Khi rời khỏi chiếc RV, một cảm giác lạnh tê tái ập xuống cả cơ thể Utagai Karuta.
Hơi thở trắng xóa cùng tuyết phủ kín dưới chân cậu.
Thay vì ở trong thành phố, họ ở trên một ngọn đồi thông trắng xóa, vậy nên con đường và độ dốc gần như không thể nhìn thấy được.
“Khó mà tin được trong tháng tư lại có nhiều tuyết như này.” Marika nói khi đang hà hơi vào tay.
Họ biết căn cứ của các Problem Solver ở đâu, nhưng họ không thể điều khiển chính xác chiếc RV đến đó. Họ phải đi bộ từ cách đó vài km. Chiếc xe lăn của Kyouka không thể đi qua lớp tuyết dày, vậy nên buộc cô ấy phải ở lại trong chiếc RV. Nếu ma pháp của Susannia hoặc Anastasia là thứ gì kiểu như cây thương ánh sáng thì bay sẽ là tự sát. Gây chú ý sẽ khiến họ bị bắn hạ.
“Nhưng khi cậu xuống đó thì còn lại gì?”
“?”
Karuta cau mày với cách nói kì lạ ấy, nên người bạn thời thơ ấu của cậu giải thích khi đi bên cạnh cậu.
“Họ đều là những người mạnh nhất thế giới, vậy nên họ phải đứng đầu ở các hạng múc khác nhau, phải không? Ví dụ như một con khủng long thấp kém hơn Elicia sẽ không có chỗ trong đó.” Cô nghĩ một lúc. “Con khủng long, cây thương ánh sáng, và thanh kiếm khổng lồ. Nếu cậu loại bỏ chúng thì sẽ còn thể loại “mạnh nhất” nào nữa? Tất cả đều khủng tới độ dễ dàng tập trung vào một sức mạnh riêng biệt mà mất cái nhìn về việc nó thuộc thể loại nào.”
Karuta đã không nghĩ đến việc nhìn nó theo cách ấy.
Năm người mạnh nhất đều có một loại ma pháp để họ được chấp nhận là người mạnh nhất theo một cách nào đó. Sau khi suy nghĩ mông lung một hồi, cậu quyết định liệt kê ra bất cứ ý tưởng nào tình cờ xuất hiện trong đầu.
“Kiểm soát tâm trí thì sao?”
“Chắc chắn là chúng ta chưa gặp phải nó. Có lẽ nó có thể chọn một mục tiêu rồi gây yếu?”
“Hoặc du hành xuyên thời gian. Kiểu kiểu như quay về trước khi mục tiêu của họ được sinh ra và thay đổi lịch sử.”
“Suy nghĩ phong phú đấy. Vậy tạo ra các thế giới song song thì sao.”
“Một dạng sống siêu thích nghi và liên tục tiến hóa cũng khá đáng sợ đấy.”
Ban đầu họ còn đùa với nhau, nhưng họ dần dần thấy nặng lòng và ít nói lại. Nếu bất kỳ dự đoán nào của họ là đúng, đó sẽ chính là kẻ thù mà họ phải đối mặt. Nó không phải chủ đề thú vị gì.
Sau khi đi một lúc, họ để ý thấy thứ gì đó trông như 1 căn nhà gỗ nhỏ cạnh chiếc hồ bị đóng băng.
Nếu thông tin mà Chủ tịch Hội học sinh Omotesandou Kyouka đã tìm ra chính xác, thì đó sẽ là nơi ẩn náu của Problem Solver. Không có 1 kiến trúc rõ ràng nào trong khu vực này cả.
3 Problem Solver đầu tiên đã cung cấp máy nghiền rác, năng lượng và sản lượng, nhưng có vẻ họ cũng biết sử dụng các giải pháp công nghệ thấp. Trong khi rất nhiều cơ sở hạ tầng toàn trên cầu đang sụp đổ, ngôi nhà gỗ biệt lập này trông có vẻ vẫn hoạt động tốt.
Nó có vẻ giống với nhóm của Karuta ở chiếc RV đó, nơi không được đăng ký với bất cứ thành phố hay quốc gia nào.
“…”
Trở lại Học viện Ma pháp Tinh thể Đại dương Grimnoah, cậu đã mang theo 1 chiếc chăn, máy nghe nhạc và máy làm mát trực tiếp vào không gian ngay dưới sân đáp trực thăng để cúp học. Marika đã theo đuổi cậu vì những thứ như vậy, vì thế nó căn bản đã trở thành căn cứ bí mật mà cậu đã chia sẻ với Gekiha và Aine. Cậu nhớ lại cái cảm giác tự do đến kỳ lạ khi bị cắt đứt khỏi dòng chảy của thời gian khi những người khác đang phải ngồi ở trong lớp – nơi mà lẽ ra họ cũng đang ở.
Căn nhà gỗ này là gì với năm người đó.
Họ cảm thấy thoải mái đến mức nào khi căn biệt thự trắng ấy cô lập với phần còn lại của thế giới?
“Có một chiếc xe hơi đậu cạnh nó,” cậu lặng lẽ để ý nó từ xa “Và tuyết đã phủ kín kính chắn gió. Ít nhất dày 3cm.”
“Tôi đã thu thập dữ liệu thời tiết gần đây,” Kyouka nói từ chiếc RV. “Gần đây có nhiều đợt tuyết rơi khá bất chợt nhưng không nặng. Tôi nghi ngờ rằng chiếc xe đã ở đó cả ngày rồi.”
Karuta và Marika liếc nhìn nhau.
Nếu chiếc xe đó không thuộc về một công ty bảo trì đến định kỳ để bảo dưỡng căn nhà, thì họ đã rút được 1 trong 2 là bài mình muốn. Susannia Evans hay Anastasia Blast đã đến thăm? Hay cả hai đều ở đây?
Để cẩn thận, họ kiểm tra biển số xe và gửi lại thông tin đó cho Kyouka, nhưng cô không gặp nhiều may mắn khi tìm kiếm.
“Không phù hợp. Tôi nghĩ ở đó là Problem Solver. Họ phải có đủ ánh hưởng với chính phủ các nước trên thế giới để giữ thông tin của mình bí mật.”
Sự căng thẳng tăng lên vì đây rõ ràng không phải là một chiếc xe bình thường.
Họ vẫn không có câu trả lời thực sự khi họ buộc phải tấn công một cách mù quáng vào trong khả năng có thể chết.
“Power up.”
Aine trượt ra từ lưng Karuta.
Cô lặng lẽ nghiêng đầu với thanh kiếm pha lê đặc biệt của mình trong tay.
“Sacri-sama, nếu anh muốn tìm thêm thông tin để tăng tỉ lệ thành công, anh có thể gửi em vào trước.”
“Không, anh không thể. Em quên là chúng ta đang định bắt các Problem Solver một cách bất ngờ à? Họ có mặt ở đây là bởi nó là nơi trú ẩn an toàn. Nếu chúng ta bất cẩn tấn công thì họ sẽ trở nên cảnh giác hơn, họ sẽ không bao giờ trở lại. Sau đó, họ có thể trốn ở bất cứ đâu trên thế giới và chúng ta phải tìm trong 5,5 tỉ người không sót một ai. Như vậy hiển nhiên chẳng có chút hiệu quả nào dẫu chúng ta có cả 100 năm để làm nó. Vậy nên…”
Vậy nó nghĩa là gì?
Phải kết thúc nó trong đợt tấn công đầu tiên này. Chính tay họ phải giết được ai đó trong số chúng.
Đó là ý mà cậu ấy muốn nói? Tự hào và ngẩng cao đầu?
“…”
Cậu có cảm giác như người bạn thời thơ ấu của mình đang dành cho cậu một cái nhìn hoài nghi.
“Dù sao thì, chúng ta phải làm điều này, phải không?” cô ấy nói.
“Đúng vậy.”
Họ thận trọng tiến lại căn nhà gỗ.
Không có ai trong xe. Họ đi vòng quanh nó nhưng không thấy được gì bên trong vì rèm cửa đều đã được kéo lại. Ngoài chiếc xe, họ thấy chút củi và vữa được chất bừa bãi thành đống.
"Nhìn kìa."
Nhưng Marika chỉ vào một ô cửa sổ.
“Cửa số có hơi nước và trông có vẻ như có khói bay ra từ ống khói. Ở trong ấm đấy.”
Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra với một căn nhà gỗ bỏ hoang. Chuyện này giống như một phiên bản lỗi thời của xác định xem có ai sống ở đó không bằng cách xem đồng hồ đo điện có quay hay không.
Vậy là có người ở đó.
Có ít nhất một thành viên của Problem Solver ở bên trong. Cậu đột nhiên cảnh giác. Có phải người đó đang theo dõi họ từ kẽ hở trên tấm rèm? Có khả năng họ sẽ bay xuyên bức tường gỗ để tấn công họ? Hay nhóm của cậu đã bị bao phủ bởi một loại bùa chú nào đó rồi? Trong đầu cậu đoán già đoán non đủ thứ.
"Kh."
Cậu lắc đầu.
Nó như kiểu một loại độc tố do chính cậu tạo ra. Cậu sẽ tự làm mình suy sụp trước khi cuộc chiến bắt đầu.
“Hãy xem lại hơi nước bám trên cửa sổ. Nó sẽ cho ta biết nơi nào ấm nhất trong ngôi nhà. Nếu có người, đó là nơi họ sẽ ở. Dù cho họ đang đốt củi trong lò sưởi hay bật điều hòa chạy bằng máy phát đi nữa thì họ cũng không muốn lãng phí nhiên liệu ở tít sâu trong núi như này đâu.”
“Được, Sacri-sama. Em có thể đột nhập vào bất cứ cái gì có “cửa” ở trước.”
"Thật tuyệt khi biết vậy." Cậu mỉm cười. “Nhưng chúng ta đang làm điều này, hãy linh hoạt hơn về nó. Mọi người sẽ cảnh giác với chỗ mà họ cho rằng có thể là lỗi vào, vì vậy nếu chúng tôi phá vỡ một bức tường, chúng tôi có thể bắt họ trong một điểm mù tâm lý ”.
Marika triển khai Crystal Blossom của mình và cùng với Aine lẻn qua bức tường bên ngoài.
Họ không còn cần cẩn thận về dấu chân hay che giấu đi sự hiện diện của mình. Thực sự thì, nó liên quan đến những gì họ có thể hoàn thành sau vài giây ngắn ngủi lộn xộn và không rõ ràng. Cả ba cùng xông vào trong.
Nó là một không gian lớn trông như cả phòng ăn và phòng bếp. Những mảnh tường và cửa sổ nằm rải rác trên sàn gỗ, nhưng nó hẳn đã là một chỗ chưa bị xây xước gì. Một ngọn lửa nhảy múa ở lò sưởi cạnh tường, nhưng chỉ có vậy. TV và hệ thống âm thanh đã bị tắt đi và sự yên lặng bao trùm lấy cả khu vực như một lớp học vào buổi tối. Họ không nhìn, ngửi, nghe, hay nhận ra có ai ở đó.
"Họ không có ở đây?"
"Chúng ta cứ tìm xem!"
Họ đang chống lại một trong các Problem Solver. Mỗi giây đều được đếm, nhưng chia ra ở chỗ này thì đúng là điên thôi rồi. Họ thận trọng di chuyển sát nhau qua căn nhà gỗ. Họ đã mở vài cánh cửa.
Họ tìm thấy một phòng tắm lớn có bồn tắm, một phòng sấy lớn để sấy quần áo bị dính tuyết ướt, và một phòng chứa thực phẩm với các hộp các tông được chất lên cao. Không có cầu thang và căn nhà gỗ không có phòng ngủ riêng. Nó không giống một biệt thự dành cho những người giàu có mà giống bản đẹp của một căn nhà dành cho người leo núi. Và bất chấp sự căng thẳng ấy, không có ai cả.
Marika giữ giáp Crystal Blossom và nhẹ nhàng xoay thanh trường kiếm.
Cô ấy cũng nheo mày.
“Họ có nhận ra chúng ta đến và bỏ chạy không? Không có dấu chân trên tuyết khi chúng ta đi vòng quanh căn nhà, nhưng chúng có thể bay như tớ có thể.”
“Cậu nghĩ rằng một trong những Problem Solver sẽ bay trốn đi mà không có dấu hiệu gì? Tớ thừa nhận rằng nó khá khó nói vì chúng ta không biết họ mạnh nhất thế giới kiểu gì, bởi vậy nó hơi khó để tưởng tượng ra.”
“Nhưng, Sacri-sama, có một chiếc xe hơi đậu phía trước và có một đống lửa trong lò sưởi. Hơn nữa căn nhà này quá thô sơ để có thể được điều khiển từ xa.”
Rõ ràng đã có ai đó ở đây.
Nhưng nó không chỉ đơn giản là một cuộc gặp mặt để những Problem Solver đạt được sự đồng thuận.
Vậy tại sao giờ lại không có ai ở đây?
Và sao họ lại để lại những dấu vết như xe hơi hay lò sưởi?
“Thôi xong.”
“Karuta.:
“Toang.”
Cậu cuối cùng cũng nhìn ra và chạy về phía cửa sổ gần nhất trong khi lờ đi cô bạn thuở nhỏ đang không hiểu cái gì đang xảy ra và Aine. Cậu mở rèm và kiểm tra phía ngoài.
Lẽ ra ngoài kia phải có một hồ nước đang bị đóng băng.
Nhưng khi cậu thấy thứ gì đó khác đang lấp kín tầm nhìn của cậu thay vì hồ nước trước đó, cậu chửi thề theo phản xạ.
“Chết tiệt.”