Dịch Giả: Tsumimoto
Chỉnh Sửa: Hito
_Bác Nam tốn cả buổi để chỉnh sửa:
+Ezla = Elsa
+Attendants = Tiếp viên -sửa-> Hầu nữ
+Selroa kingdom = Vương quốc Selroa -sửa-> Vương quốc Celuroa
+Công chúa xưng là I = Tôi, chứ không phải We nhưng bác Nam chỉnh lại thành Ta
=> Nói chung là sửa tùm lum hết để giữ tính đồng nhất với những bản dịch trước, hỏi thôi, nên giữ đúng những gì Trans Eng dịch hay là sửa lại cho đồng nhất nhỉ?
===============================
“Xin lỗi vì đã để các ngươi phải đợi”
Công chúa Lieschen bước vào. Cô đã thay đồ rồi.
“Waa, công chúa! Đẹp quá đi!”
Hannah bị mê hoặc.
Cô đang vận bộ váy thoải mái chứ không phải trang phục lúc đi ra ngoài. Váy hồng có ren trắng.
“Dù ta, đây, chẳng thích loại trang phục này”
Đeo lên mặt nụ cười cay đắng, cô nói những lời đó. Tuy vậy, cách hành xử đó đã được đánh bóng và có thể dễ dàng hiểu được bởi đó có phải là giả vờ đâu.
“Việc chuẩn bị cho bữa tối sẽ sớm hoàn thành. Xin đừng lo về vụ lễ nghi và vui lên đi”
“Vâng, cảm ơn ngài nhiều”
Và chẳng mấy chốc, hai cô hầu nữ và hai con Automata bước vào mang theo bữa tối.
Không, người mang thức ăn là Automata còn người bày biện đồ dùng lên bàn là hầu nữ.
Một ông già, đại thị vệ, đang đứng ở góc phòng và giám sát công việc.
(Ah, con Automata này đã bị hỏng kha khá rồi...)
Nhìn vào cách con Automata hành xử, đó là những gì Jin nghĩ. Nhìn qua thôi, Jin đã có thể hiểu được.
(Có muốn thì mình cũng chẳng sửa được...)
Anh không thể tránh khỏi việc bận tâm về nó. Đó là thứ mà người đời gọi là hiền nhân của thợ cơ khí.
Bữa tối được dọn lên xa hoa ở mức vừa phải và bạn có thể nói thực đơn đó không xa xỉ đến mức vô nghĩa.
Một nồi hầm nhỏ, bên trong có nhiều loại rau củ, dạng như, bò hầm kiểu Pháp(pot-au-feu).
Bên trên những miếng bít-tết có kích thước vừa miệng là các loại rau đỏ vàng được cắt thành những khối nhỏ có chan nước sốt.
Một món ướp với cá hồi bôi gia vị.
Một món luộc, trông như đồ sấy khô nhưng không phải, được cắt thành những miếng nhỏ có rắc đường lên trên.
Món trứng tráng đơn giản.
Và món sa-lát với nhiều loại rau tươi.
Về phần đồ uống, họ phục vụ vài loại nước ép.
“Thực đơn này tương tự như thực đơn mà ta thường dùng. Mà, có thể không hợp khẩu vị một cách hoàn hảo nhưng xin đấy, ăn đi”
“Dạ, Itadakimasu!”
Hannah bắt đầu ăn ngay. Jin cũng vậy, Hananh cũng có phải là người kén cá chọn canh đâu. Hình như Elsa không thích thịt Cokarisk nhưng có vẻ lần này không có phục vụ nó.
Và thế là ba người họ thưởng thức bữa tối nhưng rồi công chúa lại hỏi với vẻ tò mò.
“Có phải 'itadakimasu' kia là thói quen của Vương quốc Egelia hay gì đó không?”
Về câu hỏi đó, Jin trả lời.
“Không, không đúng lắm đâu. Trong nhà tôi, nó giống như lời chúc trước khi dùng bữa hơn”
Nghe vậy, công chúa trông có vẻ rất tò mò.
“Hou, trông như Jin đến từ một gia tộc rất là độc đáo nhỉ. Ta thấy vui khi được nghe tất cả về nó mà chẳng hề có trở ngại nào”
Hơn nữa, cô mỉm cười và nói mình muốn biết nhiều về phong túc tập quán khác nhau ở nhiều quốc gia khác.
Jin quyết định nói về Automata.
“Có vẻ như Automata của ngài được dùng khá lâu, công chúa. Ngài biết người chế ra chúng là ai không?”
“Không, ta không biết. Ta được phụ thân trao cho”
“Tôi hiểu rồi. Từ những gì tôi thấy, một con có vẻ đến từ Vương quốc Egelia và con kia đến từ Vương quốc Celuroa”
Khi Jin nói thế, công chúa thấy ấn tượng và nói, 'Hou, nhìn qua mà ngươi cũng nói được sao?' rồi nói tiếp.
“Ta nên nói sao đây, cảm giác như chuyển động đang vụng về hơn. Ngươi nghĩ sao?”
Nghe vậy, Jin nghĩ công chúa cũng biết rõ về công cụ của mình. Và nói thẳng.
“Đúng như ngài nói. Tôi nghĩ chúng không có được bảo trì”
Anh thậm chí còn nói tiếp rằng cần có các vật liệu cần thiết và người có thể bảo trì. Nhưng yêu cầu đó lại là rắc rối không cần thiết.
“Ooh, thế sao? Tối nay ta sẽ sắp xếp vật liệu. Jin, hôm nay nghỉ ngơi tốt vào. Và ngày mai, xin hãy bảo trì chúng!”
Elsa, người đang ở bên cạnh lắng nghe, thở dài một tiếng và nhìn vào Jin rồi nói 'Dù chúng ta phải qua đêm bởi anh nói những chuyện chẳng cần thiết, anh lại làm việc nữa sao...'.
Nhưng Elsa không ghét mặt đó của Jin. Cô chỉ hơi lo thôi. Sau cùng, cô biết hứng thú của Jin đối với Automata và Golem không phải bình thường...
“Hannah, hình như ngươi khá thích món đó nhỉ. Đây nè, ăn phần của ta luôn đi”
“Wah, cảm ơn ngài, công chúa”
Cô chia sẻ Pelshika với Hannah, khiến bé ấy vui hơn nữa.
Đối với Jin, Pelshika ngang với quả đào, nên anh tự hỏi sao họ lại ăn nó vào lúc này chứ.
Anh chưa thực hiện một nghiên cứu chi tiết về Đảo Hourai nữa nhưng mà cảm giác như Hạt Năng Lượng ngầm có liên quan đến nó – nhưng còn ở nơi đây, trong Vương quốc Cline thì sao...? (Trans: Câu này kiểu như quả Pekshika mọc là do liên quan đến Hạt Năng Lượng ngầm ở Đảo Hourai, còn ở Vương quốc Cline thì không biết)
Anh sẽ không đạt được câu trả lời dù có vắt óc suy nghĩ đến cỡ nào, nên anh quyết định để Quinta điều tra nó sau.
Khi Jin đang ngẫm nghĩ điều như vậy, Elsa cảm thấy ấm lòng, trong khi họ chẳng có liên hệ máu mủ gì, cả ba người ở đây chắc chắn là gia đình cô.
“Hannah-chan, chị cũng cho em luôn này”
“Wah, Onee-chan, cảm ơn chị ạ!”
Elsa cũng chia sẻ đào với Hannah. Thấy cảnh tượng ấy, công chúa Lieschen lộ vẻ hơi ghen tị.
“Mấy người gắn bó với nhau nhỉ. Ta hơi ghen đấy”
Nghe vậy, Hannah nói.
“Công chúa, ngài không có người để gắn bó sao?”
Đấy là đặc quyền của Hannah để đặt câu hỏi như thế. Dù tốt hay xấu thì bé ấy đã sống trong một ngôi làng chẳng hề có động cơ thầm kín nào cả.
Nghe câu hỏi đó, công chúa chẳng có hành vi như mình bị xúc phạm, thay vào đó, biểu hiện của cô có phần hơi buồn và trả lời.
“Fufu, không phải như là ta có thành kiến với người khác đâu. Chỉ là ta không có thân với ai để mà gắn bó thôi”
Biểu hiện tương tự nhưng lại khác. Elsa có ý tưởng sơ bộ về tình hình rồi. Công chúa Lieschen không dính dáng gì đến hoàng tộc cả.
Jin cũng hiểu từ khía cạnh khác. Ở đây, trái ngược với thích không phải là ghét, mà là lãnh đạm. Không phải cô được thích hay bị ghét, mà chỉ là cô bị bơ và phải chịu đựng điều đó.
Automata thì không bao giờ phản bội chủ nhân mình. Nhưng dựa vào đâu để nói Automata không làm vậy? Phải chăng chúng được tạo ra như thế? Khi nghĩ vậy, anh cảm thấy trống rỗng. Cảm giác bình yên khi chỉ được Automata phục vụ chẳng khác gì tách bản thân ra khỏi thế giới ngoài kia.
“Điện Hạ, anh chị ngài thì...”
Khi Jin bắt đầu nói vậy, như thể công chúa đã đoán được, cô đi trước và trả lời.
“Anh cả ta là Edmond. Năm nay anh ta sẽ lên 28. Trẻ hơn anh ta là Arthur, anh ta 26. Chị cả của ta 30 và đã được gã cho nhà công tước. Người chị khác của ta thì 22 và cũng đã được gã cho nhà công tước”
“...Anh chị ngài, tất cả, đều cách kha khá tuổi nhỉ...”
Elsa cũng trẻ hơn những người anh của mình nhiều, nên cô phần nào hiểu được. Rằng nếu không gần tuổi thì không thể gắn bó theo nghĩa thực được.
“Mẹ ngài...”
“Mẫu thân... đã mất ngay khi sinh ta ra. Có lẽ vì thế mà anh chị ta lại lạnh nhạt với ta...”
Jin cảm thấy như mình đã hiểu được đôi chút. Trong hoàng tộc hiện tại của Vương quốc Cline, không hề có nữ hoàng. Đó là bởi nữ hoàng đã chết ngay khi sinh ra đứa con bé nhất, nàng công chúa út ấy bị anh chị mình bỏ mặc.
“Chỉ có phụ thân là tốt với ta... nhưng ông ấy luôn bận rộn...”
Nhưng có lẽ Jin chẳng thể làm gì cả. Anh chỉ có thể ước rằng cô công chúa thông minh và năng động này lớn khôn thành một người trưởng thành.
'Không, chí ít, mình có thể khiến em ấy thoải mái khi mình còn ở đây', Jin nghĩ lại. Ngay cả khi chỉ là giúp cho những con Automata thôi.
Dù cho nó mâu thuẫn với những gì anh nghĩ từ trước, anh nở nụ cười cay đắng và quyết định sẽ dành tất cả những gì mình có để sửa cho Autoamta.
Tại đó, Jin mượn thứ dùng để viết và viết những vật liệu anh cần và yêu cầu chuẩn bị chúng.
“Hm, ta hiểu rồi! Nếu có tất cả thứ trong đây, thì sẽ là đủ, phải không? Ta sẽ chuẩn bị chúng ngay sáng mai”
Công chúa giao tờ giấy cho hầu nữ và đưa ra chỉ thị.
“Tôi mong đến ngày mai quá đi”
Sau bữa tối, anh tránh nói những chủ đề nghiêm trọng và để cô nghe vài câu chuyện về Vương quốc Egelia.
Rốt cuộc, Jin đã chu du từ Vương quốc Elias đến Vương quốc Celuroa và cũng đã băng qua đường chính của Vương quốc Egelia mà.
“Hoho, ta có nghe đồn rồi nhưng thật không ngờ sự cố Golem ấy lại khủng khiếp đến thế”
Trong số tất cả những câu chuyện, công chúa quan tâm nhất đến sự cố Golem. Dính dáng đến vụ việc ấy, Jin và Elsa tóm tắt gần như là tất cả.
Nhưng cuối cùng, công chúa chú ý thấy Hannah đã ngủ gục nên cô bày tỏ lòng biết ơn vì đã kể chuyện cho cô nghe và rời đi.
Và thay vào đó, một cô hầu nữ đến dẫn Jin và người khác đến phòng ngủ.
Cô hầu nữ này có vẻ không phải dạng thích trò chuyện, là kiểu người lớn tuổi trầm tính.
“Thưa khách quý, hôm nay, cảm ơn ngài rất nhiều. Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy công chúa tận hưởng nhiều đến vậy”, cô ấy rời đi ngay khi nói vậy.
Cả ba người họ ở chung một phòng. Hơn cả thế, nó chỉ lớn bằng 20 tấm chiếu tatami và họ có giường riêng, với màn che, đảm bảo không gian riêng tư.
Đặt Hannah đang ngủ lên giường, Jin bảo Elsa và Reiko.
“Công chúa giống trẻ con hơn anh tưởng. Ngày mai, anh nghĩ đến việc khiến tất cả Automata của em ấy tốt hơn nhiều trước lúc rời đi”
“Mm. Em biết Jin-nii sẽ nói vậy mà”
“Theo ý Otou-sama thôi”
Cả Elsa và Reiko đều không định phản đối. Và rồi, Jin ra chỉ thị cho Reiko.
“Reiko, liên lạc với Laojun và để ông ấy gửi vài loại vật liệu cần cho việc sửa chữa”
Và Jin đếm vật liệu cần thiết để sửa chữa. Mà có lẽ sẽ được Đội Cảnh Sát Bí Mật luôn ở bên Jin trao cho.
Có lẽ anh không cần nhiều lắm nhưng anh chỉ thị họ đóng gói lại để nó trông như hành lý xách tay và không bị nổi bật.
“Được rồi, mọi chuyện sẽ xong xuôi vào ngày mai”
Nói đoạn, Jin ném mình lên giường.
“Không đâu, chuyện này thú vị lắm”
Elsa cũng ngồi lên giường mình và trả lời.
“Em biết Jin-nii không chỉ tốt với con người, mà còn với Automata và Golem nữa”
Nghe thế, Reiko khẽ cười dịu dàng.