Những mũi giáo ngọn thương xuyên qua màn sương mù giống như tia sét nhoáng lên giữa đám mây của một cơn bão mùa hè. Khắp nơi quay cuồng trong màu đỏ tươi của ngọn lửa hỗn loạn. Hơi nóng ngùn ngụt cùng mùi hôi gay mũi của thịt cháy.
Kỵ sĩ trẻ mặc chiến giáp đen không thể không tự hỏi, liệu mình can đảm hay liều lĩnh khi tìm kiếm một thiếu niên giữa chiến trường rộng lớn, hỗn loạn này.
"Arslan điện hạ, người ở đâu?"
Sau khi hò khản cổ hết lần này đến lần khác, bộ giáp đen của Dariun bấy giờ đã dính vô số máu quân Lusitania. Anh không nhớ được có bao nhiêu kẻ địch đã bị hạ gục dưới mũi giáo của mình kể từ lúc rời hàng ngũ của nhà vua. Anh chỉ biết cả ba hướng trước mặt anh không có bóng người nào.
Anh tiếp tục quét mắt từ trái sang phải, rồi tập trung vào một hướng duy nhất. Khoảng một trăm gaz trước mặt, một gương mặt quen thuộc hiện ra. Đó là marzban Kharlan, nhưng với một biểu cảm mà xưa nay anh chưa từng bắt gặp.
Thấy Dariun lại gần, Kharlan lặng lẽ giơ tay. Những kỵ binh xung quanh ông ta chĩa giáo về phía Dariun. Dariun nhận ra họ không phải lính Pars, mà là quân Lusitania.
"Chuyện này là sao, ngài Kharlan?"
Dù đặt ra câu hỏi, Dariun đã đọc được câu trả lời trên gương mặt Kharlan. Kharlan rõ ràng không hề nhầm lẫn kẻ địch là quân mình. Ông ta cũng không phát điên. Dariun biết rõ rằng, tất cả những hành động này đều là cố ý.
Anh hít thật sâu, rồi nhổ một bãi nước bọt, "Ngươi làm phản sao, Kharlan?"
"Đó không phải là tạo phản. Nếu thật sự lo nghĩ cho Pars, ngươi nên cùng ta loại bỏ Andragoras khỏi ngai vàng."
Kharlan không còn dùng kính ngữ với nhà vua mà chỉ gọi bằng tên cộc lốc. Đôi mắt Dariun lóe sáng. Anh ta gầm gừ, "Thật sao? Ta hiểu rồi. Đó là lý do ngươi khuyên ta đề nghị bệ hạ lui quân ngay trước trận chiến. Ngươi biết rõ điều đó sẽ khiến bệ hạ phật lòng và tước đi danh hiệu marzban của ta. Đó chính là những gì ngươi mong đợi đúng không?"
Kharlan đáp lại với một tràng cười sảng khoái, "Đúng thế Dariun, ngươi không phải một tên hữu dũng vô mưu. Sao ta có thể để ngươi chỉ huy một vạn kỵ binh được? Dù ngươi có dũng mãnh cỡ nào thì cũng không thể đơn thương độc mã xoay đổi cục diện trận chiến."
Hả hê trước sự thành công của mình xong, Kharlan bất chợt yên lặng. Dariun giơ cao ngọn giáo của mình, thúc ngựa ô phi thẳng tới.
Một trong những tên lính Lusitania bên cạnh Kharlan lập tức nhảy lên con ngựa xám, đón đầu cuộc tấn công. Anh ta cũng vung thương, cây thương không giống của người Pars, có phần loe tròn ở gần chuôi để bảo vệ tay cầm, và đâm về phía Dariun.
Giống như hai tia sét cắt ngang qua nhau, thương của tay lính Lusitania đâm vào khoảng không trong khi mũi thương của Dariun xuyên qua yết hầu đối thủ, xé toạc ra sau gáy. Hắn ta ngã xuống với cây thương găm trên thân mình
Lúc này, Dariun rút gươm bên hông. Lưỡi kiếm trắng lóa như ánh bình minh đầu tiên của buổi sớm mùa đông, vẽ nên những dải máu dài trên đầu đội giáp sắt của kỵ sĩ tiếp theo.
"Đứng lại, Kharlan!"
Dariun hạ gục kẻ thù thứ ba. Với đòn tiếp theo, anh đánh bay tên lính thứ tư khỏi yên ngựa. Trước lưỡi kiếm của vị dũng sĩ áo đen, những binh lính Lusitania tinh nhuệ từng thiêu rụi vương triều Maryam cũng chỉ là những đứa trẻ bất lực. Từng con ngựa không chủ lao vút vào màn sương.
"Phản bội bệ hạ, lừa dối đồng minh. Một tội ác mà bây giờ ngươi sẽ phải trả bằng máu!"
Chiến mã đen tuyền phản ứng với cơn thịnh nộ của chủ, hí vang rồi lao thẳng về phía Kharlan.
Ngay cả lúc này, những người lính Lusitania còn lại vẫn ôm ý nghĩ ngăn cản Dariun. Một lòng quyết tâm đáng khâm phục, tuy nhiên sự can đảm ấy đã khiến họ phải đem tính mạng ra để trả. Những chiêu kiếm của Dariun nhanh và quyết liệt không ngừng nghỉ. Trước mắt Kharlan, ánh sáng từ lưỡi kiếm giao nhau lập lòe. Tiếng va chạm dữ dội của kim loại vang khắp bốn phía. Máu đỏ loang đầy đất. Và cuối cùng, người kỵ sĩ chầm chậm dong ngựa tới. Giữa hai bọn họ không còn một lính nào. Chẳng có gì ngoài một thanh kiếm nhuốm máu chém thẳng xuống.
Kharlan cũng là một chiến binh dày dạn kinh nghiệm, nhưng sự quả cảm của Dariun vượt xa sự tính toán của ông ta. Cũng có thể vì nỗi dày vò trong lương tâm trỗi dậy khiến tinh thần lung lay. Bất ngờ, ông ta quay ngựa bỏ chạy. Thanh kiếm của Dariun chém vào khoảng trống.
Hai kỵ sĩ bám sát nhau xuyên qua màn sương dày đặc. Kẻ đó, một tên phản bội đức vua nhưng vẫn ẩn náu an toàn với tư cách là marzban, trong khi anh, vì lòng trung thành mà phải trả giá bằng địa vị của mình. Họ băng băng trên bình nguyên hai sợi chỉ rối. Trong lúc chạy trốn, Kharlan cũng đánh trả, kiếm của họ giao nhau chừng mười hiệp. Nhưng dần dần, ông ta khó có thể chống lại những đòn tấn công của Dariun. Cuối cùng, con ngựa của Kharlan trượt chân, hất người trên lưng xuống. Kiếm văng khỏi tay ông ta. Kharlan vừa vội vàng bò dậy, vừa giơ tay lên đầu che chắn, rồi khàn giọng gào, "Khoan đã Dariun, hãy nghe ta nói!"
"Nói gì?"
"Chờ đã. Nếu ngươi biết sự thật, ngươi sẽ không trách ta vì những gì ta làm. Hãy nghe ta giải thích...."
Thanh kiếm của Dariun lần nữa lóe lên, nhưng không phải để chém hạ Kharlan mà để chống lại một trận mưa tên ngắn ngủi vừa trút xuống. Kết thúc xong, Dariun quay đầu lại thì đã thấy Kharlan lẩn vào một nhóm lính Lusitania. Bọn họ gồm khoảng năm mươi kỵ binh, giương cao cung tên chĩa vào kẻ địch. Dariun từ bỏ ý định truy đuổi và quay ngựa rời đi.
"Còn nhiều cơ hội để giết hắn." Dariun tự nhủ. Trọng trách lớn lao vừa được giao phó còn đè nặng trên vai anh. Anh phải cứu hoàng tử Arslan khỏi cuộc hỗn chiến này và đưa người đó về kinh đô an toàn. Anh chưa thể vứt bỏ mạng sống của mình ở đây chỉ vì lòng hiếu chiến.
Khi Dariun phi nước đại, hàng loạt mũi tên đuổi theo sau lưng anh, nhưng không mũi nào trúng đích. Những binh lính Lusitania đã hoàn thành nhiệm vụ cứu Kharlan khỏi sự truy sát của vị kỵ sĩ áo đen đáng sợ này.
-----------------------------
Lời editor :
1. Hôm nay sẽ giới thiệu chàng hắc kỵ sĩ của chúng ta nha.
Dariun, chiến binh trong các chiến binh, nhân vật có chỉ số vũ lực cao nhất bộ truyện (so với Andragoras chắc cũng một chín một mười)
Nếu thiết kế của Nakamura Chisato nhìn thanh lịch tao nhã
Thì thiết kế của Arakawa Hiromu chỉ có thể dùng hai chữ uy lực để hình dung (thật sự, nhìn những cảnh Daryun kéo căng dây cung mà mình cảm thấy sức mạnh cuồn cuộn trong một khung tranh)
2. Một chi tiết thay đổi bản gốc cực kỳ hay của Arakawa sensei
Thay vì để Dariun bắt gặp Kharlan trên chiến trường và phát hiện ông ta phản bội, Arakawa lại để người nhận ra sự thật đau lòng ấy trước là Arslan. Ai đọc Fullmetal Alchemist cũng biết, Arakawa không làm gì mà không có lý do. Mọi chi tiết nhỏ bà đưa vào đều có chủ đích và trở thành tín hiệu để kết nối các chi tiết sau này. Và sự thay đổi ở đây cũng như vậy.
Khi bắt gặp Arslan, Kharlan đã nói : "Hoàng tử đáng thương, ngươi không có tội lỗi gì cả, nhưng ngươi vẫn phải chết ở đây."
Chi tiết này vừa gây tò mò về lý do Kharlan phản bội, cũng thả luôn một quả thính về bí ẩn thân thế của Arslan.
Xuất sắc, Arakawa sensei !