B.A.D

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

Vol 01 - Chương 01: Part 3

"Anh nghĩ sao?" Cô cất tiếng. “Chị gái tôi không đẹp sao? Cô ấy có đáng yêu không?"

Trong suốt cả mấy giây, tôi không thể hiểu cô ấy muốn nói gì. Tôi nhìn vào khuôn mặt tươi cười trong những bức ảnh và gật đầu, còn Kazue thì nở một nụ cười ngây thơ. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của cô ấy, nhưng tôi đã cắt ngang cái thứ đó để đi thẳng vào vấn đề chính.

“Tôi biết cô vẫn còn đang rất sốc sau cái chết của chị gái, nhưng chúng tôi cần thêm thông tin để giúp chúng tôi điều tra. Nếu cô không phiền, cô có thể cho chúng tôi biết thêm một chút về chị ấy được không? "

Kazue khó hiểu nghiêng đầu. "Kiểu thông tin nào?"

Thật luôn? Cô ta không hiểu à?

"Về những gì đã xảy ra với chị ấy."

"Ừm, tôi xin lỗi, nhưng anh muốn biết thêm gì về vụ việc?"

"Hoàn cảnh xung quanh vụ tự tử của chị ấy, tất nhiên rồi."

Chớp mắt mệt mỏi, Kazue ngồi thẳng lưng lên. “Tôi đã nói với anh tất cả mọi thứ. Tôi không quan tâm đến việc chị gái tôi tự tử. Điều quan trọng là cô ấy vẫn chưa chết. Cơ thể đang hấp hối của cô ấy đã biến mất và đang cố gắng tự sát một lần nữa, mặc dù theo một cách kỳ lạ. Cô ấy không thể bước sang thế giới bên kia, vì vậy tôi phải giết cô ấy. Là một người yêu chị gái mình hơn bất cứ ai khác, tôi là người duy nhất có thể làm được. Tôi muốn anh tìm thấy người chị của tôi trước khi cơ thể cô bắt đầu thối rữa. Hãy tìm xác cô ấy. Và tôi sẽ giết nó. Tôi sẽ không gây thêm rắc rối cho anh đâu ”. Cô bĩu môi.

Cô ta điên, điên thật, không phải do tâm lý bất ổn, mà là do não có vấn đề.

Khi ta căng thẳng, một số loại công tắc sẽ được bật lên trong cơ thể. Tôi thực sự muốn hút một điếu thuốc, nhưng tôi nắm chặt tay lại, kiềm chế. Bình tĩnh. Quên đống logic đi, tập trung vào các móc nối giữa những mảnh ghép vô lí, chúng PHẢI có một nguyên nhân nào đó.

Chị gái của cô ta, người được cho là đã cố tự tử, đã biến mất và lần này lại nhảy xuống lần nữa theo một cách quái đản. Kazue muốn chúng tôi tìm thấy cơ thể của cô ấy trước khi mọi bộ phận nội tạng rơi xuống. Vì cô ấy không chỉ đơn giản mất tích nên các mối quan hệ cá nhân và động cơ tự sát của cô ấy không cần thiết cho cuộc điều tra.

Nó hợp lý một cách hoàn hảo. Nhưng CÁI GÌ hợp lý cơ?

"Tôi có thể hỏi hai câu được không?" Tôi nói.

“… Cứ tự nhiên.”

“Trước hết, chị gái cô đã tự tử. Tuy nhiên, cơ thể của cô ấy đã biến mất khỏi bệnh viện và cô ấy lại tiếp tục tìm đến cái chết của mình. Đúng không?"

"Đúng vậy."

"Được rồi. Nhưng tại sao lại phải rắc rối tới vậy? Cô ấy đã ở trong tình trạng nguy kịch. Chị ấy vẫn sẽ chết dù có ở lại bệnh viện hay không. "

Một cơ thể mất tích đang nhảy xuống theo từng phần một. Làm thế nào mà một hiện tượng kỳ lạ như vậy lại xảy ra?

Kazue nuốt nước bọt. Mặt cô ấy hoàn toàn vô hồn. Cảm thấy khó chịu, tôi cố nói tiếp, nhưng nụ cười dịu dàng của cô ấy đã đáp lại.

"Ai biết? Đối với tôi, chị gái mình đang nghĩ gì không quan trọng. Nhiệm vụ duy nhất của tôi là giết cô ấy, chỉ thế thôi."

Cô ấy phun ra những từ đáng lo ngại mà không do dự. Tôi thề ai nghe được mấy câu này cũng đều sẽ phán rằng cô ta bị điên không chút do dự.

"Còn điều thứ hai."

"...Anh cứ tiếp tục."

“Thi thể của chị gái cô đang rơi từ trên sân thượng xuống, từng chút một. Toàn bộ nội tạng của cô hiện đang được cảnh sát tạm giữ nghiêm ngặt. Nếu cơ thể cô ấy rơi xuống, nó sẽ trống rỗng. Thứ đó — Xin lỗi, về cơ bản nó chỉ là một cái xác. Hơn nữa, cơ thể của cô ấy sẽ quay lại mặt đất. Hoàn toàn không có ích lợi gì khi tìm kiếm cô ấy và giết cô ấy. Một khi cô ấy xuất hiện trở lại, cô ấy sẽ chết.”

Kazue im lặng.

“Tôi không thấy ta cần phải tìm cô ấy,” tôi tiếp tục. "Trừ khi cô muốn làm hậu sự cho chị mình."

Kazue nở một nụ cười đau khổ. Khóe miệng cô nhếch lên một góc tựa như đã được tính toán từ trước. Đó là biểu hiện của một người biết ảnh hưởng của nét mặt mình đối với người khác.

“Anh không bao giờ hiểu được đâu.” cô nói. Những lời cô ấy nói chính xác là những gì tôi mong đợi được nghe. Nước mắt dần trào ra trong đôi mắt u ám của cô. “Chị gái tôi sẽ trở lại và tự sát một lần nữa. Tôi không muốn điều đó xảy ra."

Cô chớp mắt, khiến những giọt nước mắc kẹt trong đôi mắt chảy dài trên má. Ngay cả diễn viên cũng không thể thực hiện được điều này. Cách cô ấy bấu chặt vạt áo trông thật đau lòng.

"Lựa chọn duy nhất của tôi là giết cô ấy trước khi cô ấy tự sát."

Nụ cười của cô méo xệch. Dối trá. Tôi không thể tin tưởng cái sự điên rồ rõ ràng đến mức nực cười như vậy.

"Thôi vậy. Ta nói đên đây thôi. Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của cô."

Trong lúc cúi đầu chào tạm biệt, tôi liếc nhìn cô ấy. Không còn giọt nước mắt nào trên đôi mắt cô lúc này. Cô ấy chắc chắn đang che giấu điều gì đó.

Bao nhiêu trong số những gì cô ấy nói với tôi là dối trá? Điều đó mới là việc tối quan trọng.

Tôi từ chối yêu cầu tiễn về và rời khỏi nhà Kazue. Tôi hít một hơi thật sâu. Không khí trong lành tràn vào phổi, mang đến cảm giác dễ chịu cho cái cổ họng đang tê cóng bởi mùi thối của tôi. Thật tuyệt nếu có một diếu thuốc bây giờ, nhưng tôi phải hoãn lại một chút.

Tôi giả vờ rời đi nhưng vẫn lảng vảng quanh đó. Tôi đến gần một bốt điện thoại cách nhà Kazue một khoảng, và không hề xin phép, tôi vươn tay ra.

Tôi túm cổ một người đàn ông đang vờ làm người qua đường. Gã chưa kịp bỏ chạy thì tôi đã kéo mạnh lại khiến hắn mất thăng bằng và vòng tay mình qua cổ rồi ghì chặt hắn. Một cách hơi thô bạo để xử lý chuyện này, nhưng vì đang có tâm trạng hơi tệ nên tại sao lại không?

"Tại sao anh lại theo dõi ngôi nhà đó?" Tôi hỏi.

"Ý cậu là sa-"

"Không vờ vịt gì hết, tôi biết anh theo dõi nó từ khi tôi đi vào nhà rồi."

Nói thật thì tôi chỉ đoán mò thôi, nhưng khuôn mặt của hắn liền đanh lại. Trước khi vào nhà, tôi cảm thấy mình đang bị theo dõi, nhưng tôi không nhìn thấy ai. Tuy nhiên, sau khi rời đi, cuối cùng tôi cũng phát hiện ra anh ta. Tôi biết thừa hắn đã theo dõi tôi suốt nãy giờ. Chiếc áo sơ mi của gã đã ố vàng vì mồ hôi, và mái tóc mỏng dính đầy gàu của gã cũng ướt đẫm. Hẵn trông có vẻ già hơn so với tuổi thật của mình.

"Nói. Ngay."

“O-Oh… hehe… M- mày là bạn trai của ả đó hay sao?” Đột nhiên, gã bắt đầu cười khúc khích. Hơi thở gã có mùi trứng thối, có vẻ như có gì đó không ổn trong dạ dày hắn. “T- tiếc ghê. Hehehe. Con ả đấy điên rồi. Cô ta là một kẻ giết người. Một kẻ sát nhân, tôi nói cho cậu biết đấy?"

Hắn vỗ nhẹ vào vai tôi và phá lên cười. Cách hắn quằn quại quanh co khiến cho gã trông giống như một kẻ loạn trí, nhưng những lời nói của hắn quá đáng lo ngại để có thể coi là vô nghĩa.

Sát nhân.

"Sát nhân là sao?"

“C-cậu không biết? Hehe. Hahaha. Nó… nó đã giết Yukikooooo! ” Hắn ta gào lên, rồi im bật.

Tôi chưa bao giờ nghe thấy cái tên Yukiko trước đây, nhưng tôi có thể dễ dàng đoán được đó là ai. Chị gái của Kazue. Nếu Kazue giết ai đó, đó chỉ có thể là một người. Nhưng chị gái cô ta đã nhảy khỏi một tòa nhà cùng ý nghĩ tự sát rồi.

"Không phải chết do tự sát à?"

“K-Không đời nào Yukiko lại tự sát. Cô ấy sẽ không bao giờ tự sát. Kazue đã giết cô ấy. Yukiko đã nói vô số lần rằng Kazue khiến cô ấy sợ hãi. Cô ấy nói cô ấy phát ốm vì phải chăm sóc con nhỏ đó. Kazue cứ dính vào cô ấy như keo, và cô ấy ghét điều đó”. Đột nhiên, mắt anh ta mở to. Hắn dang rộng hai tay và bắt đầu la hét. "Đúng. Đó là Kazue! Kazue đã giết cô ấy! Kazue đã giết Yukiko! ” Gã ta hét lên như thể đang hát.

"Có chuyện gì vậy, Odagiri-san?" Một giọng nói lạnh lùng cắt đứt dòng chữ quặn quẹo của hắn ta.

Tôi quay lại thì thấy Kazue đang đứng đó. Rõ ràng, tiếng la hét của tên kia đã truyền đến nhà cô. Tôi tặc lưỡi trong lòng. Sự xuất hiện của cô ấy khiến tôi không thể hỏi hắn thêm câu nào nữa.

Kazue nghiêng đầu. “À, cũng lâu rồi, Sugita-san. Cậu đang làm gì ở đây vậy?"

“Kazue…” Toàn thân Sugita sôi sục.

Tôi nhanh chóng dồn thêm lực vào cánh tay của mình để ghì chặt gã. "Bình tĩnh."

“Kazue… TẤT CẢ LÀ DO MÀY!”

"Thôi đi." Kazue bình thản đáp. "Chúng ta đã nói về chuyện này rồi."

Sugita nhổ ra một tràng những âm thanh giận dữ. “Tao thề… tao thề là tôi sẽ…”

“Đừng quên, tôi mới là người cho qua mấy hành động điên loạn của anh. Nếu anh tiếp tục làm phiền tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát."

Vai của Sugita run lên. Hắn thả lỏng cơ thể và hất cánh tay tôi ra. Rõ ràng là bây giờ không phải là lúc để dùng đến bạo lực. Lầm bầm chửi rủa, hắn bỏ đi. Cuối cùng cái lưng gù dính bẩn của anh ta cũng biến mất ở đằng xa. Tôi liếc xéo Kazue. Cô ấy vẫn cười, như mọi khi. Trông cô ấy không mấy quan tâm đến cuộc đối thoại của tôi với hắn.

“Tôi xin lỗi, Odagiri-san. Anh không sao chứ?"

“Không sao đâu. Tôi có thể hỏi người đó là ai không? Gã hành động có chút không bình thường. Nếu anh ta quá cố chấp, tôi nghĩ cô nên gọi cảnh sát."

“Cảm ơn sự quan tâm của anh. Nhưng đừng lo lắng. Tên đó không có gan để làm bất cứ điều gì đâu."

Kazue nhìn chằm chằm về hướng Sugita đã biến mất. Sự im lặng bao trùm hai người. Cô ấy dường như đã cảm nhận được câu hỏi không thành lời của tôi. Cô khẽ thở dài và bắt đầu nói.

“Tên anh ta là Sugita Tomoyuki. Bạn trai cũ của chị gái tôi."

"Bạn trai?"

", thưa anh, bạn. trai. cũ."

Tất nhiên. Việc ở trong mối quan hệ với một người đã chết là điều không thể. Không, điều đó có thể xảy ra, vì Yukiko đã biến mất khi vẫn còn sống. Nhưng dù thế nào đi nữa thì đó cũng là thứ rác rưởi không liên quan. Thứ tôi muốn hỏi cô ta là cái khác.

“Anh ta bị hoang tưởng à?” tôi nói.

"Hoang tưởng?"

"Ừ, Tôi không biết nói sao về nó nữa."

Hẳn cô ta có thể đoán được tôi sẽ nói gì tiếp theo, nhưng khuôn mặt cô vẫn tĩnh lặng như mặt nước. Không biết bên dưới nó chứa bao nhiêu bí mật nhỉ?

Thử trả lời câu này xem.

"Anh ta nói cô đã giết Yukiko."

Một lần nữa, Kazue nở một nụ cười hoàn hảo. "Bất cứ điều gì hắn nói đều vô nghĩa." Những gì cô ấy nói tiếp theo làm tôi há hốc mồm. "Anh ta và chị gái tôi đã chia tay trước khi cô ấy tự tử."

"Họ đã chia tay rồi?"

Tôi nhớ lại hành vi của Sugita. Chẳng phải anh ta đang theo dõi Kazue vì anh ta cảm thấy có gì đó không ổn với cái chết của người yêu anh ta sao? Nhưng họ đã chia tay rồi. Cái quái gì đang diễn ra thế?

“Đúng vậy, chị tôi dường như đã chia tay hắn một tuần trước khi tự tử. Tôi cũng rất ngạc nhiên khi biết được anh ta là đồng nghiệp của chị. Có vẻ như anh ta đã bám đuôi chị tôi cho đến ngay trước khi cô ấy tự sát. Đó là lý do tại sao tôi không nói với anh ta về sự mất tích của chị gái tôi. Tôi chỉ nói cô ấy đã tự sát và qua đời. Tôi cũng đã nói dối về đám tang của cô ấy. Tôi đã nói với anh ta rằng tôi đã tổ chức một buổi tang lễ riêng tư. Dù sao thì giờ anh ta cũng là một người lạ."

Cô nhìn chằm chằm vào hướng Sugita đã rời đi, những ngón tay cô đan vào nhau. Khuôn mặt ủ rũ của cô đầy lộ vẻ thương cảm với người đàn ông tội nghiệp. Tuy nhiên, một biểu cảm hiện ra đã thiêu đốt cả mắt tôi - nó chỉ hiện hữu trong một khoảnh khắc trước khi cái mặt nạ kia đậy lại.

Một nụ cười méo mó.

Nụ cười chế giễu mà cô ta hướng về Sugita mới là bản chất thật.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage