Bác sĩ đã chữa khỏi bệnh cho nữ phản diện và bỏ trốn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Anh Muốn Được Chết Một Ngày Trước Em

(Đang ra)

Anh Muốn Được Chết Một Ngày Trước Em

Elim

Bởi cô đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời anh rồi.

2 6

Mèo Con Mà Bày Đặt Đi Nhặt Mèo Con

(Đang ra)

Mèo Con Mà Bày Đặt Đi Nhặt Mèo Con

Ayakana

Một câu chuyện Yuri đáng yêu, được dệt nên bởi ba chú mèo con bị bỏ rơi.

2 5

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

(Đang ra)

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

Tappei Nagatsuki

(Phần truyện dịch sẽ được đăng tải từ Arc 6 trở đi)

2 5

Omniscient First-Person’s Viewpoint

(Đang ra)

Omniscient First-Person’s Viewpoint

gosogdolu; 고속도루

Và rằng thế giới sẽ đi đến hồi kết vào 10 năm sau.

15 1112

Chàng bác sĩ đã chữa khỏi bệnh cho ác nữ và chạy đi mất

(Đang ra)

Chàng bác sĩ đã chữa khỏi bệnh cho ác nữ và chạy đi mất

긘가

Sarnius: Mình cần một cái tên truyện hay hơn, for real.

3 3

Web novel - Chương 01: Nữ phản diện đã hủy diệt thế giới

Đây là lần đầu mình dịch truyện nên nếu có sai sót thì mong mọi người thông cảm và góp ý ạ! Xin trân thành cảm ơn <3

____________________________________________________________________________________________________________________________

Không có điều gì đặc biệt xảy ra, thế giới lại một lần nữa đi đến diệt vong.Chuyện này thỉnh thoảng vẫn xảy ra, phải không?Thức dậy sau giấc ngủ, ăn uống, sống một cuộc đời bình thường như mọi khi, rồi lại chìm vào giấc ngủ.Cứ lặp đi lặp lại chuỗi sinh hoạt thường nhật như thế khiến người ta không biết hôm nay là ngày mấy, đôi khi còn nhầm lẫn cả thứ trong tuần.

Với tôi, sự hủy diệt và cái chết của thế giới là một phần trong cuộc sống lặp lại mỗi ngày.Thế nên, việc không nhớ nổi đây là lần diệt vong thứ mấy cũng là điều dễ hiểu.

"Không, lần này có vẻ hơi khác thì phải."

Ánh mặt trời chói chang như muốn thiêu rụi tất cả.Bầu trời trông như thể mặt trời bị đâm thủng, khiến ánh sáng tràn ra khắp nơi, nhuộm cả khoảng không thành một màu xanh lục ốm yếu.Một mùi nồng nặc xộc vào mũi tôi—Mùi khét của gỗ cháy, đá cháy, thịt cháy, và mọi thứ khác cháy rụi.

Những tòa nhà và tường thành từng được xây chắc chắn bằng gạch đá giờ đây đổ nát, thủng lỗ chỗ như tổ ong.Nhưng trên hết, bầu trời bị lấp kín bởi một đàn quái vật đông như bầy quạ.

Một đội quân rồng.

Tôi không nhịn được mà bật cười chua chát."Haha... Biết ngay mà."

Đã từng có lần nhóm anh hùng bị Ma Vương tiêu diệt.Cũng từng có lúc cả nhân loại bị biến thành thây ma bởi một đại dịch.Nhưng đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến một cảnh tượng hệ thống bị sụp đổ hoàn toàn bởi một bầy rồng.

"Thế này thì thắng kiểu gì được chứ? Mở bảng trạng thái."

Tên: Las

Họ: Không có (Gothberg)

Tuổi: 27

Chức nghiệp: Trị liệu sư

Xuất thân: Dân thường Ranic (Quý tộc sa sút)

Liên minh: Nhóm anh hùng

Năng lực: --- (S)

Cấp bậc: --- (S)

Mục tiêu: Tránh “Bad Ending” và hoàn thành trò chơi.

Tình trạng: Sẽ chết nếu xảy ra “Bad Ending” (Đang trong quá trình)

Thời gian còn lại: 17 phút 42 giây

Lần này, tôi thực sự đã nghĩ mình có thể đánh bại Ma Vương và phá đảo trò chơi... Nhưng rốt cuộc, lại thành ra thế này.Tôi đã bị mắc kẹt trong cái thế giới giả tưởng tầm thường này bao lâu rồi nhỉ?Hmm... mọi thứ cứ mơ hồ.

"Cho tôi thêm thời gian đi, hoặc gì đó cũng được..."

Trong bản game gốc, thời gian nền trong game kéo dài đúng một tháng.Tôi đã lặp đi lặp lại cùng một 30 ngày đó hàng trăm lần.

Kể từ khi nhận ra rằng mình không thể chết sau mỗi lần thất bại và lại quay về vạch xuất phát...Cảm giác như bị nhốt trong một nhà tù.

Từ đó đến nay, tôi đã thử đủ mọi cách để phá đảo trò chơi, nhưng tất cả đều vô ích.Với bối cảnh tầm thường và năng lực bị khoá, tôi chẳng khác gì một nhân vật phụ mờ nhạt, đóng vai trò trị liệu sơ sài.Phải, là một trị liệu sư.

Hiện tại tôi đang niệm phép trị thương cho một chiến binh trong nhóm anh hùng đang nằm sõng soài trên mặt đất.

"Đau quá, đau quá! Làm gì đi chứ!""Toàn thân tôi bị bỏng độ bốn rồi! Đau chết mất... Khoan đã, kỹ năng đang hồi chiêu!"

Chiến binh quằn quại vì đau đớn, uốn người lại như con tôm, gào thét điên loạn.

"Á…! Las, nếu cậu là người của nhóm anh hùng thì phải có trách nhiệm chứ! Cố hết sức lên đi!"

“Phép trị liệu của tôi yếu xìu, chẳng làm nên trò trống gì cả. Hiệu quả thì thấp, tốc độ thì chậm, lại còn hồi ngẫu nhiên chỗ nữa chứ. Bị bỏng thì lấy nước lạnh dội vào, gây tê rồi cắt bỏ phần da hoại tử. Tôi đang đọc kinh đây.”

Ở thế giới này, làm thế có khác gì kẻ tâm thần cố giết bệnh nhân đâu.Tại đây, thay vì áp dụng các biện pháp điều trị hợp lý, người ta mặc định phải bắt đầu bằng... cầu nguyện.Vạn tuế phép chữa lành.

Dù tôi đã giải thích rất đàng hoàng, nhưng chiến binh kia vẫn trông như thể chẳng hiểu gì cả.“Cậu là trị liệu sư mà cứ nói mấy lời điên rồ suốt! Dù kỹ năng của cậu có tệ thì với tính cách kiểu đó, đáng lẽ đã không lọt được vào nhóm anh hùng rồi!”

Tôi không phải là người có vấn đề về tính cách.Chính là tôi đang “thể hiện” tính cách có vấn đề.Mà, lâu quá rồi, chính tôi cũng chẳng còn phân biệt được nữa.

“Này, nghe tôi nói đã. Trước khi bị kéo vào đây, tôi từng học y một chút. Khi đó tôi muốn trở thành bác sĩ. Nghe cũng hay đấy chứ? Một nghề nửa vời, trông oai oai, kiếm ra tiền, mà lại dễ tìm vợ, phải không?”

Tôi cũng chẳng phải giỏi giang gì cho cam.Nhưng mà, trên đời này ai học vì mình thật sự muốn đâu?Tôi chỉ bị người khác ép học thôi.

“Nhưng sau đó, tôi cũng nghiêm túc hẳn hoi. Thời thực tập, được chữa trị cho bệnh nhân khiến tôi cảm thấy rất có ý nghĩa.”

Một kiểu điều trị dựa vào y học thật sự, chứ không phải mấy phép chữa lành vô tri như hiện tại.

“Nhưng rốt cuộc cũng vô ích. Sau tai nạn xe, tôi mất hết tự tin. Làm gì có ai tin nổi một bác sĩ mà tay cứ run lẩy bẩy như lá rụng chứ?”

Lẽ ra tôi có thể hồi phục nếu chịu bỏ tiền ra mổ và phục hồi chức năng. Nhưng tôi đâu có tiền.

Cũng giống như ở thế giới này, những trị liệu sư có năng lực cao thì ôm hết cơ hội, giành lấy mọi thứ.Ngay cả trong nhóm anh hùng, cũng chỉ gửi một kẻ nửa mùa như tôi đi làm nền.

“Tôi chỉ là một thằng tốt nghiệp cấp ba, từ lúc đó cứ ru rú chơi game rồi bị kéo vào đây... À, hồi chiêu xong rồi.”

“Heal, heal...!”

Chiến binh kia hơi thở thoi thóp.Dù thế giới có đang sụp đổ, tôi cũng không thể bỏ mặc bệnh nhân trước mặt mình được.Thế nên, tôi quyết định hoàn thành bổn phận.

Tôi mở kinh thánh ra, bắt đầu cầu nguyện.Nhưng trong một thế giới chẳng có lấy một vị thần nào, việc đọc vài câu ngẫu nhiên cũng chỉ là vô nghĩa.

“Hỡi đấng tối cao, nữ thần Pingchang, xin hãy rủ lòng thương như kẻ hành khất, hãy chăm sóc con chiên này...”

Cánh tay của chiến binh buông thõng xuống một cách yếu ớt.

“Này, cậu kia.”Tch. Không thể đứng yên nhìn nữa rồi.

Tôi ném quyển Kinh Thánh sang một bên và lập tức bắt đầu hồi sức tim phổi.Là hô hấp nhân tạo, một phương pháp cấp cứu khẩn cấp dành cho bệnh nhân nguy kịch khi không có dụng cụ hỗ trợ.

Tôi ép mạnh ngực chiến binh, cố gắng kích thích nhịp tim trở lại.Nhưng ý thức vẫn không hồi phục.

5 phút trôi qua.Thời điểm vàng đã vuột mất.

“Ha…”Mồ hôi đầm đìa, tôi ngẩng đầu nhìn quanh.

Các thành viên kiêu hãnh của nhóm anh hùng vẫn nằm sõng soài, mặt úp xuống đất, không ai có dấu hiệu sẽ đứng dậy.Cũng đúng thôi.Ngay sau khi đánh bại Ma Vương, họ đã phải đối mặt với hàng trăm con rồng từ trên trời đổ xuống.Không chết mới lạ.

Đến đây là hết.Thần lực trong người tôi cạn sạch, đầu óc quay cuồng.

Loạng choạng đứng dậy, tôi bước từng bước chậm rãi.Vô tình giẫm lên quyển Kinh Thánh rơi dưới chân.

“Tôi từng muốn làm bác sĩ, chứ không phải trị liệu sư.”Giá mà có thể nhét kỹ năng kiếm thuật vào người hay cho phép bắn phép loạn xạ gì đó...“Tôi nhớ nền y học hiện đại quá. Làm gì có thế giới fantasy nào hợp lý mà lại không có thuốc hồi máu chứ?”

Nếu tôi chế được thuốc giảm đau ở đây, chắc chắn bán chạy như tôm tươi.Biết đâu tôi đã không phải cam chịu mặc bộ đồ rách nát này rồi.

“Nhưng mà... tôi cũng đã cố đến mức này rồi.”

Điều kiện khắc nghiệt đến mức chẳng thể tưởng.Cơ thể mà tôi đang chiếm hữu luôn thở dốc vì vận động nhẹ, lại còn mắc chứng mất ngủ trầm trọng.Có vẻ nó sở hữu tiềm năng ẩn giấu, nhưng bị khóa kín. Không thể mở trong thời hạn một tháng, mà cũng chẳng có cách nào tăng kỹ năng.Tôi còn chưa kịp huấn luyện đàng hoàng thì đã phải lao thẳng vào trận chiến với quân đội Ma Vương.

Đã vậy còn bị ghét bỏ, bị theo dõi, phải khởi đầu dưới ánh mắt đầy soi mói của mọi người.Thế mà, qua hàng trăm lần lặp lại, tôi cũng đã tích lũy được chút kinh nghiệm.

Trước khi bị kéo vào thế giới này, tôi chỉ chơi game đúng một lần, nên chẳng biết mấy thứ trong đây là gì.Nhưng giờ thì khác. Qua vô số lần chết đi sống lại, tôi đã nắm được quá khứ của các nhân vật, chiến lược đánh quái, và nhiều thứ khác nữa.

Đôi khi, sau mỗi lần chết, ký ức của nhân vật Las lại ùa về như bóng ma lởn vởn trong đầu tôi...

Không, bây giờ tôi chỉ là một trị liệu sư nghèo rớt mồng tơi tên Lass.Tuy nhiên, tôi đã có không ít kinh nghiệm trong việc đánh bại cả Ma Vương cơ mà.Thế nhưng kết cục vẫn là gì?Lại thêm một cái “bad ending”.

Tôi bước đi vô định.Lần này thì nên nằm xuống chết ở đâu đây?

Đang loay hoay tìm chỗ, tôi bất chợt thấy ai đó đang vẫy tay từ phía tường thành cung điện.Vừa nhìn thấy gương mặt đó, dạ dày tôi liền quặn lên.Muốn lôi ruột ra và tự tay vắt sạch cho rồi.

Nhưng theo kinh nghiệm thì, động chạm vào đầu óc cô ta chẳng bao giờ đem lại kết cục yên lành.Ngay cả nhóm anh hùng cũng phải cúi đầu khuất phục trước cô ta.

Nếu muốn chửi thì chửi đi. Nhưng cậu làm được gì chứ?

Tôi leo từng bước chậm chạp lên cầu thang.Dù biết rõ rằng, kẻ khiến thế giới sụp đổ lần này vẫn là cô ta.

Cô ngồi đó, trên đỉnh tường thành chất đầy xác lính.Mái tóc dài tung bay trong gió vẫn giữ được nét thanh nhã. Mái tóc bạc của một phù thủy quyền năng, vẫn phảng phất sắc vàng nhạt tự nhiên.Cô ta đung đưa đôi chân thon dài một cách hờ hững. Đầu ngón tay thanh mảnh kẹp lấy ly rượu vang đỏ hơn cả máu.

Dưới hàng mi cong vút là ánh nhìn lạnh lùng – ánh nhìn đã chôn vùi cả hệ thống vào hỗn loạn cùng Quân đội Đế quốc.Một nụ cười nhạt lướt qua khóe môi.

Chỉ cần nhìn thấy nụ cười đó, trong tôi liền trỗi dậy nỗi căm hận sâu tận xương tủy cùng nỗi sợ chết đã hóa thành sang chấn.Giá như không có người phụ nữ này, tôi đã được giải thoát từ lâu.

Nhưng cảm xúc đó chẳng phải tôi chỉ trải qua một hai lần, nên nó đến rồi đi như một cơn gió lướt qua.

Giờ nổi giận có ích gì?Chỉ tổ rút ngắn đường xuống mồ.

Giờ đây tôi đã biết phần nào hoàn cảnh của cô ta, nên chỉ đành nuốt trôi mà bỏ qua.

Hoàng đế thứ 13 của Đế quốc – Asella von Bürtemfeldt – nhìn tôi như thể một con quỷ vừa tìm thấy đồ chơi mới.

“Thật bất ngờ, trông cậu không tuyệt vọng như ta nghĩ đấy. Cái tên trị liệu bất tài của nhóm anh hùng kia.”

Tôi chỉ tay về phía Quân đội Đế quốc đang giăng kín cả bầu trời, hỏi:“Hoàng đế triệu hồi bọn đó à?”

“Ha ha, vẫn lanh mồm lanh miệng như mọi khi. Đến tận phút cuối vẫn cứ giả ngu như một thằng hề.”

Sau khi đá vài viên gạch lăn lóc dưới chân, tôi ngồi phịch xuống cạnh Asella.Thấy chai rượu đặt bên cạnh, tôi đưa tay định với lấy.

Nhưng cô ta lập tức giật lấy, ánh mắt lạnh như băng:“Ngươi lấy tư cách gì mà dám chạm vào rượu cống phẩm dâng lên Hoàng đế Đế quốc?”

“Nhưng chẳng phải Đế quốc vừa mới sụp đổ sao? Cho tôi xin một chút đi.”“Quỳ xuống, tru tréo như chó ấy. Biết đâu ta sẽ cân nhắc.”“Xin Người thương xót tên ăn mày tàn tạ này, bệ hạ.”

Tôi cúi đầu với đầy đủ lễ nghi. Asella có vẻ hài lòng, cuối cùng cũng đưa tôi ly rượu.

Say rượu lúc đối mặt với cái chết còn tốt gấp trăm lần tỉnh táo.Dù sao thì tôi cũng chẳng nhớ gì sau khi chết, nên thà chìm vào men say còn hơn.Còn nếu dám chọc giận người phụ nữ này?Chỉ có nước bị tra tấn bằng ma pháp đến chết.

“Cảnh tượng này thật... đúng là tuyệt vời.”Tôi vừa nói, vừa ngắm nhìn bầy rồng phun lửa nuốt trọn hỗn loạn từ ghế hạng nhất của địa ngục.

“Đẹp mà, phải không? Ngày lời nguyền kết thúc.”Asella dang rộng tay như đón lấy đại họa, vẻ mặt rạng rỡ như vừa chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật.

“Ừ, đúng là không có tuyệt phẩm nào giống như vậy thật.”

“Lạ thật. Ta tưởng cậu sẽ nổi điên lên và rút dao đâm ta chứ.”“Đâm rồi. Ít nhất cũng mười lần. Nhưng không cái nào xuyên được. Chỉ có cái đầu tôi là bay đi thôi.”

Tôi thản nhiên trả lời rồi nhấp một ngụm rượu nữa.Rượu của Hoàng đế đúng là hảo hạng.

“Cậu đúng là kẻ nói năng kỳ quặc. Như một tên điên.”“Chỉ với Người thôi đấy, thưa bệ hạ.”

Asella – Hoàng đế thứ 13 của Đế quốc. Một kẻ điên đội lốt nữ đế.Người ta gọi cô ta là “Phù Thủy Tóc Vàng”.Gần một nửa số lần thế giới bị hủy diệt mà tôi từng chứng kiến đều có liên quan đến người phụ nữ này.Dù là quyền lực chính trị hay ma pháp hủy diệt, cô ta đều sử dụng không hề nương tay.

“Dù vậy, cậu cũng thành thật hơn trước nhiều rồi. À, đừng hiểu lầm. Ta không nói là ta thích như vậy đâu. Nghĩ đến việc nếu cuộc hôn nhân sắp đặt giữa hai nhà thật sự thành hiện thực thì… thật rùng mình.”

“Người nói cứ như không phải mình từng cười toe toét khi gia đình tôi bị đàn áp phản loạn và tan tành vậy.”

“Thế thì chẳng phải là món quà sinh nhật tuyệt nhất sao?”

Asella bật cười, rồi khẽ thở dài.Mùi nho từ vùng đất lạnh phương Bắc thoang thoảng theo từng hơi thở cô ta.

Như cô đã nói, giữa chúng tôi từng tồn tại một mối quan hệ mang tính hợp đồng.Thỏa thuận đó được ký khi Asella vẫn còn là công chúa.

Gia tộc tôi tuy là quý tộc lâu đời, nhưng chẳng đời nào tôi có thể sống dưới cùng một mái nhà với một người đàn bà điên như cô ta.

...Mà cũng có thể, Asella không hề tự chọn trở nên điên loạn như thế.

“Có đau lắm không?”Tôi vô thức buột miệng hỏi mà không màng giữ lễ nghi.

Asella không trả lời, chỉ khẽ nhếch môi cười.Dù biết rõ cô ta là phản diện đã mang đến tận thế, nhưng vẻ đẹp ấy vẫn khiến người ta lạc lối.Ánh mắt cô ta lặng lẽ nhìn vào hư vô, như đang gợi nhớ lại điều gì đó từ quá khứ.

Tạm thời gỡ bỏ lớp vỏ của một Nữ hoàng, Asella lắc đầu khe khẽ.“…Đệ tử của Gottberg. Ta ghét các người suốt cả đời.”

Một mối hận kéo dài cả một kiếp.Tôi nên đáp lại thế nào đây?

“Cậu còn nhớ không? Chúng ta lần đầu gặp nhau trong vườn hoa của biệt phủ nhà cậu. Ngay ngày hôm đó, ta đã căm ghét cậu đến tận xương tủy.”“À, nhớ.”

Chuyện đó từng xảy ra.Mơ hồ lắm, nhưng khi ngẫm lại thì đúng là có thật.

“Làm sao cô triệu hồi được quân đoàn rồng?”“Lần này thì... để ta kể cho cậu nghe nhé? Đạt đến tầng thứ tám trong phép thuật là điều đáng để khoe khoang, nhất là khi chẳng còn ai để nghe cả.”

Asella, như một đứa trẻ khoe đồ chơi, hào hứng bắt đầu vẽ các ma pháp trận trong không trung.Cô ta lúc nào cũng mê kể chuyện về phép thuật.

“Nhìn này, đây là pháp trận chính cơ bản. Phép thuật cao cấp là vẽ hình học trong không gian đa chiều. Đặt pháp trận chính tại các đỉnh, rồi thì…”

Khi tôi lắng nghe chuỗi kiến thức phức tạp ấy, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến, khiến tôi lơ mơ gật gù.Chắc vào lúc đó, Hơi Thở của Quân Đoàn Rồng đã ập xuống chúng tôi.

Nóng rát, ngột ngạt, và cơn đau dữ dội lan khắp từ bên trong phổi.Mọi thứ đột ngột chuyển sang một màu đen đặc.

‘Hmm, tối quá.’

Nghĩa là sắp quay ngược thời gian rồi.Cảnh này cũng nhàm chán lắm rồi.Chỉ một lát nữa thôi, thông báo của hệ thống sẽ hiện ra, và tôi lại trở về màn mở đầu quen thuộc.

-----

[Thông báo]Hoàn tất thất bại.Đã thu thập <Bad Ending số 001: Quân đoàn Rồng>.Bắt đầu tiến trình hồi quy.

-----

...Đúng rồi, lại như thế nữa.

-----

[Thông báo] Tất cả kết thúc xấu đã được thu thập. [Phần thưởng đặc biệt] cho hỗ trợ hoàn thành hiện đã khả dụng.[Danh sách Kết thúc] đã được mở. Bạn có thể chọn điểm hồi quy.

-----

…Cái gì vậy?

Một thông báo mới hiện ra.Tâm trí tôi lập tức tập trung vào từ “phần thưởng.”

Khoan đã, nếu thứ này đã tồn tại từ trước…Mình đã xem hết 101 cái kết tồi rồi sao?Mình đã chết bao nhiêu lần rồi?

Lạ thật. Nhưng cũng thú vị.…Có hy vọng.

Lần hồi quy này có chút khác biệt.Một điều nổi bật hơn tất cả.

Mình có thể chọn điểm hồi quy?

Tôi bắt đầu cuộn xuống, tìm giới hạn cuối cùng của chuỗi hồi quy.Cuộn mãi… vẫn chưa thấy điểm dừng.

Cuối cùng, khi chạm đến con số mà không thể kéo thêm nữa, tôi bật cười.

[Điểm Hồi Quy: Mười năm trước]

…Không chỉ là một tháng, mà là mười năm được hoàn lại.Với mười năm, rất nhiều thứ có thể thay đổi.

Không chút do dự, tôi chọn:[Tiến hành hồi quy.]

Thị giác tôi xoay tròn, dù đang chìm trong bóng tối, tôi vẫn cảm nhận được sự chuyển động quay cuồng.

Và rồi...

“Hmm.”Tôi tỉnh dậy trên giường.

Ngồi dậy, tôi đưa mắt nhìn quanh.Một căn phòng sạch sẽ, sang trọng—một nơi mà trước đây tôi chưa từng đặt chân đến.Tôi bước đến trước gương.

Trong gương là tôi, một cậu thiếu niên trẻ tuổi, chưa bị thế giới mài mòn.

“Mình... thật sự đã quay lại mười năm trước sao?”

Tôi lập tức mở cửa sổ trạng thái kiểm tra.

-----

Tên: Las

Họ: Gotberg

Tuổi: 17

Nghề nghiệp: Chưa có

Thân phận: Thiếu gia của dòng dõi Tử tước

Thuộc: Trại huấn luyện pháp y (Healer Training Camp)

Năng lực: (S) (S)

Mục tiêu: Tránh các kết thúc tồi và hoàn thành trò chơi

Hệ quả: Chết khi "Bad Ending" xảy ra (Đang trong tiến trình)

Thời gian còn lại: 9 năm 364 ngày 23 giờ

-----

“Đúng là vậy.”Hàng loạt khả năng tuôn trào trong đầu tôi.

Tôi vẫn còn gia đình, còn tuổi trẻ.Từ bây giờ, nếu chuẩn bị kỹ lưỡng, bất cứ điều gì cũng trở nên khả thi.Thậm chí, phần thưởng còn có thể nhiều hơn nữa.

“Đây không chỉ là chuyện vượt ải...”Tôi có thể thay đổi tương lai—bằng cách bước vào những nơi nguy hiểm như nhóm dũng sĩ.Một sự tự tin mãnh liệt trỗi dậy—rằng bằng bất cứ giá nào, tôi cũng có thể thành công.

Chỉ cần làm được một điều duy nhất:Tránh cái kết tồi tệ dẫn đến cái chết.

Khi đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu, một tiếng ồn bên ngoài thu hút sự chú ý của tôi.

Phòng tôi nằm ở tầng ba của khu nhà phụ.Qua bức tường ở lối vào chính, tôi thấy người qua lại tấp nập.Các hiệp sĩ hộ tống xếp thành hàng—có vẻ đang nghênh đón khách đến dinh thự.

Gia chủ—cha tôi, đức ngài Tử tước—có vẻ đang bận rộn tiếp đón.

“Bá tước phu nhân Hwangbi... Xem ra bà ấy đến thăm nhà mình.”Vậy là... cô ta cũng ở đây?

Tôi đưa mắt về phía sau dinh thự.

Giữa khu vườn được chăm chút cẩn thận, phủ đầy sắc xanh tươi mát—Nơi cánh đồng hồng vàng đang nở rộ.

Một thiếu nữ mảnh mai, với mái tóc vàng óng ánh, đang lặng lẽ dạo bước giữa vườn hoa, tận hưởng hương thơm thanh khiết.

Asella.Khi ấy, cô ta mới mười bốn tuổi.

_____________________________________________________________________________________________________________________________

Ôi cái lưng tôi T-T