Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Truyện tương tự

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

597 3043

Majo to Youhei

(Đang ra)

Majo to Youhei

Chohokiteki Kaeru

Thế nên, gã quyết định dấn thân vào một chuyến hải trình đến một lục địa xa lạ, một vùng đất tuy đã được biết đến từ lâu nhưng chỉ mới có thể đặt chân đến trong những năm gần đây.

17 31

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

399 978

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

366 3837

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

45 289

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

289 6585

Tập 1 - Làm thế nào để chinh phục Asahi-san thuộc tính Ánh sáng - Chương 7 – Những người bạn còn sót lại

Đã hai ngày trôi qua kể từ hôm đó, và ngày thứ Hai u ám nhất thế giới đã đến.

À, mình muốn về nhà chơi game rồi...

Đó là lần thứ hai mươi trong ngày hôm nay tôi nghĩ như vậy từ chỗ ngồi ở hàng cuối cạnh cửa sổ.

Đồng hồ vừa điểm mười hai giờ, ngay giữa tiết Toán thứ tư. Ở phía trên lớp, thầy giáo lớn tuổi đang giảng những lời khó hiểu về số ảo và số phức. Chỉ nghĩ đến việc thời gian tra tấn này sẽ kéo dài thêm hơn ba tiếng nữa thôi cũng đã thấy mệt mỏi.

Như để trốn tránh thực tại, tôi lướt mắt khắp lớp học từ hàng ghế cuối. Thái độ trong lớp nhìn chung tỷ lệ thuận với khoảng cách từ bảng, nhỉ... Khi tôi để ánh mắt mình lơ đãng với những suy nghĩ như vậy, lưng của Asahi-san, người đang ngồi ở hàng đầu, lọt vào tầm mắt tôi.

Cô ấy đang chăm chú chép các ghi chú trên bảng vào vở với sự nghiêm túc giống hệt như khi chơi game. Vị trí của cô ấy, sự nhiệt tình của cô ấy—mọi thứ đều đối lập với tôi.

Đã hai ngày trôi qua kể từ đó, và giờ đây thậm chí còn có cảm giác việc cô ấy chơi game trong phòng tôi có thể chỉ là một giấc mơ.

Không thể tập trung vào bài học hơn bình thường, tiết thứ tư cuối cùng cũng kết thúc. Cùng lúc với tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa, lớp học, vốn im lặng trong giờ, ngay lập tức trở nên náo nhiệt.

"Ayaka~! Đi ăn trưa nào~!" (Hikaru)

"Được thôi... nhưng hôm nay tớ không mang bento, tớ sẽ ăn đồ ở căng tin." (Ayaka)

"Vậy thì chúng ta cùng nhau đi ăn ở căng tin! Ồ, hôm nay món đặc biệt hàng ngày là tôm chiên phải không! Cùng đổi món nhé!" (Hikaru)

"Sao cậu lại nghĩ tớ sẽ gọi món đặc biệt hàng ngày...?" (Ayaka)

Trước khi tiếng chuông còn chưa dứt hẳn, Asahi-san đã là người đầu tiên mời bạn thân, Hino Ayaka, đi ăn trưa. Hai người rõ ràng là bạn thân từ tiểu học, một cảnh tượng thường thấy hàng ngày trong giờ nghỉ trưa.

Các cô gái nổi tiếng khác cũng nhập hội, tạo thành một nhóm như công chúa và đội cận vệ hoàng gia.

Đương nhiên, tôi không được mời tham gia cùng họ.

Nhóm nam nữ hỗn hợp do các cậu bạn nổi tiếng dẫn đầu, các nhóm thân thiết kết nối bởi các hoạt động câu lạc bộ...

Như thể hệ thống cấp bậc ở trường đã định sẵn thứ tự hành động, các bạn cùng lớp lần lượt tách ra.

Khi mọi người đã ổn định, cuối cùng cũng đến lượt tôi hành động. Lấy chiếc túi nhựa mà tôi đã mua trên đường đến trường ra khỏi cặp, tôi lặng lẽ rời khỏi lớp.

Tôi đi qua hành lang nối, di chuyển từ tòa nhà chính của trường sang tòa nhà riêng biệt bên cạnh. Sau đó tôi leo cầu thang, đi xuống hành lang tầng ba, và bước vào Phòng Đa năng B...

"Yo..." (Reiya)

Tôi chào những người đã đến trước tôi giữa những chiếc ghế được sắp xếp lộn xộn trong căn phòng ít được sử dụng.

"Yo." (Hayato)

"Này." (Yuuma)

Hai người, đang ăn bento trong khi cầm điện thoại thông minh, cũng chào lại một cách tương tự.

Kazama Hayato và Kaneda Yuuma.

Họ là một trong số ít bạn bè của tôi từ năm nhất... nghe thì hay đấy, nhưng trên thực tế, chúng tôi là những người bạn thuộc kiểu "u ám" còn sót lại, không thể hòa nhập vào các nhóm khác.

Chính việc chúng tôi ăn trưa ở đây, khuất tầm nhìn, đã nói lên vị thế của chúng tôi.

Tôi cũng ngồi xuống một chiếc ghế ngẫu nhiên, lấy chiếc bánh sandwich đã mua ra khỏi túi, và bắt đầu ăn.

Mặc dù chúng tôi ăn cùng nhau hàng ngày như vậy, nhưng cuộc trò chuyện không phải lúc nào cũng trôi chảy. Từ xa, cả ba chúng tôi có thể bị gộp chung là kiểu người "u ám", nhưng nhìn gần, chúng tôi là những cá thể hoàn toàn khác biệt.

Bên cạnh Hayato, người đang xem video trên điện thoại, Yuuma đang trải qua những cung bậc cảm xúc của một trò chơi gacha.

Đối diện họ, tôi thản nhiên lấy chiếc PC chơi game cầm tay, 'Streamdeck', ra.

Được rồi, hôm nay nên chơi game gì nhỉ?

Năm mươi phút nữa cho đến khi cơn ác mộng mang tên lớp học tiếp tục.

Ngay khi tôi chuẩn bị tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc duy nhất trong cuộc sống học đường u ám của mình—

"Cậu có phải là học sinh trung học duy nhất trên cả nước mang một thứ như thế đến trường không?" (Hayato)

—Hayato chen vào với một giọng điệu lạnh lùng.

"Đừng gọi nó là 'một thứ như thế'. Hơn nữa, chắc có khoảng bốn hoặc năm người nữa ngoài tôi... có thể." (Reiya)

"Kể cả có, thì cũng chỉ có bốn hoặc năm..." (Hayato)

"Dù sao thì, game hôm nay là... 'Poglin'!" (Reiya)

Cầm chiếc máy chơi game nặng tương đương một hộp bento đầy bằng một tay, tôi cho hai người họ xem. Poglin là một trò chơi có cảm giác như một game roguelike kiểu StS kết hợp với pachinko. Một lần chơi rất ngắn, khiến nó trở thành một tựa game hoàn hảo để chơi trong khoảng thời gian nghỉ trưa có hạn.

"Chưa bao giờ nghe đến~..." (Hayato)

"Có cô gái dễ thương nào trong đó không?" (Yuuma)

Như thường lệ, những phản ứng lạnh nhạt và không quan tâm từ hai người bạn lại đến.

"Trời ạ, hai cậu lúc nào cũng nói vậy... Nhìn này! Một con goblin với đôi mắt long lanh tinh xảo lăn những quả bóng để đánh bại kẻ thù theo kiểu pachinko!? Không phải là không thể cưỡng lại được sao!?" (Reiya)

"Không hẳn. Xem người khác stream còn dễ và hay hơn là tự chơi." (Hayato)

"Tôi không có động lực lắm trừ khi có các cô gái dễ thương." (Yuuma)

Thật là những người bạn hỗ trợ tuyệt vời làm sao.

Và thế là, thời gian trôi qua, mỗi người chúng tôi làm việc riêng, thỉnh thoảng chỉ trao đổi vài lời với những người bạn đồng hành này.

Khi giờ nghỉ trưa còn khoảng mười phút, ngay lúc tôi đang nghĩ đến việc quay lại lớp học—

"Ah~... Tôi cũng muốn có bạn gái~..." (Hayato)

Hayato, gục mặt trên bàn, nói với một giọng đau khổ hơn bình thường.

"Sao tự nhiên thế? Thời tiết mùa xuân ảnh hưởng đến cậu à?" (Reiya)

"Hôm qua, tôi thấy Komiya ở lớp mình đi tay trong tay với Fujimoto-san ở lớp A..." (Hayato)

"Fujimoto-san... ở câu lạc bộ điền kinh ấy à?" (Yuuma)

Đó là một cái tên tôi không biết, nhưng Yuuma thì có vẻ biết, ngẩng mặt lên khỏi điện thoại thông minh với vẻ tò mò.

"Ừ, chính Fujimoto-san đó, nổi tiếng với đôi chân đẹp trong môn chạy đường dài." (Hayato)

"Sao cậu biết thông tin về con gái ở các lớp khác vậy?" (Reiya)

"Tôi đã 'kiểm tra' tất cả các cô gái dễ thương trong khối rồi." (Hayato)

Khá là đáng sợ đấy... Tôi giữ suy nghĩ đó cho riêng mình.

"Hai người họ đi cùng nhau, trông siêu thân thiết... Kiểu, đó mới là tuổi trẻ, cậu biết không..." (Hayato)

"Komiya-kun cũng ngầu, nên họ chắc hợp nhau." (Yuuma)

"Trong khi hai người đó đang tận hưởng tuổi trẻ một cách trọn vẹn... thì tôi lại cầm gà rán mua ở cửa hàng tiện lợi trên một tay, và lướt xem các video ngắn trên điện thoại bằng tay kia..." (Hayato)

"Dùng điện thoại trong khi đi bộ thực sự nguy hiểm đấy, cậu nên dừng lại." (Reiya)

Lời chen vào bình tĩnh của tôi bị phớt lờ, và lời than vãn của anh ta tiếp tục.

"Thật là thảm hại, thật là buồn... Tại sao tôi không thể tận hưởng tuổi trẻ như vậy, thay vì ăn trưa trong một căn phòng ngột ngạt như thế này với hai thằng con trai khác..." (Hayato)

"Nhưng cái này cũng vui theo cách riêng của nó mà? Chúng ta có thể thư giãn mà không phải lo lắng về vẻ ngoài, tôi khá thích." (Yuuma)

"Im đi!! Không đời nào tôi để toàn bộ ba năm kỷ niệm trung học của mình chỉ là 'tán gẫu vẩn vơ với mấy thằng con trai trong phòng đa năng'!!" (Hayato)

"Thế tóm lại ý cậu là gì? Lớp học sắp bắt đầu rồi nếu chúng ta không quay lại." (Reiya)

Hayato đập cả hai tay xuống bàn và đứng dậy một cách khoa trương.

"Tôi sẽ có bạn gái trước kỳ nghỉ hè!!" (Hayato)

Và thế là, một mục tiêu quá cao so với chúng tôi đã được tuyên bố một cách ồn ào.

"Tôi hiểu, chúc may mắn. Tôi sẽ cổ vũ cho cậu." (Reiya)

Thản nhiên bỏ ngoài tai bài phát biểu chính sách của Hayato, tôi bắt đầu dọn dẹp rác ăn trưa của mình.

"Năm nhất cậu có giao tiếp được với cô gái nào đâu, nên giờ là không thể, đúng không?" (Yuuma)

Yuuma, mỉm cười vui vẻ, đâm một nhát dao sâu vào điểm chí mạng một cách chính xác. So với điều này, lời động viên thiếu chân thành của tôi còn tử tế hơn.

"Im đi! Hai cậu, nói những điều như vậy là sao! Các cậu không muốn có bạn gái à!? Có, đúng không!?" (Hayato)

"Hmm... Nếu hỏi có muốn hay không, thì tôi nghĩ là có, nhưng tôi không nghĩ mình cần phải tuyệt vọng đến thế~. Tôi hài lòng với việc 'cày idol' của mình lúc này. Đây, nhìn này, nhìn này." (Yuuma)

Nói xong, anh ta tự hào khoe nhân vật SSR đã được "đột phá giới hạn" tối đa trên màn hình điện thoại thông minh. Rõ ràng, hàng chục, thậm chí hàng trăm nghìn yên đã được chi cho một nhân vật này.

"Thôi xong, hỏi nhầm người rồi. Còn cậu thì sao, Reiya? Cậu không muốn có bạn gái à?" (Hayato)

"Cũng vậy. Không đủ để phải tuyệt vọng đến thế." (Reiya)

"Chậc... Ra vậy. À, cậu có cô em họ xinh đẹp, ngực khủng kia mà~. Hai người ngày nào chả ở một mình với nhau sau giờ học, đúng không? Chắc cậu chẳng thèm quan tâm đến bất kỳ cô gái nào khác ngoài kia." (Hayato)

"Đừng nói những điều nghe xấu như vậy... Tôi chỉ phụ giúp ở nhà hàng thôi..." (Reiya)

Hầu như mỗi ngày sau giờ học vào các ngày trong tuần, tôi đều phụ giúp ở nhà hàng kiểu phương Tây do anh họ tôi quản lý. Họ đã nài nỉ tôi cho họ đến thăm, nên tôi đã mắc sai lầm khi mời hai người này đến chỉ một lần duy nhất trước đây. Kể từ đó, họ thường xuyên nhắc đến chuyện này trong cuộc trò chuyện, khiến tôi hối hận vì đã đưa họ đến.

"Thôi, đùa chút... Cậu có bao giờ nghĩ đến việc muốn chơi game 'ngồi cạnh nhau' với một cô bạn gái dễ thương không?" (Hayato)

"Ngồi cạnh nhau, hả..." (Reiya)

"Ừ! Lao vào cứu cô ấy khi cô ấy gặp nguy hiểm, rồi cô ấy kiểu, 'Kyaa, tuyệt vời quá! Ôm tớ đi!' hoặc đại loại thế!" (Hayato)

"Hah... Cậu thực sự chẳng hiểu gì cả." (Reiya)

Tôi ôm đầu một cách bực bội trước Hayato, người đang nhấn mạnh ý của mình bằng một chút diễn xuất.

"Hiểu cái gì?" (Hayato)

"Nghe này nhé? Đối với tôi, game là sự giải thoát của một tâm hồn bị áp bức... Nghĩa là, khi tôi chơi game, tôi cần được tự do, không bị làm phiền... và, phải nói sao nhỉ, được cứu rỗi. Dù tôi có là một otaku u ám không nổi tiếng đến đâu, việc tiếp cận một tác phẩm với những động cơ cá nhân rõ ràng như thế là thiếu tôn trọng—" (Reiya)

...Thứ Bảy, bốn ngày sau khi tôi đưa ra bài phát biểu đầy vẻ đạo mạo đó.

"Bố ơi! Đóng cái đinh, cái đinh đi!!" (Hikaru)

"Đ-Đã rõ!" (Reiya)

Tôi đang ngồi vai kề vai với Asahi-san, tay cầm bộ điều khiển.

Việc cô ấy gọi tôi là 'Bố' không phải là một phần của trò chơi đặc biệt nào đó. Toàn bộ tình huống này bắt nguồn từ một câu nói duy nhất mà cô ấy đã thốt ra vào thứ Bảy tuần trước.

'Nhân tiện, lần tới cậu có muốn chơi vài trò mà chúng ta có thể chơi cùng nhau không?'

Nhận được những lời đó, tôi đã tìm kiếm một trò chơi mà chúng tôi có thể chơi cùng nhau. Một tác phẩm vừa vui, vừa thú vị, lại có thể thỏa mãn lòng tự trọng của một game thủ.

Sau khi vắt óc suy nghĩ, tôi nhớ đến sự tồn tại của một tựa game nhất định.

'It Needs Two'

Đó là một trò chơi phiêu lưu-hành động chỉ dành cho hai người chơi, thậm chí đã giành được các giải thưởng game danh giá.

Poglin: Tên được chơi chữ của game Peglin. game roguelike kiểu StS: Thể loại game xây dựng bộ bài roguelike lấy cảm hứng từ Slay the Spire.