có thứ thú vị trong đống vũ khí được thu thập xung quanh Tetrada vào hôm bữa”
Laozi nói và trao cho Jin một thanh đoản kiếm.
“Tetrada... Ồ, là nơi quân đội Vương quốc Cline bị tước vũ khí. Vậy thứ này nằm trong số đó à?”
Jin vừa chăm chú nhìn vào thanh đoản kiếm vừa nói chuyện. Không có gì bất thường cả, dường như nó chỉ là thanh kiếm như bao thanh khác. Anh thử lấy tay cầm nó, và lại chẳng nhận thấy gì.
“Thứ này bị sao?”
“Vì vài lý do bí ẩn, mà có thể cảm thấy dấu vết Ma Năng của Chúa Tể từ thanh kiếm ấy”
“Eh?”
Jin nghe được chuyện bất ngờ như vậy, rồi anh dùng ma thuật để kiểm tra nó.
“<<Kiểm Tra>>”
“Quả thực, đây là của ta... Ah, giờ ta nhớ rồi. Thứ này hẳn là thanh đoản kiếm của Lithia”
Jin nhớ lại. Vào mùa thu năm ngoái, lúc anh vận chuyển thuế lúa mì từ Làng Kaina đến Làng Toka cùng vài người trai tráng. Đúng lúc ấy, lũ Golem xuất hiện, và lúc đó, Lithia đang làm quan thu thuế đã liều mình dùng thanh kiếm này để chiến đấu chống lại chúng.
Dẫu vậy, thanh kiếm làm từ thứ sắt mềm hơn cả thép nhanh chóng biến dạng. Đẩy lùi lũ Golem xong, Lithia cảm thấy hụt hẫng sau khi thợ rèn Làng Toka nói không thể sửa thanh kiếm ấy.
Không thể cứ đứng nhìn được, Jin dùng <<Hình Thành>> khiến thanh kiếm thẳng lại, rồi biến nó thành kiếm thép bằng <<Thấm Cacbon>> và <<Xử Lý Nhiệt>>
“Thanh kiếm vào lúc đó à. Ta hiểu rồi, Lithia cũng ở Tetrada mà nhỉ”
“Lithia-san, ý người là cái người đã bảo Otou-sama chạy đi à?”
Reiko không có mặt vào lúc lũ Golem bị đẩy lùi, bé ấy đang nói về khoảng thời gian sau khi Bá Tước Walter hiểu lầm mà đến bắt Jin.
“Ừ. Có vẻ cô ấy đã chăm lo thứ này rất tốt”
Thanh kiếm trong tay anh chưa rỉ sét nữa là và còn được mài bén hơn. Bởi nó là của Lithia, nên có lẽ là không dùng trong chiến đấu đâu, và Jin có thể nói nó được giữ rất cẩn thận.
“Công nhận. Người mà trân trọng quà của Otou-sama thì luôn là người tốt”
Tiêu chuẩn đánh giá của Reiko thẳng thắn và đơn giản thật. Jin cười khổ.
“Nếu có thể, ta muốn trả lại nó”
Jin đi và ra lệnh lấy vật liệu từ đống đồ mà mình đã lấy(kiếm, giáo, khiên, giáp,..v.v) để kiểm tra, rồi cho chúng nóng chảy thành dạng thỏi trừ những trang bị đặc biệt hấp thụ ma thuật hay làm từ vật liệu hiếm.
Cân nhắc đến chuyện đó, Laojun (và cấp dưới) rất đáng khen vì đã tìm thấy thanh kiếm này.
“Cô ấy đang ở thủ đô hoàng gia nhỉ?”
Jin lẩm bẩm và Reiko nghe những lời anh nói.
“Otou-sama, đừng bảo con là người nghĩ đến chuyện đi đến đó nhé?”
“Hm? Thế có gì sai à? Ở Vương quốc Cline, mặt ta không rõ mà, nên ta nghĩ chẳng có gì đặc biệt nguy hiểm cả”
“Nhưng dù là vậy...”
Gần đây, Reiko bảo bọc quá mức đã cau mày nhiều lần. Rồi Laojun giúp một tay.
“Reiko-san, bởi Chúa Tể đã bày tỏ mong muốn được đi rồi, tôi nghĩ thật đúng đắn khi làm theo ước muốn của người. Và nếu có thể, tôi muốn hỏi thêm về vài biện pháp bảo vệ cho Chúa Tể...”
“Biện pháp bảo vệ chống lại cái gì cơ?”
Đó là một câu hỏi rõ ràng.
“Chống lại bất cứ thứ gì gây nguy hiểm đến cho Chúa Tể”
Laojun đáp và.
“Xin hãy nhìn vào thứ này đi ạ”
Ông nói tiếp, rồi thiết bị đầu cuối di động Laozi lấy gì đó ra khỏi giỏ.
“Hmm? Trang phục à?”
“Vâng. Trang phục làm từ da Hải Long cắt mỏng”
“Da Hải Long? Ta tự hỏi liệu thứ này có thể hóa cứng khi chịu chấn động không”
“Có ạ. Theo thử nghiệm của chúng thần, nó không đến mức của trang phục gia cố nhưng có thể chống lại Ann dùng toàn lực”
Sức mạnh của Ann đã từng ở mức 10% của Reiko. Nói cách khác, con người không thể phá được sự phòng thủ của nó.
“Bề mặt bạc là phần nặng nhất, và bằng cách truyền Ma Năng qua, nó có thể mạnh hơn nữa”
Bạc được đề cập đến là mặt trước của lớp da có bề mặt mịn màng. Bạn có thể nghĩ mặt trước là vị trí có lớp phòng thủ vượt trội nhất.
“Ta hiểu rồi. Quần và áo khoác à. Cảm ơn nhé, Laojun”
“Được giúp Chúa Tể thì quả là một đặc ân”
Vẫn còn thứ gì đó nằm dưới đáy giỏ. Trông như ghim cài áo.
“Và thứ này là?... Không, đợi đã, phải chăng là Ma Cụ. Và thứ... mà nó triển khiển là <<Lá Chắn>> từ phản ứng của trang phục sao?”
“Vâng. Xin hãy gắn nó vào ve áo của áo khoác. Trong trường hợp người lãnh đòn va chạm hay trúng Ma Năng thì áo khoác sẽ cứng lại, <<Lá Chắn>> sẽ liền được khai triển. Bởi nó nhỏ, nên <<Lá Chắn>> không tồn tại lâu được, nên hãy kích hoạt vòng tay trước khi nó vỡ ra ạ”
Trang bị hoàn hảo luôn. Máy bay cá nhân Pegasus hôm kia đã tốt lắm rồi, nhưng lần này, Laojun thực sự đã làm rất xuất sắc.
“Hiểu rồi, ta sẽ vui vẻ mà mặc chúng lên”