Ba ngày sau, đặc phái viên của đế quốc mới đến nơi.
Ngay bây giờ, Kouki đang đứng ở trong cung điện cùng với các thành viên trong đội càn quét mê cung ngày đó, bên cạnh còn có cả đội trưởng Meld và phái đoàn các tu sĩ mà đứng đầu là đức giáo hoàng Ishtar. Tất cả đang cùng tiến đến chào đón năm vị đặc sứ hiện đang đứng trên tấm thảm đỏ trước đức vua Erihid (Trans: tên của ông luôn vua á…cái nước này tiện ghê).
“Các sứ giả, thật tốt khi nghe tin mọi người đến đây. Cứ hết sức vào nhé, để chắc chắn các anh hùng của chúng ta *dũng cảm vượt qua* được.”
“Xin được biểu thị đến ngài lòng tôn kính, thật cảm ơn ngài vì đã chấp nhận cho yêu cầu gặp gỡ đột xuất này. Cho nên…ngay bây giờ không phiền nếu ngài giới thiệu về họ một chút chứ?”
“Đã vậy thì, nên bắt đầu từ cậu trước vậy. Ngài Kouki, mời tiến lên phía trước”
“Vâng”
Màn ra mắt của Kouki và các thành viên khác được diễn ra ngay sau cuộc chào hỏi của nhà vua và các sứ giả, với lời mời của đức vua, cậu tiến về trước. Bản thân người mang danh mệnh anh hùng của hôm nay đã có sự thay đổi rõ rệch, can đảm và vững chãi hơn hẳn so với lúc cậu mới được triệu hồi đến thế giới này.
Có rất nhiều người dù không được chính thức hiện diện ở trong đại sảnh nhưng điều đó không khiến sự cuồng nhiệt của họ giảm đi chút nào. Ngay phía sau màn, hàng tá các công nương, hầu gái lẫn người hâm mộ Kouki đang đỏ chín hết cả mặt lên trong khi từng tiếng thở dồn dập như mời gợi, cả đám bắt đầu mơ tưởng hình ảnh sánh bước bên chàng kỵ sĩ trẻ…Khổ nổi, với sự chỉ số thông minh chỉ dành cho chiến đấu là cao như Kouki thì họ-những người hâm mộ khi tiếp cận cậu lại được bản thân Kouki nhìn nhận kiểu như “những con người nơi đây thật chân thành và thân thiện”. Một hình tượng người anh hùng chân chất đang rảo bước trên đại sảnh.
Ngay sau đó là màn ra mắt các anh hùng, mà khởi đầu là Kouki.
“Ồ, vậy ra cậu là người được gọi là anh hùng. Trẻ quá, chắc vậy. Xin lỗi cho sự khiếm nhã này, nhưng liệu có thật cậu đã tiến thẳng đến tầng 65? Trong trí nhớ của ta thì chắc hẳn loài Behemoth cư ngụ quanh đâu đ…”
Trong khi đang xem xét kỹ lưỡng Kouki không bỏ sót 1 centimet nào, người sứ giả quay lại công khai hỏi giáo hoàng Ishta và ném cái nhìn nghi ngờ của mình về phía ông. Một đặc phái viên khác cũng nhìn Kouki như đang thẩm định.
Bối rối trước ánh mắt của những đặc sứ, Kouki đáp trả lại
“Cái này, tôi nên nói sao đây nhỉ? Liệu việc đánh bại nó……nhưng trước hết, mọi người có hứng thú quan sát với bản đồ của tầng 66?”
Thay vì giải đáp như bình thường, Kouki đã đưa ra một minh chứng khác. Các sứ giả đành lắc đầu cùng với nụ cười nở trên môi.
“Cảm ơn, nhưng giờ chắc không cần đâu. Có một cách nhanh hơn để xác định nó đấy, Có phiền không nếu một trận giả đấu diễn ra ngay tại nơi này, giữa cậu Kouki đây và những vệ sĩ của tôi. Như vậy sẽ dễ cho tôi hơn để tận mắt chứng kiến sức mạnh của cậu ngay lúc này”
“Vậy thì, mặc dù với tôi thì không sao, nhưng…”
Kouki quay mặt lại nhìn vào đưc vua, cậu hơi chút bối rối. Nhà vua đành chuyển ánh mắt qua Giáo hoàng Ishtar chờ quyết định của ông. Ishtar gật đầu tỏ vẻ chấp nhận điều này. Với việc gánh vác trên mình quyền hạn của Thánh Ehit (cái lão được bảo là đã tiên tri về nhóm này ấy), không khó để thuyết phục cả đế quốc về người anh hùng sẽ dẫn dắt cả nhân loại là Kouki, nhưng cách nhanh nhất là để cho cả xứ sở này phải thực sự công nhận về thực tài của cậu.
“Đã vậy thì, Kouki-sama, hãy cho họ thấy sức mạnh như cậu muốn”
“Nếu đã quyết định vậy thì, nơi diễn ra cứ để họ quyết định đi”
Trận đấu đột ngột giữa người mang danh hiệu anh hùng và các thủ hộ giả của đặc sứ được quyết định như vậy.
Nói về đối thủ mà Kouki phải đối mặt thì, người đàn ông này không thể bình thường hơn được nữa. Không quá cao, cũng không quá thấp, không mang một chút gì đặc biệt hơn người và sở hữu một khuôn mặt mà nếu bị thả vào trong đám đông sẽ biến mất ngay lập tức. Trong cái nhìn đầu tiên về ông ta, không có chút khái niệm “mạnh mẽ” được tìm thấy.
Nắm trên tay thanh kiếm edgeless
lớn với mũi kiếm chếch xuống-một phong thái kiểu có mà cũng như không, và hiển nhiên với người luôn nghiêm túc như Kouki thì cậu khá bực mình. Chàng kỵ sĩ trẻ đã quyết định sẽ khiến cho người đàn ông này cảm nhận được tinh thần chiến đấu hừng hực của mình với trận đấu khởi đâu này, cũng như khiến ông ta nhìn nhận một cách nghiêm túc về bản thân cậu.
“Tôi đến đây”
Kouki tiến đến như một cơn gió, Cậu tiến nhanh đến, kích hoạt “Di chuyển cấp tốc” thu hẹp khoảng cách giữa hai bên trong khi vung thanh kiếm tre của mình bổ xuống, Nếu đứng gần có thể cảm nhận được, thay vì âm thanh vang lên từ một thanh kiếm mà là từ một chiếc roi đang quất qua. Nếu chỉ là một người lính bình thường chắc chắn sẽ rất khó tránh được mặc dù có biết trước điều gì sẽ xảy ra, vậy nên Kouki cũng có điểm dừng nhất định trước khi đánh xuống.
Quả thật là lo lắng thừa, thay vào đó, Kouki mới là người được cảm nhận cái hương vị do sự bất cẩn này mang lại.
Rắc
“Hả”
Người bị bật ngược lại là Kouki, sau cú lắc mình, người thủ vệ nâng thanh kiếm của mình lên liếc mắt về phía cậu. Ngay lúc Kouki dừng đòn đánh thử của mình lại và rút kiếm về, đối thủ tình cờ đánh bật lên thanh kiếm của cậu, việc bị đẩy ra xa từ đây mà ra.
“Hầy…này anh hùng-kun, vậy ra đây là những gì cậu có? MỌI THỨ?
Giọng nói cất lên trên khuôn mặt bình thản đến từ phía đối diện , trước khi Kouki tiến đến trên mặt người vệ sĩ còn thể hiện chút chờ mong, nhưng sau đó lại áp lên sự thất vọng.
Trên hết, Kouki chỉ dựa trên vẻ bề ngoài mà đánh giá đưa ra cú đánh nhất thời vừa rồi, thế nên chẳng lạ gì khi cậu bị đẩy bật về lại vị trí ban đầu. Sau một lúc suy xét lại thông qua những kinh nghiệm chiến trận của mình, Kouki thực khó chấp nhận được sai lầm lần này, mặc dù chính bản thân cậu không đúng nhưng cũng không có nghĩa là cậu bỏ qua lỗi của chính mình.
“Là lỗi của tôi, nhưng làm hơn hãy cẩn trọng một lần nữa”
Lúc này đây, ánh mắt cậu thực sự thể hiện sự nghiêm túc của mình, dù vậy cậu vẫn muốn xin lỗi cho sự lỗ mãng vừa rồi. Thấy vậy, khuôn mặt của người vệ sĩ cũng cau có theo, ông cất lời:
“Trên chiến trường không có chỗ cho 2 từ “Lần sau” !!”
Dẫu vậy, ông lấy lại thủ thế ban đầu như ngầm cho phép tiếp tục.
Kouki hét lên rồi lại xông thẳng về phái trước.
Một lần nữa niệm xướng “Di Chuyển Cấp Tốc”, thanh kiếm gỗ được kiềm lại rồi bật thẳng lên sau đó đâm thẳng và trước . Lần này tốc độ của cậu tăng lên cao, khiến cho Kouki tiến lên nhưng cũng vì đó mà bỏ lại phía sau hết thảy những dự định ban đầu của mình.
Nhưng dù có phải chặn là một đòn đánh nhanh như gió này, người vệ sĩ chỉ tránh nhẹ sang bên để né đòn, tìm kiếm một cơ hội để phản công. Mặc dù mắt ông không theo kịp với di chuyển của Kouki và liê tục bị tấn công vào những điểm mù trên cơ thể, người vệ sĩ vẫn có thể phòng thủ đẩy lui được cậu ra.
Những bước di chuyển đến từ phía đối diện khiến Kouki phải nhớ đến vài thứ cậu từng trải nghiệm trước đây-trận đấu Kỵ Sĩ Trưởng Meld. Vẫn có một sự khác biệt đáng kể trong cách thức của hai người, cho đến nay cậu vẫn không thể thực sự vượt qua Meld trong một trận giả chiến. Kinh nghiệm chiến trận chính là thiếu sót khiến cậu bị áp đảo hoàn toàn trong những trận đấu như vậy.
Khá nhiều điểm tương đồng với Meld có thể nhìn thấy ở trên đối thủ của Kouki lúc này, những kinh nghiệm dày dạn được tính lũy qua từng trận đánh dồn vào trong cách thức ra đòn cũng như di chuyển, biến họ thành những chiến binh thực thụ, và đối thủ của Kouki chính là một trong số đó
Thường thì họ sẽ dễ dàng chiến thắng những đối thủ cùng cấp độ với mình. Chưa kể, thủ hộ giả này có thể cùng cấp với cả Meld hoặc hơn nữa không chừng.
“Ta đoán với cấp bậc về sức mạnh thể chất hiện tại của cậu, không một người đàn ông bình thường nào có thể cản được. Nhưng vẫn còn thiếu gì đó, thẳn thắn mà nói thì cậu dường như không có chút kinh nghiệm thực chiến nào, không sai chứ?”
“Hả? Ah, sự thật là vậy. Xét cho cùng, tôi vẫn là một học sinh”
“Và giờ thì cậu đã là tông đồ của Chúa”
Ishtal và cộng sự của mình đáp lại với giọng không hài lòng với người vệ sĩ.
“Này, anh hùng-kun, chuẩn bị đi, tôi sẽ cho cậu đo sàn ngay, đừng có đặt vấn đề nhẹ nhàng gì ở đây, nếu không thì…người chết có thể là cậu đấy”
Tuyên bố xong, ông lướt đến. Lần này khác hoàn toàn so với của Kouki trước kia, thẳn thắn thì nó…chậm và…
Trong khoảnh khắc người thủ hộ tiến đến, thanh kiếm ông mang trên tay hất tung lên, Kouki phải ngay lập tức rút lui. Không dừng ở đó, thanh kiếm như bị thu hút bởi Kouki, lưỡi kiếm luôn duy trì một khoảnh cách nhất định với cậu hệt như chiếc lưỡi roi đang cố gắng quấn lấy kẻ trước mặt.
Hướng đánh của thanh gươm đến từ đối thủ cực kì bất thường và không thể phán đoán được, mặc dù kỹ năng “Tiêu Liệu” (đoán trước) vẫn có thể nhìn thoáng qua để tạo ra khoảng cách trong giây lát nhưng không thể giúp Kouki phá vỡ được thế công của đối thủ. Dù cho có cố gắng vận dụng thêm “Di chuyển cực tốc” để tấn công chớp nhoáng thì đối mặt với đó, người đang đứng trước cậu vẫn có thể đoán ra được. Cuộc chiến cứ như vậy trôi qua, từng phút từng giây, sự thiếu kiên nhẫn trên mặt Kouki ngày càng nhiều.
“Phong Trảm” “Xuyên Phá”
Ngay thời điểm giai điệu ngâm xướng hoàn tấn, một ngọn gió hội tụ lại dưới chân cậu.
“Uwah?”
Trong giữa trận chiến, việc bị ngọn gió bất thình lình cuốn vào phía dưới khiến chân Kouki bị đẩy lùi về phía sau làm cho sự cân bằng trong tư thế tiến công cậu chuẩn bị này giờ tan tành. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Kouki bắt gặp sự sắc lạnh trong cái lườm của người vệ sĩ, ông vung thanh gươm xuống với một sức mạnh khó tưởng.
Ông ấy đang định giết mình Kouki bất chợt nhận ra
Sự thật không khác mấy so với Kouki tưởng tượng, thủ hộ giả đã không thể không nghĩ theo cách đó. Nếu Kouki không đón đỡ được đòn đánh kế tiếp, vậy thì ông thà cứ giết cậu đi còn hơn là để một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch, chưa biết mùi vị giết chóc là gì lãnh đạo toàn thể liên quân nhân loại được. Nếu điều đó xảy đến, chắc chắn phía nhà thờ sẽ chỉ trích kịch liệt, nhưng cứ phải nghĩ đến việc chiến đấu cùng với một đồng đội như vậy trên chiến trường ác liệt thì…hơi đâu quan tâm đến bên giáo hội ý kiến ý cọt gì. Có lẽ đây là lựa chọn tối ưu, ít nhất ông cho là vậy.
Nhưng chuyện đó đã đã không xảy đến
BOOOOOOM
“Cái?”
Chính xác thì điều tương tự đang lặp lại, nhưng lần này người bị đẩy ra và đánh bật đi lại thủ hộ giả, phải vung tay vài lần ông mới lấy lại được thăng bằng trong tư thế của mình, sau đó nhìn lại về phía chàng trai trẻ. Cả cơ thể Kouki như đang tỏa ra một quần sáng trắng xóa tinh khiết, cậu vung lưỡi kiếm lên về chính diện phía đối thủ trong khi đang chiếm thế thượng phong.
Trong khoảnh khắc người vệ sĩ hạ lưỡi gươm của mình xuống, bản năng sinh tồn của Kouki đã mách bảo cậu vận dụng “Đột Phá Giới Hạn”, nhân tất cả các chỉ số lên gấp 3 lần trong một khoảng thời gian-kỹ năng nổi bật của một lớp nhân vật anh hùng mà Kouki sở hữu.
Tuy vậy, khuôn mặt chàng trai trẻ lúc này không mấy bình tĩnh cho lắm. Cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng dồn nén khi đối mặt với tử thần khiến cậu vẫn không ngừng run rẩy đôi tay khi nắm lấy thanh gươm.
Lần này, cái nhìn của người thủ hộ giả về cậu lại tốt hơn đôi chút.
“Này nhóc, khuôn mặt đó, tốt hơn một chút so với cái biểu hiện nhút nhát này giờ rồi đấy.”
“Run rẩy ư, sợ hãi hả? chứ không phải ông đang cố giết tôi đấy ah, đây hoàn toàn không phải là một trận giả chiến”
“Thì có sao, vậy cậu nghĩ ra sao về một trận chiến thực sự, sẽ có *bắt đầu* và *kết thúc* cơ đấy. Nếu cứ theo lối mòn như vậy, sẽ chỉ có lưỡi hái tử thần chào đón cậu. Nên nhớ cậu phải vượt qua hết thảy, đứng lên trên hết mọi người và dẫn dắt toàn thể cả nhân loại này, liệu cậu có hiểu cho điều đấy chăng?”
“Tôi vẫn hiểu…vậy nên tôi luôn cố gắng để cứu được tất cả”
“Một đứa trẻ sợ hãi việc bị tổn thương thì làm được gì? Nếu một ai đó không có bản năng khát máu trong từng đường kiếm của mình, người đó sẽ không làm nên được việc lớn. vậy, ngay bây giờ, cậu có sẵn sàng? Ta đã nói ngay từ lúc hai ta bắt đầu…cậu sẽ chết nếu cứ tiếp tục coi thường ta”
Một lần nữa, người vệ sĩ tấn công, sự khát máu như bao trùn lấy ông, cảm giác đó đè nén lên xúc cảm của Kouki, cậu đã dồn sức mạnh vào đôi chân, mỗi lần thi triển kỹ năng này, khuôn mặt cậu lại nhăn nhó lên vì cơn đâu tràn đến.
Nhưng lại một lần nữa, mọi thứ ngừng lại, một luồng ánh sáng rơi xuống chắn giữa Kouki và thủ hộ giả.
“Như vậy là đủ rồi. Cứ tiếp tục như vậy thì thay vì một trận giả đấu sẽ thay thế bằng cuộc chiến sống còn mất. Lần này ông đi quá giới hạn của mình rồi đấy, lãnh chúa Gahard”
“Chậc, biết rồi, ông vẫn sắc sảo như ngày nào, lão già ạ”
Giáo hoàng Ishtar nhanh chóng dựng lên một rào cản ánh sáng lung linh che quất bên trong, ném một chiếc khăn ướt lên trên Lãnh chúa GaHard-người vẫn đang cau có sau khi nghe phán quyết. Đút lại thanh kiếm vào vỏ, ông tháo chiếc khoen tai xuống.
Không khi xung quanh bất chợt xuất hiện từng khối sương mù bao tỏa. Cuối cùng khi chúng biến mất, khung cảnh trở lại nhưng…là một người hoàn toàn khác. Một người đàn ông trạc 40 hơn với mái tóc đã bạc được tỉa ngắn, đôi mắt xanh như loài sói hoang dã khát máu. Thân hình có phần mảnh khánh nhưng vẫn đầy cơ bắp. Trang phục ông dùng quấn chặt lên các khối cơ như muốn bùng nổ bất cứ lúc nào.
(Trans: đã mảnh khảnh còn cơ với bắp, mấy lão bên japtem đấy, hem phải do mình chế đâu)
Trông thấy bóng dáng ông, các binh lính xung quanh nhốn nháo cả lên.
“Lãnh Chúa GaHard”
“Vương Hạ GaHard”
Hoàn toàn chính xác, người đã đánh nhau với Kouki là Gahard D. Hoelscher hoàng đế hiện tại của đế quốc Hoelscher, hiển nhiên, nãy giờ ông cải trang. Vua Erihid nhíu mày khi trông thấy cảnh này, ông cất tiếng hỏi:
“Ông đang suy tính điều gì vậy Vương Hạ GaHard?”
“Này này Vua Erihid, ta xin lỗi vì chưa giới thiệu được chưa? Tuy vậy một trận chiến như thế này vẫn là cách nhanh nhất để làm bản thân ta chắc chắn về việc này, điều này cực kỳ quan trọng đối với tương lai của chúng ta. Sao thì một lần nữa ta thật sự xin lỗi vì sự thô lỗ của bản thân mình”
Dù GaHard có bào chữa thế nào thì trông ông chẳng có chút lỗi phải gì hết. Kiểu như *Rồi rồi, mọi thứ đều ổn, không sao hết*. Dường như Erihid đã phải thở dài một hơi.
Kouki hoàn toàn đơ ra một cục. Theo một cách diễn giải nào đó, vị vua này thuộc loại không quan tâm, “bất ngờ” xem ra mới là chuẩn mực của ông luôn dùng.
Cùng lúc đó, trận giả chiến kết thúc và kèm theo các bàn tiệc đã được hoàn tất. Tại bữa tiệc này vương quốc phải đưa ra sự công nhận chính thức của mình đối với các anh hùng được triệu hồi. Tạm thời thì đó là mục tiêu của chuyến thăm mà hai bên đã thống nhất.
Nhưng cũng trong đêm, khi một cấp dưới đến và hỏi về ý định của ông, vua Gahard đã đưa ra vài câu trả lời, mặc dù không tốt lắm.
“Gì cơ, thằng nhóc đó á, vẫn chưa thể được. Nó mới chỉ là một đứa trẻ, luôn mồm tin tưởng kiên định về những việc đại loại như công lý và công bằng. Sự liều lĩnh cùng với sức cuốn hút của thằng nhóc đó quả là một sự kết hợp tệ hại nhất ta từng biết. Ta đảm dám cá nó sẽ là đứa chết đầu tiên cho lý tưởng của mình. Nhưng chúng ta vẫn không được phép quên cậu ta đã là *Tông Đồ của Chúa*, thẳng thắn về nhiều mặt mà nói thì…vẫn không được”
“Vậy ra, ngài thực sự có ý định giết cậu ta trong trận chiến đó”
“Hả? gì? Không. Ta chỉ là đang nghĩ có nên sửa lại cái thái độ buông thả của thằng nhóc đó với một cú đánh thôi mà. Ngay cả khi lão Giáo Hoàng không can thiệp thì ta vẫn sẽ không đánh quá tay đâu”
Có vẻ đến cả Hoàng đế GaHard không xem Kouki và đội của cậu đáng để ông lưu tâm. Khó trách được, cả nhóm mới chân ướt chân ráo đến đây vài tháng. Trong khi đó, họ mới chỉ là những học sinh, mà an ninh ở quê nhà thì khó có chỗ chê như Nhật Bản vậy nên… Cả nhóm đều không có được sự sẵn sàng trên chiến tuyết, điều mà chỉ có những chiến binh dày dạn mới có thể thấy được.
“Mà, cuộc chiến với quỷ vật sẽ nổ ra sớm thôi cho nên giờ chúng ta cứ quan sát cái đã. Còn bây giờ thì, cứ khéo léo cự tuyệt việc có liên quan đến đứa nhóc đó là được….mọi thứ còn lại thì chờ xem quyết định của lão Giáo Hoàng Ishtar là được”
“Như ngài mong muốn”
Ông không có ý định tiết lộ ý định thực sự của mình, tuy vậy, trong nhiều ngày kế tiếp Kouki và các anh hùng khác sẽ chỉ thấy ông rời đi và quay về vương quốc của mình, mọi chuyện ở đây đã được giải quyết vậy nên chẳng còn lý do gì để nán lại thêm một ngày ở đây cả. Thật sự thì Gahard là một hoàng đế rất lơ là trong mấy việc này.
Nhưng, đã có một sự cố khi vị hoàng đế đi ngang qua Shizuku trong buổi tập lúc sáng của cô và thấy cực hài lòng với cô gái này, ông tha thiết yêu cầu cô trở thành tình nhân của mình.
(Trans: mợ lão dê già)
Sau khi bị từ chối thẳng thừng, ông chỉ cười khẩy như muốn truyền đạt rằng *Không sao, ta cũng không vội* thay cho câu trả lời, biểu hiện của GaHard sau đó cho thấy vấn đề này cũng không còn mấy quan trọng nữa. Trong lúc Kouki đi đến chỗ hai người Vua Gahard lại cười vào cái mặt cậu, Kouki có cảm giác như cả hai rồi sẽ không cùng chung một chiến tuyến đâu và thực sự thì cậu thấy khó chịu bởi điều này.
Cần phải nói thêm là tiếng than thở của Shizuku cũng không thiếu trong hoàn cảnh trớ trêu này.