Ngày 10 tháng 6, quốc vương thứ 14 của Turan, Tokhtomysh dẫn đầu một đội quân hùng hậu gồm toàn kỵ binh tiến vào lãnh thổ Pars. Đại quân này di chuyển về phương nam từ phía đông núi Demavant đã vô tình lọt vào tầm mắt Hilmes và Gieve.
Tokhtomysh hơn 40 tuổi, cao hơn chiều cao trung bình của nam giới xứ này một chút, bờ vai rộng, ngực cường tráng và đôi mắt nhỏ, sắc như kim. Với đồng đội, hắn là một người đáng tin cậy. Với kẻ thù, hắn khiến ai ai cũng phải cảnh giác.
Tướnng quân Jimsa dẫn đầu khoảng 100 kỵ binh từ đội tiên phong của Ilterish đến báo cáo tình hình hình chiến trận cho nhà vua.
“Tên vô dụng ! Chẳng phải hắn đã huênh hoang nói rằng sẽ cướp bóc sạch sẽ trên toàn lãnh thổ Pars và quay về kinh đô Samanga trước khi trăng khuyết à? Đừng nói đến Ecbatana, ngay cả khu vực biên giới Peshawar thôi, ta còn chưa chiếm được một ngôi làng nhỏ. Đây đúng là sỉ nhục với người Turan.”
Giọng điệu lẫn vẻ mặt vua Tokhtomysh không chứa bất kỳ sự khoan dung nào. Hắn đã nghĩ đêm đầu tiên sau khi đặt chân đến Pars lẽ ra được nghỉ ngơi trong cung điện có ban công lớn ở thành Peshawar.
“Thần vô cùng hổ thẹn. Hoàng tử Ilterish và các tướng lĩnh đều đang dốc sức chiến đấu.”
Jimsa, người phụ trách báo cáo không giấu được sự sợ hãi.
“Dốc sức chiến đấu nhưng không thể chiếm nổi một tòa thành?”
“Thật khó nói hết bằng lời.”
“Quân Pars mạnh đến thế sao?”
“Không. Theo ý thần thì chắc chắn không mạnh bằng.’
Jimsa nhướn mày đáp. Anh không cay cú vì thất bại, mà anh thật sự nghĩ rằng quân Pars không đáng sợ đến thế. Anh tin nếu đương đầu trực tiếp, quân Turan nhất định dành chiến thắng. Nhưng tiếc rằng thành Peshawar quá kiên cố.
“Ngoài thành không có gì để cướp sao?”
“Hầu hết các nông dân gần đó đã trốn vào trong thành Peshawar rồi, không còn gì nhiều để chiếm. Nếu không chiếm được thành thì không có gì để phân phát cho binh lính."
Vua Tokhtomysh có thói quen mỗi khi cướp được lượng lớn của cải, ông ta sẽ chia cho các thuộc hạ của mình làm phần thưởng nên luôn được đánh giá là một vị vua hết sức hào phóng.
Tiêu chuẩn về lòng trung thành của người Turan hết sức rõ ràng. Vị vua mang đến sự giàu có cho thần dân của mình là vị vua tốt. Uy quyền có lớn đến đâu, cai trị sáng suốt cỡ nào mà không đem về của cải cho thuộc hạ thì cũng chẳng còn gì để nói. Mà một vị vua bất tài sẽ sớm mất đi sự ủng hộ.
Dù quan điểm của họ là như vậy nhưng người ngồi trên ngai vàng lúc này không phải kẻ nhu nhược. Đặc biệt, Tokhtomysh nổi tiếng là cực kỳ tàn nhẫn với những thuộc hạ yếu kém.
Những người chống đối Tokhtomysh lên ngôi đều đã bị tiêu diệt. Những người tuy không đến nỗi thù địch nhưng ít giúp ích cho nhà vua thì bị tống giam hoặc đày ải, chỉ còn lại những người trung thành và hữu dụng nhất.
Lãnh địa của Turan nằm phía bắc lục địa. Địa hình chủ yếu là cao nguyên, và xa hơn nữa là vùng cực bắc quanh năm đóng băng, không có con người sinh sống. Khí hậu xứ họ cực kỳ khắc nghiệt, chỉ cần một đợt rét đậm trong năm là cỏ cây khô héo, đàn cừu chết sạch, một vùng đất không dành cho những vị vua bất tài và đám cận thần chỉ biết ăn chơi hưởng lạc.
Cho nên cuộc nam tiến của đại quân Turan là vấn đề nghiêm trọng không chỉ với Pars mà với cả vương quốc Sindhura. Vua Rajendra đệ nhị của Sindhura đáng lẽ phải nhờ cậy đồng minh Arslan của mình viện trợ, nhưng kể từ khi Arslan vào được thành Peshawar, hắn chỉ triển khai đội hình ở bên kia biên giới, không có bất cứ hành động nào tích cực. Hắn chỉ đồng ý để quân Pars đi sang lãnh thổ của mình trong khi bản thân tập trung tăng cường phòng thủ.
Một vị lão tướng Sindhura hỏi nhà vua.
“Thưa bệ hạ, người có ý định gì? Có tới Peshawar hội quân với Pars không?”
“Đừng nói những lời ngu ngốc như thế.”
Rajendra chỉ đơn giản phủ nhận suy nghĩ của vị tướng. HẮn vừa uống rượu mía làm ướt cổ họng, vừa giải thích.
“Dù sao đây cũng là vấn đề của Pars. Người nước ngoài như chúng ta mà tự đề cao bản thân sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của họ. Chúng ta chỉ có thể âm thầm giúp đỡ Pars chứ đừng tự lanh chanh giành công trạng của người ta.”
Rajendra luôn giữ thái độ bảo thủ với mọi quyết sách của mình.
Quân Pars từ lâu đã biết tính tráo trở của vị vua này nên ngay từ đầu chẳng có ai trông mong vào sự trợ giúp của hắn ta. Tại thành Peshawar, Dariun nhận xét về quốc vương nước láng giềng với bạn mình.
“Sao mà tin cậy Rajendra được? Bứt đi được một sợi tóc của hắn thôi, thiên hạ cũng được nhờ rồi.”
“À thì chính vì thế hắn mới có phần dễ đối phó.”
Narsus nở nụ cười đầy ác ý. Rajendra hành động tựa như không có nguyên tắc nào nhưng thực ra, mọi thứ hắn làm đều trung thành với một cơ sở nhất định. Nói cách khác, Rajendra sẽ trở thành đồng minh tốt nếu đảm bảo hắn được lợi.
Trên thực tế, Narsus không có nhiều quân cờ để tùy ý thao túng nên anh phải tận dụng hết mức có thể.
Sau lần xâm lược Pars đầu tiên, mọi việc diễn ra không suôn sẻ như mong đợi nên quân Turan bắt đầu sốt ruột.
Nhưng điều đó không có nghĩa là quân Pars dư thời gian. Giải phóng đất nước, giành lại kinh đô là nhiệm vụ cấp thiết phải hoàn thành. Hơn nữa, họ cũng không thể cho Lusitania ở Ecbatana thêm thời gian chuẩn bị lực lượng. Thủ lĩnh của phe địch, công tước Guiscard là kẻ thông minh, mỗi một giờ trôi qua, hắn có thể có thêm động thái mới rồi.
Guiscard bị vua Andragoras bắt làm tù binh và sống khổ sở suốt mười ngày. Trong hoàn cảnh đó, hắn không có cơ hội bày binh bố trận đối phó quân Pars, nhưng quân Pars không biết được điềi này. Dù Narsus nhận ra kẻ địch hành động chậm chạp một cách đáng ngờ và đoán có chuyện gì đó đang xảy ra ở kinh đô, nhưng dù sao anh cũng không phải thánh thần, không thể biết hết mọi thứ.
Vua Turan dẫn quân đến cổng thành Peshawar vào lúc tường thành vốn đã đỏ lại được hoàng hôn nhuộm đỏ rực hơn.
“Ta thấy quân kỳ của Turan!”
Elam, người phụ trách quan sát trên tường thành hô lên với giọng lo lắng. Arslan cũng bước tới kiểm tra tình hình. Quả nhiên có vô số lá cờ thêu hoa văn mặt trời tung bay trong gió. Arslan mới thấy lần đầu. Chàng từng nghe vố số lời đồn, nhưng trong ánh chiều tà đỏ au, lá cờ đó như một điềm xấu. Chú chim ưng Azrael kêu một tiếng cực kỳ không thân thiện trên vai Arslan.
Một kỵ sĩ trong bộ chiến giáp long trọng, khác biệt hẳn với những binh lính còn lại dong ngựa tới cổng thành, đi xuyên qua hai hàng binh lính gươm giáo sáng rực. Farangis giương cung đinh nhắm vào nhân vật kiêu hãnh ấy nhưng Arslan ngăn cô lại. Kỵ sĩ này hẳn là vua của Turan, và Arslan muốn nghe xem ông ta muốn nói gì.
“Ta là Tokhtomysh, vua Turan. Không cần nhiều lời. Nếu không ngoan ngoãn mở cổng đầu hàng, chúng ta sẽ san bằng toàn bộ các nước phía nam, thành phố này sẽ chìm trong biển máu. Ta đang chờ câu trả lời của các ngươi, nhưng hãy hiểu rằng người Turan rất ít kiên nhẫn.”
Tokhtomysh quát lên dưới thành nhưng Arslan quay đi khi ông ta chưa kịp tuyên bố xong, hoàn toàn không có ý định thương lượng.
“Nghe những kẻ nói thứ tiếng Pars thô lỗ như thế sẽ làm tổn thương đến đôi tai cao quý của điện hạ.”
Narsus chế nhạo khi bảo Arslan lui xuống.
“Kệ hắn la hét chán đi, rồi sẽ hành động thôi. Ta đã đoán được chin phần mười cách triển khai của của chúng rồi.”
Đương nhiên quân Turan không thể cứ tiếp tục quát tháo một cách vô ích. Từ hoàng hôn đến đêm khuya, khi bầu trời chuyển dần từ đỏ sang đen thẫm, thể giới đổi màu từng phút từng giây, đại quân cũng tiến gần hơn đến thành Peshawar.
“Mục đích của họ là cướp bóc. Nhà vua sẽ phân chia chiến lợi phẩm một cách công bằng.”
Narsus giải thích với Dariun.
“Đó là tư duy của những kẻ du mục. Vua Tokhtomysh không làm trái với mong đợi của người dân.”
“Nghe đơn giản nhỉ.”
“Đó là một hệ thống đơn giản nhưng hiệu quả. Khi quốc vương không hoàn thành trách nhiệm và nghĩa vụ của mình, các tộc trưởng không có lý do gì trung thành với ông ta. Điều này cũng đúng ở mọi quốc gia khác.”
“Vua không ra vua, tướng không ra tướng. Ở Serica người ta nhận xét như vậy.”
Nghe Dariun nói, Narsus nở nụ cười chế giễu.
“Đó là xứ tơ lụa và xứ Pars chúng ta đều là các nước văn minh, cho nên sẽ hình thành một hệ thống có quy chuẩn. Về mặt này thì cơ cấu của Turan khá dễ hiểu, nhưng không phải lúc nào trắng đen rạch ròi cũng là chuyên tốt.”
Quân Turan đông về số lượng, thiện chiến và dũng cảm nhưng không giỏi chiến tranh lâu dài. Để chống lại họ, trước hết cần có thành trì đủ kiên cố, thiết lập cơ sở cho một đợt trường kỳ kháng chiến. Đâu là bước đầu tiên trong chiến lược quân sự của Pars. Họ phải khiến cho quân Turan thêm sốt ruột. Khi cảm thấy không có cơ hội chiến thắng hoặc không vơ vét được lợi ích gì, chúng sẽ ngừng xâm lược, rút lui về lãnh địa, chờ cơ hội tiếp theo. Sau khi chúng giúp lui, Pars không đuổi theo đến tận Samangan, cũng không truy giết. Turan là một kẻ địch rất phiền toái. Tuy nhiên, sau khi đánh bại họ 5 lần, chỉ cần Pars bình ổn nội bộ và củng cố an ninh vùng biên giới thì chúng sẽ không mò tới nữa. Đối với Pars, Turan là thước đo sự thịnh vượng của quốc gia.
“Cần phải giải quyết xong những chuyện tai ướng chốn trần tục này càng sớm càng tốt. Ta muốn quay về thế giới hội họa.”
“Ngươi chưa từ bỏ ý định ấy à?”
“Nghệ thuật đang gọi tên ta, ta nghe thấy âm thanh ngọt ngào của nó.”
“Ngươi nghe nhầm rồi.”
Hiệp sĩ áo đen cắt đứt ảo tưởng của bạn mình. Vị quân sư thông thái bậc nhất xứ Pars nhìn vị tướng dũng cảm bậc nhất xứ Pars, hằn học mà không phản bác được gì.