Arslan Chiến ký

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 313

Tập 05 : Bóng ngựa lẻ loi - Hồi 3 : Hai cuộc đào thoát (4)

Vương quốc Turan tiến đánh từ biên giới phía đông của Pars. Arslan nhanh chóng đối hướng hành quân về thành Peshawar, trong khi Hilmes và Gieve đối đầu nhau trên núi Demanvand. Dù trên phương diện chính trị hay quân sự, đây là thời điểm vô cùng quan trọng. Nhưng ngay thời khắc nhạy cảm như vậy, phía Lusitania lại không có động thái nào. Không những thế, họ còn chẳng thể đưa ra quyêt định xuất quân hay không. Bởi vì vua Innocentius lẫn quân đội của Lusitania không thể làm gì nếu thiếu sự chỉ đạo của công tước Guiscard.

Tuy nhiên, đã có phương hướng tháo gỡ sự bế tắc. Vua Andragoras yêu cầu thương lượng, ngay sau khi Innocnetius bị các cận thần ép uống thuốc và ngủ say trên chiếc giường xa hoa của mình.

“Chuẩn bị 10 con ngựa, bao gồm ngựa thay thế, thêm một cỗ xe 4 ngựa kéo. Trước khi ta rời khỏi thành, các người tuyệt đối không được ngăn cản.”

Nhận tin này, Montferrat không khỏi kinh ngạc. Quân Luisitania thảm hại đến mức ngay cả tính mạng nhà vua cũng xứng làm điều kiện thương lượng của vua Andragoras? Họ thậm chí còn nghĩ Andragoras sẽ lấy tính mạng Guiscard ra đe dọa, yêu cầu bọn họ rút quân khỏi kinh đô chứ. Họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một cuộc đàm phán cam go và kéo dài nhiều ngày, ấy thế nhưng mọi chuyện lại kết thúc chóng vánh.

“Ý ngài là muốn rời khỏi đây?”

“Không phải đúng với mong muốn của các ngươi sao?”

Vua Andragoras thốt lên một tràng cười chế nhạo khi đang trò chuyện qua cánh cửa mở. Rồi ông ta chống mạnh thanh kiếm xuống sàn nhà.

“Lý do ta rời khỏi đây là để dẫn quân đoạt lại thủ đô. Lần tới gặp nhau, hai bên sẽ trực diện tranh đoạt bá quyền.”

Có phải vì ông ta rất tự tin mình sẽ thắng khi đấu trực diện? Montferrat không biết phải nói gì, nhưng ông hiểu ý nghĩa trong lời của đối phương.

“Được, ta hiểu rồi. Ta sẽ lập tức chuẩn bị ngựa và xe, báo cho quân lính không cản đường ngài. Nhưng khi nào ngài mới thả hoàng tử điện hạ? Ta hy vọng chúng ta có thể đưa ra thỏa thuận chính xác về vấn đề này.”

Vua Pars đáp lại Monferrat bằng một tiếng cười lạnh lùng.

“Ngươi không có lựa chọn nào ngoài tin tưởng ta. Nếu ngươi lo lắng, ta có thể trả trước cho ngươi một nửa.”

“Một nửa nghĩa là….”

Montferrat nghiêng đầu, ngỡ rằng mình không hiểu tiếng Pars.

“Ý ta là ta sẽ cắt đôi cơ thể hoàng tử của ngươi từ thắt lưng và trả trước cho ngươi phần thân dưới. Ngươi có muốn không.”

“Không, không !”

Andragoras quát vào mặt Monferrat khi ông ta còn đang lắp bắp:

“Đừng có cho rằng ai cũng lật lọng như lũ Lusitania hèn hạ các ngươi ! Chiến binh của Pars biết thế nào là danh dự. Để đảm bảo an toàn của ta và hoàng hậu, ta sẽ đưa tên công tước Guiscard của các ngươi đi cùng. Nhưng ta sẽ thả hắn quay về với các ngươi sớm thôi. Dù sao thì chẳng bao lâu nữa, đầu của hắn và vua Lusitania sẽ bị treo trên cổng thành Ecbatana sau khi quân đội của ta tiến đến đây tiêu diệt các ngươi. Đừng quên, mọi chuyện bây giờ là do ta quyết định!”

Motferrat cảm thấy sống lưng mình lạnh ngắt.

Dưới uy thế của vị vua hùnh mạnh ấy, Montferrat không thể thốt nên lời. Ông chợt nghĩ, dù vua Innocentius có dùng đến lưỡi gươm độc để thách đấu, e rằng cũng chẳng thể tổn hại một sợi tóc của vua Andragoras. Tại sao một kẻ chinh phục lại cảm thấy thất bại như thế trước vua của nước từng bị mình xâm lăng? Vậy thì sau đó thắng bại sẽ thế nào? E rằng bây giờ chưa ai đoán định được.

“Phục tùng một vị vua như vậy, tướng lĩnh Lusitania các ngươi vất vả lắm đúng không? Đáng thương làm sao.”

Những lời của vua Andragoras khiến trái tim Montferrat đau nhói. Kể từ lúc rời quê hương, tham gia cuộc viễn chinh này, ông chưa từng cảm thấy nhục nhã hơn thế. Khi Montferrat vừa đặt tay lên chuôi kiếm, Andragoras đã bình tĩnh nói.

“Một vị vua phải gánh vác cả vương quốc. Yếu đuối và đớn hèn là một cái tội. Nếu vua yếu, đất nước sẽ bị diệt vong. Không, nói đúng hơn là một vị vua yếu đuối sẽ phá hủy cả đất nước. Nhưng thôi, giờ không phải lúc nói chuyện này.”

Montferrat buông lỏng tay. Ông toát mồ hôi lạnh khi nghĩ nếu ban nãy mình hành động nóng vội thì chắc đã chết dưới kiếm của Andragoras rồi. Vậy là thỏa thuận đã được thiết lập.