Thấy sự xuất hiện của hoàng tử và eran, sắc mặt vua Andragoras thậm chí còn tồi tệ hơn. Ông ta biết rõ vì sao con trai và lão tướng quan trọng nhất của ông lại chạy đến đây một cách vội vàng như vậy.
"Phụ vương...."
Arslan vừa cất tiếng đã lập tức bị áp đảo bởi âm lượng gấp mười lần.
"Con đang làm gì ở đây khi ta không hề cho gọi? Giờ không phải lúc chõ mũi vào việc của người khác. Lo tập luyện kiếm thuật đi. Biến khỏi đây!"
Đối mặt với những lời mắng nhiếc gay gắt hơn là khiển trách dặn dò, Arslan không thể không sinh lòng oán giận. Dù những gì nhà vua nói không sai, nhưng tại sao ông ta luôn đối đãi với con trai mình với một thái độ như thế. Trái lại, nhà vua luôn cư xử với mẹ của Arslan, hoàng hậu Tahamine với sự ấm áp, dịu dàng đến gần như say đắm.
Tất cả mười hai marzban đương triều đều phục vụ dưới thời vua Andragoras đệ tam và eran Vahriz trong quân đội Pars. Mười hai người này lần lượt là Sam, Kubard, Shapur, Garshasp, Kharlan, Kishward, Manuchurch, Bahman, Khwashed, Kurup, Hayir và Dariun. Trong số họ, Kishward và Bahman. Trong số đó, Kishwảd và Bahman đóng quân ở biên giới phía đông, Sam và Garshasp trấn giữ kinh đô Ecbatana, tám người còn lại chiến đâu bên cạnh nhà vua và eran. Mỗi người trong số 8 marzban này đều chỉ huy 1 vạn kỵ binh. Bao gồm cả đội cận vệ tinh nhuệ của nhà vua gồm 5000 athanatoi "người bất tử", tổng cộng là 8 vạn 5 nghìn kỵ binh. Tất cả bọn họ cùng với lực lượng bộ binh đang dàn quân trên khắp bình nguyên Atropatene.
Với tư cách là thái tử, Arslan có khả năng sẽ nắm quyền chỉ huy tất cả những người này với tư cách là quân vương vào một ngày nào đó. Tuy nhiên, vị trí và quyền lực là hai vấn đề khác xa nhau. Vào thời điểm này, chàng chỉ là một binh sĩ cấp thấp được giao quyền chỉ huy một trăm kỵ binh. Tất nhiên vì đây là lần đầu xuất chinh, chỉ huy một nhóm lính không phải nhiệm vụ dễ dàng. Trên thực tế, những người này đúng ra còn là cấp trên của chàng. Nhưng dù thế đi chăng nữa, chí ít nhà vua cũng phải để chàng nói ra suy nghĩ của mình chứ.....Arslan thầm nghĩ vậy.
Vahriz thấy Arslan không nói nên lời, bèn bước tới chắn trước mặt chàng. Nhưng thay vì mở miệng, ông lại dùng hành động thay thế. Ông bước về phía cháu trai của mình, sau đó bỗng nhiên vung tay lên, tát một cú trời giáng vào mặt Dariun.
"Thằng nhóc láo xược, còn không nhận ra vị trí của mình à? Sao mi dám cãi lời đức vua?"
"Thưa chú, cháu chỉ....."
Dariun vừa mới mở miệng đã nhận thêm một cú tát nữa. Chẳng còn cách nào, anh đành thở dài thường thượt, quay về phía nhà vua, cúi đầu xuống không nói một lời. Eran Vahriz cũng quỳ xuống bên cạnh.
"Bệ hạ, xin cho phép lão già này nhận lỗi thay đứa cháu ngu ngốc. Mong bệ hạ thương xót mà tha thứ cho sai lầm của nó."
"Đủ rồi, Vahriz."
Dù nhà vua đã nói vậy nhưng sự không hài lòng vẫn biểu hiện rõ trên gương mặt cũng như giọng nói của ông ta. Nhìn xuống vị tướng già, vua Andragoras nhận ra những lời quở trách gay gắt ban nãy thực ra chỉ là một cách thông minh để bảo vệ đứa cháu, đồng thời cho phép mình rút lại sự trừng phạt mà không bị mất mặt. Nếu không, sự bất mãn của hai bên sẽ tiếp tục gây ra mâu thuẫn trong quân đội và kết thúc bằng vết rạn nứt không thể cứu chữa.
"Dariun!" Vua Andragoras nói với hiệp sĩ trẻ đang quỳ trước mặt mình bằng giọng nói rắn đanh, "Việc tước bỏ chức marzban của ngươi, ta sẽ không rút lại ! Tuy nhiên, ta vẫn cho ngươi một cơ hội để khôi phục vụ trí. Nếu ngươi thể hiện tốt trong trận chiến sắp tới với tư cách là lính tiên phong, ta sẽ cân nhắc chiến tích của ngươi và định đoạt tiếp."
"Vô cùng cảm tạ sự độ lượng của bệ hạ." Dariun đáp, rõ ràng đang rất đấu tranh mới có thể tìm ra một cách phản ứng thích hợp.
Nhà vua thậm chí còn không buồn liếc nhìn anh ta. Thay vào đó, ông hướng ánh mắt lạnh lùng về phía Arslan, người vẫn lúng túng tứng một bên.
"Sao con còn ở đây?"
"Phụ vương yên tâm, con sẽ đi ngay đây."
Nói rồi Arslan lập tức rời khỏi trại. Chắc hẳn nhà vua đang tâm trạng không vui nhưng Arslan cũng không cảm thấy hài lòng. Rõ ràng vua Andragoras đã suy nghĩ đến cảm xúc của Vahriz, một vị tướng lãnh thân cận của ông ta. Nhưng vì sao với con trai và là người kế thừa ngai vị của mình, ông ta chưa một lần cân nhắc thái độ?
Dariun vội vàng bắt kịp với vẻ mặt ăn năn.
"Xin thứ lỗi cho thần vì đã khiến điện hạ gặp rắc rối."
"Không sao. Dù gì ngươi nói cũng đâu có sai, phải không."
"Vâng, ngài Kharlan cũng đồng ý với thần. Thần không có ý đổ lỗi cho người khác đâu, nhưng thực tế chính ngài ấy đã đề nghị thần nói ra suy nghĩ với đức vua."
Arslan gật đầu, nhưng sự chú ý của chàng lập tức chuyển sang một nhân vật khác, người này hiện không có mặt.
"Dariun, Narsus là người thế nào vậy?"
"Thần coi cậu ấy như một người bạn. Theo hiểu biết của thần, trên thế gian này không một ai thông minh hơn cậu ta."
"Vớ vẩn ! Nó chỉ là một thằng lập dị hỗn láo." Eran đi sau phản bác lại với vẻ giễu cợt.
Dariun đáp với vẻ thách thức trong ánh mắt, "Chú à, chẳng phải chú từng thừa nhận Narsus là chiến lược gia giỏi nhất trong vương quốc hay sao? Hay điều đó cũng vớ vẩn nốt."
"Ta chỉ nói về khiếm khuyết trong tính cách, chứ không phải khiếm khuyết về trí tuệ."
Nhìn hai người họ cãi nhau, Arslan chợt cảm thấy ghen tị. Chàng chợt nhận ra, nếu như mình và cha mình có thể nói chuyện đầy hào hứng và thẳng thắn như thế này thì thật hạnh phúc biết bao. Biết bản thân không thể xen vào hai chú cháu họ được, Arslan lên ngựa và quay đi.
Vị eran cúi đầu trầm tư sau khi hoàng tử đi khuất, rồi tiếp tục mắng đứa cháu trai của mình, "Dariun, ngay cả khi cháu muốn thỉnh cầu nhà vua thì cũng phải biết chọn thời điểm một cách khôn ngoan, rõ chưa hả? Bệ hạ cuối cùng đã công nhận thành tích và năng lực của cháu nên mới thăng làm marzban, ấy vậy mà chỉ với một hành động, cháu đã phá hủy tất cả. Như vậy có đáng không?"
"Vâng, cháu biết. Phải lựa thời điểm thích hợp mới đưa ra kiến nghị. Nhưng nếu đợi tới lúc chúng ta thua trận thì nói gì cũng muộn rồi."
Với nhà vua và hoàng tử, Dariun đương nhiên phải khiêm nhường. Nhưng trước mặt chú mình, anh ta chẳng buồn tỏ ra hối hận.
"Chú, cháu không tin quân ta nắm lợi thế trong trận chiến này. Giờ có cho cháu quay lại đó, cháu cũng trình bày y hệt ban nãy...."
Vị eran đã già nhưng vẫn cường tráng không khỏi lắc đầu, "Đừng nói những điều vô nghĩa nữa, cả Narsus cũng vậy. Cậu ta lúc nào cũng tự cho mình là đúng, không thèm kiêng nể gì. Họa từ miệng mà ra cả."
Dariun định nói gì khác, nhưng khi nhận ra dù mình có nói gì cũng chỉ bị chú khiển trách, anh đành giữ im lặng.
Ông lão nhanh chóng đổi đề tài.
"Dariun, đã mười sáu năm kể từ khi ta khoác lên mình áo choàng của eran."
"Lúc cháu sinh ra, chú đã là marzban rồi."
"Đúng vậy, quả là một thời gian dài. Nhìn xem, râu của ta bạc hết rồi."
"Nhưng chú vẫn rất hung hãn đấy thôi."
"Thằng ranh con này! À thôi quên đi. Dù sao cũng sắp đến lúc ta phải nhường chỗ cho thế hệ trẻ rồi."
Dariun chớp mắt.
Thấy sự bối rối của cháu mình, ông lão nói với giọng rắn rỏi nhưng chừng mực, "Cháu sẽ là eran tiếp theo của vương quốc Pars. Ta đã nói với hoàng hậu về mong muốn này của ta trước khi lên đường rời kinh đô."
Dariun kinh ngạc nhìn chú, "Cháu rất vui vì được chú đánh giá cao, nhưng thưa chú, bất cứ quyết định nào liên quan đến những vấn đề như thế này đều phải tuân theo mệnh lệnh của đức vua. Chưa kể chuyện ban nãy.....Chú à, dù nói gì đi nữa, giờ bệ hạ cũng không thèm quan tâm đâu."
"Cháu nói gì thế, đương nhiên ngài ấy sẽ quan tâm chứ. Ngài biết rõ khả năng của cháu mà."
Ông lão ngáp nhẹ.
"À phải rồi, Dariun."
"Vâng?" Dariun vô thức rướn người về phía trước, đoán xem chú mình định nói gì tiếp theo.
"Cháu đã quen biết hoàng tử Arslan khá lâu rồi. Cháu nghĩ bề ngoài ngài ấy thế nào?"
"Ừ thì, hoàng tử càng lớn trông càng nhã nhặn. Chỉ khoảng hai ba năm nữa thôi, mọi tiểu thư trong kinh thành đều sẽ tranh giành ngài ấy. Nhưng sao chú hỏi vậy?"
"Cháu nghĩ ngài ấy giống ai? Đức vua hay hoàng hậu?"
Dariun khá bối rối trước câu hỏi của chú mình. Chắc chắn diện mạo không phải là một phẩm chất tuyệt đối quan trọng đối với một vị quân vương, thế tại sao chú lại quan tâm đến một chi tiết nhỏ nhặt như vậy?
"Nghiêm túc thì, cháu thấy ngài ấy giống hoàng hậu hơn."
Nói chính xác hơn, không phải Arslan giống hoàng hậu, mà là chàng không hề giống cha mình, vua Andragoras đệ tam. Nhưng với tư cách là một chư hầu tầm thường, đó không phải là điều Dariun nên nói ra miệng.
"Đúng như ta nghĩ, ngài ấy không giống bệ hạ." Eran trả lời, gật đầu như đọc được suy nghĩ của cháu mình. Thật vậy, nếu hoàng tử trông giống vua cha, gương mặt trông sẽ phải thô ráp, rắn rỏi với dáng vẻ dung dữ, uy nghiêm hơn. Ông lại nói, "Dariun, cháu có thề sẽ trung thành với hoàng tử Arslan không?"
Vị hiệp sĩ trẻ, cho đến vài phút trước đây vẫn còn là một tướng lĩnh chỉ huy vạn quân, nhìn chú mình một cách đầy hoài nghi. Khi trận chiến quan trọng còn ở ngay trước mắt, thái độ của ông cụ quả thật không thể nào hiểu nổi.
"Vâng, cháu luôn thề trung thành với hoàng gia Pars mà. Giờ chú muốn cháu...."
"Ý ta là chỉ với điện hạ thôi, Dariun."
"Cháu hiểu rồi, nếu đó là điều chú muốn."
"Thế trên kiếm của cháu chứ?"
"Cháu thề trên kiếm."
Sau khi tuyên thệ, vẻ mặt nghiêm túc của Dariun trở thành nụ cười gượng gạo. Anh chỉ cảm thấy chú của mình hơi căng thẳng quá về vấn đề này. "Chú có muốn cháu viết thệ ước hay gì không ạ?"
"Không cần, trên lời nói là đủ rồi."
Trên gương mặt Vahriz chẳng có chút vui vẻ nào. Trái lại, ông tỏ ra trang trọng vô cùng. Khi thấy điều này, Dariun buộc phải bỏ đi vẻ hời hợt.
"Ta chỉ muốn cháu trở thành bạn đồng hành trung thành của hoàng tử Arslan. Dù sao, cả ngàn kỵ binh cũng không sánh được với cháu."
"Chú à...." Dariun cao giọng. Nếu đó là mong muốn từ người chú kính yêu, anh đương nhiên sẽ chấp thuận mà không do dự. Nhưng điều đó không ngăn anh bày tỏ sự ngờ vực của mình.
Đúng lúc đó, tiếng tù và vang lên, xuyên qua làn xương mù dày đặc, vọng đến chỗ họ. Trận chiến đã bắt đầu. Với vẻ lão luyện bất chấp tuổi tác, Vahriz thúc ngựa về doanh trại, Dariun cũng mất đi cơ hội dò hỏi động cơ thật sự của chú mình.
-------------------------
Lời editor :
Sự thay đổi lớn nhất của bản manga so với nguyên tác, đó là chương đầu câu truyện. Nguyên tác bắt đầu ngay từ trận bình nguyên Atropatene nhưng manga lại có 1 chương về thời thơ ấu của Arslan. Năm 11 tuổi, Arslan không hề ôm ý thức trách nhiệm của một thái tử, cũng không hoài nghi về sự bất bại của cha mình, cho nên cũng chẳng nghĩ tới chuyện một ngày nào đó sẽ làm vua. Hoàng tử nhỏ nghiễm nhiên tận hưởng sự phồn vinh của vương quốc mình mà không từng nghĩ hưởng thụ trên máu và nước mắt của những người nô lệ là có gì sai trái. Nhưng cuộc gặp gỡ định mệnh với một tù nhân người Lusitania đã lần đầu khiến cậu đặt ra những câu hỏi về giai cấp, trở thành tiền đề cho tư tưởng chính trị độc đáo của cậu sau này.
Hãy nhìn thế giới mới lần đầu mở ra trước mắt chàng thiếu niên của chúng ta.