Tôi nghe thấy một âm thanh, như thể ai đó đang bị đập trên mặt đường.
Tay tôi dừng lại giữa chừng. Tôi ngẩng đầu lên để thấy một bầu trời xanh đến chói mắt. Mọi thứ dưới chân những tòa nhà cao chót vót dường như bị bao phủ bởi một bóng đen dày đặc. Tuy nhiên bầu trời xanh kia lại trái ngược hoàn toàn.
Tôi nghĩ rằng mình vừa nghe thấy âm thanh gì đó. Nhưng có lẽ đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi. Dù sao thì, ở đây chẳng có nổi một ai ngoài tôi.
Tôi cử động ngón tay, đẩy đồng bạc vào máy bán hàng tự động. Đồng xu quay về trong khe trả lại vì cái máy không chấp nhận loại tiền này. Mồ hôi chảy ròng ròng trên người tôi, và cổ họng tôi khô khốc. Tôi tự hỏi tại sao mình lại khát nước đến vậy. Tôi cảm thấy mình tựa như một con cá bị quăng thẳng vào xa mạc. Tôi cúi xuống và rút đồng trăm yên ra. Lần này, tôi nghe thấy tiếng chất lỏng bắn tung tóe. Tôi quay lại nhìn và thấy một cục thịt đen đỏ rơi trên mặt đường nhựa cháy xém. Trong khung cảnh đơn sắc, nó đập vào mắt tôi. Nó trông giống như xác của một con mèo đã bị xe cán qua.
Oh, thì ra là một cái tử cung, tôi nghĩ ngay tới thứ đó khi được nhìn cận cảnh.
Mặt đường nhựa nóng khủng khiếp do ánh mặt trời thiêu đốt đống da thịt thô ráp, khiến cho mùi hôi thối kinh tởm bay tràn lan trong không khí. Cảnh tượng này càng làm tôi muốn uống một chút nước.
Cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang nhìn mình, tôi lại nhìn lên bầu trời. Tôi nhìn được thoáng qua có một bóng người trên đỉnh một tòa nhà bỏ hoang, nhưng ánh sáng chói lóa đã che khuất tầm nhìn của tôi. Tôi muốn bóng người kia nhìn thấy tôi. Tôi vẫy tay trong tuyệt vọng, nhưng không có hồi đáp. Tôi muốn gọi, nhưng cổ họng tôi khô quá nên không nói được. Tôi quay lại cố mua một cái gì đó từ máy bán hàng tự động.
Nhưng đồng xu trăm yên…
Tôi yêu em gái tôi. Yêu cô ấy hơn bất cứ ai. Đó là lý do tại sao tôi phải giết cô ấy. Đó là trách nhiệm của tôi. Đó là lý do tại sao tôi phải giết cô ấy. Tôi đã nói cho bạn biết tại sao tôi lại làm thế chưa? Thì…
Tất nhiên là bởi vì tôi yêu cô ấy.
Tôi lắc đầu, cố gắng loại bỏ giọng nói trong đầu. Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt tôi, và cổ họng tôi thắt lại vì khát. Tôi quay đầu lên trời và thấy mặt trời vẫn đang phát ra ánh lửa màu trắng. Tôi kéo cà vạt ra và nới lỏng cổ áo. Tôi bước đi, một tay cầm bộ đồ, khi tai tôi còn đang oang oang tiếng đập phá. Suy thoái kinh tế đã biến các tòa nhà trong khu vực thành nhà bị bỏ hoang. Nơi này thường vắng vẻ, nhưng lúc này đã có cả đám đông đang bu lại. Tôi tìm ra chiếc xe cảnh sát và xe van phát thanh truyền hình ngay phía bên kia. Bên trong băng cảnh sát, các sĩ quan mặc đồng phục đang nhấp nhổm vì thứ gì đó.
Mọi người xung quanh đang giơ điện thoại lên, chụp ảnh. Tôi thầm hy vọng cái điện thoại chết tiệt của họ sẽ nổ tung ngay khoảnh khắc họ chụp được đống nội tạng còn đang rỉ máu.
Nuốt những suy nghĩ của mình vào lòng, tôi cay đắng tiếp tục bước đi. Ai lại muốn hẹn gặp tại một hiện trường vụ án cơ chứ? Từ duy nhất có thể miêu tả nó là khủng khiếp. Sự khó chịu của tôi hiện tại có thể đâm thủng cả sắt thép nếu nó được thực thể hóa. Khi buộc đôi chân loạng choạng đi về phía trước, tôi phát hiện ra một màu đỏ.
Một cô gái trong trang phục gothic Lolita đang đứng dưới một chiếc dù che bằng giấy đỏ. Chiếc váy đen ren của cô trông thật kỳ quái. Cùng lúc đó, cô ấy cắn một miếng sô cô la. Cô ấy có những nét đáng yêu dường như nằm ngoài cả lẽ thường, thu hút ánh nhìn từ mọi người.
Má... Tôi ước rằng mình không quen biết cô ta.
“Xin lỗi vì đã để cô đợi, Mayu-san,” tôi nói.
“Cậu đến muộn năm phút hai mươi giây,” cô gái quyến rũ — Mayuzumi — trả lời. “Khá hiếm đối với cậu. Đôi khi ăn một miếng sô cô la cũng tốt. Cậu muốn một ít không? ”
Cô ấy mời tôi ăn sô cô la. Cái dấu răng rõ ràng trên đó khiến tôi tự hỏi liệu cô ấy có đang cố tình khiêu khích tôi hay không. Rõ ràng, chưa ai dạy cô ấy không được đưa thức ăn đã cắn dở của mình cho người khác. Tôi rất nghi ngờ về việc cô ấy đã đạt hạng nhất trong chương trình giáo dục bắt buộc.
“Cảm ơn, nhưng tôi xin phép được từ chối,” tôi trả lời.
“Có một cửa hàng tiện lợi bên kia bán sô cô la. Tôi học được rằng dù rẻ hay đắt, chúng đều cung cấp mức độ thỏa mãn gần như giống nhau. Tương tự như polyphenol. Tôi không biết tại sao mọi người lại nghĩ rằng thứ này có hại. Có lẽ là bởi vì sô cô la tựa như ma túy với họ."
Sau khi nói lan man, Mayuzumi lại cắn một miếng sô cô la. Bữa ăn nhẹ màu nâu sẫm vỡ vụn giữa môi cô.
“Lần này là tử cung, rõ ràng là tử cung,” cô nói. "Mọi chuyện đang dần trở nên thú vị."
Nó trông giống như màu máu khô. Những suy nghĩ khó chịu thoáng qua trong đầu tôi, và tôi lắc đầu. Nếu phải so sánh nó với các cơ quan nội tạng của con người…
"Nhau thai?" cô ấy nói. “Nó có giống không? Hay không phải?"
“…”
“Hoặc có lẽ là một bào thai? Hoặc có thể là máu kinh nguyệt? Dĩ nhiên là không. Đây là sô cô la. ”
“Tôi chưa nói gì cả. Làm ơn, cứ ăn trong im lặng đi.”
"Tất nhiên." Cô liếm môi. "Nhân tiện, tại sao cậu lại đến muộn?"
"Cô biết tại sao mà. Cô thay đổi địa điểm gặp gỡ của chúng ta vào phút chót. Tôi đã phải đi bộ cả phút từ bến xe buýt dưới cái nắng chói chang trong bộ đồ mà cô bắt tôi mặc— ”
“Chà, tôi thực sự không quan tâm tại sao cậu đến muộn. Thì, có một tử cung vừa rơi xuống. Cậu có biết điều này có nghĩa là gì không, Odagiri-kun?"
Tôi biết cô đang cố đổi chủ đề vì nghĩ rằng tôi sẽ than vãn suốt cả tiếng đồng hồ.
Tôi nuốt những lời mà mình muốn nói xuống. Tôi muốn hút một điếu thuốc. Tuy nhiên, sếp của tôi lại không thích việc hút thuốc, và việc một thằng mười chín tuổi hút thuốc là vi phạm pháp luật. Tôi không có gan để hút thuốc trước mặt cảnh sát.
“Cậu nên bỏ thuốc lá, Odagiri-kun. Bất kể có ai đó xung quanh hay không. Dù sao thì cái khói thuốc đó có gì ngon đâu? ”
“Làm ơn đừng đọc suy nghĩ của tôi nữa, Mayu-san. Ngoài ra, việc tôi hút thuốc không phải việc của cô."
Đó là lỗi của cô ngay từ đầu khi tôi đã trở thành một thằng nghiện thuốc lá nặng do căng thẳng, đồ khốn nạn.
Môi của Mayuzumi cong lên thành một nụ cười thú tính. “Quên chuyện đó đi, trở lại chủ đề chính. Việc một tử cung rơi xuống có nghĩa nạn nhân là nữ. Đàn ông không có tử cung. Điều này làm tăng thêm độ tin cậy cho nhận định của cô ấy."
Tôi thở dài một hơi. Tôi không biết đó là điều tốt hay điều xấu. Khoác lên vai chiếc dù che nắng, Mayuzumi bắt đầu bước đi. Nhìn thấy những bước đi uyển chuyển của cô ấy, những người qua đường mở một lối đi cho cô ấy và đâm sầm vào tôi.
"Vậy kết quả khám nghiệm của cậu thế nào?" cô ấy hỏi.
“Tôi chẳng thể nói gì ngoại trừ việc cô ấy bị bệnh tâm thần. Cô ấy muốn giết em gái mình. Tôi không muốn nhận ca này. Cô ấy nên đến gặp bác sĩ tâm lý hoặc cái gì đó tương tự trước."
“Hừ. Cậu đúng. Cậu có thể đúng. Nó chỉ…"
Mayuzumi hướng đầu dù che nắng lên trên. Tôi nhìn theo nó. Cảm giác như ai đó đang đứng trên nóc tòa nhà, nhưng bóng dáng của họ bị che khuất bởi một thứ ánh sáng đầy màu sắc. Cảm thấy kỳ lạ, tôi đưa mắt nhìn lại phía trước và nhìn thấy Mayuzumi đang đứng trước một máy bán hàng tự động bên đường. Cô ấy đang dò dẫm tìm thứ gì đó trong khe trả lại tiền xu. Khi nhận thấy ánh nhìn của tôi, cô ấy cười toe toét và tiếp tục nói như không có chuyện gì xảy ra.
"Thực tế là, nội tạng vẫn cứ tiếp tục rơi."
Một hiện tượng kỳ lạ đã xảy ra gần đây - các cơ quan nội tạng rơi xuống chân của các tòa nhà bỏ hoang. Còn là nội tạng của ai thì chẳng ai biết.
Tôi đã gặp một người phụ nữ nói rằng cô ấy biết sự thật đằng sau vụ này.
Nhưng tôi không thể hiểu được câu chuyện của cô ấy.
* * *
Em gái tôi đã tự tử bằng cách nhảy khỏi một tòa nhà cách đây một tháng.
Rõ ràng, em ấy đang gặp vấn đề trong công việc. Tôi rất sốc, vì tôi không thể nhận ra chuyện đó. Đúng vậy, em gái tôi đã nhảy từ nóc một tòa nhà bỏ hoang, như thể cô ấy nhảy xuống một bể bơi. Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra trong tâm trí mọi người khi họ đang rơi. Khi lao vào lớp không khí dày, họ có cảm thấy hối tiếc hay sợ hãi không? Cái cảm giác khi rơi thẳng xuống…
Oh, tôi xin lỗi. Dù sao thì, em gái tôi đã tự tử bằng cách nhảy khỏi một tòa nhà cách đây một tháng. Khi được đưa đến bệnh viện, em ấy vẫn còn sống, nhưng rất khó có khả năng em ấy sẽ qua khỏi. Nhưng tôi không thực sự quan tâm.
Vấn đề là người em gái sắp chết của tôi đã biến mất, mặc dù không có ai đến thăm cô ấy trong bệnh viện. Cô ấy không thể tự đi được. Một thời gian sau khi em ấy mất tích, một phần nội tạng đã rơi từ tòa nhà bỏ hoang mà em ấy đã nhảy xuống. Đúng vậy, tôi đang nói về trường hợp một lá gan vẫn đang hoạt động đột ngột rơi xuống từ một tòa nhà. Tôi biết chắc rằng nó thuộc về em gái tôi. Cơ thể của em gái tôi đang cố gắng tự tử một lần nữa, từng bộ phận một. Cơ thể của cô ấy đã tự thoát ra khỏi phòng bệnh, và nó đang rơi xuống từng chút một. Tôi yêu em gái tôi. Yêu cô ấy hơn bất cứ ai. Đó là lý do tại sao tôi phải giết em gái mình. Đó là trách nhiệm của tôi. Đó là lý do tại sao tôi phải giết cô ấy. Tôi đã nói cho bạn biết tại sao tôi lại làm thế chưa? Thì…
Bởi vì tôi yêu cô ấy.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage