Apocalypse Witch: To the Strongests of an Age of Plenty

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 01 - Chương 03: Part 3

Thời gian vẫn tiếp tục trôi ngay cả trong đợt thảm hoạ đó, nên đêm đã khá muộn.

Aine thích không gian nhỏ, nên em ấy đã nghỉ trên con tàu vũ trụ nguyên mẫu có hình dạng như một chiếc lá tre (bởi vì thật đáng sợ khi tay chân em ấy thò ra khỏi cơ thể của Karuta khi xoay người và trở mình trong giấc ngủ) và cô gái với mái tóc vàng dâu Marika đi ngủ ở vị trí mặc định của mình là chiếc giường sofa (vẫn là chỉ có một tấm khăn che cơ thể cô ấy). Nhưng cuối cùng thì cô ấy không trở mình quá nhiều, nên cái khăn đó có vẻ không đáng lo ngại.

Ánh sáng mờ nhạt từ màn hình laptop là thứ duy nhất chiếu sáng chiếc RV lúc này. Một sợi cáp kết nối thiết bị với điện thoại.

Hội trưởng Hội học sinh Omotesandou Kyouka đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình.

"Chị vẫn chưa ngủ à?" Utagai Karuta cô ấy từ phía sau.

"Tôi còn phải chăm sóc những đứa trẻ này."

Hình như ý của cô ấy là cái máy tính. Câu nói đó khiến cậu tò mò về cách cô ấy phân loại Aine.

Màn hình có một vài cửa sổ đang mở, nhưng chúng đều có các văn bản và chữ số các kiểu đang cuộn vù vù. Cậu có thể đoán ra là cô ấy đang cố phá một loại mã hoá nào đó, nhưng cậu nghi ngờ rằng mắt người liệu có đủ nhanh để theo kịp những gì đang diễn ra hay không. Ít nhất thì mắt cậu không thể.

"Thôi nào, phá mã không tốn nhiều thời gian đâu. Karuta-kun, cậu có thể đi ngủ trước đi."

"Nếu không mất nhiều thời gian như thế thì em sẽ ở lại với chị."

"Trời ạ. Tự nói tự chịu nhé."

Cô ấy nở một nụ cười mê hoặc và nghiêng đầu sang trái một chút. Ban đầu cậu không nhận ra nó có ý nghĩa gì, nhưng khi cô ấy lướt ngón tay dọc theo bờ vai, ở đó làn da mịn màng lộ ra qua chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, cuối cùng cậu cũng nhận ra cô ấy đang mời cậu làm gì.

"Em đã quá xấu hổ."

"Đó là lời cảm ơn vì đã ở lại với tôi."

Cậu có cảm giác rằng cô ấy sẽ không bước tiếp trừ khi cậu tiến cùng với nó. Cậu cố gắng chịu đựng sự im lặng một chút, nhưng rồi cậu lại dính phải tình trạng khó xử như ở trong thang máy.

Cậu dựa cằm mình vào bờ vai mà cô ấy đã 'mở' ra cho mình. Cả hai đều nhìn màn hình như thể cậu đang áp má mình vào má cô ấy trong khi ôm từ phía sau.

Cậu có thể cảm nhận được hơi nóng từ gò má mềm mại và mùi hương trên tóc cô ấy.

Và trong khi trao cho cậu tất cả những điều đó, cô ấy thì thầm với cậu.

"Một khi chúng ta đã biết trong điện thoại của ả với cây kiếm khổng lồ có gì, chúng ta sẽ có một lượng lớn thông tin về các Problem Solver khác. Rồi chúng ta cuối cùng cũng có thể hành động."

"…Đúng vậy."

"Karuta-kun, cậu có mong việc giải mã không thành công không?"

Cơ bản là cậu ấy đang ôm cô từ phía sau, nên hẳn là cô đã cảm thấy cậu ấy hơi giật mình. Cô cũng có thể nhận thấy nhịp tim của cậu đang tăng dần.

Nếu không vì nhu cầu bảo vệ của những học sinh và giáo viên không có khả năng tự vệ, có lẽ họ đã không phải giương nanh vuốt của mình lên như động vật.

Nếu không vì sự trả thù của họ, những người ở trong RV này đã có thể đã có thể mỉm cười với nhau trong một lớp học hoặc phòng câu lạc bộ bình thường.

Một phần của cậu chắc chắn cảm thấy như vậy, nhưng chính phần đó của cậu đã khiến người bạn thuở nhỏ của cậu khóc ở London.

Cô ấy đã nói với cậu đừng bỏ cô ấy - bỏ họ - ở lại.

"Đừng lo lắng," Omotesandou Kyouka nói. "Tôi cũng cảm thấy gì đó tương tự."

"Huh?"

Ban đầu cậu nghĩ đây là một câu hỏi mở đầu, nhưng sau đó cô ấy đã tiết lộ ý của mình.

"Báo thù, rồi lại báo thù, khiến họ phải trả giá. Nói thì đơn giản vậy thôi, nhưng tôi nghĩ chúng ta ngày nào đó rồi cũng sẽ thất bại. Tôi nghĩ rằng khát vọng trả thù của chúng ta sẽ lung lay vào một thời điểm nào đó và cho phép nó bị ăn mòn, biến đổi và rồi lụi tàn. Và đó là điều gần như chắc chắn sẽ xảy ra nếu tôi bị ném ra ngoài thế giới một mình mà không có gì ngoài chiếc xe lăn này để làm việc. Thực ra tôi có thể đã không thực hiện được bước đầu tiên. Không đời nào tôi có thể cố gắng thực hiện một cái gì đó to lớn như đánh bại các Problem Solver đang thống trị thế giới này."

"…"

"Nhưng thật kỳ lạ." Hội trưởng Hội học sinh có vẻ đang mỉm cười, nhưng cậu đã ở quá gần để có thể thấy được gương mặt của cô. "Những người mà tôi có thể gọi là cộng sự lại tập trung xung quanh một người yếu như tôi và trùng hợp nối tiếp trùng hợp đã để cho chúng ta sống sót được lâu đến như này. Mong muốn trả thù của tôi không bao giờ là nhạt phai và tôi thực sự đang nỗ lực để loại bỏ đi những Problem Solver. 'Trong lúc cần thiết, chúng ta chỉ cần cố gắng cùng nhau.' Hi hi. Khi nói điều đó tại hội trường, tôi chưa từng nghĩ điều đó giờ lại có ý nghĩa như này. Vào lúc đó, bọn tôi đã tìm thấy một chiếc chăn cùng máy làm mát ở dưới sân đáp trực thăng và bọn tôi đã cố tìm ra xem ai đã sai lầm khi nỗ lực thiết lập một điểm nghỉ ngơi hoàn hảo như vậy với cả bóng râm và những làn gió mát tuyệt vời."

Vì vậy.

Điều đó có nghĩa là…

"Xin lỗi," Karuta nói. "Nếu bọn em không gặp chị, có lẽ chị đã không lạc lối đến thế này."

"Giờ cậu chỉ đang tự cảnh giác quá mức. Giống như tôi đã không thể làm bất cứ điều gì một mình, tôi nghĩ chỉ mấy người còn lại các cậu cũng có thể tiến xa đến như này mà không cần tôi. Cậu đã có thể bị đánh bại vào một lúc nào đó hoặc cậu sẽ không thực hiện được bước đầu và chìm trong sự do dự của mình. Cậu có nghĩ vậy không?"

"Co lẽ vậy."

"Bên cạnh đó tôi nghĩ rằng chúng ta vẫn có thể sống một cuộc sống bình thường ngay cả khi chúng ta chưa dấn thân vào con đường trả thù này. Như tôi đã nói, chúng ta sẽ chìm trong sự do dự của bản thân. Đặc biệt là tôi bởi tôi có rất nhiều thứ để lấy lý do. Tôi có thể đã kết thúc cái cuộc sống nơi mà tôi tự trách chính đôi chân của mình mọi lúc tôi thất bại hay bỏ cuộc với thứ gì đó và nơi tôi đã làm việc để truyền cảm hứng cho mọi người xung quanh tôi ”.

Karuta không có quyền quyết định đâu là con đường tốt hơn cho mình.

Cô ấy đã phải sống cuộc sống của riêng mình.

Đó là tất cả những gì nó có.

Một thay đổi đã xảy ra trên màn hình laptop. Đống chữ số chạy loạn xạ đóng lại và thay vào đó là một cửa sổ mới mở ra. Nó hiển thị một danh sách các tệp mà con người có thể đọc được.

"Và ở đây chúng ta có một sự trùng hợp khác để chất lên," Hội trưởng Hội học sinh nói. Nửa phấn khích nửa thất vọng. "Giờ chúng ta nên tìm chút manh mối và các hướng dẫn. Có vẻ như con đường trả thù của chúng ta vẫn chưa đi đến hồi kết đâu."