Một khi quán cà phê đã mở cửa cho bữa sáng, mọi người tự động dẹn dẹp đồ đạc mà không cần nói điều gì.
Chỉ có nhóm luyện tập đến trước, vậy nên lúc này cũng chưa thể gọi là đông người. Karuta, Marika, Gakiha và Aine đã tìm được cho mình một chỗ ngồi cuối bàn cuối.
“Sacri-sama, em muốn nó. Bánh bông lan lá vàng ấy.”
“Sao em lại thích ăn mấy món đắt tiền lố bịch thế?”
“Nếu đó không phải là một sự lựa chọn, bột yokan vàng cũng sẽ được chấp nhận.”
“Được rồi, hãy thử lại sau khi tìm ra vấn để của anh với lựa chọn thứ nhất của em thế nào?”
Aine lặng lẽ nghiêng đầu và mái tóc bạc của ấy tỏa ra ánh sắc cầu vồng khi đang đung đưa nó.
“Nếu người đã năn nỉ, em có thể ăn trực tiếp một thỏi vàng.”
“Vàng mới là vấn đề! Và tại sao em lại cần phải ăn khi em là một Crytal Magic cơ chứ?”
“Người đã hỏi điều đó tận 72 lần rồi. Cơ thể của em là pha lê — là một chất bán dẫn silicon — vì vậy bằng cách ăn vàng nguyên chất, em có thể mở rộng mạch nội bộ của mình tuân theo những yêu cầu khó và phức tạp hơn. Vì vậy, có thể nói rằng tất cả những việc ấy đều là lợi ích của người đấy, Sacri-sama.”
“Phức tạp hơn? Kiểu như nào?”
“…………………………………………………………………………………………………… Đỏ mặt.”(Kuro: FBI OPEN UP )
“Chờ đã nào, tại sao em lại phải cúi đầu đỏ mặt với cái biểm cảm phức tạp kia cơ chứ?
Gekiha rõ ràng là đang thưởng thức cái tiết mục ấy trong khi xử lý vài chiếc bánh mì nướng với sô cô la.
“Người giải trí vô tận.”
“Hừm.” Marika nói. “Em ấy được tạo ra từ Karuta, vậy liệu đây có phải là tiết mục độc điễn của cậu ấy chăng? Hừm, hừm!!”
“Em có bao gồm cả chị trong từ ‘người’ đấy.”
Họ tiếp tục thảo luận về các chủ để khác nhau từ đó.
Tuy là những thanh thiếu niên, nhưng những cuộc trò chuyện của họ thường có xu hướng nhắc về Crystal Magic.
“Với pha lê, việc chuyển sự rung động thành laser hoặc maser là cách nhanh nhất để có nhiều hỏa lực, cậu nghĩ thế chứ?’ Marika hỏi.
“Chờ, chờ đã nào.” Gekiha trả lời. “Một số học viên khóa trên đã tìm ra được cách sử dụng vũ khi sóng siêu âm đấy.”
“Ý cậu là radar hay sonar đấy phải không?”
“Ý tớ là thứ làm nổ với âm thanh tinh khiết. Nó kiểu như một khẩu đại bác ấy. GIờ thì, thứ đó sẽ không giết chúng ta khi ta có thể ngăn cản một vụ nổ âm thanh của nhiều hỏa lực sêu âm.”
“Sao cậu lại thích mấy đòn tấn công sáng chói thế chứ?”
Trong khi đó, một bàn tay nhỏ bé giật mạnh tay áo của Karuta.
Đó là Aine.
“Sacri-sama, sau khi em bổ sung argon ion hay ion của một loại đất hiếm như yttrium, em có thể trang bị cho mình một khẩu laser siêu bự đấy ạ. Gâu, gâu.”
“Anh không thích phải làm phiền trong khi em đang tự hào về bản thân mình đâu, nhưng liệu có món nào trong thực đơn của quán mà anh có thể cho em ăn không?”
Khi cậu hỏi thế, em ấy rút chân mình lên ghế và vòng tay qua đầu gối để cuộn trong mình lại nhỏ nhất có thể. Không phải là vì em ấy bị tổn thương bởi phản ứng lạnh lùng của cậu. Em ấy chỉ đơn giản là không thích những nơi rộng rãi. Chiếc tàu vũ trụ dân sự có hình dạng như một chiếc lá tre trong phòng cậu có tác dụng như là chiếc giường của em ấy.
Vậy tại sao em ấy lại có giường riêng khi thường ngủ trong cơ thể cậu?
Câu trả lời rất đơn giản: Em ấy không thể kiểm soát bản thân khi ngủ, vì vậy khi em ấy lăn hoặc di chuyển, cánh tay hoặc chân của em ấy có thể lòi ra khỏi bụng hoặc lưng cậu. Và việc đó rất là đáng sợ. Thực thế là hếu hết những người có kinh nghiệm xuất hồn khỏi cơ thể làm thế trong khi ngủ cũng không có vẫn đề gì đáng cười.
“Ahhh, em muốn sớm vào bên trong anh. (vặn vẹo người).” (Kuro: HOHOHO)
“Em có thể tìm ra cách diễn đạt nào tốt hơn không?”
“Này, tớ không phải là người thích châm chọc.” Gekiha nói. “Nhưng với tớ, việc một cô gái đi vào trong một tên con trai là hơi quá rồi đấy.”
“Hừm? Hừmm?”
Marika trông có vẻ bối rối vì cuộc trao đổi ấy và có lẽ phản ứng như thế là bình thường. Còn Gekiha thì có một cái gì đó đen tối trong tâm trí cậu ta.
Trong khoảng thời gian rãnh rỗi ngắn ngủi của mình trước tiết chủ nhiệm buổi sáng, Karuta đã đến thăm bệnh xá.
Cậu làm thế mỗi ngày, nhưng không phải là vì cậu bị ốm hay cảm thấy không thoải mái trong lớp.
Bệnh xá của chiếc tàu không lồ này có một thiết kế độc đáo. Tiêu chuẩn của nó giống như những trường học bình thường: một chiếc bàn nằm kiểm tra và một vài chiếc giường được ngăn cách bởi những tấm rèm. Cấp độ ma thuật được sử dụng để điều trị các vấn đề và tác dụng phụ liên quan đến Crystal Blossom và ma thuật. Mà mức độ phải cách ly nằm sâu bên trong.
“Cảm ơn vì đã thường xuyên đến đây. Chỉ cần chắc chắc rằng em không bị trễ giờ vào lớp là được.”
Sau khi được sự cho phép từ bác sĩ của trường người đang vận một chiếc áo len và váy bó, cậu bước vào bên trong khu cách ly để tìm một không gian cửa sổ được rải đầy bởi ánh sáng xanh.
Những cái bóng lớn xếp dọc theo hai bức tường giống như những bức điêu khắc của Hy Lạp dành cho bảo tàng nghệ thuật.
Đây đều là những học viên khóa trên đã biến thành tinh thể trong suốt từ đầu cho đến chân.
Họ đã bị thương nặng, vì vậy họ được tinh thể hóa để điều trị khẩn cấp.
“Mọi người đều muốn vờ đi như rằng nơi này không hề tồn tại, vậy nên hầu như không ai đến thăm nơi này.” Vị bác sĩ đi theo sau cậu thở dài. “Hẳn là họ sẽ rất vui khi biết em đến đây thăm họ hằng ngày.”
“…”
Việc đó xảy ra vì vài lý do.
Nhưng không phải do họ đã dũng cảm chiến đấu với Mối hiểm họa.
Điều gì sẽ xảy ra nếu có một sự cố trong một cuộc tập bắn trực tiếp hay nhào lộn tại một buổi biểu diễn trên không? Những nạn nhân của các vụ tai nạn đều bị thương nghiêm trọng trong các buổi học hoặc Thảm họa, vì vậy, học viện đã cứu chữa và chờ đợi đến lúc họ hồi sinh.
“Em ở đây không phải là vì lòng thương hại hay gì đâu.” Karuta nói mà không hề suy nghĩ.
Cậu dừng lại phía trước một cô gái nào đó như cậu vẫn thường làm. Cô đeo kính và có một bím tóc dài. Một vết nứt chạy ngang qua phía trên rốn cô.
Thời gian cho đến khi tái sinh khác nhau tùy vào mức độ nghiêm trọng của thương tích.
Bộ đến kỹ thuật số dưới chân cô lạnh lùng đếm ngược từ gần 550 năm.
Ngay cả với Magic Crystal tiên tiến, hồi sinh một người khỏi cái chết không phải là một nhiệm vụ đơn giản.
“Em đến đây chỉ để nhắc nhở bản thân về những rủi ro. Trứng rung động không gian và tái sinh kết tinh không phải là tuyệt đối. Cái chết là người bạn đồng hành không ngừng nghỉ của chúng ta… Không một ai có thể vui mừng khi biết rằng họ bị lấy ra để làm gương cho những việc cần tránh.”
“Ngay cả vậy.” Vị bác sĩ của trường vẫn không nản lòng. “Điều đau đớn nhất đối với con người là khi họ bị lãng quên. Không để lại được điều gì hoặc thậm chí không thể đóng vai trò là một bài học cho ai đó. Cuộc sống của họ có thể đã không diễn ra như mong muốn, nhưng giờ đây họ đã biêt rằng họ vẫn có ích với ai đó.”
Lại một lần nữa.
Chỉ một lần nữa, Utagai Karuta ngước nhìn người con gái đang đứng trên bệ kia.
Thậm chí cậu cũng không biết được gương mặt mình trông thế nào lúc này.
Tuy nhiên, cậu nói với một giọng điệu mà người khác sẽ không bao giờ dùng nó để đùa cợt.
“Em sẽ đi, Senpai.”
Utagai Karuta không đủ thông minh để nói rằng cậu thấy được nó sẽ diễn ra, vậy nên cậu khá ngạc nhiên khi biết được rằng Giai đoạn 1 lại được ưu tiên.
“Là những Problem Solvers ấy.” Cậu nói với người bạn dễ sợ của mình. “Họ nói rằng họ đến để kiểm tra và yêu cầu tập hợp toàn bộ học viên. Sự thật là, họ nên đợi và làm gì đó tốt đẹp ngoài lối vào trong suốt Lễ Khai mạc Thảm Họa.”
“Tớ hiểu rồi.”
Cậu, Marika và Gekiha đã rời khỏi lớp cùng các học viên khác. Aine không ở cùng họ. Em ấy đang nằm gọn trong bụng cậu lúc này. Và tất nhiên là không trong một tư thế kỳ cục.
Họ đến một nơi rộng lớn với trần nhà cao.
Sàn gỗ được đánh sáng bóng.
Phía trên trần ngập tràn ánh sáng.
Các bảng bóng rổ được đặt sát vào tường và một cái gì đó trông tựa như sân khấu của rạp hát đã được dựng lên.
Bất kỳ trường học nào cũng có một phòng thể dục như thế này, nhưng ai cũng sẽ ngạc nhiên khi nghe rằng nó nằm bên trong một chiếc tàu. Những tấm chất dẻo dày được phủ khắp sàn nhà và có đến hàng trăm chiếc ghế được sắp xếp ngay ngắn, vậy nên nó trông khá giống một buổi lễ khai giảng hoặc lễ tốt nghiệp.
Nam và nữ đã bị tách nhau ra, vậy nên họ phải tạm chia tay với Marika, người có mái tóc xoăn được nhuộm thành màu hung đỏ.
“Chết tiệt, tớ hy vọng là máy điều hòa không bị hỏng khi chúng ta ở ngay trên đường xích đạo quái dị này.” Gekiha phàn nàn. “Đợt nguyệt thực ấy đã làm cho thời tiết nóng nực ban đêm trở nên dịu hơn.”
“Có đến 600 học viên và 100 giáo viên. Tớ nghĩ nó được thiết kế để chứa nhiều người đấy.”
“Và giờ thì chúng ta phải nghe hiệu trưởng lải nhải liên miên. Ugh, tớ hy vọng rằng lão già xấu tính ấy tốt hơn nên bất tỉnh vì say nắng đi cho rồi. Đấy là thời khắc cao điểm mà hắn cảm nhận nỗi đau mà chúng ta đều đã trải qua.”
Trong khi đó, buổi lễ đã bắt đầu.
Người đầu tiên xuất hiện không phải là năm Problem Solvers. Gekiha đã đúng: đấy là hiệu trưởng tóc hoa râm đẹp lão. Ông ấy rất nổi tiếng, ông biết cách quản lý doanh nghiệp, ông xuất xắc trong các giao dịch chính trị, và quan trọng nhất, ông rất giỏi trong việc dùng ma thuật.
Người ta đồn rằng sở thích của ông về những bài phát biểu vô vọng dài lê thê là do thần khuyết điểm ban cho để cân bằng lại những điều trên.
Người đàn ông lớn tuổi ấy sử dụng chiếc micro của sân khấu để từ từ đọc thứ kịch bản chẳng thể làm lay động con tim của bất kỳ ai.
“Vâng, tất cả các em đều đã nỗ lực hết sức mình rồi, vậy nên, bọn ta đã chuẩn bị một số thứ đáng hứng thú cho các em. Sự hứng thú là một điều tuyệt vời và các em có thể gọi nó là hạt giống của việc học hỏi. Tất nhiên , chỉ một hạt giống không thôi thì hoàn toàn vô dụng nhưng nó sẽ phát triển một khi được cung cấp đất, nước và ánh sáng phù hợp. Ta chắc rằng các em đều đủ thông minh để hiểu nó có nghĩa là gì rồi.”
Mọi người đều đã hoàn toàn thư giãn.
Ông thích thú với việc nói chuyện và đặc biệt quan tâm đến những gì người khác nghĩ về nó. Người ta biết rằng ông không phải là loại người hay la rầy học viên mà ông cảm thấy rằng chúng lơ là như nhưng gã nhân viên tư vấn phiền phức.
“Vậy nên, hôm nay bọn ta nghĩ rằng có thể cho phép các em lắng nghe vài chữ từ các Problem Solvers, 5 người tiền nhiệm đã đi ngao du khắp thế giới mà thật ra là chiến đấu với Mối hiểm họa. Bọn ta đã gieo những hạt mầm, nhưng những hạt mầm ấy sẽ phát triển ra sao vẫn tùy thuộc vào sự quyết định của các em - BGWEEHH!!???”
Vậy nên.
Chẳng một ai hiểu được cái kết bất ngờ và tai hại của bài phát biểu ấy là gì.
“Hở?”
Trong khoảnh khắc ấy, Utagai Karuta không thể thót lên một lời nào mặc dù sinh mạng của người đấy rõ ràng đã chấm dứt ngay trước mặt cậu.
Sinh mạng ấy đã bị tước đi sống động đến nỗi nỗi khó mà tin rằng nó là sự thật.
Toàn bộ phần đầu của người đàn ông cao tuổi ấy bay khỏi vai và một tiếng ‘rắc’ phát ra từ cơ thể ông. Địa vị là một Crystal Magician ông đang nắm giữ chắc chắn là không còn nữa vì cơ thể và quần áo của ông đã trở nên trong suốt và cứng rắn tựa như chìm vào giấc ngủ đông.
Karuta giật nảy mình trước tiếng ầm ĩ của chiếc micro rơi xuống sân khấu cạnh cơ thể pha lê không đầu kia. Việc đó vượt xa so với những tri giác và hiểu biết của cậu.
Nhiểu khả năng rằng, có một thứ gì đó đã bị ném đi.
Có thể là một thanh kiếm, một ngọn giáo, một chiếc rìu hoặc một cây trượng nhưng cậu đã không thể nhìn thấy được đó là gì.
Nhưng cậu đã nghe một vài tiếng bước chân. Không gì hơn những tiếng bước chân.
-----------------------------------------
Tu bi không tình yêu........